CHƯƠNG 259 - 260: ĐI ĐÂU RỒI

Chương 259: "Hiến tạng"

Ấn đường Kim Minjeong khẽ nhíu lại, người này thế mà lại là tương sinh trong phó bản này.

Nhưng tình hình lúc này quá hỗn loạn, hai người biến thành xác chết trên đường, máu tươi chảy dọc theo kẽ gạch, tạo thành một bức tranh kì dị ma mị.

Mà người đàn ông bị người phụ nữ móc tim kia, có thể quan sát rõ ràng năm ngón tay trên miệng vết thương, dáng vẻ này giống hệt với người đàn ông chết bên dưới căn hầm.

Nhưng người đàn ông bên dưới căn hầm mà Kim Minjeong gặp phải đã bị hung thủ moi tim. Cuối cùng đối phương biến thành bộ xương nhưng vẫn muốn moi tim cô. Điều này chứng tỏ ở nơi này, hung thủ giết người moi tim không chỉ là người phụ nữ này, rất có khả năng gã kia đứng đằng sau thao túng.

Nghĩ tới điều này, Kim Minjeong ngồi xổm xuống quan sát thi thể người phụ nữ xuất hiện đột ngột, lại vô duyên vô cớ muốn moi tim của người khác. Ban nãy lồng ngực cô ta bị rạch ra, sau đó trái tim bị cô ta moi ra lại lấp lấy chỗ khuyết thiếu của cô ta, máu tươi vẫn không ngừng trào từ tim ra ngoài.

Kim Minjeong đè lại mùi máu tanh hăng mũi lấy trái tim kia ra, lồng ngực người phụ nữ trống rỗng, tim của cô ta đã biến mất, chỉ còn lại khoang ngực rỗng tích đầy máu.

Kim Minjeong chú ý tới máu trong cơ thể người phụ nữ là máu màu đỏ thẫm, khác biệt vô cùng rõ rệt với màu đỏ tươi trào ra động mạch máu từ trái tim này.

Cô khẽ nhíu mày lại, máu tươi bắn ra từ trái tim bị moi đi này phần lớn là tĩnh mạch máu, không nên là màu đỏ thẫm.

Hơn nữa trái tim đã bị moi ra, lượng máu chảy tương đối đáng sợ, nhưng khi người phụ nữ này tử vong ngoại trừ khoảnh khắc máu phun ra ngoài, cũng không mất máu quá nhiều, ngược lại là trái tim bị moi ra này, vẫn đang không ngừng chảy máu.

Nghĩ tới điều gì đó, Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh, đa phần trên khuôn mặt của họ vẫn nở nụ cười, tiếc là không chân thực như trước đó, người nào người nấy tránh rất xa, chỉ có đôi nam nữ kia đứng ở đây nhìn cô.

Thế là Kim Minjeong lên tiếng hỏi hai người: "Hai người có nhìn thấy có thứ gì thoát ra từ trong cơ thể cô ta không?"

Lời này của Kim Minjeong vừa cất lên, nụ cười ngây thơ trên mặt người phụ nữ cũng ngưng trệ, người đàn ông càng hoảng sợ bất an. Loại phẫn nộ khi nhìn thấy Kim Minjeong trước đó nhanh chóng bị hắn đè lại, sau đó điên điên khùng khùng nói: "Chết rồi, chết rồi, hết người này tới người khác, đều sắp chết rồi, đều sắp chết rồi."

Tuy hai người không trả lời, nhưng phản ứng này không nghi ngờ chính là đáp án dành cho Kim Minjeong. Không đợi Kim Minjeong nói gì thêm, hai người đã khùng khùng dở dở quay đầu đi về phía trước. Người trên đường phố cũng hoàn hồn khỏi biến cố, sau đó cũng không nhìn cảnh tượng máu me này nữa, vẫn vô tư lang thang trên đường.

Hai thi thể này cứ chất đống trên đường, không ai quan tâm.

Kim Minjeong càng không có ý định xử lí thi thể mất tim này, cô đứng dậy đuổi theo cặp đôi kia, đi theo tới một con phố khác.

Mà khi Kim Minjeong nhấc chân rời đi, nền gạch bên dưới thi thể kia bỗng nổi lên ngọn lửa, ngọn lửa hừng hực trùm lấy toàn bộ thi thể, rất nhanh sau đó thi thể hóa thành tro tàn trước mắt đám người.

Gió thổi qua, tro tàn lưu lại sau khi hai thi thể kia cháy hết chầm chậm tiêu tan trong kẽ gạch đá.

Kim Minjeong quay đầu nhìn tro bụi biến mất theo cơn gió, trong lòng vô thức nhớ tới hỏa sinh thổ.

Vết thương bên ngực trái Kim Minjeong vẫn đang chảy máu, vì quần áo mặc trên người quá mỏng manh, máu nhanh chóng thấm qua vải. Kim Minjeong vẫn luôn ôm vết thương, tay phải dính không ít máu, vừa đi vừa giơ tay xé vải vóc đè lên vết thương.

Vết thương này bị rạch sâu nhưng không quá dài, cũng chỉ bị thương bên ngoài, ngoại trừ cơn đau kịch liệt, cũng không có cảm giác khó chịu khác.

Chỉ là Kim Minjeong không ngờ, giọt máu trên đầu ngón tay cô vẩy xuống mặt đất khi xé vải, chỉ trong chớp mắt, một viên gạch nhúc nhích một cái, nuốt sạch sẽ giọt máu kia.

Trải qua chuyện ban nãy, Kim Minjeong biết rõ chỉ cần đi sai một bước nghĩ sai một việc sẽ là trí mạng ở nơi này, cho dù lúc này trong lòng đang rất lo lắng cho Yu Jimin, Kim Minjeong cũng chỉ có thể an ủi bản thân nhẫn nại.

Hệ thống không thông báo toàn thành viên, chứng tỏ không có tin tức nào đặc biệt, lúc này không có tin tức bên phía Yu Jimin chính là tin tốt.

Vừa nghĩ tới đây, hệ thống ting một tiếng, phát ra khúc nhạc đầu thông báo quen thuộc, khiến trái tim Kim Minjeong giật thót, bước chân vốn đang đuổi theo đôi nam nữ kia cũng ngưng trệ.

Nhưng thông báo tiếp theo của hệ thống nhanh chóng giúp Kim Minjeong giải tỏa được gánh nặng ngàn cân, thậm chí lộ ra nụ cười.

"Chúc mừng người chơi Ninh Nghệ Trác thành công hoàn thành nhiệm vụ phụ của phó bản số 009, Tìm kiếm củi khô."

Đây là tin tốt.

Hoàn cảnh của Ninh Nghệ Trác vốn rất nguy hiểm, nhưng hoàn thành nhiệm vụ này, có lẽ cô nàng sẽ có được cơ hội nghỉ ngơi, là một chuyện mừng.

Kim Minjeong vừa suy nghĩ vừa tăng nhanh bước chân. Đôi nam nữ kia chưa đi xa, Kim Minjeong nhìn thấy hai người bước vào trong tòa nhà có đồng hồ.

Mà trên đường tới đây Kim Minjeong đã chú ý, rất nhiều nhà cửa trên phố đều đóng kín cửa, thậm chí trên cửa tích một lớp lá rơi và bụi bặm dày, rõ ràng đã không còn ai ở.

Điều này không hề kỳ lạ, dù sao nhiều người chết như vậy, không tránh được việc người thân sớm đã mất tích. Sau khi quan sát tất cả mọi thứ xung quanh vào đáy mắt, Kim Minjeong dừng ở căn nhà trước mặt.

Căn cứ theo suy đoán trước đó, đôi nam nữ này rất có khả năng chính là mộc tương sinh với thuộc tính hỏa của Kim Minjeong trong phó bản, cho dù rốt cuộc tương sinh kia có ý nghĩa là gì, chắc chắn hai người có tác dụng với việc vượt ải của cô. Hiện tại tiến độ phó bản của bản thân chưa rõ ràng, Kim Minjeong không thể bỏ lỡ cơ hội  này.

Khi Kim Minjeong đi tới cửa trước, cửa lớn đã đóng lại. Kim Minjeong đánh giá xung quanh, giơ tay gõ cửa.

Mà sau khi Kim Minjeong gõ một tiếng, cô liền dừng lại.

Vì trên cánh cửa đá hoa cương lớn, Kim Minjeong nhìn thấy một tờ báo giấy dán bên trên.

Tờ báo không hoàn chỉnh, nó bị dính chặt bên trên, rõ ràng có chút không ăn nhập. Có người muốn xử lý, cho nên đã bị xé đi rất nhiều, nhưng ở chỗ có keo dán lại dính rất chặt, không xử lí sạch sẽ, lưu lại một dấu vết, còn có mấy bài viết sót lại.

Trong đó có mấy chữ mà Kim Minjeong vừa lướt qua đã bắt được, "Tim không cách nào bay". Trong phó bản này không có gì kích thích được Kim Minjeong hơn tim, thế là không quan tâm tới việc gõ cửa, cô nhanh chóng nhích lên trước tỉ mỉ đọc.

[Ngày 25 tháng 09, ông trùm đá quý của thị trấn Từ Viêm Hạ được người ta phát hiện thi thể tại dinh thự Hân Duyệt thuộc sở hữu, tình trạng tử vong thê thảm, trái tim không cánh mà bay. Điều đáng nhắc tới là, ba tháng trước Từ Viêm Hạ vừa hoàn thành phẫu thuật ghép tim. Hiện tại vẫn chưa tìm ra hung thủ và trái tim, diễn biến vụ án vẫn phải chờ phía cảnh sát thông báo.]

Ngoại trừ bài viết này, trên tờ báo khuyết thiếu kia còn có một tin vắn, nằm ở một góc không bắt mắt nhất trên trang giấy.

Bên trên có viết: Người đại diện của Đá quý Từ Ký, Từ Lãng tham dự lễ động thổ xây dựng tòa nhà mới của Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên. Trong lần thi công tòa nhà mới của Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên này, Đá quý Từ Ký đã quyên góp 4 triệu Nhân dân tệ. Trước đó một nhánh của Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên vẫn được Đá quý Từ Ký đứng sau quyên góp ủng hộ, tổng đầu tư đã đạt tới con số hơn 10 triệu Nhân dân tệ.

Còn về những tin bài khác, đã bị xé không nguyên vẹn, không nhìn rõ. Nhưng Kim Minjeong chú ý tới bên trên bài viết bị xé chỉ còn lại một lớp tàn dư mỏng manh, có người viết lên hai chữ, "Cam, Hồng".

Mấy chữ này có chút kì lạ, Kim Minjeong nhất thời không thể giải thích, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cho dù gạt đi mấy chữ cổ quái này, hai bài viết kia đã khiến Kim Minjeong cảm thấy khác thường. Cả một tờ báo như thế, hai bài viết này còn lưu lại đây đã đủ trùng hợp. Trùng hợp hơn là, bên trong còn nhắc tới cùng một họ, Từ.

Ông trùm đá quý Từ Viêm Hạ, Đá quý Từ Ký Từ Lãng, điều này không phải trùng hợp đúng không?

Còn có Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên, hiện tại đa số những người này đều không bình thường, không phải đều ở trong viện điều dưỡng gì đó chứ... Không đúng, trong đầu Kim Minjeong bỗng lóe lên một suy nghĩ, Viện Điều dưỡng Tâm thần, không phải Yu Jimin nói bản thân đang ở trong một bệnh viện tâm thần sao? Liệu có phải là cùng một nơi? Nếu phải là vậy thì chứng minh, nơi Yu Jimin và cô đang có mặt có lẽ có liên kết với nhau, bản thân có thể tới được nơi của Yu Jimin mới đúng.

Kim Minjeong vô cùng tin tưởng năm người có thể tập hợp, nhưng không ngờ bọn họ vốn dĩ ở trong một khu vực.

Cạch một tiếng, cửa lớn trước mắt đột nhiên bị người ta mở ra, lập tức cắt đứt suy tư của Kim Minjeong. Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn sang, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tươi cười mặc sơ mi trắng gi-lê đen xuất hiện trước mắt cô.

Nụ cười trên mặt anh ta hoàn toàn khác biệt với đám người ngô nghê của những người ở nơi này, đó là nụ cười lịch sự, động tác càng thêm phần lịch thiệp, "Quý cô, nếu đã gõ cửa, thì xin mời vào trong."

Câu chữ ôn hòa lịch sự, giống như quản gia trong gia đình giàu có, rất có khí chất. Nhưng cách dùng từ và nhả chữ trong lời nói khiến Kim Minjeong ý thức được bản thân đã không thể từ chối.

Kim Minjeong khẽ gật đầu, mặt không biến sắc bước vào trong, mà sau khi cô vào trong, người đàn ông nghiêng người nhường đường, khẽ cử động tay trái chắp sau lưng.

Năm ngón tay ấy không ngừng làm động tác đào bới, sau khi chầm chậm thu lại lại buông xuống, không nhanh không chậm đi theo sau lưng Kim Minjeong vào trong nhà.

"Cậu chủ và cô chủ nói bên ngoài có khách, bảo tôi ra đón cô. Tối nay trong dinh thự Hân Duyệt có mở tiệc thịnh soạn, khách từ nơi xa tới chắc chắn không muốn vắng mặt, nên cô vui lòng nhẫn nại chờ đợi. Tối nay không chỉ có cô tham gia, còn có khách mời mới tham dự, lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt."

Hàm ý trong lời này khiến trái tim Kim Minjeong thấp thoáng cảm giác bất an. Cô ngẩng đầu lên nhìn nơi gọi là dinh thự Hân Duyệt này, đại sảnh tầng một có một bàn ăn gỗ nâu, có tám chiếc ghế, dụng cụ ăn uống cũng được bày biện chu toàn.

Mà đôi nam nữ kia vẫn chưa thấy tăm hơi.

Có lẽ phát hiện Kim Minjeong đang tìm người, người đàn ông lên tiếng giải thích: "Cậu chủ và cô chủ đã mệt, muốn đi nghỉ ngơi trước. Hơn nữa, tiếp đãi khách là chuyện rất vất vả, phải chuẩn bị thật tốt, nên đã đi thay trang phục."

Kim Minjeong gật đầu, đại sảnh trong căn nhà mang phong cách phương tây này được bố trí vô cùng tinh xảo xa hoa, đồ dùng trong nhà đều sử dụng loại gỗ thượng hạng, trang hoàng vô cùng dụng tâm, đủ để thấy điều kiện kinh tế của chủ nhân. Cửa vào bên tay phải là nhà ăn mở, bên tay trái đi lên thông với cầu thang lên tầng hai, mà bên trái cầu thang là một tủ sách, bên trong bày rất nhiều sách.

Kim Minjeong nhìn lướt qua, phát hiện bên trong có rất nhiều đầu sách nổi tiếng của Hoa Hạ cổ đại, thứ ánh mắt Kim Minjeong nhìn thấy đầu tiên chính là Tứ thư Ngũ kinh, đặc biệt là "Thượng thư", và "Kinh dịch" xung quanh tầng một giá sách, vô cùng bắt mắt.

Thượng thư? Trái tim Kim Minjeong động đậy, cô cảm thấy có chút kì lạ.

Kim Minjeong không nhịn được đi tới đứng trước giá sách, quản gia thấy vậy liền lên tiếng: "Ông chủ thích đọc sách, đặc biệt là thích đọc sách cổ. Ông chủ thường nói 'Duy  n tiên nhân, hữu sách hữu điển' (tổ tiên từ đời nhà  n đã có sách vở điển tịch), sách vở là phương pháp ghi chép và truyền thụ kế thừa văn hóa tốt nhất, đọc nhiều sách, không có gì không tốt."

Nói xong anh ta áy náy cười, "Sách ở đây xin quý cô không nên động vào, ông chủ yêu sách như mạng, nếu động lung tung, đồng nghĩa với việc giết người cướp của. Những thứ khác, mời cô tự nhiên."

Câu nói này nghe có vẻ là lời trêu đùa, nhưng rất đủ lực uy hiếp, Kim Minjeong cũng không định tự tìm xui xẻo, mí mắt cô rũ xuống, gật đầu, "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Chỉ là ông chủ trong miệng anh ta, là Từ Viêm Hạ đã chết kia sao? Rõ ràng không phải, vậy là Từ Lãng kia sao? Kim Minjeong không chắc chắn.

Manh mối rõ ràng nhất của phó bản này là ngũ hành, nhưng cốt truyện đã tới bước này, có thể thấy ngũ hành không chỉ chắt lọc ngũ tạng, đây cũng là câu đố lớn nhất của phó bản này. Thực chất manh mối trong phó bản này có lẽ là ngũ tạng, bày ra ánh sáng chính là thứ có liên quan tới cái gọi là "hiến tạng".

Mà lúc này hai người họ Từ này đều rất cổ quái, vậy cô chủ và cậu chủ kia có quan hệ thế nào với chủ nhân Từ Viêm Hạ của dinh thự Hân Duyệt?

Kim Minjeong đứng trước giá sách suy nghĩ, ánh mắt lại vô thức nhìn lên quyển "Thượng thư", câu nói ban nãy của người quản gia kia...

"Ting, chúc mừng người chơi Kim Minjeong kích hoạt nhiệm vụ phụ của phó bản số 009 – Hữu sách hữu điển. Hệ thống kiểm tra thấy người chơi thời gian nghiên cứu cuốn sách cổ "Thượng thư" vượt qua 15 giây, tiếp sau đây vui lòng trả lời câu hỏi dựa theo 'Thượng thư', bạn có thời gian 3 phút suy nghĩ và đọc một đề bài, sau đó nhanh chóng đưa ra đáp án."

Biểu cảm của Kim Minjeong lập tức lạnh đi, cô yên lặng nhìn về phía trước, ánh mắt liếc nhìn lên tầng hai, có bóng người đang lắc lư trên hành lang.

Giây tiếp theo cô cúi đầu, lộ ra nụ cười mỉa mai nhàn nhạt, khẽ lên tiếng: "Mày cố gắng muốn thay đổi kịch bản gốc như vậy, nhưng lại không thoát khỏi cái bóng của nó, loại đề bài này, mày đưa ra là muốn làm gì thế?"

Lúc này Kim Minjeong đang đứng trong đại sảnh, ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng qua ô cửa kính phía trên cửa lớn, đang chiếu lên người Kim Minjeong đứng trước giá sách.

Mái tóc dài được cô dùng kẹp tóc cố định sau lưng, mấy lọn tóc mai rũ xuống, quần áo trên người đã rách nát, còn nhuộm lên vệt máu, Nhưng thân hình cao ráo mềm mại cùng ngũ quan toát lên vẻ thanh lịch trầm tĩnh trong vẻ thanh tú không cách nào ẩn giấu, Kim Minjeong chỉ mặc chiếc quần đen, áo cardigan dài tay màu xanh, đứng trước giá sách, nhưng lại càng bổ sung cho nhau. Cho dù ở trong phó bản kinh dị bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng này, Kim Minjeong luôn là một bức tranh phong cảnh tươi đẹp.

Hệ thống không lên tiếng, sau một lúc trầm ngâm, đề bài đã bắt đầu. Kim Minjeong ngẩng đầu, ánh sáng chiếu lên góc mặt nghiêng của Kim Minjeong tạo thành một chiếc bóng, đường nét dịu dàng tăng thêm mấy phần sắc bén cùng lạnh lẽo trong khung cảnh sáng tối.

Hệ thống điều chỉnh âm thanh lạnh lùng cứng nhắc, cất lên từng câu từng chữ:

"Đề 1: Từ 'Ngũ hành' xuất hiện bên trong những mục nào của 'Thượng thư' dưới đây.

Đề 2: Đọc Kinh điển, điền vào chỗ trống. Trong 'Thượng thư', kim mộc thủy hỏa thổ có thuộc tính nào? Gợi ý: Hỏa nhật viêm thượng.

Đề 3: Trong 'Thượng thư', ngũ hành tương ứng với những sự vật nào."

Ba đề bài vừa xuất hiện, ánh mắt Kim Minjeong liền nhìn chằm chằm bên trên, vẻ mặt không hề biến đổi. Trong đề 1, mười mục của "Thượng thư" được đưa ra là "Nghiêu điển", "Vũ cống", "Cam thệ", "Thang thệ", "Đại cáo", "Quân thích", "Hồng phạm", "Lập chính", "Phí thệ", "Tần thệ".

Khi vừa vào cửa nhìn thấy "Thượng thư", trong lòng Kim Minjeong đã hiểu ra một vài chuyện, tới hiện tại khi nhìn thấy đề bài, cô đã biết.

Nó vẫn đang tuân theo quy tắc, cho dù đề bài có khó tới đâu, đều lưu lại một đường sống, tuy cố ý nhưng đại khái cũng đã định sẵn.

"Trong 'Thượng thư', ngũ hành xuất hiện tổng cộng bốn lần, lần lượt là 'Cam thệ' và 'Hồng phạm'." Kim Minjeong không nhanh không chậm, căn bản không cần dùng tới thời gian 3 phút, cô đã bắt đầu trả lời.

"Trong 'Thượng thư' có nhắc tới, 'Nhất nhật thủy, nhị nhật hỏa, tam nhật mộc, tứ nhật kim, ngũ nhật thổ. Thủy nhật nhuận hạ, hỏa nhật viêm thượng, mộc nhật khúc trực, kim nhật tòng cách, thổ viên giá sắc'. Trong đó thủy ứng với mặn, hỏa ứng với đắng, mộc ứng với chua, kim ứng với cay, thổ ứng với ngọt trong ngũ hành. Cứ như thế ngũ hành liền tương ứng, thứ tự, đặc tính của nó tương ứng với ngũ vị."

Nói tới đây, con ngươi Kim Minjeong sáng lên, cô bỗng ý thức được, chỗ của Ninh Nghệ Trác có lẽ là nơi bắt đầu cả câu chuyện, mà công cuộc báo thù tiến hành trong phó bản hiện tại có lẽ là bắt đầu từ chỗ hiện tại của cô.

*****

Chương 260: Ngũ hành hợp nhất

Bản thân Kim Minjeong là người có năng lực tư duy logic vượt xa người bình thường, cộng thêm bản lĩnh thông minh uyên bác, lại vô cùng giỏi nắm bắt chi tiết, điều này khiến cô như cá gặp nước trong việc suy luận phó bản.

Mà hiện tại cô có một ưu thế trời ban hơn người chơi khác, chính là logic vận hành và quy tắc của phó bản Thiên Võng này đều từng trải qua tay cô.

Tuy rất nhiều phó bản bị bóp méo, nhưng khung sườn và quy định cơ bản vẫn phát huy tác dụng. Nhiệm vụ chính của phó bản lần này không phải do Kim Minjeong sáng tạo, nhưng cài đặt của ngũ hành là do cô đưa ra. Cô cũng từng được thấy kịch bản gốc của phó bản tương tự như phó bản này, theo quy tắc vận hành trò chơi của Thiên Võng, tất cả chi tiết đều phải có tác dụng, cửa ải phó bản không thể tùy tiện sắp xếp chỉ để nâng cao độ khó.

Nói đơn giản hơn một chút chính là, mỗi một nhiệm vụ, mỗi một đáp án, và cả phần thưởng bên trong đều phải phù hợp với logic, có kết hợp chặt chẽ với nhiệm vụ chính.

Sách được bày trên giá sách kia, mỗi một đầu sách đều có liên quan tới phó bản lần này, mỗi một đáp án câu hỏi đều có ý nghĩa.

Ban nãy khi cô trả lời tương ứng và đặc tính của ngũ hành, nghĩ tới "Nhất nhật thủy, nhị nhật hỏa, tam nhật mộc, tứ nhật kim, ngũ nhật thổ" trong "Thượng thư", ở một mức độ nhất định câu trả lời này được sắp xếp theo thứ tự trước sau của nguyên tố ngũ hành.

Thái dịch sinh thủy, thái sơ sinh hỏa, thái thủy sinh mộc... ý nghĩa là khi trời đất tạo vật, thứ bắt đầu đầu tiên là nước.

Đáp án này được đưa ra, đương nhiên đã sắp xếp thứ tự của năm yếu tố. Có lẽ ngũ hành bắt đầu từ chỗ Ninh Nghệ Trác, hiện tại Kim Minjeong không biết thứ tự này rốt cuộc có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn chỗ Ninh Nghệ Trác có manh mối quan trọng, xâu chuỗi với nhiệm vụ chính của toàn phó bản.

Còn về nơi này của Kim Minjeong, ngũ hành xếp thứ hai, nhưng người đầu tiên kích hoạt Kiếp sinh tử đầu tiên lại là cô. Hơn nữa khi năm người tập hợp, xác thực ánh sáng ngũ hành dưới chân cũng bắt đầu chuyển động từ chỗ cô, điều này phù hợp với sự bắt đầu của Kiếp sinh tử.

Vậy bắt đầu này lại có nghĩ là gì? Trọng tâm câu chuyện nằm ở chỗ Kim Minjeong, hay là nơi đây mới là khởi nguồn bắt đầu của tất cả tai họa? Tên phó bản "Đi đâu rồi" là chỉ cái gì đi đâu, là nội tạng của gã kia sao? Trái tim ban nãy nhảy ra khỏi cơ thể của người phụ nữ kia, hay là trái tim dính trên trần nhà trong tầng hầm, là của gã chăng?

Đồng thời cảnh tượng trước mặt... Kim Minjeong nhìn quanh, trước mặt là nhà ăn được bố trí với phong cách mở, tám chiếc ghế tám bộ dụng cụ ăn uống, liệu có phải nên có tám vị khách.

Nơi này không có mấy người bình thường, khách tối nay ngoại trừ cô thì còn có ai nữa?

Nhưng Kim Minjeong không kịp nghĩ nhiều, vì hệ thống đã thu đáp án của cô lại, đồng tới tiến hành phê bài.

Kim Minjeong trả lời đúng cả ba câu, "Cam thệ" và "Hồng phạm" trong "Thượng thư" đã từng nhắc tới ngũ hành, nguồn gốc và đặc tính trong ngũ hành đều nằm trong "Hồng phạm". Cho nên một khi nhắc tới nguồn gốc của ngũ hành thì không thể không nhắc tới "Thượng thư".

Kim Minjeong nhìn ba tích V trước mặt, cô đang đợi hệ thống công bố phần thưởng của nhiệm vụ phụ.

Hệ thống không lập tức phản ứng, nhưng Kim Minjeong có thể cảm nhận được cảm xúc của hệ thống lúc này, hiện tại nó vô cùng bực bội, nhưng lại bất lực.

Trước đó Kim Minjeong không nắm rõ quy tắc và giới hạn của nó, nhưng hiện tại không người nào có thể rõ hơn cô.

Hiện tại trong mắt cô, hệ thống chỉ là con hổ giấy miệng quát bụng run, cho dù phó bản nguy hiểm vô cùng, những việc hệ thống có thể làm cũng rất có giới hạn, nó không dọa được cô, trên thực tế ngoại trừ Yu Jimin, nó cũng không uy hiếp được cô.

"Một nhiệm vụ trong phó bản có độ khó cấp S, mày đừng nói với tao, đây chỉ là một câu hỏi quy trình bắt buộc phải giải quyết để vượt phó bản thôi đấy. Cho nên, mày có định sắp xếp phần thưởng cấp gì?" Trong lời nói lãnh đạm của Kim Minjeong toát ra một tia ép buộc, đồng thời cũng truyền đi một thông tin, cô đã không còn là Kim Minjeong mặc nó khống chế như trước đó.

Hệ thống phát ra mấy tiếng xì xì, giống như mất tín hiệu giữa chừng, sau đó nó mới lên tiếng: "Chúc mừng người chơi Kim Minjeong hoàn thành hoàn hảo nhiệm vụ phụ Hữu sách hữu điển, độ hoàn thành 100%, phần thưởng là một manh mối quan trọng. Đồng thời kích hoạt nhiệm vụ chính 3 của phó bản số 009, Ngũ hành hợp nhất."

Biểu cảm của Kim Minjeong có chút ngạc nhiên, ngũ hành hợp nhất? Điều này có nghĩa là gì, lẽ nào là... "Chúng tôi có thể tập hợp?"

Đương nhiên hệ thống sẽ không trả lời vấn đề của Kim Minjeong, giây tiếp theo trên màn hình của Kim Minjeong xuất hiện một đoạn, "Thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể thiếu một trong ba yếu tố. Tý Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi, tất cả phải đợi đến lượt sẽ có việc của mình."

Đột nhiên lấy 12 địa chi ra nói một đoạn như thế, là muốn bọn họ phải nghiên cứu "thiên thời" sao? Kim Minjeong nhìn chằm chằm dòng chữ kia, rơi vào trầm tư.

Lúc này Giselle ở một nơi khác lại bình yên ngoài dự đoán, sau khi được ăn no uống say dân thôn trước đó nhìn cô nàng như hổ đói vồ mồi cũng không tiếp tục ra tay với cô nàng.

Một mình Giselle cẩn thận đi quanh thôn làng giữa sa mạc chỉ có mười mấy hộ gia đình, cũng không có ai công kích, duy chỉ có một điều khó khăn chính là nơi này vô cùng khô nóng, mất nước rất nhanh, Giselle đã cảm thấy cơ thể rơi vào tình trạng thiếu nước. Loại khát khô ấy, vô cùng khó chịu.

Giselle vừa đi vừa để ý tới động tĩnh xung quanh, đồng thời nhớ lại một vài tin tức trao đổi khi năm người tập hợp, hiện tại Giselle đã gặp một người đàn ông mặt cười khắc mình, nhưng tư tương ứng với thổ thì vẫn chưa gặp, có lẽ manh mối này vô cùng quan trọng.

Ngoài ra Giselle phát hiện có ba người bị móc mất phổi, nhưng không phát hiện hung thủ, gã kia đã đi đâu? Rốt cuộc bọn họ nên vượt cửa ải này bằng cách nào, hoàn toàn không có manh mối.

Có hai nhiệm vụ chính đã được kích hoạt, Ngũ hành tương sinh và Tìm kiếm bối cảnh câu chuyện phó bản, nhiệm vụ đầu tiên chỉ kích hoạt, hiện tại không hiển thị tiến độ, cũng chưa hoàn thành. Nhiệm vụ thứ hai là Tìm kiếm bối cảnh câu chuyện phó bản, tiến độ đã đạt tới 20%, hệ thống thông báo nhiệm vụ này được kích hoạt sau khi bọn họ phát hiện gã kia. Cũng có thể nói là cái gọi là bối cảnh câu chuyện có lẽ được triển khai quanh gã kia, đi đâu rồi, thứ gì đi đâu rồi?

Giselle nhớ tới nội tạng phân tán ở năm khu vực, còn có manh mối Kim Minjeong nhắc tới khi năm người phát hiện ra gã kia trước đó. Gã muốn tìm tim, cho nên rất có khả năng "đi đâu rồi" là đang hỏi nội tạng của gã đi đâu rồi.

Nghĩ rõ ràng vấn đề này xong, Giselle lại vực dậy tinh thần. Khó khăn lớn nhất lúc này chính là năm người bị phân tách, nhiệm vụ của Ninh Nghệ Trác vẫn chưa hoàn thành, trong lòng Giselle không có lúc nào được yên, chỉ có cố gắng làm chút gì đó cho phó bản này,  mới khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Vì thiếu nước, bước chân của Giselle đã trở nên nặng nề. Ánh mắt Giselle lướt qua từng ngôi nhà, nhà cửa ở đây có kích thước to nhỏ khác nhau, cả thôn không nổi hai mươi người, lúc này sau khi chia sẻ thịt người kia, trên đường phố cũng ít người hơn rất nhiều.

Khi Giselle rẽ sang một con đường khác đã phát hiện một thứ rất kì quái. Ở góc phố kia có một bàn đá hình tròn có đường kính gần ba tấc, giữa bàn đá là một chiếc kim đồng hồ bằng kim loại màu trắng được mài vô cùng tinh xảo được dựng nghiêng ở giữa đường tròn.

Trên bàn tròn còn khắc hình tròn, được chia thành 12 phần, mỗi một phần lại được chia đều bằng nhau, mà bên trên khắc 12 địa chi, đây thế mà lại là đồng hồ mặt trời.

Giselle tiến tới gần quan sát, chữ trên 12 địa chi đều có màu sắc, trái tim Giselle nhảy lên, màu sắc này trùng hợp với năm loại màu sắc, trong đó Tý Hợi màu đen, Thân Dậu là màu trắng, Dần Mão là màu xanh, Tỵ Ngọ là màu đỏ, Thìn Tuất Sửu Mùi là màu vàng.

Ngũ hành còn tương ứng với 24 giờ! Giselle có chút sửng sốt, hơn nữa bên trên còn có màu sắc, vậy chắc chắn có điều khác thường, thế là Giselle cẩn thận quan sát thêm mấy lượt, ghi nhớ thật kĩ chúng vào lòng.

Mà khi Giselle xác định bản thân sẽ không quên, chuẩn bị đi quan sát những nơi khác, một âm thanh trầm thấp của người đàn ông đột nhiên vang lên bên cạnh, dọa Giselle giật thót.

"Thời điểm tốt sắp qua rồi."

Giselle nhanh chóng lùi sau hai bước, cảnh giác nhìn người đàn ông lặng lẽ xuất hiện này. Chỉ một ánh nhìn liền ngưng trệ, đôi môi người đàn ông khô nứt, giống như rất lâu không được ăn.

Hốc mắt anh ta sâu hoắm, vẻ mặt bình tĩnh, cúc áo đóng tới nút cao nhất, tay áo ống quần đều rất dài, che chắn nghiêm ngặt. Rất lâu sau anh ta nhìn chằm chằm Giselle rồi lộ ra biểu cảm như đang suy nghĩ, sau đó nói một câu, "Không uống canh?"  m thanh này hệt như ban nãy, có chút ngắt quãng, giống như hộp nhạc hỏng.

Trái tim Giselle đập kịch liệt, mím môi lại, nuốt nước bọt, người đàn ông này là ai?

Thấy Giselle không lên tiếng, anh ta cũng không hỏi nhiều mà nhìn chằm chằm đồng hồ mặt trời trước mặt. Giselle không cảm nhận được ác ý của anh ta, lặng lẽ thả lỏng tâm trạng, bỗng nhớ tới câu nói đầu tiên của anh ta, "Thời điểm tốt sắp qua rồi."

Trong loại thời tiết khô hạn, đương nhiên rất ít khi vắng bóng mặt trời, kim đồng hồ mặt trời lúc này vẫn đang hắt bóng trong ô giờ Mùi, nhưng đã sắp vượt qua ranh giới sang giờ Thân.

Thân là màu trắng. Suy nghĩ này quấn lấy Giselle khiến cô nàng suýt chút nữa không khống chế được hơi thở hỗn loạn, giờ Mùi là màu vàng.

Cũng có thể nói là sắp qua giờ Mùi, Mùi thuộc thổ, thổ sinh kim, xác thực thời cơ tốt nhất của kim sắp trôi qua.

Ánh mắt Giselle lướt qua người đàn ông không để lại dấu vết, sau đó cẩn thận nói: "Nhưng tới rồi cũng không xấu."

Người đàn ông liếc Giselle một cái, không nói gì.

"Ban nãy anh cũng không uống canh à?" Ý thức được người đàn ông chính là tương sinh với bản thân trong phó bản, Giselle cũng không muốn từ bỏ cơ hội, gạn hỏi.

Nhìn người đàn ông là râu ria xồm xoàm bên cạnh vừa thê thảm vừa chật vật, anh ta lắc đầu, "Canh thịt người, cô muốn uống sao?"

Giselle nhịn lại cơn buồn nôn, nhíu mày lại.

Người đàn ông tiếp tục nói: "Nhưng ăn thịt uống máu người cũng chẳng có gì to tát. Con người chính là như thế, trong mắt họ những người khác chính là con mồi được nuôi béo, có thể tùy tiện sử dụng để giữ mạng mình. Tất cả đều có hợp chất hữu cơ, xác thực thịt người và thịt lợn không có gì khác biệt."

"Nếu trong mắt họ thịt người và thịt lợn không có gì khác biệt, vậy xác thực họ và động vật súc sinh cũng không có gì khác biệt." Giselle đã không sợ dùng ác ý để nghiền ngẫm nhân tính, nhưng điều này không đại diện cho việc bản thân tán thành, có một vài chuyện vẫn phải có giới hạn của nó.

Đột nhiên Giselle nhớ ra một chuyện, hiện tại là giờ Mùi, Ning Ning là thủy, thổ khắc thủy, chẳng phải Ning Ning sẽ rất nguy hiểm sao? Chẳng trách tiến độ của Ning Ning ở bên kia lại nhanh như vậy, hoàn cảnh và nhiệm vụ đều rất nguy hiểm.

Trong lòng Giselle có chút hoảng loạn, không khống chế được nhích gần nhìn đồng hồ mặt trời, còn không tới 15 phút nữa. Nhiệm vụ của Ning Ning vẫn chưa hoàn thành, liệu có gặp phải nguy hiểm hay không?

Đúng vào lúc này hệ thống ting một tiếng thông báo, "Chúc mừng người chơi Ninh Nghệ Trác thành công hoàn thành nhiệm vụ phụ phó bản số 009, Tìm củi."

Suýt chút nữa Giselle đã rơi nước mắt, tuy nguy hiểm vẫn chưa qua đi, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, chứng minh Ning Ning vẫn ổn.

Sau khi Giselle nói xong những lời này, người đàn ông liền nghiêng đầu nhìn cô nàng, cho nên đã thu hết vào đáy mắt trạng thái mất khống chế của Giselle, anh ta cúi đầu cong môi, anh ta đang cười.

Đợi tới khi Giselle hồi phục lại, anh ta lên tiếng: "Cẩn thận chút, đừng uống canh, nhưng phải cẩn thận vì sẽ trở thành canh. Còn nữa, ở đây không uống nước sẽ không chống đỡ được."

Nói xong người đàn ông nhấc chân, bước thấp bước cao rời đi, động tác rất kì quái, giống như độ dài chân của anh ta không bằng nhau.

Giselle nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn người đàn ông bước vào một căn nhà nhỏ, đóng cửa lại.

"Nước?" Giselle lẩm nhẩm, lại nhìn về phía đồng hồ mặt trời, thời điểm tốt nhất. Kim sinh thủy, muốn tìm nguồn nước phải đi tìm kim mới đúng.

Nghĩ tới đây, Giselle tránh người trên đường, lặng lẽ quay về quảng trường. Ba thi thể đặt ở đó đã biến mất.

Kết quả không ngoài dự đoán của Giselle, ba thi thể đó chính là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng. Nghĩ tới canh thịt, Giselle không khỏi buồn nôn.

Giselle đi xung quanh năm bức tượng đúc bằng kim loại, cẩn thận quan sát, căn cứ theo vị trí đặt chúng, kim nằm ở phía tây. Hiện tại sắp qua giờ mùi, mặt trời lặn về đằng tây, cho nên bên này là tây.

Giselle nhanh chóng xác định vị trí, đi tới bên dưới bức tượng kia. Sa mạc nhiều cát bụi, bức tượng bị bẩn, Giselle ngẩng đầu lên, phát hiện bên trên tượng có dấu vết.

Chính là loại dấu vết nước chảy ra gạt đi bụi bặm.

Cô nàng cẩn thận quan sát, phát hiện dấu vết nhỏ chảy dọc xuống từ mũi bức tượng.

Giselle vô thức gõ lên bức tượng này, cẩn thận quan sát, phát hiện rồi, bên trong bức tượng này có điều thần bí.

Cũng vào lúc này, Lee Seung Ho đang co giò bỏ chạy, một lão già mặt mày vốn tê dại cầm gậy chạy nhanh như bay đuổi theo sau lưng anh, mà biểu cảm trên mặt đã triệt để sinh động.

Loại sinh động này, hoàn toàn được tạo ra từ phẫn nộ không thể khống chế.  m thanh của lão khàn đặc, cùng với nói năng hành động, bụi bặm không ngừng phun từ miệng lão ra ngoài.

"Trả cho tao, trả nó cho tao! Tao muốn tỳ của tao, tao muốn tỳ của tao." Vì phẫn nộ, cơ mặt lão già co rút lại, cùng với biểu cảm nứt toác và cơ thịt vặn vẹo, khuôn mặt lão cũng toác ra.

Lee Seung Ho quay đầu nhìn, khuôn mặt lão già đã xuất hiện vết nứt giống như tượng đất bị phơi khô, hơn nữa từng mảng da thịt rụng xuống đều hóa thành bùn. Lão càng chạy càng nhanh, da mặt lột xuống cũng càng ngày càng nhanh, khuôn mặt đã lở loét biến dạng. Sau đó là tay và chân, Lee Seung Ho không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung cảm quan của bản thân.

Anh run rẩy ở chung với lão già này, nghe theo yêu cầu dọn dẹp nhà cửa cho lão, kết quả phát hiện trong nhà lão già có một căn phòng bí mật, mở ra thì phát hiện bên trong bày rất nhiều bình thủy tinh, thứ được ngâm trong rất nhiều bình formalin, chính là tỳ người. Thậm chí còn viết cả họ tên, lão đang thu thập tỳ của người khác!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top