Chương 20
Tôn Ngữ đứng ở ban công , nhìn mặt biển xanh thẳm, suy nghĩ thực hỗn loạn, Tôn Ngữ vẫn bị hình ảnh đáng sợ trong giấc mộng kia quấy nhiễu, kỳ thật mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy giấc mộng kia, ngày trước thì giấc mơ đó luôn mờ mờ ảo ảo không rõ, nhưng mà từ ngày đầu tiên bị Trương Phong Dương ép buộc hoan ái với hắn, thì giấc mộng này càng ngày càng trở nên rõ ràng, Tôn Ngữ không biết việc này có phải đã từng phát sinh ở trên người mình không, hay là ảo tưởng trong mơ của mình, mọi thứ quá mức chân thật, chân thật đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, thật giống như là việc này đã từng phát sinh ở trên người mình vậy, cùng Trương Phong Dương hoan ái xong, liền xuất hiện giấc mộng kia, Tôn Ngữ đến bây giờ còn không rõ tại sao mình chỉ nằm mơ thấy giấc mộng này, rốt cuộc đây là ảo tưởng vô tình của mình, hay chính là ký ức trước kia của mình, cái đoạn ký ức mà mình đã mất đi trước đó?
Mỗi khi bị Trương Phong Dương ôm, mình sẽ mơ thấy giấc mộng kia, ở trong mộng mình biến thành một tiểu nam hài, đi bảo vệ đệ đệ của mình, toàn tâm toàn ý yêu đệ đệ đáng yêu kia, Tôn Ngữ biết giấc mộng này, ảo giác này của mình là không bình thường.
Tôn Ngữ nghĩ chẳng lẽ mình đã có thể nhớ tới, một phần trí nhớ mà mình đã mất đi trước kia sao?
Tôn Ngữ thường nghĩ, trong cái thế giới đông đảo này, rốt cuộc ai mới là cha mẹ của mình? Bọn họ sẽ trông như thế nào? Tại sao mình lại mất đi trí nhớ, và lúc đó tại sao trên người mình lại chứa đầy vết thương, bị người ta đưa đến cô nhi viện, cô độc lớn lên ở trong đó!
Tôn Ngữ chưa từng từ bỏ ý niệm (=suy nghĩ) tìm kiếm cha mẹ, hắn nghĩ rằng sống ở trên đời mà ngay cả bố mẹ mình mà cũng không biết là ai, như vậy người đó sống cũng quá bi thảm đi , nhưng Tôn Ngữ lại không tìm thấy cha mẹ hắn, không có cách nào có thể tìm ra người nhà của hắn, bởi vì hắn không nhớ được hình dáng của cha mẹ mình, không biết bọn họ là ai, tên gọi là gì, hình dáng như thế nào, tất cả mọi thứ hắn đều không nghĩ ra...
Hắn nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng mình biến thành một nam hài xinh đẹp mười tuổi, mang theo một tiểu nam hài mập mạp đáng yêu giống như búp bê vậy, tiểu nam hài kia, hình như là đệ đệ của mình thì phải, nhưng mà hình dáng của đệ đệ hiện lên không được rõ ràng cho lắm.
Trong giấc mộng này mình nhìn đệ đệ lớn lên, từ một em bé nho nhỏ đáng yêu màu hồng phấn lớn lên thành một tiểu oa nhi khỏe mạnh kháu khỉnh, mình thường ôm lấy đệ đệ và đút cơm cho hắn ăn, chơi cùng hắn, ngay cả với tiểu Phỉ Nhi mình cũng không thân mật như vậy, nhưng mà từ trước tới giờ mình chưa từng gặp qua đệ đệ này bao giờ, thật sự cảm thấy hắn rất quen thuộc, chẳng lẽ hắn chính là người nhà của mình trước kia, chính là đệ đệ của mình!
Ở trong mộng mình luôn ôm đệ đệ, đệ đệ rất thích đi theo mình, dùng âm thanh non nớt gọi ca ca ca... Ca ca ôm một cái, ca ca ta muốn ăn cơm, ta muốn ngươi đút cơm cho ta, ca ca ta muốn ngươi chơi với ta. Ca ca ta muốn cưỡi ngựa, ca ca ta muốn đi ngủ, ngươi ngủ cùng ta và hát ru cho ta ngủ nha... Ở trong giấc mộng, hôm nào đệ đệ cũng tìm đến mình.
Ngày nào mình cũng ở cùng một chỗ với đệ đệ, cùng nhau ăn cơm , cùng nhau ngủ , cùng nhau tắm rửa, nhưng mà, đệ thật đáng yêu nha, ngoan ngoãn hệt như một con cún nhỏ đáng yêu vậy, trên người còn phảng phất mùi sữa thơm.
Ở trong mộng mình và đệ đệ luôn ở bên nhau, mình kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, dạy hắn viết chữ, còn làm một cái diều hình con bươm bướm cho đệ đệ, sau đó hôm nào mình cũng mang đệ đệ đi thả diều, tiểu nam hài thường gối đầu lên đùi của mình ngủ khi chơi mệt, còn cùng nhau ăn bánh ga-tô, khiến mặt đều dính bơ tựa như một con mèo hoa(=một con mèo tam thể)...
Đệ đệ còn thích làm nũng với mình, hắn nói hắn thích một con gấu bông nhưng mà mẹ không mua cho hắn, mình đã dùng tất cả tiền tiêu vặt mua cho hắn một con gấu bông lông xù , hắn rất thích nó, ngày nào cũng ôm con gấu bông đó, hắn nói con gấu này chính là tiểu bảo bảo mà ca ca đã mua cho hắn, còn hắn chính là ba ba của tiểu bảo bảo.( thố thố: bảo bảo= em bé, dich đoạn này mà ta loạn hết lên với nhau....tại.... nó giống nhau quá...@_@)
Khó trách mình thích bánh ga-tô, bởi vì đệ đệ thích ăn bánh ga-tô nhất, đệ đệ thích bánh ga-tô có thật nhiều sô-cô-la, mình rất thích đệ đệ ở trong giấc mộng đó, thích tới nỗi đệ đệ thích cái gì mình cũng sẽ thích cái đó, đệ đệ chán ghét cái gì thì mình cũng chán ghét cái đó, ở trong mộng mình thích đệ đệ nho nhỏ kia một cách mù quáng, và đệ đệ cũng thích mình.
Đệ đệ thích ra vẻ người lớn nói với mình :ca ca về sau ta muốn chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chờ ca ca trưởng thành ta muốn làm tân nương(=vợ) của ca ca(thố thố:oh...thích làm thụ hả,ngược đời nhỉ?), thậm chí còn dùng lá tre làm thành hai cái nhẫn để kết thúc cho màn cầu hôn kỳ lạ này, ở trong mộng mình nói ca ca là nam sinh, là ca ca ruột của ngươi, ca ca không thể cưới đệ đệ được, nhưng đệ đệ lại nghiêm túc nói, ca ca không sao, ca ca không ta không làm tân nương của ngươi, sau này lớn rồi ca ca gả cho ta đi, ta làm chú rể của ca ca! Ta sẽ làm cho ca ca hạnh phúc....Bộ dạng non nớt phấn nộn mà ra vẻ người lớn của đệ đệ trong mộng thật đáng yêu.
Nhưng có một ngày, mà đến bây giờ mình vẫn con mình vẫn còn nhớ rõ, đệ đệ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của mình quấn quít lấy mẫu thân (=mẹ) cùng mình đi ra bên ngoài du ngoạn, mình và mẫu thân không chịu nổi được sự nhõng nhẽo của hắn liền đưa hắn ra bên ngoài đi dạo, chơi đùa khắp nơi, ngày đó là ngày vui sướng nhất của ta và đệ đệ! Nhưng có ai biết vui quá hóa buồn, chính là khi chúng ta muốn về nhà, đi qua một con đường nhỏ gần đấy, chúng ta bị đánh thuốc mê, rồi bị bắt cóc ...
Mình và đệ đệ cùng mẫu thân bị thủ hạ của một tên nam nhân độc ác, bắt lại , bị trói ở bên trong một cái kho để hàng, mình bảo hộ đệ đệ đang sợ đến phát run, bọn hắn làm trò ta cùng đệ đệ nhìn tên ác ma điên cuồng kia lấy hết quần áo của mẫu thân, lộ ra thân thể tuyết trắng của mình, mẫu thân giãy dụa điên cuồng và cầu xin tha thứ , nhưng mà vô ích, nàng bị trói chặt, giống hệt con bò tùy ý để tên ác ma kia làm thịt.
Mình và đệ đệ tận mắt nhìn thấy tên ác ma kia lấy ra một con dao nhọn, muốn dùng nó để cắt thịt của mẫu thân, tên ác ma dữ tợn nói với mẫu thân; "Con tiện nhân này dám gả cho Trương Khiếu của ta, Trương Khiếu hắn là của ta, ngươi cũng dám gả cho hắn, hơn nữa hắn vì ngươi, không gặp ta, hắn nói với ta hắn thích ngươi, chán ghét ta, Trương Khiếu là của một mình ta, hắn chỉ có thể thích ta, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục, chết không có chỗ chôn, tiện nữ nhân(=nữ nhân đê tiện) ta sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khoái, ta sẽ dùng con dao này đem thịt trên người ngươi cắt hết, cho ngươi biến thành một bộ xương trắng vô cùng đáng sợ, nhìn ngươi như vậy Trương Khiếu còn dám thích ngươi sao! !"
Vừa dứt lời, con dao nhỏ sắc bén cắt một miếng thịt trên cái đùi trắng nõn của mẫu thân, một vết cắt này rất sâu, sâu đến tận xương, mũi dao rất nhanh cắt đi một miếng thịt xuống dưới, mẫu thân đau liên tục kêu lên thảm thiết.
Trí nhớ của Tôn Ngữ càng lúc càng rõ ràng , hắn cảm thấy trước mắt toàn bộ đều là màu đỏ, tầm mắt mông lung, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, có con dao nhỏ đang cắt thịt trên mặt của mẫu thân, trên người, tay chân bị cắt vất ra đất, máu chảy lênh láng, còn nghe được tiếng 'Tê Tê' mà con dao nhỏ cắt vào thịt , ở trong mộng mình hô to "Không được làm như vậy, không được đối xử với mẫu thân như vậy! ! !"
Ác ma không nhìn quát to, cong khóe miệng lên, động tác nhanh hơn , một đao, lại một đao... Hai đùi và cánh tay của mẫu thân bị cắt sạch sẽ , bạch cốt (=xương trắng) dày đặc, huyết nhục mơ hồ, hắn cầm dao lên đem xương tay chân chém đứt rồi vứt ở một chỗ...
Mẫu thân đã đau đến chết ngất đi, nhưng ác ma vẫn tiếp tục cắt ... Đến khi cắt hết thịt trên người mẫu thân mới thôi, huyết cùng nội tạng chảy đầy đất, hảo huyết tinh(=rất nhiều máu), thật đáng sợ...(thố thố:ta cũng sợ huhuhu....)
Trong mộng mình đã sớm bị dọa đến choáng váng, nước mắt không dừng được chảy xuôi, nhắm mắt lại không dám xem một việc đáng sợ như vậy, hết thảy đều đã xong, Tôn Ngữ chỉ có thể nhìn đến một mảnh huyết nhục vặn vẹo ở trên mặt đất, và máu tươi đang không ngừng lan tràn ra, giống như cả tầm mắt của mình đều bị nhuộm đỏ, đó là thi thể của mẫu thân...
"Mẫu thân..." Mình ở trong mộng không ngừng rơi lệ và gọi to.
Không được, ác ma kia muốn bắt đệ đệ, chính là đệ đệ mình đang liều mạng che chở , lúc này mắt đệ đệ dại ra, hắn đã sợ đến phát run, mình để cho ác ma kia kéo mình vào sâu bên trong kho hàng.
Sau đó mình thấy được, ác ma đáng sợ vừa giết người kia đang lấy hết quần áo của mình, vật thể đáng sợ ở hạ thân của ác ma lộ ra ngoài muốn xâm phạm đứa bé như mình, ghê tởm đi cắn xé mình, ở bên tai mình nói; "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp đi Trương Khiếu của ta, đệ đệ là của ta, vô luận là người đàn bà kia, hoặc là đứa nhỏ đáng chết như ngươi, tất cả đếu không thể cướp đi Trương Khiếu, Trương Kiếu chỉ là của một mình ta!"
Phía sau, có một nam nhân xinh đẹp đến lóa mắt nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện , nam nhân đang vô cùng bi thương và thống khổ khóc, giống như đang nói; "Van cầu ngươi, buông nó ra, buông Trương Phong của ta ra, buông tha cho đám hài tử của ta, ta nguyện ý, cái gì ta cũng đều đồng ý, "ác ma kia cười đầy vẻ tà mị, đẩy ta ra, hung hăng ngăn chặn nam nhân kia, nâng cằm của hắn lên nói; "Trương Khiếu của ta rốt cục cũng đã tới, mấy năm nay ta ở trong nhà tù nhớ ngươi cả ngày lẫn đêm, nghĩ xem có cách nào đem ngươi đặt ở dưới thân, muốn làm ngươi tới chết, như vậy ngươi mới không dám phản bội ta, ngươi có biết nếu ngươi không đến, ta sẽ làm gì không, ta sẽ cường bạo hắn, đứa con lớn nhất của ngươi! Ngươi nhìn xem, bộ dạng của hắn rất giống của ngươi lúc còn trẻ, đều thanh thuần đến làm cho lòng ta xao xuyến, nếu ngươi chưa tới, ta thật sự sẽ cường bạo hai hài tử của ngươi, sau đó đem bọn nó cho thủ hạ của ta, để bọn hắn thay phiên nhau chà đạp, đến khi bọn nó tử mới thôi, ngươi nhìn xem bọn nó lớn lên đều rất xinh đẹp, bộ dạng rất giống ngươi "
"Ngươi buông tha bọn nó, buông tha thê tử của ta, ta đi theo ngươi, ta nguyện ý làm cẩu của ngươi, làm công cụ tiết dục của ngươi, hắn quỳ xuống chân ác ma đáng sợ kia, tay thì run rẩy cầm lấy ống quần của ác ma, thân thể gầy yếu đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt yếu ớt, giống như gặp phải một chuyện vô cùng tuyệt vọng, nhìn nam nhân xinh đẹp quen thuộc kia, thấy thật đau lòng, nam nhân kia chính là ba ba của mình!''
Một lúc sau, ở trong mộng ba ba dùng thân thể gầy yếu để bảo vệ mình, nhưng mà mình vẫn bị thuộc hạ của ác ma kia mang đi ra ngoài, dùng miếng vải đen bịt kín mắt, ném lên một chiếc xe, xe chạy rất lâu, hình như là chạy đến rừng núi hoang vắng, những người đó đem mình cùng thi thể đã được bọc lại của mẫu thân đẩy xuống vách núi đen, phía dưới đó là biển rộng, nước biển thật lạnh, lạnh quá...
Nước biển thật lạnh, nước biển từ bốn phía chảy tới, không ngừng tràn vào bên trong mũi cùng bên trong miệng của hắn, Tôn Ngữ bị sặc nước biển nên không thể hô hấp được, ở trong mộng Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi.
Tôn Ngữ cảm giác được nước biển đang không ngừng tràn vào trong mắt hắn, khiến hắn không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể hắn đang chìm xuống một cách từ từ, trong mắt của hắn không có cái gì khác ngoại trừ màu lam của nước biển.
Trong mộng, Tôn Ngữ còn bé sợ ác ma đã giết chết mẫu thân mình, nhưng hắn thay đổi, bây giờ hắn sợ hãi tử vong, mẫu thân đã chết, mình không muốn chết, mình còn muốn chăm sóc cho ấu đệ(=đứa em còn nhỏ)...
Tôn Ngữ há mồm muốn gọi, lại nói không ra tiếng, chỉ có nước biển lạnh như băng và mặn chát đang không ngừng đi vào trong khoang miệng, chảy vào yết hầu, đè ép lên cái phổi yếu ớt của Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ vô cùng sợ hãi , bốn phía xung quanh mình toàn bộ đều là nước biển, lúc mình có chút mất đi ý thức, thì thân thể của mình đang trầm xuống (=chìm) từng chút,từng chút một.
Qua làn nước biển mờ mịt Tôn Ngữ nhìn thấy thiệt nhiều, thiệt nhiều phần trong thi thể của mẫu thân rơi từ miệng túi vào bên trong làn nước biển, máu hoà vào trong nước biển, đem màu lam nước biển nhuộm thành màu đỏ, hắn thấy rất nhiều máu cùng những miếng thịt ở thi thể của mẫu thân đang trôi lơ lửng khắp nơi trong làn nước biển, máu lan tràn...
Tôn Ngữ chậm rãi chìm xuống, làn nước biển xinh đẹp và lạnh như băng này dường như không phải là nước biển, mà là công cụ dùng để giết chết mình, Tôn Ngữ hoảng sợ gọi, ở trong mộng Tôn Ngữ đang không ngừng giãy giụa, nhưng mà thân thể càng ngày càng trầm xuống.
Tôn Ngữ cảm thấy mình càng ngày càng chìm sâu, chìm xuống tới lớp bùn dưới đáy biển, Tôn Ngữ tuyệt vọng ngừng giãy giụa, những cành hải tảo lớn nhẹ nhàng quấn quanh thân thể của mình, đầu đụng phải một tảng đá thật to dưới đáy biển , khiến đầu đau quá, máu giống hệt như sương mù đang tản ra bốn phía, Tôn Ngữ cảm thấy linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể của mình, đây là cảm giác của tử vong phải không?
"Ai tới cứu, cứu ta? Ta không muốn chết, không muốn chết, mình còn muốn sống cùng một chỗ với đệ đệ đáng yêu nhưng vô cùng dính nhân (=hay bám người)...
Lúc sau, đầu Tôn Ngữ không đau nữa, sau đó cái gì đều không nhớ rõ ...
Đây chính là trí nhớ mà mình đã mất đi sao? Đệ đệ ở trong mộng đó, giờ có khỏe không? Hắn ở chỗ nào?
Tôn Ngữ nhớ đến nụ cười dịu dàng của đệ đệ trong mộng, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ, khuôn mặt thì tròn tròn mềm mại giống hệt như chiếc bánh bao, đôi mắt thì sáng lên như những vì sao, còn cắt cái đầu giống hệt quả dưa hấu trông rất là ngốc nghếch, đang nói với mình ; "Ca ca không cần sợ hãi có đệ đệ ở đây, đệ đệ vĩnh viễn sống cùng một chỗ với ca ca!"
"Đệ đệ..."
"Ca ca, đệ đệ đến bảo vệ ngươi..." Tôn Ngữ nghe âm thanh non nớt của đệ đệ, nhìn đến khuôn mặt phấn nộn khả ái của hắn vẫn đang mỉm cười ngọt ngào, Tôn Ngữ thấy đệ đệ vươn cánh tay mập mạp ra bày ra một bộ dạng muốn người khác ôm mình, Tôn Ngữ muốn chạy ra ôm hắn , nhưng mà đưa tay đi ôm đệ đệ thì thân thể nho nhỏ của đệ đệ biến mất, thì ra đây chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi...
Tôn Ngữ dường như muốn nổi điên, hắn không dừng lại được việc hướng tới biển rộng hô to" đệ đệ, ca ca ở trong này, đệ đệ ngươi ở nơi nào, đệ đệ ta rất nhớ ngươi..."
Ở phía sau Trương Phong Dương từ từ ôm chặt lấy thân thể Tôn Ngữ, nhẹ nhàng vỗ về tóc Tôn Ngữ, lau đi nước mắt ở khóe mắt của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ biết lúc này mình đang bị một cánh tay cường tráng mà ấm áp ôm chặt lấy.
Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy ngũ quan tinh xảo trên gương mặt trẻ con của Trương Phong Dương, khiến khuôn mặt của đệ đệ trong giấc mộng hiện lên một cách rõ ràng , khuôn mặt đó thế nhưng lại có vài nét tương tự với Trương Phong Dương; ngũ quan xinh xắn giống nhau, có khuôn mặt trẻ con nhưng vô cùng xinh đẹp, quả thực đây gần như là hình dạng của Trương Phong Dương nha...
"Đệ đệ..." Tôn Ngữ khóc hô, chạy về phía Trương Phong Dương ôm ấp, tham lam hấp thụ hơi ấm từ cái ôm của hắn,cảm thấy cái ôm ấm áp của Trương Phong Dương giống hệt như là cái ôm của đệ đệ vậy.
"Đại thúc đừng khóc, không cần thương tâm, ngươi khóc như vậy sẽ làm đứa nhỏ bị thương đó..." Trương Phong Dương thì thào nói nhỏ an ủi Tôn Ngữ.
"Đại thúc, cảnh biển đẹp không? Cái gì là đệ đệ? Đại thúc ngươi có đệ đệ sao? Như thế nào lại có nhiều mồ hôi ở trán thế này, ngươi đang hoài thai không thể đứng lâu như vậy, nhanh trở về phòng nằm đi!" Trương Phong Dương đỡ Tôn Ngữ đỡ lên giường đắp chăn lên cho hắn, thấy tay chân Tôn Ngữ lạnh như băng, thì vội vàng đem tay chânTôn Ngữ để vào trong lòng ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho Tôn Ngữ.
"Đại thúc ta cho người lấy đi đôi mắt của những người đã từng khi dễ (=bắt nạt) ngươi, rồi chặt đứt tay chân của bọn hắn, làm như vậy dọa đến ngươi sao? Ta chỉ muốn báo thù cho ngươi mà thôi, bọn họ khi dễ ngươi như vậy, ta tức giận, đại thúc không cần sợ! Như thế nào còn khóc , ngươi không thích ta làm như vậy, về sau ta sẽ không làm như vậy , ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Đại thúc ta yêu ngươi" Trương Phong Dương đem Tôn Ngữ ôm vào trong ngực.
Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương, nghe âm thanh dịu dàng trấn an của Trương Phong Dương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim đập theo tiết tấu củaTrương Phong Dương, kỳ dị nhưng lại vững vàng làm cho đang bối rối bất an Tôn Ngữ cảm thấy bình thản.
Tôn Ngữ tựa như cái đứa nhỏ đã tìm thấy người thân của mình, gắt gao rúc vào trong lòng ngực Trương Phong Dương , sợ hãi lại mất đi tình thân ấm áp này.
"Ca ca về sau ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca, " Bên tai Tôn Ngữ đang không ngừng vang lên âm thanh non nớt của đệ đệ trong giấc mộng, âm thanh non trẻ nhưng đầy kiên quyết kia dường như đã ăn sâu vào trong lòng Tôn Ngữ ,vào sâu trong trí nhớ của hắn..."
Đệ đệ... Đệ đệ...
Tôn Ngữ mơ hồ nghĩ đến,mình thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, quen biết hắn rõ ràng chỉ có mấy tháng, nhưng mà hắn cho mình cảm giác tựa như sinh ra thì đã quen biết nhau, ta quen người này từ lúc nào vậy?
Giống như người thân, cảm giác này rất quen thuộc a...
Nhưng mà Tôn Ngữ cảm thấy cái ngũ quan của Trương Phong Dương giống hệt như của đệ đệ trong giấc mộng nha, quả thực tựa như hình dáng củaTrương Phong Dương lúc nhỏ nha, tại sao có thể như vậy? Hắn cảm thấy Trương Phong Dương càng ngày càng giống, giống cái đệ đệ mà mình vô cùng yêu thương ở trong mộng kia.
Phía sau, Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn Trương Phong Dương, có thể thấy từ đôi mắt của Trương Phong Dương nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng, cái loại ánh mắt này giống như là ánh mắt khi đối xử với thân nhân vậy...
Tôn Ngữ cảm thấy cái cảnh trong giấc mơ mà từ khi mình ở bên cạnh Trương Phong Dương, chính là trí nhớ mà mình đã từng mất đi, Tôn Ngữ cảm thấy hình ảnh đệ đệ trắng noãn, cực kỳ giống Trương Phong Dương, chính là ở trong mơ đệ đệ non nớt đáng yêu, mà Trương Phong Dương lại âm ngoan mà tuấn lãng, Tôn Ngữ thấy đầu đau quá!
Tôn Ngữ đối với Trương Phong Dương mà nói chính là vô cùng thống hận cùng sợ hãi, đã từ từ chuyển biến thành đứa nhỏ mà mình muốn đối xử thật tốt với nó, muốn đi ôm lấy Trương Phong Dương, cưng chiều hắn, tựa như là đối xử với người thân trong gia đình, loại cảm giác kỳ quái này chính là thân tình sao?(thố thố:mới có một đêm mà đai thúc...thay đổi thế sao?)
Tôn Ngữ cảm thấy thời điểm mà mình cùng Trương Phong Dương làm tình, hình như có âm thanh đang không ngừng la lên, cảnh cáo mình, không thể như vậy, như vậy đúng là không đúng, như thế này chính là loạn luân a~.
Vừa nghĩ tới cảnh mình làm tình cùng Trương Phong Dương, Tôn Ngữ lại đau đầu, loại cảm giác này tựa như là mình cùng người thân trong gia đình đang cùng nhau làm tình với nhâu vậy...
Tôn Ngữ ở trong lòng ngực Trương Phong Dương cảm thấy có một trận choáng váng và mê hoặc. Vì cái gì khi ở cùng một chỗ với Trương Phong Dương ... Mình sẽ mơ thấy giấc mộng này đâu? Tôn Ngữ không dám mơ thấy những điều này nữa, cái cảnh trong mơ kia thực sự rất chân thật , chân thật đến đáng sợ.
Nội tâm Tôn Ngữ rất bất an, giấc mộng này khiến mình khôi phục lại một ít trí nhớ mà mình đã mất đi trước kia, nhưng là, vì cái gì chỉ cần ở bên cạnhTrương Phong Dương thì trong đầu mình lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh kỳ quái này?
Chẳng lẽ Trương Phong Dương cùng với trí nhớ của mình có quan hệ với nhau sao? Hoặc là nói Trương Phong Dương hắn cùng mình trong lúc đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ Trương Phong Dương chính là người nhà mà ta vẫn muốn tìm kiếm, là đệ đệ đã thất lạc của ta mà ta chính là ca ca của hắn?
Không thể như vậy,lần đầu tiên Tôn Ngữ cảm thấy việc mình làm cùng với Trương Phong Dương là sự tình ghê tởm đến cỡ nào a, mình làm tình cùng với đệ đệ ruột thịt , làm bậy nha, ai chịu nổi? Như vậy đứa nhỏ trong bụng, không phải là nghiệt chủng mà mình và đệ đệ loạn luân mà có sao...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ( ⊙ o ⊙ )! Nha! Ca ca rốt cục biết đệ đệ , đệ đệ ca ca gì gì đó rất manh (= moe : đáng yêu) ! Bọn họ thế nhưng lại là thân sinh huynh đệ, bất quá hai tiểu bánh bao trong bụng đại thúc thì làm sao bây giờ nha? Đau đầu! Mọi người lưu ý tung hoa hoa nha! Yêu các ngươi.
Tôn Ngữ không dám đem trí nhớ tựa mộng của mình nói cho Trương Phong Dương, bởi vì lúc trong mộng chính mình biến thành ca ca của Trương Phong Dương, đây không phải là rất kỳ quái sao? Đầu Tôn Ngữ đau quá, tâm tính hảo loạn, không biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn cũng không thể hoàn toàn xác định, hắn nghĩ muốn xác nhận thêm một bước nữa, mình rốt cuộc có phải ca ca của Trương Phong Dương hay không, Tôn Ngữ không muốn sai lầm.
Tôn Ngữ thương tiếc vuốt đầu của Trương Phong Dương, để ý thấy trên trán Trương Phong Dương có vài sợi tóc hỗn độn, trong trí nhớ của chính mình mặt đệ đệ non nớt đáng yêu như vậy, nhưng Trương Phong Dương lại lạnh lùng tàn khốc vô tình, thật sự rất không giống, Tôn Ngữ thở dài gắt gao ôm Trương Phong Dương ở trong ngực của mình.
"Đại thúc ta thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt, cả người lại rét run, thật sự phát run, có phải hay không đêm qua, ta quá mức hung mãnh thương tổn ngươi sao? Thực xin lỗi, là ta đắc y vong hình (vui vẻ quá mà quên mình) , đều tại ta không tốt, đại thúc ta không có thương tổn đến ngươi cùng hai tiểu yêu quái trong bụng chứ!" Trương Phong Dương tựa vào trong lòng Tôn Ngữ, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Tôn Ngữ.
"Phong Dương..." Tôn Ngữ rưng rưng ôm Trương Phong Dương trong lòng, giống như đã tìm được cảm giác ấm áp khi làm ca ca.
"Đại thúc ta có thương tổn ngươi hay không, ngươi phải mau nói nha! Nếu ngươi khó chịu, ta bảo bác sĩ đến khám cho ngươi, thân thể đại thúc chính là quá yếu!" Trương Phong Dương ở trong lòng Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo.
"Ngươi nói có người mang thai nào, mà có thể chịu nổi ngươi hung mãnh làm đến làm đi như vậy chứ!" Tôn Ngữ còn chưa hết tức giận, đẩy Trương Phong Dương ra.
" Đại thúc, chính ngươi đối phó cũng không được đâu, ta sẽ thực ôn nhu, thân thể đại thúc rất mảnh mai, bất quá người nhát gan như đại thúc, bây giờ lá gan lớn rồi, dám cãi lại cùng ta!" Bàn tay to của Trương Phong Dương không an phận đặt tới lòng bàn chân trắng nỏn của Tôn Ngữ, cố ý cù lét.
"Ân... Không được náo loạn... Nhột quá..." Tôn Ngữ kinh hô, cong chân lại, tránh né ma trảo (móng vuốt quỷ quái) quấy rầy của Trương Phong Dương.
"Đại thúc ta thật vui vẻ, ta cảm thấy ta có thể gặp được ngươi, là chuyện vui sướng nhất của ta." Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ làm nũng nói.
Không biết từ khi nào, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ôm đến nỗi mắt đã ngấn lệ.
"Đại thúc, thời gian dài như vậy ngươi cũng biết, ta thích ngươi, là đặc biệt đặc biệt thích, nếu không bởi vì thích, ta cũng sẽ không sợ hãi ngươi rời bỏ ta như vậy ngươi, mà khóa ngươi lại, ta làm như vậy quả thật không đúng, đại thúc đừng trách ta!" Trương Phong Dương cúi đầu, nép sát đầu thân thiết tựa vào ngực Tôn Ngữ.
"Đại thúc ngươi biết không? Ca ca ta là vì bảo hộ ta mà bị ném vào trong biển rộng, đến bây giờ cũng tìm không thấy, lúc đó ta còn quá nhỏ, là một đứa trẻ vô ích ngu ngốc, không có cách nào bảo hộ ca ca của ta, mới để cho tên biến thái kia thương tổn ca ca mà ta yêu nhất, ta mỗi ngày đều nghĩ nếu lúc ấy ta trở nên cường đại hung ác hơn nữa, như vậy sẽ có thể bảo hộ ca ca... Ca ca có lẽ sẽ không rời xa ta, kỳ thật ta mỗi ngày đều nhớ đến ca ca của ta, tựa như đứa nhỏ đã không có mẫu thân, ta thật ngốc, đại thúc!"
Tôn Ngữ nghe Trương Phong Dương nói nhớ đến ca ca, hồn nhiên tựa như một đứa nhỏ, rất khổ sở, chính mình cũng rất nhớ hắn, đệ đệ của mình, rất nhớ người nhà, Tôn Ngữ nhớ đến khóc, thân thể không kiềm chế được run rẩy, cúi đầu, lấy tay bưng kín mặt mình, không muốn để cho Trương Phong Dương nhìn thấy bộ dáng mình khóc, nhưng tay lại bị Trương Phong Dương một phen kéo ra.
"Đại thúc, về sau không được khóc nữa!" Khuôn mặt được một cái gì đó mềm mại chạm đến, là ngón tay thon dài của Trương Phong Dương, Trương Phong Dương lấy tay lau nước mắt trên mặt Tôn Ngữ, ôn nhu lấy tay áp sát mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy, cái ôm của Trương Phong Dương không còn như trước, loại ôm làm cho mình sợ hãi thở không được đến nỗi tức giận, giống nhau giam cầm của ác ma, mà là cái ôm ấm áp tình cảm, Tôn Ngữ giờ phút này liền nép mình vào trên người Trương Phong Dương ngửi thấy mùi hương thuốc lá tản ra từ cái ôm ấm áp yêu thương, thật sự hảo ấm áp nha.
Tôn Ngữ thực thích cái ôm ấm áp này, vươn hai tay, gắt gao quay về ôm lấy hai cánh tay của Trương Phong Dương bắt đầu ép chặt.
" Đại thúc! Ta có phải thực buồn cười hay không?" Trương Phong Dương thấp giọng nói xong, chính mình mới trước đây thích nép vào trên người ca ca, từ sau khi ca ca mất, hắn không còn đối ai có cảm giác như thế, chính mình cũng trở nên lãnh khốc, không nghĩ tới mười mấy năm sau, thật không ngờ chính mình lại tìm được người mà mình có thể thật lòng yêu thương...
"Ta rất thích kề cận trên người đại thúc như vậy " Trương Phong Dương ở trên người Tôn Ngữ cọ cọ.
Trương Phong Dương làm nũng, thanh âm ấm áp dường như dừng ở trong tai Tôn Ngữ, cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.
"Đại thúc ngươi cũng thích ta chứ, không cần sợ ta, ta sẽ dùng hết tất cả để yêu thương cho đến khi xuống địa ngục, ta muốn đuổi đi toàn bộ cô tịch trong mắt, trong lòng của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy tịch mịch, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, điên cuồng của ta, hồn nhiên của ngươi, ta muốn cùng ngươi đến tận ngày tàn...
Tôn Ngữ vuốt gương mặt búp bê mềm mại của Trương Phong Dương, khóe miệng kiềm chế không được hơi hơi cong lên, mỉm cười, cảm thấy đệ đệ trong mộng đáng yêu của mình giống như đã trở lại.
"Đại thúc, ta yêu ngươi" Trương Phong Dương tuyệt không keo kiệt đối đại thúc biểu đạt tình yêu của mình, nếu có thể hắn nghĩ muốn mỗi ngày mỗi ngày đều đối Tôn Ngữ nói, ta yêu ngươi.
Thanh âm Trương Phong Dương ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho trái tim của Tôn Ngữ đều đang run rẩy.
"Cảm tạ đại thúc đã xuất hiện ở bên cạnh ta, cảm tạ trên trời đã để cho đại thúc cùng ta được bên cạnh nhau."
Tôn Ngữ cảm thấy lại có nước mắt tràn lên ở khóe mắt của mình, không ngừng chảy ra, ôm Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ, Tôn Ngữ dùng tay của mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Trương Phong Dương, giống như mình đã từng làm với đệ đệ lúc còn nhỏ, hiện tại nam hài đã trở nên cao lớn nhào vào trong ngực của mình.
"Vì cái gì ở bên cạnh đại thúc, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc?"
Trương Phong Dương vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Tôn Ngữ.
"Đại thúc ta cảm thấy được vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ biến thành một đứa nhỏ, giống như đứa nhỏ đơn thuần thích ngươi, thật sự là bất khả tư nghị (khó tin) a! Cho dù ngươi đối với ta lạnh như băng, không thích ta, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi!" Trương Phong Dương cười nói, gương mặt búp bê hợp với nụ cười sáng lạn lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, Tôn Ngữ lại nhận định chuyện hắn là đệ đệ của mình là sự thật, vui vẻ nở nụ cười."Phong dương, ngươi cười rộ lên thật đẹp mắt, sáng lạn tựa như ánh mặt trời, kỳ thật ta không thích bộ dáng ngươi xụ mặt lạnh như băng, ngươi phải cười nhiều hơn!"
"Ta chỉ đối đại thúc mà cười, ta gặp đại thúc thật sự quá tốt! Ngươi đi vào tánh mạng của ta, đi vào bên cạnh ta, thay ca ca của ta đến yêu ta "
Ngực Tôn Ngữ bắt đầu đau, tim đập có chút nhanh hơn, cảm xúc trào dâng đến mức muốn khóc, không khỏi cúi đầu.
"Từ nay về sau, chúng ta luôn luôn ở cùng nhau..." Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đang cúi đầu, thấp giọng nói.
"Lầm bầm lầu bầu, Phong Dương ngươi ngốc giống như đứa nhỏ nha ~ "
"Ta chỉ khi nhìn thấy đại thúc mới có thể biến thành đứa nhỏ "
"Phong Dương ngươi có ca ca đúng không? Ca ca ngươi tên gọi là gì?" Tôn Ngữ thử hỏi.
'
"Ca ca của ta tên là Phong Diệu, Trương Phong Diệu, lóng lánh tựa như thái dương. Ta cứ cho rằng ca ca ở quanh đây thôi. Phong nhi vẫn luôn tìm kiếm hắn..."
Tôn Ngữ lại rơi lệ, ở trên cổ Trương Phong Dương liều mạng cọ mặt mình, lau khô nước mắt chảy ra, những lời này Tôn Ngữ nhớ rõ, giống như ký ức trong mộng đệ đệ từng nói qua, đệ đệ lúc còn nhỏ quá mức xinh đẹp, so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn, có hai mắt thật to, lông mi thật dài cùng đôi môi anh đào giống như búp bê, trí nhớ Tôn Ngữ càng ngày càng rõ ràng, hắn giống như cái gì cũng có thể nhớ tới, chính mình hình như thường xuyên buộc tóc cho đệ đệ, mang nơ con bướm, ma ma thường xuyên mua váy hoa xinh đẹp cho đệ đệ mặc, đệ đệ ngoan ngoãn tựa như búp bê để cho mình cùng ma ma đùa nghịch đến đùa nghịch đi, thật sự là đệ đệ vốn nhu thuận hiện tại như thế nào lại trở nên ngang ngược như vậy, là bởi vì không có ca ca hay người nhà nào ở bên cạnh làm bạn với đệ đệ , cho nên Phong Dương đệ đệ của mình mới có thể trở nên hung ác lãnh khốc như vậy sao? Tôn Ngữ vẫn thích đệ đệ thời thơ ấu đáng yêu tựa như đại búp bê kia...
"Đại thúc, ngươi vừa khóc?"
Tôn Ngữ thật khổ sở, Trương Phong Dương hắn là đệ đệ của mình, Tôn Ngữ muốn cùng hắn nhận quan hệ, chính là không thể mở miệng! Cùng thân sinh đệ đệ của mình loạn luân, còn mang bầu đứa nhỏ của đệ đệ, đã biết mình đê tiện tựa như quái vật, bộ dáng bất nam bất nữ, như thế nào còn mặt mũi nhận quan hệ với đệ đệ của mình, Tôn Ngữ không thể há mồm nói ra bản thân thật sự là thân sinh ca ca của Trương Phong Dương—— Trương Phong Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top