1-2-3-4-5

Chương 1

Trong phòng làm việc siêu cấp xa hoa , Trương Phong Dương cao lớn uy vũ đang dùng lưỡng đạo ánh mắt có thể lạnh chết người gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đang khiếp đảm gầy yếu tái nhợt, có chút phát run trước mắt kia.

Trước mặt Trương Phong Dương cường tráng, nam tử nhỏ gầy tên gọi Tôn Ngữ. Tôn Ngữ ở trước mặt Trương Phong Dương tựa như con mồi nhỏ sợ hãi run rẩy trước mặt mãnh thú... .

Tôn Ngữ ngồi ở trên ghế sa lon mà như đứng ngồi không an, cảm thấy băng sơn khí tràng của nam tử cao lớn cường đại trước mặt, người nọ ánh mắt đại hàn lạnh như băng tựa hồ giống như muốn đem mình ăn luôn.

Tôn Ngữ bởi vì khẩn trương đã như không thể hô hấp, hai tay lo lắng bất an túm một góc quần áo đã phai bạc màu.

Vì cái gì lại ở trong công ty cho vay nặng lãi này, nghĩ đến Tôn Ngữ thoáng cười khổ; mình là một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện... Từ nhỏ nhát gan chất phác sống đến ba mươi năm, trừ tấm bằng tốt nghiệp đại học hạng ba ngoài ra cái gì đều không có, không có tiền, không có công việc cố định, không có năng lực, chính là ngay cả thân thể cũng là gầy yếu đơn bạc... .

Bởi vì mình bên trong khô khan lại nhỏ gầy, hơn nữa không có tiền, cũng không có khả năng hấp dẫn chú ý của người khác, cứ như kiểu bị thất lạc đến trên đường cái liền tìm không thấy.

Hơn nữa từ nhỏ chính là lớn lên ở cô nhi viện, hai bàn tay trắng, ngay cả bằng hữu cũng không có, từ nhỏ đến lớn chỉ cùng sống với Bình thê tử cũng là người thân duy nhất trong cô nhi viện, mình và nàng cùng nhau lớn lên, sống cùng nhau, sau đó cùng nhau làm công, đến trường, yêu nhau, tốt nghiệp tìm việc làm, kết hôn, sinh bảo bối... Vốn tưởng rằng có thể sống thật vui vẻ, bình bình đạm đạm cùng người mình yêu đến cuối cuộc đời này... .

Chính là, trời cao có lẽ đố kỵ hữu tình nhân , hắn rõ ràng chia rẻ mình và thê tử, làm cho mình cùng người mình yêu nhất thiên nhân vĩnh viễn chia cách... .

Bình thê tử yêu thương của chính mình bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, lúc người sinh sản vì khó sinh mà đã rời bỏ nhân thế, chỉ lưu lại một đứa nhỏ ba tuổi là Tôn Phỉ Nhi, làm cho tiểu gia đình vốn đã đáng thương này phá thành mảnh nhỏ... .

Ngay lúc chính mình bi thương cũng muốn đi tìm cái chết, thiếu chút nữa cắt cổ tay tự sát nghĩ muốn đi theo bước chân thê tử yêu dấu của chính mình, nhưng nhìn tiểu hài tử Tiểu Phỉ Nhi kêu than đòi thức ăn lại đành quên đi... Vài năm nay chính mình nuôi nấng tiểu nãi oa, vừa làm cha lại vừa làm mẹ nó, đến mọi nơi làm công nuôi sống mình và đứa nhỏ... .

Có vài người khuyên mình đem đứa nhỏ không mẹ này đưa đến trong nhà người có năng lực nuôi... Mình có thể giảm bớt gánh nặng, chính là thầm nghĩ dựa vào năng lực của mình nuôi sống mình và kết tinh tình yêu của thê tử mà mình yêu nhất, cho thê tử có thể nhìn thấy con của mình lớn lên, đến trường, kết hôn... .

Chính là hài tử đáng thương này gần đây trong ngực khó chịu té xỉu bị đưa đến bệnh viện, tra ra mới biết có bệnh tim bẩm sinh di truyền phi thường nghiêm trọng, phải giải phẫu, chỉ có dựa vào giải phẫu thay tim, Phỉ Nhi mới có thể sống sót... .

Đứa nhỏ phải lập tức được phẩu thuật, hiện tại không có tiền chỉ có thể dựa vào dược vật ở viện để bảo mệnh, chính là giải phẫu này phi thường xa xỉ ít nhất phải hơn ba trăm vạn... .

Chính mình vốn cũng bởi vì phí trị liệu của mẫu thân đứa nhỏ mà nhà chỉ còn có bốn bức tường, một phân tiền cũng lấy không được, chỉ có làm công mọi nơi, một ngày làm hơn mười phần công việc, mỗi ngày từ sáng sớm trời còn chưa lượng (sáng) chính mình liền dậy đi đưa báo chí, đưa sữa, sau đó đi khách sạn làm phục vụ bưng chén đĩa, làm chào hàng... Như thế vòng đi vòng lại mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa dừng.

Mình làm quá nhiều công việc từ chào hàng thương phẩm, mua bảo hiểm, đến phục vụ quán... Cái gì cũng đã làm nhưng đáng sợ chính là khoảng cách với con số này như trời với đất, chính là mỗi ngày viện phí nằm viện của Phỉ Nhi cùng dược phí áp lực đến chính mình thở không ra hơi, nhưng mình chưa từng nghĩ muốn buông tay bởi vì Phỉ Nhi là đứa nhỏ duy trì tình yêu của mình và sinh mệnh Bình t hê tử, là tất cả của chính mình.

"Ba ba, ta thật là khó chịu! Ta muốn ôm một cái!" Tôn Ngữ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tôn Phỉ Nhi phát ra âm thanh, không hề có sức sống nằm ở trên giường, thân thể nhỏ nhắn mặc bệnh nhân phục màu trắng thật to, thống khổ hướng chính mình nhõng nhẽo. Bản thân nhỏ nhắn cùng diện mạo khuôn mặt gần như tái nhợt phía trên ngưng một cỗ u buồn không thích hợp với tuổi của nó... .

"Ba ba ôm! Ba ba đã một ngày không đến thăm Phỉ Nhi, Phỉ Nhi rất nhớ ba ba" Tiểu Phỉ Nhi ba tuổi hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn Tôn Ngữ, Tôn Ngữ lòng đau thương đem nó chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Có lẽ Phỉ Nhi từ nhỏ do uống thuốc nhiều, nó cũng không phải một tiểu hài tử phi thường thông minh, nó ba tuổi cũng chỉ biết từ một đếm tới năm mươi, phản ứng cũng không phải nhanh nhẹn, có chút ngu si trì độn... .

Nhưng Phỉ Nhi trời sinh lúc còn nhỏ đã nhu thuận, mỗi lần nhìn Tôn ngữ mệt đến gần chết, nó sẽ thực lo lắng ưu thương. Mà bi thương cùng sầu lo vốn là đứa nhỏ ba tuổi vô ưu vô lự so với nó không hề có.

Tôn Ngữ càng ôm Phỉ Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái của nó càng có cảm giác sợ hãi thật sự sợ mất đi, loại cảm giác sợ hãi mất đi lúc nào cũng ở quanh quẩn chung quanh chính mình.

Bác sĩ nói không thể đợi nữa, đứa nhỏ này trước hết phải tiến hành kỳ giải phẫu tim bắc cầu thứ nhất, chờ đủ lớn lại tiến hành kỳ giải phẫu thứ hai, như vậy nó mới có thể sống sót, bằng không nó sống không quá năm tuổi... .

Nhưng Tôn Ngữ hiện tại thật không có cái gì nắm chắc, dựa vào năng lực một người của chính mình, như thế nào cũng không thể xoay sở nổi phí giải phẫu lớn như vậy!

Tôn Ngữ vẫn ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của Phỉ Nhi, mình nhìn nó lộ ra nụ cười có chút chua sót.

"Ba ba, ngươi có đôi mắt đen giống như gấu mèo a!" Tôn Phỉ Nhi dùng tay không lực nhè nhẹ sờ mặt Tôn Ngữ, giống như sợ Tôn Ngữ đau, động tác khinh nhu (nhẹ nhàng, ôn nhu) làm cho Tôn Ngữ cảm thấy hơi ngứa.

Tôn Ngữ đem tay nhỏ bé của nó đặt ở môi hôn thân: "Phỉ Nhi ngoan ngoãn, hảo chậm, nhắm mắt lại, ngủ đi." Dụ nó tiến vào mộng đẹp... .

Sau khi nhìn Tôn Phỉ hàm chứa tươi cười đi vào giấc ngủ, Tôn Ngữ đắp cho nó một cái chăn tốt

Đứng lên đi WC, đóng cửa lại, xuất ra một cái danh thiếp, là danh thiếp bá thiên (người đứng đầu) của công ty cho vay nặng lãi, nói đến việc chính mình có được danh thiếp này cũng là kỳ lạ: Mấy ngày trước, mình ở trên đường đưa sữa thiếu chút nữa bị một chiếc limousine hoa lệ quý báu bóp còi tung ngã, trong xe ngay cả lái xe cũng không xuống dưới càng không nói giải thích chỉ hé ra danh thiếp bỏ lại, hung tợn cảnh cáo mình không cần nhiều chuyện bảo mình mau cút đi, lúc ấy chính mình sợ tới mức thất hồn lạc phách chờ chiếc xe tuyệt trần kia đi mới có thể lấy lại tinh thần, nhìn danh thiếp này mới biết được đây là công ty cho vay nặng lãi!

Lúc ấy chính mình nghĩ có lẽ có thể đi đến công ty bọn họ một lần xem có phải hay không có thể mượn tiền trả phí giải phẫu cho Phỉ Nhi... Mặc dù mình thực nghèo khó, có lẽ không mượn được tiền, nhưng chính mình cũng phải đi thử xem, có lẽ Phỉ Nhi sẽ có một con đường sống sót... Kết quả, hiện tại chính mình liền ở trong này ngồi.

"Tôn tiên sinh thỉnh uống trà." Đứng ở bên cạnh nam nhân băng sơn mãnh thú nhìn qua là nam tử thanh tú mắt tựa hoa đào đem một chén nước đưa tới trước mặt Tôn Ngữ.

"Cám ơn ngài." Tôn Ngữ hèn mọn gật gật đầu, tay bưng chén nước trên bàn lên đưa tới bên miệng.

"Ngươi tên gì."

Nhìn chằm chằm vào Tôn Ngữ, nam tử đột nhiên mở miệng làm cho Tôn Ngữ cảm giác cường lực rét lạnh áp bách, thần kinh vốn liền siết chặt dọa y đến nỗi cái chén đẹp đẽ quý giá cầm trong tay rơi đỗ trên thảm.

Nam tử Khôi ngô lông mày rậm vừa nhíu, nhìn chằm chằm nước trà đổ trên tấm thảm thủ công nhập khẩu trước mặt.

"Thực xin lỗi... Ta thay ngài lau sạch." Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy quỳ xuống kéo quần áo lau đi nước trên mặt đất, kết quả là càng lau càng bẩn, Tôn Ngữ nhìn đến nam tử băng sơn trước mắt kia lông mày rậm mặt nhăn càng thêm bối rối.

"Đúng... Thực xin lỗi." Tôn Ngữ bán quỳ trên mặt đất chân tay luống cuống

" Ngươi có biết hay không tấm thảm tốt này chính là nhập khẩu mấy chục vạn! Ân! Ngươi dơ, ngươi định bồi thường sao đây?"

---------

Chương 2

"Ngươi có biết hay không tấm thảm tốt này chính là nhập khẩu mấy chục vạn! Ân! Ngươi dơ, ngươi bồi thường sao đây? Thật sự là cái gì cũng vô ích!" Trương Phong Dương cười lạnh nói

Tôn Ngữ bị dọa ngồi trên mặt đất có chút sợ hãi nhìn Trương Phong Dương tựa như dã thú, rưng rưng khiếp đảm nói năng lộn xộn "Thực xin lỗi... Ta không phải cố ý ... Ta... Không có tiền "

"Tôn tiên sinh đừng lo, cái đó ngài không cần lo lắng. Sẽ không bắt ngài bồi thường đâu." Nam tử thanh tú ánh mắt hoa đào vội vàng đỡ Tôn Ngữ đang quỳ rạp dưới đất thân thiết nói.

"Cám ơn ngài, " Tôn Ngữ nhìn đôi mắt hoa đào của nam nhân này nói cảm ơn

"Không có việc gì! Ta họ Tiêu, gọi là Tiêu Mặc, nhĩ hảo" Tiêu Mặc thân thiết hướng Tôn Ngữ nói.

"Tiêu tiên sinh nhĩ hảo "

"Tốt lắm Tiêu Mặc, ta hỏi ngươi, tên đầy đủ của ngươi là gì?" Trương Phong Dương không kiên nhẫn đứng lên, thân hình cao gần 1m9 làm cho hắn có vẻ phi thường cao gầy cường tráng, đến gần ở trước mặt hắn Tôn Ngữ có vẻ càng thêm nhỏ gầy.

"Ta... Tên là Tôn Ngữ "

Tôn Ngữ bị khí phách của Trương Phong Dương sợ tới mức phát run nhỏ giọng trả lời.

"Ngươi muốn mượn bao nhiêu tiền?"

"Ta... Muốn mượn... Ba... Ba trăm vạn."

Tôn Ngữ cúi đầu đỏ mặt không khỏi lo lắng ấp a ấp úng nói.

"A? Phải không? Ba trăm vạn đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, ngươi có thể trả sao?"

Trương Phong Dương nghe thấy lúc sau chân mày rậm khơi mào lông mi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tôn Ngữ từ trên xuống dưới trêu đùa hỏi.

Tôn Ngữ thân thể nhỏ gầy đơn bạc có chút lạnh run, mắt đục đỏ ngầu tựa như một con thỏ bị người khi dễ, còn có cách ăn mặc hàng rong vỉa hè rách rưới kia, Trương Phong Dương tuyệt đối tin tưởng, nam tử nhỏ gầy khiếp đảm này, chỉ sợ hắn vẫn có gan mượn số tiền kia chẳng khác gì mất mạng.

Bất quá Trương Phong Dương không quan tâm việc đó, tiền hắn cho mượn đi sẽ không thể không thu trở lại. Vay nặng lãi lợi cuồn cuộn còn có cả quyền lực, chình mẹ kiếp một kẻ nghèo hàn, cũng sẽ ép ra được món tiền béo bở... Huống chi, trước mặt mình nam tử tên gọi Tôn Ngữ này diện mạo bình thường nhỏ gầy, lại có đôi mắt tĩnh giống thanh tuyền (dòng sông xanh) trong suốt, làm cho khuôn mặt bình thường kia không thể bình thường, tôn lên tựa như tiên tử ngộ nhập thế gian, giống như không có bị ô nhiễm của trần thế, thuần khiết thanh thuần...

Chính mình lớn như thế cũng chưa từng thấy qua người có đôi mắt thanh thuần như vậy, kỳ thật chính mình không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn... Ngày đó một lần trong lúc thời điểm vô tình nhìn thấy hắn, chính mình liền không thể quên ánh mắt của hắn, bộ dáng của hắn... Chính mình đối với hắn thật sự cảm thấy hứng thú, phi thường cảm thấy hứng thú... .

"Ngươi như vậy có công việc cố định chưa?" Trương Phong Dương khóe miệng hiện ra một tia cười xấu xa khó có thể phát hiện được.

"Không có... Bất quá ta mỗi ngày đều phải làm vài phần công việc..." Tôn Ngữ cúi đầu nhỏ giọng nói, đầu thấp càng thêm thấp.

"Như vậy, làm công mỗi tháng thu vào bao nhiêu?"

"Hai... Hai ngàn "

"Thế! Ngươi cho rằng ngươi có thể trả được sao?" Trương Phong Dương khinh thường cố hỏi.

"Ta... Ta nhất định có thể làm được... Ta chính là bán thận bán huyết cũng sẽ trả lại ngươi... Tiên sinh!" Tôn Ngữ nhìn chằm chằm vào tâm thảm tích nước lắp ba lắp bắp nói.

Tôn Ngữ cảm giác được nam tử cường tráng đối diện kia đang ở từ trên xuống dưới đánh giá chính mình trong ánh mắt còn mang theo khinh bỉ sâu sắc, làm cho mình thật sự cảm thấy tựa như bị một con mãnh thú hung ác nhìn chằm chằm khủng bố cảm giác, Tôn Ngữ không tự chủ được rùng mình một cái.

"Áo... Phải không!" Trương Phong Dương nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Tôn Ngữ thoáng nở nụ cười tà.

"Ngươi là đánh bạc thua tiền? Nhìn ngươi gầy như vậy không phải chính là kẻ nghiện chứ! Hay là nuôi nữ nhân? Như thế nào lại cần thiết mượn nhiều tiền như vậy?" Nói xong Trương Phong Dương vẫn lạnh như băng

"Không phải, ta không có... Ta muốn cho hài tử của ta chữa bệnh... Nó..." Tôn Ngữ đỏ mặt tía tai, vội vàng cúi đầu muốn giải thích.

"Tốt lắm, lão tử mặc kệ ngươi vay tiền rốt cuộc muốn làm gì..." Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói xong tùy tay cầm lấy một bản hợp đồng, cầm bút hung ác nói.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi tuổi." Tôn Ngữ thành thật trả lời.

Trương Phong Dương dừng bút lại, ngẩng đầu. Ba mươi tuổi? Nếu không nói, thật đúng là nhìn đoán không ra, tiểu nam nhân gầy gò nhỏ nhắn khô khốc này, thế nhưng cũng ba mươi, so với chính mình hơn tận sáu tuổi, chính là, hắn tất tất hạt hạt (gầy yếu lôi thôi) như vậy , vóc dáng ải ải (thấp lùn), mới đến vị trí ngực của mình, vị trí cánh tay, vị trí chân, thật còn không giống như bộ dáng người trưởng thành, thật sự là buồn cười

"Giấy căn cước số bao nhiêu?"

"34xxxxxxxxxxx..."

Nghe Trương Phong Dương hỏi Tôn Ngữ thành thành thật thật nhất ngũ nhất thập đem toàn bộ thông tin cá nhân của mình nói cho hắn... .

"Có thể cho ngươi mượn tiền! Ba trăm vạn này, phân ra một năm phải trả hết nợ! Cộng thêm lợi tức (lãi) tám mươi vạn, tổng cộng xem như cho ngươi mượn ba trăm tám mươi vạn, biết không? Còn có mỗi tháng phải trả thêm lãi mang vốn cho ta 10 vạn, nếu mỗi tháng mười vạn ngươi còn không trả nổi, như vậy ngươi chính là nô lệ của ta, hết thảy nghe ta chi phối! Hiểu được lời ta nói, thì kí tên ngay tại mặt trên này!" Trương Phong Dương đem hợp đồng ném đến trước mặt Tôn Ngữ.

Tôn Ngữ khó có thể tin nổi khi nhìn hợp đồng mượn tiền, có chút không thể tin rằng mình không có tiền, không có thế chấp, không có thu nhập ổn định... Nam tử cường tráng này thế nhưng nguyện ý đem một số tiền lớn như vậy cho mình mượn, tuy rằng lợi tức cao nhưng thật sự hảo cảm ơn nam tử này, nguyện ý ký cho mượn tiền cứu mạng Phỉ Nhi, mình chính là liều chết liều sống làm việc cũng sẽ đem số tiền kia trả lại cho người ta, Tôn Ngữ cầm bản hợp đồng kia đóng mở, ất phương (chỗ ký tên ): Trương Phong Dương. Là tên của nam tử khôi ngô kia sao? Ba trăm tám mươi vạn, mỗi tháng còn phải trả mười vạn... Nghe thấy con số này đã muốn áp lực đến chính mình không thở được.

"Ngươi xem xong chưa! Xem xong rồi liền nhanh ký tên của ngươi!" Trương Phong Dương không kiên nhẫn đem bút cùng mực đóng dấu ném tới trước mặt Tôn Ngữ.

Tôn Ngữ cũng không xem đến hết bản hợp đồng kia, vội vàng nhặt lên trên bàn ký, rất nhanh ở chỗ giáp phương viết tên của mình, hơn nữa đem tay của mình ấn đặt tại tên của mặt trên, sau đó vội vã đem bản hợp đồng kia đưa tới trước mặt Trương Phong Dương ....

Tôn Ngữ vội vàng như vậy là bởi vì sợ hãi đêm dài lắm mộng, sợ hãi Trương Phong Dương này sẽ hối hận, không cho mượn tiền, chính mình lại hai bàn tay trắng... .

Trương Phong Dương ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, mặt không chút thay đổi đại khái nhìn lướt qua hợp đồng, xuất ra một tờ chi phiếu, ở trên mặt viết con số ba trăm vạn sau liền ném về phía Tôn Ngữ.

" Chi phiếu ba trăm vạn. Nhớ rõ mỗi tháng 29 hào đến công ty của chúng ta trả tiền lại, chứng minh nhân dân của ngươi, sổ hộ khẩu vân vân... Hết thảy kiện giấy căn cước lưu lại làm thế chấp, ngươi có thể đi rồi."

Tôn Ngữ cầm chi phiếu liên thanh nói cám ơn, vừa nói vừa hướng đi. Thất tha thất thểu không chú ý ghế dựa phía sau, bang một tiếng, đã bị ghế dựa bán ngã xuống đất, ngã chổng vó, luống cuống tay chân từ trên mặt đất bò lên, Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ bộ dáng chật vật vội chạy nhanh đỡ hắn một phen nói; "Tôn tiên sinh có thể đi trở về, không cần quên mỗi tháng trả tiền lại là được."

"Hảo! Cám ơn!" Tôn Ngữ khập khiễng ly khai văn phòng của Trương Phong Dương...

"Tiêu Mặc, đem tiền cho loại ngu ngốc này mượn, đầu óc ta có phải hay không mất trí." Trương Phong Dương sau khi Tôn Ngữ ngu ngốc vụng về rời đi, có chút hối hận nói.

"Phong Dương, ta thấy ngươi biết rõ hắn không thể trả nổi, vậy ngươi còn cho hắn mượn, không phải chứng minh ngươi đã có biện pháp lợi dụng hắn kiếm tiền sao." Tiêu Mặc có chút không đành lòng nói.

"Tiêu Mặc ngươi vẫn là rất mềm lòng!"

"Cái kia, ngươi không phải là, muốn đem bộ mặt thanh thú của tên kia, bán cho tiêu dao đường (nơi ăn chơi) Áp Tử điếm sao!" Tiêu Mặc kinh ngạc nói

"Tiêu Mặc, ngươi hiểu rất rõ ta, dù sao ta thấy cái tên nghèo nàn kia tuyệt đối không có tiền trả, ngươi cũng biết chỉ cần ở trong tay của ta cái gì cũng có thể ép ra tiền, hơn nữa nơi đó quả thật là địa bàn của Khuyết thiếu gia! Ta sẽ cho hắn mượn tiền, bất quá là tên nhát gan này coi như có vài phần tư sắc! Còn ngươi, ta kỳ thật không biết đối với người kia có loại cảm giác gì... Tốn chút tiền trinh (món tiền nhỏ) là có thể mua được một nô lệ làm không biết mệt ... ." Trương Phong Dương híp mắt không có hảo ý nói.

"Khụ! Phong Dương ngươi không cần quá phận thì tốt rồi!" Tiêu Mặc lắc lắc đầu trong đầu có chút lo lắng cho nam tử gầy yếu kia.

Lúc này Tôn Ngữ hoàn toàn không biết đây là một âm mưu bán mình, còn tại trong phòng cho thuê cũ nát ôm di ảnh của thê tử vui vẻ cười, cẩn thận tìm kiếm trên báo chí việc mình có thể làm. Mỗi tháng mười vạn... Chính mình làm gì khả năng trong vòng một tháng kiếm nhiều tiền như vậy!

Mặc kệ nói như thế nào, phí chữa bệnh của Phỉ Nhi cùng phí giải phẫu đã có thể hạ xuống, một tháng này có thể kiếm được chút nào hay chút ấy, nếu không được thì liền van cầu bọn họ có thể hay không cho thêm một ít thời gian thư thả.

"Bình, ta đã mượn được tiền phẫu thuật! Con của chúng ta, được cứu rồi!" Tôn Ngữ vui vẻ nhìn Bình trong di ảnh, một nữ nhân xinh đẹp có nụ cười ấm áp, "Bình! Ta thật vui ... Ta rất nhớ nàng, nàng cũng nhớ ta chứ? Ta nhớ rõ nàng phi thường thích bài hát này ta hát cho nàng nghe!" Tôn Ngữ thương tiếc vuốt ve tấm di ảnh của thê tử, dùng thanh âm hơi nghẹn ngào khàn khàn cúi đầu ngâm nga lên;

Lại từng bước yêu liền phân tâm toái cốt (tan xương nát thịt)

Rơi vào trong cô độc vô tận

Thế giới rất lãnh khốc mộng rất đầu nhập (gần tiến đến)

Phải trả giá cho thói quen từ lâu đã không thể quay đầu lại

Gió đang khóc khi ta đi đến Huyền Nhai đình trú

Phát giác lệ cũng có độ ấm

Sinh mệnh quá ngắn cảm xúc đau thương quá rõ ràng

Mới để ngươi khiến cho ta yêu đến không đường thoái lui

Ta mặc kệ yêu thương lạc tới đâu

Ta chỉ cầu kiếp này cùng chung kiếp

Ngày đã tàn biển đã khô cạn

Tâm lưu một mảnh ký ức

Ngay cả nước mắt cũng có thể thấm ướt hạnh phúc này

Ta mặc kệ yêu thương chôn vùi nơi nào

Ta chỉ cầu cùng ngươi thẳng đến con đường cuối cùng

Nguyệt đã tàn đèn đã tắt

Đêm đen người mơ hồ

Cả đời này bởi vì yêu ngươi mới có thể sáng tỏ

Gió đang khóc khi ta đi đến Huyền Nhai đình trú

Phát giác lệ cũng có độ ấm

Sinh mệnh quá ngắn cảm xúc đau quá rõ ràng

Mới để ngươi khiến cho ta yêu đến không đường thoái lui

Ta mặc kệ yêu thương lạc tới đâu

Ta chỉ cầu kiếp này cùng chung kiếp

Ngày đã tàn biển đã khô cạn

Tâm lưu một mảnh ký ức

Ngay cả nước mắt cũng có thể thấm ướt hạnh phúc này

Ta mặc kệ yêu thương chôn vùi nơi nào

Ta chỉ cầu cùng ngươi thẳng đến con đường cuối cùng

Nguyệt đã tàn đèn đã tắt

Đêm đen người mơ hồ

Cả đời này bởi vì yêu ngươi mới sáng tỏ.....

Tôn Ngữ tiếng nói khàn khàn nghẹn ngào trong căn phòng nhỏ yên tĩnh cũ nát có vẻ phi thường cô độc bi thương..."Bình! Nàng nghe được không? Bài hát này ta nhớ rõ nàng trước kia hàng ngày đều nghe, ta cũng đã hát... Bình, ta rất nhớ nàng, ta hảo yêu nàng..." Tôn Ngữ rơi lệ đầy mặt ôm thật chặt di ảnh

Bình, nàng ở trên trời có khỏe không? Nàng nhất định phải phù hộ con của chúng ta bình an lớn lên... .

Chương 3

Trương Phong Dương hắn đối nhân xử thế ngang ngược mười phần, hắn đối với bất luận kẻ nào cùng bất cứ chuyện gì cũng đều lãnh khốc vô tình, hắn từng tự tay chặt bỏ hai tay của quản lí cấp dưới đi theo hắn nhiều năm, chỉ bởi trừng phạt người kia vì mang theo một khoản tiền lẩn trốn. Hắn đối với toàn bộ người phản bội hắn tuyệt không nương tay, tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác)... .

Tuy rằng Trương Phong Dương mặc dù mới hai mươi bốn tuổi cũng đã là một vị tổng tài (giám đốc) có tài sản kết xù cùng nắm giữ hàng triệu xí nghiệp công ti, hơn nữa đặc biệt bản thân Trương Phong Dương sinh ra đã nhất biểu nhân tài (tướng mạo tuấn tú), cao lớn uy mãnh , người lần đầu tiên gặp hắn đều là khâm phục thán; oa! Tiểu tử này bộ dạng thật lanh lợi!

Trương Phong Dương hắn sinh ra đã anh tuấn tiêu sái, vô luận đi tới đâu, đều có thể tỏa sáng trước mắt người ta, nhưng trên thực tế Trương Phong Dương là một ác bá lại thêm mười phần băng sơn. Tính cách khó lường tối tăm, người hiểu biết hắn, hình dung đối với hắn chính là: băng sơn, đại hàn, mãnh liệt.

Phong cách làm việc của hắn chính là nhanh, chuẩn, tàn ác, thật sự càng thêm tàn ác, chỉ cần là hắn muốn gì đó thì mẹ kiếp (=.=") không có không chiếm được... .

Kỳ thật nói đến Trương Phong Dương liền không thể không nói đến phụ thân của hắn -- Trương Khiếu, phụ thân của Trương Phong Dương Trương Khiếu kia sinh chính là mặt tựa hoa đào, tuấn lãng phi phàm, giống như hoa lan tốt đẹp nhất trong thiên hạ. (vừa tả hoa đào xuống đây lại hoa lan, cứ như đang tả vườn bông ấy =]] )

Trương Khiếu năm đó là lão Đại hắc đạo lớn nhất của hắc bang điên cuồng gào thét, bang phái này là đầu cơ trục lợi từ súng ống, buôn bán thuốc phiện lập nghiệp.

Kỳ thật vị trí lão Đại bang phái này của Trương Khiếu là từ ca ca của hắn -- Trương Cường cướp đoạt cho... .

Trương Cường so với đệ đệ Trương Khiếu của hắn đã lớn hơn mười tuổi, cha mẹ của Trương Cường cùng Trương Khiếu đã bị cừu gia (kẻ thù) ám sát lúc bọn họ còn rất nhỏ... .

Từ nhỏ Trương Cường giống như cha mẹ tự tay nuôi nấng, chiếu cố tiểu đệ đệ Trương Khiếu... Trương Khiếu cùng Trương Cường hai người sống nương tựa lẫn nhau, chính là không biết bắt đầu từ khi nào, Trương Cường liền phát hiện hắn đối với đệ đệ Trương Khiếu có dục vọng độc chiếm phi thường mạnh mẽ.

Cái loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt này chính là Trương Cường chỉ cần phát hiện Trương Khiếu rời khỏi chính mình nửa bước, sẽ làm cho hắn tâm loạn như ma tọa lập nan an (đứng ngồi không yên), chỉ cần Trương Khiếu cùng người khác nói chuyện sẽ làm cho hắn ghen tị đến phát cuồng...

Trương Cường hận không thể đem Trương Khiếu vĩnh vĩnh viễn viễn bắt giam ở trong phòng ai cũng nhìn không tới, đoạt không đi, hắn muốn Trương Khiếu cả đời sống cùng mình, lưu lại ở bên cạnh mình, làm bạn mình, yêu mình! Vĩnh viễn không cần cùng đệ đệ chia cách, chính mình cũng sẽ vĩnh viễn nắm giữ đệ đệ như vậy! Bởi vì Trương Khiếu là của mình! Là duy nhất của mình...

Cứ như vậy Trương Cường yêu Trương Khiếu yêu đến cực độ điên cuồng, yêu đến không thể tưởng tượng, yêu đến trong lòng tất cả đều là bộ dáng của Trương Khiếu, yêu đến cảm giác ngay cả trong không khí cũng đều là mùi hương của Trương Khiếu, yêu đến giống như cuồng phong thổi lá rơi xuống không có phương hướng... Cơ hồ đã quên đi hô hấp như thế nào... Toàn bộ đầu óc đều là Trương Khiếu, Trương Khiếu... (không thể nào chịu nổi nữa, Cường thúc no.1 ya...... )

Trương Cường biết đối với đệ đệ Trương Khiếu của mình không giống như điên cuồng yêu, Trương Cường càng ngày càng thích Trương Khiếu yêu đến không thể tự kềm chế, không thể khống chế chính mình! Vì thế lúc ngày sinh nhật 16 tuổi của đệ đệ Trương Khiếu hắn đã dùng phương thức nguyên thủy nhất, tàn bạo nhất để giữ lấy đệ đệ Trương Khiếu của mình, ở trên người Trương Khiếu để lại dấu vết thuộc về mình, làm cho Trương Khiếu chân chính vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về riêng mình... .

Mà Trương Khiếu kỳ thật đối ca ca Trương Cường chính là tình huynh đệ, hắn sau khi bị ca ca cưỡng ép, chính là cảm thấy được phi thường ghê tởm, nghĩ đến buồn nôn, cảm thấy được trước kia ca ca tựa như cha mẹ thân nhân bình thường đột nhiên trở nên đáng sợ, hảo biến thái, hắn phi thường hận ca ca Trương Cường.

Trương Khiếu phi thường chán ghét ca ca hắn cùng loại quan hệ bất chính này, hận đến trong tận xương cốt cũng chính là thống hận ca ca -- Trương Cường, Trương Khiếu nhiều lần muốn chạy trốn khỏi ca ca của hắn, chính là lại một lần một lần nữa đều bị nắm trở về, bị bắt trở về Trương Cường sẽ điên cuồng xâm chiếm, đòi lấy, ngược đãi đệ đệ của mình...

Trương Cường lấy roi hung hăng quật Trương Khiếu, đem Trương Khiếu nhốt tại tiểu hắc ốc (phòng nhỏ tối đen) mấy ngày mấy đêm, không để cho ăn cơm không để cho uống nước, thẳng đến khi Trương Khiếu sợ hãi cầu xin tha thứ chịu phục mới thôi... .

Trương Khiếu liều mạng phản kháng nhưng không cách nào thoát khỏi ca ca Trương Cường cùng sự dây dưa giam cầm của hắn, còn có trên thân thể bị cưỡng ép ngược đãi...

Đoạn thời gian kia Trương Khiếu thống khổ vạn phần, chỉ cảm thấy chính mình quá mức nhỏ yếu mới có thể bị chính ca ca biến kia thái giam cầm, xâm phạm, cưỡng ép, chính mình chỉ có trở nên cường đại mới có thể thoát khỏi cục diện thống khổ này... .

Trương Khiếu tính toán đến vị trí lão Đại kia, đến việc thoát khỏi giam cầm của ca ca Trương Cường, đến tự do... .

Về sau, Trương Khiếu không phản kháng bỏ trốn, ngược lại lợi dụng ái mộ mê luyến của Trương Cường đối với hắn, Trương Khiếu một bên sử dụng ra toàn bộ thủ đoạn câu dẫn Trương Cường, làm cho Trương Cường đối với hắn say mê mê mẩn, nói gì nghe nấy... Một bên bày bố sắp xếp vạch kế hoạch súng ống đạn được, liên hệ với cảnh sát một lòng thầm nghĩ đem Trương Cường kéo xuống ngựa... .

Vì thế, Trương Khiếu chiếm được hết thảy điều hắn muốn, lúc thời điểm Trương Cường yêu hắn nhất, mê luyến hắn nhất, Trương Khiếu thừa dịp hết sức không phòng bị này cho Trương Cường kích thật mạnh phế đi Trương Cường, đem Trương Cường đưa đến ngục giam, lấy tội buôn bán thuốc phiện phán Trương Cường chung thân giam cầm...

Trương Khiếu chiếm được hết thảy của Trương Cường, cũng thoát khỏi Trương Cường... Trương Khiếu cho là mình rốt cục khoái hoạt, tự do, không cần bị người kia cưỡng bức xâm phạm, đã qua rồi cái loại sống không có tự do cùng tôn nghiêm này... Chính là Trương Khiếu vẫn như cũ cảm thấy không sung sướng.

Trương Khiếu đêm khuya nằm mơ quay về lúc trước, lúc thời điểm tịch mịch, hắn thường xuyên luôn mơ thấy bộ dáng ca ca Trương Cường, thanh âm, thân ảnh hòa khí vị... . Chính là hắn biết mình hận Trương Cường, phi thường hận, nhưng chính là tâm lại không được như suy nghĩ của hắn -- Trương Cường.

Thời gian như nước chảy, quang cảnh đã mười năm sau, thời gian rất nhanh liền trôi qua;

Trương Khiếu cùng một vị cô gái xinh đẹp kết hôn, sanh ra hai người con trai một người tên là Trương Phong Diệu, một người tên là Trương Phong Dương. Bọn họ một nhà bốn miệng, trôi qua phi thường khoái hoạt, hoà thuận vui vẻ... .

Mấy năm nay Trương Khiếu một lần cũng không đi ngục giam xem qua Trương Cường, cũng không muốn đi hỏi thăm bất cứ tin tức gì của Trương Cường, một lòng thầm nghĩ quên hắn, coi như đó là một hồi ác mộng

Trương Khiếu mấy năm nay cũng đã giống như gần quên, ca ca làm cho mình thống hận -- Trương Cường, có lẽ Trương Khiếu đã muốn quên hắn...

Trương Khiếu không thích huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) của hắc đạo, vì thế liền theo chính đạo tẩy sạch sản nghiệp nhà mình, từ hắc đạo chuyển thành bạch đạo, mở mấy nhà công ty mậu dịch kỳ thật sau lưng cũng làm một ít hoạt động thu nhập ngầm đen tối, Trương Khiếu hoàn hoàn toàn toàn thập phần thoát khỏi cái thân phận hào quang của người trước...

Tại đây trong ngục mười năm qua Trương Cường vẫn lên kế hoạch báo thù, Trương Cường mười năm qua biểu hiện tốt bụng, hắn trước tiên chiếm được cơ hội nộp tiền bảo lãnh ra tù, mấy năm nay trong lòng hắn chỉ có một tín niệm chính là báo thù...

Chuyện hắn làm đầu tiên sau khi ra tù chính là tìm Trương Khiếu báo thù. Không! Không chỉ có là báo thù! Mà là một lần nữa đoạt lại đệ đệ vốn là của riêng mình, khiến cho mình điên cuồng yêu say đắm chính là vừa hận vừa yêu nam nhân này... .

Chương 4

Trương Cường vì đạt được Trương Khiếu, muốn Trương Khiếu chi thuộc về riêng mình, nên đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn... .

Trương Cường cả ngày lẫn đêm theo dõi Trương Khiếu, giống như rắn nhìn chằm chằm con mồi, chính là hung ác nhìn chằm chằm, Trương Cường cảm thấy không nên gấp gáp, muốn đi từng bước một, từng chút, trả thù Trương Khiếu, muốn hoàn hoàn toàn toàn đoạt được Trương Khiếu, làm cho Trương Khiếu quên không được mình... .

Trương Cường vừa ra ngục giam, liền liên hệ nhân mạch cũ, chèn ép công ty Trương Khiếu, làm cho công ti của Trương Khiếu bị đả kích phi thường trầm trọng... Khiến cho Trương Khiếu không biết làm thế nào... Trương Cường cơ hồ mỗi ngày đều quấy rầy điện thoại, cái gì cũng không nói chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của Trương Khiếu... (tội Cường thúc ghê ỌAỌ )

Trương Cường thừa dịp Trương Khiếu đi nơi khác bàn chuyện nghiệp vụ, Trương Cường bắt cóc thê tử cùng hai người con trai của Trương Khiếu... .

Trương Cường đầu tiên sát hại tàn nhẫn thê tử của Trương Khiếu, làm trò trước mặt hai đứa trẻ còn nhỏ một đao một đao cắt thịt lăng trì (tùng xẻo ấy =A=)... Bởi vì Trương Cường cho rằng Trương Khiếu thuộc về mình, không phải của người đàn bà kia...

Mà lúc ấy Trương Phong Dương chỉ mới 5 tuổi thật sự sợ hãi khi tận mắt chứng kiến ma ma của mình bị sát hại tàn nhẫn, máu tươi lưu đầy mặt đất, lúc sau xảy ra chuyện gì Trương Phong Dương cũng không nhớ được, huyết tinh nhiễm đầy trong trí nhớ của Trương Phong Dương...

Lúc ấy hắn hoàn toàn bị sợ hãi làm choáng váng, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ năm ấy bị thúc thúc Trương Cường của hắn bắt cóc sau đó trút hạ độc dược khiến cho hôn mê nghiêm trọng, mà ca ca Trương Phong Diệu cũng bị sát hại, ngay cả thi thể cũng không tìm được, nghe nói cùng với cả thi thể của mẫu thân Trương Phong Dương ném về hướng biển rộng...

Mà lần đó Trương Phong Dương trúng độc phi thường nghiêm trọng được cứu giúp giống như một kí tích, tỉnh lại sau đó, Trương Phong Dương không cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm tổn thương hắn. Hắn không bao giờ ... nữa tin tưởng bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, Trương Phong Dương trở nên phi thường lãnh khốc vô tình...

Kết quả của cuộc tình điên cuồng say đắm này chính là Trương Khiếu tự tay dùng súng giết chết ca ca Trương Cường của mình...

Nhưng sau lúc tự tay giết chết Trương Cường, Trương Khiếu thống khổ vạn phần, Trương Khiếu cũng không nói nên lời hắn đối với Trương Cường là yêu hay là hận, cũng không nói rõ Trương Cường đối với mình là tình nhân hay cừu nhân (kẻ thù)... Trương Khiếu đem thi thể của Trương Cường thông qua phương pháp trị liệu bảo quản đặc biệt, không để hư thối, đặt ở trong quan tài đặc chế, Trương Khiếu cơ hồ mỗi ngày đều đi thăm thi thể của Trương Cường, cầm cánh tay lạnh như băng của Trương Cường, đối cỗ thi thể kia nói chuyện...

Trương Phong Dương thật sự cảm thấy phụ thân điên rồi...

Trương Khiếu vài năm sau buồn bực không vui mà bệnh nặng nằm ở trên giường. Khi căn bệnh nguy kịch cố hết sức cầm tay của Trương Phong Dương hấp hối nói; "Phong Dương ngươi biết không? Người kia lúc thời điểm chết ở trong lòng ngực của ta, hắn toàn thân đều là huyết, cười nói với ta, Khiếu nhi, ta có thể chết ở trong lòng ngực của ngươi ta rất vui... Có lẽ ngươi không tin, ta thật sự thích ngươi... Có lẽ ngươi không tin tưởng... Ta còn thật sự thật sự thích ngươi, mấy năm nay ngươi có hay không từng thích qua ta - Trương Cường... Cho dù là một chút... Một tia... Một chút nào.... chút nào... Nói tới đây cơn đau vốn liền nhanh chóng kinh khủng Trương Khiếu mặt trắng bệch hiện ra thần thái hoang mang;

"Ta đối với ngươi mà nói có lẽ có một chút, nhưng ta còn rất hận ngươi". "Vậy là tốt rồi, ít nhất, trong lòng Khiếu nhi vẫn có vị trí của ta..." Trương Cường mỉm cười nhắm mắt lại, chết ở trong lòng ngực ta...

"Kỳ thật ngươi biết không? Phong Dương ta thật sự không nghĩ sẽ giết hắn, nhưng là hắn giết mẫu thân ngươi, giết ca ca ngươi, cũng làm tổn thương ta và ngươi nên nhất định phải giết hắn, bởi vì hắn giết hài tử của ta... Hắn không thể tha thứ, ta có lẽ có một chút thích người kia, chỉ là ta không thể đối mặt với việc hắn là nam nhân, thực tế hắn là ca ca ta... Chính là ta còn hận hắn!

Hắn giết mẫu thân ngươi, ca ca của ngươi, kỳ thật mỗi ngày ta đều nhớ hắn, ta mỗi ngày đều ôm thi thể đã lạnh như băng của hắn nói rằng, ta yêu ngươi... Ta nhớ hắn đến đau lòng! Phong Dương ba ba thực đê tiện! Ba ba muốn đi lên thiên đàng gặp hắn! Phong Dương ngươi nhất định phải đem ta và thúc thúc ngươi an táng cùng một chỗ, Phong Dương hài tử của ta ngươi hảo hảo sống bảo vệ sản nghiệp cho ba ba, nói tới đây Trương Khiếu phun một vũng huyết,

"Còn nếu như ngươi có cảm tình với người nào đó thì bất luận là nam hay nữ ngươi cũng đều phải dũng cảm đối mặt... Ngươi phải dũng cảm yêu người trong lòng... Ba ba phải đi gặp người trong lòng... Ta thật vui vẻ... Ta yêu ngươi... Ca ca..." Nói xong liền mỉm cười rời bỏ nhân thế. Trong cuộc tình này không có người thắng...

Lúc ấy Trương Phong Dương chỉ mới 16 tuổi, nhưng hắn không lưu một giọt nước mắt, hắn cảm thấy phụ thân của hắn là người điên, thế nhưng lại yêu hung thủ sát hại mẫu thân cùng ca ca, người kia làm cho mình thống khổ đến cực điểm, biến thái đến cửa nát nhà tan...

Vì thế, Trương Phong Dương cũng không nghe theo nguyện vọng của phụ thân, tự tay hắn phân liệt phần mộ của thi thể cừu nhân vốn liền phải chôn cùng, giống như Trương Cường đối đãi với mẫu thân mình đem thi thể của hắn ném hướng biển rộng... Càng làm mộ của phụ thân Trương Khiếu gần mộ của mẫu thân cùng chôn quần áo và di vật một bên... Trương Phong Dương hận thấu kẻ bại hoại kia đã phá hủy gia đình mình

Trong trí nhớ của Trương Phong Dương vui sướng nhất chính là thời thơ ấu, từ nhỏ mình và phụ thân mẫu thân còn có ca ca cùng nhau khoái khoái lạc lạc, vô ưu vô lự chung sống với nhau, bọn họ quan tâm mình, thương yêu mình, người trong gia đình thật tâm trân trọng mình.

Có người nhà trong trí nhớ cũng đều là ấm áp, tựa như ánh sáng ngọn nến xinh đẹp. Nhưng một năm nọ, ánh sáng ngọn nến ấm áp kia trong nháy mắt bị dập tắt, hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân bị giết sống, ca ca cũng đã chết, phụ thân cũng buồn bực không vui, thương tâm rơi lệ.

Từ đó về sau trái tim Trương Phong Dương trở nên lạnh như băng, trí nhớ biến thành màu đen, Không! So với màu đen càng trở nên thêm hắc ám còn có nhân sinh cô tịch...

Trương Phong Dương phi thường thống hận hung thủ làm cho mình cửa nát nhà tan, hắn hận cái người mà vốn phải kêu là thúc thúc, kỳ thật người kia bộ dạng một đôi mắt thanh tựa như thủy, sáng như gương... Hắn phi thường thống hận cái loại đôi mắt nam tử dài mà trong suốt ấy, nhưng Trương Phong Dương không còn có thể gặp qua đôi mắt nào thanh tú như vậy nữa...

Từ đó về sau, Trương Phong Dương hắn sống khônđược g vui, hắn cảm thấy phi thường cô độc...

Ngày đó, Trương Phong Dương đi tham gia tụ hội xã hội thượng lưu cực kỳ buồn chán vô vị, cái gọi là xã hội thượng lưu sắc mặc ghê tởm, dáng vẻ kệch cỡm làm cho Trương Phong Dương cảm thấy cực kỳ phản cảm nhàm chán...

Liền cũng không quay đầu lại lái xe rời đi, ai ngờ đi ngang qua một cái ngã tư đường, thời điểm sắp đến cửa nhà, xuyên thấu qua cửa kính xe, một vị nam tử gầy gò nhỏ bé, chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh phi thường cũ nát đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Trương Phong Dương,

Nam tử gầy yếu kia đang từ từ trút đầy bình sữa , đẩy xe sữa , cố hết sức đi ở trên vỉa hè. Sau chốc lát đi rồi, nam tử gầy yếu kia đem xe đứng ở ven đường, ngồi vào trên bậc thang đường cái nhìn bình sữa, đếm mấy tờ tiền giấy buồn cười đến vài giờ, hé ra nụ cười trong sáng tựa như bích thủy trời xanh trong suốt, lúc ấy là buổi sớm tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi lên nam tử bình thường không có gì lạ rồi lại trên gương mặt trong sáng thanh nhã, thuần khiết mơ hồ, tựa như dòng nước thanh tuyền chảy xuôi trên con đường nhỏ thôn quê, lại giống như gốc cây tuyết liên trên đỉnh tuyết sơn, thuần khiết xinh đẹp ôn nhuận như nước, tươi mát tự nhiên...

Trương Phong Dương chỉ cảm thấy trong lòng hình như đột nhiên dâng lên giống như trong lòng xúc động, "Đông... Đông... Đông..."Chính trái tim lạnh như băng thế nhưng lạ i nhảy lên! Trương Phong Dương vuốt lồng ngực của mình, cảm thụ phía dưới ngực trái tim nhảy loạn, hóa ra đến trái tim chính mình cũng sẽ bởi vì một người mà nhảy lên...

Về sau Trương Phong Dương không tự chủ sáng sớm nhiều lần ra đứng, trộm đến nơi đó trộm nhìn nam tử gầy gò kia, hàng ngày nhìn thân ảnh gầy yếu này, nhìn đôi mắt thanh thuần như nước, không biết vì cái gì đã ảnh hưởng hắn, khuất phục hắn... Muốn phải nhìn đôi mắt trong suốt kia bị phủ kín một tầng tối tăm, giống như chính mình, hắn nghĩ muốn thay đổi người kia...

Cơ hồ mỗi ngày Trương Phong Dương, xa xa đi theo người kia, ngay cả mình cũng không rõ tại sao phải làm như vậy, chỉ là muốn xem nam tử gầy yếu kia...

Đứng xa xa nhìn người nọ vội vội vàng vàng đi đưa sữa, đưa báo chí... Từ sớm đã đi làm công thật vất vả. Nhưng là, đôi mắt nam tử nhỏ gầy kia vẫn thanh thuần như nước trong sạch như cũ, nụ cười vẫn thuần khiết, không khỏi có chút thương hại hắn, hắn sao lại phải vất vả như thế? Hắn cần tiền như vậy sao?

Trương Phong Dương cũng không biết vì cái gì muốn đi theo nam tử nhỏ gầy kia, bất quá Trương Phong Dương phi thường xác định chính mình không thích nam nhân... Nhưng lại phi thường muốn nhìn đến nam nhân kia...

Trương Phong Dương vô cùng hận người có đôi mắt dài thanh thuần -- bởi vì giống như kẻ đã phá hư hạnh phúc của mình mà mình phi thường thống hận--chính là đôi mắt dài thanh thuần như nước của kẻ cướp đoạt, chính là đôi mắt trong suốt của kẻ đã làm thương tổn mình và phụ thân, làm cho mình vốn sống vui vẻ hòa thuận với ba ba, ma ma còn có ca ca âm dương cách biệt, làm cho mình sống vĩnh viễn trong cô tịch... Hắn chán ghét tất cả người có đôi mắt thanh thuần...

Trương Phong Dương cố ý lái xe hướng đụng nam tử gầy yếu kia sau đó hé ra danh thiếp bỏ lại, chỉ là muốn cho mình một lần cơ hội, bởi vì mình cũng không biết như thế nào nói rõ, hiện tại chính mình đối với nam tử kia là loại cảm giác gì-- nếu nam tử gầy yếu kia không tới tìm ta, ta sẽ quên hắn, nhưng nếu hắn tới tìm ta... Như vậy hắn liền vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được ta... Bởi vì hắn đã là đồ vật của ta...

Trương Phong Dương đem bản hợp đồng mượn tiền cầm lấy ( Trên thực tế là hợp đồng bán mình), hắn như tử nhìn chằm chằm tên của người kia-- Tôn Ngữ!

Này là lỗi của Tôn Ngữ, đều là sai lầm của người này. Nếu ngày đó hắn không xuất hiện ở chổ đó, chính mình sẽ không lại nhìn đến hắn. Chính mình vốn đã muốn quyết định buông tha hắn, là chính hắn chạy đến trước mặt của ta, nghĩ đến đây, Trương Phong Dương khóe miệng cong lên một tia cười xấu xa, Tôn Ngữ ngươi chính là con mồi của ta, nô lệ của ta, ngươi sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn là nô dịch của ta, vĩnh vĩnh viễn viễn làm món đồ vật của Trương Phong Dương...

Ở bên cạnh ta nước thanh tuyền chảy xuống, nghĩ muốn đối với ngươi như bàn chân của ta, nhấc lên từ dưới bùn cát, thay đổi nó, vẩn đục nó, làm cho nó vĩnh viễn vĩnh viễn thuộc về mình, hảo đem thanh tuyền kia nhiễm sắc thái dơ bẩn của mình... Biến thành nước bùn giống như chính mình... .

-------

Chương 5

Tôn Ngữ sau khi có ba trăm vạn, lập tức đem Phỉ Nhi từ phòng bệnh bình thường chuyển đến phòng bệnh loại chuyên, chữa bệnh cùng dược vật cũng đều là được đãi ngộ tốt nhất. Tôn Ngữ cảm thấy chỗ kí tên vay tiền cứu mạng này thật là tốt, Tôn Nói thông qua bệnh viện mời y tá tiểu Vương, là một cô gái từ nông thôn đến nên vô cùng giản dị, nàng phi thường thích Phỉ Nhi, Tôn Ngữ thực yên tâm nhờ nàng chiếu cố Phỉ Nhi.

Bởi vì có phí giải phẫu, tiểu Phỉ Nhi kỳ giải phẫu tim thứ nhất cũng được tiến hành.

Lúc ấy Phỉ Nhi khóc nháo, trên mặt đất giãy nảy nói không muốn giải phẫu, dù sao lấy quan điểm của một tiểu hài tử ba tuổi mà nói, giải phẫu thật sự đáng sợ, đứa trẻ còn nhỏ rất sợ đau đớn, sợ hắc ám...

"Phỉ Nhi nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi giải phẫu, ba ba liền mua cho ngươi một bộ màu váy công chúa màu trắng có được không!" Tôn Ngữ thương yêu quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy Phỉ Nhi không ngừng vặn vẹo, nói cái gì cũng không muốn giải phẫu.

Tiểu Phỉ Nhi cúi đầu nhìn bộ bệnh nhân phục dài rộng của mình, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập sắc thái khát vọng, Phỉ Nhi là một tiểu cô nương có thiên tính chưng diện trời sinh của con gái, bởi vì Tôn Ngữ không có tiền hơn nữa nó lại bệnh ngày ngày nằm viện, nó mỗi ngày chỉ có thể mặc bệnh nhân phục, căn bản chưa từng mặc qua váy, càng thêm chưa từng thấy qua cái gì váy công chúa...

Tiểu Phỉ Nhi có một lần đang nhìn, người nhà hàng xóm đến thăm người bệnh ở giữa còn có một vị tiểu cô nương mặc váy công chúa lụa trắng, lúc ấy tiểu Phỉ Nhi ánh mắt đăm đăm, làm cho nó biết nguyên lai con gái cũng có thể xinh đẹp như vậy, từ đó về sau trong lòng Phỉ Nhi liền có một giấc mộng nho nhỏ-- chính là cũng có thể có một bộ váy công chúa màu trắng thuộc về chính mình... Liền mỗi ngày kề cận Tôn Ngữ đòi mua, nhưng Tôn Ngữ vì phí chữa bệnh của nó căn bản không có tiền dư thừa, chỉ lừa nó nói lần sau... lần sau... lần sau nữa, chính là không có một lần nào từng mua qua cho Phỉ Nhi, giấc mộng váy công chúa của tiểu Phỉ Nhi lần lượt thất bại, nó lần lượt thất vọng, tuy rằng ngay từ đầu nhìn không thấy váy công chúa Tôn Phỉ vừa khóc nháo vừa làm nũng, nhưng nó không ghét ba ba, cũng biết ba ba vì bệnh của mình mà làm việc vất vả cực khổ...

"Ba ba... Có thật không?" Phỉ Nhi nhìn Tôn Ngữ không chắc chắn hỏi.

"Đương nhiên là sự thật ba ba sẽ không gạt tiểu Phỉ Nhi! Chờ Phỉ Nhi hết bệnh rồi ba ba còn mang ngươi đi công viên trò chơi, đúng rồi Phỉ Nhi còn phải mặc váy công chúa nha!" Tôn Ngữ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Phỉ.

Tôn Phỉ nghe lời nói Tôn Ngữ tinh thần hưng phấn, hai mắt thật to phiếm vui sướng nói; "Nha! Vạn tuế! Có đôi khi ta cảm thấy ba ba rất giống A Mộng (*) của Phỉ Nhi, có thể đáp ứng toàn bộ nguyện vọng của Phỉ Nhi..."

(*) A Mộng ý nói giấc mơ nhưng Phỉ Nhi gọi thân thiết như gọi tên người.

"Còn giải phẫu này tuyệt không đau, Phỉ Nhi không phải luôn cảm thấy ngực đau sao? Kỳ thật nha, đó là có một tiểu yêu quái ở trong trái tim của ngươi không ngừng quấy rối, cho nên trái tim của ngươi mới đau, mà giải phẫu là bác sĩ giúp ngươi đem tiểu yêu quái quấy rối kia đuổi đi mà thôi, không phải sợ, chỉ cần Phỉ Nhi nghe lời bác sĩ ngươi về sau sẽ không đau đớn nữa!" Tôn Ngữ khóe mắt ngấn lệ lại cười sáng lạn ôm Tôn Phỉ nằm xuống trên giường đẩy đến phòng giải phẫu, nói tới đây Tôn Ngữ chỉ muốn khóc, nhưng hắn không thể, bởi vì lúc trước mặt tiểu Phỉ Nhi của mình chính là không thể khóc phải cười, không thể làm cho con của mình khổ sở, muốn cho nó vĩnh viễn khoái hoạt, không có bi thương, không có ốm đau, hằng ngày giống như một thiên sứ mỉm cười sống trong đồng thoại mộng ảo tốt đẹp, mà mình chính là A Mộng ba ba vĩnh viễn làm cho nó vui vẻ hơn...

Cuối cùng Phỉ Nhi ngoan ngoãn nằm trong phòng giải phẫu... Tôn Ngữ nhìn giữa hình chữ giải phẫu màu đỏ hiện lên, mặt hoang mang lo sợ trông coi ở bên ngoài, hướng đối ngoài cửa sổ quỳ xuống chắp hai tay tạo thành chữ thập trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn chỉ muốn --thượng đế vạn năng van cầu ngài nhất định phải phù hộ tiểu thiên sứ của ta, nó là ánh mặt trời của ta, tất cả của ta, cầu ngài nhất định phải phù hộ nó... Liền như vậy quỳ suốt một buổi chiều, thẳng đến khi Phỉ Nhi giải phẫu chấm dứt...

Kỳ giải phẫu bắc cầu tim thứ nhất của Phỉ Nhi hoàn hảo thực thành công, đợi cho nó thời điểm năm tuổi là có thể tiếp tục tiến hành giải phẫu hoán tim!

Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi hôn mê trong lỗ mũi đang cắm cái ống, buộc ở trên một bịch nước, gây mê còn chưa tỉnh lại, trên thân bọc một tầng lại một tầng băng gạc, vai trên hằn sâu dấu vết đỏ, "Phỉ Nhi nhất định rất đau!" Tôn Ngữ tan nát cõi lòng nhìn đứa nhỏ tiều tụy sau giải phẫu, nhớ tới vị bác sĩ trưởng của Phỉ Nhi nói, Phỉ Nhi trên bề mặt từ ngực đến cần cổ sẽ lưu lại một vết mổ thật dài phi thường nghiêm trọng...

Vì vết sẹo đáng sợ như vậy, Phỉ Nhi về sau chỉ sợ cũng không thể mặc, cái váy công chúa nó thích nhất, chỉ có thể mặc quần áo cổ cao... Bất quá không việc gì cả ba ba vẫn sẽ mua cho ngươi Phỉ Nhi! Hơn nữa chờ ba ba trả nợ xong xuôi, ba ba liền ngày ngày mua váy công chúa cho Phỉ Nhi, mua quần áo xinh đẹp dẫn Phỉ Nhi đi công viên trò chơi, ăn KFC có được không!"Giờ phút này Tôn Ngữ rốt cuộc nói không được nữa, bởi vì chút này ở đứa nhỏ khác đều đã vui chơi qua, còn ở trong mắt con của mình lại là nguyện vọng to lớn trong lòng, là ba ba vô dụng, thực xin lỗi Phỉ Nhi. Nước mắt liền không thể ngăn được chảy xuống ở trên mặt Tôn Ngữ...

Tôn Ngữ không chờ Phỉ Nhi hoàn toàn tỉnh lại, đem Phỉ Nhi phó thác cho y tá tiểu Vương hảo hảo chiếu cố, Tôn Ngữ luyến tiếc nhưng chỉ có thể bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, bởi vì vội giải phẫu cho Phỉ Nhi, chiếu cố Phỉ Nhi nửa tháng cũng đã qua mau, đổi phòng bệnh, tìm y tá, phí chữa bệnh, phí giải phẫu, phía trước phía sau cũng hơn hai trăm vạn, hiện tại chỉ còn lại bốn vạn... Tôn Ngữ nghĩ mỗi tháng còn phải mười vạn, bây giờ chỉ có thể liều mạng làm công...

Tôn Ngữ mỗi ngày từ năm giờ sáng sớm đến mười giờ đưa báo chí, đưa sữa, giữa trưa gặm chút bánh mì với cải bẹ, đi ra công trường làm việc -- vác xi măng, vận bùn cát, vác gạch, nâng thép, vốn thân thể của hắn đã phi thường đơn bạc, trên công trường rất nhiều việc nặng đều làm hắn bất động, mang vác cũng bất động. Nhưng Tôn Ngữ vẫn là cắn răng, ép buộc thân thể làm việc, hắn cần kiếm tiền trả nợ, Tôn Ngữ đến bây giờ vẫn là đối với nam tử cao lớn kia thực cảm ơn, hắn là người có tấm lòng thật tốt cho mượn phí giải phẫu Phỉ Nhi, không thể không trả tiền cho người đó, chính dựa vào ý nghĩ này, Tôn Ngữ cứng rắn chống chọi, không để người khác nhìn ra hắn căn bản làm việc kiếm sống tốn sức đến bất động, làm việc vất vả cực khổ...

Thời gian buổi chiều mặt trời đúng là độc ác nắng nóng rát, Tôn Ngữ một ngày trôi qua đều nhanh bị phơi nắng, nhanh tróc một tầng da, mồ hôi cùng bùn cát, bụi đất rót vào trong làn da nóng rực đau đớn, cánh tay cùng phần eo đều bị trầy xước, toàn thân đau nhức, nhưng hắn đều cắn răng chịu đựng.

Sau lúc rời công trường cũng đã chạng vạng , không kịp ăn cơm chiều chỉ uống một hớp nước, liền vội vàng đi khách sạn làm thuê rửa chén đĩa , lau dọn WC, Tôn Ngữ tuổi không còn trẻ, không thể ở đại sảnh bưng chén đĩa chiêu đãi khách nhân, chỉ có thể ở tại phòng bếp khách sạn rữa chén đĩa, quét dọn WC... Tôn Ngữ dùng khí lực ít ỏi, dốc sức lau nhà, rửa bát, làm công việc...

Tôn Ngữ mỗi ngày đều phải làm đến ba giờ rạng sáng mới có thể từ khách sạn tan ca, một ngày trôi qua Tôn Ngữ làm việc liên tục đến cả sức để nói cũng không có. Vì tiết kiệm tiền thuê nhà, Tôn Ngữ đem phòng thuê nhỏ trả lại, chỉ mang theo túi du lịch đựng vài món quần áo cùng ảnh chụp thê tử của mình, mỗi ngày buổi tối ngay tại ghế dài công viên nằm nghỉ ngơi một hồi trong chốc lát, chịu bị muỗi đốt cùng đêm tối sợ hãi, cùng kẻ lang thang cướp đoạt ghế dựa công viên, nhưng Tôn Ngữ đã kiêng nể không đụng đến chuyện đó, một ngày gánh vác công việc trôi qua hắn mỏi mệt không chịu nổi, vừa nằm xuống là có thể ngủ... . Chờ tờ mờ sáng liền đứng dậy đến WC gần đó đơn giản rửa sạch một chút, lại đi làm công...

Không muốn đến bệnh viện sợ mình hiện tại bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, khiến Phỉ Nhi nhìn đến, sợ tiểu thiên sứ trong lòng sẽ lo lắng...

Cứ như vậy, thời gian nửa tháng rất nhanh trôi qua, trong thời gian nửa tháng Tôn Ngữ thực liều chết liều sống cố gắng làm việc nhưng tiền kiếm được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay -- chỉ có năm nghìn mà thôi. Tôn Ngữ nhìn tiền trong phong thư, tuy rằng hơn nữa còn có bốn vạn còn lại nhưng tổng cộng mới bốn vạn năm nghìn, vẫn chưa đến mười vạn a... Làm sao bây giờ?

Tôn Ngữ khiếp đảm bất an mang theo túi du lịch rách rưới đi tới văn phòng xa hoa của Trương Phong Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: