6-7-8-9-10
Chương 6
Trong phòng làm việc xa hoa Trương Phong Dương ngồi vị trí trên cao dùng ánh mắt lạnh như băng tử nhìn chằm chằm Tôn Ngữ, làm cho Tôn Ngữ đứng ngồi không yên, tay cũng không biết để ở nơi đâu, theo bản năng ôm túi du lịch rách rưới trong lòng ngực...
Tiêu Mặc đứng bên cạnh Trương Phong Dương hướng Tôn Ngữ hữu hảo mỉm cười một cái, làm cho Tôn Ngữ thả lỏng một chút.
Trong phòng làm việc thật to một mảnh yên tĩnh, giống như ngay cả đến thanh âm kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được, Tôn Ngữ cảm thấy trái tim nhảy loạn.
Trương Phong Dương an vị đối diện với hắn không nói gì, lạnh lùng khinh bỉ nhìn Tôn Ngữ, Tôn Ngữ biết dù sao đường ngang cũng tử, mà đường thẳng cũng tử (ngắn gọn là đường nào cũng chết =.="), không bằng dũng cảm đối mặt... Tôn Ngữ trong lòng thình thịch từ vị trí đứng lên.
Tôn Ngữ chân tay co cóng đứng lên đi về hướng Trương Phong Dương, Trương Phong Dương mày rậm nhăn lại, nhìn Tôn Nói từng bước đến gần mình. Một tháng không gặp nam nhân gầy yếu này giống như càng thêm gầy yếu, giống như trở nên càng thêm đen, tiều tụy, giống như già thêm vài tuổi, trở nên càng giống một vị đại thúc...
Tôn Ngữ từ trong túi du lịch lấy ra một cái phong thư tiền hai tay cầm, hèn mọn nâng đến trước mặt Trương Phong Dương.
"Trương tiên sinh... Ta... Ta đến trả tiền lại... Chỗ này là..." Đứng ở trước mặt Trương Phong Dương bất nộ nhi uy (không giận mà vẫn oai) Tôn Ngữ thực sợ hãi, rất sợ hãi, lắp bắp, mặt căng đến đỏ bừng, sợ hãi rụt rè nói xong, Tôn Ngữ khom thắt lưng hai tay gắt gao cầm phong thư đứng ở nơi đó.
Trương Phong Dương nhìn thoáng qua phong thư trong tay Tôn Ngữ, mũi hừ lạnh một tiếng, tùy tay cầm lên, khi hắn đem thư phong mở ra, thời điểm nhìn đến một chút tiền biểu tình không phi thường tức giận, nhìn Trương Phong Dương biểu tình không tức giận, Tôn Ngữ càng thêm sợ, bản năng từng bước lui về phía sau, hắn thực sợ hãi nam tử hung ác kia đánh mình...
Trương Phong Dương không nói gì chính là khinh bỉ nhìn Tôn Ngữ liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng đem phong thư ném trên mặt Tôn Ngữ.
"Số tiền này giống như không đủ?" Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Nói lạnh như băng nói.
"Ta biết... Chính là... Ta đã thực cố gắng làm việc... Trương tiên sinh... Nhưng mỗi tháng 10 vạn với ta mà nói là một số tiền quá lớn, ta thật sự kiếm không đến nhiều tiền như vậy nha!"
Tôn Ngữ khom thắt lưng tay chân luống cuống lấy phong thư bị nện bên chân mình, phi thường quý trọng nhặt lên, tuy rằng bị nam tử kia ném xuống, nhưng đây là tiền mồ hôi nước mắt chính mình hơn nửa tháng, tân tân khổ khổ làm việc.
"Lúc vay tiền hình như ta từng nói với ngươi, ngươi mỗi tháng phải trả tiền lại... Chính là, ngươi ngay cả mỗi tháng mười vạn cũng không được! Ba mươi tám vạn làm sao còn có thể! Lúc ấy ta hình như đã nghe ngươi nói ngươi chính là mua huyết mua thận cũng sẽ trả tiền lại! Có phải hay không? Ngươi đã xài hết tiền rồi, ngươi còn nói không có tiền !" Trương Phong Dương hung hăng đá tôn Ngữ một cước.
Tôn Ngữ bị đá một cước, cảm thấy đau quá, thiếu chút nữa bị đá ngã trên mặt đất, sau khi nghe lời nói hung hăng của Trương Phong Dương càng thêm hổ thẹn.
"Trương tiên sinh! Xin ngươi cho ta một chút thời gian... Ta nhất định sẽ làm công kiếm tiền trả lại ngươi!" Tôn Ngữ hiện tại chỉ hy vọng Trương Phong Dương có thể phát thiện tâm, có thể giúp mình cho mình một chút thời gian thư thả. Chỉ tiếc hắn cầu sai đối tượng, Trương Phong Dương là một người hung tàn, không có tình cảm.
Trương Phong Dương có thể đối mặt cười lạnh, người tìm đến hắn vay tiền cuối cùng không thể trả mang theo một nhà già trẻ quỳ trên mặt đất khẩn cầu Trương Phong Dương, cả nhà người túm ống quần Trương Phong Dương cầu hắn buông tha cho bọn họ một phen, sau không có kết quả, lại mang theo một nhà già trẻ nhảy lầu tự sát, khiến cho cửa nát nhà tan... Làm sao có thể đối với Tôn Ngữ khởi lên cái thiện tâm gì, huống chi Trương Phong Dương đối Tôn Ngữ "cảm thấy hứng thú"như vậy...
Trương Phong Dương chán ghét nhìn thoáng qua túi du lịch bên chân Tôn Ngữ ghê tởm nói; "Ngươi như thế nào còn đem cái thứ rác rưởi bẩn thỉu như vậy kéo tới đây? Khiến phòng làm việc của ta đều bẩn! ! !"
"Không... Nó là của ta... Hành lý" Tôn Ngữ muốn ngăn cản nhưng vẫn bị Trương Phong Dương một cước đá túi du lịch Tôn Ngữ ra ngoài cửa... Tôn Ngữ muốn đi kiểm túi du lịch của mình trở về, tuy rằng trong túi du lịch kia chỉ có vài món quần áo, không đáng giá... Nhưng mà có thứ mà mình quý giá nhất-- ảnh chụp thê tử, mới vừa định đi kiểm, lại bị Trương Phong Dương một phen kéo trở về.
"Ta thấy ngươi vẫn là không biết hoàn cảnh của mình! Dựa theo quy định trên hợp đồng mượn tiền, ngươi mỗi tháng còn phải trả tiền lợi tức (lãi), trong vòng một năm còn phải trả ba mươi tám vạn, chính ngươi cũng đã ký và tự ấn dấu tay, lúc này mới một tháng ngươi liền nói với ta ngươi không có tiền? Ngươi đùa bỡn ta sao?" Trương Phong Dương cầm lấy tay Tôn Ngữ hung ác nói.
"Ta sẽ trả... Ta nhất định sẽ trả... Trương tiên sinh, ta muốn ngươi... Lại cho ta một ít thời gian, được không?" Tôn Ngữ thanh âm đều đang run rẩy, Trương Phong Dương thô bạo cùng lạnh như băng làm cho Tôn Ngữ toàn thân sợ hãi phát run.
"Cho ngươi thời gian? Dựa vào bộ dáng ngươi hiện tại như quỷ nghèo kiết hủ lậu (đại khái là nghèo kiết xác), muốn ta chờ bao lâu? Năm năm? Hai mươi năm? Hay là một trăm năm? Ngươi cho ta nơi này là ngân hàng của ngươi sao? Nghĩ muốn tùy tiện lấy bao nhiêu tiền, mượn bao nhiêu tiền sao? Chưa từng thấy qua người nào da mặt dầy giống ngươi như vậy!" Trương Phong Dương lời nói lạnh như băng, làm cho Tôn Ngữ vô cùng xấu hổ.
Tôn Ngữ ngấn lệ vô lực cúi thấp đầu, Tôn Ngữ thật sự nghĩ không ra biện pháp nào, không biết làm sao bây giờ, có thể làm cho nam nhân trước mặt hung bạo này buông tha hắn, chính mình hiện tại cũng không có tiền...
"Nếu, ngươi nói thật sự kiếm không ra tiền, ta nghĩ có thể giới thiệu ngươi phần công việc tốt -- không cần lãng phí khí lực, chỉ cần uống chút rượu, cười một cái, ngủ một chút và vân vân... Mỗi tháng làm tốt! Có thể kiếm được vài vạn, như vậy không lâu ngươi có thể trả hết tiền, thế nào ngươi nguyện ý không?"
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trước mắt lạnh run giống như một con thú nhỏ bị thương, Trương Phong Dương khóe miệng cười lạnh chậm rãi mở miệng, Trương Phong Dương nghĩ đây là bước đầu tiên làm ô nhiễm nam nhân thuần khiết này...
"Cái gì? Thật vậy chăng... Thật vậy chăng?" Có thể nói đã không hề còn biện pháp, Tôn Ngữ nghĩ Trương Phong Dương sẽ lấy gan hoặc là thận của mình bán đi gán nợ... Tôn Ngữ thật sự rất sợ hãi, chính là không có cách nào, ai bảo mình không trả sạch nợ, chỉ cần cho mình còn sống để lại vài lời chiếu cố Phỉ Nhi là tốt rồi...
Nghe được Trương Phong Dương nói như vậy, Tôn Ngữ lập tức giật mình ngẩng đầu, Tôn Ngữ cảm tạ nghĩ rằng nguyên lai trái tim của nam tử gọi là Trương Phong Dương này cũng không phải giống như vẻ bề ngoài lãnh khốc vô tình của hắn, nguyện ý cho mình một lần cơ hội... Tôn Ngữ cõi lòng đầy cảm kích nhìn Trương Phong Dương.
"Đương nhiên, đại thúc!" Trương Phong Dương cười tà.
"Thật sự... Thật sự... Thực cảm kích ngươi, Trương tiên sinh, chính là, là công việc gì vậy?"
Tôn Ngữ nghi hoặc nhìn Trương Phong Dương ở trước mặt, Tôn Ngữ phát hiện Trương Phong Dương thật sự rất cao, vóc dáng của mình chỉ đến vị trí ngực hắn, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn đến Trương Phong Dương, chính mình đứng trước Trương Phong Dương thân hình cao lớn tựa như đối mặt với một ngọn núi to hùng vĩ, khí thế cao lớn làm cho mình có chút sợ hãi... Trương Phong Dương ngũ quan phi thường xinh đẹp, trên người thản nhiên tản ra hương vị mùi thuốc lá, cách hắn gần như vậy, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy một trận cảm giác áp bách.
"A... Trương tiên sinh, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Tôn Ngữ không ngừng nhìn Trương Phong Dương phía trước, thân thể không khỏi sợ hãi lui về phía sau trốn tránh, lui về phía sau đến góc tường, lại bị Trương Phong Dương hung hăng ấn trụ, Trương Phong Dương mãnh liệt vươn tay nâng chiếc cằm tinh tế của Tôn Ngữ lên, nâng Tôn Ngữ lên, Tôn Ngữ chỉ có thể kiễng chân, Trương Phong Dương mặt chậm rãi áp sát Tôn Ngữ... Như là xem xét một con mồi...
Đột nhiên khoảng cách gần như vậy, Tôn Ngữ có thể thấy ánh mắt Trương Phong Dương thâm thúy, có thể cảm thấy trong đáy mắt nam tử này có cổ hơi nước bi thương cô tịch...
Tôn Ngữ cảm nhận được hơi thở Trương Phong Dương thở ra, Tôn Ngữ có chút không biết làm sao, không hô hấp , không biết Trương Phong Dương muốn làm gì. Duy trì loại tư thái kì quái này làm cho Tôn Ngữ trừng mắt to khiếp đảm bất an nhìn không rõ Trương Phong Dương muốn làm cái gì.
"Đại thúc! Nhìn ngươi khoảng cách gần như vậy, ngươi thật sự hảo lão, lớn lên hảo bình thường nha!"
Chương 7
"Đại thúc! Nhìn ngươi khoảng cách gần như vậy, ngươi thật sự hảo lão, lớn lên hảo bình thường nha!"
Trương Phong Dương nói xong ngoài mặt trêu đùa, kỳ thật hắn chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt Tôn Ngữ kia như nước chảy trong suốt hắn có chút mê muội hoa mắt, tim đập có chút gia tốc, Trương Phong Dương chưa từng gặp loại tình cảm kì quái như thế, hắn không biết đối mặt như thế nào, vì thế bàn tay lớn đẩy Tôn Ngữ ra.
"Trương tiên sinh ngươi... Ngươi có ý tứ gì?" Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương đẩy ngã trên mặt đất, có chút cố hết sức từ trên mặt đất bò lên.
"Hừ! Chính là ý tứ này! Tuy rằng ngươi đã là đại thúc ba mươi tuổi, ngươi bộ dạng cũng thường thường phàm phàm, lại làm cho người ta cảm giác trong sạch nhẹ nhàng khoan khoái, không thể không nói, hiện tại có vài người lại có sở thích cổ quái như vậy, chính là thích loại trong sạch này giống ngươi, chưa từng có người khai bao nha! ."
Trương Phong Dương cười tà không có hảo ý nhìn Tôn Ngữ.
"A! Cái gì... Trương tiên sinh... Ngươi nói cái gì?"
Tôn Ngữ có chút không rõ, căn bản là nghe không hiểu được ý tứ những lời này của Trương Phong Dương, theo bản năng hỏi ngược lại.
Trương Phong Dương đi vào trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo xuất ra một phần văn kiện, Tôn Ngữ biểu tình không biết trong hoàn cảnh nào, đi đến trước mặt hắn, đưa hợp đồng cho Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ thân thủ tay đón lấy mở văn kiện ra, cúi đầu vừa thấy... Khi thời điểm hắn tinh tế thấy rõ ràng nội dung trên văn kiện không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân rét run đích xác thiếu chút nữa bị dọa ngồi trên mặt đất...
"Ta là nô lệ của ngươi?" Tôn Ngữ sợ hãi hỏi.
"Đúng! Từ nay về sau ta là chủ nhân của ngươi! Ngươi phải nghe theo toàn bộ mệnh lệnh của ta! ! !"
"Chủ... Nhân" Tôn Ngữ có chút không hoãn quá thần lai (tỉnh táo)
"Đúng! Còn nữa ta phải nói cho ngươi đại thúc, bởi vì ngươi không có tiền trả nợ, cho nên ngươi từ giờ trở đi chính là nô lệ của ta, thẳng đến khi ngươi trả hết nợ của ngươi thì quan hệ chủ nhân cùng nô lệ giữa ta và ngươi mới có thể giải trừ, ngươi biết không?" Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ ngông cuồng tự cao tự đại nói.
Đúng vậy... Ta... Ta đã biết..."
Tôn Ngữ đành chịu nói, chính mình làm gì có cái quyền phản kháng cự tuyệt gì, mình là người nã đích thủ đoản (tự tay gây ra lỗi) nha!
"Ngươi không phải hỏi, muốn ngươi đi làm việc chỗ nào sao? Ta nói cho ngươi biết phải đi Tiêu Dao đường (nơi ăn chơi hoan lạc), làm một vị thiếu gia!"
"Tiêu Dao đường... Chính là... Cái gì thiếu gia? ? ?" Tôn Ngữ đầu choáng váng mắt hoa có chút không hiểu.
"Chính là dạ điếm (hộp đêm), cho ngươi làm ngưu lang cười xỏa, bồi ngủ, bồi ngoạn (chơi), ngưu lang cái gì cũng bồi! Ngươi biết không?"
Trương Phong Dương cố ý nói giọng rất lớn, Trương Phong Dương híp mắt nhìn Tôn Ngữ trên mặt thanh sạch trong suốt, lộ ra biểu tình đại ngộ bừng tỉnh, sau đó tức giận, chán ghét, hoảng sợ...
"Ngưu lang... Dạ điếm! ! !" Tôn Ngữ bị lời nói của Trương Phong Dương dọa đến có chút nói lắp, luôn luôn cuộc sống đơn thuần, thành thật chất phác Tôn Ngữ hoàn hoàn toàn toàn không tiếp thụ được.
"Đúng! Đúng vậy, Tiêu Dao đường là một nơi kiếm tiền tốt lắm! Ban ngày cũng không cần mệt chết mệt sống đi làm, chỉ cần mỗi ngày buổi tối là có thể. Người tiếp khách người uống chút rượu, cười một cái, làm chút động tác phong tao... Nếu ngươi được khách nhân coi trọng mang lên sân khấu, nói bao đêm, ngươi liền nhận được rất nhiều so với "số tiền ngươi vất vã kiếm được" kia cũng không phỉ a... Còn có nếu ngươi đủ may mắn được người giàu có coi trọng nói bao dưỡng làm bạn giường trường kỳ, chỉ sợ ngươi chẳng bao lâu có thể trả hết nợ nần, chỉ cần bồi nam nhân ngủ một chút, tốt nhất lên giường là có thể kiếm được bao nhiêu tiền ngươi thích, thế nào, là một công việc tốt lắm chứ, ngươi thích không?"
Trương Phong Dương khinh bỉ nhìn chằm chằm Tôn Ngữ nói, Tôn Ngữ nghe lời nói Trương Phong Dương xong sau sợ hãi đích xác đôi mắt trừng lớn, lắc đầu.
Hắn cũng nghe được cái gì a... Ngưu lang, bán rẻ tiếng cười, bồi nam nhân trên giường... Thật đáng sợ, tâm hảo chán ghét, mình là nam nhân, cho dù lúc vô ích lúc hèn nhát, nhưng mình còn là nam nhân nha!
"Không... Ta không thể đáp ứng, chuyện như vậy... Ta làm không được." Tôn Ngữ kiềm chế sợ hãi phát ra từ nội tâm đối Trương Phong Dương, Tôn Ngữ cắn răng tức giận lớn tiếng cự tuyệt hô.
"Ngươi cự tuyệt?" Trương Phong Dương có chút tức giận nhìn Tôn Ngữ cũng dám phản kháng mình.
"Đúng! Ta cự tuyệt Trương tiên sinh... Ta có thể đi bán huyết, bán thận... Chính là ta tuyệt đối không bán thân..." Tôn Ngữ hướng Trương Phong Dương liều mạng kêu to.
Trương Phong Dương cười lạnh, nhìn Tôn Ngữ ở trước mắt mình rõ ràng sợ phải chết, còn cố ý tức giận cự tuyệt, dáng vẻ nhỏ bé tức giận phản kháng mình, thật sự buồn cười đến cực điểm.
"Hừ! Ngươi có phải hay không quên thân phận của ngươi? Ngươi là nô lệ của Trương Phong Dương ta, ngươi căn bản không có quyền cự tuyệt. Ta là chủ nhân của ngươi có thể chi phối toàn bộ ngươi! ! ! Mẹ kiếp biết không?" Trương Phong Dương hung hăng cự tuyệt Tôn Ngữ đã muốn sắp tan vỡ.
"Trương tiên sinh... Van cầu ngươi buông tha ta! ! !"
Tôn Ngữ lấy hết dũng khí bản thân sợ hãi vô lực đến cạn kiệt kéo chặt ống tay áo Trương Phong Dương, ngửa đầu, rơi lệ đầy mặt khẩn cầu.
"Bớt nói nhảm, ta đã nói với ngươi phải thực hiểu được, một lát nữa, ta mang đại thúc đi, đến chỗ ngươi phải làm việc -- Tiêu Dao đường!" Trương Phong Dương nói xong, liền không quan tâm, dùng sức kéo hai tay Tôn Ngữ không ngừng giãy dụa, giống như kéo chó, hung hăng hướng ngoài cửa kéo đi.
"Tổng tài! Cũng không thể được, ra ngoài một chút ta có chuyện cùng ngài thương lượng! ! !" Tiêu Mặc đứng ở một bên có chút đau lòng nhìn Tôn Ngữ, gấp rút bị Trương Phong Dương vội vàng kéo hướng ra phía ngoài.
"Có chuyện gì? Chờ lát sau rồi nói!" Trương Phong Dương không kiên nhẫn.
"Không! Ta có chuyện phi thường trọng yếu, không thể không cùng tổng tài thương lượng!"
"Được rồi... !"
Trương Phong Dương buông lỏng hai tay Tôn Ngữ, kéo ra cửa ban công, cùng Tiêu Mặc ly khai văn phòng, lúc ở cửa Trương Phong Dương đột nhiên mở miệng đối Tôn Ngữ nói.
"Chờ một chút, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi kia làm, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở chỗ này đợi ta trở về."
Sau đó Trương Phong Dương liền ở bên ngoài khóa cửa ban công...
Trong phòng làm việc thật to cũng chỉ còn lại một mình Tôn Ngữ, Tôn Ngữ lúc này cảm thấy cổ tay đau quá, tinh tế vừa thấy, phát hiện hai cổ tay bị nắm xanh tím... Toàn thân khí lực giống đã không còn, chân mềm nhũn liền ngồi co quắp dưới đất...
Tôn Ngữ giống như con mèo cuộn mình, tay ôm hai đầu gối tựa vào vách tường lạnh như băng, làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể thoát khỏi ác ma này! ! ! Tôn Ngữ hướng bốn phía nhìn nhìn, văn phòng này là lầu hai mươi, ác ma kia cửa cũng khóa, mình trốn không thoát, Tôn Ngữ không phải muốn trốn tránh nợ nần của mình, chính là vừa nghĩ tới lập tức sẽ bị đưa đi làm cái gì thiếu gia, ngưu lang... Thân là nam nhân, làm sao có thể đi bồi nam nhân khác bồi cười, bồi rượu, còn muốn bồi thân cùng nam nhân ngủ, trên giường... Chuyện xấu xa như vậy Tôn Ngữ vừa nghĩ tới liền toàn thân bắt đầu nổi da gà, tâm hảo chán ghét...
"Tiêu mặc, chuyện gì?" Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói.
"Phong Dương, ngươi thật sự chuẩn bị dẫn nam nhân kia đi Tiêu Dao đường làm ngưu lang điếm? Có thể không cần sao? Ta cảm giác người kia là một người thành thật, Phong Dương ngươi buông tha hắn đi! Được không?" Tiêu Mặc nhìn Trương Phong Dương vì Tôn Ngữ mà cầu xin, Tiêu Mặc nhìn Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ như vậy, trong lòng phi thường không muốn, bởi vì Tiêu Mặc đối nam nhân thanh tú kia phi thường hảo cảm...
Tuy rằng Tiêu Mặc là họ hàng bà con xa của Trương Phong Dương, theo vai vế Trương Phong Dương phải gọi Tiêu Mặc một tiếng biểu ca, nhưng cha mẹ của Tiêu Mặc kinh thương thất bại thiếu một thân nợ nần, hiện tại Tiêu gia bọn họ chỉ có thể dựa vào Trương Phong Dương, cho nên ở trước mặt Trương Phong Dương Tiêu Mặc không có địa vị gì...
"Thiết! Tiêu Mặc ngươi như thế nào lại bị mê hoặc? Thật đúng là nhìn đoán không ra nha! Đại thúc gầy gò kia còn là một hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn nam nhân, ngay cả ngươi thường ngày là một kẻ đứng đắn, cũng bị cái tên kia câu dẫn hồn phách..."
Chương 8
"Ta thấy ngươi năm lần bảy lượt vì đại thúc kia cầu xin, chỉ biết ngươi xem trọng hắn! Cảm kích ta đi! Ta chính là muốn an bài nam nhân kia đến trong Tiêu Dao đường nơi ngươi phụ trách, ngươi có thể ngày ngày nhìn đến hắn! Thế nào vui vẻ không?" Trương Phong Dương nhìn Tiêu Mặc, khóe miệng mang theo ý cười châm chọc.
"Phong Dương, ngươi không nên nói lung tung... Ta chỉ hy vọng ngươi không đẩy đại thúc đáng thương kia lên hỏa kháng(*) Tiêu Dao đường, buông tha hắn... Có thể cho hắn thêm một ít ngày thư thả trả tiền được không?" Tiêu Mặc nhìn Trương Phong Dương đau lòng nói.
(* hỏa kháng : cái giường sưởi ấm - ý nói làm nam kỷ ở Tiêu Dao đường )
"Hừ... Chuyện ta quyết định ngươi tốt nhất bớt quản, còn nữa đại thúc là nô lệ của ta! Tiêu Mặc ngươi tốt nhất ít tiếp xúc với hắn đi biết không? Ta lập tức mang đại thúc đi Tiêu Dao đường... Ngươi cũng lập tức đi theo đến đó, Tiêu Mặc ngươi nhớ cho kỹ ngươi vĩnh viễn là một con chó thủ hạ của ta, không cần nghĩ đến ta gì đó..." Sau khi nói xong Trương Phong Dương lạnh lùng, liền xoay người hướng phòng làm việc của mình đi đến...
Tiêu Mặc phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Phong Dương... Kỳ thật Tiêu Mặc cũng không biết vì cái gì khi nhìn Tôn Ngữ, liền cảm thấy hắn thật đáng thương, theo bản năng muốn bảo hộ đại thúc trong sáng kia...
Lúc rời đi thấy túi du lịch rách nát của Tôn Ngữ trên mặt đất, nghĩ đến biểu tình của Tôn Ngữ liều mạng bảo hộ khi bị Trương Phong Dương ném xuống, liền quý trọng cầm lên, đi ra ngoài...
Trương Phong Dương mở cửa phòng làm việc của mình ra, nhìn thấy Tôn Ngữ nhắm mắt lại, sắc mặt sợ hãi ngồi dưới đất dựa vào vách tường, gầy yếu nửa bên mặt có vẻ có chút thống khổ... Trương Phong Dương đóng cửa lại đi vào.
"Đông..." Một thanh âm tiếng đóng cửa vang lên, làm cho Tôn Ngữ ngồi dưới đất hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn Trương Phong Dương lạnh như băng hướng từng bước đi tới mình...
Tôn Ngữ nhìn từng bước Trương Phong Dương tới gần, có chút sợ hãi, mờ mịt, không biết làm sao, kỳ thật hắn cũng không biết đối mặt như thế nào -- chính mình thiếu nợ Trương Phong Dương... Bị hắn bắt đi làm cái gì ngưu lang ghê tởm... Nghĩ muốn phản kháng cũng phản kháng không được, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát...
Tôn Ngữ lạnh run theo bản năng xê dịch đến bên cạnh bàn làm việc cao cao của Trương Phong Dương, núp ở dưới bàn, hướng xuống dưới bàn làm việc trốn đi, hắn thật sự không muốn bán đứng chính mình, không muốn làm ngưu lang, lại càng không muốn bồi nam nhân trên giường.
"Trốn cái gì mà trốn! Lại đây! Mẹ kiếp ngươi lại đây cho ta! ! !" Trương Phong Dương không kiên nhẫn nhìn Tôn Ngữ trốn ở dưới cái bàn, chán ghét giống như gọi một con cẩu.
"Không cần..."
Trương Phong Dương cúi thân xuống, vươn bàn tay lớn, hung hăng bắt lấy cánh tay tinh tế của Tôn Ngữ, kéo Tôn Ngữ từ dưới bàn đi ra...
Tôn Ngữ liều chết giãy dụa, hung hăng đẩy Trương Phong Dương ra, hắn cái gì cũng không muốn, hướng ngoài cửa bỏ chạy... Lại bị Trương Phong Dương phía sau hung hăng giữ chặt, hung ác đẩy ngã lên trên mặt đất...
Trương Phong Dương băng băng nhìn chằm chằm Tôn Ngữ, nhìn đại thúc giống như tên khất cái, cũng dám đẩy mình ra muốn chạy trốn... Trương Phong Dương tới gần vài bước, Tôn Ngữ lập tức theo bản năng liều mạng lui ra sau.
Loại biểu tình này giống như thấy ác quỷ lập tức làm cho Trương Phong Dương phi thường phẫn nộ, hắn không chút nghĩ ngợi, dùng sức hướng trên người Tôn Ngữ đá thật mạnh...
Tôn Ngữ nháy mắt bị Trương Phong Dương đá ngả lăn trên mặt đất, Trương Phong Dương hung hăng đá thêm mấy đá xuống, Tôn Ngữ sớm đã đau đến cuộn mình thành một đoàn, che chở đầu, một bên trốn một bên phát ra từng trận kêu rên.
"Ngươi... Ngươi bán ta đi làm cái gì ngưu lang... Ngươi chính là trái pháp luật... Ta muốn báo cảnh sát! !" Tôn Ngữ cắn răng nhịn đau nói, thanh âm hơi hơi yếu yếu, cảnh cáo không có một chút hiệu quả.
"A, báo cảnh sát? Thật sự khôi hài, mẹ kiếp ngươi vẫn chưa đưa tiền cho ta nha!" Trương Phong Dương cười to thêm, vươn tay đến bên hai má Tôn Ngữ nguy hiểm nói: "Đại thúc ngươi bị đá chưa đủ! Có phải hay không còn muốn thêm mấy cái tát?"
Tôn Ngữ sợ hãi run rẩy lợi hại hơn... Tôn Ngữ đối nhân xử thế thành thành thật thật, luôn giữ khuôn phép chưa từng cùng người khác tranh chấp, càng thêm chưa bao giờ gặp bạo lực ấu đả... Tôn Ngữ thật sợ Trương Phong Dương bạo lực này sẽ dùng tay tát mình.
"Không cần... Ta không cần..."
"Đừng dài dòng!" Trương Phong Dương hung hăng lôi Tôn Ngữ hướng ra phía ngoài.
Tôn Ngữ mặt không còn chút máu, bất chấp bị Trương Phong Dương đá dạ dày có chút quặn đau, dùng cả tay chân nghĩ muốn bỏ trốn khỏi Trương Phong Dương, lại muốn hướng ngoài cửa đào tẩu... Nghĩ thầm,rằng -- mặc kệ thế nào ta không thể làm chuyện thấp hèn như vậy, ta là ba ba của Phỉ Nhi, là phụ thân của đứa nhỏ, ta như thế nào có thể làm cái loại sự tình này! ! ! !
Trương Phong Dương một quyền đánh trên mặt Tôn Ngữ đang không ngừng giãy dụa, đánh cho Tôn Ngữ máu mũi giàn giụa, một phen tóm Tôn Ngữ, lại cho hắn hai cái tát mạnh, thừa dịp Tôn Ngữ bị đánh hoãn quá tới mức hôn mê tháo cái cà- vạt sa hoa trên cổ của mình, nhanh chóng trói hai tay Tôn Ngữ lại cùng một chỗ, sau đó dốc sức kéo tóc Tôn Ngữ, nhìn Tôn Ngữ bị chính mình hành hạ đến thực thảm, hung ác nói; "Trốn cái gì mà trốn? Ngoan ngoãn chút ! ! !"
Tôn Ngữ vẫn không quan tâm theo bản năng liều mạng vặn vẹo...
Trương Phong Dương có chút căm tức, hung hăng đặt Tôn Ngữ ở trên vách tường, hung tợn nói: "Đại thúc, mẹ kiếp ngươi nhớ kỹ cho ta -- ngươi là nô lệ của ta, về sau ta bảo ngươi làm gì thì ngươi nhất định phải làm, hiểu không?"
Tôn Ngữ phẫn nộ trừng mắt Trương Phong Dương, không nói lời nào. Trương Phong Dương bị Tôn Ngữ trừng đến tức giận...
"Ngươi còn muốn chạy trốn! Ta lấy đi tất cả của ngươi, xem ngươi chạy như thế nào! ! !" Trương Phong Dương tức giận tóm lấy, trói hai tay của Tôn Ngữ nảy sinh ác độc nói.
Trương Phong Dương liền hướng túi áo Tôn Ngữ, tìm kiếm tiền trong túi quần, lục soát chiếc ví, tiền lẻ toàn bộ đều bị ném trên mặt đất, Tôn Ngữ hai tay bị trói giãy dụa, Trương Phong Dương đẩy Tôn Ngữ xuống mặt đất, lấy đi toàn bộ những gì trên người Tôn Ngữ.
"Thiết! Chỉ có chút đồ vật này nọ!" Trương Phong Dương hung hăng đá văng tiền làm công vẻn vẹn còn lại của Tôn Ngữ dùng để mua váy công chúa cho tiểu Phỉ Nhi...
Tôn Ngữ thật khổ sở tâm nguyện của tiểu Phỉ Nhi lần này lại tan vỡ... Tôn Ngữ cảm thấy trên mặt đau rát, trên người cũng hảo đau, thật khó chịu, hắn muốn... nam nhân hung mãnh gọi là Trương Phong Dương kia có thể buông tha mình... Tôn Ngữ sợ hãi làm cho Trương Phong Dương tức giận, do bị đánh, cho nên đầu của hắn đã cúi thấp lại càng phi thường cúi thấp, cũng không dám phản kháng... Trương Phong Dương thân thủ nâng cằm Tôn Ngữ lên, nhìn chằm chằm hai mắt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ sợ hãi đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giờ phút này, thái dương đã muốn lặn xuống núi mây ở chân trời như bị đốt đỏ bừng bừng... Chút ánh sáng hoàng hôn xuyên qua làn sương mù chiếu đến Trương Phong Dương, đến Tôn Ngữ hai má xanh xanh tím tím, dáng vẻ thê thê thảm thảm cùng hai mắt hắc bạch phân minh tựa như tranh thuỷ mặc trong veo hàm chứa lệ tích óng ánh...
Trương Phong Dương chỉ cảm thấy cả người nóng lên, một cỗ hỏa nhiệt kỳ quái từ nơi nào đó của thân thể thiêu đốt lên, nóng quá... Nóng quá... Muốn...quá... Muốn...quá xé toạt quần áo của nam nhân dáng vẻ thống khổ trước mắt này, hung hăng cắn xé, xâm phạm, đoạt lấy, giữ lấy, chi phối hắn... Trương Phong Dương mãnh liệt buông Tôn Ngữ ra -- không có khả năng... Ta không thích nam nhân... Ta chán ghét nam nhân biến thái giống như thúc thúc ta, ta cũng không muốn giống phụ thân ta thích nam nhân... Ta chính là vì cái gì ta đối với tên khất cái này giống như có phản ứng... Vì cái gì... Vì cái gì?
Chương 9
Trương Phong Dương lắc lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh đứng lên, khinh bỉ nghĩ --Tôn Ngữ kia chính là đồ vật thấp hèn này nọ chuyên câu dẫn nam nhân, chính mình nhất thời bị mê hoặc... Vì thế, nhướng mày, tàn bạo túm cổ tay bị cà- vạt trói chặt của Tôn Ngữ, hung hăng lôi hướng ra ngoài... Trương Phong Dương vội vàng đi trước kéo Tôn Ngữ.
"Đau quá... Đau quá... Chậm một chút đi!" Tôn Ngữ hai tay bị trói căn bản theo không kịp cước bộ của Trương Phong Dương, nhiều lần đều bị vấp té, chỉ có bị động bị Trương Phong Dương kéo.
Trương Phong Dương cứ kéo Tôn Ngữ như vậy giống như mang hàng hóa kéo dài ra bên ngoài công ty... Không chú ý những thứ khác trong công ty làm cho công nhân viên biểu tình đều kinh ngạc, bởi vì làm công nhân viên trong ấn tượng của bọn họ tổng tài vẫn là băng lạnh giống như băng giá, mặt băng sơn không chút thay đổi, hôm nay lại biến thành ác ma chung quanh phun hỏa, mà nam nhân nhỏ bé đáng thương kia chính là tế phẩm tiểu dương (con cừu non) hiến tế ác ma...
Trương Phong Dương mở cửa chiếc xe thể thao Lamborghini của mình ra, hung hăng quăng Tôn Ngữ vào, "Bính" một tiếng đóng cửa xe thật mạnh.
"Ân..." Bị ném vào trong xe Tôn Ngữ ngã kêu rên hừ một tiếng, vô lực tựa vào chỗ ngồi ở xe, cảm thấy cổ tay đau quá, chỗ hai tay đang lúc bị cà- vạt trói có thể nhìn thấy làn da đã muốn buộc đến tím, có chút huyết chảy ra.
Trương Phong Dương giật mở cửa xe ngồi xuống vị trí người lái, đóng cửa xe, cảm thấy Trương Phong Dương có chút bực tức phẫn nộ, Tôn Ngữ không khỏi xê dịch hướng cạnh cửa xe
Trương Phong Dương quay đầu lại nhìn Tôn Ngữ chật vật nói: "Đại thúc ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút!"
Tôn Ngữ liền cũng không dám ... động nữa, vẫn tiếp tục tư thế không dám động áp sát cửa xe.
Lúc sau, Trương Phong Dương không nói một lời lái xe nhanh như bay...
Ác ma này muốn làm cái gì? Hắn muốn dẫn mình đi chỗ nào? Có phải hay không hiện tại muốn đi đến cái gì gọi là ngưu lang điếm của Tiêu Dao đường sao? Mình không phải cũng bị bán chứ? Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương phía trước lái xe có chút sợ hãi nghĩ đến.
Hiện tại đã là đêm chạng vạng, trên đường có rất nhiều người đi đường tan tầm về nhà, trên đường cái người ta tấp nập thật là hảo bất nhiệt nháo (không gì náo nhiệt bằng), Tôn Ngữ thông qua kính chiếu hậu trước xe nhìn thấy mặt Trương Phong Dương ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt đẹp trai bức người, cũng đều là nam nhân, nhưng Tôn Ngữ lại không thể không thừa nhận ác ma này có gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ xuất hiện.
Nhưng trên khuôn mặt này vẫn không có biểu tình gì, lạnh lùng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi rét run... Tôn Ngữ nghiêng đầu sang chỗ khác tựa mặt vào trên cửa kính xe nhìn cảnh sắc phố xá rộn ràng nhốn nháo,
Tôn Ngữ nghĩ tới tương lai không biết làm sao, Tôn Ngữ chỉ đích thực đơn thuần muốn chữa khỏi bệnh tim của Phỉ Nhi mà thôi, thầm nghĩ hảo hảo chiếu cố con của mình, cuộc sống bình bình đạm đạm... Chính là lại làm không được...
Lúc này Tôn Ngữ không biết, Trương Phong Dương cũng vẫn nhìn chăm chú vào hắn, Trương Phong Dương nhìn nhất cử nhất động của Tôn Ngữ, trong tròng mắt có chút hiện ra đạm đạm tử sắc (màu tím nhạt) thâm thúy, toát ra một tia cảm giác tình cảm cực nóng nói không nên lời...
Cứ như vậy xe của Trương Phong Dương chạy như bay... Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại ở chỗ đèn đỏ giữa bốn con đường âm thanh huyên náo... Bọn họ đi tới một chỗ được trang hoàng xa hoa không khí có chút cổ vận (xa xưa, cổ trang)-- Tiêu Dao đường
Tiêu Dao đường đây là hội sở thượng lưu xa hoa bậc nhất thành thị, là một trong phần đông sản nghiệp hôi sắc (màu xám - sản nghiệp ngầm đen tối hoạt động bất chính) của Trương Phong Dương... Tiêu Dao đường trang hoàng cũng không giống những hội sở tráng lệ xa xỉ khác, tràn ngập ác tục khí vị.
Tiêu Dao đường phong cách phi thường ý nhị tao nhã--đình đài lầu các giả cổ, cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, hoa hồng cây xanh... Thân ở trong đó tựa như đưa thân vào nhân gian tiên cảnh, giống như bầu trời nhân gian, hơi có chút hương vị quỳnh lâu điện ngọc, Tiêu Dao đường cơ bản mỗi ngày đều ngựa xe như nước (động nghịt, tấp nập) đủ các loại xe đủ màu sắc dừng đến, rất nhiều phú hào đều thích đổ vào nơi đây tiêu khiển, tìm hoan mua vui... Tuy rằng Tiêu Dao đường chi phí phi thường sang quý, nhưng mà muốn đến Tiêu Dao đường cũng phải dự định trước mấy tháng mới có thể...
Tiêu Dao đường này sinh ý thịnh vượng không chỉ bởi vì trang hoàng, mà Tiêu Dao đường thật sự đặc sắc, trong Tiêu Dao đường không chỉ có đủ thứ, các tiểu thư xinh đẹp như hoa, công chúa, còn có hoặc âm nhu, hoặc đẹp trai, hoặc quyến rũ thiếu gia... Để thỏa mãn các nhân vật nổi tiếng này đó có sở thích cực kì đặc biệt!
Tiêu Dao đường cơ bản mỗi tháng đều chuẩn bị một đêm chủ đề đặc sắc, mà... đêm chủ đề này là từ phần đông ân khách tới nơi này đề cử lựa chọn...
Tiêu Dao đường chủ đề thành công nhất chính là đêm Sủng Vật, ngày đó rất nhiều thiếu gia, công chúa mặc nội y tình thú gợi cảm trêu người, quần lót chữ "T" có thật cái đuôi lông thật dài... Đầu đội cái lổ tai mèo lông xù hồng nhạt, đeo vòng cổ chó quỳ rạp trên mặt đất, chủ nhân của bọn họ cầm roi da tùy tiện quật "Đoàng đoàng"... Lấy dây thừng thô thô chặt chẽ buộc chặt... Cầm ngọn nến màu đỏ tích nhiệt sáp nóng bỏng đỏ tươi trên thân thể "Sủng vật" bạch bạch nồn nộn của bọn họ... Tóm lại "Chủ nhân" có thể tùy tiện đùa bỡn tà ác, dạy dỗ sủng vật của bọn họ... Đó là một đêm tiêu hồn...
Mà hôm nay chủ đề muộn của Tiêu Dao đường chính là đêm La Lỵ (hoa lan thân leo)...
Chương 10
Trương Phong Dương mở cửa xe đi xuống, ở trong xe thể thao Tôn Ngữ bất an nhìn Trương Phong Dương ngoài cửa sổ xe, Trương Phong Dương dùng sức giật mở cửa xe, thân cúi xuống nhìn Tôn Ngữ trong xe nói; "Như vậy không xuống dưới mà còn chậm chạp tốn thời gian, thật sự phiền toái!"
"Ta... Lập tức xuống " Nhìn Trương Phong Dương có chút không vui, Tôn Ngữ luống cuống tay chân muốn xuống xe.
"Quá chậm! Ngươi lại đây cho ta!" Trương Phong Dương mãnh liệt lôi hai tay bị trói của Tôn Ngữ kéo xuống xe thể thao.
"Còn muốn chạy không?" Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ hung ác hỏi.
"Không muốn..." Tôn Ngữ sợ hãi hồi đáp.
"Hảo..." Trương Phong Dương nhanh chóng giải khai cà- vạt trên hai tay của Tôn Ngữ.
"Đi theo ta lại đây..."
Tôn Ngữ nghiêng ngả lảo đảo đi theo Trương Phong Dương, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn lúc này đang đứng ở cửa một khách điếm trang hoàng tao nhã.
"Chúng ta... Tại sao tới nơi này?" Tôn Ngữ đứng ở phía sau Trương Phong Dương thật cẩn thận hỏi.
"Ngươi tên ngu ngốc này! Không phải rất rõ ràng sao? Đây là nơi ngươi phải bán mình-- Tiêu Dao đường! ! !" Trương Phong Dương tà cười nhìn Tôn Ngữ.
"Không... Ta không nên vào!" Tôn Ngữ có chút thất kinh, lại có dấu hiệu tránh né.
"Ngươi... Đừng nghĩ chạy! !" Trương Phong Dương chặt chẽ bắt lấy cánh tay Tôn Ngữ.
"Đau... Đau quá" Trương Phong Dương phi thường mạnh mẽ nắm bắt cánh tay của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến nỗi đầu toát mồ hôi lạnh.
"Tốt lắm đừng lề mề... Theo ta tiến vào..." Trương Phong Dương không phân trần bắt lấy tay Tôn Ngữ đi nhanh hướng đến trong Tiêu Dao đường...
Dọc theo đường đi Tôn Ngữ nhìn đến, Tiêu Dao đường bên trong bố trí tựa như một chỗ nhi đồng vui chơi, có rất nhiều món đồ chơi búp bê, xếp gỗ, tiểu ngựa gỗ...
Có rất nhiều nam hài cùng cô gái cực kỳ xinh đẹp , bọn họ trên thân đều mặc cùng loại đồng phục học sinh giống nhau quần áo nho nhỏ lộ ra cái bụng tuyết trắng, phía dưới mặc quần đùi ngắn đến không thể ngắn hơn để lộ ra cặp đùi đẹp tinh tế lại dài trắng noản trêu người, mà phía sau quần đùi kia còn có một cái đuôi dài lông xù trên đầu còn đội nơ con bướm thật to, có người cầm trong tay kẹo que thật to dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm, có người mở thật to hai mắt ôm món đồ chơi con gấu lớn lông xù, còn có người dùng bình sữa uống sữa... Giữa vẻ thanh thuần mang theo mị hoặc xinh đẹp, pha thêm vài phần hương vị thiên sứ gợi cảm...
Tôn Ngữ nhìn đến đều là hình ảnh khó coi, nam hài cô gái này đó xinh đẹp giống như thiên sứ ôm món đồ chơi búp bê thần tình mỉm cười ngồi ở trên đùi khách nhân, mà khách nhân này tay không an phận thâm nhập vào bên trong cái áo ngắn ngủn của bọn họ sờ loạn, ôm cổ hôn môi trêu đùa... Có người bị khách nhân gắt gao ôm, một bàn tay duỗi đến bên trong quần đùi của bọn họ, một bàn tay cầm bình sữa cho bọn họ uống... Có người đang cùng khách nhân miệng đối miệng uống rượu, tán tỉnh... Trong Tiêu Dao đường nhạc khúc lã lướt, có vẻ mờ ám câu nhân... Bên tai không ngừng vang lên tiếng nam nữ cùng nam nam trêu đùa truyền vào trong lổ tai của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đỏ mặt cúi đầu, chầm chậm đi theo Trương Phong Dương, Tôn Ngữ đời này chưa từng thấy qua loại tình cảnh phòng túng như vậy.
Đây là chuyện ngưu lang cần làm sao? Ác ma này sẽ bán mình đến nơi đây? Muốn khiến mình cũng làm chuyện giống như những người đó sao? Tâm hảo chán ghét, hảo biến thái...
"Tổng tài ngài đã tới! Ân ~ để chúng ta đi bồi ngài!" . Chỉ chốc lát sau năm sáu mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ mặc đồng phục học sinh tới bên cạnh Trương Phong Dương nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của Trương Phong Dương, đáng yêu nói, Trương Phong Dương cảm thấy... nữ nhân này hảo khó chịu, hảo phiền chán, bất giác cau mày.
"Tổng tài... Ngài có gì phân phó?" Tiêu Mặc không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương có chút bực bội bắt lấy Tôn Ngữ phía sau hung hăng ném tới trước mặt Tiêu Mặc nói; "Tiêu Mặc! Ta đem đại thúc này giao cho ngươi! Ngươi cần phải hảo hảo an bài sắp xếp cho hắn... Mặt khác không được quên những gì ta đã từng nói! Biết không... ?"
Nói xong Trương Phong Dương theo ý ôm chầm chiếc eo nhỏ nhắn của vài vị mỹ nhân đến bàn rượu, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào Tôn Ngữ...
"Đại thúc ngươi theo ta lại đây!" Tiêu Mặc dẫn theo Tôn Ngữ đi tới phòng quản lí,
"Cho ngươi..." Tiêu Mặc ôn nhu xuất ra chiếc túi du lịch rách rưới của Tôn Ngữ đưa cho hắn.
"Cám ơn... Cám ơn ngài! Tiêu tiên sinh!" Tôn Ngữ tiếp nhận túi du lịch cảm ơn nói
"Đại thúc không cần gọi ta Tiêu tiên sinh, ở bên ngoài đại thúc ngươi hãy kêu ta là Tiêu quản lí, khi không có người ngươi cứ gọi ta là Tiêu Mặc... Còn nữa đại thúc ngươi yên tâm, bình thường ngươi chỉ cần bồi rượu ứng phó là được rồi, không cần người tiếp khách nhân lên sân khấu... Có ta ở đây, ta sẽ không để cho đại thúc ngươi bị thương tổn!" Tiêu Mặc vỗ vỗ bả vai Tôn Ngữ thân thiết nói.
"Cám ơn ngươi... Tiêu Mặc... Cám ơn ngươi..." Tôn Ngữ không biết nói cái gì cho phải ngoài cảm ơn, hắn thật sự cảm thấy nam tử thanh tú đôi mắt hoa đào trước mắt này thật sự là một người hảo tâm...
"Đại thúc tay ngươi cùng mặt còn đau không?" Tiêu Mặc đau lòng nhìn trên mặt Tôn Ngữ máu ứ đọng cùng cổ tay bị trói đến xanh tím, vươn tay ôn nhu sờ soạng mặt của Tôn Ngữ một chút.
"Không có việc gì... Ta..." Tôn Ngữ có chút không được tự nhiên nghĩ muốn né tránh về phía sau.
"Tốt lắm... Không cần lộn xộn! Ta dùng dược thoa cho ngươi một chút!" Tiêu Mặc nói xong liền từ ngăn kéo xuất ra thuốc mỡ, nhẹ nhàng ở khóe miệng cùng cổ tay Tôn Ngữ ấn xoa...
Thuốc mỡ kia lành lạnh đích thực thoải mái, mặt cùng cổ tay của Tôn Ngữ cũng không còn đau đớn như vậy, Tôn Ngữ nhìn nam hài thanh tú trước mắt này vì mình vội đến vội đi cảm thấy trong lòng không ngừng ấm áp, trên cái thế giới này trừ thê tử đã chết, cũng chỉ có nam hài tên gọi Tiêu Mặc này không hề dùng ánh mắt khinh bỉ đối đãi mình, xem thường mình, mà là dùng ôn nhu chân chính đối đãi với mình...
"Tiêu Mặc ta muốn đi buồng vệ sinh một chút..."
Tôn Ngữ tới bồn rửa tay của buồng vệ sinh bắt đầu rửa sạch, nhìn trong gương trên mặt vết thương xanh tím của mình lấy tay sờ soạng một chút "Tê" đau quá, Tôn Ngữ mờ mịt nghĩ đến chính mình bị bán vào cái chỗ này, chính mình thật sự có chút không biết làm sao bây giờ... Khụ! Chỉ có đi một bước tính một bước... Nhưng vô luận như thế nào ta cũng sẽ không bán đứng bản thân, làm chuyện đồi phong bại tục này... Phía sau cách buồng vệ sinh lùi về một chút lại đột nhiên truyền đến từng trận rên rỉ của nam tử động tình, thanh âm tinh tế thở dốc cắt ngang suy nghĩ của Tôn Ngữ...
"Ân... Ân... Không nên như vậy... Ân... Ta nóng quá... nhẹ một chút... nhẹ một chút... Ngươi chậm một chút... Đau quá... Ừ... Ta gần muốn chết... Ngươi chậm một chút... Ân, đáng ghét! Ngươi xấu lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top