Tập 24
Quay trở lại trước khi Thanh Phong đến gặp cha mẹ nuôi rồi bị đẩy ngã, Từ Chính Vũ gọi ba thằng bạn lại để nói chuyện.
"Chúng ta là bạn bè có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu đúng không?"
Vương Hạo nghi ngờ nhìn hắn:
"Nhưng cậu là ai vậy?"
Hạ Thiên Tường chơi với Từ Chính Vũ đủ lâu để biết thằng bạn mình vừa có tiền vừa có gan, hỏi câu thế kia nghĩa là thực sự đang đối mặt với nguy hiểm.
"Có chuyện gì cậu cứ nói đi, ít nhất nếu cậu bị thủ tiêu, chúng tôi cũng biết nguyên nhân."
Từ Chính Vũ đưa ra một bức ảnh:
"Tôi đã tìm thấy cha ruột của Phong"
Trong bức ảnh là một người đàn ông mặc quân phục, chỉ cần liếc qua cũng thấy Thanh Phong và người này cực kì giống nhau, từ gương mặt góc cạnh nam tính đến sống mũi cao thẳng. Chỉ khác là Phong có đôi mắt to tròn, lông mày mảnh hơn khiến cho tổng thể gương mặt anh trông hiền lành, ôn hoà hơn rất nhiều. Trong khi đó, người đàn ông này lại có lông mày rậm, đôi mắt sắc bén như chim ưng, tuy lúc chụp ảnh tuổi không quá lớn, nhưng nét mặt vẫn toả ra sự quyết đoán có phần tàn khốc.
"Cách đây hơn ba mươi năm, ông ta bị thương trong một chiến dịch, được một thiếu niên địa phương tên Du Khả đi rừng tìm thấy, đưa về chữa trị. Sau khi bình phục, ông ta cùng thiếu niên đó rời khỏi làng. Một thời gian sau, thiếu niên kia quay trở lại, sinh ra một người con trai, đưa cho một cặp vợ chồng hiếm muộn chăm sóc, hứa hẹn năm năm sau sẽ quay lại, nhưng từ đó biệt tích, không còn tin tức gì. Bé trai kia chính là Thanh Phong, còn Du Khả là cha ruột của em ấy."
"Thế người cha còn lại? Ông ta là ai?"
"Các cậu biết Tôn Đường Sơn chứ?"
Ba người phút chốc không nghĩ ra:
"Sơn nào nhỉ?"
Hạ Thiên Tường chợt trợn mắt nhìn Từ Chính Vũ, hắn gật đầu xác nhận. Phương Tiêu Văn và Vương Hạo nhìn biểu cảm của hai thằng bạn, lại nhìn bức ảnh hồi trẻ mặc quân phục của ông ta. Cả hai há hốc miệng không thể tin nổi.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể ra vườn ngửi mùi đất cho quen." Phương Tiêu Văn rầu rĩ nói "Nếu ông ta biết chuyện chúng ta làm với con trai ông ấy, chúng ta sẽ bị treo lên đầu tên lửa hoặc nhét dưới bánh xe tăng mất."
"Các cậu có cần tôi cho mỗi người một liều thuốc an tử không?" Vương Hạo an ủi các bạn, dù sao cũng chết nhẹ nhàng hơn so với bị bắn tan xác.
"Chúng ta dù sao cũng là con rể của ông ấy mà, chỉ cần học cách quỳ xuống dập đầu tạ tội sao cho thành tâm là được." Hạ Thiên Tường lạc quan nói.
"Chứng tỏ mắt nhìn người của tụi mình cũng tinh tường đấy chứ, ngay từ đầu tôi đã biết Phong không phải một gã nhà quê tầm thường rồi mà." Phương Tiêu Văn lại bắt đầu xàm ngôn.
"Thực ra, cách đơn giản nhất là chúng ta giấu nhẹm chuyện này đi." Vương Hạo đưa ra ý kiến "Với khả năng của Tôn Đường Sơn, nếu ông ta muốn tìm Phong thì đã tìm ra lâu rồi, có thể chính ông ta cũng không biết mình có một người con trai đang lưu lạc bên ngoài."
Mọi người đều thấy có lý, tuy nhiên, điều đó có nghĩa sẽ phải tiếp tục lừa gạt Phong, và anh chẳng bao giờ biết được sự thật về cha ruột của mình.
Trong khi bốn người còn đang phân vân xem có nên nói cho Thanh Phong hay không thì xảy ra chuyện anh bị cha mẹ nuôi lừa tới gặp. Nhìn vẻ sốt sắng cùng mừng rỡ khi biết có thông tin về cha ruột của anh, dù biết đó là cái bẫy vẫn quyết tâm đến điểm hẹn, bốn người không đành lòng giấu giếm anh nữa. Nhưng lần đó Thanh Phong lại bị Trương Đan đẩy ngã, phải cùng Từ Chính Vũ nằm viện một thời gian. Việc đến gặp Tôn Đường Sơn do Hạ Thiên Tường đảm nhiệm, bọn họ thống nhất rằng cần thăm dò phía ông ta trước, nhỡ đâu để Phong biết, mà bên kia không muốn nhận con thì anh sẽ lại bị tổn thương.
Quả nhiên, Tôn Đường Sơn không hề hay biết chuyện mình có con trai lưu lạc bên ngoài, nếu không phải do quen biết cha Hạ Thiên Tường, ông ta còn nghĩ hắn là tên ất ơ đến đây ăn nói xằng bậy. Khi được Hạ Thiên Tường cho xem ảnh của Thanh Phong, Tôn Đường Sơn không còn nghi ngờ gì nữa, không cần xét nghiệm ADN cũng chắc chắn đây là con trai mình, vì ngoài gương mặt giống ông ta, đôi mắt giống hệt Du Khả. Hạ Thiên Tường cũng cho ông ta biết việc đàn ông cũng có thể sinh con, ông ta đã có một cháu trai đáng yêu rồi, sắp có thêm hai đứa nữa.
Tôn Đường Sơn tỏ ra rất vui khi biết Du Khả đã sinh cho mình một người con trai, lại còn có cháu rồi, nhưng ông ta chưa muốn nhận Thanh Phong ngay, sau khi nói muốn tự tay xử lý đám người Trương Đan cùng gia đình cha mẹ nuôi, chỉ bảo Hạ Thiên Tường đừng cho Thanh Phong biết gì cả.
"Có lẽ tôi biết tại sao Tôn Đường Sơn chưa muốn nhận con." Vương Hạo lên tiếng "Tôi đã tìm tên Du Khả và Tôn Đường Sơn trong kho tư liệu. Các cậu đoán được không? Du Khả vẫn ở cùng Tôn Đường Sơn hơn ba mươi năm nay từ khi mất tích."
Ba người còn lại kinh ngạc, bọn họ đều nghĩ Du Khả đã chết hoặc thay tên đổi họ, lưu lạc ở nơi xa xôi nào đó.
Phương Tiêu Văn thốt lên:
"Cậu đúng là liều mạng, dám điều tra cả Tôn Đường Sơn."
"Người nhà cả mà." Vương Hạo hi hi cười.
"Vậy sao ông ta không đi tìm Phong nhỉ? Gia đình cha mẹ nuôi của em ấy vẫn sống ở nơi đó mấy chục năm nay mà."
"Vì Du Khả bị mất trí nhớ." Vương Hạo nói tiếp "Trong bệnh án có ghi, Du Khả bị một mảnh đạn găm vào đầu, đã chữa khỏi hoàn toàn nhưng khi tỉnh dậy không nhớ gì cả. Hiện tại, Du Khả vẫn được khám định kì, chi phí từ trước đến nay đều do Tôn Đường Sơn chi trả. Tuy nhiên, tôi đã đem bệnh án tới tham khảo các chuyên gia đầu ngành, họ đều nói tình trạng của Du Khả có thể chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng rõ ràng Tôn Đường Sơn không có ý định chữa bệnh cho ông ấy. Những lần kiểm tra định kỳ chỉ để đảm bảo tình trạng hiện tại được giữ nguyên."
"Tại sao?" Phương Tiêu Văn khó hiểu. Nghe thì có vẻ Tôn Đường Sơn có quan hệ rất sâu sắc với Du Khả, nhưng có bệnh lại không chữa.
"Cậu không nhớ chúng ta từng làm vậy với Phong sao?" Hạ Thiên Tường thở dài.
Không khí lập tức trầm xuống, bọn họ nhớ lại khoảng thời gian trước từng cho Thanh Phong dùng thuốc nhược trí để anh không chạy trốn. Có vẻ Tôn Đường Sơn với bọn họ là cùng một loại người, không từ thủ đoạn để giữ chặt người mình yêu bên cạnh.
Xâu chuỗi lại mọi việc liền sáng tỏ, năm ấy Du Khả chạy trốn Tôn Đường Sơn, phải đem con gửi cho cha mẹ nuôi của Thanh Phong, việc bị thương rồi mất trí nhớ đều do Tôn Đường Sơn gây ra, sự tồn tại của Thanh Phong vì vậy cũng rơi vào quên lãng.
"Đó là lý do ông ta chưa muốn nhận lại Phong, sợ rằng hai cha con họ gặp nhau, mọi việc ông ta làm sẽ vỡ lở." Hạ Thiên Tường nói.
"Nếu là cậu, cậu sẽ chọn Phong hay Gia Ngôn?" Từ Chính Vũ hỏi.
Câu trả lời không cần nói cũng biết, dù tàn nhẫn, nhưng nếu là bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như vậy. Ai biết được khi gặp lại con, Du Khả có tỉnh táo lại hay không? Một khi tỉnh lại, biết được vì Tôn Đường Sơn mà mình mất trí hơn ba mươi năm, con trai cũng phải lưu lạc bên ngoài chịu bao khổ sở, sẽ chọn cách tiêu cực như thế nào?
Nhưng vì bọn họ chọn Phong, nên sẵn sàng đối đầu với Tôn Đường Sơn, không thể để cả đời em ấy không biết cha ruột mình là ai.
"Chúng ta còn có một vũ khí lợi hại mà" Vương Hạo đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt bắn về phía Hạ Thiên Tường.
Từ Chính Vũ cũng lập tức hiểu ra, quay sang thằng bạn nói:
"Trọng trách này lại phải giao cho cha con cậu rồi."
Hạ Thiên Tường cũng gật đầu, nuôi con bảy năm đã tới lúc dùng tới cái miệng lợi hại của nó.
"Um... um... ah... ah"
Thanh Phong vô thức rên rỉ. Anh tỉnh dậy vì cảm giác nóng ướt ở hạ thân. Một cái đầu tóc đen đang nhấp nhô dưới háng anh. Dương vật của anh được người đó ngậm trong miệng bú mút trở nên căng cứng khiến anh muốn khép chân lại.
Hạ Thiên Tường ngẩng đầu lên, nhả khúc thịt nóng hổi ngon lành ra khỏi miệng:
"Em tỉnh rồi hả?"
"Anh làm gì vậy?"
"Anh đang ăn bữa phụ."
Nói rồi tiếp tục cúi xuống bú cu cho Thanh Phong.
"Đừng... đừng làm ở đây" Thanh Phong đẩy đầu Hạ Thiên Tường ra "Mọi người sẽ nhìn thấy mất."
Hôm nay trời nắng đẹp, sau khi đưa cặp sinh đôi cho bảo mẫu, Thanh Phong ra ngồi dưới gốc cây đọc sách rồi ngủ quên mất. Hạ Thiên Tường dắt Gia Ngôn về liền nhìn thấy cảnh này, lập tức bảo nhóc con đi trông em, sau đó tiến lại chỗ anh định giở trò đồi bại. Gia Ngôn cũng nhìn thấy mẹ đang ngủ dưới gốc cây, lại nhìn vẻ mặt đê tiện của cha, khinh thường lắc đầu rồi đi lên phòng.
"Nếu em không lớn tiếng sẽ không ai biết đâu."
Hắn áp sát lại, phủ cả thân thể cao lớn lên người Thanh Phong, đầu vùi vào cổ anh, rê lưỡi liếm mút vành tai đỏ lựng, thò tay xuống dưới xoa nắn hai hòn dái nặng trịch của anh.
"Vuốt cho anh đi" Hạ Thiên Tường thì thầm vào tai Thanh Phong. Anh lần tay xuống, chạm tới đũng quần căng phồng, sau đó kéo quần hắn xuống, xoa nắn con cặc nóng bỏng dưới lớp quần lót.
Hai người vừa hôn vừa thủ dâm cho nhau, hai thân thể dính chặt, vòm ngực cường tráng của Hạ Thiên Tường ma sát với cặp vú mềm mại của Thanh Phong. Phút chốc, tiếng thở dốc thô trầm đã vang lên hoà cùng tiếng nút lưỡi chồng chậc.
Hạ Thiên Tường đẩy cao chân Thanh Phong lên, anh cũng phối hợp kẹp lấy hông hắn, cọ khe mông vào con cặc đang bừng bừng hưng phấn. Hắn đã quen đường lối, vừa hôn Thanh Phong vừa ưỡn hông đẩy cặc đâm vào lỗ đít.
"Ưm... đau... anh không chuẩn bị gì đã đâm vào thế..." Thanh Phong hờn dỗi.
"Còn cần chuẩn bị ư? Lỗ lồn đĩ thoã của em đang chảy nước ướt cả quần rồi đây này, em không thấy nó đang đói khát cắn chặt cặc anh sao?"
Từ lúc được Hạ Thiên Tường thủ dâm, lỗ đít Thanh Phong đã ngứa ngáy, mép thịt thèm cặc co rút cọ sát với lớp vải quần lót, nước dâm nhầy nhụa chảy ra, tới khi hắn tụt quần của anh xuống thấy một mảng ướt đẫm, biết là anh đã nứng lắm rồi, không cần dạo đầu mà đâm thẳng vào. Mép thịt múp rụp như mép lồn lập tức mút lấy thân cặc, mời con cặc thô to địt vào vách thịt nóng hầm hập, cơ vòng chặt chẽ bóp chặt lấy thân cặc, bú mút rất chuyên nghiệp, cơ thể dâm dục này càng ngày càng biết cách chiều lòng đàn ông.
Hạ Thiên Tường nhấc bổng Thanh Phong lên, đẩy lưng anh áp sát vào thân cây, cặc to thúc phầm phập từ dưới lên:
"Chậm... chậm thôi... a...a"
Tốc độ của Hạ Thiên Tường như máy đóng cọc, Thanh Phong bị địt đến choáng váng đầu óc, cả cơ thể treo trên con cặc cứng như đá, toàn bộ trọng lượng dồn vào nơi kết hợp giữa hai người, anh phải dùng cả hai chân hai tay quắp lấy hắn sợ ngã xuống, nhưng tư thế này càng khiến mỗi cú địt thêm sức mạnh, mỗi lần rơi xuống cả hai hòn dái đều như sắp nhét luôn vào lỗ đít anh. Dương vật cùng vú to ép sát với Hạ Thiên Tường, hai nơi cực kì nhạy cảm bị ma sát với vải áo đến nóng rát, lại càng sướng tới cứng lên. Chiếc áo sơ mi hàng hiệu của Hạ Thiên Tường nhanh chóng bị nước nhờn từ đầu khấc cùng sữa từ vú Thanh Phong tiết ra làm cho ướt đẫm.
"Vợ yêu, em làm ướt hết áo anh rồi, em đúng là một ả đàn bà đĩ thoã chỉ biết chảy nước."
"Không... em không phải..."
"Em không phải cái gì?" Hạ Thiên Tường ngừng lại không địt nữa, con cặc chôn sâu bên trong lỗ đít Thanh Phong như cái cọc gỗ banh ruột anh ra nhưng điểm dâm nào cũng không nghiền vào khiến anh khó chịu vặn veo:
"Đừng dừng lại... mau địt em đi... chồng ơi..."
Mông thịt lắc lư chà vào tay Hạ Thiên Tường, lỗ thịt co bóp mời gọi, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích:
"Nói cho anh nghe... em là gì?"
"Em là con vợ đĩ thoã của chồng... lồn dâm chỉ biết chảy nước... không được cặc chồng địt sẽ ngứa ngáy... mau địt con đĩ vợ đi... lồn dâm khó chịu..."
"Hơn cả mong đợi, tuân lệnh vợ yêu!"
Hạ Thiên Tường tươi cười rồi tiếp tục địt, tốc độ nhanh hơn vừa rồi, địt cho con vợ dâm sướng đến trợn mắt. Tay hắn bóp chặt cặp mông béo mập kéo sang hai bên, thân dưới dính chặt vào không một khe hở, lông đen thô cứng chọc vào mép thịt đến ngứa rát. Cặp vú Thanh Phong theo từng cú địt cũng bật ra khỏi chiếc áo lỏng lẻo, nảy tưng tưng khêu gợi trước mắt Hạ Thiên Tường. Hắn để Thanh Phong đứng xuống, tay nâng một chân anh lên, tay còn lại vần vò cặp vú căng sữa. Sữa tươi ngọt ngào tràn ra kẽ tay hắn được hắn đưa lên miệng liếm sạch, còn cùng Thanh Phong hôn môi mớm sữa cho nhau.
"Cặc chồng địt sướng quá... lồn dâm của vợ nhũn ra rồi... a... sướng muốn chết... địt chết vợ đi chồng ơi..."
Thanh Phong dâm loạn kêu lên, hai tay bám vào thân cây, hai chân dạng ra, mông thịt vểnh cao để lộ lỗ đít đã được địt mềm nhũn, đỏ tươi ướt át, bên trong còn không ngừng trào ra tinh dịch cùng nước dâm vừa bị cặc khuấy cho sủi bọt. Dưới ánh nắng trong trẻo của mùa thu, cơ thể anh phủ một lớp mồ hôi sáng rực lên, làn da hồng hào nhuốm thêm ánh vàng càng trở nên mượt mà như lụa, mọi đường nét đẹp đẽ hiện ra rõ ràng, cả sự dâm loạn cũng phơi bày hoàn toàn không hề che giấu khiến con cặc của Hạ Thiên Tường vừa bắn xong lại cứng lên. Hắn túm lấy eo con vợ dâm, dập hông thật mạnh, sụt một tiếng đâm lút cán, con cặc một lần nữa khuấy đảo lỗ lồn đĩ thoã. Tiếng bạch bạch vang lên chát chúa, không gian xung quanh tràn ngập mùi vị dâm dục. Nước dâm nhầy nhụa chảy dọc hai bắp đùi Thanh Phong, dương vật của anh cũng tưới tinh dịch xuống đám cỏ dưới chân.
Hai người làm thêm một hiệp, đến khi Hạ Thiên Tường bú no sữa, lỗ đít Thanh Phong cũng được đút no tinh trùng, ngập ngụa đến trào hết ra ngoài, hai người mới tạm thoả mãn mà dừng lại. Thanh Phong còn phải cho Hạ Thiên Tường xem anh ngồi xổm, tự dùng tay móc tinh dịch ra thành một bãi trên mặt đất, sau đó được hắn bế vào trong nhà.
"Hôm nay anh và Gia Ngôn đi đâu vậy?"
Thanh Phong đã thay bộ đồ mới, ngồi trong lòng Hạ Thiên Tường xem TV, bàn tay hắn lại không yên phận sờ soạng khắp cơ thể ẩm mượt vừa tắm xong của anh.
"Đi gặp cha ruột của em."
Thanh Phong lập tức quay phắt lại, kinh ngạc một lúc mới lắp bắp hỏi:
"Cha... cha ruột của em. Anh... anh tìm thấy ông ấy rồi?"
Hạ Thiên Tường mỉm cười, hôn chụt chụt lên mặt Thanh Phong:
"Đúng vậy, cuối tuần này, ông ấy sẽ tới đây gặp em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top