Văn án _ Tiết tử

Văn án

* Bản ngắn gọn

Cô gái này vì sao gặp mặt lại thân mật gọi tên của anh như vậy?

Vì sao vừa thấy nước mắt của cô rơi, anh không tự chủ được mà đau lòng?

Bản thân là người nối nghiệp tập đoàn Thịnh Thế, anh từ nhỏ bị cha huấn luyện thành kẻ lãnh khốc vô tình, duy chỉ với cô gái còn đang thiếu nợ anh này, anh không thể nói rõ ràng cảm giác quen thuộc từ đâu đến.

Theo lý mà nói, ép cô đi bồi rượu là phương thức nhanh nhất để lấy lại tiền, anh đột nhiên có lòng từ bi, bật thốt lên lời có ý cho phép cô đến nhà anh làm người giúp việc gán nợ, trong khi anh rõ ràng đối với người khác luôn có tâm lý cảnh giác mãnh liệt.

Nhưng anh chính là tin tưởng cô chắc chắn sẽ không thương tổn anh, hơn nữa còn làm cho anh càng kinh ngạc chính là, cô chẳng những có thể thỏa mãn dạ dày khó nuôi của anh, còn biết anh từ trước đến nay thuận tay trái.

Nếu hết thảy chỉ là trùng hợp, như cô nói trước kia hai người không có quan hệ đặc biệt, cô như thế nào có thể luôn ở bên khi anh bị bệnh, không ngủ không nghỉ chăm sóc anh cả một đêm? Anh lại như thế nào nhìn thấy cô cùng nam nhân khác khách sáo mỉm cười, đã nhịn không được ghen ghét dữ dội. Thậm chí biết cô bị người nhà đối đãi vô tình, cảm giác thương tiếc chưa từng có trong lòng anh trước đây chậm rãi thả ra trên người cô.

Thân ảnh của cô cùng với cô gái vẫn hiện hữu trong trí nhớ mơ hồ của anh nhiều lần trùng lên nhau.

Anh rõ ràng muốn cô, nhưng càng muốn biết, Lăng Thủy Nguyệt, cô rốt cuộc là ai...

* Bản lan man (của mị):

Câu chuyện về thiếu gia giàu có và một cô gái từ nhỏ đã bị coi là người thừa trong gia đình. Anh lãnh khốc vô tình; cô nữ tính, rụt rè. Anh là phó hội trưởng hội học sinh ở học viện cô học, nhưng vạn năm hiếm thấy ở trường. Lần đầu tiên gặp mặt, là anh ăn vụng cơm trưa của cô. Sau đó, tảng băng lạnh ấy được một nụ cười trong sáng như chuông bạc sưởi ấm trái tim.

Một biến cố bất ngờ, khiến hai người họ lạc mất nhau. Khi gặp lại, anh không nhớ ra cô, nhưng hơi ấm lưu luyến bao năm qua, tấm lòng lương thiện cùng tình cảm dịu dàng của cô, cô gái có dáng vẻ và nụ cười giống như trong giấc mơ mấy năm nay của anh, liệu có một lần nữa đem hai người về lại bên nhau?

Khi anh có một người cha tự tiện sắp đặt hôn nhân, khi vị hôn thê trong ý thích của cha anh xuất hiện trong nhà làm cô bị thương; khi báo đăng hình anh đi ăn cùng cô gái khác bị cô giấu dưới gối. Khi anh nhìn thấy cô không mặc áo khoác ngoài, nằm trong phòng một người đàn ông khác; khi anh tức giận nói cô đừng xuất hiện, cô thực sự biến mất... Tìm được nhau đã khó, ở bên nhau còn khó khăn hơn.


Tiết tử

"Hai người các ngươi nhanh một chút, máy bay sắp cất cánh. Mỹ Dương! Tháng trước mẹ từ Anh quốc có mua về một cái đàn violon còn tốt lắm? Ông xã, đừng quên đem mấy cuộn băng ghi âm bỏ vào trong hành lý..."

Trong biệt thự xa hoa, một người đàn ông một thân hàng hiệu và một người phụ nữ bận váy đi lại, người giúp việc trong nhà cũng nhất nhất chấp hành mỗi mệnh lệnh của nữ chủ nhân.

Người phụ nữ xoay người, bực mình cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, không cẩn thận đụng vào một cô bé đáng yêu đang ôm con gấu.

Món đồ chơi gấu bông trong tay cô bé rơi trên mặt đất, người phụ nữ một bước đi tới, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi.

Bà thô lỗ nhéo lỗ tai cô bé: "Lăng Thủy Nguyệt, mọi người hiện tại đều rất vội, xin con đến một nơi không ai để mắt đến được không, cút ngay! Không được ở trong phòng khách làm loạn."

Vành tai của cô bé bị người phụ nữ đó kéo, đau đến nước mắt lưng tròng: "Mẹ, con rất đau......"

"Đau chết đi cái đồ vô dụng. Nếu mày thông minh bằng một nửa của chị hai, mẹ cũng coi như không uổng công nuôi mày, quên đi, đối với đứa ngu ngốc như mày mẹ không còn gì để nói."

Người phụ nữ không chút khách khí đẩy cô bé sang một bên, không để ý cô bé té ngã trên đất vẻ mặt đau đớn, bắt đầu căn dặn người hầu tiếp tục dọn dẹp đồ vật này nọ.

"Bà lớn, bà và tiên sinh đưa đại tiểu thư đi Vienna ít nhất cũng phải đi nửa năm, lần này cô chủ nhỏ...... Vẫn ở lại đây một mình sao?"

Quản gia Trần Tẩu đồng tình nhìn cô chủ nhỏ bị té trên mặt đất, cánh tay của cô bé bởi vì đụng trúng góc bàn, chảy ra ột chút máu đỏ sẫm.

"Mang con bé này đi Vienna?!" Người phụ nữ khinh thường cười lạnh "Cũng không ngẫm lại nó có mấy phân lượng, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài hoa không có tài hoa, nhiều nhất chỉ là mua lỗ một món hàng, tôi cho nó ăn, cho nó mặc, coi như cũng không có lỗi với nói ."

Lúc này có hai người đi từ cầu thang đi xuống, nam thoạt nhìn ba mươi tuổu, tuấn mỹ lạ thường, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp giống như thiên sứ, tuổi đại khái là mười một, mười hai tuổi, tóc dài tận thắt lưng, ánh mắt sáng, dáng vẻ đáng yêu người gặp người thích.

Vừa thấy được con gái bảo bối, người phụ nữ này vừa rồi còn mới kêu gào nhất thời thay đổi vẻ mặt tươi cười, "Mỹ Dương, mẹ không nghĩ tới con mặc chiếc váy màu vàng nhạt này, xinh đẹp giống như tiểu công chúa."

"Mẹ hôm nay ăn mặc cũng rất giống tiên nữ tỷ tỷ nha!" Cô bé đó quả nhiên biết làm sao để mẹ vui.

"Tốt lắm bà xã, chúng ta nhanh xuất phát ra sân bay đi, vạn nhất đi trễ giờ thì không hay lắm." Người đàn ông tuấn mỹ cầm hành lý lên, tay phải còn nắm tay bà xã âu yếm, trên mặt lộ nụ cười sủng nịch.

Ánh mắt ông thủy chung không nhìn người ngồi dưới đất, cánh tay cô bé vẫn đang chảy máu, mà vẻ mặt cô bé đang được cha mẹ nắm tay vô cùng cao ngạo.

Thẳng đến khi một nhà ba người bước ra khỏi nhà lớn, quản gia Trần Tẩu mới nhẹ nhàng nâng cô bé bị người thờ ơ dậy.

"Tiểu thư, có phải rất đau hay không? Trần Tẩu lấy hộp thuốc cầm máu cho tiểu thư."

"Không đau." Khuôn mặt nhỏ nanh của cô bé bình thường không có biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chẳng qua là nhẹ nhàng cười cười, sau đó đứng dậy, cô đem con gấu bông bị mẹ giẫm lên một lần nữa ôm vào trong ngực, còn cẩn thận phủi phủi tro bụi mặt trên.

Trần Tẩu nhịn không được từ đáy lòng đồng tình cho tiểu thư cô, bà vào phụ việc trong nhà họ Lăng năm năm, từ ngày đầu tiên bà bắt đầu bước vào Lăng gia, liền phát hiện tiểu thư ở trong gia đình này hoàn toàn không được coi trọng.

Giống như sống trong một biệt thự lớn như vậy, chỉ có một nhà ba người, mà tiểu thư bị mọi người xem nhẹ, cho tới bây giờ cũng chưa được cha mẹ tận tâm yêu thương.

Cha của cô bé có một công ty mậu dịch, kinh doanh không tồi, cho nên kinh tế trong nhà hoàn toàn không cần lo lắng.

Mẹ cô bé trước kia là người mẫu nổi danh, dáng vẻ xinh đẹp, vóc người lại đẹp, tuy rằng hiện tại bà không đi trình diễn nhưng dáng người vẫn thướt tha.

Chị của cô bé mới mười hai tuổi, bởi vì được trời ban am hiểu âm nhạc, nên được người nhà đưa đến Vienna bồi dưỡng.

Vì con gái lớn ưu tú, vợ chồng Lăng gia dường như hàng năm định ở nước ngoài, mà tiểu thư Lăng Thủy Nguyệt hoàn toàn bị quên lãng.

Nhìn cánh tay cô bé còn chảy máu, một mình ngồi im lặng ở một góc sáng sủa chơi gấu bông bẩn, Trần Tẩu không khỏi cảm khái, trên đời tại sao có cặp vợ chồng nhẫn tâm như Lăng gia vậy.

Tội cho con bé, khi nào mới có thể mới hưởng hạnh phúc đây...... 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngọt