Chương 18: Ngày chờ đợi dài hơn cả một đời
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng sau câu nói kiên quyết của Lạc Minh Hàn. Tiếng kim đồng hồ gõ nhịp từng giây một, như thể đang cố ý khuếch đại sự căng thẳng trong lòng mỗi người.
Bạch Thời siết chặt bàn tay, móng tay hằn sâu vào da thịt. Trái tim cậu đập hỗn loạn, vừa muốn phản kháng, vừa bất lực trước ánh mắt kiên định kia. Lạc Minh Hàn chưa bao giờ là người dễ lay chuyển, huống chi đây lại là chuyện liên quan đến máu mủ.
— Anh... thật sự không cần làm vậy đâu, — Bạch Thời cuối cùng cũng cất giọng, âm thanh khàn khàn, run rẩy. — Dù anh có biết kết quả là gì... thì mọi chuyện cũng đâu còn như trước được nữa.
Lạc Minh Hàn tiến lại gần, đứng chỉ cách một bước chân. Mùi hương quen thuộc từ cơ thể đối phương phảng phất, khiến anh siết chặt bàn tay để giữ bình tĩnh.
— Bạch Thời — anh gọi khẽ, giọng nghẹn lại nơi cổ họng, — Ít nhất cho tôi một sự thật. Sáu năm trước em biến mất, tôi đã mất tất cả. Đừng để tôi tiếp tục sống trong mơ hồ thêm một lần nào nữa.
Ánh mắt Lạc Minh Hàn sâu thẳm như vực nước tối, chứa đựng sự đau đớn, nhưng đồng thời cũng mang theo sự kiên quyết không thể lay chuyển. Bạch Thời chợt thấy ngực mình đau nhói, như có ai bóp nghẹt.
Hai ngày sau
Hành lang bệnh viện trải dài, tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình. Lạc Minh Hàn ngồi trên chiếc ghế nhựa lạnh lẽo, tay nắm chặt phong bì màu trắng mà bác sĩ vừa trao. Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống, lạnh lẽo như muốn soi rõ từng sợi thần kinh căng cứng trong người anh.
Mười năm trên sân khấu, anh đã đối mặt với vô số ánh đèn flash, vô số ánh nhìn dồn dập của khán giả, nhưng chưa bao giờ trái tim anh loạn nhịp như lúc này. Đầu ngón tay run nhẹ, như thể chỉ cần buông lỏng, phong bì kia sẽ rơi xuống, mang theo cả sự thật mà anh vừa khát khao vừa sợ hãi.
Trong đầu anh, từng hình ảnh chồng chéo hiện về. Nụ cười của Bạch Dương, đôi mắt cong cong sáng rực như ánh trăng non. Tiếng gọi ngây thơ "chú Lạc" non nớt nhưng mỗi lần đều khiến ngực anh thắt lại. Và cả bóng lưng gầy gò của Bạch Thời sáu năm trước, khi lạnh lùng rời đi mà không ngoái đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay chậm rãi xé lớp giấy niêm phong. Âm thanh xé giấy vang lên khô khốc trong không gian, như một nhát dao cắt vào tim.
Dòng chữ in rõ ràng trên trang giấy đập thẳng vào mắt:
"Quan hệ huyết thống cha – con: Xác nhận."
Thế giới trong khoảnh khắc ấy như ngừng quay. Mọi âm thanh xung quanh tan biến, chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng dội trong lồng ngực. Đồng tử anh co rút, tờ giấy trong tay run đến mức gần như nhàu nát.
Anh gập người xuống, bàn tay che mặt. Một tiếng cười nghẹn ngào bật ra, lẫn trong tiếng nức nở. Niềm hạnh phúc ập đến dữ dội như sóng trào, khiến toàn thân anh run rẩy. Nước mắt nóng hổi không kiềm được, rơi xuống làm nhòe chữ trên tờ giấy vốn dĩ lạnh lùng, vô cảm.
"Con tôi... Bạch Dương là con của tôi..." — Anh thì thầm, lặp đi lặp lại, như kẻ say mê tìm thấy tín vật duy nhất trên đời.
Ngực anh dâng trào hàng vạn cảm xúc: vui sướng, đau đớn, hối hận, thương yêu, tất cả hòa lẫn, cuồn cuộn đến mức muốn xé rách cơ thể. Sáu năm qua, anh đã từng hận, từng đau, từng trách bản thân, từng oán Bạch Thời... Thế nhưng giờ đây, chỉ còn lại một sự thật duy nhất: anh có một đứa con.
Một sinh mệnh bé nhỏ, nửa dòng máu thuộc về anh, đã tồn tại âm thầm suốt sáu năm trời, lớn lên trong thiếu thốn, trong những tháng ngày anh không hề biết đến.
Lạc Minh Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực, hơi thở dồn dập. Anh nhìn tờ giấy run run trong tay, trái tim đau nhói mà cũng tràn đầy ánh sáng.
"Dương Dương... Bố xin lỗi."
Tiếng thì thầm rơi vào khoảng không vắng lặng, nhưng lại vang vọng hơn bất cứ bản nhạc nào anh từng hát trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top