36-37-38-39-40
Chương 36
Tôn Ngữ nghe được lời của bác sĩ thì thấy thật sự áy náy, cảm thấy thực xin lỗi con gái của mình, không có chiếu cố tốt cho nó, chính mình cũng muốn mỗi ngày đến xem nó, chơi đùa với nó, nhưng mà làm sao bây giờ mình thiếu nợ Trương Phong Dương, bị hắn coi giống như cẩu bắt đeo thiết liên, khóa ở trong phòng, không thể rời khỏi, không thể đi chiếu cố cho hài tử (=một cách khác để gọi con) đáng thương của mình…
Điều dưỡng Tiểu Lưu, là một cô gái nông thôn chất phác, khi nàng đến thành phố công việc đầu tiên mà nàng nhận, chính là chăm sóc tiểu Phỉ Nhi.
Tuy rằng chỉ là công việc, nhưng nàng thật tâm thích tiểu hài nhi(=đứa trẻ) ngoan ngoãn lại có một chút ngây ngốc này, nàng còn nhớ rõ bộ bộ dáng tội nghiệp của tiểu cô nương lúc ôm mình kêu mình là mẫu thân… Thật sự làm cho lòng người chua xót, thời điểm mình hướng nó giải thích, mình không phải là mẫu thân của nó, biểu tình mất mát của tiểu cô nương thật sự làm cho người ta đau đớn và luyến tiếc.
Thật là một đứa nhỏ đáng thương khi không có mẫu thân, tiểu cô nương này thật sự rất ngoan cũng không nháo không ồn ào, chính mình rất tận lực chiếu cố hài tử đáng thương này, nhưng tiểu cô nương mỗi ngày đều muốn ba ba, mà ba ba của nó cũng đi đã lâu , đã lâu chưa có tới thăm nó …
Chờ tiểu Phỉ Nhi được đặt lên trên giường bệnh xong , tiểu Lưu kéo tay Tôn Ngữ nói; “Tôn đại thúc ngươi nhất định phải thường xuyên tới thăm tiểu Phỉ Nhi nha! Nó mỗi ngày đều nhắc tới tên ngươi, mỗi ngày đều phải chờ cả buổi tối, gần tới nửa đêm mới nguyện ý ngủ, ta hỏi nàng vì cái gì, nàng nói sợ chính mình ngủ quên, sợ hãi vạn nhất nếu ba ba đến đây thì nó sẽ không nhìn thấy ! Kỳ thật tiểu Phỉ Nhi khôi phục tốt lắm! Nhưng mà chính là mỗi ngày đều buồn bực, nên bệnh lại tái phát, ngực lại đau ! Nó thật sự rất nhớ ngươi…”
“Ta thực xin lỗi nó…” Tôn Ngữ bất đắc dĩ nói, nhưng mà không có khả năng thì làm được cái gì bây giờ.
“Mặc kệ như thế nào , cám ơn ngươi đã chiếu cố tiểu Phỉ Nhi của ta, ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, hôm nay đến ta.”Tôn Ngữ nhìn điều dưỡng tiểu Lưu nói cảm ơn.
Tiểu lưu nhìn Tôn Ngữ yên tâm nói: “Đại ca đã trở lại, ta đây đi nghỉ ngơi trước , ta cũng thực sự thích tiểu Phỉ Nhi, nàng là một đứa nhỏ thật biết điều, hôm nay đại thúc ngươi hãy ở bên nó, làm cho nó vui vẻ …”
“Tiểu Phỉ Nhi của ta!”, Tôn Ngữ ngồi ở bên giường bệnh của tiểu Phỉ Nhi, cầm thật chặt tay của tiểu Phỉ Nhi đang hôn mê nằm ở trên giường bệnh, vuốt ve mái tóc của nó có chút hỗn độn.
“Đại thúc tiểu Phỉ Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Tiêu Mặc lấy tay đặt lên vai Tôn Ngữ an ủi nói.
Tôn Ngữ vẫn ngồi ở bên cửa sổ của phòng tiểu Phỉ Nhi, dùng khăn lông ướt lau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của tiểu Phỉ Nhi…
“Ba ba, là ngươi sao?” Tiểu Phỉ Nhi mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Tôn Ngữ ở trước mặt, “Đúng là ba ba sao, ta không có đang nằm mơ chứ?” Tiểu Phỉ Nhi vô lực nói, bởi vì nó lâu lắm không có nhìn thấy ba ba , nhìn Tôn Ngữ có chút không chắc chắn nói.
“Đúng vậy là ba ba nha! Hài tử của ta! Thế nào còn khó chịu nữa không?” Tôn Ngôn luyến tiếc nói.
“Hừ! Ta chán ghét ba ba, ba ba không thích ta ! Ba ba gạt ta…” Tiểu Phỉ Nhi sờ sờ mặt Tôn Ngữ cảm thấy thật chân thật, chính mình không phải là đang nằm mơ, nhưng nó chu miệng tức giận, phát ra tính tình tiểu cô nương, bởi vì ba ba đã lâu, đã lâu chưa có tới thăm mình, nó thật sự nhớ…Nhớ ba ba quá, nhớ…rất nhớ, nhớ ba ba thường xuyên chơi đùa với mình. Nhưng cảm thấy mấy ngày nay Tôn Ngữ không đến thăm mình , là bởi vì không thích mình , chán ghét mình … Thì cảm thấy không vui .
“Ba ba như thế nào có thể chán ghét, như thế nào có thể lừa tiểu Phỉ Nhi nha!” Tôn Ngữ ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đang không ngừng vặn vẹo trấn an , đau lòng hỏi
“Hừ! Ba ba chính là gạt ta , ba ba ngươi nói làm phẫu thuật một chút cũng không đau, còn có thể được mặc váy xinh đẹp, còn nói sẽ ở bên ta, chờ ta tỉnh lại, theo ta đi chơi khắp nơi , nhưng mà…” Tiểu Phỉ Nhi tạm dừng ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, đôi mắt ướt đẫm lệ chảy xuống “Nhưng mà ta vừa tỉnh thì không thấy ba ba đâu, cũng không đến thăm ta , giải phẫu thật sự đau quá, còn nữa tiểu Phỉ Nhi trở nên xấu, không thể mặc được váy, có phải tiểu Phỉ Nhi bị biến dạng hay không, cho nên ba ba chán ghét ta , vậy nên không đến thăm ta ?” Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào vết sẹo thật dài trên ngực khóc .
“Như thế nào có thể xấu? Tiểu Phỉ Nhi không xấu, tiểu Phỉ Nhi xinh đẹp nhất ” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi khóc lóc kể lể, ôm lấy tiểu Phỉ Nhi đau lòng nói.
Tiểu Phỉ Nhi chỉ chỉ vào lồng ngực của mình nói; “Ba ba! Thật sự rất đau, còn có vết sẹo thật dài và xấu! Ngô… Ba ba gạt ta, ta chán ghét ba ba… Ba ba gạt người” tiểu Phỉ Nhi xoay người rời khỏi ôm ấp của Tôn Ngữ, nén giận , dùng tay nhỏ bé che ánh mặt nức nở .
Nghe tiểu Phỉ Nh khóc, Tôn Ngữ nhìn thấy trên ngực nó có vết sẹo thật dài, ở trên thân thể nho nhỏ như vậy đã có vết sẹo dài đáng sợ như thế, thời điểm làm phẫu thuật không biết thống khổ đến nhường nào nha! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy a…Tôn Ngữ hận không thể thay nó chịu thống khổ, thay nó chịu tội, tiểu Phỉ Nhi khóc làm cho lòng ngực Tôn Ngữ đau đau run rẩy.
Tôn Ngữ hận thấu cái cảm giác này, mình vì con của mình đã trả giá tất cả, nhưng bệnh tật đừng tra tấn tiểu hài tử này nữa, đừng làm cho nó thống khổ, khó chịu …
“Ba ba thực xin lỗi ngươi, đừng khóc , đối với trái tim không tốt, tiểu Phỉ Nhi ngươi biết không? Lúc ngươi khóc, ba ba sẽ đau lòng, tiểu Phỉ Nhi không phải đã nói ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi cũng sẽ đau lòng sao? Tiểu Phỉ Nhi không phải ghét nhất ba ba khổ sở đúng không! Tiểu Phỉ Nhi không giận ba ba nữa được không? Đừng khóc nha!” Tôn Ngữ hàm chứa nước mắt ôm tiểu Phỉ Nhi, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu Phỉ Nhi, run rẩy an ủi nói.
“Ngô! Ta không thích ba ba khổ sở, tiểu Phỉ Nhi không khóc!” Tiểu Phỉ Nhi đem mặt áp sát trên ngực Tôn Ngữ nghẹn ngào , lấy vai của mình ra, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ, sau đó thật biết điều nói.
“Tiểu Phỉ Nhi thật sự rất ngoan, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi nhất định phải nhớ kỹ ba ba là thích ngươi nhất , không được khổ sở được không!” Tôn Ngữ trộm lau khô nước mắt, đau lòng ôm lấy tiểu Phỉ Nhi.
“Như vậy vì cái gì ba ba không đến thăm ta, ba ba ngươi không cần ta sao?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phỉ Nhi còn lộ rõ nước mắt, quay đầu lại không vui nói.
“Tiểu Phỉ Nhi đừng khóc, ba ba như thế nào không cần ngươi, nhưng mà ba ba đang đi làm không có cách nào mỗi ngày đều tới chiếu cố tiểu Phỉ Nhi, tiểu Phỉ Nhi cũng biết ba ba không có công việc, tiểu Phỉ Nhi bệnh không thể chữa trị được , nếu như không chữa bệnh tim của tiểu Phỉ Nhi sẽ hảo đau , sẽ không tốt, không thể hô hấp được nữa, đúng hay không… Cho nên ba ba nhất định phải làm việc, không thể thường xuyên tới thăm ngươi… Ba ba thích nhất ngươi, chờ ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu Phỉ Nhi được không!”Tôn Ngữ thề son sắc nói.
“Ân! Như vậy ba ba ngươi muốn bao lâu nữa mới có thể hoàn thành công việc nha, khi nào thì mới có thể đến chăm sóc ta nha! Tiểu Phỉ Nhi khát vọng nói .
“Không lâu , ba ba rất nhanh sẽ đến với ngươi!”
“Ba ba bao lâu là tới khi nào nha, tiểu Phỉ Nhi thật sự đợi rất lâu, nhưng mà ba ba luôn gạt người, ba ba đúng là kẻ đại lừa đảo!” Tiểu Phỉ Nhi có chút không tin nói.
“Ba ba lần này sẽ không gạt ngươi! Chúng ta ngoéo tay! Ân!” Tôn Ngữ vươn ngón tay út ôm lấy ngón út của tiểu Phỉ Nhi, ” Dấu chọn… Con dấu, một trăm năm không cho quên, bằng không sẽ biến thành đại phì trư (=con heo béo)…”
“Thế nào tiểu Phỉ Nhi thế này thì tin tưởng ba ba rồi chứ!” Tôn Ngữ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Phỉ Nhi.
“Ân! Ba ba, ta tin! Ba ba không thể gạt ta, bằng không, thì biến thành đại phì heo mang thai… Ba ba ta muốn đi chơi trò chơi ở công viên, chơi trò ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn” tiểu hài tử chính là rất dễ lừa, tiểu Phỉ Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tôn Ngữ.
“Được! , ba ba làm việc xong sẽ dẫn ngươi đi ”
“Còn muốn xem động vật, đại lão hổ cùng đại sư tử, còn muốn xem công chúa bạch tuyết…”Tiểu Phỉ Nhi đắm chìm trong ảo tưởng màu hồng do chính mình tạo ra.
Nó không có phát hiện khuôn mặt gầy yếu của ba ba nó đang che kín vẻ bất đắc dĩ, bởi vì Tôn Ngữ cũng không biết mình khi nào thì có thể trả hết nợ, cái khoản nợ của Trương Phong Dương, có thể rời khỏi hắn, có thể hoàn thành hứa hẹn của mình, Tôn Ngữ bất đắc dĩ nghĩ mình hiện tại thật giống kẻ lừa đảo .
Tôn Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi , rốt cục lừa tiểu Phỉ Nhi khiến nó trở nên vui vẻ …
“Có phải hay không có người xấu đánh ba ba?” Tiểu Phỉ Nhi quệt mồm nhìn cổ Tôn Ngữ không vui hỏi.
“Ân… Như thế nào có thể như vậy?” Tôn Ngữ hỏi
“Như vậy cổ của ba ba như thế nào có thể bị thương?” Tiểu Phỉ Nhi chỉ vào dấu vết đọng lại ở trên cổ Tôn Ngữ bởi vì muốn phá thiết liên mà phải phá đến đổ máu .
“Đều bị thương! Còn có nơi này…” Tiểu Phỉ Nhi ánh mắt thấy được dấu hôn nhợt nhạt thật sâu ở trên xương quai xanh của Tôn Ngữ do bị Trương Phong Dương lưu lại.
“Nhất định là có người xấu khi dễ ba ba, ta muốn đi đánh hắn, ta phải bảo vệ ba ba” tiểu Phỉ Nhi âm thanh nho nhỏ nhưng cũng rất hung ác, ở trong lòng ngực Tôn Ngữ quơ nắm tay nhỏ, một bộ tư thế bảo hộ Tôn Ngữ , cái bộ dạng cố ý giả vờ hung ác để bảo vệ ba ba, bộ dạng đó thật sự làm cho người ta thương tiếc.
Tôn Ngữ nhanh tay bưng kín cổ áo an ủi nó nói “Tiểu Phỉ Nhi, ba ba rất lợi hại , không ai dám khi dễ ba ba, vết thương này là do ba ba không cẩn thận ngã mà có!”
Tiểu Phỉ Nhi bởi vì vừa mới giải phẫu xong, lại mới vừa tỉnh lại nên có chút mỏi mệt vài phần phải dựa vào ở trong lòng ngực của Tôn Ngữ làm nũng nói: “Nga… Như vậy, ba ba ngươi về sau cẩn thận một chút! Nhưng mà ba ba nếu có người khi dễ ngươi, ba ba ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ đánh người xấu, tiểu Phỉ Nhi rất lợi hại , sẽ bảo hộ ba ba!”
“Ngoan…”
“Nhưng ba ba không thể lâu như vậy cũng không đến thăm tiểu Phỉ! Phải thường xuyên đến thăm ta nga.” tiểu hài tử ba tuổi ưu thương cầu xin
“Được…”Tôn Ngữ hôn mặt tiểu Phỉ Nhi.
“Ba ba, nơi này có một chút tím nga! Đau không?” Tiểu Phỉ Nhi dùng cánh tay mập mạp ôm cổ Tôn Ngữ.”Ta thổi thổi cho ba ba “Tiểu Phỉ Nhi ở trên cổ Tôn Ngữ nhẹ nhàng thổi hơi, Tôn Ngữ cảm thấy thật ấm áp.
Tôn Ngữ dịu dàng nhìn tiểu Phỉ Nhi hỏi: “Tiểu Phỉ Nhi muốn ăn cái gì! Ba ba mua cho ngươi?”
Tiểu hài tử rất thích ăn, lập tức đồng ỳ dơ tay lên, bắt đầu suy nghĩ xem ăn gì.
“Ân… Muốn ăn pizza, còn có gà rán, kem, hamburger, có thể chứ?” Tiểu Phỉ Nhi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ nghĩ nói.
“Không thể… Ngươi hiện tại chỉ có thể uống một chút nước canh, không thể ăn cái gì đầy mỡ, những thứ kia về sau ba ba ở mua cho ngươi, được không?”
“Nga…” Tiểu Phỉ Nhi mất hứng mân mê miệng, miễn cưỡng đáp ứng.
“Đại thúc ta giúp ngươi mua bát canh gà được không…” Ở phía sau Tôn Ngữ, Tiêu Mặc nhìn tiểu Phỉ Nhi đáng thương biết rằng đại thúc vay tiền đều là bởi vì hài tử đáng thương này, thật sự làm người ta tâm đau, đại thúc đáng thương, chính là muốn ôm hắn, bảo hộ hắn, cảm thấy kế hoạch lật đổ Trương Phong Dương là đúng! Mình phải giúp Tôn Ngữ thoát khỏi Trương Phong Dương, sau đó hảo hảo yêu đại thúc.
Nếu đại thúc đã được mình cứu đi ra, thì rõ ràng mình sẽ không để cho đại thúc quay về bên cái người tên Phong Dương biến thái kia, Tiêu Mặc quyết định để cho Tôn Ngữ quay về trong nhà mình, ở cùng mình, mình sẽ bảo hộ đại thúc cùng hài tử đáng thương của hắn, sẽ đối xử với đại thúc thật tốt, sẽ vô cùng yêu thương hắn.
Tiêu Mặc cũng không phải đứa ngốc hắn càng ngày càng phát hiện ra Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ càng ngày càng cố chấp cùng biến thái , sẽ không giống như suy nghĩ lúc trước của mình là hắn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, chính là nhất thời hứng khởi, nhàm chán trêu đùa, sau đó nhàm chán buông ra.
Hắn cảm thấy Trương Phong Dương là muốn nhốt Tôn Ngữ và độc chiếm hắn. Không thể, tuyệt đối không thể để cho loại tình huống này xảy ra, mình thật sự hy vọng Tôn Ngữ có thể sống thực hạnh phúc, có thể hạnh phúc mỉm cười mỗi ngày, bây giờ mình là người duy nhất có thể giúp Tôn Ngữ rời khỏi cái người đầy tư tưởng biến thái kia.
Cho nên nếu Tiêu Mặc biết sự tình sẽ thay đổi thành như vậy, hắn rất hối hận ngày đó nếu không phải là tại mình đưa di động, đưa Tôn Ngữ về nhà Trương Phong Dương , mà không phải là mang Tôn Ngữ đi khỏi, rồi đem Tôn Ngữ bảo vệ cẩn thận lại, bằng không Tôn Ngữ cũng sẽ không bị Trương Phong Dương dùng thiết liên khóa , bị tội, Tiêu Mặc vừa nghĩ tới thì đau lòng.
“Ân… Cám ơn ngươi Tiêu Mặc…”
“Tiểu Phỉ Nhi mau cám ơn Tiêu ca ca” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi chỉ Tiêu Mặc bên cạnh nói.
“Cám ơn Tiêu ca ca” tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiêu Mặc, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ngoan!” Tiêu Mặc sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi, cảm thấy tiểu cô nương này thật làm người ta yêu thích, sau đó ly khai phòng bệnh…
Tiểu Phỉ Nhi nhìn bóng dáng Tiêu Mặc rời khỏi, vô tình nhìn đến Tiểu Miêu ngồi ở bên cạnh Tôn Ngữ một phen khóc ra nước mắt nước mũi.
“Mẫu thân…” Tiểu Phỉ Nhi nhìn Tiểu Miêu hàm chứa nước mắt, si ngốc nói.
“Ân…” Tiểu Miêu nghe tiểu Phỉ Nhi nói lập tức lau khô nước mắt, lắp bắp kinh hãi chỉ chỉ mình nhìn biểu tình có chút ngây dại trên mặt tiểu Phỉ Nhi hỏi; “Ta vì cái gì là mẫu thân của ngươi?”
“Tiểu Phỉ Nhi không nên nói lung tung, vị này chính là tiểu Miêu ca ca, giống như Tiêu Mặc ca ca bọn họ đều là người tốt, biết không! Nói mau tiểu Miêu ca ca hảo” Tôn Ngữ cầm lấy tay tiểu Phỉ Nhi lắc đầu,
“Nga! Tiểu Miêu ca ca hảo…” Tiểu Phỉ Nhi cúi đầu ảm đạm nói.
“Nhưng mà tiểu Phỉ Nhi vì cái gì muốn gọi ta là mẫu thân nga~!” Tiểu Miêu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải làm phẫu thuật, lại phải nằm viện thực là nghiệp chướng a,
“Bởi vì ta nhớ mẫu thân … Ba ba nói với tiểu Phỉ Nhi, nói mẫu thân của ta là thiên sứ, mẫu thân sống ở trên trời, ba ba nói người xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính mẫu thân của ta, nhưng mà tiểu Phỉ Nhi cảm thấy ba ba chính là người xinh đẹp nhất, nhưng ngoài ba ba ra ta cảm thấy người nào xinh đẹp nhất dịu dàng nhất chính là mẫu thân ta…”
Tiểu Miêu sờ sờ đầu tiểu Phỉ Nhi nói; “Nga, trong mắt tiểu Phỉ Nhi thấy rằng ca ca đẹp?”
“Ân! Ca ca thật đẹp… Nhưng mà ngươi nói không phải là mẫu thân của ta! Còn có tiểu Lưu tỷ tỷ đối với ta rất tốt, ta cũng nghĩ nàng là mẫu thân ta, nhưng mà nàng cũng nói không phải, ân, ba ba nói chỉ cần ta ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm ta! Nhưng mà ta vẫn rất ngoan, mà mẫu thân chưa từng có trở về nhìn ta, ta nhớ mẫu thân ” tiểu Phỉ Nhi mất mát nói
Kỳ thật Tôn Ngữ cho tới bây giờ đều không có cho tiểu Phỉ Nhi xem qua ảnh chụp của mẫu thân nó, hắn sợ hãi để cho đứa trẻ nhỏ như vậy biết được cái gì là tử vong, Tôn Ngữ không muốn khiến cho nó khổ sở, nên lừa tiểu Phỉ Nhi nói mẫu thân của nó là thiên sứ xinh đẹp nhất, sống ở trên trời, chỉ cần tiểu Phỉ Nhi ngoan ngoãn mẫu thân sẽ tới thăm nó! Mà đứa nhỏ thì đơn thuần cố chấp cho rằng mẫu thân chính là thiên sứ, sẽ có một ngày bay xuống dưới thăm nó…
Kỳ thật đây không phải là tiểu Phỉ Nhi lần đầu tiên lộn xộn nhận thức ma ma , nó chỉ cần gặp người nào mà nó cho rằng xinh đẹp hoặc người đối tốt với nó, sẽ ngây ngốc cho rằng người đó chính là mẫu thân của nó nhưng mà lần nào cũng không phải, nó lần nào cũng thấy thật thất vọng…
Tiểu Miêu vuốt tay tiểu Phỉ Nhi nói; “Ngươi, đứa trẻ ngốc này, ngươi thật đáng thương, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ta là tiểu Miêu ca ca biết không? Mẫu thân không thể lộn xộn nhận được!”
Nga! Tiểu Miêu ca ca tiểu Phỉ Nhi cúi đầu cảm thấy có chút mất mát.
“Ngoan, ca ca thích, lần sau ca ca mua đồ ăn ngon cho ngươi!”
“Vậy ca ca có thể ôm ta một cái không!”
“Được” Tiểu Miêu đau lòng ôm tiểu Phỉ Nhi một cái chính là cảm thấy đứa trẻ, nhỏ như vậy làm cho lòng người đau đớn và luyến tiếc.
“Ba ba ngươi về sau không thể lừa tiểu Phỉ Nhi , được không ”
“Ba ba sẽ không lừa ngươi !”
“Như vậy, ba ba làm việc xong rồi thì mỗi ngày đến chăm sóc ta ”
“Ân, mỗi ngày đều dẫn tiểu Phỉ Nhi đi chơi!” Tôn Ngữ đắp chăn cho tiểu Phỉ Nhi, sờ sờ đầu của nó.
Chương 37
“Đại thúc! Canh đến đây” Tiêu Mặc mua được canh sau lấy ra một cái bát nữa cẩn thận múc canh rồi bưng cho Tôn Ngữ.
“Tiểu Phỉ Nhi, ngoan ngoãn, ba ba cho ngươi ăn!” Tôn Ngữ hướng Tiêu Mặc gật gật đầu, múc từng muỗng đút cho tiểu Phỉ Nhi… Thật vất vả mới ăn xong, Tôn Ngữ lau miệng cho tiểu Phỉ Nhi.
“Tiểu Phỉ Nhi đi ngủ đi!” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi vừa giải phẫu xong tỉnh dậy đã nói nhiều lời như thế sợ nó chịu không nổi, để cho nó nằm xong, đắp chăn tốt cho nó.
“Ba ba ta muốn ngươi cầm tay ta ngủ a~..Ở bên cạnh ta.” Tiểu Phỉ Nhi sợ Tôn Ngữ rời đi, nhanh chóng dùng tay nhỏ bé gắt gao kéo Tôn Ngữ lại.
“Ừ! Ba ba cùng ngươi…” Tôn Ngữ cầm tay tiểu Phỉ Nhi, khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng của nó.
“Tiểu Phỉ Nhi…”
Tiểu Phỉ Nhi cầm lấy tay Tôn Ngữ, mang theo tươi cười nhợt nhạt, nặng nề ngủ.
Tôn Ngữ lặng lẽ bỏ tay tiểu Phỉ Nhi ra, hôn lên trán của nó, nhìn khuôn mặt tiểu Phỉ Nhi ngủ say, có chút không đành lòng rời đi, cùng Tiêu Mặc Tiểu Miêu rời khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Miêu ngươi về trước đi! Nơi này có ta cùng đại thúc “Tiêu Mặc nhìn Tiểu Miêu có chút mệt mỏi nói.
“Đúng vậy nha! Tiểu Miêu ngươi mau trở về thôi!” Tôn Ngữ sờ sờ đầu Tiểu Miêu dịu dàng nói.
“Đại thúc cái này cho ngươi” Tiểu Miêu lấy ra thiệp mời màu hồng phấn, đây là thiệp mời duy nhất của, hắn cùng Vương Kha đính hôn cũng chỉ có hai người, bởi vì dù sao trong cuộc sống người chấp nhận hôn lễ đồng tính là rất ít, ở trong lòng Tiểu Miêu cảm thấy Tôn Ngữ chính là người duy nhất có thể chứng giám cho hạnh phúc của mình.
“Đại thúc, ta muốn đính hôn cùng người ta yêu nhất!”
“Chúc mừng ngươi… Tiểu Miêu!” Tôn Ngữ cầm tấm thiếp đính hôn của Tiểu Miêu.
“Tiểu Miêu chúc phúc ngươi, ta thật sự rất vui vẻ, ngươi rốt cục ổn định, Tiểu Miêu ngươi cuối cùng cũng có được hạnh phúc của mình!” Tôn Ngữ cầm tay Tiểu Miêu, thật lòng vì Tiểu Miêu cảm thấy vui.
“Ân! Đại thúc không được quên nha tháng 9 ở khách sạn Ngọc Giang số 28, ngày đó ngươi nhất định phải tới…” Tiểu Miêu nhìn Tôn Ngữ chờ mong nói.
“Ta sẽ không quên, ta nhất định sẽ đến!” Tôn Ngữ vui sướng nhìn Tiểu Miêu nói
“Tiểu Miêu đến lúc đó ta cũng phải đi nha! Dính dính chút không khí vui mừng của ngươi ” Tiêu Mặc nhìn Tiểu Miêu nói
“Hảo… Chỉ cần tiêu quản lí không chê ”
“Tiểu Miêu ngươi phải hạnh phúc!” Tôn Ngữ ôm Tiểu Miêu một cái.
“Ân! Tạ ơn đại thúc!” Tiểu Miêu cười khổ một chút, tuy rằng Tiểu Miêu ngoài mặt vui vẻ nhưng mà nội tâm có chút lo lắng, hắn luôn dự cảm xấu, cảm giác mình cùng Vương Kha đính hôn sẽ không dễ dàng như vậy…
“Tiêu Mặc ta như thế nào cảm thấy Tiểu Miêu có chút ưu thương…” Tôn Ngữ nhìn thời điểm Tiểu Miêu đi khỏi, trên mặt có chút biểu tình bi ai, có chút lo lắng.
“Đại thúc…” Tiêu Mặc vươn tay cầm tay Tôn Ngữ nói; “Kỳ thật mỗi người đều có chuyện xưa của mình, Tiểu Miêu hắn có chuyện xưa của hắn, ta có chuyện xưa của ta, đại thúc ngươi cũng có chuyện xưa của ngươi, nhưng ta nghĩ muốn làm cho đại thúc trở thành chuyện xưa của ta, đại thúc ngươi nguyện ý trở thành chuyện xưa của ta không?”
“Hả?” Tôn Ngữ có chút không hiểu lời nói của Tiêu Mặc, giật mình nhìn Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ, giam cầm Tôn Ngữ ở trong ngực của mình, trong lòng có chút buồn bực đại thúc vì cái gì luôn chậm chạp như vậy, Tiêu Mặc thâm tình nhìn Tôn Ngữ, giọng có chút dịu dàng nói; “Đại thúc thời gian dài như vậy , ngươi không có một chút cảm thấy ta đối với ngươi cảm giác sao? Đại thúc… Ta thích đại thúc… Ta yêu ngươi, đại thúc từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở văn phòng Trương Phong Dương ta đã thích ngươi ! Ngươi biết không?” Tiêu Mặc cảm thấy thật vui vẻ, rốt cục đã đem lời nói trong lòng thời gian qua có thể nói ra .
“Tiêu Mặc ngươi thích ta, thực xin lỗi… Ta không thích ngươi! Ngươi buông ta ra được không?” Tôn Ngữ không thích nam nhân, Tôn Ngữ chính là xem Tiêu Mặc như bằng hữu, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện này, Tôn Ngữ ở Mặc trong lòng ngực Tiêu Mặc ra sức giãy giụa .
“Đại thúc không nên cử động…”Tiêu Mặc ôm thật chặt Tôn Ngữ, cảm thấy hảo ấm áp, không muốn buông tay, giống như muốn mãi ôm như vậy, nhưng mà lúc Tôn Ngữ giãy giụa cổ áo hé mở, lộ ra dấu răng thật sâu trên da thịt trắng nõn, Tiêu Mặc phẫn nộ nhìn dấu vết này, ghen tuông dâng lên, tức giận nghĩ dấu vết này đúng là của Trương Phong Dương! Trương Phong Dương có được đại thúc rồi sao! Bọn họ đã làm gì! Không thể! Tuyệt đối không thể!
Tiêu Mặc cau mày, cảm thấy thật ghen tỵ, cảm giác mình vẫn luôn cái gì gọi là văn nhã quang hoàn, xé rách biến thành diện mạo ghen tị, đúng vậy! Hắn thực sự ghen tị! Mấy năm nay hắn không có thích ai, mặc dù mình thích nam nhân nhưng chưa từng đối với ai động lòng, Tôn Ngữ có thể nói là người mà hắn lần đầu tiên thích…
Nhưng người mà mình lần đầu tiên thích, lại có thể ở trên người lưu dấu vết trải qua hoan ái cùng với người khác…
Trong lúc nhất thời Tiêu Mặc mất đi lý trí, hắn không quan tâm đè Tôn Ngữ lại, hung hăng gặm cắn xương quai xanh của người dưới thân , trong ngực, chính là nghĩ muốn xóa cái dấu vết mà Trương Phong Dương đã lưu lại…
Tiêu Mặc hai mươi lăm năm qua thấy đó là lần đầu tiên, cảm thấy mình tựa như muốn mất hết lý trí vậy, nổi cơn điên, hóa thân thành ma, muốn ôm Tôn Ngữ, muốn đem của mình hung hăng đâm vào trong thân thể Tôn Ngữ, tận tình phát tiết kích tình của mình, giữ lấy, có được Tôn Ngữ…
“Ngươi muốn làm gì Tiêu Mặc?” Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc có vẻ không thích hợp, có chút sợ hãi không ngừng dùng hai tay đẩy hắn ra .
Tiêu Mặc không nói chuyện, đưa cánh tay ra, ôm Tôn Ngữ chặt chẽ vào trong ngực, đưa Tôn Ngữ đến một gian phòng bệnh phía sau không có ai, đóng cửa lại, đặt Tôn Ngữ ở trên tường, hôn hắn thật sâu…
Tôn Ngữ hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác tránh Tiêu Mặc, thở dốc , cảm thấy thật khổ sở vì cái gì mà ngay cả Tiêu Mặc cũng có thể đối đãi với mình như vậy, Tôn Ngữ cảm thấy thật phiền, thật đáng ghét, Tôn Ngữ cúi đầu xuống thấp rất thấp cắn chặt môi, xô đẩy vặn vẹo không cho Tiêu Mặc loạn hôn, loạn gặm …
Mà Tiêu Mặc giờ phút này hóa thân thành ma, trong lòng phẫn nộ muốn đại thúc, Trương Phong Dương tuyệt đối không có thể chia lìa bọn hắn, không thể… Hung hăng ôm lấy Tôn Ngữ áp đảo bên tường xé áo sơmi củaTôn Ngữ ra. (Bạch thố thố:sao đại thúc gặp tên nào cũng bạo lực thế nhỉ?)
“Ngươi làm cái gì? buông ra” Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc điên cuồng, muốn đẩy hắn ra.
Tiêu Mặc thân thể không ngừng quấn lấy Tôn Ngữ làm cho Tôn Ngữ không có chỗ để trốn…
Tiêu Mặc tay không an phận duỗi ra hướng về phía quần lót Tôn Ngữ, hướng vào trong sờ cái mông mềm mại của Tôn Ngữ, tiến vào nơi bí mật phía sau…
Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể kích động đang điên cuồng cắn xé, cảm thấy trong lòng cả kinh, kỳ thật mấy ngày nay lưu lại ở bên người Trương Phong Dương hắn có chút sợ hãi, thực sự chán ghét chuyên ở cùng trên giường Trương Phong Dương, tuy rằng không làm tới cuối cùng, nhưng cái cảm giác này, cái động tác này khiến cho Tôn Ngữ ghê tởm đến buồn nôn, chán ghét, hành động giống nhau khiến cho người ta chán ghét.
Tôn Ngữ không thích nam nhân, thật sự không thích nam nhân, Tôn Ngữ kỳ thật là sợ hãi nam nhân, hắn đối với nam nhân phi thường sợ sệt, hắn từ nhỏ đã sợ nam nhân, không biết vì cái gì sâu trong tiềm thức sợ hãi ăn sâu bén rễ, hắn luôn hữu ý hoặc vô ý có thể nhìn thấy từng mảnh nhỏ trí nhớ linh linh, trí nhớ toàn bộ đều là màu máu, có một người nam nhân cao lớn đáng sợ xé rách quần áo của một tiểu nam hài, tựa như dã thú cắn xé thân thể nam hài đổ máu… Cho nên hắn chỉ cần nhất thời tới gần nam nhân khác , hắn cũng cảm thấy chán ghét, cảm thấy sợ hãi…
Tôn Ngữ ra sức đẩy Tiêu Mặc, thật sự không rõ vì cái gì, vì cái gì chính mình lại bị nam nhân khác đối xử như vậy, Trương Phong Dương tựa như hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ – ý nói người hung bạo) đối đãi vời mình như vậy, vì cái gì ngay cả Tiêu Mặc tao nhã ở trong ấn tượng của mình cũng đối xử với mình như vậy, vì cái gì? (Bạch thố thố:ai bảo mang trong mình dòng máu dụ công cơ chứ..Tội nghiệp)
Mình cũng là nam nhân (Bạch thố thố: Phải không đó..), không phải là nữ nhân, không phải nữ nhân xinh đẹp chân dài cùng dáng người thon thả, chỉ có nam nhân thân thể khô héo không thú vị, không phải, không thể khiến cho nam nhân nổi lên hứng thú… Tôn Ngữ không biết vì cái gì lại bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì mình hai bàn tay trắng nên đối xử với mình như vậy sao? Giày xéo mình như vậy? Trương Phong Dương đối xử với mình giống như đối xử với con cẩu của hắn vậy, nếu hắn vui sẽ cưng chiều, nếu làm cho hắn tức giận sẽ bị đánh, Tôn Ngữ đối với Trương Phong Dương vốn không muốn nói cái gì, nhưng mà Tiêu Mặc cũng muốn xâm phạm mình, thật sự khiến cho trái tim hắn trở nên băng giá.
“Ngươi tránh ra… Ta đã nhìn nhầm ngươi rồi! Tiêu Mặc!” Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc hung hăng nói.
“Tiêu Mặc ta không thích nam nhân, cũng không thích ngươi! Không gạt ngươi từ cái ngày mẫu thân của tiểu Phỉ Nhi chết, trái tim của ta lúc ấy cũng chết theo, ta không thể yêu người khác! Ai ta cũng không thích!” Tôn Ngữ mắt hàm chứa lệ nhìn Tiêu Mặc tức giận nói.
“Thực xin lỗi đại thúc ta…” Tiêu Mặc bị đẩy ra nhìn Tôn Ngữ mắt đầy nước mắt, có chút hối hận.
“Đại thúc mặc kệ ngươi có tiếp thụ không, ta thích ngươi! Ta ghen, ta ghen ngươi ở cùng Trương Phong Dương…” Tiêu Mặc vươn tay ôm Tôn Ngữ vào lồng ngực của mình, ta yêu ngươi đây là sự thật, chỉ cần nghĩ tới ngươi có thể cùng Trương Phong Dương ở cùng một chỗ, trong lòng ta, sẽ không biết có bao nhiêu khó chịu…”
“Ngươi biết không?” Tiêu Mặc rốt cục nói ra suy nghĩ của mình, hắn thật sự rất phẫn nộ, hắn cảm thấy Tôn Ngữ phải thuộc về mình.
Tôn Ngữ nhân cơ hội đẩy Tiêu Mặc ra, sửa san g lại quần áo cho chỉnh tề, không muốn nói thêm cái gì, nghĩ muốn đi khỏi
“Đại thúc không được đi, không được trở về bên Trương Phong Dương, ngươi không phải xem ta là bằng hữu sao, chúng ta là bằng hữu, ta sẽ không cưỡng ép ngươi” Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ thản nhiên đẩy Tiêu Mặc ra nhìn Tiêu Mặc nói, “Ta phải đi rồi ”
“Đại thúc không được đi đến chỗ Trương Phong Dương. Ta không muốn cho ngươi đi! Khoản nợ của ngươi ta giúp ngươi trả “Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ, dù nói cái gì cũng không để cho hắn rời đi.
“Nhưng mà ta đã mắc nợ ta sẽ tự trả , ta không muốn mắc nợ ngươi nữa !”Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc nói.
“Đại thúc, chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn chiếu cố con của mình, thích bị cái người tên Trương Phong Dương khóa ngươi như khóa cẩu sao?”Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ không đành lòng hỏi.
“Ta không muốn…”Tôn Ngữ vừa nghĩ tới Trương Phong Dương không biết xử lý thế nào nữa.
‘Đại thúc không cần nhưng nhị gì nữa ! Chúng ta đi thôi!’ Tiêu Mặc vươn tay cầm tay Tôn Ngữ dịu dàng nói; “Theo ta về nhà đi! Ta sẽ bảo vệ ngươi! Ngày mai ta còn cùng ngươi đến thăm tiểu Phỉ Nhi ”
“Nhưng, Trương Phong Dương…”Tôn Ngữ có chút khiếp đảm, hắn không dám chắc chắn tên kia nhìn thấy mình đi không từ giã sẽ như thế nào, hắn còn nhớ rõ Trương Phong Dương đối với mình cảnh cáo, còn nhớ rõ lần trước mình tự tiện đi khỏi hắn chính là đối xữ với mình tàn bạo như vậy, Tôn Ngữ cảm thấy sợ hãi
Có chút phát run.
“Đại thúc ở trước mặt của ta không được nhắc đến Trương Phong Dương được không? Chỉ có thể nghĩ tới ta Tiêu Mặc được không?” Tiêu Mặc kéo tay Tôn Ngữ không vui nói.
Ta thật sự có thể thoát khỏi cái người tên gọi Trương Phong Dương sao? Tôn Ngữ bị Tiêu Mặc lôi kéo có chút sợ hãi nghĩ đến.
Tôn Ngữ đi theo Tiêu Mặc đến bãi đậu xe, trong lúc vô tình đi ngang qua một cửa hàng bánh ga-tô đã đóng cửa, nhìn thấy tủ kính lớn xinh đẹp bên trong trưng bày bánh ga-tô đủ loại kiểu dáng, bánh ga-tô này thật sự rất đẹp, thật tinh xảo, mặt trên phủ kín hoa quả chocolate thật mê người, Tôn Ngữ từ nhỏ đến lớn thích nhất bánh ga-tô ngọt ngào, có thể làm cho người ta quên hết thảy phiền não.
“Đại thúc ngươi nhìn cái gì?”Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ đang nhìn tủ kính lớn
“Bánh ga-tô thật đẹp ”
“Đại thúc ngươi muốn ăn không?”Tiêu Mặc mỉm cười sờ sờ tay Tôn Ngữ.
“Đúng vậy nha! Nhìn thấy bánh ga-tô, ta đột nhiên nhớ tới hôm nay kỳ thật là sinh nhật của ta nha!”
” Sinh nhật của đại thúc?”
“Kỳ thật cũng không phải là sinh nhật ta, ta thật ra không biết sinh nhật của ta là ngày mấy tháng mấy , hôm nay là ngày ta được đưa đến cô nhi viện, ta đem hôm nay làm sinh nhật của ta, nhưng ta giống như chưa từng có sinh nhật ”
“Đi đại thúc! Hôm nay để cho ta làm sinh nhật cho đại thúc ”
Trương Phong Dương mở cửa về đến nhà, cảm thấy thật vui vẻ, ngày đó thấy Tôn Ngữ thích ăn cơm Tây như vậy, liền quyết định hôm nay mang đại thúc đi, sau đó hảo hảo dạy dỗ đại thúc một chút, không nghĩ về tới nhà, trong phòng một mảnh tối đen. Một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng, không ai ở, trong phòng khách, chỉ có thiết liên bị đập hư … Trương Phong Dương giận điên lên, Tôn Ngữ… Ngươi chạy, thật to gan! Ta lần này đem ngươi bắt trở lại, đến lúc đó sẽ đánh gãy chân của ngươi, xem ngươi như thế nào chạy!
Hắn tựa như trâu bò phẫn nộ điên đem tất cả đồ trong phòng khách đập nát hết. Cầm lấy điện thoại di động ra gọi bọn tay chân toàn bộ đi đuổi bắt Tôn Ngữ .
Di động lại vang lên, Trương Phong Dương không kiên nhẫn hỏi “Uy!”
“Uy! Trương Phong Dương tổng tài, ngươi muốn biết tiểu tình nhân của ngươi ở chỗ nào không?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh khiếm nhã của Trương Cuồng .
Chương 38
Tiêu Mặc lái xe, mang theo Tôn Ngữ đi tới nhà ăn Sơn Đỉnh đẹp nhất C thành, ngọn đèn nhà ăn có chút mờ ảo, rất có không khí, trên bàn cơm trải ra khăn trải bàn Nguyệt Nha Bạch dệt nổi xinh đẹp thanh lịch, bộ đồ ăn bằng bạc bày chỉnh tề, giữa bàn ăn đặt ngọn nến mà đế cắm nến cũng bằng bạc tinh mỹ , ánh sáng ngọn nến lay động, điệu nhạc làm cho người ta cảm thấy lãng mạn, nhưng không có khách nhân nào khác, chỉ có phục vụ sinh, xem ra có vẻ là đã được Tiêu Mặc đặt riêng,
Tiêu Mặc đích thân kéo ghế dựa chỗ bàn ăn ra cho Tôn Ngữ ngồi, sau đó ngồi đối diện Tôn Ngữ, nhìn thấy biểu tình thích thú của Tôn Ngữ , Tiêu Mặc vui vẻ cong khóe miệng, xem ra Tôn Ngữ cực kì thích không khí này.
Chỉ chốc lát sau một cái bánh ngọt lớn hình trái tim, đặt tới trên bàn, bánh ngọt tràn đầy hoa quả tươi mới, chocolate, có vẻ thập phần khiến người ta muốn ăn, mặt trên còn dùng mứt trái cây viết; chúc Tôn Ngữ sinh nhật vui vẻ…
Trong nháy mắt Tôn Ngữ thật sự hảo cảm động và bất ngờ, bởi vì cuộc sống quẫn bách cùng khốn khổ, ở trong trí nhớ của mình chưa từng có qua, một sinh nhật dành cho mình, cũng chưa từng có người nào đối với mình chúc phúc trong ngày sinh nhật, mà hôm nay chính mình lần đầu tiên có một sinh nhật thuộc về riêng mình…
“Đại thúc, thích không?” Tiêu Mặc đốt ngọn nến cắm đầy trên mặt bánh ngọt, trong ánh nến ấm áp, thấp giọng nhẹ nhàng hát bài ca sinh nhật, thanh âm cực kỳ dễ nghe.
“Ân…” Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc trong ánh nến nhẹ giọng vì mình hát, cảm thấy chưa từng trải qua ấm áp như thế.
“Đại thúc mau ước… Sau đó thổi tắt toàn bộ ngọn nến này ” Tiêu Mặc sau khi hát xong, nhìn Tôn Ngữ ôn nhu nói.
“Hảo… Cám ơn ngươi Tiêu Mặc” Tiêu Mặc vẫn dùng thái độ ôn nhu nhất đối đãi với mình, vẫn giúp mình, bảo vệ mình, cảm thấy cảm giác chưa từng có, tâm có một chút ấm áp, nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập trong lòng cầu nguyện, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến trước mặt…
“Ăn ngon không?” Tiêu Mặc cẩn thận vì Tôn Ngữ cắt bánh ngọt, đặt miếng bánh màu trắng tới trước mặt Tôn Ngữ.
“Cám ơn ngươi Tiêu Mặc…” Tôn Ngữ ăn một miếng cảm thấy miệng đầy hương sữa cùng hoa quả tươi mát, cảm thấy hảo ngọt ngào.
Tiêu Mặc đứng dậy đi tới trước cây đàn dương cầm màu đen xinh đẹp đặt giữa đại sảnh nhà ăn, ở mũi thân đàn có đính châu ngọc tinh mịn, mỉm cười nhìn Tôn Ngữ nói: “Hôm nay, ta muốn vì đại thúc đàn một khúc, Over the rainbow, đại thúc hy vọng ngươi có thể cảm nhận được cầu vồng rực rỡ trong lòng, vĩnh viễn khoái hoạt, đại thúc sinh nhật vui vẻ ”
Tiêu Mặc ngồi xuống ở ghế cây đàn, nhẹ nhàng mở nắp đàn ra, ngón tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn dương cầm đen trắng, từ đầu ngón tay toát ra, ngón tay tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động ở trên phím dàn đàn dương cầm đen trắng lưu xuống, tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng ở trong phòng ăn say lòng người.
Tôn Ngữ cảm thấy giờ phút lãng mạn này tựa như đồng thoại thư (truyện cổ tích), Tiêu Mặc tựa như tiểu vương tử xinh đẹp nhất trong đồng thoại thư, có chút giống như tiên nhân không thể với tới, có chút cao quý không thể chạm vào…
“Đại thúc đừng chỉ ăn mỗi bánh ngọt, ăn một chút món khác đi!” Tiêu Mặc ôn nhu chỉ chỉ thức ăn tinh xảo bên cạnh.
“Đại thúc chúng ta cùng nhau uống một ly đi!” Tiêu Mặc mỉm cười. Mở ra một chai Lafite, chậm rãi rót rượu vào trong một cái ly đế cao .
“Ta không uống! Tiêu Mặc ngươi đối với ta như vậy, ta không đảm đương nổi!”Tôn Ngữ nhìn cái ly đế cao trước mặt lắc đầu. Ngửi được mùi rượu trong không khí bốn phía, chỉ biết rượu này nhất định thực quý, Tôn Ngữ biết Tiêu Mặc không đồng ý nhưng mình cũng không thể nhận.
“Đại thúc ta nguyện ý đối tốt với ngươi, ngươi đã có một sinh nhật hảo, vì sinh nhật đại thúc! Uống một chút đi!” Tiêu Mặc ôn nhu nói.
Tôn Ngữ uống ngay rượu trong ly, cảm thấy hương rượu nho nhàn nhạt thanh nhã hợp lòng người lướt qua đầu lưỡi, ở yết hầu quanh quẩn, cuối cùng nổi lên chính là hơi hơi ngây ngây, chậm rãi dung nhập trong bụng, trở về nơi vô cùng, Tôn Ngữ có chút hơi say…
Mà Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ trong ánh nến nhàn nhạt, như vậy làm cho người ta tim đập thình thịch, có chút mê say chỉ không thể uống một ly một ly nữa, dưới ánh nến lãng mạn hai người lẳng lặng uống rượu, không khí mờ ám…
“Đại thúc” Tiêu Mặc thân thủ cầm lấy tấm khăn trong tay, đi đến phía sau Tôn Ngữ, nhẹ nhàng phủ lên trên mắt của Tôn Ngữ,
“Tiêu Mặc ngươi muốn làm gì” Tôn Ngữ cảm thấy ánh mắt bị bịt kín, một mảnh tối đen, có chút sợ hãi, nắm chặt tay của Tiêu Mặc, khó hiểu hỏi.
“Đại thúc cầm lấy tay của ta, ta dẫn ngươi đi đến nơi này.”
Tiêu Mặc dẫn Tôn Ngữ đi tới phòng khách sạn ở tầng cao nhất, phòng này có cửa sổ sát đất thật to, có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của C thành.
Tiêu Mặc mở miếng khăn trên mắt Tôn Ngữ ra, dẫn Tôn Ngữ đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất thật to trong phòng, Tôn Ngữ cúi đầu nhìn lại.
Lúc ban đêm xuân phong say mê, đèn rực rỡ mới lên, trong bóng đêm mông lung, C thành đại đô thị này, thật giống như mỹ nhân trầm mê ở trong sương mù bóng đêm, lộ ra vài phần ra mị thái xinh đẹp.
C thành ban đêm thật đẹp, có một phần rất lớn, bởi vì ánh đèn rực rỡ sáng như ngọc, tại nơi cao như vậy quan sát xuống, làm cho Tôn Ngữ thật sự có loại cảm giác như bước chậm trên đám mây, giống như một giấc mộng đẹp…
Tôn Ngữ có chút hơi say, hắn si ngốc nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, phía sau “Bang bang phanh” tiếng pháo hoa làm cho Tôn Ngữ hoảng sợ té ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc.
“Đại thúc không phải sợ, ngươi xem pháo hoa, đây là pháo hoa chỉ dành cho ngươi” Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ thật chặt, Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ bảy màu trong màn đêm tối đen, mới vừa rồi bầu trời đêm còn tĩnh lặng bỗng nhiên dấy lên một đoàn đại ánh sáng, đột nhiên sau đó tựa như sao băng hướng bốn phía bay ra.
Ngàn vạn đóa hoa từ không trung rơi xuống, kèm theo tiếng nổ, hóa thành đóa hoa lớn chói lọi, ngũ sắc rực rỡ… Tựa như bông hoa bảy màu ở trên bầu trời nở rộ…
Tôn Ngữ ngửa đầu ngơ ngác nhìn, bị cảnh đẹp hiếm có mê hoặc, cảm thấy xem pháo hoa thật đẹp, chính là lúc sau kết thúc, tuy rằng rực rỡ, xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt cái gì cũng không còn, chỉ có tịch mịch…
Tiêu Mặc cúi đầu nhìn Tôn Ngữ trong lòng ngực, trong con ngươi đen láy phản chiếu sắc thái sáng ngời của pháo hoa, còn giống như có một tia cô độc, một tia thương cảm, một tia tịch mịch…
“Đại thúc?” Tiêu Mặc không tự giác gọi tên của hắn, muốn ôm lấy Tôn Ngữ, hảo hảo đau thương luyến tiếc, nghĩ muốn đuổi đi tia cô tịch kia trong mắt Tôn Ngữ,
Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chính là…” Tiêu Mặc si ngốc lẳng lặng nhìn gương mặt Tôn Ngữ, thấp giọng ở bên tai Tôn Ngữ nói: “Đại thúc, ta yêu ngươi…”
Vào giờ khắc này, ta là người yêu của ngươi Tôn Ngữ.
Phía sau, ngoài cửa sổ pháo hoa tựa như đóa hoa nở rộ, các loại hình dạng bất đồng, cuối cùng hợp lại thành, chữ cái tình yêu——I love U
“Đại thúc ngươi biết không?”Tiêu Mặc ở bên tai Tôn Ngữ nhẹ giọng nói, Tôn Ngữ nhìn chữ cái trên bầu trời đêm, trong lúc đó nhất thời chính hắn cũng có chút say mê, có chút tâm động, không thể không nói Tiêu Mặc là một tình nhân ôn nhu nhất.
Tiêu Mặc cúi đầu ôn nhu hôn môi Tôn Ngữ, trực tiếp đem lưỡi của Tôn Ngữ cuốn vào trong miệng của mình, cảm thấy mùi rượu nhè nhẹ ngọt vị cùng nhàn nhạt, tùy tiện mút, làm cho miệng Tôn Ngữ vương lên mùi hương của mình, trêu chọc, Tôn Ngữ có chút đóng băng, cái lưỡi cứng ngắc…
Tôn Ngữ cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng bị Tiêu Mặc kịch liệt hút duẫn, gặm cắn, giống như bị Tiêu Mặc nuốt vào trong bụng, nghĩ muốn lấy tay đẩy ra, lại không biết từ lúc nào, hai tay của mình bị Tiêu Mặc áp chế chặt chẽ ở sau người, không thể động đậy…
Phảng phất bị hôn đã lâu, Tôn Ngữ giống như không thể hô hấp , miệng toàn bộ đều là mùi rượu nồng của miệng Tiêu Mặc, tay bị áp đã không còn khí lực, hai chân có chút mềm nhũn, cả người không kềm chế được ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc…
Tiêu Mặc nhẹ nhàng áp ngã Tôn Ngữ xuống giường, trong lòng chỉ có một ý nghĩ——đại thúc ta yêu ngươi, ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi, ta thực hối hận lúc trước không thể giúp đỡ ngươi…
Tiêu Mặc ở trong lòng âm thầm thề, ta muốn lại bảo vệ đại thúc, không cho ngươi trở lại bên cạnh Trương Phong Dương điên cuồng kia, ngươi có thể yêu ta, cũng có thể không yêu ta, mặc kệ yêu hay không yêu, ta cũng có thể làm cho ngươi vui vẻ, hạnh phúc, chung sống cùng ta…
“Tiêu Mặc… Ngươi làm cái gì? Ta không muốn… Mau đứng lên.” Tôn Ngữ tuy rằng không ghét Tiêu Mặc nhưng nội tâm vẫn là có chút sợ hãi
Tiêu Mặc không thích bắt buộc, nhưng ban đêm hữu tình như vậy, bữa tối cùng ánh nến, pháo hoa Tiêu Mặc có chút khó kìm lòng nổi, hơn nữa Tôn Ngữ cũng không phải kháng cự như vậy, Tiêu Mặc khó kìm lòng… Đè ở trên người Tôn Ngữ không ngừng hôn môi.
“Đại thúc, không phải sợ… Ta thích ngươi, ngươi cho ta, ta sẽ đối với ngươi tốt…” Tiêu Mặc một bên hôn môi một bên ở bên tai Tôn Ngữ thì thầm. Hạ thân cực nóng bỏng không ngừng cọ ở trên người Tôn Ngữ
“Tiêu Mặc ngươi uống nhiều quá, buông…” Tôn Ngữ ngửi được mùi rượu trên người Tiêu Mặc, Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc hạ thân cực nóng, biết Tiêu Mặc muốn làm gì, dùng cả tay chân nghĩ muốn đẩy Tiêu Mặc ra, rất sợ hãi, hảo sợ hãi, nội tâm nghĩ ta đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, là cảm giác ấm áp, Tôn Ngữ cũng không rõ… Nhưng ít ra không phải chán ghét… Nhưng cũng tuyệt đối không phải yêu
Tiêu Mặc đã muốn không thể kiếm chế mặc kệ cự tuyệt của Tôn Ngữ, xé rách quần áo của Tôn Ngữ.
“Đừng như vậy… Tiêu Mặc.”
“Đại thúc, đừng cự tuyệt ta, ta thích ngươi, đem của ngươi cho ta…”
“Ta không thích nam nhân… Tiêu Mặc…” Tôn Ngữ có chút do dự hắn nói không nên lời đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, chính là vì sao trong lòng hắn lại nghĩ tới bộ dáng tức giận của Trương Phong Dương, cái bộ dáng xấu xa kia, Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ cố chấp…
Hai người đẩy đẩy xô xô, Tiêu Mặc mặc dù có điểm say, nhưng vẫn không nóng nảy, hắn không muốn bắt buộc Tôn Ngữ, muốn cho Tôn Ngữ hiểu rõ, hắn tôn trọng Tôn Ngữ, muốn Tôn Ngữ cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn…
“Tiên sinh, ngươi không thể đi vào, tiên sinh nơi này là phòng cá nhân… Tiên sinh…” Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ỹ, Tiêu Mặc không vui nhíu mày. Là ai?
Đột nhiên “Bính” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá văng. Trong phòng Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ, hai người giằng co, hướng cửa nhìn lại,
Chỉ nhìn thấy Trương Phong Dương vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa, đi theo bên cạnh còn có Trương Cuồng.
Trương Phong Dương nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, tựa như một mãnh thú đầu phẫn nộ phun hỏa gắt gao nhìn chằm chằm cẩu nam nam ở trên giường, hai người trong phòng quần áo không chỉnh, Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ. Tôn Ngữ sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Trương Phong Dương đột nhiên xông tới, lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật Trương Phong Dương mới vừa đi tới cửa gian phòng chợt nghe đến bên trong truyền ra thanh âm của Tiêu Mặc mà hắn chán ghét nhất, lửa giận đốt cháy lý trí còn sót lại, bất chấp nhân viên tạp vụ khuyên can, một cước giữ cửa đá văng.
Trương Phong Dương đi nhanh tiến lên, hung hăng đẩy Tiêu Mặc ra, một phen từ trên giường kéo Tôn Ngữ xuống đất.
“Tiện nhân! Tao hàng! Ngươi nơi nơi câu dẫn nam nhân thấp hèn!” Trương Phong Dương hung hăng đạp Tôn Ngữ một cước, sau đó liền hung hăng túm tóc Tôn Ngữ. “Đoàng đoàng” tiếng hai cái tát hung hăng tát đến trên mặt Tôn Ngữ, khuôn mặt Tôn Ngữ bị đánh nghiêng qua một bên, có chút mê muội, chỉ cảm thấy khóe miệng chảy ra huyết.
Chương 39
Bàn tay Trương Phong Dương quật rất mạnh, Tôn Ngữ trực tiếp bị đánh ngã trên đất, Tôn Ngữ cảm giác gương mặt nóng rát đau đớn nghĩ tới nó đã bị sưng lên, khóe miệng bị đánh đến máu tươi chảy ròng, dưới chân bị Trương Phong Dương dùng chân hung hăng giẫm lên.
“Trương Phong Dương…” Tiêu Mặc thấy rõ Trương Phong Dương dùng chân gắt gao giẫm lên Tôn Ngữ đau lòng không thôi.
“Ngươi muốn làm gì… Buông đại thúc ra!” Tiêu Mặc tức giận đẩy Trương Phong Dương ra, bổ nhào đến bên cạnh Tôn Ngữ, che chở Tôn Ngữ bị đánh có chút mơ màng vào trong ngực, nhìn máu tươi ở bên khóe miệng Tôn Ngữ chảy ròng, trừng mắt nhìn Trương Phong Dương, phẫn nộ hướng hắn hô.
“Tiêu Mặc… Ta” Tôn Ngữ tựa vào phía sau Tiêu Mặc, nắm chặt quần áo Tiêu Mặc, sợ hãi nhìn nộTrương Phong Dương phẫn nộ tựa như mãnh thú phẫn nộ phun. Tôn Ngữ nói không nên lời, chính là sợ hãi.
“Buông hắn ra Tiêu Mặc, ngươi muốn ôm sủng vật của ta tới khi nào?” Trương Phong Dương lạnh lùng nói, tức giận nhìn hai tay Tiêu Mặc ôm chặt Tôn Ngữ, Trương Phong Dương có loại cảm giác muốn đem cả hai tay Tiêu Mặc chặt bỏ.
“Đại thúc không là sủng vật của ngươi! Khoản nợ của hắn ta sẽ trả! Nơi này có ba trăm tám mươi vạn, cho ngươi! Ngay cả vốn lẫn lãi toàn bộ trả lại cho ngươi! Ngươi không được dây dưa với đại thúc nữa , để cho đại thúc tự do đi!” Tiêu Mặc nói xong từ túi áo lấy ra kim phiếu, đập đến trên người Trương Phong Dương,
“Ta cho ngươi biết Tiêu Mặc, không có cửa đâu! Đại thúc là đồ vật của ta, ngươi muốn cũng không được!” Trương Phong Dương nháy mắt bị chọc giận, một cước giẫm lên tấm kim phiếu kia cho nát bét, đi nhanh về phía trước một tay kéo Tôn Ngữ trong lòng ngực Tiêu Mặc ra.
“Tiêu Mặc ta cho ngươi biết, người nam nhân này, người tên gọi Tôn Ngữ này, ta sẽ không để cho hắn rời khỏi ta, cho dù hắn có tiền cũng không thể thoát khỏi! Nhớ kỹ, Tiêu Mặc cách hắn xa một chút, nhẫn nại của ta là hữu hạn thôi, bằng không ta cũng không biết có thể làm ra chuyện gì đâu…” Trương Phong Dương hung hăng trừng mắt uy hiếp Tiêu Mặc, nắm chặt tóc Tôn Ngữ, dùng sức lôi kéo, Tôn Ngữ đầu bị túm đến phát đau .
“Đại thúc… Trương Phong Dương ngươi không được khinh người quá đáng” Tiêu Mặc phẫn nộ nhìn Trương Phong Dương.
“Tiêu Mặc ngươi nhớ kỹ lưỡng cho ta, người nam nhân này là đồ vật của ta, là sủng vật của ta, là nô lệ của ta, hết thảy của hắn đều là của ta!”
“Đại thúc hắn không phải là đồ vật gì đó, là con người, ngươi buông hắn ra… Đại thúc là người mà ta thích… Ngươi buông hắn ra “Tiêu Mặc cảm thấy không cần cùng Trương Phong Dương nói lời vô nghĩa, hắn tựa như điên rồi muốn từ trong tay Trương Phong Dương đoạt lại Tôn Ngữ, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương một phen đẩy ra
“Đây là người mà ngươi thích? Tiêu Mặc chẳng lẽ không biết sao? Ta đây nói cho ngươi biết, người kia, người nam nhân tên Tôn Ngữ này, là của ta, ta là nam nhân của hắn, hắn chỉ thuộc về ta, thân thể hắn, linh hồn hắn đều thuộc về ta!” Trương Phong Dương nói xong thì phát cuồng nâng hàm dưới Tôn Ngữ lên, trước mặt Tiêu Mặc, hung hăng hôn môi , sau đó hung hăng đè Tôn Ngữ trên giường, giống như điên xé rách quần áo trên người Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ dùng hết toàn lực liều chết giãy giụa chống cự nhưng trốn không thoát khỏi bàn tay đang giam cầm của Trương Phong Dương, dù giãy giụa nhưng y phục của hắn nhất kiện, nhất kiện bị Trương Phong Dương xé xuống…
Trương Phong Dương xé rách hết tất cả quần áo trên người Tôn Ngữ, áo, quần, quần lót… Tôn Ngữ lập tức bị lột sạch không còn một mảnh, trần như nhộng hiện ra bên ngoài, Tôn Ngữ cảm thấy thẹn lấy tay che lại, nhưng lại bị Trương Phong Dương gạt ra, tựa như dắt chó kéo tới trước mặt Tiêu Mặc.
“Ngươi… Buông hắn ra!”Tiêu Mặc bị tức phát khiếp, cởi quần áo muốn đưa cho Tôn Ngữ che đậy một chút, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương ném ra thật xa.
“Hừ! Ta cho ngươi biết Tiêu Mặc, người kia đúng là sủng vật của ta, là công cụ phát tiết của ta, hắn cả đời cũng là của ta, ta cũng sẽ không buông hắn ra! Ngươi không cần vọng tưởng!” Trương Phong Dương tuyên bố, thanh âm lạnh như băng không mang theo tình cảm.
” Ta hiện tại làm cho ngươi mở mang nhận thức, ta ở trên hắn như thế nào! Hắn chính là thuộc về ta!”
Tôn Ngữ đang nghe đến Trương Phong Dương nói như vậy, thì toàn thân cứng ngắc, thân thể bởi vì hoảng sợ, bởi vì cảm thấy thẹn mà kịch liệt run rẩy , thống khổ cầu mong Trương Phong Dương không nên làm như vậy, nội tâm lại không ngừng hỏi vì cái gì! Trương Phong Dương vì cái gì muốn làm như vậy? Vũ nhục mình, hủy hoại tôn nghiêm của mình…
Trương Phong Dương cúi đầu hung hăng cắn xé Tôn Ngữ
” Vì cái gì lại làm nhục ta như vậy?” Tôn Ngữ ra sức phản kháng .
“Ngoan ngoãn một chút!” Trương Phong Dương, một quyền đánh vào trên mặt Tôn Ngữ, đánh khiến cho đầu Tôn Ngữ thấy được cả sao Kim. Cánh tay hắn căng thẳng, hung hăng giam cầm Tôn Ngữ trong ngực, tay kia thì không hề khách khí, trực tiếp xâm nhập vào nơi giữa hai chân của hắn, xoa bóp khí quan mềm mại yếu ớt của Tôn Ngữ, cười lạnh nói: “Đừng lộn xộn, tái phản kháng, con mẹ nó, ngươi muốn chết!”
“Trương Phong Dương… Buông đại thúc ra ” Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ ở trước mặt hắn bị Trương Phong Dương chà đạp, nhìn thấy việc này Tiêu Mặc cảm thấy toàn thân khí huyết đều dâng lên! Phẫn nộ giống như con sói quát to một tiếng, sau đó đánh mạnh về phía Trương Phong Dương, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa cùng Trương Phong Dương đánh nhau.
Trương Phong Dương cũng là vô cùng phẫn nộ, Tiêu Mặc ngươi cũng dám chạm vào người của ta, không muốn sống chăng! Hai người gắt gao đánh ngã nhau…
Việc này là nam nhân cùng nam nhân tranh đấu, nắm tay cùng nắm tay đánh giá, hai người ai cũng không nhường nhịn ai, đánh đến thiên hôn địa ám(=trời đất tối tăm)...
Trương Phong Dương tóc hỗn độn, khóe miệng chảy máu, Tiêu Mặc cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập…
Tuy rằng Tiêu Mặc đem hết toàn lực ra sức đánh, nhưng vẫn đánh không lại Trương Phong Dương cao lớn bị Trương Phong Dương hung hăng đánh ngã trên mặt đất…
” Nói, cái tay nào của ngươi chạm vào người của ta! Là tay này sao? Trương Phong Dương cầm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng hướng tay Tiêu Mặc ném tới, Tôn Ngữ sợ choáng váng nhìn hai người đánh nhau đến thiên hôn địa ám, thấy Trương Phong Dương muốn làm hại Tiêu Mặc nên nội tâm cả kinh, vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân Trương Phong Dương nói; “Không được… Không được… thương tổn Tiêu Mặc! Van cầu ngươi ”
“Cút ngay!” Trương Phong Dương một cước đá Tôn Ngữ ra thật xa.
Trương Cuồng luôn luôn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy tình huống này liền chạy lên phía trước ngăn Trương Phong Dương lại cười nói; “Đừng nha, tất cả mọi người đều là bằng hữu, đừng làm như vậy! Trương Phong Dương tổng tài cho ca ca ta một chút mặt mũi, cứ như vậy coi như xong đi!”
Trương Cuồng cũng muốn thông qua Trương Phong Dương giáo huấn Tiêu Mặc một chút, hay nói giỡn là người mình để ý lâu như vậy làm sao có thể cùng người khác ở trên giường! May mắn mình vẫn theo dõi Tiêu Mặc, từ trong bệnh viện nhìn thấy có chuyện gì đó khả nghi, thì vội vàng gọi cho Trương Phong Dương, bằng không, xem tư thế Tiêu Mặc cùng cái mỹ nhân kia củi khô bốc lửa sẽ xảy ra chuyện mất, Trương Cuồng giờ phút này hận không thể khiến Tôn Ngữ lập tức cút đi, biến mất rời khỏi Tiêu Mặc càng xa càng tốt… Giáo huấn, có thể giáo huấn nhưng nếu thật sự đánh gãy tay của Tiêu mỹ nhân ta sẽ đau lòng!
“Nể mặt mũi Trương Cuồng ta thả ngươi, Tiêu Mặc! Bằng không nếu có lần sau ta sẽ chém tay ngươi!” Trương Phong Dương trừng mắt nhìn Tiêu Mặc cảnh cáo ..
Trương Cuồng vội vàng nâng Tiêu Mặc bị đánh thê thảm dậy, tuy rằng Tiêu Mặc không phục nhưng Trương Cuồng ở bên tai Tiêu Mặc nhẹ nhàng nói; “Chút việc nhỏ mà không chịu nổi thì sẽ bị loạn đại mưu…”Tiêu Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ nắm chặt tay, nhìn Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đi.
Tôn Ngữ không biết là bị Trương Phong Dương mang đi ra khỏi khách sạn thế nào, cũng không biết là như thế nào ngồi trên xe Trương Phong Dương. Tôn Ngữ chỉ biết bị Trương Phong Dương cuốn lại trong một cái chăn khiêng trở về …
Kế tiếp Trương Phong Dương tiến vào cửa dùng lực bắt lấy cổ tay Tôn Ngữ thô bạo đem hắn dắt vào, không để ý tới Tôn Ngữ phía sau kêu đau phản kháng giãy giụa, quăng Tôn Ngữ đến phòng tắm.
Tôn Ngữ còn chưa kịp ở trên mặt đất giãy giụa đứng lên, đã bị Trương Phong Dương hung hăng ấn ngã Tôn Ngữ vào trên mặt gạch men sứ lạnh như băng.
Trong đầu chỉ có một ý niệm chính là —— Tôn Ngữ ngươi là của ta, cả đời sẽ như thế, muốn rời khỏi nơi này, ngay cả cửa cũng không có, khóa ngươi lại ở trong nhà đúng là không được, xem ra chỉ có thể nhốt tại nơi không ai biết đến, cho ngươi không thấy được người khác, làm cho trong mắt của ngươi chỉ có thể có ta, chỉ có thể nghe được tên của ta, chỉ có thể nghe được thanh âm của ta, chỉ có thể ngửi thấy được mủi hương của ta, mỗi ngày lưu lại ở trong phòng chờ ta trở về, tánh mạng của ngươi, thân thể của ngươi, chỉ có ta, trong lòng của ngươi chỉ có thể có ta, tự do của ngươi, hết thảy của ngươi đều là của ta!”
Trương Phong Dương có chút điên cuồng nghĩ… Trước kia sai lầm rồi, chính là vô cùng đơn giản khóa hắn lại mà thôi… Xem ra nhất định phải làm cho Tôn Ngữ biết ai mới là nam nhân của hắn, làm cho hắn từ thân thể, đến linh hồn đều sợ hãi khiếp đảm, mới không dám rời khỏi ta…
“Ngươi muốn làm gì?” Tôn Ngữ hoảng sợ nhìn Trương Phong Dương có chút điên cuồng.
Trương Phong Dương bắt lấy hai cổ tay Tôn Ngữ vặn ngược về phía sau, tùy tay cầm lấy dây thừng, dùng dây chặt chẽ trói cố định hai tay Tôn Ngữ ở phía sau lưng.
“Ngươi muốn làm gì? Vì sao muốn cột lấy ta…” Tôn Ngữ hai tay đột nhiên bị trói buộc, không biết Trương Phong Dương vì cái gì đột nhiên trói mình lại.
“Ngươi cùng Tiêu Mặc là cái quan hệ gì? Không cần nói là bằng hữu nữa! Nói thật cho ta biết!” Trương Phong Dương hung hăng bắt lấy cằm Tôn Ngữ hỏi.
“Ta cùng Tiêu Mặc chúng ta không chỉ là bằng hữu, hắn là người đối xử với ta rất tốt! Hắn làm cho ta cảm thấy ấm áp, hắn là người tốt!” Tôn Ngữ run rẩy nói
“Đúng vậy, là người tốt! Tốt tới mức các ngươi phải đến trên giường sao! Tiện nhân!” Trương Phong Dương hung hăng đánh Tôn Ngữ
“Ta…”Tôn Ngữ không có lời nào để nói, vừa rồi trong nháy mắt hắn thật sự có một chút động tâm, Tôn Ngữ thực sự cảm kích Tiêu Mặc, nhưng sẽ không cùng Tiêu Mặc ở cùng một chỗ,
” Ngươi thích hắn sao! Ngươi thương hắn sao?”
“Ta không biết ta có yêu hắn hay không! Nhưng hắn làm cho ta cảm thấy ấm áp, ”
” Hảo lắm, ấm áp!”Trương Phong Dương tức giận nói
” Ngươi cùng Tiêu Mặc ở bên ngoài làm gì ?”
Ăn cơm…
Trương Phong Dương không nói hai lời bàn tay mạnh mẽ đè hắn, đem đầu Tôn Ngữ dúi xuống phía dưới, đặt tại bồn cầu, tay không ngừng ở cổ Tôn Ngữ làm cho hắn thúc giục phun(=móc họng cho phun ra, khi bị say rượu người ta hay dùng cách này để làm cho đỡ khó chịu),
“Ta cho ngươi biết mọi thứ ở bên ngoài ngươi không thể ăn! Ngươi ăn cái gì !” Trương Phong Dương hung tợn hỏi
“Bánh ga-tô!”
“Còn gì nữa!”
“Rượu đỏ ”
“Hảo!”
Trương Phong Dương không ngừng cố gắng, Tôn Ngữ cuối cùng cũng “Oa” một tiếng nôn như điên, các thứ ở trong dạ dày toàn bộ phun đến trong bồn cầu . Tôn Ngữ cảm thấy dạ dày thật là khó chịu.
Trương Phong Dương ly khai một chút, Tôn Ngữ sợ hãi cuộn mình một chỗ,
Một lát sau, Trương Phong Dương đem thân thể Tôn Ngữ ấn vào bên cạnh bồn rửa mặt , để cho Tôn Ngữ ghé vào trên đó , hai tay đẩy vào mông Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến kêu to, sau đó ở trong tay lấy ra ống nước nhỏ, ống nước rất nhỏ, ước chừng chỉ to bằng đầu ngón tay, Trương Phong Dương đem ống nước nhỏ thăm dò tiến vào phía sau cúc hoa của Tôn Ngữ, sau đó mở nguồn nước, nước bắt đầu cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh đi vào thân thể Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến hét lớn, nhưng bởi vì thân thể bị Trương Phong Dương ép tới chặt chẽ, cho nên đều giãy giụa không được.
Tôn Ngữ một bên kêu thảm thiết, một bên cầu xin tha thứ, nhưng Trương Phong Dương không để ý tới, vẫn như cũ hung hăng kìm Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ hiện tại ngay cả kêu cũng không kêu, mặt mày toàn bộ vo thành một nắm, cảm thấy phi thường thống khổ cùng khuất nhục…
Lúc dòng nước đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng Tôn Ngữ cảm thấy đều giống như bị rót đầy nước, chỉ chốc lát sau, bụng bị nước rót chậm rãi to lên…
Cái ống bị Trương Phong Dương rút ra, Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ, tiếp tục lôi Tôn Ngữ đến bên bồn cầu, hung hăng đè phía trên cái bụng nhỏ của Tôn Ngữ, sau đó lại ôm Tôn Ngữ lên trên bồn cầu, hướng về phía bồn cầu vặn bung hai chân Tôn Ngữ ra…
Tôn Ngữ rốt cuộc nhịn không được trọc vật (=sản phẩm ô uế) trong cơ thể theo dòng nước bị ào ào bài trừ ra… Tôn Ngữ chỉ cảm thấy khuất nhục vạn phần.
“Để cho ta an bài sạch sẽ , không thể lưu lại một tý gì đó của bên ngoài!”
“Còn làm gì nữa !” Trương Phong Dương không vui hỏi
“Tiêu Mặc còn hôn ta…”
“Ngươi thật dơ bẩn, ta muốn hảo hảo gột rửa cho ngươi!” Trương Phong Dương hung hăng cho Tôn Ngữ một cái tát, cầm vòi phun, ngay cả nước ấm cũng không bật trực tiếp dùng nước lạnh cho Tôn Ngữ quay người về phía sau, cầm bàn chải lông thật to cứng rắn ở trên người nhẵn nhụi của Tôn Ngữ hung hăng chà xát, Tôn Ngữ trên người đều bị chà rách da. Tôn Ngữ bị lạnh cóng tới run run, chật vật cuộn mình vào một chỗ.
Không lâu sau Trương Phong Dương cảm thấy hoàn toàn sạch sẽ, thì một tay, đem Tôn Ngữ dắt đi, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể của chính mình quyết liệt bị lôi hướng phòng ngủ, sau đó thân thể Trương Phong Dương hung hăng đè về phía mình…
Chương 40
Trương Phong Dương phát cuồng nhìn Tôn Ngữ thống khổ bị chính mình gắt gao đặt ở dưới thân, cảm thấy lửa giận ngút trời, Trương Phong Dương ghét nhất ngày hôm nay, hắn chán ghét và căm thù đến tận xương tuỷ ngày hôm nay, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày ca ca vĩnh viễn rời khỏi, biến mất không thấy đâu, mười mấy năm nay ngày hôm nay chính là ngày mà ca ca rời khỏi ta, hắn mỗi khi đến ngày này sẽ tâm tình không yên, lòng như dao cắt.
Không nghĩ tới ngay người bầu bạn với mình —— thế thân của ca ca cũng muốn đi khỏi ta, Tôn Ngữ chính là thế thân của ca ca, sẽ giống ca ca muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta, không thể đi khỏi, càng thêm không thể thích người khác, không thể, tuyệt đối không thể…
Tôn Ngữ sợ hãi nhìn trên người Trương Phong Dương,nhìn thấy trên mặt hắn biểu vô cùng vặn vẹo và dữ tợn, hắn sợ hãi muốn đẩy Trương Phong Dương ra, muốn tránh ra, nhưng mà lại bị hung hăng ngăn chặn lại.
Trương Phong Dương hung hăng cố định Tôn Ngữ, đè đầu Tôn Ngữ lại, mạnh mẽ hôn xuống. Tôn Ngữ căn bản ngay cả khí lực kháng cự đều không có, chỉ có thể bị hắn nắm cằm, bị bắt mở miệng ra, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, Trương Phong Dương gắt gao cắn cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ…
“Ân…” Tôn Ngữ chịu đựng giống như bị cưỡng ép xâm phạm mãnh liệt , bất lực theo lưỡi Trương Phong Dương trằn trọc, Trương Phong Dương bá đạo đảo qua tất cả các ngóc ngách trong khoang miệng Tôn Ngữ, mạnh mẽ cắn xé cái lưỡi Tôn Ngữ, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng bị Trương Phong Dương hôn có chút đau đến khó chịu, thân thể không tự chủ được co rút nhanh , trốn tránh .
Tôn Ngữ muốn dùng lưỡi ngăn cản cái hôn môi tựa như ăn thịt người của Trương Phong Dương, nhưng kết quả lại bị hung hăng cuốn lấy, lặp đi lặp lại , quấy rối đầu lưỡi của mình gần như mất đi tri giác…
Trương Phong Dương chỉ cảm thấy toàn thân chuyển động khó khăn, cũng kiềm nén không được chính mình , một bên hôn, một tay không an phận vuốt ve Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ cảm giác cái tay kia của Trương Phong Dương không có hảo ý vuốt ve, rốt cuộc chịu không nổi nụ hôn thắm thiết cực nóng của Trương Phong Dương, trong lòng chán ghét tới cực điểm, muốn liều mạng đẩy Trương Phong Dương ra, nhưng mà đầu lưỡi lại bị Trương Phong Dương hung hăng cắn…
“Ân! Đau quá…” Tôn Ngữ quát to một tiếng đẩy Trương Phong Dương, cảm thấy đầu lưỡi của mình đều bị cắn đến xuất huyết, Trương Phong Dương lại dùng lực kéo Tôn Ngữ liều mạng cắn môi hắn, thẳng đến khi trên môi hai người đều nổi lên một mảnh đỏ sẫm…
Trương Phong Dương mạnh mẽ mút không khí trong phổi của Tôn Ngữ, ngay cả để cơ hội cho hắn thở dốc cũng không, đã lâu, cái hôn này tựa như mút hết toàn bộ khí lực của hắn mới ngừng.
Mà Tôn Ngữ đem hết toàn lực liều chết giãy giụa chống cự nhưng đều trốn không thoát, Trương Phong Dương tựa như dã thú ăn thịt người giam cầm áp chế hắn… Trương Phong Dương hung hăng cưỡi trên người Tôn Ngữ, cởi quần áo, để lộ ra dương cương của bản thân, cùng thân hình hùng tráng…
Trương Phong Dương hung hăng đè về phía Tôn Ngữ, bàn tay thật lớn nắm chặt Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa tay, kéo tới của khố hạ (=dưới thân) mình, cảm thấy người ở dưới thân sợ hãi run rẩy .
“Ngươi… Ngươi… Buông tha ta!” Khi tay Tôn Ngữ bị bắt đặt tại phía trên lửa nóng của Trương Phong Dương, mặt đỏ rần lên, tay bị hù dọa đến không ngừng muốn đào thoát …
“Hôm nay ta khiến cho ngươi biết, ta là gì của ngươi!”Trương Phong Dương hung ác nói.
” Ta không biết ngươi là gì của ta, ta chỉ biết ta là thiếu nợ tiền của ngươi, ngươi chỉ là chủ nợ của ta, van cầu ngươi buông tha ta…”Tôn Ngữ ở dưới thân Trương Phong Dương phản kháng .
“Ba! !”Trương Phong Dương một cái tát đánh lên Tôn Ngữ cắn răng tàn bạo nói; “Không! Ngươi sai lầm rồi, ta cho ngươi biết, ta là gì của ngươi —— ta chính là nam nhân của ngươi, ngươi là công cụ phát tiết của ta !”(Bạch thố thố:yêu em nó đến điên rồi lại con ngụy biện….) Nói xong liền gắt gao áp chế thân hình Tôn Ngữ muốn chạy trốn.
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn thân thể trắng nõn như ngọc của Tôn Ngữ, cánh tay tinh tế, đùi ngọc thon dài… Trương Phong Dương chân chính cảm nhận được cả người huyết mạch sôi trào.(bạch thố thố:ăn đi….ăn đi…)
Trương Phong Dương dùng y phục của mình buộc tay cùng chân Tôn Ngữ thành hình chữ’ đại’ (大) ở đầu giường và cuối giường, Tôn Ngữ toàn thân run lên muốn thoát khỏi, nhưng mà như thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự trói buộc đáng sợ này…
“Buông ta ra… Buông ta ra! Van cầu ngươi” Tôn Ngữ bị trói, tuyệt vọng lắc đầu nhìn Trương Phong Dương
” Không có khả năng… Đêm nay ta sẽ làm nam nhân của ngươi” ! Trương Phong Dương hung ác ở bên tai Tôn Ngữ nói.
Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương bắt đầu điên cuồng cắn toàn thân của mình, tựa như một con dã thú đói khát đã lâu đang cắn xé, cắn nuốt con mồi của mình, mỗi một nhát đều rất là hung ác, tựa như ma cà rồng đang hút máu, lưu lại dấu vết đáng sợ thật sâu mang theo huyết…
“A! Không được…” Tôn Ngữ đột nhiên cảm thấy hai chân bị tách ra… Cảm thấy một cái vật thể thật lớn cực nóng đâm vào mình, sau đó không quan tâm cái gì hung hăng vọt đi vào…
“Oa…” Hét thảm một tiếng, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể đau không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, đau điếng người tựa như thân thể bị người khác chém thành hai nửa vậy, ngay sau đó, cảm thấy nơi hạ thân bị xé rách có chất lỏng chảy ra, Tôn Ngữ biết đó là huyết…
Tôn Ngữ biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất , nước mắt không ngừng chảy xuống…
Cứ như vậy Trương Phong Dương hung tàn bạo ngược chúa tể sủng vật của hắn, hắn thi ngược (tiến hành ngược đãi) , phát cuồng , cắn xé Tôn Ngữ, ánh mắt đều đỏ lên …
Trương Phong Dương ngay từ đầu liền không chút lưu tình điên cuồng ở trên người Tôn Ngữ phát tiết …
” Ân…” Tôn Ngữ đau cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một chút tiếng vang khuất nhục, hắn cảm thấy Trương Phong Dương ở trong thân thể của mình đấu đá bừa bãi , phát cuồng va chạm , giống như đang điên cuồng phát tiết quyền sở hữu người kia đối với mình…
“Ân… Ân… Ân… ” Trương Phong Dương chưa bao giờ biết, thì ra xâm phạm một người cũng có thể làm cho người ta quên hết tất cả như vậy, say mê, mê mẩn, loại mất hồn này hắn từ trước tới giờ chưa từng trải qua ở trên bất cứ người. Chính là thông qua thân thể tự đạt đến kích động cùng si mê trong nội tâm…(bạch thố thố:biến thái thật….chạy lẹ không toi)
Trương Phong Dương cảm thấy ở trong thân thể Tôn Ngữ giống lửa ấm áp, lưu lại ở nơi nào thì tại đó mình giống như bị hòa tan vậy, mà trái tim sớm lạnh như băng cũng tùy theo ở trong thân thể của người này một chút dần trở nên ấm áp… Hiện tại trong đầu Trương Phong Dương trống rỗng chỉ biết làm theo bản năng xâm chiếm… Chúa tể… Điên cuồng mà giữ lấy người dưới thân.
“Ân… A…” Tôn Ngữ cảm thấy người trên người gắt gao đè mình, tứ chi bị cột chặt chẽ, phản kháng như thế nào cũng bất lực. Thi ngược càng thêm mãnh liệt , mỗi một lần hạ xuống đều hung ác mãnh liệt, giống như muốn đem mình đâm thủng vậy… Chỉ có thể tựa như một búp bê vải bị phá hư không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động mặc cho người trên người cuồng bạo… .
Bị gắt gao cột lấy không có cách nào khác nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý bị Trương Phong Dương đùa nghịch…
Tôn Ngữ tay vô ý thức mà nắm chặt lấy, mặc dù là hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cũng không thể giảm bớt đau đớn kịch liệt mà Trương Phong Dương đem đến cho hắn, cảm thấy cái vật lớn đáng sợ kia đang ở trong lục phủ ngũ tạng của mình lung tung càn quấy…
Không biết qua bao lâu, Tôn Ngữ bị va chạm đến không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, toàn thân run rẩy, ý thức đều có chút mơ hồ , vô lực mà tùy ý Trương Phong Dương làm thịt, thi ngược, không có một chút sung sướng, chỉ có thống khổ…
“A… A… A!” Kèm theo tiếng quát tháo Trương Phong Dương hưng phấn dồn dập,
Tôn Ngữ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, hắn biết cái đó! Cũng biết mình hoàn toàn hết rồi…
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn người dưới thân, chỉ thấy nguyên bản thân thể trắng nõn tràn đầy dấu răng, dấu hôn, các loại dấu vết của mình lưu lại, khuôn mặt thanh tú của Tôn Ngữ cũng bị đánh sưng lên, hai tròng mắt vốn trong suốt cũng trở nên ảm đạm vô thần, nước mắt không ngừng từ khuôn mặt thanh tú rơi xuống.
,
Tôn Ngữ dưới thân không ngừng có máu tươi chậm rãi chảy ra tích lạc trên khăn trải giường… Trương Phong Dương không tự chủ lấy ngón tay chấm xuống, bôi lên môi Tôn Ngữ bởi vì đau đớn mà đã sớm trắng bệch.
Lúc bôi lên màu đỏ tươi đẹp thật hợp với khuôn mặt trắng bệch của Tôn Ngữ có chút mị hoặc nói không nên lời…
“Ta làm cho ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, hương vị lần đầu tiên của ngươi cùng ta! Ta vĩnh viễn là nam nhân của ngươi!” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của người dưới thân mê luyến nói.
Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng đầy huyết tinh, vốn tưởng rằng ác mộng đáng sợ rốt cục đã xong, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương hung hăng hôn, cưỡng ép hôn thắm thiết , lưỡi cùng lưỡi trong lúc đó dây dưa, liếm láp … Cùng lúc đó, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy vật thể còn ở trong cơ thể lại lại một lần nữa cương lên…
“Tôn Ngữ ngươi đời này đều là của ta! Muốn rời khỏi ta, kiếp sau đi!”Trương Phong Dương bắt đầu một lần chinh phục khác…
Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương hung ác chúa tể , tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cảm thấy hảo chán ghét, cảm thấy mình hảo bẩn, ghét tới tận tâm… Cố chịu người trên người cưỡng ép ngược đãi, lúc sau Tôn Ngữ cái gì cũng không nhớ được , chỉ có chính mình khóc cùng cầu xin tha thứ, chiếm giữ cùng đòi lấy của Trương Phong Dương đã làm cho mình vô cùng tuyệt vọng tới cực điểm…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top