Chương 31-32: Di sản của Thẩm gia

  Bỗng nhiên, điện thoại bàn vang lên một giọng nữ trầm bổng trong trẻo, phá vỡ bầu không khí trầm lắng – –

"Tổng giám đốc, luật sư Ngô của văn phòng luật sư Tín Thành muốn gặp ngài!"

Miss Lương, thư ký tổng giám đốc nói trong điện thoại, không cần nghi ngờ, cô chính là con gái của Lương Nhất Uy, sở dĩ được làm thư ký thư ký của tổng giám đốc Hắc thị, ngoài dựa vào mối quan hệ của ba mình ra, quan trọng hơn là, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải lổi mêBởi Hắc tổng!

Bởi vì, cô ấy là người đồng tính, chính vì điểm này, Hắc Diêm Tước mới yên tâm để cho cô ấy đảm nhiệm vị trí quan trọng này.

Hắc Diêm Tước nhẹ nhíu đôi lông mày đen, con mắt lướt qua chiếc đồng hồ Piaget đeo trên cổ tay, mi tâm theo thói quen nhíu lại: "Mời cậu ta vào."

"Vâng, tổng giám đốc."

Năm phút sau, luật sư Ngô của Tín Thành bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc Hắc thị, rốt cục cũng được gặp ác ma trong lời đồn chỉ cần nghe đến đã làm cho người ta sợ mất mật, thật sự toát ra một tầng mồ hôi lạnh!

Nhưng cậu ta không ngờ đến, phòng làm việc của Hắc tiên sinh lại mờ ám đến như vậy, giống như tên họ của ngài ấy, tối đen không có chút ánh sáng. Cậu ta không nhìn rõ mặt mũi của ác ma trong lời đồn, cho nên cũng không xác định là có khuôn mặt dữ tợn hay không, nhưng kể cả thế, khí thế âm u lạnh lẽo của Hắc tiên sinh, cũng làm cho ông không rét mà run rồi!

"Hắc, Hắc tiên sinh! Xin chào!" Luật sư Ngô hít sâu một hơi, luật sư giỏi nhất là hùng biết sao có thể nói bắp, cậu tự nhủ bản thân không được sợ hãi, "Tháng trước tôi đã gửi hai hồ sơ luật cho ngài rồi, mục đích hôm nay đến, là muốn cùng trao đổi một chút về vụ việc di sản của Thẩm thị."

Trong ưu nhã có biếng nhác, giống như một con báo lặng lẽ, Hắc Diêm Tước bình thản mà nhả ra một vòng khói trắng, tiếng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, có một chút lạnh lẽo: "Ngồi."

"À, cảm ơn." Luật sư Ngô cứng ngắc mà gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sofa trước bàn làm việc, nhưng lưng vẫn đang cứng ngắc, khiếp đảm mà nhìn Hắc Diêm Tước, người đàn ông như ma quỷ trước mặt . Cậu ta cố cố gắng muốn qua không gian mờ tối nay mà nhìn rõ diện mạo Hắc tiên sinh, nhưng lại sợ chọc giận ngài ấy, bởi vì con mắt tinh quang lộ ra bên ngoài mặc dù là ở trong không gian tối mờ, cũng làm cho người ta không thể khinh thường!

"Hắc tiên sinh, vụ việc này đã bị gác lại sáu năm, hôm nay rốt cuộc cũng đã đến lúc làm theo giao ước, vụ việc năng chứng minh thời gian trôi qua rất nhanh, sáu năm trước là do thầy tôi đảm nhiệm, sáu năm sau tôi rất được vinh hạnh được tiếp nhận vụ việc này. Về con số cụ thể của gia sản Thẩm thị, tôi tin Hắc tiên sinh đã sớm biết rõ, tài khoản trị giá năm trăm triệu đôla, hôm nay kỳ hạn đã đến, tôi là đương sự của tiểu thư Thẩm Tường Vi, khi cô ấy mười sáu tuổi, có thể tự suy thừa hưởng và sử dụng số di sản to lớn này, nhưng theo ngân hàng chứng nhận, số di sản này vẫn nằm trên danh nghĩa của tiên sinh, tôi thấy điều này không phù hợp với điều luật của pháp luật, Hắc tiên sinh nên mau chóng trả đủ số di sản này."

Luật sư Ngô một bên vừa nói về ngành luật của cậu ta, một bên lặng lẽ lấy khăn tay trong túi ra, lau đi mồ hôi trên trán.

Muốn để cho Hắc Diêm Tước trả lại hết số di sản này, má ơi, ai có bản lãnh lớn như vậy mà làm như vậy? Dù không phù hợp với điều luật của luật pháp thì sao, luật pháp vốn là để kẻ có tiền chơi đùa, nếu không phải văn phòng luật sư Tín Thành có nợ khoản tiền lớn không trả được, cậu ta cũng sẽ không bí quá hóa liều mà làm vụ án về di sản này. Giá trị năm trăm triệu đôla ah, hắn chỉ cần lấy tiền hoa hồng thôi cũng đủ làm văn phòng luật sư Tín Thành cải tử hoàn sinh, cho nên dù thế nào đi nữa cậu cũng muốn thử đọ sức, cho dù đối thủ là Hắc Diêm Tước mạnh hơn gấp trăm lần!  

"Năm trăm triệu đôla?" Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ nhếch, môi lạnh cười khinh thường, năm trăm triệu đô đối với hắn mà nói, quá lắm cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông(*), nhưng..... "Luật sư Ngô nói có chính xác không vậy? Sáu năm trước cũng chỉ có ba trăm triệu đôla, là tôi nghe nhầm con số sao, hả?"

(*) Chín trâu mất một sợi lông: ở trường hợp này ám chỉ 500 triệu đô kia rất nhỏ bé, chả đáng gì.

Hắc Diêm Tước cười lạnh nói, đầy ý uy hiếp, người có lòng tham hắn gặp nhiều rồi, những năm gần đây, hư danh của hắn cũng phải là nói chơi, sức ảnh hưởng của ba chữ Hắc Diêm Tước rõ ràng có thể thấy được!

"Là như thế này, Hắc tiên sinh, năm đó vợ chồng họ Thẩm xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ, chưa kịp lập di chúc. Căn cứ vào điều luật, người duy nhất có thể thừa hưởng di sản là cô bé mồ côi của Thẩm gia, Thẩm Tường Vi, bởi vì tiểu thư Tường Vi tuổi còn nhỏ, mà cô của cô ấy, cũng chính là em gái của ông Thẩm bị phán quyết bỏ tù cho nên đã bị huỷ tư cách giám hộ, trong tình huống đó, Hắc tiên sinh ngài nhận nuôi cô ấy, trở thành người giám hộ của tiểu thư Tường Vi, trong thời gian giám hộ, ngài có quyền nắm giữ một phần số tiền, nhưng vào thời điểm tiểu thư Tường Vi mười sáu tuổi, trừ phi cô ấy nguyện ý không nhận, bằng không số di sản này ngài nên tự trả lại."

Luật sư Ngô chảy cả mồ hôi lạnh, năm đó Thẩm gia và Hắc gia tranh chấp, cậu ta cũng nghe được chút ít, nhưng Hắc tiên sinh lại đi nhận nuôi cô bé mồ côi của Thẩm gia, lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng tất cả ân oán này đều không liên quan gì tới cậu ta, điều cậu ta muốn, chính là bắt lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, vì văn phòng luật sư Tín Thành mà đánh cược một lần, "Căn cứ vào bảng số của ngân hàng, tiền lãi hàng năm tính ra, và bảng số sáu năm trở lại đây, ba trăm triệu đôla của sáu năm trước bây giờ thành năm trăm triệu đôla cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý."

Trong hiệp ước biểu lộ rõ Hắc tiên sinh chỉ có thể nắm giữ một phần di sản, không ngờ rằng hắn lại chuyển toàn bộ số tiền nằm theo tên hắn, có điều là, ai bảo hắn là Hắc Diêm Tước, chuyện chi tiết cậu ta cũng không không đi truy xét, chỉ mong Hắc tiên sinh có thể trả lại năm trăm triệu đôla cho tiểu thư Tường Vi là được.

"Luật sư Ngô, nếu Tín Thành gần đây đang cần tiền gấp, sao cậu không nói thẳng trực tiếp cho tôi biết, cần gì phải vòng vo đóng mở cái hiệp ước này mãi không buông?" Hắc Diêm Tước cười ngả ngớn nói, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười, con ngươi đen tinh xảo hơi híp lại, rõ ràng luật sư Ngô mạo hiểm làm liều này căn bản không biết bản thân đã chạm phải cấm kỵ của hắn, di sản của Thẩm gia, hắn sẽ không buông tha dù chỉ một xu!"A? Không dám không dám, Hắc tiên sinh ngài đã hiểu lầm rồi, đây là trách nhiệm mà tôi phải làm." Luật sư Ngô nghe vừa nghe Hắc Diêm Tước nói như vậy, bị hù dọa đến mức suýt chút nữa là đái cả ra quần, tác phong làm việc của Hắc thị, luôn luôn là ưng thực nuốt điểu, cậu ta một khi mở miệng vay mượn tiền Hắc thị, chỉ sợ không bao lâu nữa, Tín Thành sẽ trở thành của Hắc thị như chơi, mà đây là điều cậu ta không muốn nhìn thấy nhất.

"Nếu vậy, tôi cũng nói luôn trách nhiệm của cậu nên làm những gì! Di sản của Thẩm gia, tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, một xu tôi cũng không trả lại! Nếu như cậu cứ cố làm sự kiện này mà không buông tay, thì văn phòng luật sư Tín Thành chỉ cần một tháng thôi có thể biến mất trên cõi đời này, mà cậu – – Luật sư Ngô, từ nay về sau sẽ biến mất trong giới luật, và cả con cháu cậu mai sau cũng....."

"Không không không! Hắc tiên sinh, mong ngài thứ lỗi!" Sắc mặt luật sư Ngô trắng bệch, vội vàng ngắt lấy lời nói của Hắc Diêm Tước, "Là tôi không thành thực, không biết tự lượng sức mình, Hắc tiên sinh ngài đừng để bụng, sự kiện này dừng đến đây thôi, tôi đi trước!"

Sợ Hắc Diêm Tước tiếp tục nói câu nói vừa nãy , nhà họ Ngô của cậu ta từ trên xuống dưới đều chết không có chỗ chôn! Vội vàng nói mấy câu, hai chân luật sư Ngô giống như là đều nhũn ra, giống như là chạy mà rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của Hắc thị.

Sự thật lại một lần nữa được chứng minh, bí quá hóa liều của hắn, là sai lầm lớn rồi!

Hắc Diêm Tước, đích thực là ác ma nguy hiểm không thể đụng chạm!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top