Chương 8
Đôi mắt của Park Jimin rất đẹp, Jungkook thề.. với người khác thì không nhưng Jungkook thì có, vì mỗi lần muốn từ chối anh nhưng lại đắm chìm trong đôi mắt của anh khiến cậu một từ cũng không thốt ra được.
"Tôi về rồi, ăn một chút cháo không ?"
Park Jimin giờ đây ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ vậy, không biết có hiểu cậu đang nói gì không nhưng cứ một câu một chữ của cậu lại liên tục gật đầu.
Jeon Jungkook xuống bếp cất thịt mới mua vào trong tủ lạnh, cậu thành thạo lấy ra một chén cháo trắng nóng hổi đem đến bên Jimin, Jimin vội vàng cầm lên một thìa cháo và nuốt xuống khiến Jungkook giật cả mình.
"Này! còn nóng mà ăn cái gì ?"
Hành động tiếp theo của Jimin làm tâm của Jungkook nhốn nhào cả lên, anh chỉ nhìn lên cậu và cười, lại là nụ cười tít cả mắt đó khiến tâm Jungkook khó chịu , cậu bực bội đá lưỡi sang bên má gãi đầu điên tiết
"Anh còn tính hành hạ tôi đến khi nào ? nhìn tôi làm rồi làm theo đây này"
Park Jimin đưa đôi mắt sâu của mình hạnh phúc nhìn một chú thỏ lớn phẫn nộ đang thổi thìa cháo một cách gấp gáp, vội chỉ dẫn cách ăn cho anh, sự thật viễn ảo về lúc trước giống khung cảnh này đánh về Jimin
_____________________________
Hồi ức
Hôm đó khi về nhà trong bộ dáng thảm hại đến không thể nào tệ hơn của mình, Park Jimin thấy cả nhà đang ngồi hết tại sảnh, và rồi việc anh bị đánh ở trường củng không thể nào giấu gia đình được nữa.
Sau đó Jimin lại nghĩ về cảnh họ bao bọc xung quanh anh hỏi anh có làm sao hay bị gì không nhưng không, anh nhận lại một chiếc điện thoại bay thẳng vào đâu mình.
"Mày giải thích xem Jimin?"
Cầm chiếc điện thoại lên và đọc những dòng tin nhắn không biết ai gửi qua với những lời nói cay nghiệt về giới tính của anh, Park Jimin lúc đó cũng biết chết lạnh cả người đứng ngơ ngác nhìn đồ đạc của mình từng thứ một bị người làm vứt ra khỏi nhà theo lệnh của cha mình, sau đó chính Park Jimin cũng bị coi như những đồ đạc vô tri bị kéo xộc xệch vứt ra ngoài cửa chính.
"Tôi cũng không muốn trị cái bệnh này cho anh nữa, từ nay đừng nhận làm con của tôi, cảm ơn anh "
Chính cha của Jimin đã nói như vậy ấy, Park Jimin quỳ lạy cảm ơn mọi thứ đằng sau cánh cửa đóng lại, quần áo vật dụng tư trang anh củng không cầm lên, chỉ đem mỗi chiếc máy ảnh cùng số ảnh mà Jimin chụp từ trước tới giờ của anh và đi.
Trời lúc đó chuyển mưa khá to, trên tay chỉ một bộ áo mưa đã vứt của người khác, Jimin run nhẹ bọc chiếc máy và số ảnh của mình vào, anh đi lang thang với bộ quần áo mỏng rồi vào công viên gần trường, anh biết mọi người đều ghét anh, cho dù họ có chưng bộ mặt cười đùa giỡn với anh nhưng chỉ là muốn anh trả họ cái gì đó, như là mua đồ uống, mượn đồ các thứ của anh.
Park Jimin cười nhẹ nghĩ họ mới là đồ ngốc, anh biết hết, chỉ là anh không muốn vạch trần thôi.
Ngồi vào chiếc ghế gỗ gần đó JiMin nhắm mắt hứng từng đợt mưa xối xả xuống, anh nghĩ chưa có bao giờ cảm thấy bình yên như lúc này, chỉ có cảm giác lạnh thôi, anh không cần nghĩ về bất cứ thứ gì khác nữa, cũng chẳng cần đau nữa.
"Ya ! Park Jimin !, PARK JIMIN "
Siết chặt chiếc máy ảnh cùng hộp hình trong tay, Park Jimin nghe rõ giọng nói lúc ấy kêu mình là ai, từ từ nhìn vào hiện tại đã thấy Jeon Jungkook đang đứng cùng chiếc xe đạp thể thao của mình, cậu hình như vừa chơi bóng cùng với đàn anh xong.
"Jung .. kook ?"
"Làm gì mà ngồi giưới mưa thế hả ? có biết sẽ bị cảm không ? muốn chết à ? "
Vẫn là giọng nói cùng cái nheo mày người lớn mà không hợp với khuôn mặt thỏ con của cậu hướng tới anh mà chửi bới, Park Jimin đơn giản lắm, cứ nhìn vào biểu hiện người mình thích, bất cứ trường hợp gì, anh đều tự động cười.
"cái đồ ngốc này, có phải muốn tắm mưa không ? cười cài gì chứ ? trông giã tạo quá đi!"
"Kookie ah~.. anh.. hết chỗ để về rồi .."
"Tại sao ?"
"Gia đình.. bỏ anh rồi"
Cứ nghĩ cậu sẽ bỏ mặc anh nhưng lại không, cậu ngồi xổm xuống đối diện và dùng đôi mắt to nhìn vào anh .
"Cái gia đình đó là gì cơ chứ ? Về đây, tôi nuôi anh"
Park Jimin tính bật cười trước câu nói đùa đấy nhưng chưa kịp gì đã thấy Jungkook kéo tay anh lên rồi tự động cỏng anh trên lưng.
"Kookie a.. nhóc làm gì thế ?"
"Im lặng đi nào, dù gì cũng do tôi đúng chứ, ngồi đây cũng không phải cách, về rồi tính."
Park Jimin kỳ thực rất ngưỡng mộ Jungkook, khuôn mặt "dễ thương" như vậy nhưng lại mang sức mạnh đáng nể, cậu vừa cõng anh vừa dắt chiếc xe đạp đi.
"Ôm chặt cổ tôi không thì té đừng có lôi tôi té theo đấy !"
Park Jimin muốn nói với cậu là anh hoàn toàn có thể tự đi nhưng rồi lại thôi, anh cũng cần hạnh phúc chứ ! thứ hạnh phúc len lỏi trong dòng đời bất tận. Và rồi bóng dáng hai người họ mất hút, chỉ là từ khoảng khắc này đánh dấu mọi thứ sang trang mới, họ phải dính liền với nhau như cái lần đầu gặp vậy, có thể nói rằng đó là "duyên nợ "hay không ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top