Chương 11
Trương Phong Dương cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới đánh giá bề ngoài Tôn Ngữ nói: "Ân! Luôn cảm thấy ngươi giống như thiếu một chút gì đó, đúng rồi! Đúng là mái tóc, đại thúc cái kiểu tóc giống như cái tổ chim này ngươi đã để được bao lâu rồi nga?" Trương Phong Dương cầm tóc Tôn Ngữ nói.
Tôn Ngữ một tay ôm con thỏ lớn, một tay sờ sờ tóc của mình nói; "Nhưng mà, ta cảm thấy nó rất khá nha!"
Trương Phong Dương vỗ đầu Tôn Ngữ, trừng mắt nhìn hắn nói; "Khá lắm cái quỷ gì, đi theo ta!"
Không cho Tôn Ngữ phân trần (=giải thích) mà lôi kéo hắn đi ra ngoài, quản lý và nhân viên của cửa hàng đang muốn đến để nịnh hót tổng tài (=tổng giám đốc) bọn họ, nhưng Trương Phong Dương liền không hề để ý đến bọn hắn, kéo Tôn Ngữ ôm con thỏ lớn, lái xe rời đi.
Trương Phong Dương lái xe, đưa Tôn Ngữ đến salon của một cửa hàng cắt tóc phi thường thời thượng , bên trong salon được trang hoàng rất xa hoa, một stylist đang không ngừng nói về các kiểu tóc mới, làm cho Tôn Ngữ có chút không tiếp thụ được.
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đặt lên trên ghế, mà chính mình thì đi đến bên cạnh nhà thiết kế thảo luận về kiểu tóc mới cho Tôn Ngữ.
Chỉ chốc lát sau, có vài thợ cắt tóc vây quanh Tôn Ngữ bắt đầu không ngừng vì hắn mà dốc sức.
Tôn Ngữ cả đời này , chưa bao giờ nghĩ tới nam nhân cũng có thể cẩn thận tân trang như vậy, hắn chưa bao giờ biết, chính là chỉ cần làm tóc, lại có thể có nhiều trình tự làm việc như vậy, có nhiều người hầu hạ như vậy , lại gội đầu, lại bảo dưỡng, lại hấp dầu nữa...
Càng không chỉ có như thế, cuối cùng còn làm sạch mặt đắp da bảo dưỡng, mát xa, đắp mặt, còn phải tu sửa da, làm đẹp da, rườm rà phức tạp đến làm cho người ta cảm thấy nhóm stylist này không phải đang đùa nghịch một người, mà là đang đóng gói một cái búp bê... Mà Trương Phong Dương thì ở bên cạnh vểnh chân vắt chéo, nhìn Tôn Ngữ bị đùa nghịch đến đùa nghịch đi, nếu không thì ở đó khoa chân múa tay.
Bị đùa nghịch cả ngày nên Tôn Ngữ đều thấy đầu có chút choáng váng, rốt cục tạo hình mới cũng ra lò ...
Nhóm Stylist đem chỉ đơn giản cắt đi tóc dài của Tôn Ngữ , thiết kế cho Tôn Ngữ một kiểu tóc rất đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hình dáng và ngũ quan của mặt Tôn Ngữ được trợ giúp nên càng thêm nhẵn mịn, thanh tú, tăng thêm vài phần trẻ con, xứng với trang phục và trang sức mặc tiền trên thân thật sự giống...Rất giống một vị quý công tử của một gia đình giàu có vậy!
Làm cho không có người nào có thể đem tầm mắt trên người Tôn Ngữ rời đi, thật sự rất loá mắt, thật khá, cái loại xinh đẹp siêu việt này, tựa như dòng nước trong mát chảy xuôi ở trong ngực, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái, thật tươi mát, không thể không chú ý hắn, không thể không để ý hắn...
Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ như vậy, thật sự cảm thấy bị kinh diễm, máu mũi cũng sắp phun ra, nhưng là giống như cảm thấy có nhiều khách hàng ở cửa hàng đang nhìn tới nhìn lui trên người đại thúc, miệng cong lên, mất hứng , hận không thể lấy miếng vải bố che mặt Tôn Ngữ , mụ nội nó, dám nhìn đại thúc của ta, mắt lạnh nhìn qua, ánh mắt bóp chết những ánh mắt nhìn trộm từ trong nôi .(Bạch Thố Thố: độc chiếm dục siêu cường...)
Trương Phong Dương lập tức đi nhanh về phía trước, đưa tay dùng sức nhào nặn tóc Tôn Ngữ lộn xộn, khiến cho toàn bộ tóc đẹp thật vất vả suy nghĩ cả nửa ngày làm loạn thất bát tao! Để cho Tôn Ngữ mặc lại cái áo sơ mi ngây ngốc hồng phấn.
Trương Phong Dương cảm thấy bộ dáng Tôn Ngữ ngơ ngác ngây ngốc vẫn là tốt hơn .Mình có thể cảm thấy khá an toàn, đại thúc này là đồ vật của mình, không thể để cho người khác nhìn đến bộ dạng xinh đẹp của hắn, bộ dạng xinh đẹp của đại thúc chỉ mình mới có thể nhìn đến! Quần áo này chỉ có thể để cho đại thúc mặc ở nhà!
Tôn Ngữ một bên thay quần áo một bên nghĩ thầm Trương Phong Dương đang làm cái quỷ gì! Một hồi muốn như vậy một hồi lại muốn như thế kia, gây sức ép cho mình, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì!
"Đại thúc nhanh lên!"
"Vâng!" Tôn Ngữ thay quần áo xong vội vàng đi ra , Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trở lại bình thường giống như lúc trước cảm thấy an tâm một chút, sờ sờ đầu Tôn Ngữ nói; "Đại thúc ta xem ngươi như thế này tương đối thuận mắt! Quần áo kia không thích hợp với ngươi, mặc đi ra ngoài sẽ dọa người đó!"
"Nhưng mà vì cái gì vừa rồi ngươi nói thích hợp với ta!"
"Vừa rồi là vừa rồi! Tóm lại hiện tại thì không thích hợp với ngươi ! Về sau quần áo này ngươi chỉ có thể ở nhà mặc cho mình ta xem! Mỗi ngày thay đổi ba bộ biết không!"
" Ngươi nói không đẹp! Vì cái gì còn bắt ta mặc?" Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương khó hiểu hỏi.
"Đại thúc ít hỏi vì cái gì đi, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của ta, biết không? Đi, mua thức ăn cho ta! nấu cơm cho ta, nhanh lên!" Trương Phong Dương lôi kéo tay của Tôn Ngữ đi ra ngoài, Tôn Ngữ đi theo Trương Phong Dương phía sau tức giận bất bình nghĩ, chẳng lẽ ta lớn lên giống thùng cơm sao? Vì cái gì bắt mình nấu cơm? (há há...Vì anh nó muốn ăn ai đó...)
Đã tới siêu thị,Trương Phong Dương không nói hai lời liền ôm lấy Tôn Ngữ, Trương Phong Dương đặt Tôn Ngữ vào trong cái xe đẩy thật to của siêu thị,
"A! Ngươi làm gì!" Tôn Ngữ ngồi trong xe đẩy nhìn Trương Phong Dương, muốn đứng dậy lại bị Trương Phong Dương đè lại.
" Ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi cho ta !"
Trương Phong Dương chính là cảm thấy thích đùa nghịch Tôn Ngữ như vậy, đặt Tôn Ngữ ở trong tầm mắt của mình, sẽ làm cho tâm tình của mình phi thường vui vẻ, có thể quên hết thảy phiền não!
"Đại thúc ngươi ngồi tốt chưa, chúng ta bắt đầu mua sắm !"
Trương Phong Dương nói xong thì lấy tay đẩy xe, ở nơi nơi chọn lựa đồ, nhìn thấy cái mình thích sẽ lấy xuống để vào trong người Tôn Ngữ, chỉ chốc lát sau, ở trong xe đẩy có rất nhiều đồ ăn uống chất đầy hệt như một cái núi nhỏ vậy .
"Tốt lắm tốt lắm! Không cần mua nữa!" Tôn Ngữ nhìn đồ ăn uống xếp ở trên người mình càng ngày càng nhiều, cảm giác nếu mua như vậy nữa mình sẽ bị mấy thứ này bao phủ , cảm thấy có chút đau đầu...
Thật vất vả mua xong tất cả, Trương Phong Dương tính tiền xong bước tiêu sái đi về phía trước , Tôn Ngữ mang theo bao lớn bao nhỏ đi ở phía sau.
"Cái kia! Trương tiên sinh cũng không thể giúp ta xách một ít sao, mình ta xách thì có chút khó khăn !" Tôn Ngữ mồ hôi ướt đẫm kéo túi mua sắm to, cảm thấy có chút chịu không nổi .
"Không được đại thúc, ngươi cầm tốt cho ta!" Trương Phong Dương cười xấu xa đi tới phía trước, còn cố ý đi nhanh, làm cho Tôn Ngữ mang theo túi mua sắm chạy theo ở phía sau...
Đợi cho Tôn Ngữ thở hổn hển đặt cái bao lớn bao nhỏ ở sau xe, ngồi bên cạnh Trương Phong Dương buộc dây an toàn, Trương Phong Dương thời điểm đang muốn chuẩn bị lái xe, đột nhiên nghe được 'Rột rột...' âm thanh ở trong bụng Tôn Ngữ phát ra.
"A! Đây là cái gì âm thanh!" Trương Phong Dương cười, vuốt ve cái bụng đói lép kẹp của Tôn Ngữ.
"Đại thúc ngươi đói bụng chưa!" Trương Phong Dương vui vẻ nở nụ cười! Cảm thấy đại thúc như vậy thật là đáng yêu nha!
"Ân... Cái đó" Tôn Ngữ có chút đỏ mặt, nghĩ thầm mình hình như luôn luôn quét dọn phòng, không có ăn cái gì, quả thật có chút đói bụng, nhưng mà cái bụng như thế nào có thể vô dụng như vậy nha, còn đói đến kêu lên 'rột rột'.
"Như vậy hôm nay buổi tối sẽ không nấu cơm ! Chúng ta ở bên ngoài cùng nhau ăn đi." Trương Phong Dương cưng chiều sờ sờ bụng Tôn Ngữ nói...
Ở trong phòng ăn Tây sa hoa , Tôn Ngữ ngồi ở bàn tiệc lớn bày đầy món ngon mỹ vị, mắt nhìn Trương Phong Dương ngồi đối diện bên cạnh, có chút ngượng ngùng, mặt có chút đỏ.
"Đại thúc mặt sao lại đỏ như thế?"Trương Phong Dương quan sát phát hiện đại thúc đỏ mặt thẹn thùng thật là hảo hảo đáng yêu.
"Ta lần đầu tiên tới chỗ như thế này, không biết có thể bị mất mặt không!" Tôn Ngữ có chút thẹn thùng nói. Bởi vì Tôn Ngữ biết ăn cơm Tây đúng là có lễ nghi của bàn ăn, nhưng mà chính mình cái gì cũng không biết, sợ hãi mất mặt xấu hổ.
"Không sao, nơi này là phòng riêng, chỉ có hai người chúng ta, đại thúc ngươi không cần lo lắng, ngươi không phải đói bụng sao? Cứ ăn tự nhiên đi! Không liên quan!" Trương Phong Dương cố nén xúc động cười, cầm lấy ly champagne trên mặt bàn uống một ngụm.
Tôn Ngữ rốt cục trong lòng cũng yên tâm nhưng lại phát hiện một vấn đề khác, hắn thống khổ cầm lấy dao nĩa trước mặt nói; "Nhưng mà ta không biết dùng dao nĩa nha! Ăn như thế nào đây!" Cúi đầu nắm dao nĩa nhìn mỹ thực trước mặt nhưng không cách nào xuống tay,
"Đồ ngốc! Ta giúp ngươi!" Trương Phong Dương đem cá hun khói trước mặt Tôn Ngữ , dùng dao phi thường tao nhã, một dao toàn bộ cắt xong đặt ở trước mặt Tôn Ngữ nói; "Ăn đi! Đại thúc "
Tôn Ngữ dùng nĩa ăn xiên một miếng cá hun khói bỏ vào trong miệng. Nhai nuốt tỉ mỉ, cảm giác ăn thật ngon, giòn giòn mềm mềm, ở trên phối thêm nước sốt gan ngỗng đặc chế, thật sự mỹ vị nói không nên lời, nhưng ăn vài hớp đã hết, Tôn Ngữ cảm thấy cơm Tây này cũng quá ít, đựng trong chén đĩa lớn, bày biện rất đẹp, nhưng đồ ăn này nọ quá ít, cũng ăn không no, còn không bằng một cái lẩu nhỏ, đựng chút bún thịt heo với vài miếng dưa chua lớn, phối với mấy khối tỏi cộng thêm mấy quả ớt lớn, hơn nữa thêm ly rượu, thao! Đó mới là đã nghiền.
Trương Phong Dương thấy Tôn Ngữ mồm to ăn xong đĩa cá bày trước mặt, lại còn liếm nĩa ăn, một bộ biểu tình còn chưa ăn no, không khỏi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo ý cười, toàn bộ tâm tình đều hảo lên, Trương Phong Dương nhìn bộ dáng Tôn Ngữ thích ăn, chính mình cũng cảm thấy thật vui vẻ.
"Đại thúc ăn ngon không?" Trương Phong Dương nhẹ giọng hỏi.
"Ăn thật ngon" Tôn Ngữ liếm liếm môi nói.
"Bất quá, ngươi ăn no không?" Trương Phong Dương sờ sờ mặt Tôn Ngữ cưng chìu say đắm nói.
"Còn... Chưa nha" Tôn Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Phong Dương.
" Đại thúc ngốc! Những thứ này sao không ăn nha! Sao cứ chỉ ăn một cái đĩa đó!" Trương Phong Dương chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh Tôn Ngữ.
"A..." Tôn Ngữ nhìn nhìn món ăn trong cái đĩa khác, đều là những thứ chính mình chưa từng thấy qua, nói thật Tôn Ngữ có chút không dám ăn, nào là chà bông phối với trứng cá muối, thịt bò chiên xối nước sốt béo ngậy, còn có canh lagu đỏ đỏ... Có vẻ đều thật kỳ quái, Tôn Ngữ thường thường cảm thấy cũng không tệ lắm, liền mở miệng to bắt đầu ăn. Gì chứ không ăn! Phạm một ngày sống cũng không dễ dàng, Tôn Ngữ vùi đầu ăn như chết, ăn hết sức vốn có!
Chính là Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Phong Dương mỉm cười, vừa nhìn mình vừa tao nhã uống rượu, ngay cả món ăn trước mặt cũng không ăn một miếng.
"A! Ngươi sao không ăn?" Tôn Ngữ buông dao nĩa ngừng lại, trong lòng suy nghĩ không phải là mình ăn như hổ đói dọa cả Trương Phong Dương.
"Đại thúc ta thật sự thích nhìn ngươi ăn, ăn cũng thật đẹp!" Trương Phong Dương sờ sờ đầu Tôn Ngữ, cảm thấy mấy món gì đó trước mặt mình ăn cũng không ngon! Liền cảm thấy phi thường không muốn ăn uống, nhìn Tôn Ngữ bộ dáng say sưa có vẻ ăn ngon miệng, bất quá khiến cho chính mình nếu ăn cũng là muốn ăn Tôn Ngữ trong bát!
"Đại thúc ngươi cứ ăn đi, ta nhìn ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng muốn ăn!" Trương Phong Dương mở to hai mắt há miệng đợi Tôn Ngữ tựa như đứa nhỏ đáng yêu đợi mẫu thân của nó đút cho ăn.
"Việc này... Ngươi không thể tự mình ăn sao?" Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như đại băng sơn đột nhiên hướng mình làm nũng, vì thế cảm thấy có chút nổi da gà.
"Không thể! Ta muốn ăn trong cái đĩa của ngươi! Nhanh lên cho ta ăn !"Trương Phong Dương một hơi từ chối giận dỗi nhìn Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ nhất thời im lặng, thở dài một hơi, nghĩ thầm người kia là muốn gây sức ép cho ta sao! Có đôi khi giống ma quỷ, có đôi khi lại giống đứa nhỏ xấu tính thích làm nũng.
Cũng không biết mình tạo cái nghiệt gì lại gặp phải hắn, Tôn Ngữ bất đắc dĩ cười cười, nếu để cho người ngoài nhìn thấy Trương Phong Dương Trương tổng tài ngày thường lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng đột nhiên giống đứa nhỏ giận dỗi làm nũng, nhất định bị dọa đến nỗi ngây ngốc!
Tôn Ngữ liền bất đắc dĩ nhìn Trương Phong Dương, không có biện pháp chỉ có thể đút một hơi cho Trương Phong Dương giống như đứa trẻ, lấy nĩa ăn xiên một miếng thịt bò nóng hầm hập dùng miệng thổi thổi, đưa tới bên môi Trương Phong Dương...
Trương Phong Dương thỏa mãn mở miệng, 'A ô' ăn thịt đút vào, tiếp theo làm nũng nói: "Đại thúc, ăn thật ngon! Ngươi cũng ăn nha!"
Tôn Ngữ sửng sốt, mặc dù mình cũng quả thật chưa ăn no, còn rất đói! Chính là cũng không thể cùng Trương Phong Dương dùng chung một cái nĩa ăn!
Trương Phong Dương nhìn hắn không có phản ứng liền vươn tay cầm lấy nĩa ăn, hướng Tôn Ngữ đút, bán híp mắt nhìn Tôn Ngữ ăn một hơi, vui vẻ nói; "Đại thúc! Như vậy mới hảo ăn đúng hay không?"
Miếng thịt bò tiếp xúc vào miệng làm cho Tôn Ngữ cảm thấy thực thoải mái, liền nhịn không được lại ăn một hơi, thấy Trương Phong Dương nhìn chằm chằm vào mình, bỗng nhiên, nghĩ đến mình cũng phải đút cho hắn ăn một chút, liền lập tức lại xiên một khối, đưa tới bên môi Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương thân thủ nhẹ nhàng đẩy tay cầm nĩa ăn của Tôn Ngữ ra, mặt tiếp cận đến, vươn đầu lưỡi ở trên môi dính nước tương của Tôn Ngữ liếm liếm.
"Đừng..." Tôn Ngữ sờ soạng dưới khóe miệng của mình, nhất thời cảm thấy có chút đỏ mặt.
Nhìn thấy Tôn Ngữ vẻ mặt khó chịu không được tự nhiên như vậy, sâu trong mắt Trương Phong Dương sắc thái càng mập mờ. Làm sao ăn bây giờ, ăn ăn cảm giác sẽ như thế nào.
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói, một phen kéo Tôn Ngữ, đặt ở trên đùi của mình, hai tay choàng qua vai của hắn, hôn lên đôi môi đầy mùi thức ăn của Tôn Ngữ.
"Ân..." Trương Phong Dương hôn sâu, lưỡi cùng lưỡi không có một tia khe hở gắt gao giao quấn quít lấy, trầm mê trong đó...
Hôn một hồi lâu, Trương Phong Dương nhẹ nhàng nhả môi Tôn Ngữ ra, vươn tay sủng ái chỉ nhẹ nhàng hảo vuốt ve Tôn Ngữ bị chính mình hôn có chút đỏ mặt nghĩ thầm, một người nam nhân, như thế nào lại thanh tú ôn nhuận như thế, khuôn mặt nho nhỏ, môi màu hồng nhạt, đôi mắt mở to thanh thuần như nước hơn nữa ánh mắt hoảng sợ, giống như mình dọa hắn nữa thì hắn sẽ bỏ trốn, rất giống một con thỏ thuần khiết hoảng sợ.
Bản thân thật nói không nên lời đối với hắn là cảm giác gì —— tuy rằng Trương Phong Dương bản thân không muốn thừa nhận, chính mình kỳ thật từ nhỏ đã đối với ca ca của mình không giống như yêu bình thường, mình thích ca ca, không chỉ có tình yêu người thân, ta yêu ca ca, nhưng mà ca ca vĩnh viễn xa cách ta... Ta thật khổ sở, hảo tịch mịch, bất quá hiện tại ta không bao giờ cô đơn nữa, ta đã tìm được đại thúc đáng yêu này rồi...
Hiện tại gọi Tôn Ngữ là đại thúc, hắn đối với mình mà nói là thế thân của ca ca sao? Hay là người mình thích? Không rõ, cũng biết...
Nhưng mình theo bản năng cảm thấy, người tên gọi Tôn Ngữ này, hắn là nam nhân cũng tốt, hay là nữ nhân cũng tốt, là người ngoài hành tinh cũng tốt, mình chính là không tự chủ được thích hắn, chính là ở mỗi nơi trong lòng đều có hắn, chính là muốn sống chết cũng là hắn, hướng hắn làm nũng... Dùng phương pháp của mình để diễn tả tình cảm đối với đại thúc!
Không biết mình vì cái gì lại nghĩ muốn đối đãi một người như vậy, không muốn bắt buộc hắn, nhìn bộ dáng hắn rơi lệ chính mình cũng sẽ khổ sở...
Thật sự đau lòng luyến tiếc hắn, muốn khiến cho hắn vì mình nở tươi cười sáng lạn...
Phía sau, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai từ bên ngoài vang lên, Trương Phong Dương vươn tay nho nhã nói; "Đại thúc thỉnh theo ta cùng nhau khiêu vũ!"
"Ta... Ta không! Tôn Ngữ lắc đầu hay nói vui là chính mình làm gì có khả năng khiêu vũ trời cho, vạn nhất đạp vào chân Trương Đại lão bản thì làm sao bây giờ!
"Ta dẫn ngươi nhảy không phải sợ!"Trương Phong Dương nói xong, cầm tay Tôn Ngữ hôn lên một cái, một phen ôm thắt lưng mảnh khảnh của Tôn Ngữ, đầu tựa vào trên vai Tôn Ngữ, gắt gao ôm chặt say mê nói;" đại thúc cứ như vậy đi theo bước chân của ta, chậm rãi..."
Tôn Ngữ bị động đi theo bước chân của Trương Phong Dương, hai tay ôm bả vai Trương Phong Dương, đầu áp sát trên ngực ấm áp của hắn.
Trong âm nhạc tao nhã hai nam nhân ôm nhau mà khiêu vũ, chìm đắm trong ấm áp của lòng ngực nam nhân, mùi hương, cảm thấy chính mình giống như lâm vào tình yêu không thể tự thoát ra được, bị nam nhân kia ôm chặt không biết phải làm sao, không thể nói ra suy nghĩ của mình...
Đêm hôm đó, bọn họ ăn xong cơm Tây mắc đến nỗi làm người ta táp lưỡi, sau đó rốt cục lên đường về nhà, vừa vào cửa nhà, Trương Phong Dương hô hấp liền có chút không tự nhiên, hắn khẩn cấp áp Tôn Ngữ trên tường hung hăng hôn.
Trong lúc Tôn Ngữ chưa kịp phản ứng, đã bị Trương Phong Dương một đường ôm lấy mãnh liệt, một đường cởi hết toàn bộ quần áo trên người Tôn Ngữ...
Trương Phong Dương cả người hung hăng áp Tôn Ngữ ở trên giường, thời điểm hai người tương đối trần truồng ."Không được..." Tôn Ngữ nội tâm sợ hãi không ngừng dâng lên, bi ai không ngừng xô đẩy Trương Phong Dương.
"Không phải sợ đại thúc, ta sẽ không làm thương tổn ngươi!" Trương Phong Dương đè cổ họng Tôn Ngữ lại nói.
Trương Phong Dương vội vàng ở trên người nhẵn nhụi của Tôn Ngữ hôn cắn, lưu lại tầng tầng dấu răng nhợt nhạt, Trương Phong Dương đem hai đùi Tôn Ngữ dạng ra, va chạm trắng trợn, bạo dâm kích tình của mình...
Trương Phong Dương cuồng bạo làm cho Tôn Ngữ đầu óc lâm vào trong trống rỗng...
Không biết qua bao lâu, Trương Phong Dương trên người Tôn Ngữ rốt cục ý nghĩ giống như chưa thỏa mãn lại tiếp tục, Tôn Ngữ cảm thấy hai đùi đều đã tê rần, hai chân trong lúc đó tất cả đều dính chất lỏng dơ bẩn, thứ chất lỏng ghê tởm này bắt đầu không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ sờ sờ phía sau của Tôn Ngữ, lộ ra một cái nê-phrít nhỏ, trong lòng không phục nghĩ muốn, mụ nội nó, mỗi ngày ta sẽ đổi cho đại thúc ngươi cái lớn hơn! Đại thúc, chờ tiểu hoa cúc của ngươi thích ứng, ta đã có thể không khách khí! Mẹ kiếp, nhất định phải ăn sách sẽ đại thúc ngươi!
Trương Cuồng tránh ở trong góc tường nhàTiêu Mặc, nhìn lén Tiêu Mặc không phải lần đầu tiên, từ ngày đó, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mặc, thì nhất kiến chung tình , tim thì đập nhanh, đầy đầu óc đều là Tiêu Mặc, gần như mỗi ngày có thể dùng câu 'mất hồn mất phách' để hình dung hắn.
Hiện tại mấy ngày này vừa đúng là thời kì Trương Cuồng xui xẻo nhất , chính công ty của mình hao hết tâm tư mới có được hạng mục bất động sản lại phải giao cho người khác, bị Trương Phong Dương đoạt đi, lần này đi vay ngân hàng họ cũng không cho vay, tài chính xuất hiện vết nứt , công ty vận hành cũng xuất hiện vấn đề, làm cho Trương Cuồng choáng váng đầu óc. Cha của hắn Trương thị trưởng cảm thấy thật đau đầu với Trương Cuồng, nhất định phải hảo hảo chỉnh đốn lại nhi tử bất hiếu này, nên mỗi ngày vừa thấy hắn thì bảo hắn nào là tư tưởng giáo dục, đạo đức giáo dục gì gì đó, Trương Cuồng nghe cũng cảm thấy phiền chết.
Cho nên Trương Cuồng trừ xã giao bên ngoài, hắn cũng không có tâm tư đi ăn chơi đàng điếm, hái hoa ngắt cỏ , nhưng hắn lại phát hiện niềm yêu thích mới, đó là thích chạy đến Tiêu Dao đường theo đuôi Tiêu Mặc, trộm xem Tiêu mỹ nhân của hắn...
Trương Cuồng biết Tiêu Mặc tan ca, không thích lái xe, thích đi bộ chậm rãi tiêu sái về nhà.
Đường về nhà cũng mỹ (=đẹp), thật sự là hoa mỹ xanh lá mạ , cây hình dạng cũng đẹp cành lá sum xuê, Tiêu Mặc thích mặc áo sơmi màu trắng tao nhã đi tới, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ai đó, nhưng mà hình như lần nào cũng không gọi được, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ hiện ra biểu tình có chút u buồn và lo lắng ... Tròi ạ! Nhìn thấy ở phía sau Trương Cuồng chảy nước miếng thiếu chút nữa đụng vào gốc cây to trước mặt.
Trương Cuồng có đôi khi cũng hiểu được chính mình có chút dâm loạn, nhưng nam nhân nhìn thấy người mình thích đều là như thế này quấn lấy muốn đánh đập hắn đến thối nát ư, đàn ông nhìn đến người mình thích sánh đôi với người khác, chính là giống như cá mập cắn con mồi ăn không để lại cái gì, lúc này mới được gọi là đàn ông 'tinh khiết'! (Bạch thố thố: à à... giờ ta mới bết đàn ông yêu là như thế này...quá bạo lực...quá máu me....trái tim nhỏ bé của ta sợ nha!) Mình chính là thích cũng không có việc gì thì đi rình coi một chút người ta thuần khiết mỹ nam nga, có năng lực làm gì được hắn a!
Khụ! Vì cái gì không trực tiếp tiến lên theo đuổi Tiêu Mặc, sợ hãi rụt rè đi theo người khác phía sau cũng không tính là đàn ông, cái này không phải là tại chính hắn ư, động tay đông chân chọc giận Mặc a! Làm cho Tiêu Mặc đối với hắn hạ mệnh lệnh cấm tới gần.
Lại nói ngày đó Trương Cuồng phải mất sức của chín trâu hai hổ thật vất vả mới hẹn được Tiêu Mặc tới, ở một quán cà phê rất có phong cách, cùng với tiếng đàn vi-ô-lông sâu lắng thanh nhã, vốn là không khí rất thanh lịch, nhưng mà chưa nói vài câu, bản tính lưu manh của hắn lại nổi lên, cũng là tại đối mặt với mỹ nhân như thế, làm sao có thể ngồi nhìn mà trong không loạn được!
Trương Cuồng trực tiếp bắt đầu ở trên người Tiêu Mặc sờ loạn lên, toàn bộ thân thể áp sát trên người Tiêu Mặc, còn lấy tay đặt lên mông Tiêu Mặc... Cuối cùng thẳng ôm lấy cổ Tiêu Mặc nói; "Tiêu mỹ nhân ta thích ngươi, chúng ta trực tiếp đi khách sạn đặt phòng đi!"
Lúc ấy Tiêu Mặc cái gì cũng không có nói, khuôn mặt trầm xuống hung hăng tát Trương Cuồng một cái thật mạnh, còn cầm lấy cổ áo Trương Cuồng, cảnh cáo Trương Cuồng nếu Trương Cuồng còn đi tìm hắn, sẽ trực tiếp lấy cây kéo phế đi của hắn, nói xong thì lửa giận ngút trời ly khai...
Hắn cũng đê tiện, chính là càng ăn không được cái gì đó thì càng nhớ thương, càng muốn... Điều này khiến Trương Cuồng rất trằn trọc, ban đêm không thể ngủ được mà chỉ nghĩ đến Tiêu Mặc, tâm tâm niệm niệm nhớ Tiêu Mặc!
Trương Cuồng hiện tại cũng đã có kinh nghiệm, biết suy nghĩ , hay nói giỡn là hắn nên hảo hảo bảo vệ tốt tiểu huynh đệ của chính mình, nếu hắn thật sự bị kéo cắt đi , điều này thật không tốt , Tiêu mỹ nhân là hạnh phúc sau này của hắn nếu không có tiểu đệ đệ hạnh phúc ngày về sau không có rồi!
Trương Cuồng cũng biết mỹ nhân bình thường đều sợ ác quỷ quấn quít lấy, Di! Không phải là không cho gặp mặt sao? Ta mỗi ngày đều tặng hoa hồng, mỗi ngày đều tặng 999 đóa như vậy ... Vì cái gì muốn tặng hoa hồng, đó là vì ở trong mắt Trương Cuồng, hoa hồng cùng Tiêu Mặc, Tiêu mỹ nhân giống nhau, đều xinh đẹp như vậy, đều gai góc như vậy (Bạch thố thố: hoa hồng nào mà chả có gai...càng đẹp càng nhiều..hắc hắc..y như ta vậy..), nhưng Trương Cuồng ta chính là thích cái đóa hoa hồng đầy gai này ... Hơn nữa lại mỗi ngày gọi vài cuộc điện thoại, ta không tin đợt tấn công hung mãnh của mình lại không hái được đóa hoa hồng kiều diễm mang đầy gai này !
Nhớ năm đó, hồng quân công nông Trung Quốc của chúng ta chính là dựa vào tiểu súng trường chiến thắng giặc ngoại xâm tiểu Nhật Bản tiên tiến phi cơ cùng đại pháo, đó là vì cái gì, cái này chính là dựa vào ý chí sắt thép cùng nghị lực! Đối mặt với Tiêu Mặc chính là phải dùng hồng quân công nông Trung Quốc đi qua lớp cỏ trên tuyết sơn, ngàn dặm trường chinh và dùng sức mạnh hùng dũng oai vệ .
Đây là cảm giác chinh phục nam nhân đối với nam nhân, muốn làm nam nhân cảm động phải có nghị lực, dựa vào tám năm đấu tranh kiên cường nghị lực, chính là muốn bắt Tiêu Mặc, Tiêu Mặc dù có là một băng sơn mình cũng phải hòa tan hắn...
Thao! Tiêu Mặc ngươi sớm hay muộn cũng là người của ta! tiểu hồng kỳ (cờ báo tin chiến thắng) thắng lợi của ta nhất định phải tiến đến lãnh địa của ngươi!
Hiện tại, Trương Cuồng lập cho mình mục tiêu đời người cao nhất, nhất định phải cảm động được Tiêu Mặc, sau đó mỗi ngày ở trên giường thượng Tiêu Mặc, thao Tiêu Mặc gỡ vốn, con bà nó Tiêu mỹ nhân phải chết với Trương Cuồng hắn...
Bên này Trương Cuồng đúng là mặt dày mày dạn dính vào Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc lại cảm thấy tức giận tựa như bị dán thuốc cao bôi trên da chó, khiến hắn rất buồn bực, hơn nữa thuốc cao bôi trên da chó này dính rất dai dù có xé như thế nào cũng xé không được, cả ngày gọi điện thoại nói những lời buồn nôn, ngày nào cũng tặng hoa hồng, Trương Cuồng hắn nghĩ mình là Tiểu cô nương 18 tuổi sao?
Tiêu Mặc hiện tại bị làm phiền khiến cho không có cách nào thoát thân đi tìm Tôn Ngữ, Tiêu Mặc hắn hiện tại đang giấu tài, hắn biết cùng Trương Phong Dương cứng đối cứng đúng là không được, tuy rằng Tiêu Mặc phi thường nghĩ muốn hung hăng đánh cái mặt dáng khinh của Trương Cuồng một trận, sau đó không hề để ý tới, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, Tiêu Mặc cần đồng minh, muốn có thể đả bại Trương Phong Dương thì cần có đồng minh!
Tiêu Mặc cũng biết Trương Cuồng có tình ý với hắn, nhưng mà Tiêu Mặc làm sao có thể coi trọng cái mặt đáng khinh Trương Cuồng kia, hắn thích chính là Tôn Ngữ dịu dàng như nước khiến hắn nghĩ muốn dựa dẫm vào sức lực của chính mình, làm cho Tôn Ngữ rời khỏi Trương Phong Dương, muốn cùng Tôn Ngữ ở cùng một chỗ, muốn hảo hảo yêu thương Tôn Ngữ, hảo hảo cưng chiều Tôn Ngữ...
Cho nên Tiêu Mặc muốn cùng Trương Cuồng gặp mặt nói rõ ràng, chính mình đối với Trương Cuồng không có một chút một điểm hứng thú nào, không muốn Trương Cuồng đau khổ dây dưa với mình, Tiêu Mặc cùng Trương Cuồng chỉ là quan hệ hợp tác, bọn hắn chính là cùng chung một mặt trận đánh Trương Phong Dương, chỉ là đồng minh mà thôi.
Nhưng mà lão tặc Trương Cuồng, vừa nghe Tiêu Mặc muốn nói rõ ràng quan hệ của bọn họ, thì lập tức giả ngây giả dại chuồn mất, hay nói giỡn là đương nhiên không thể nói rõ ràng, nếu thật sự nói rõ ràng thì không thể mặt dày không có mặt mũi đeo bám hắn nữa, Trương Cuồng hắn đời này đều chưa từng đối với ai để bụng như vậy, ngoại trừ Tiêu Mặc, cho nên có chết cũng không thể buông tha...
Tiêu Mặc bị Trương Cuồng làm phiền nhưng không có cách nào, cài số điện thoại Trương Cuồng vào sổ đen nhưng mà Trương Cuồng cũng không ngốc, Trương Cuồng luôn đổi số điện thoại rồi gọi cho Tiêu Mặc, chính là cùng Tiêu Mặc đông kéo tây lôi, nghe một chút âm thanh củaTiêu Mặc, làm cho Tiêu Mặc không thể quên mình...
Ngược lại Tiểu Miêu hiện tại sống không tồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng bừng , hắn hiện tại cũng hoàn lương, không ở trong Tiêu Dao đường làm, chuyên ở nhà làm gia đình phụ nam.
Ngày đó hắn sau khi nghe Tôn Ngữ khuyên bảo cảm thấy, Tôn Ngữ nói rất đúng! Người chính là sống cả đời, ánh mắt ngẩn ra một chút thì ngày đã trôi qua, ánh mắt nhắm lại không mở thì đời này đã trôi qua, nói còn chưa được thì chính mình đã đi gặp thượng đế, chính mình cả đời này không phải sống uổng phí sao~! Cả người mình thích cũng không ở cạnh mình được, vậy chính mình không phải thật đáng buồn ư !
Cho nên sau khi trái lo phải nghĩ, Tiểu Miêu buông hết thảy băn khoăn rộng mở lòng, từ thân thể đến linh hồn hoàn hoàn toàn toàn tiếp nhận người mình yêu nhất —— Vương Kha,
Tiểu Miêu phát hiện mình làm như vậy thật đúng, có tình yêu của người mình yêu đúng là thật toàn vẹn , gia đình Vương Kha cãi nhau, từ trong nhà dọn đi, cùng Tiểu Miêu thuê một cái nhà trọ nho nhỏ ở, mỗi ngày cùng Vương Kha ăn cơm rau dưa, nhưng Vương Kha đối với Tiểu Miêu tốt lắm, ngoan ngoãn phục tùng, Tiểu Miêu thật sự thật vui vẻ, hảo ngọt ngào, có người yêu bồi ở bên cạnh mình, ít nhất mình có thể thương hắn, yêu nam nhân mà chính mình từ nhỏ đến lớn đều yêu...
Tuy rằng mẫu thân Tiểu Miêu mỗi ngày đều dùng hóa chất trị bệnh rất tốn kém nên phải tiêu rất nhiều tiền, điều này có chút không chịu đựng được. Tiểu Miêu không biết bao nhiêu lần nói muốn quay về Tiêu Dao đường làm lại việc cũ, bằng không khó có thể gánh nổi phí chữa bệnh nặng như vậy, nhưng mà Vương Kha nói cái gì cũng không chịu, không biết vì cái gì Vương Kha luôn có thể kiếm ra tiền, thậm chí đem mẫu thân của Tiểu Miêu chuyển đến phòng VIP sa hoa trong phòng bệnh còn có chuyên gia chăm sóc riêng...
Vì thế Tiểu Miêu cảm thấy rất kỳ quái, Vương Kha chỉ là một nam sinh vừa mới tốt nghiệp, chính là ở trong đại học làm trợ giảng , mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 1000 tệ, tiền kiếm được cả năm đều đưa cho mẫu thân chữa bệnh , không còn tiền dư, làm sao gần như mỗi ngày đều phải mất vài ngàn tiền phí chữa bệnh, số tiền này là từ đâu tới?
Tuy rằng Vương Kha rất thích ôm Tiểu Miêu nói; "Hắn thật hạnh phúc! Nói mình rốt cục có thể cùng Tiểu Miêu ở cùng một chỗ, hắn cùng với Tiểu Miêu cả đời vĩnh viễn không xa rời nhau!" Nhưng Tiểu Miêu có chút lo lắng, Vương Kha hắn mỗi ngày đều ra ngoài từ rất sớm mà tới khuya mới về, trên người luôn có một mùi hương của bệnh viện, còn có vệt dây dưa đáng sợ, và vết răng cắn... Ở trên người xuất hiện mùi hương phong lưu, Tiểu Miêu biết mùi hương này chình là mùi trôi qua hoan ái, nó thật sự xuất hiện ở trên người Vương Kha, như vậy là thế nào...
Vương Kha đối với nhiệt tình của mình căn bản không có tâm tình gì, cũng không muốn thân cận, ngay cả nói cũng dần trở nên ít, tuy rằng nói như vậy thật sự có một chút đê tiện, mình cùng Vương Kha ở một thời gian dài như vậy mà ngay cả một lần yêu (=hoan ái) cũng không có làm.
Mỗi lần Tiểu Miêu cố ý hướng nhào trên người Vương Kha câu dẫn hắn, Vương Kha luôn thản nhiên đẩy Tiểu Miêu ra, mỗi ngày buổi tối chỉ là đơn thuần ôm Tiểu Miêu ngủ mà thôi, cái gì cũng không làm...
Sau đó, Tiểu Miêu phát hiện, luôn có một người nam nhân lạ gọi điện cho Vương Kha, tuy rằng Vương Kha nói dối là lãnh đạo trường học gọi điện thoại tới, nhưng mà Tiểu Miêu không tin, có lãnh đạo nào khuya khoắt còn gọi điện thoại đến, hắn trộm nghe điện thoại gọi Vương Kha, biết Vương Kha luôn cùng một người nam nhân tên là Phương Thần nói chuyện điện thoại...
Tiểu Miêu cảm thấy càng ngày càng không có cảm giác an toàn, hắn cảm thấy người nam nhân tên Phương Thần cùng Vương Kha có quan hệ nói không nên lời...
Tiểu Miêu biết Vương Kha có người khác, hắn có chút không tin tình yêu, nhưng mình là một người ai cũng có thể làm chồng vốn không xứng với Vương Kha ca ca, mình làm sao có thể đi yêu cầu Vương Kha vì mình mà chung thủy!
Nhưng mà vì cái gì lại như vậy, nếu Vương Kha không thương mình thì hãy nói ra, không cần giấu diếm, mình sẽ rời khỏi, mình sẽ buông tha, mình tuy rằng sẽ không chúc phúc bọn họ, nhưng cũng sẽ không giống người đàn bà chanh chua chửi bới, chẳng lẽ Vương Kha hắn thấy Tiểu Miêu ta nhỏ nhen như vậy ư!
Nhưng cứ như thế thì sự tình này càng trở nên không minh bạch! Tình là cái gì? Tiểu Miêu thật sự có chút đau lòng không cách nào hình dung ra, thì ra tình yêu thật ra là cái gì đó không đáng tin, tựa như cát chảy, vốn tưởng rằng bị mình chặt chẽ bắt được, nhưng mà đột nhiên phát hiện tình yêu không biết từ lúc nào đã lặng lẽ từ trong tay mình vô thanh vô tức chảy đi, từ đầu đến cuối chính mình chưa từng có được tình yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top