CHƯƠNG 239 - 240: THẾ GIỚI THIÊN VÕNG
Chương 239: Chỉ cần vẫn ở bên nhau, chúng ta sẽ có cơ hội
Nhìn thấy sắc mặt Kim Minjeong dần dần tốt lên, trong mắt cũng có ý cười ấm áp, Yu Jimin mới yên lòng.
Cô ấy đưa tay ra nhận lấy cốc trong tay Kim Minjeong, rồi sờ trán Kim Minjeong, "Sao đột nhiên lại cười thế, ổn hơn chưa?"
Tay Yu Jimin vẫn lành lạnh, Kim Minjeong biết Yu Jimin vừa giặt quần áo lại rửa tay, nhưng vẫn có chút không nhịn được, nhíu mày nắm lấy tay cô ấy vào lòng bàn tay.
"Đỡ nhiều rồi, nhìn thấy chị là em yên lòng. Sao giặt quần áo không xả ít nước nóng, chị xem tay chị đóng băng rồi." Kim Minjeong có chút không yên tâm, lại sờ lên cổ tay trong ống tay áo của Yu Jimin, ấm áp, lúc này mới thở phào.
Yu Jimin bật cười, "Vẫn đang là mùa thu mà, không lạnh." Nói xong cô ấy lại nhớ tới tiếng gọi nghe được trong lúc bản thân giặt quần áo, không khỏi lo lắng, "Mơ thấy gì thế, sao lại sợ thành thế này?"
Vấn đề này của Yu Jimin lập tức kéo tư duy của Kim Minjeong quay về trong mơ, cảnh tượng kia khiến cô rất sợ hãi, tới nỗi bản thân nhớ rất rõ ràng.
Xoa xoa huyệt thái dương, Kim Minjeong lại kéo lấy tay Yu Jimin, trong mắt trào ra một tia lo lắng cùng hoang mang, mất một lúc cân nhắc mới lên tiếng: "Em mơ thấy một vài cảnh tượng, dường như là kí ức thực sự của em, bên trong xuất hiện một người phụ nữ mà trước giờ em chưa từng có ấn tượng, còn nữa, trong lời của bà ấy xuất hiện khu số 3 và khu số 5."
Ánh mắt Yu Jimin ngưng trệ, rất lâu sau cô ấy mất hồn nói: "Khu số 3, khu số 5, vậy chứng tỏ những kí ức của chị có một số là thật, vậy phân chia trong thế giới của chúng ta là nhất trí. Nhưng người phụ nữ mà em nhắc tới là..?"
Yu Jimin không khỏi hiếu kì. Có thể xuất hiện trong giấc mơ của Kim Minjeong chắc chắn không phải người bình thường, có lẽ là nhân vật quan trọng, thậm chí đối với Kim Minjeong mà nói, ấn tượng rất sâu.
Ánh mắt Kim Minjeong có chút tối tăm nhìn Yu Jimin, biểu cảm lộ ra vẻ buồn bã, "Trong mơ em gọi người phụ nữ ấy là cô giáo, còn nữa, em mơ thấy Thiên Võng."
Điều này thật sự khiến Yu Jimin sửng sốt, mơ thấy Thiên Võng, vậy có nghĩa là tất cả suy luận trước đó đều thành lập, hơn nữa có thể cung cấp nhiều thông tin hơn.
"Em mơ thấy gì về Thiên Võng?"
Kim Minjeong kể lại cảnh tượng trong mơ cho Yu Jimin, bao gồm cả tiếng nổ dọa tỉnh cô trong khoảnh khắc cuối cùng.
Rất lâu sau Yu Jimin không thể hoàn hồn, suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu lại kéo theo một vài kí ức vụn vặt, khiến Yu Jimin hoang mang.
Thấy Yu Jimin ngẩn người ở đó, Kim Minjeong phát hiện điểm bất thường, vội lay Yu Jimin, "Jimin, sao thế?"
Yu Jimin hoàn hồn nhìn Kim Minjeong, ngừng lại một lúc mới lên tiếng: "Nếu những chuyện đó là thật, vậy Thiên Võng thực sự là do em thiết kế, cho nên em mới quen thuộc với nó như vậy. Nhưng cuối cùng nó bị giao cho người khác, có lẽ trong lúc đó đã xảy ra vấn đề gì đó, em cũng có nhắc trong mơ bản thân đã nói Thiên Võng có vấn đề. Em và tổ đội giáo viên của mình phát triển Thiên Võng, nhưng không có quyền điều khiển, vội vã giao nộp lại, cuối cùng xảy ra chuyện, rất có thể vụ nổ kia cũng là thật."
Kim Minjeong vẫn còn sợ hãi khi nhớ tới vụ nổ kia, cô xoa ngực nói: "Cảm giác này quá chân thực, có lẽ là thật. Ngoài ra giáo viên còn đưa cho em một thứ, quá chói mắt, còn cả hạng mục nhóm A kia có lẽ rất quan trọng, nhưng em lại không nhớ ra."
Kim Minjeong vừa nói ra, ánh sáng trong con ngươi lập tức giá buốt, "Nếu như thế, việc này đã thông suốt rồi. Hiện tại không phải những người kia muốn lấy được đồ trên người em sao, em là nhân viên nghiên cứu và phát triển Thiên Võng, chắc chắn nắm giữ không ít thứ. Nếu trận nổ kia là thật thì không cần nhắc nhiều tới hậu quả của những người có mặt tại hiện trường, giáo viên của em..." Yu Jimin nói tới đây lại có chút chần chừ, sau đó nhỏ tiếng nói: "Rất có thể họ đã xảy ra chuyện."
Kim Minjeong buồn bã gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ đau đớn, "Hiện tại chắc chắn Thiên Võng đã xảy ra vấn đề, nếu là em thiết kế, em cũng không đến nỗi thiết kế ra trò chơi đáng sợ như thế, cũng sẽ không ích kỉ lôi kéo nhiều người chơi như vậy vào trong hệ thống. Cho dù là lãnh đạo cấp cao đưa ra quyết sách, cũng không thể làm ra một hành động điên rồ như thế."
Nghe tới đây, Yu Jimin nhớ tới vấn đề hai người nhắc tới trước đó, "Trước đó chúng ta từng thảo luận mấy lần, thiết kế phó bản Thiên Võng đơn thuần là ly kì kinh dị, thực ra những câu chuyện trong kịch bản gốc của nó đều có tác dụng nhắc nhở. Nhưng vì nó cài đặt quá đáng sợ quá khó, trừng phạt dành cho người chơi quá tàn khốc, tới kết cục cuối cùng cho dù là người chơi có thể lĩnh hội ý tứ bên trong hay không cũng phải chết, đây mới là thứ lộ ra vẻ biến thái và đáng sợ."
Yu Jimin nói xong nhìn sang Kim Minjeong, tiếp tục: "Thực ra những câu chuyện và cài đặt trong phó bản đều rất ổn, vấn đề duy nhất nằm ở..."
"Nằm ở có người đã điều chỉnh thưởng phạt của trò chơi, khiến tất cả câu chuyện và cài đặt đều trở thành trò chơi giết người. Từ đó chỉnh sửa toàn bộ dự tính ban đầu." Kim Minjeong phức tạp nói.
"Ừm. Em là người thiết kế Thiên Võng, nhưng bị nhốt trong Thiên Võng, bị che lấp kí ức, cùng trải nghiệm những phó bản này với rất nhiều người chơi khác, điều này cũng chứng tỏ Thiên Võng đã xảy ra vấn đề, nó bóp méo cài đặt của các em. Mà nó làm như vậy là vì muốn lấy được một thứ từ chỗ em. Trước đây chúng ta còn nghi ngờ, rõ ràng một hệ thống trí tuệ cao như thế muốn lấy được đồ trên người em là việc rất đơn giản, tại sao phải tốn nhiều sức như thế. Hiện tại chị hiểu rồi, vì em sáng tạo ra nó, giới hạn nó, cho nên nó sợ em, kiêng dè em, chỉ có thể đối phó với em bằng phương pháp này."
Ánh mắt Yu Jimin sáng rực chăm chú nhìn Kim Minjeong, đột nhiên nhớ tới những lời Kim Minjeong đã nói trong phó bản, Kim Minjeong nói Kiền bà bà nhờ vả mình, thực ra là muốn đối thoại với hệ thống thông qua Kiền bà bà. Trước lúc đó, Kim Minjeong đã nhớ ra một số chuyện.
Kim Minjeong gật đầu.
Yu Jimin yên tĩnh lại, tỉ mỉ nghĩ tới một vài hành vi của hệ thống, bên kia càng giục càng hăng, chứng tỏ tình hình rất cấp bách. Yu Jimin không nhịn được lẩm nhẩm, "Một hệ thống có thể giả lập hoàn hảo được một thế giới, tùy tiện kéo người chơi vào trong tham gia trò chơi, nắm giữ sinh tử của người khác, nó sợ điều gì, lại muốn có được thứ gì từ trên người người đã sáng tạo ra nó?"
Kim Minjeong nghe thấy lời này của Yu Jimin, sắp xếp một vài thông tin đã biết. Hạng mục nhóm A kia, còn cả con chip giáo viên đưa cho cô, liệu có phải đang nhắc nhở bản thân rằng thứ hệ thống muốn có liên quan đến điều này hay không.
Kim Minjeong cảm giác có một lớp sương mù phủ bên trên, mờ mờ ảo ảo, chỉ còn thiếu một chút nữa.
"Minjeong, em có nhớ trong phó bản trước đó, chính là phó bản Ban 7 chết chóc, chúng ta từng yêu cầu trọng tài, âm thanh của trọng tài giống như được giả lập từ âm thanh của người thật, nghe có chút quen thuộc. Sau đó hệ thống bị sập mấy lần, cũng đổi giọng thông báo, cũng là âm thanh đó, cứ có cảm giác từng nghe ở đâu đó."
Khi Yu Jimin nói chuyện luôn nhìn vào mắt Kim Minjeong, trong ánh mắt có chút bất an, lại mang theo cảm giác chạm vào sự thật phía sau bí mật được che giấu quá lâu, vô cùng phức tạp.
Kim Minjeong hiểu ý của Yu Jimin, ánh mắt cô trầm ngâm, cất lên từng câu từng chữ: "Khước từ yêu cầu trọng tài, lần này hệ thống không có bất kì hành vi trái quy tắc nào."
Kim Minjeong lên tiếng, Yu Jimin nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng yêu cầu trọng tài lần đó, giọng nữ khi đó đã cất lên câu nói này, mà âm thanh của Kim Minjeong lúc này giống hệt với khi đó."
Yu Jimin cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, "Cho nên âm thanh cài đặt của hệ thống khi đó chính là sử dụng âm thanh của em."
Kim Minjeong không lên tiếng, nhưng trên thực tế đã ngầm thừa nhận.
m thanh có thể được lựa chọn làm âm thanh hệ thống trọng tài của Thiên Võng, vậy quyền hạn của Kim Minjeong rất cao, lại thêm một bước nữa chứng minh thứ hệ thống muốn lấy được trên người Kim Minjeong vô cùng quan trọng.
Đột nhiên Yu Jimin nhớ ra gì đó, có chút vội vã nói: "Ban nãy em nói trong mơ nhắc tới hệ thống Thiên Võng xảy ra vấn đề, mà hệ thống lại sập mấy lần, liệu có phải có nghĩa là, hệ thống cần thứ trên người em để duy trì sự ổn định của nó? Mà hệ thống bắt buộc phải tuân thủ quy tắc, không thể tùy tiện ra tay với người chơi, điều này có thể chứng minh cho dù trí tuệ mà nó sinh ra cũng không phải muốn sao được vậy, vẫn phải chịu khống chế từ cài đặt nguyên bản."
Kim Minjeong xoa đầu, "Chị nói đúng, em cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa em thấp thoáng một cảm giác, trong Thiên Võng có người đang giúp chúng ta."
Kim Minjeong nói xong, Yu Jimin liền nhớ tới một người, "Minjeong, em có cảm thấy Sĩ rất giống một người không?"
Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, sau đó giơ tay viết lên hai chữ trên ga giường, "Thập Nhất, Sĩ, đúng không?"
Yu Jimin gật đầu.
Kim Minjeong mỉm cười, sau đó vén chăn xuống giường: "Tuy là mơ thấy ác mộng, nhưng lại biết được một vài thông tin mà vĩnh viễn không thể có được trong phó bản, đây là chuyện tốt. Những ngày qua đã đủ vất vả rồi, tạm thời chúng ta đừng nghĩ tới những chuyện này nữa. Em ngủ lâu như thế, chắc chắn là chị đói rồi, em đi nấu cơm đã."
Yu Jimin cũng không kiên trì, chuyện này rất hao tâm tổn trí, hơn nữa manh mối đều đang ở đây, lúc này cũng không vội nghĩ ngợi.
"Ban nãy chị đã xuống siêu thị mini dưới nhà mua chút đồ ăn, nhưng chị không biết nấu thế nào?" Yu Jimin đã đói, vốn nghĩ nếu Kim Minjeong còn không dậy, bản thân giặt quần áo xong có thể thử nấu nướng. Nhưng nhìn thấy những thứ trong tủ lạnh, cô ấy lại có chút sầu khổ, thực sự Yu Jimin không có sở trường nấu nướng.
Kim Minjeong nghe ra chút bức bối trong âm thanh của Yu Jimin, vô thức cười lên nhìn cô ấy, "Không phải đun nước đỉnh nhất à, không biết nấu nướng cũng không sao."
Yu Jimin câm nín nhìn trời, sao trí nhớ của vị này nhà mình lại tốt vậy chứ?
"Tối nay ăn đơn giản một chút, ngày mai chúng ta sẽ ăn ngon." Nói xong Kim Minjeong lấy hai củ khoai tây, còn cả mấy quả cà chua, trứng và cải trắng.
Bữa tối hai người ăn rất đơn giản, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa rau cải xào chua ngọt, ngoài ra chính là khoai tây nướng phô mai mà Kim Minjeong làm.
Tuy là món ăn thường ngày đơn giản, nhưng kĩ năng nấu nướng của Kim Minjeong rất đỉnh, lại hợp với khẩu vị của Yu Jimin.
Đặc biệt là trứng xào cà chua, chua chua ngọt ngọt, rõ ràng đã bỏ thêm đường. Thực ra trong ký ức, Yu Jimin thấy rất ít người thêm đường vào trứng xào cà chua, nhưng Yu Jimin thích vị này, cũng không chỉ một lần bị người khác nói là kỳ quái.
Mà khoai tây phô mai, vị phô mai béo ngậy, ăn khoai tây ngập phô mai cảm giác rất đậm đà, thơm ngon vừa miệng, cảm giác hạnh phúc tuôn trào.
Yu Jimin ít quan tâm tới cải trắng xào chua ngọt nhất, Kim Minjeong không nhịn được lắc đầu, "Cũng không biết chị là người ở đâu, không thích ăn cay thích ăn ngọt, món trứng xào cà chua này em thực sự không hiểu, sao lại có người không muốn cho muối mà chỉ cho đường thôi chứ."
Yu Jimin rất đói, cô ấy lấy nước cà trộn với cơm, đút một miếng vào miệng, sau khi nuốt xong mới mơ hồ nói: "Chỉ có cà chua thì chua lắm, thêm đường vào thì chua chua ngọt ngọt, ăn ngon hơn nhiều."
Kim Minjeong lườm cô ấy một cái, rồi nuông chiều cười lên, đưa tay gắp một miếng rau cải xào chua ngọt.
Kim Minjeong còn chưa kịp thu đũa về, Yu Jimin bên kia bỗng ngây ra, cơm trong miệng còn chưa nuốt xuống, sửng sốt hỏi: "Em thấy cho đường lạ lắm à, sao vẫn còn xào đường?"
Trong kí ức, trước giờ Yu Jimin chưa từng nói bản thân thích cho đường vào trong trứng xào cà chua với Kim Minjeong. Trong những tháng ngày ở bên nhau, số lần Kim Minjeong nấu món trứng xào cà chua rất ít, vì thực ra Kim Minjeong không thích trứng xào cà chua. Yu Jimin biết Kim Minjeong không thích, nên cũng rất ít khi đòi cô nấu món này, hôm nay mua về cũng là vì thực sự không có nguyên liệu gì để mua, theo lý mà nói Kim Minjeong sẽ không biết.
Kim Minjeong cũng ngẩn ra, rất lâu sau cô đặt đũa xuống, nhìn rau cải trong bát, mất một lúc lâu dịu lại mới ngẩng đầu khẽ nói: "Chị cũng không thích ăn cay, nhưng món cá hấp lần đầu chị mang về rất cay."
Yu Jimin cứ nhìn Kim Minjeong như thế, một khúc đệm, một chuyện đơn giản như thế, nhưng thứ được ẩn giấu phía sau lại nặng nề đè lên tim hai người.
Đôi bên cứ nhìn nhau như thế, Yu Jimin cười lên nhưng đôi mắt đã đỏ ửng.
Kim Minjeong nhìn thấy, trái tim xót xa đau đớn, cũng ướt vành mắt.
"Kim Minjeong." Yu Jimin đột nhiên lên tiếng gọi tên họ Kim Minjeong, mang theo nụ cười lại toát lên vẻ nghẹn ngào.
"Ừm." Kim Minjeong dịu dàng đáp lại.
Ánh nước trong mắt Yu Jimin lay động, cười nói: "Có phải trước kia em yêu chị lắm đúng không?"
Nụ cười trên mặt Kim Minjeong gian nan run lên đôi cái, cuối cùng hoàn toàn không duy trì được nữa. Cô không biết tại sao, buồn bã tới nỗi hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cuối cùng cô vừa khóc vừa cười thành tiếng, khó khăn nói: "Đúng thế, nếu không sao em lại tình nguyện dùng đường nấu món kỳ quái thế này."
Yu Jimin chăm chú nhìn Kim Minjeong, phì cười thành tiếng, cười tới nỗi cơ thể run rẩy, nhưng nước mắt cũng như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng lăn xuống.
Những kí ức vụn vặt trong quá khứ, những suy nghĩ vô thức sót lại không cách nào biến mất cùng kí ức kia, đều đang nói với hai người, hiện tại cả hai rất yêu nhau, trước kia cũng rất yêu.
Đêm tối, cả hai nằm trên giường, Kim Minjeong vẫn khó bình phục tâm trạng, lúc này cô càng ngày càng lo được lo mất. Kí ức không rõ ràng kia chầm chậm được khôi phục trước mặt, tuy chạm được tới thứ chấn động nhưng vẫn nằm trong dự đoán. Duy chỉ có những thứ liên quan tới hai người, vẫn kín như bưng, mỗi một điều được khai quật đều là đau khổ khó lòng diễn tả.
Nếu cả hai từng quen biết, vậy bọn họ tiến vào phó bản bằng cách nào? Tại sao Yu Jimin lại bị hệ thống khống chế, dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Kim Minjeong. Có phải nó đang nắm giữ thứ gì đó của Yu Jimin, ép Kim Minjeong thỏa hiệp?
Yu Jimin nằm bên cạnh, cảm nhận rõ ràng được nỗi bất an và lo lắng của Kim Minjeong. Cô ấy khẽ khàng ôm lấy Kim Minjeong vào lòng, "Thực ra em không cần sợ, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì, hiện tại chúng ta vẫn đang ở bên nhau, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, không phải sao? Chỉ cần vẫn ở bên nhau, chúng ta sẽ có cơ hội, đúng không?"
Yu Jimin hiểu được nỗi sợ của Kim Minjeong, cũng biết nên an ủi Kim Minjeong thế nào. Những lời này khiến trái tim của Kim Minjeong dần dần bình tĩnh lại, đúng, hệ thống ra sức ám thị cho cô rằng Yu Jimin đã xảy ra chuyện, nhưng lúc này Yu Jimin vẫn đang sống sờ sờ trước mặt cô, đây chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất.
*****
Chương 240: "Phòng khách thiếu ba bước."
Kim Minjeong tạm thời đè nỗi sợ trong lòng lại, sau đó khẽ vùi vào lòng Yu Jimin, nhỏ tiếng nói: "Chị ôm em đi."
Yu Jimin nhìn vòng tay ôm hờ lấy Kim Minjeong của mình, dịu dàng cười lên: "Đã ôm rồi mà."
Kim Minjeong lắc đầu, ngừng lại một lát mới trúc trắc nói: "Ôm chặt một chút."
Yu Jimin không cười cô, chỉ khẽ dịch chuyển cơ thể, chầm chậm co chặt hai vai, sau đó ôm thật chặt lấy người bản thân yêu thương nhất vào lòng. Ánh sáng dịu dàng trong con ngươi chuyển động, ngập tràn tình cảm nồng nàn.
Hai người không làm gì hết, chỉ ôm lấy nhau tiến vào mộng mị, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Lần này Kim Minjeong vẫn mơ về quá khứ, nhưng trong những kí ức đó không có quá nhiều thứ liên quan tới Thiên Võng, hơn nữa vô cùng hỗn loạn, không biết là kí ức hay tưởng tượng.
Tới nỗi sau khi Kim Minjeong thức dậy, tinh thần cũng không quá tốt.
Yu Jimin nhìn nét mặt mang theo vẻ mệt mỏi của Kim Minjeong, có chút lo lắng, "Tối qua ngủ không ngon à? Lại nằm mơ đúng không?"
Kim Minjeong gật đầu, "Cũng không biết tại sao, đột nhiên sẽ nhớ lại một số chuyện của quá khứ trong mơ. Nhưng những chuyện tối qua dường như đều là một vài thứ bản thân em đã trải nghiệm, không liên quan tới Thiên Võng, hơn nữa rất phiến diện, không có thông tin gì đặc biệt."
Những chuyện đó giống như quá trình trưởng thành của bản thân, từ bên trong Kim Minjeong đại khái có thể thăm dò được bản thân nguyên bản là người như thế nào.
Yu Jimin nghe Kim Minjeong mơ hồ nói, ánh sáng trong mắt lấp lánh, chăm chú nhìn Kim Minjeong nói: "Có phải em vẫn luôn thông minh đáng yêu thế này không?"
Kim Minjeong bị Yu Jimin hỏi tới ngây ra, sau đó lại có chút buồn cười. Cô chầm chậm nhớ lại, ấn đường khẽ nhíu, "Không hề đáng yêu chút nào, có người nói em là một người rất nhạt nhẽo."
Dường như thông minh thì vẫn luôn thông minh, nhưng không liên quan gì tới đáng yêu. Kim Minjeong nhớ tới dường như trong mơ từng có người nói bản thân không những không đáng yêu, còn khiến người ta ghét bỏ, là một người rất vô vị.
Ấn đường Yu Jimin nhíu lại, rất bất mãn nói: "Ai nói?" Nói xong không biết nghĩ tới chuyện gì, cô ấy lại cúi đầu cười nói: "Người đó nói cũng đúng thật, lúc không hiểu phong tình, xác thực rất vô vị."
Kim Minjeong ngẩng mắt nhìn Yu Jimin, cứ nheo mắt nhìn cô ấy như thế, không nói không rằng.
Yu Jimin lại cười lên, đưa tay véo má Kim Minjeong rồi lắc qua lắc lại, "Nhưng trong mắt chị, em vẫn luôn đáng yêu, không hề vô vị chút nào."
Kim Minjeong lườm cô ấy một cái, sau đó có chút ngạo mạn nói: "Bây giờ biết nói chuyện quá nhỉ, không phải ban nãy nói lúc em không hiểu phong tình thì rất vô vị sao?"
Yu Jimin híp mắt cười, sau đó ngoan ngoãn nhận lỗi, "Là chị nói lung tung, nhưng cho dù em không hiểu phong tình, chị cũng cảm thấy em đáng yêu. Người kia nói linh ta linh tinh, không có mắt... hắt xì!"
Yu Jimin còn chưa nói xong, bản thân đã hắt xì hơi, Kim Minjeong thấy vậy vẫn có chút lo lắng nói: "Sao đột nhiên lại hắt xì, không phải..." Chỉ là chưa nói xong, đột nhiên Kim Minjeong ngẩn ra, mà Yu Jimin hắt xì hơi xong cũng ngây ra.
Hai người ngẩn người rất lâu, cả hai cùng cười lên, Kim Minjeong cười mãi cười mãi lại cảm thấy không cười nổi nữa, Yu Jimin cũng thu lại nụ cười, cả hai yên lặng nhìn nhau.
Rất lâu sau, Kim Minjeong mới cất âm thanh khàn khàn nói: "Chị nói xem người mắng em khiến người ta ghét bỏ, rất nhạt nhẽo kia, có phải thật sự là chị không?" Dù sao người đó như thể đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ hỗn loạn, có thể được Kim Minjeong đặc biệt ghi nhớ, có lẽ là người rất quan trọng.
Yu Jimin cúi đầu cười, "Không phải đâu, sao chị lại mắng em như vậy chứ. Hơn nữa, Thiên Võng đã tỉ mỉ tới mức ngay cả mắng người mà đối phương cũng hắt xì hơi, thì giả lập này có phải chân thực quá rồi không?"
Kim Minjeong lườm Yu Jimin, chậm chạp nói: "Thế lần trước chị mắng người thiết kế ra Con gián đánh không chết, lúc đó em hắt xì, sao chị lại nghĩ đó là em?"
Yu Jimin không trả lời, kí ức không nguyên vẹn khiến Kim Minjeong không cách nào xác nhận suy đoán này, nhưng trong lòng cô thấp thoáng hi vọng điều này là thật. Cô khát vọng Yu Jimin chiếm giữ một phần cuộc đời mình, cho dù Yu Jimin cảm thấy bản thân nhạt nhẽo.
Nhắc tới thế giới thực, Yu Jimin vô thức nghĩ tới điều gì đó, khẽ nói: "Thực ra chúng ta quen nhau cũng không có gì lạ, theo trí nhớ của em, em là người phụ trách nghiên cứu hệ thống Thiên Võng ở khu 3, mà dựa theo trí nhớ của chị, có lẽ chị ở khu 5, tuy hai khu này trong sáng ngoài tối không hòa hợp, nhưng lại không thể không hợp tác tiếp xúc với đối phương. Nếu như thế, khả năng chúng ta quen nhau xác thực là rất lớn."
Kim Minjeong gật đầu, "Khu 3 nghiêng về nghiên cứu khoa học, khu 5 nghiêng về quân sự, nếu chị là người bên khu 5, võ nghệ lợi hại như thế cũng có thể giải thích được. Hơn nữa cho dù hai bên bất hòa, chị nói chị ghét em, cũng hợp tình hợp lý."
Chủ đề này lại vòng về, Yu Jimin không bỏ qua, "Em nói xem, có phải em đã nhận định là chị mắng em rồi đúng không?"
Kim Minjeong vội nghiêm túc lại, mặt mày chân thành nói: "Không phải, chị nghĩ nhiều rồi."
"Cái gì không phải, em nhìn ánh mắt lẫn biểu cảm của em đi, nhỏ nhen tới mức nào kìa." Lúc này hai người tranh cãi gây sự như hai đứa trẻ, mãi tới khi chuông cửa vang lên, nhóm Lee Seung Ho tới rồi cả hai mới dừng lại.
Vừa mở cửa, người tới không chỉ có Lee Seung Ho, còn có chủ nhân của căn hộ này. Vì hợp đồng thuê nhà đáo hạn, chủ nhà tới muốn hỏi hai người có muốn thuê tiếp hay không.
Đương nhiên hai người Kim Minjeong sẽ không từ bỏ căn nhà này, thế là đồng ý ký tiếp hợp đồng với chủ nhà.
Thấy hai người đồng ý, chủ nhà cười nói: "Tôi thấy hai cô đã ở đây hơn một năm rồi, chắc ở thoải mái lắm đúng không."
Lời này của anh ta vừa cất lên, Yu Jimin lập tức nhìn Kim Minjeong, Kim Minjeong nhanh chóng hiểu ra, nhưng cô cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chủ nhà.
Chủ nhà ho khẽ một tiếng: "Niên hạn nhà của chúng tôi cũng không dài, diện tích sàn cũng 97 mét vuông, nam bắc thông thoáng, lấy sáng càng không phải bàn. Có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính 20 mét vuông, phòng ngủ phụ cũng rộng 14 mét vuông.Còn có nhà kho, phòng sách, phòng khách này cũng dài những 8 mét. Điều kiện tốt như vậy, 6400 một tháng, thực sự là thấp quá, hai cô xem..."
Chủ nhà còn chưa nói xong, đột nhiên ghế phòng khách rầm một tiếng đổ xuống đất phát ra một tiếng cực lớn, dọa cả nhóm người giật nảy.
Không đợi trái tim đập thình thịch của chủ nhà hồi phục, chén trà trên bàn phòng khách đã coong một tiếng rơi xuống bàn lăn lông lốc, sau đó gầm bàn không có chút nước nào bỗng nhiên nhỏ nước.
Chủ nhà bị dọa tới nỗi ngón tay run rẩy, mà Yu Jimin cũng làm mặt sợ hãi rúc sau lưng Kim Minjeong, vô cùng đáng thương nói: "Hay là đừng tiết kiệm chút tiền này nữa, chúng ta đổi nơi khác được không, cô ta lại tới rồi, đáng sợ quá."
Kim Minjeong thấy vậy vỗ vỗ Yu Jimin, ôm lấy cô ấy, sau đó có chút khó xử nói: "Thực ra chúng ta không có nhiều tiền tiết kiệm, 6400 miễn cưỡng có thể chịu được. Nếu sau này chủ nhà định tăng giá, chúng ta dứt khoát không thuê nữa, được không?"
Mặt mày Yu Jimin không tình nguyện, mà chủ nhà vừa đi vừa lùi sau, còn cố gắng trấn tĩnh nói: "Chỉ là ở đây gió hơi lớn, chỗ chúng tôi thông gió rất tốt, tôi còn có chuyện phải đi trước, tiền nhà tháng sau hai cô trả tôi cũng được."
Đợi tới khi chủ nhà mở cửa nhà hoảng loạn tháo chạy, Yu Jimin lập tức khôi phục vẻ thong thả đứng vững, nào còn dáng vẻ cô vợ nhỏ ban nãy.
Cô ấy phủi quần áo, hờ hững nói: "Nhà này ngoài chúng ta, ai dám ở. Cho thuê được thì nên thắp hương cảm tạ thần phật rồi, còn đòi tăng giá."
Lee Seung Ho, Giselle và Ninh Nghệ Trác ở một bên nhìn hai người một hát một họa, thư thái quay vòng vòng chủ nhà, thực sự ngớ người.
Không hổ là đầu gấu, ngay cả diễn kịch còn lợi hại như vậy.
"Đồng Lâm làm tốt lắm, đợi lát nữa sẽ cho cô thêm chút đồ ăn." Kim Minjeong chỉ cười nhìn Yu Jimin, nuông chiều trong ánh mắt dễ dàng thấy được, sau đó nói một câu về phía nhà ăn.
Giây tiếp theo chén trà, ghế đã quay về vị trí, được dựng ngay ngắn.
Mấy người Lee Seung Ho biết về sự tồn tại của Đồng Lâm, vô thức cười lên, "Chủ nhà này có nghĩ nát óc có lẽ cũng không ngờ được, đội trưởng và đội phó không chỉ không sợ ma, mà còn có thể sai khiến ma dọa anh ta."
Lee Seung Ho vừa nói vừa đặt túi nguyên liệu mang tới vào trong bếp.
"Đội phó, thịt bò này tôi để dưới ngăn đông cho hai người nhé, thịt bò tương đối tươi, buổi tối hai người có thể ăn đồ tây."
Giselle và Ninh Nghệ Trác ở một bên đặt rượu vang vừa mua vào tủ rượu, sau đó rút ra một hộp nến, lắc lư trước mặt hai người Yu Jimin, "Có thể ăn tối dưới ánh nến."
Kim Minjeong thấy vậy liền cười lên, cũng không phủ nhận, hai người cũng không che đậy trước mặt đồng đội, đôi bên đều rất rõ ràng.
Trong lúc đó Kim Minjeong chuyển cho Giselle 20 nghìn tiền vàng, Giselle vốn muốn từ chối, Kim Minjeong liếc nhìn Ninh Nghệ Trác đang ngồi nhặt rau cùng Yu Jimin, rất tự nhiên nói: "Có lúc hai người tiêu tiền còn nhiều hơn ba người, thời khắc quan trọng, phải dư dả chút."
Giselle là người thông minh, đương nhiên hiểu ý trong lời Kim Minjeong, lập tức đỏ mặt, có chút khẩn trương: "Chúng tôi... không..."
Ánh mắt Kim Minjeong nhìn lên người Yu Jimin, nói với Giselle: "Có gì đâu, có thể gặp được một người khiến cô có cảm giác khác biệt, là chuyện tốt nhường nào chứ."
Giselle cũng nhìn tới, Ninh Nghệ Trác đang ở đó nói chuyện với Yu Jimin, không biết có phải tâm tư tương thông hay không, Ninh Nghệ Trác quay đầu nhìn về phía Giselle, trùng hợp đụng phải ánh mắt Giselle. Thế là trong mắt cô gái nhỏ lập tức trào ra ý cười, khó lòng ngăn lại.
Tới nỗi giờ phút này Ninh Nghệ Trác không chú ý tới Kim Minjeong đang đứng cạnh Giselle, đợi tới lúc hoàn hồn, lập tức đỏ ửng mặt nhanh chóng quay đi.
Giselle không nhịn được cũng cười ngốc, cô nàng nghĩ tới lời Kim Minjeong, có chút khó khăn nói: "Nhưng tình hình lúc này của chúng ta, thực sự là..."
Kim Minjeong nghe xong mỉm cười, "Ở trong một thế giới khiến người ta ghê tởm sợ hãi, có thể gặp được một người khiến bản thân vui vẻ quan tâm, càng đáng để trân trọng, cũng rất may mắn."
Khi ăn cơm năm người chỉ tùy tiện nói chuyện, không nhắc tới chuyện trong phó bản, kì hạn cuối cùng khởi động phó bản tiếp theo là ba năm sau, đương nhiên thời gian vẫn do người chơi tự lựa chọn, không cần vội vã đề cập tới chủ đề nặng nề này.
"Đội trưởng, phòng khách này dài 8 mét sao? Sao lại không thấy thế nhỉ? Hình như chỉ rộng như phòng khách nhà chúng tôi thôi?" Khi mọi người thu dọn bát đũa, Lee Seung Ho liếc nhìn phòng khách, lên tiếng.
Ánh mắt Kim Minjeong lướt qua phòng khách, gạch 80 phân, tổng cộng lát tám viên rưỡi, xác thực không tới 8 mét. Cô cũng không nghĩ nhiều, "Nhà của mọi người thuê có kết cấu khác với chúng tôi, nhưng phòng khách thì giống nhau, nếu không phải chủ nhà nhớ nhầm, thì là anh ta nói lung tung."
Nói xong Kim Minjeong thu dọn rác ở trong bếp và phòng khách, đợi lát nữa để mấy người Lee Seung Ho mang xuống.
Sau khi tiễn ba người Lee Seung Ho về, đã là 2 rưỡi chiều. Nhớ ra việc Kim Minjeong vẫn chưa được nghỉ ngơi, Yu Jimin bảo Kim Minjeong đi nghỉ trưa, còn bản thân tới tủ lấy túi rác mới chuẩn bị thay.
Ma xui quỷ khiến, Yu Jimin nhìn thấy chiếc hộp ban quản lí tòa nhà tặng chủ nhà khi bàn giao nhà, bên trong có sơ đồ thiết kế căn hộ.
Yu Jimin cũng vô tình mở ra nhìn một cái, căn hộ không quá rộng, cho nên chỉ có hai phòng ngủ, nhìn số liệu bên trên, chiều dài phòng ngủ phụ và phòng ngủ chính lần lượt là 2,6 mét và 3,8 mét, cộng thêm 1,6 mét nhà vệ sinh, tổng cộng 8 mét.
Mà trên sơ đồ thiết kế, phòng khách không ghi chú chiều dài, nhưng có thể nhìn thấy rõ, là căn hộ bắc nam thông thoáng, căn hộ này bố trí vô cùng cẩn thận. Phòng khách, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ song song, không có phần lồi ra cũng không có phần lõm vào, theo lí mà nói phải giống như chủ nhà đã nói, nên là 8 mét mới đúng. Nhưng phòng khách hiện tại chỉ dài 6,8 mét.
Yu Jimin đột nhiên gập sơ đồ lại, sau đó cầm trong tay vào phòng ngủ chính, vừa vào cửa liền đưa cho Kim Minjeong, bắt đầu tính toán, "Minjeong em nhìn sơ đồ căn hộ này xem, chị cảm thấy chiều dài phòng khách của chúng ta, có chút khác thường."
Nói xong Yu Jimin đo đạc bằng bước chân, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, nhà vệ sinh, sau đó đo thử phòng khách.
Kim Minjeong rất thông minh, vừa nhìn sơ đồ liền phát hiện điểm khác thường, mà Yu Jimin bên kia cũng đưa ra kết luận, sắc mặt cô ấy ngưng trệ, hô hấp có chút nhanh, "Phòng khách thiếu ba bước."
Khoảng cách này rơi vào 1,2 mét, nếu đặt ngoài sáng, thực ra không có nhận ra. Chỉ là phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính và phòng khách cách nhau một bức tường ngăn, cửa sổ hai phòng ngủ lại chỉ mở có hạn, ở bên trong cả hai không chú ý tới hai phòng ngang nhau. Ngoài ra cũng không đặc biệt chú ý tới vấn đề diện tích kiến trúc, dù sao là nhà thuê, nào biết ở đây còn có điều kỳ lạ.
"Vậy 1,2 mét biến mất kia, đã đi đâu?" Kim Minjeong đột nhiên nghĩ tới kiểm tra căn hộ, nhịp tim kịch liệt tăng tốc, cô cảm thấy dường như bản thân đã biết được gì đó. Có một loại suy nghĩ ra sức thúc giục bản thân suy nghĩ, đáp án sắp xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top