CHƯƠNG 279 - 280: THẾ GIỚI THIÊN VÕNG

Chương 279: "Vẻ ngoài xinh đẹp, kĩ thuật tốt, vừa dịu dàng vừa ân cần."

Yu Jimin nói rất nghiêm túc, nhưng hàm ý trong câu nói, sao Kim Minjeong lại không hiểu.

Cổ họng Kim Minjeong trượt xuống mấy lần, rõ ràng có chút không chống đỡ nổi, cúi đầu xuống, đầu mũi chạm lên đầu mũi Yu Jimin, khàn khàn nói: "Ban nãy chị vẫn còn đau ngực, em sợ chị không chịu nổi."

Yu Jimin nhỏ tiếng cười lên, xoa mặt Kim Minjeong, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó xoa lên vành tai cô. Thịt mềm lành lạnh đã ửng đỏ trên đầu ngón tay Yu Jimin, sau đó nóng bỏng.

"Có chịu nổi hay không, chịu rồi mới biết." Yu Jimin cất giọng nỉ non, sau đó ngón tay lại sờ lên cổ họng Kim Minjeong, trượt dọc xuống một đường tới cổ áo của Kim Minjeong.

Kim Minjeong chỉ cảm thấy gò má nóng hổi, cổ họng ngứa ngáy, lại lần nữa bản thân cảm nhận rõ ràng, không chỉ có đàn ông, cho dù là phụ nữ, cũng không người nào có thể nhẫn nhịn được loại mê hoặc này.

Huống hồ người giống như yêu tinh cố tình tán tỉnh mê hoặc bản thân này lại là người trong tim, năng lực tự khống chế mà Kim Minjeong luôn lấy làm tự hào bị công phá hoàn toàn trước mặt Yu Jimin.

Hơi thở của Kim Minjeong gấp gáp, giữ lấy bàn tay làm loạn của Yu Jimin, cơ thể đè xuống, ngắm nhìn Yu Jimin, nhỏ tiếng nói: "Chỉ một lần, nếu chị không thoải mái thì nói với em."

Yu Jimin lộ ra nụ cười đắc ý, ngẩng đầu cắn lên tai Kim Minjeong, sau đó khẽ khàng cắn mút.

Hơi nóng phát tán trên vành tai Kim Minjeong, "Được, chỉ một lần." Không phải thật sự bắt buộc phải làm, nhưng Yu Jimin thích cảm giác bản thân và Kim Minjeong hòa tan vào nhau, cũng hi vọng trái tim chứa đầy dằn vặt của Kim Minjeong có thể được an ủi trong loại vui vẻ này. Cô ấy cần Kim Minjeong, Kim Minjeong cần cô ấy.

Yu Jimin nghe thấy hơi thở đột nhiên gấp gáp của Kim Minjeong, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, cô ấy lại được bế lên. Tránh làm Kim Minjeong bị thương, Yu Jimin nhanh chóng thả lỏng miệng, nhỏ tiếng gọi: "Minjeong."

Sắc mặt Kim Minjeong đỏ ửng, ánh mắt nóng rực lại mang theo vẻ dịu dàng ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Đi tắm trước đã."

Trong nhà tắm, Yu Jimin ngẩng đầu nhìn trần nhà tắm lan tràn hơi nước, nước nóng trên cơ thể chảy xuống, ướt át ấm áp.

Tắm rửa luôn khiến con người cảm thấy đầu óc trống rỗng, là thời điểm thả lỏng nhất trong một ngày, nhưng lúc này cảm giác khiến Yu Jimin trống rỗng không chỉ là tắm rửa.

Cảm xúc trở nên quanh co giống như dòng nước, hỗn loạn trút xuống, Yu Jimin không muốn nghĩ tới bất kì điều gì khác.

"Jimin, Jimin." Tiếng gọi nhỏ bé của Kim Minjeong truyền vào trong tai, Yu Jimin có chút mơ màng, vô thức ừm mấy tiếng trả lời Kim Minjeong.

"Ngoan, về phòng."

Kim Minjeong lau sạch nước trên người cả hai, cũng không có thời gian quan tâm tới tóc tai, nhưng cũng không thể không quản, sau khi lau sạch nước mới dùng khăn quấn lại rồi mới về giường.

Yu Jimin đã tỉnh táo hơn chút, nhìn người trước mặt, trong vẻ ma mị mang theo chút trách móc nói: "Em có biết như thế hại người lắm không hả?"

Kim Minjeong vừa buồn cười vừa xấu hổ, không muốn để Yu Jimin tiếp tục những lời lộn xộn, bắt đầu bận rộn.

Mãi tới khi ánh mắt nhìn lên ngực Yu Jimin, trái tim Kim Minjeong cũng quặn đau.

Yu Jimin nhìn Kim Minjeong, cảm nhận được chút khác thường của cô, ấn đường khẽ nhíu lại, sờ lên mặt Kim Minjeong, nhỏ tiếng nói: "Hiện tại không đau mà."

Kim Minjeong không nói với Yu Jimin, khi bản thân mở to mắt nhìn sợi rễ kia đâm xuyên qua tim Yu Jimin trong phó bản, cảm giác đau đớn ấy hết sức kinh khủng. Cô gật đầu, cứ si ngốc nhìn người bên dưới giống như hoa đào nở rộ.

Yu Jimin thở dài một hơi, tay phải nắm lấy tay Kim Minjeong trượt xuống.

Sau khi Kim Minjeong ngẩn ra, chính là mặt đỏ tía tai.

Tuy trước giờ Yu Jimin luôn chủ động phóng khoáng, nhưng làm tới bước này cũng xấu hổ, cô ấy không nhìn Kim Minjeong, khẽ nâng eo, nhỏ tiếng nói: "Tiếp tục."

Kim Minjeong sao có thể không tuân mệnh.

Hai người quá quen thuộc với cơ thể đối phương, Kim Minjeong biết rõ làm cách nào để lấy lòng Yu Jimin.

Yu Jimin vẫn thẳng thừng như thế, không chút keo kiệt biểu thị yêu thích cùng thoải mái của bản thân. Kim Minjeong cực kì yêu thích dáng vẻ này của cô ấy, loại cảm giác thỏa mãn lại xấu hổ khiến cô không muốn buông tay.

Là tấm gương có năng lực nhẫn nhịn kinh người, Kim Minjeong thực sự có thể thấy đủ liền ngừng lại, ôm lấy Yu Jimin đợi cô ấy chầm chậm dịu lại. Cơ thể Yu Jimin mềm nhũn, nhắm mắt lại bình phục cảm giác trong cơ thể.

Giây lát sau, cô ấy lẩm nhẩm một tiếng quay người ôm lấy Kim Minjeong, rúc vào lòng cọ lên xương quai xanh của Kim Minjeong.

Chân hai người đan lấy nhau, thoải mái dễ chịu.

"Vẫn ổn chứ?" Kim Minjeong xoa đầu Yu Jimin, giống như đang dỗ dành con mèo tham ăn, nhưng lại lo lắng Yu Jimin không thoải mái.

Yu Jimin ngẩng mắt nhìn Kim Minjeong, sau đó mím môi cười nói: "Rất ổn, kỹ thuật rất tuyệt."

Kim Minjeong ho một tiếng, vành tai đỏ ửng, "Chị... chị có thể đừng như thế không?"

Yu Jimin ôm lấy cô, cười nói: "Đừng thế nào? Chị như thế em không thích à?"

Kim Minjeong không lên tiếng, cô đã hết cách, chỉ đành thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy Yu Jimin, "Thích, rất thích, em hết cách với chị rồi."

Cô ôm Yu Jimin, gác cằm chà lên đỉnh đầu Yu Jimin, mỗi một lần tuần hoàn đều khiến Kim Minjeong cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu Yu Jimin sâu đậm. Rõ ràng một người mạnh mẽ như thế, người mà ma quỷ cũng sợ, sao lại có thể đáng yêu đến vậy. Cho dù giận Yu Jimin, cũng thật sự hết cách với cô ấy.

Tuy ngoài miệng không cho phép Yu Jimin nói những lời không đứng đắn, nhưng ẩn sâu trong nội tâm Kim Minjeong biết rõ, Yu Jimin như vậy rất đáng yêu, cô thực sự hết thuốc chữa rồi.

Nhưng sau khi chà xong, tóc Yu Jimin vẫn ướt, sợ cô ấy bị lạnh, Kim Minjeong cúi đầu khẽ nói: "Em dậy đã."

Yu Jimin hừ đôi tiếng, "Dậy làm gì?"

Lại làm nũng, thật sự rất yểu điệu, nhớ lại Yu Jimin trong những kí ức xa xôi, lại nhìn người trước mặt, nội tâm Kim Minjeong lại mềm nhũn. Yu Jimin không thay đổi, chỉ là đang trưởng thành.

Kim Minjeong xoa đầu Yu Jimin, "Tóc vẫn chưa khô, còn nữa, ban nãy không uống nước, hiện tại khát rồi đúng không?"

Kim Minjeong cảm thấy môi Yu Jimin hơi khô.

Yu Jimin liếm môi, đúng là có chút khô. Kim Minjeong bên kia đã nghiêng người vén chăn xuống giường, Yu Jimin chu môi nhìn bóng lưng Kim Minjeong, bờ lưng mịn màn, đường cong yêu kiều quyến rũ, rõ ràng động tác mặc quần áo rất đứng đắn, nhưng lại khiến Yu Jimin cảm thấy mê người.

Sau khi cốc nước được bưng tới, Yu Jimin giống như người không thể tự chủ sinh hoạt, ngẩng đầu bảo Kim Minjeong đút. Kim Minjeong vui vẻ tiếp nhận, nghiêng người ngồi xuống, đút nước cho cô ấy.

Nhìn Yu Jimin uống xong, Kim Minjeong uống nốt nửa cốc còn lại. Lấy máy sấy sấy tóc cho Yu Jimin. Đây là việc Yu Jimin thích nhất, Kim Minjeong vừa sấy tóc vừa mát xa da đầu cho cô ấy, lực thích hợp, suýt chút nữa đã ru ngủ Yu Jimin.

Yu Jimin nằm trên đùi Kim Minjeong híp mắt nhìn cô, mặt mày người phụ nữ điềm tĩnh, ngũ quan tinh tế dịu dàng, lạnh lùng thường ngày trong mắt sớm đã bị quét sạch, chỉ còn lại dịu dàng và nuông chiều ngập mắt. Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn vào mắt Yu Jimin, đều rộ lên ý cười.

Trái tim Yu Jimin lại hỗn loạn, không nhịn được lên tiếng: "Kim Minjeong, sao em lại tốt vậy chứ?"

Động tác tay của Kim Minjeong ngừng lại, mặt mày tươi cười, "Em tốt chỗ nào?"

Yu Jimin làm mặt suy nghĩ, đưa ngón tay ra đếm, "Vẻ ngoài xinh đẹp, kĩ thuật tốt, vừa dịu dàng vừa ân cần."

Kim Minjeong bịt miệng cô ấy lại, nhỏ tiếng nói: "Chị đừng nói nữa, lúc không nói đáng yêu lắm."

Yu Jimin bật cười, sau đó tay chầm chậm cọ vào trong quần áo của Kim Minjeong. Kim Minjeong vốn đang sấy tóc, động tác tay lập tức khựng lại, tắt máy sấy đè tay Yu Jimin lại, hơi thở gấp gáp, "Jimin?"

Yu Jimin ngẩng mắt nhìn cô, "Đội trưởng Kim không muốn sao?"

Vệt đỏ trên má Kim Minjeong chầm chậm lan tỏa, cô cúi đầu nuốt nước bọt, cuối cùng mới khẽ nói: "Chị cần nghỉ ngơi, hơn nữa có lẽ nhóm Lee Seung Ho đã nấu cơm xong rồi, sợ là đã đợi lâu."

Yu Jimin đưa tay nắm lấy tay phải của Kim Minjeong, khẽ dùng lực khiến máy sấy trong tay Kim Minjeong rơi sang một bên. Cơ thể Yu Jimin dùng sức kéo Kim Minjeong nằm xuống, "Chị không mệt, hơn nữa cơm canh không vội. Em có muốn chị không?"

Chuyện này sao có thể chỉ là kích động một phía, cơ thể thành thật vượt xa con người sớm đã bán đứng Kim Minjeong.

Yu Jimin không thích nằm dưới tận hưởng, thực ra trong chuyện này cô ấy chủ động hơn Kim Minjeong rất nhiều. Hơn nữa nếu phải phân cao thấp, Kim Minjeong căn bản không đè nổi cô ấy. Chỉ là Yu Jimin không muốn thể hiện thế mạnh của bản thân trong chuyện này, mà muốn có thì trước tiên phải cho. Cô ấy thích Kim Minjeong, tự nguyện giao tất cả của bản thân cho Kim Minjeong, đồng thời cũng muốn để Kim Minjeong vui vẻ.

Kim Minjeong vẫn có chút lo lắng, nhưng rõ ràng Yu Jimin không có ý định buông tha cho cô, vẫn quyến rũ cô giống như trước giờ, lúc này Yu Jimin muốn, Kim Minjeong cũng không thể từ chối.

"Đã nói trước rồi, cũng chỉ được một lần." Cuối cùng Kim Minjeong thỏa hiệp.

Yu Jimin hôn Kim Minjeong, không nhịn được cười lên: "Một lần thì một lần, không được càu nhàu, ở bên chị em không cần nhẫn nhịn như thế."

Kim Minjeong không lên tiếng, trong mắt Yu Jimin có chút đau lòng, người cô ấy yêu thích, rất đè nén, cũng nhẫn nhịn rất giỏi. May mà bản thân đủ hiểu về Kim Minjeong, mới có thể biết Kim Minjeong đang nghĩ gì.

"Chị bằng lòng tiếp nhận tất cả cảm xúc, tất cả nín nhịn và đau khổ của em. Tuy khi em khó chịu chị cũng khó chịu, nhưng nếu em khó chịu chị lại không biết gì hết, chị sẽ hận bản thân. Chị cũng không biết tại sao trong mắt rất nhiều người, tình cảm lại là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ, rồi lại tìm kiếm lại từ đầu, tới lượt chúng ta thì lại khó khăn như vậy. Nhưng chỉ là chị tiếc nuối thôi, trước giờ chị chưa từng hối hận." Yu Jimin thao thao bất tuyệt, sau đó lại mỉa mai cười lên, "Em nhìn xem, không biết chị bị làm sao ấy, đột nhiên nói như thế, còn nói năng lộn xộn nữa chứ."

Kim Minjeong nắm lấy tay Yu Jimin, lắc đầu, "Không, em hiểu."

Không muốn không khí trở nên nặng nề, Yu Jimin cúi đầu không nói nữa, mà chăm chú yêu thương Kim Minjeong.

Kim Minjeong vốn biểu hiện rất kiêu ngạo trong chuyện này, nhưng hôm nay dường như cô sợ Yu Jimin mệt, không ngừng phối hợp với Yu Jimin, biểu hiện vô cùng chủ động.

Quá hiếm thấy Kim Minjeong như thế, khiến Yu Jimin không khống chế được.

Hai người vừa dừng lại, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên, cái gọi là điện thoại tới nay chỉ là một công cụ liên lạc bình thường vẫn đặt trên đầu giường.

Yu Jimin có chút không vui nhìn điện thoại, nhưng nhìn thời gian, xác thực đã chậm trễ rất lâu. Không phải hai người gấp gáp, mà là tất cả mọi chuyện bọn họ đã trải qua trong phó bản, cho dù là ra ngoài, cũng vẫn khiến người ta thấy sợ.

Kim Minjeong mới dịu lại, căn bản không có sức lực cử động, Yu Jimin thấy vậy cầm điện thoại tới, nhìn Kim Minjeong một cái, cuối cùng mới nghe máy.

"Đội trưởng, cơm canh đã xong, đội phó sao rồi, có cần chúng tôi mang cơm tới ăn ở bên chỗ hai người không?" Là giọng Giselle.

Yu Jimin hắng giọng, cố gắng để âm thanh của bản thân bình tĩnh lại, nhưng âm thanh cất lên vẫn lộ ra chút khàn khàn, "Tôi không sao, ăn ở chỗ mọi người đi, chúng tôi sửa sang chút rồi sẽ qua."

Giselle nghe thấy rõ, thấp thoáng cảm nhận được giọng Yu Jimin không ổn, âm thanh thường ngày của Yu Jimin trong trẻo mang theo chút rực rỡ, nếu chỉ là nói chuyện bình thường, còn có chút lạnh. Nhưng giọng nói khàn khàn mang theo dáng vẻ ma mị này, khiến Giselle nghe xong cũng tê dại.

Giselle vô tri vô giác ý thức được điều gì đó, vội ấp a ấp úng nói: "Được, được, không vội không vội, chị và đội trưởng cứ bận xong đi."

Rất nhanh sau đó điện thoại bị ngắt, Yu Jimin và Kim Minjeong mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Chúng ta bận cái gì?" Yu Jimin biết rõ còn cố hỏi.

Kim Minjeong trừng cô ấy một cái, "Còn không mau mặc quần áo."

Lúc này Yu Jimin lại nũng nịu, "Chị không có sức."

Kim Minjeong đưa tay ra véo má cô ấy, hừ một tiếng: "Sao lúc bắt nạt em lại có sức?"

Tuy ngoài miệng nói như thế, Kim Minjeong vẫn nhìn Yu Jimin, "Có chỗ nào khó chịu à?"

Không muốn tiếp tục trêu đùa Kim Minjeong, Yu Jimin lắc đầu, "Chị thật sự không sao, Lee Seung Ho đã nhắn tin cho chúng ta lâu rồi, có lẽ đợi lâu lắm rồi."

Chút khó chịu trong người đã biến mất, hơn nữa cơ thể cùng trái tim đều rất vui vẻ, Yu Jimin xuống giường mở tủ quần áo lấy quần áo cho bản thân và Kim Minjeong.

Quần áo của hai người trong tủ được đặt cùng nhau, gấp rất gọn gàng, vừa nhìn là biết một cặp đôi vô cùng thân mật.

Nhìn tủ quần áo như thế, Yu Jimin vô thức mất hồn, nếu trong hiện thực cũng có thể như thế với Kim Minjeong thì tốt biết bao.

Thậm chí cô ấy còn không khống chế được bản thân, tham lam giả thiết cuộc sống sau khi ra ngoài của cả hai, khóe môi không nhịn được cong lên, nhưng sau khi hoàn hồn, loại xót xa cùng bất lực trào lên vượt xa hạnh phúc.

"Jimin?" Kim Minjeong phát hiện không ổn, gọi Yu Jimin một tiếng.

Yu Jimin vội vàng chọn một bộ quần áo đưa cho Kim Minjeong, "Chị đang nghĩ em mặc bộ nào thì đẹp."

Kim Minjeong không vạch trần cô ấy, đợi tới khi thay quần áo xong, tới chỗ Lee Seung Ho đã là nửa tiếng sau.

Tuy đã qua một lúc, nhưng khi nhìn Yu Jimin và Kim Minjeong, Giselle và Ninh Nghệ Trác thân là nữ giới, tâm tư lại còn tinh tế đều phát hiện trạng thái khí sắc của hai người đều khác thường.

Trên mặt Kim Minjeong vẫn đọng lại sắc xuân không thể che giấu, Yu Jimin vốn diễm lệ rực rỡ, lúc này càng thêm ma mị, cộng thêm cuộc điện thoại ban nãy, người sáng mắt đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Giselle mím môi cười, gọi hai người vào ăn cơm.

Nhìn thấy trạng thái tinh thần của Yu Jimin rất ổn, mọi người cũng thở phào một hơi. Lúc ăn cơm, chủ đề không tránh khỏi quay về phó bản.

"Phó bản lần này rất kì lạ, không rút thẻ cũng không nhìn thấy trọng tài viên Sĩ." Lee Seung Ho có chút lo lắng, khó khăn lắm mới thoát khỏi phó bản số 009, tiếp sau đây chỉ còn một cửa ải cuối cùng, cảm giác này không thể hình dung là vui nhiều hơn hay thấp thỏm nhiều hơn.

Kim Minjeong hiểu tâm trạng của bọn họ, suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng: "Phó bản thứ mười không phải là phó bản truyền thống, có thể không xác định biểu hiện hình thức, hơn nữa, trên thực tế có thể vượt qua phó bản số 009 đã gần như vượt ải rồi. Phó bản cuối cùng, thực ra không đáng sợ như mọi người nghĩ, nó chỉ thử thách tâm trí của mọi người mà thôi, tâm trí không kiên định, rất dễ xảy ra vấn đề."

"Đội trưởng, thực ra trước kia chúng tôi rất nghi hoặc, dường như chị biết rất nhiều thứ cài đặt trong phó bản, như thể chị nắm rõ trong lòng bàn tay, chúng tôi..."

Kim Minjeong sớm đã chuẩn bị sẵn, trước khi ra khỏi phó bản cô đã suy nghĩ tới việc nói sự thật cho bọn họ.

Chỉ là nơi này không phải nơi trò chuyện, thế là Kim Minjeong đưa tay ngăn cản Lee Seung Ho, "Tôi biết nghi hoặc của mọi người, ngày mai mọi người tới chỗ tôi ăn cơm, chúng ta cùng nhau bàn bạc chuẩn bị bước tiếp theo."

Ba người Lee Seung Ho đều là người thông minh, hành động này của Kim Minjeong dường như đang kiêng kị thứ gì đó, bọn họ lập tức đoán được nguyên nhân. Giám sát của hệ thống, không phải trong lòng mọi người không nắm được, nó nhằm vào hai người Yu Jimin và Kim Minjeong rõ ràng như thế, ba người biết rõ có một số chuyện không thể nói rõ, thế là không hỏi tiếp.

Rõ ràng cơm tối nên ăn ở chỗ Kim Minjeong là thích hợp nhất, nhưng vì hai người có chút hoang đường, hơn nữa xác thực đều đã mệt, có một vài chuyện tạm thời không muốn nói, cho nên Kim Minjeong quyết định ngày mai rồi nói. Mọi người đều là bạn bè vào sinh ra tử, nếu kí ức của cô đã khôi phục, càng không nên giấu giếm.

*****

Chương 280: Trừng phạt Thiên Võng

Ăn cơm xong, mọi người ngồi trò chuyện cùng nhau, nhưng không tiếp tục thảo luận chuyện trong phó bản.

Thực ra vừa quay về, ai nấy đều rất mệt, lựa chọn ăn cơm cùng nhau tối nay chủ yếu là vì Yu Jimin không thoải mái, mấy người Lee Seung Ho sợ Kim Minjeong vừa phải chăm sóc Yu Jimin vừa phải nấu nướng sẽ mệt, nên mới ăn cùng nhau.

Sau khi tạm biệt, Yu Jimin và Kim Minjeong ra khỏi hành lang, sánh vai cùng nhau về nhà. Lúc này đã là hơn 7 giờ tối, nhiệt độ buổi tối ngày giữa thu có chút thấp, Kim Minjeong nhìn người bên cạnh một cái, đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy đút vào trong túi áo khoác.

Quả nhiên tay Yu Jimin rất lạnh, Kim Minjeong nhíu mày nói: "Lạnh à?"

Yu Jimin nhìn quần áo trên người mình, lắc đầu: "Không lạnh, chỉ là không nóng thôi."

Kim Minjeong tiến lại gần thêm một chút, tăng nhanh tốc độ bước chân, muốn hỏi gì đó nhưng lại nhìn thấy xung quanh, cuối cùng đè lại.

"Em định nói những chuyện kia với bọn họ à?" Yu Jimin thấp thoáng cảm nhận được tính toán của Kim Minjeong, vô thức hỏi.

Kim Minjeong gật đầu, "Bọn họ cũng nên biết, lâu như vậy rồi chắc mọi người cũng đã rất nghi vấn, nhưng không hỏi chúng ta là vì sợ chúng ta khó xử. Xác thực trước kia có chút lo lắng, nhưng hiện tại những lo lắng này cũng không tồn tại nữa, không nhất thiết phải giấu giếm."

Yu Jimin tán thành với dự định của Kim Minjeong, trong quá trình thang máy di chuyển lên nhà, Yu Jimin không ngừng ngắm nhìn Kim Minjeong, cũng không lên tiếng, trong mắt mang theo nụ cười, giống như đang thưởng thức một bức tranh.

"Sao lại nhìn em như vậy?" Kim Minjeong cũng nghiêng đầu nhìn Yu Jimin, ánh sáng tản mạn trong mắt lay động, trong nụ cười trong trẻo mang theo một tia nuông chiều.

Yu Jimin nhớ lại phó bản trước đó, hai người đã mấy lần đi tới phó bản cuối cùng, nhưng cuối cùng... Trái tim cô ấy đau đớn, nhưng giả vờ làm vẻ không có chuyện gì, nhìn chằm chằm số tầng, trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Yu Jimin khẽ cười nói: "Chị đang nghĩ nếu chúng ta ra ngoài rồi thì sẽ thế nào?"

Nụ cười trong mắt Kim Minjeong thoáng ngưng trệ, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc ấy, rất nhanh sau đó cô mỉm cười, "Không khác gì hiện tại, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại."

Vào nhà, hai người cũng không cần kiêng dè, Yu Jimin quay đầu nhìn Kim Minjeong, biểu cảm trên mặt vừa có chút hoài niệm vừa có chút buồn rầu, "Có cảm giác trong kí ức chứa đựng quá nhiều chuyện liên quan tới phó bản, chị đã có chút không rõ dáng vẻ của em và chị khi chưa tiếp xúc với Thiên Võng nữa rồi."

Những lời này của Yu Jimin khiến Kim Minjeong khựng người tại chỗ, cô cứ đứng ở cửa nhìn Yu Jimin, biểu cảm có chút sửng sốt, kí ức không thể ngăn cản quay về quá khứ xa xôi.

Đúng như Yu Jimin nói, những kí ức chân thực kia bị mấy trăm lần tuần hoàn đè trong nơi sâu nhất của trí nhớ, cho dù là bản thân Kim Minjeong cũng rất ít khi chạm vào.

Cảm giác trong lòng bỗng trở nên phức tạp, cô không biết tại sao Yu Jimin lại nhắc tới chuyện này, điều này khiến cô thấp thoáng cảm giác bất an. Kim Minjeong cúi đầu đi vào nhà, rất lâu sau mới lên tiếng, âm thanh rất khẽ, "Em nhớ, nhớ rất rõ."

Yu Jimin cứ như thế nhìn Kim Minjeong, không biết vẻ mặt kia là buồn bã hay vui vẻ, khiến Kim Minjeong như bị mắc nghẹn trong lòng.

"Chị có nhớ cài đặt của nhà họ Yu và nhà họ Kim, và cả vai diễn của em và chị trong phó bản Song hỷ không?" Kim Minjeong đè lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười.

Yu Jimin nghe xong không nhịn được cười lên, đại khái là vì nhớ tới một số chuyện tệ hại trong đó, lại có chút nóng mặt.

Kim Minjeong nói xong liền đi tới máy lọc nước rót hai cốc nước ấm, đưa một cốc cho Yu Jimin, ngồi xuống sô-pha tiếp tục nói: "Lúc đó em thấy rất kỳ quái, tại sao tính cách của Yu Jimin kia và chị lại khác nhau như vậy, em cũng không thấy có gì không hài hòa. Thậm chí em cảm thấy cho dù chị thực sự như thế, cũng không sao. Cốt truyện của hai gia đình trong cài đặt, cài đặt hình tượng nhân vật bố mẹ của đôi bên đều khiến em cảm thấy quen thuộc, lúc này nhớ lại..."

Yu Jimin nghe xong, biểu cảm có chút mơ màng, sau đó trào phúng cười nói: "Khi đó chị còn thấy mất hết thể diện, người mềm yếu ấy sao có thể là bản thân. Cho dù hiện tại nhớ lại, chị cũng khó lòng tưởng tượng trước kia bản thân lại như thế." Nói xong Yu Jimin nhìn Kim Minjeong, cảm xúc trong mắt cuộn trào, nhưng rồi lại trôi đi.

Một lát sau, cô ấy lại cười nói: "Em.. em vẫn luôn như thế, nhìn có vẻ kiêu ngạo lại lạnh lùng, nhưng thực ra trong thời điểm quan trọng luôn mềm lòng hơn bất kì ai khác." Cho dù là đối với người Kim Minjeong ghét, khi có khó khăn Kim Minjeong cũng sẽ nhẫn nại giúp đỡ.

Kim Minjeong cảm thấy bí bách lại buồn bã, đó là chuyện vĩnh viễn cô không cách nào giải thích. Cô thật sự không biết ban đầu rốt cuộc bản thân bị chập dây thần kinh nào, lại dùng thái độ như thế để tiếp xúc với Yu Jimin.

Yu Jimin nói cô ấy không thể tưởng tượng bản thân có tính cách như thế, Kim Minjeong cũng không thể chấp nhận bản thân đối xử với Yu Jimin như vậy.

Kim Minjeong hé môi muốn nói gì đó, nhưng Yu Jimin lại nhích tới, khoảng cách giữa hai người chỉ là một thước, đôi mắt của Yu Jimin cứ chăm chú ngắm nhìn Kim Minjeong như thế, khẽ nói: "Không phải chị muốn tố cáo em, chị muốn nói với em, thực ra em đã thay đổi rất nhiều khi ở bên chị. Trước đó chị luôn nghĩ, em sẽ yêu đương cùng người thế nào, người được em yêu liệu cũng có lúc không chịu nổi em, bị em tức chết hay không."

"Nhưng trong mỗi phó bản, cho dù là phó bản đầu tiên khi chúng ta không có dây dưa của quá khứ, em đều quan tâm tới chị. Tuy miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo không bao giờ thừa nhận, khiến chị đau lòng mấy lần, nhưng..."

Không biết nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trong mắt Yu Jimin lại giống ngôi sao, lấp lánh chói mắt, đong đầy hạnh phúc và vui vẻ, không hề phù hợp với Yu Jimin của hiện tại.

Yu Jimin trịnh trọng nhìn Kim Minjeong, trong mắt chứa đầy bóng dáng của Kim Minjeong, cất lên từng câu từng chữ: "Kim Minjeong, chị muốn nói với em, khi chị trở thành người được em yêu thích, chị mới biết cô ấy may mắn nhường nào, hạnh phúc nhường nào. Thật đấy, cho dù quá khứ có ra sao, chị đều cảm thấy như vậy, thậm chí mừng vì Yu Jimin bị em ghét ban đầu trở thành dáng vẻ em yêu thích."

Vành mắt Kim Minjeong đã đỏ ửng từ lâu, cô cứ nhìn Yu Jimin như thế, không ngừng lắc đầu, trong mắt trào ra nước mắt. Cô không dám lên tiếng, không dám chớp mắt, sợ bản thân không khống chế được khóc thành tiếng.

Yu Jimin cứ nhìn Kim Minjeong như thế, cực kì dịu dàng, "Biết tại sao chị lại nói điều này với em không?"

Kim Minjeong lắc đầu, vẫn không lên tiếng.

"Chị biết trong lòng em đang nghĩ gì, chị nói những điều này chỉ là để nói với em, Kim Minjeong, em không nợ chị điều gì cả, cũng không cần hổ thẹn với chị. Cho dù là chuyện trong phó bản, hay là chuyện trước khi vào phó bản, em đều không có lỗi. Chúng ta là hai bên có tình cảm với nhau, cũng là em tình chị nguyện, em có thể đau lòng vì chị, có thể yêu chị nhiều hơn một chút, nhưng đừng cảm thấy có lỗi với chị, được không?"

Kim Minjeong nhắm mắt, nước mắt bị đè nén kia cuối cũng vẫn rơi khỏi khóe mắt, cô đưa tay ôm chặt lấy Yu Jimin, cứ ôm lấy không nhúc nhích.

Yu Jimin vuốt tóc Kim Minjeong, trong lòng cô ấy khó chịu muốn đòi mạng, cô ấy không nỡ Kim Minjeong, thực sự không nỡ, có ai có thể nói với cô ấy, rốt cuộc làm cách nào mới có thể tiếp tục ở bên Kim Minjeong được không?

Hai người yên lặng ôm nhau rất lâu, Kim Minjeong mới buông Yu Jimin ra, âm thanh khàn khàn nói: "Chị có thể nói cho em biết, có phải lúc chị hôn mê đã gặp phải chuyện gì hay không, tại sao trong lúc hôn mê mà ngực vẫn còn đau dữ dội như thế?"

Yu Jimin hôn mê không tỉnh đương nhiên không rõ trạng thái của bản thân, nhưng Kim Minjeong trông chừng cô ấy, phát hiện hai tay Yu Jimin sống chết đè lên ngực, cơ thể không ngừng co giật, cô rất quen thuộc với dáng vẻ đau đớn đó, là hành vi trừng phạt Yu Jimin của hệ thống.

Nhưng hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ trừng phạt Yu Jimin, Yu Jimin cũng đã hôn mê, loại dằn vặt này có nghĩa là gì? Hơn nữa sau khi ra khỏi phó bản, vết thương cũng nên khỏi, Yu Jimin không nên hôn mê không tỉnh, cho nên Kim Minjeong nghi ngờ hệ thống đã làm gì đó với Yu Jimin.

Yu Jimin vừa tự hào lại vừa bất lực thở dài một tiếng: "Sao em lại thông minh vậy chứ, vậy thì bắt chị phải lừa em thế nào đây."

Ấn đường Kim Minjeong khẽ nhíu lại, trừng mắt với cô ấy, "Chị lại muốn lừa em chuyện gì?"

Yu Jimin bật cười đền tội, "Chị đùa thôi, xác thực là đã xảy ra một vài chuyện. Chúng ta đã vượt qua phó bản số 009 rồi, đối với Thiên Võng mà nói, uy hiếp đã như nước ngập tới ngực, chắc chắn nó không ngồi yên được nữa."

Sắc mặt Kim Minjeong lập tức trầm đi, vô thức nắm chặt tay, ánh mắt cũng lạnh, "Nó uy hiếp chị, đúng không?"

Yu Jimin không biết nên nói thế nào, cô ấy hiểu những lời kia của Thiên Võng, cũng sớm biết nó đem bản thân ra uy hiếp Kim Minjeong, Yu Jimin không đặt những lời đó trong lòng, càng không có khả năng thật sự khuyên nhủ Kim Minjeong giao Thẩm Thập Nhất ra, cho Thiên Võng được tự do vì bản thân.

Yu Jimin cũng không nói dối, so với Kim Minjeong, cô ấy là người tối tăm, thậm chí không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn đi hại người khác chỉ vì sự ích kỉ của mình. Huống hồ, Yu Jimin không quan tâm tới tính mạng của những người không liên quan, không đại diện cho việc cô ấy có thể khuyên Kim Minjeong không quan tâm như bản thân.

Tình yêu không phải là cưỡng ép, mà là ủng hộ. Yu Jimin ủng hộ tín ngưỡng của Kim Minjeong, ủng hộ nguyên tắc của Kim Minjeong, cô ấy trân trọng với những nỗ lực phấn đấu ấy, bản thân cũng bằng lòng làm như thế.

Thiên Võng được sáng tạo từ bàn tay Kim Minjeong, Yu Jimin biết Kim Minjeong hi vọng có thể lập lại trật tự bình thường như thế nào.

Trước giờ Yu Jimin chưa từng muốn đặt Kim Minjeong vào hoàn cảnh phải lựa chọn hoặc là thế giới hoặc là cô ấy, đề bài như thế vừa nhạt nhẽo vừa tàn nhẫn.

Mà Kim Minjeong sớm đã vượt ải, nhưng vẫn để mặc cho Thiên Võng khống chế mình, không ngừng tham gia phó bản lại từ đầu, trong tình huống nguy hiểm như thế cũng không để Thẩm Thập Nhất xử lí Thiên Võng, bước nhượng bộ này đã khiến Yu Jimin thỏa mãn.

"Nó đã nói gì?" Kim Minjeong cắn chặt răng, phẫn nộ trong mắt đã không thể khống chế.

"Nó nói gì không quan trọng, không phải sao? Những mánh khóe và thủ đoạn kia, cũng không phải là lần đầu nó dùng." Ngón tay Yu Jimin dùng chút lực, duỗi thẳng những ngón tay đang nắm chặt thành quyền của Kim Minjeong.

Đôi môi Kim Minjeong run rẩy, đè lại những lời đã trào trong cổ họng, lần này không giống. Thiên Võng đã không còn là Thiên Võng trước kia, vấn đề của nó hiện tại không chỉ là muốn giành quyền hạn khống chế triệt để, hiện tại nó muốn sống tiếp, một hệ thống siêu cấp đang trên bờ vực sụp đổ, nó có thể làm ra mọi chuyện.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa được không? Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, đã đi được tới bước này rồi, chúng ta đã thành công quá nửa rồi."

Kim Minjeong cũng sợ gánh nặng trong lòng Yu Jimin lớn, nghe xong dịu lại biểu cảm. Sau khi ra khỏi phó bản, tình hình thương tích đã ổn lại, nhưng mệt mỏi về mặt tinh thần sẽ không kết thúc, Yu Jimin có chút không chống đỡ nổi nên đi ngủ từ rất sớm.

Kim Minjeong cũng ngủ mấy tiếng đồng hồ, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cầm điện thoại đi ra phòng khách.

Một mình Đồng Lâm nhàm chán bay lượn ngoài phòng khách, nhìn thấy Kim Minjeong ra ngoài liền giật thót.

"Có cần bật đèn..."

"Suỵt, cô ấy đang ngủ."

Đồng Lâm vội che miệng, không ngừng gật đầu, mặt mày ngập biểu cảm "Tôi hiểu".

Đầu óc nữ quỷ này chứa đầy những thứ linh tinh kì quái, Kim Minjeong bất lực, nhưng cũng không nói gì thêm. Đi tới ban công đóng cửa lại, gọi tới một dãy số.

Sau khi cuộc gọi thông suốt, đầu bên kia truyền tới một giọng nam vui vẻ rõ ràng, "Mọi người lại thành công rồi."

Kim Minjeong nhìn đèn đường bên ngoài, âm thanh cũng dịu dàng hơn, "Ừm, chúng tôi lại thành công rồi, tiện không?"

Thẩm Thập Nhất ừm một tiếng, "Nó đã không tự lo được cho mình nữa rồi, không sao."

"Sau khi chúng tôi vượt ải, nó đã gặp riêng Yu Jimin, nó đã gắn một loại hình phạt trên người Jimin, lúc phát tác lồng ngực sẽ đau đớn kịch liệt." Kim Minjeong nói tới đây, rõ ràng ngữ điệu chùng lại.

Thẩm Thập Nhất ngồi trước cửa sổ, nhìn mặt trăng tròn như đĩa ngọc bên ngoài, lúc này đã là mùng ba, ngày đầu tháng, nhưng trăng vẫn tròn. Nghe tới đây, Thẩm Thập Nhất cũng nhíu mày, sau đó nhỏ tiếng nói: "Thứ Thiên Võng truyền dẫn chỉ là ý thức, tất cả giác quan đều được lập trình giả lập trong não người, cảm giác đau đớn cũng vậy. Vốn dĩ khi người chơi bình thường gia nhập Thiên Võng, ý thức của người đó đều trực tiếp tiến vào thế giới giả lập phó bản, cũng có thể nói là, Thiên Võng không có quyền hạn vượt qua cốt truyện phó bản để sáng tạo ra cảm giác khác, nhưng có một ngoại lệ."

Cổ họng Kim Minjeong căng chặt, đương nhiên cô biết là gì.

"Ý thức của cô ấy là do Thiên Võng khống chế, mà tôi không thể tìm được rốt cuộc bị Thiên Võng cài đặt ở nơi nào, cho nên cũng không cách nào ngăn cản. Tôi xin lỗi." Ngón tay Thẩm Thập Nhất nắm chặt lấy tay vịn, trong hơn năm trăm lần tuần hoàn, ngoại trừ làm bản thân lớn mạnh, Thẩm Thập Nhất cũng dốc toàn bộ sức lực tìm được ý thức của Yu Jimin trong Thiên Võng.

Cái chết của người chơi trong Thiên Võng không phải hủy diệt về mặt thể xác, mà là mất đi ý thức. Một hệ thống kì diệu như thế, có thể dễ dàng khiến đại não của một người tin rằng bản thân đã chết, khi đại não tưởng rằng bản thân thật sự đã chết, người đó cũng sẽ chết não trong hiện thực.

Khoa học kĩ thuật phát triển tới ngày hôm nay, chỉ cần sống não, ý thức vẫn có thể sống tiếp, nhưng ý thức tiêu tan sẽ là triệt để biến mất.

Yu Jimin thì khác, cô ấy là một quân cờ quan trọng nhất của Thiên Võng, sau khi Yu Jimin bị loại trong phó bản, Thiên Võng không trực tiếp hủy diệt ý thức của Yu Jimin, mà không ngừng cấy ghép kí ức mới cho cô ấy, sau đó cho Yu Jimin gia nhập phó bản cùng vượt ải với một Kim Minjeong không muốn chấp nhận hiện thực, không ngừng lặp đi lặp lại.

"Tôi biết cậu không ngăn cản được nó, nhưng cậu có thể trừng phạt nó." Trong mắt Kim Minjeong có một loại đoạn tuyệt được ăn cả ngã về không. Ánh trăng lạnh lùng từ trên trời chiếu xuống, khiến biểu cảm của Kim Minjeong như lắng đọng một lớp sương.

"Minjeong, ý của chị là?" Con ngươi Thẩm Thập Nhất sáng lên, cuối cùng Kim Minjeong đã không nhẫn nhịn được nữa sao?

"Chị không sợ chó cùng rứt giậu à? Nếu nó phát hiện nó đã triệt để mất đi cơ hội trở mình, lựa chọn cá chết lưới rách, vậy rất có khả năng cô ấy sẽ lập tức..."

Biểu cảm của Kim Minjeong nứt toác, đau khổ cúi đầu, "Tôi còn có thể tiếp tục sao, nếu tiếp tục cùng cô ấy thế này, cô ấy cũng sẽ bằng lòng chứ? Cô ấy nói, trăm lần nghìn lần, đều được."

Ánh mắt Thẩm Thập Nhất bất đắc dĩ: "Minjeong, cô ấy bằng lòng, nhưng chị thì sao?"

Hơn nữa, có lẽ cô ấy cũng không bằng lòng.

"Còn nữa... Thiên Võng cũng sẽ không cho hai người thời gian nữa, thời gian của chính nó cũng không còn nhiều."

Đầu bên kia điện thoại, Kim Minjeong không nói gì suốt một lúc lâu.

Thẩm Thập Nhất cảm thấy rõ ràng bản thân còn giả hơn so với người giả Thiên Võng, nhưng tại sao lại cảm thấy buồn như vậy chứ.

"Tôi không từ bỏ việc cứu cô ấy, tôi đã đồng ý sẽ giúp chị, không tới thời khắc cuối cùng, không ai biết kết cục sẽ như thế nào. Còn về trừng phạt, hiện tại không cần tôi hành động, bản thân nó đã phải chịu rồi." Thẩm Thập Nhất nói xong lại nhìn ánh trăng, "Chị nhìn ánh trăng tối nay đi, đẹp nhường nào."

Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trái tim khẽ nhảy lên, "Hôm nay là mùng ba." Cho nên Thiên Võng đã không chống đỡ được nữa, ngay cả bối cảnh cơ bản cũng đã bắt đầu xuất hiện lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top