Chương 31.1
Jeon Jungkook đang ngủ cảm nhận được một sức nóng đến ghê rợn từ con người nằm trong lòng mình, Jungkook giật mình ngồi dậy, Park Jimin được quấn chăn quanh người đổ đầy mồ hôi, Jungkook có lay anh nhưng anh vẫn không thể tỉnh táo nổi, đưa đôi tay nhỏ bấu lấy áo cậu, đôi mắt mở không lên nhìn Jungkook, cậu hoảng sợ bế anh lên ôm chạy về hướng nhà bà cô Jisoon.
rầm rầm
"Có ai không, bà già Jisoon, có thì mau mở cửa đi ."
Jeon Jungkook dùng chân đá mạnh cửa, một lát sau bóng dáng ngái ngủ của bà cô Jisoon suất hiện nhăn nhó nheo mắt nhìn cậu và Jimin trong tối nhìn.
"1 h sáng rồi đó nhóc, có phá bà cũng phải để sáng chứ ?"
"Lão bà mau giúp tối, Jimin anh ấy phát sốt rồi."
Jisoon vừa nhận thức được lời nói của Jungkook, mắt mở to luống cuống chạy vô nhà bận một chiếc áo khoác ngoài cùng lấy chìa khóa xe vội chạy ra bãi đỗ xe cùng Jungkook, hai người họ đưa Park Jimin vào bệnh viện tỉnh.
"Này, cậu rốt cuộc là chăm nhóc đấy kiểu gì để phát sốt cao như thế ???"
"T.. tôi.. tôi.."
Jisoon nhìn thấy vết cào ngay cổ Jeon Jungkook bèn hiểu ra được vấn đề, cô nhìn Jungkook khinh bỉ có, chọc quê có, tức giận có.
"Để tôi nói cậu nghe, vết thương củ cậu ấy chưa lành hết đâu !"
"Sao cơ ?"
"Thì là vẫn còn chứ, chấn thương của cậu ta cũng không phải ít đâu"
"Nhưng.. cô nói là đã phẫu thuật rồi mà?"
"Đúng là có nhưng là tạm thời, vì ca phẫu thuật đó tốn quá nhiều chi phí, người ta làm từ thiện cũng chỉ có giới hạn thôi."
"Sao .. sao cô không nói sớm ?"
"Nói sớm với tình trạng cả hai đều ko có đồng lẻ trong tay thì có phải sẽ khiến cả hai chán nản hơn không?"
Lão bà Jisoon ngốc, nếu để cô biết con người bị cô dùng chổi đánh dí cả ngày là người đứng đầu thế giới ngầm cùng công ty dẫn đầu thế giới hiện nay, cậu chỉ cần vung tay là có thể thao túng cả khu chợ mà cô đang bầy bán...chắc cô sợ chết khiếp mất.
"Có.. có thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại được không ?"
"Được chứ, đây."
______________________________________
Kim Taehyung đứng ngoài cổng của một quán bar cùng với chiếc xe đắt tiền của mình, cậu nhìn vào quán với hình ảnh Min Yoongi bước vào, anh bảo Hoseok hẹn gặp anh, bảo cậu yên tâm đứng đó và đợi thôi.. hai người như thỏa thuận gì đó.
"Vậy cậu quyết định đi sao ?"
"Yep, haha, tôi cũng không hiểu sao nhóc Jeon kia lại tha cho tôi, tốt nhất là tôi nên đi trước khi cậu ta đổi ý đúng chứ ?"
Min Yoongi uống một ly rượu anh nhìn Hoseok trông có vẻ tiều tụy nhưng nụ cười quen thuộc vẫn hào nhoáng cất lên.
"Thế cũng tốt, cậu có thể.. hợp tác với bọn tôi ?"
"Thôi được rồi, công ty của tôi đều giao cho mấy người hết vậy, tôi cũng chán cuộc sống hiện tại.. hết hứng tranh đấu rồi."
Min Yoongi có chút áy náy nhìn Hoseok, vốn dĩ anh với cậu hợp tác.. đến cuối lại về phe Jungkook.. anh có cảm giác tội lỗi đầy mình.
"Mà.. Jimin.. em ấy còn sống chứ ?"
"Ừm.. còn sống."
"Thế là được rồi, tôi nhẹ nhõm rồi.. ngày mai tôi sẽ đi, giúp tôi quản một phần công ty nhé."
"Được rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ giúp, nhớ quay về sớm."
Min Yoongi còn muốn ngồi nói chuyện một chút với Jung Hoseok nhưng bổng Kim Taehyung có chút hối hả chạy vô.
"Sao thế Tae ?"
"Có .. có chuyện rồi.. Jungkook gặp chuyện rồi!"
______________________________________
"Có vẻ như cậu ấy đã bị tốn khá nhiều sức.."
Vị bác sĩ đẩy kính lườm nhẹ Jeon Jungkook, cậu chết đứng vì hiểu ý vị bác sĩ nói về vấn đề gì.
"Vết thương gây sốt cũ trở lại, đợt trước cậu ấy có phẫu thuật từ thiện ở đây thì phải.. dường như là cơ bản về xương.. hmm.. hiện tại vết thương gây sốt là nằm ở vùng bụng, cậu ấy đã từng đánh nhau trước đó hay sao ?"
"Là.. bị đánh."
"Rõ rồi, hiện tại chúng tôi sẽ tìm kiếm nguyên nhân, cậu lo chuẩn bị tiền chúng ta phải nhanh phẫu thuật thôi."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Jungkook muốn đâm đầu chết đi cho xong, cậu thật tồi, trước và sau này đều là thằng tồi, bước vào nhìn Park Jimin đang truyền nước với cơ thể nặng nhọc, cậu nắm lấy tay anh, nâng niu đó để vào lồng ngực.
Park Jimin im lặng thì Jeon Jungkook sẽ bớt phiền, nhưng đó là trước kia, hiện tại cậu muốn anh mở miệng, làm gì cũng được chỉ cần anh chịu nói chuyện với cậu.. Jimin im lặng.. Jungkook càng sợ anh bỏ rơi mình hơn.
"Anh biết tại sao.. khi tôi nghe tin công ty đã ổn liền hủy đám cưới mà một mực tìm anh không ?.. tôi lúc đó là nhớ anh đến phát điên rồi."
"Có thể anh sẽ nghĩ là tôi lúc đó công ty vẫn chưa giải quyết thì vẫn tổ chức đám cưới ? Nhưng con mẹ nó tôi vẫn là nhớ anh đên phát điên! Nhìn anh đứng ngoài cửa nhìn tôi, tôi chỉ muốn chạy ngay đến chỗ anh và dẫn anh đi thôi!"
"Vứt lấy hộp nhẫn anh tặng tôi.. cũng là vì tôi ghét con người anh Park Jimin, chưa bao giờ dám đứng ra giành lấy thứ thuộc về anh, ủng hộ tôi cưới cô ta, bảo sao lúc đó tôi không điên lên cho được ?"
"Tôi phát hiện, khoảng thời gian anh đeo bám tôi đến nay, điều cho là " phiền phức " đó, tôi hết thảy đều đem vứt vô tim rồi, thiếu nó tôi chịu không nổi."
"Nhưng dù gì là do tôi ngu ngốc, tôi luôn nghĩ mình có suy nghĩ tuyệt vời lắm, hiện tại đáng mất anh, tôi không còn là tôi nữa."
Koo.. Kookie ?"
"Tôi nợ anh một lời xin lỗi, xin lỗi anh, dùng cả đời để xin lỗi anh.. có được hay không ?"
"... Koo.. Kookie ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top