Chương 24: Màn cầu hôn dưới ánh đèn rực rỡ
Buổi chiều muộn, ánh nắng vàng cuối ngày rơi xuống quảng trường nơi khán giả đã tụ tập từ sớm. Biển người chen kín, từng tấm banner, lightstick đồng loạt sáng lên tạo thành một bầu trời sắc màu rực rỡ. Ngoài kia, tiếng hò reo không ngớt, những tiếng gọi tên Lạc Minh Hàn vang vọng như sóng vỗ, khiến cả không gian như rung chuyển.
Nhưng ở phía sau cánh gà, không khí lại hoàn toàn khác.
Trong phòng chờ rộng rãi được trang trí đơn giản, Lạc Minh Hàn ngồi lặng trước gương. Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu bóng dáng anh – bộ vest đen được may riêng vừa vặn, từng đường cắt gọn gàng, khí chất lạnh lùng nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng khó che giấu. Bàn tay anh nắm chặt micro, đầu ngón tay hơi trắng bệch, cho thấy tâm trạng đang căng thẳng.
Anh đã trải qua hàng trăm sân khấu lớn nhỏ, từng đứng trước hàng chục ngàn khán giả, từng hò reo đến mức khiến tim ai cũng bùng cháy. Nhưng đêm nay... lại khác. Đêm nay không chỉ là concert solo lớn nhất trong sự nghiệp của anh, mà còn là khoảnh khắc anh đặt cược cả trái tim mình.
"Anh sẽ cầu hôn em ngay trên sân khấu này, Bạch Thời."
Ý nghĩ ấy vang vọng trong đầu, khiến lồng ngực anh dậy sóng. Bao nhiêu năm qua, những tiếc nuối, đau khổ, giằng xé... cuối cùng cũng đi đến thời khắc phải được kết thúc và mở ra một chương mới tươi đẹp và ngọt ngào hơn.
Trên bàn trang điểm, bên cạnh chiếc micro dự phòng, một chiếc hộp nhung nhỏ nằm yên lặng. Hộp nhẫn màu xanh đậm, được đặt khéo léo trong góc, như một bí mật sẵn sàng được mở ra vào giây phút quyết định. Lạc Minh Hàn vô thức đưa tay chạm nhẹ, ngón tay run run vuốt ve mặt nhung mềm mại. Trong hộp là chiếc nhẫn đôi được thiết kế riêng, không cầu kỳ mà thanh nhã, bên trong khắc hai chữ cái giản đơn: "H & T".
Cửa phòng bật mở, quản lý bước vào, giọng hơi gấp gáp nhưng đầy quan tâm:
— Minh Hàn, còn mười phút nữa là vào sân khấu rồi. Cậu ổn chứ?
Lạc Minh Hàn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhưng vẫn ẩn chứa căng thẳng. Anh gật khẽ:
— Ổn. Tôi đã chờ ngày này đủ lâu rồi, không thể lùi bước nữa.
Quản lý thoáng sững người, sau đó mỉm cười. Anh ta biết rõ, đêm nay không chỉ là buổi diễn. Tất cả ê-kíp đều âm thầm phối hợp, giữ kín kế hoạch để khoảnh khắc bất ngờ diễn ra hoàn hảo nhất.
Ở một góc hậu trường khác, Bạch Thời ngồi cạnh Lạc Dương. Cậu bé ríu rít trên ghế, trong tay cầm chiếc lightstick nhỏ xíu, hớn hở nói không ngừng:
— Ba ơi, hôm nay con được xem bố hát thật gần! Con còn chuẩn bị cả slogan nữa, lát nữa con sẽ giơ cao thật cao cho bố thấy!
Bạch Thời khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn con trai nhưng trong lòng lại tràn ngập hồi hộp. Cậu không biết vì sao hôm nay Minh Hàn lại nhất định muốn hai ba con đến concert, còn dặn đi dặn lại là phải ngồi ở hàng ghế VIP gần sân khấu nhất. Lời nhắc ấy, ánh mắt ấy, đều ẩn chứa một điều gì đó bất thường... nhưng Bạch Thời lại không dám nghĩ sâu hơn.
Cậu khẽ siết tay Lạc Dương, như tìm kiếm một điểm tựa. Cậu bé hồn nhiên ngước lên, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng như nắng sớm:
— Ba đừng lo, con sẽ luôn ở bên ba mà!
Câu nói non nớt khiến tim Bạch Thời mềm lại, khóe mắt hơi cay cay.
Cùng lúc ấy, từ xa, một nhân viên chạy tới nhắc nhở:
— Anh Bạch, bé Dương, đã đến giờ vào vị trí ghế ngồi rồi.
Bạch Thời gật đầu, bế con đứng dậy. Khi bước qua hành lang tối dẫn ra khu khán giả, tim cậu bỗng đập nhanh bất thường, như thể đang vô thức cảm nhận được sắp có điều gì đó sẽ thay đổi cả cuộc đời mình.
Phía trong phòng chờ, Lạc Minh Hàn đứng dậy. Anh chỉnh lại cà vạt, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nhấc chiếc hộp nhung bỏ vào túi áo trong. Gương mặt phản chiếu trong gương không còn là ngôi sao hào nhoáng trên sân khấu, mà là một người đàn ông đang run rẩy nhưng đầy quyết tâm, chuẩn bị trao đi cả sinh mệnh mình cho người mình yêu.
Ngoài kia, tiếng hò reo mỗi lúc một dâng cao. Đêm diễn chuẩn bị bắt đầu. Và cũng là khởi đầu cho một lời cầu hôn sẽ đi vào ký ức mãi mãi.
Khi ánh đèn sân khấu bật sáng rực rỡ, cả khán phòng như bừng tỉnh. Một biển người reo hò vang dội, ánh sáng từ hàng nghìn lightstick nhấp nháy hòa nhịp theo nhạc, tạo nên một bầu trời đầy sao ngay dưới chân họ. Lạc Minh Hàn bước ra giữa sân khấu, bộ vest đen lấp lánh dưới ánh đèn, nụ cười tự tin nhưng sâu trong đôi mắt là một tâm trạng không thể diễn tả bằng lời.
Những ca khúc mở màn vang lên, nhịp điệu sôi động làm cả khán phòng nhún nhảy theo từng giai điệu. Nhưng với Lạc Minh Hàn, mỗi bước chân trên sàn diễn như nặng trĩu. Anh nhìn ra phía khán giả, ánh mắt tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Và rồi, ở hàng ghế VIP, anh thấy Bạch Thời đang bế Lạc Dương, ánh mắt cha con ấy sáng rực dưới ánh đèn, nụ cười hồn nhiên của cậu bé khiến tim anh rung lên từng nhịp.
Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, từng lời ca trôi qua như dòng sông nhẹ nhàng, chạm vào từng kỷ niệm sâu kín. Lạc Minh Hàn không chỉ hát cho khán giả, mà còn hát cho chính Bạch Thời và Lạc Dương – những người đã chiếm trọn trái tim anh. Mỗi câu hát là một lời nhắn nhủ, một nỗi nhớ, một khát khao.
Bạch Thời lặng lẽ quan sát. Cậu nghe nhịp tim mình đập dồn dập khi giai điệu vang lên. Những ca khúc trước giờ vốn chỉ là âm nhạc, nhưng hôm nay lại mang một sức nặng khác, khiến cậu cảm nhận được trái tim Lạc Minh Hàn đang gửi đến mình. Lạc Dương nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe, gương mặt ánh lên niềm hứng khởi và tò mò. Cậu bé không hiểu hết ý nghĩa của buổi biểu diễn, nhưng cảm nhận được sự khác lạ, một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim.
Trong phòng chờ, ê-kíp theo dõi sát sao. Từng động tác của Lạc Minh Hàn đều được chuẩn bị kỹ lưỡng: ánh sáng, âm thanh, hiệu ứng – tất cả đều được đồng bộ để khoảnh khắc cầu hôn trở nên hoàn hảo nhất. Nhưng với chính anh, mọi thứ xung quanh dường như lắng lại. Chỉ còn lại hình ảnh hai người thân yêu giữa biển người, ánh mắt họ rực sáng như ngọn hải đăng dẫn lối cho trái tim anh.
Những ca khúc tiếp theo vang lên, nhịp điệu chậm rãi, tình cảm. Anh hát bằng tất cả tâm huyết, đôi mắt khẽ nhắm lại, tưởng tượng bàn tay của Bạch Thời nắm lấy mình, tưởng tượng Lạc Dương cười trong vòng tay ba. Mỗi nốt nhạc như nhấn mạnh một lời hứa, một cảm xúc giấu kín suốt bao năm: "Anh sẽ không bao giờ để chúng ta rời xa nhau nữa."
Bạch Thời, dù cố giữ bình tĩnh, cũng không thể giấu được cảm xúc. Mỗi câu hát của Lạc Minh Hàn là một nhát dao dịu dàng xé vào lòng cậu – vừa đau vừa ngọt. Cậu nhìn Lạc Dương hồn nhiên, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lightstick, lòng trào dâng một niềm ấm áp khó tả. Con trai anh sẽ chứng kiến điều mà anh chưa bao giờ dám mơ – tình yêu và gia đình trọn vẹn trước mắt.
Trên sân khấu, Lạc Minh Hàn chuyển từ những ca khúc sôi động sang những bản ballad ngọt ngào. Giọng anh ấm áp, mềm mại, từng nốt rung lên như thấu vào tim người nghe. Những ánh đèn nhấp nháy, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, nhưng trong tâm trí Lạc Minh Hàn, chỉ có một cảm giác duy nhất: hạnh phúc sắp sửa tràn ngập. Anh cảm nhận sự run rẩy trong lòng, tim đập mạnh đến mức tưởng chừng vỡ ra. Mỗi câu hát là một lời thì thầm, một lời cầu hôn chưa nói thành lời nhưng đã tràn đầy ý nghĩa.
Lạc Dương cảm nhận được sự khác biệt trong giai điệu. Cậu bé quay sang ba, nheo mắt hỏi:
— Ba, sao bố hát mà con cảm thấy lạ lắm?
Bạch Thời khẽ mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ của con:
— Có lẽ... bố đang hát cho chúng ta nghe, Dương Dương à.
Cậu bé cười rạng rỡ, ánh mắt trong veo nhìn Lạc Minh Hàn trên sân khấu, chẳng biết rằng hôm nay, người đàn ông ấy chuẩn bị trao cả trái tim và tương lai cho họ.
Khi ánh đèn sân khấu chuyển sang tông màu tím nhạt, giai điệu trầm lắng vang lên, mọi thứ như ngưng lại trong khoảnh khắc. Tiếng đàn piano trầm ấm mở đầu ca khúc "Ánh sáng trong tim", từng nốt nhạc len lỏi vào tâm hồn người nghe.
Ca khúc vang lên, lời hát như thầm thì vào trái tim: "Dẫu cả thế giới xa cách, anh vẫn tìm thấy ánh sáng trong tim em." Lạc Minh Hàn không chỉ hát cho khán giả, mà hát cho Bạch Thời, cho Lạc Dương, cho tất cả những gì anh đã kìm nén suốt bao năm qua. Giọng anh run run ở những câu cao trào, từng nốt nhạc như một lời hứa, một lời cầu hôn chưa nói bằng lời.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn spotlight hắt xuống sân khấu, chiếu thẳng vào Bạch Thời. Cậu cảm nhận tim mình như nhảy khỏi lồng ngực, từng tế bào run rẩy. Tất cả những nỗi đau, những chờ đợi, những nghi ngờ, đã tan biến, giờ đây chỉ còn tình yêu bùng cháy trước mắt.
Ánh đèn sân khấu vẫn rực rỡ, nhưng tâm điểm giờ không còn chỉ là Lạc Minh Hàn nữa. Lạc Minh Hàn cúi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Thời đang đứng ở hàng ghế VIP, tay nắm chặt Lạc Dương. Giữa hàng nghìn ánh mắt dõi theo, anh mỉm cười, bước những bước chân đầy quyết đoán xuống cầu thang sân khấu. Từng bước nặng trĩu nhưng dứt khoát, như muốn nhấn mạnh: "Không còn đường lùi nữa."
Khán giả bắt đầu thì thầm, ánh đèn flash nhấp nháy khi họ nhận ra sự khác biệt. Ai nấy đều hồi hộp, không ai dám thở mạnh, lo sợ làm mất khoảnh khắc thiêng liêng đang xảy ra.
Khi đến chân sân khấu, Lạc Minh Hàn dang tay, mời Bạch Thời và Lạc Dương lên. Bạch Thời khựng lại, mắt ươn ướt, nhưng nụ cười nở rộ, không giấu nổi hạnh phúc đang dâng trào. Thẩm Dương, mắt tròn xoe, reo lên hân hoan, nhảy lên trước vòng tay của bố.
Lạc Minh Hàn nhẹ nhàng đỡ cậu bé vào lòng, cảm giác mềm mại và ấm áp khiến trái tim anh nhói lên từng nhịp. Anh khẽ cúi xuống, đầu chạm trán Lạc Dương, thì thầm:
— Tiểu bảo bối, con đã sẵn sàng bước cùng bố rồi chứ?
Cậu bé cười khúc khích, đôi tay nhỏ xíu vòng quanh cổ Lạc Minh Hàn. Bạch Thời đứng cạnh, đôi tay run run nhưng chắc chắn, đặt vào bàn tay anh. Khoảnh khắc ba con người đứng chung sân khấu, ánh sáng đèn chiếu lên, gió nhẹ từ quạt sân khấu lướt qua, tất cả như dừng lại, chỉ còn âm nhạc, ánh sáng, và tình yêu ngập tràn.
Giai điệu cuối cùng vang lên, giọng Lạc Minh Hàn trầm ấm, nức nở:
"Trong tim anh, em là ánh sáng. Dù thời gian có xa, chúng ta vẫn là nhà."
Không một tiếng ồn ào, chỉ còn nhịp tim ba người hòa nhịp, từng nhịp như tiếng trống định mệnh. Lạc Minh Hàn từ từ quỳ xuống sân khấu, tay cầm chiếc hộp nhỏ, mở ra chiếc nhẫn cầu hôn lấp lánh:
— Thời Thời... suốt bao năm qua, anh đã tìm em, tìm con, tìm chính mình trong từng khoảng trống. Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, anh muốn hỏi... liệu em có đồng ý cùng anh bước tiếp không, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc cho con và cho chúng ta không?
— Giọng anh run rẩy nhưng kiên định, ánh mắt không rời khỏi Bạch Thời.
Màn hình LED sau lưng chiếu lên những hình ảnh ba người: khoảnh khắc hạnh phúc của Lạc Dương, ánh mắt ngập tràn tình yêu của Bạch Thời, và Lạc Minh Hàn đứng trên sân khấu, trái tim tràn đầy quyết tâm. Cả khán phòng im lặng, từng người đều nín thở chờ đợi.
Không một tiếng ồn ào, chỉ còn nhịp tim ba người hòa nhịp, từng nhịp như tiếng trống định mệnh. Ánh sáng sân khấu chiếu lên nhẫn, lấp lánh như một vì sao dẫn lối, phản chiếu trong đôi mắt long lanh của Bạch Thời. Anh lặng thinh, lòng dâng trào cảm xúc.
Lạc Dương nhảy cẫng, reo lên:
— Ba ơi... ba đồng ý đi
Cùng với Lạc Dương, mọi người cũng bắt đầu hò reo cổ vũ "Đồng ý đi! Đồng ý đi!". Một vài fan ở hàng ghế đầu ôm chặt banner trong tay, nước mắt rơi lã chã, vừa khóc vừa mỉm cười, bởi khoảnh khắc họ chứng kiến không chỉ là một concert, mà là tình yêu chân thật suốt bao năm chờ đợi cuối cùng cũng được thắp sáng ngay trước mắt.
Bạch Thời quay lại nhìn Lạc Minh Hàn, nước mắt lưng tròng, nụ cười rạng rỡ:
— Được... em đồng ý đi cùng anh viết tiếp câu chuyện của hai ta.
Cả khán phòng nổ tung trong tiếng reo hò, fan hò hét cổ vũ, nhưng với ba người, tất cả chỉ còn là ánh sáng, âm nhạc và tình yêu đang len lỏi vào từng nhịp thở. Lạc Minh Hàn đứng dậy, ôm chặt Bạch Thời và Lạc Dương vào lòng, cảm nhận trọng lượng hạnh phúc mà bấy lâu nay anh hằng mơ ước.
Ca khúc kết thúc, nhưng dư âm vẫn vang vọng. Ba người đứng giữa sân khấu, ánh đèn vàng chiếu rọi, như muốn giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi. Tình yêu, sự tha thứ, niềm hạnh phúc và cả những giọt nước mắt cuối cùng hòa quyện, tạo nên một bức tranh hoàn hảo của gia đình trọn vẹn.
Lạc Minh Hàn thì thầm vào tai Bạch Thời:
— Từ giờ... anh sẽ không để em và con đi đâu nữa.
Bạch Thời khẽ cười, cảm nhận nhịp tim anh chậm lại, bình yên hơn bao giờ hết. Lạc Dương thì nhảy lên cổ ba người, reo hò trong hạnh phúc:
— Gia đình mình... gia đình mình thật sự là của nhau rồi!
Và trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng sân khấu như biến mất, chỉ còn lại ba con người đứng giữa biển người, cùng nhau nắm tay nhau, bước vào một chương mới – chương của hạnh phúc, yêu thương và ánh sáng trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top