Chương 218-220: Trò chơi

Chương 218: Trò chơi đẫm máu

Vào lúc này, lúc Tường Vi khóc nấc lên, cánh cửa được người ta kéo ra!

"A.........."

Tiếng thét giận giữ xông vào cửa!

Hắc Diêm Tước nhướn mày, khóe miệng khẽ nâng, có vẻ như sớm đã biết trước vậy, nhanh chóng che lại thân thể lõa lồ của Tường Vi, kéo lại cổ áo cho cô, lập tức đem hạ thân vừa tiến vào sâu trong cô rút ra!

"Hắc Diêm Tước......"

Tả Đằng Triết Dã giận dữ rống lên, bước vài bước chân to rộng, giáng một nắm đấm qua.

Hắc Diêm Tước giơ tay, nhẹ nhàng đỡ lại nắm đấm của Tả Đằng Triết Dã và đánh trả lại khiến Tả Đằng Triết Dã té ngã trên sàn Tatami!

Triết Dã nào có thể là đối thủ của hắn cơ chứ, người đàn ông này đã từng có những ngày tháng đẫm máu, cho dù là đang mặc trên người chiếc áo khoác thời thượng vẫn không thễ gò bó được thủ đoạn của hắn, hắn muốn đối phó với người khác, cho dù là về mặt nào, cũng dễ như trở bàn tay!

Hắc Diêm Tước sửa sang lại chiếc áo ngủ kiểu Nhật trên người, ưu nhã rời khỏi thân thể của Tường Vi và đứng thẳng lên, tuy đang đi chân đất, nhưng vẫn không thế khiến khí thế của hắn yếu đi tẹo nào, cứ như đế vương vậy, liếc mắt nhìn Triết Dã đang nằm dài trên mặt đất.

"A........ Hắc Diêm Tước! Tên cầm thú này!" Triết Dã nhìn người con gái đang thẫn thờ nằm trên sàn Tatami, nước mắt chảy dài,

Anh đỏ ngầu cả mặt, thằng khờ cũng có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì!

Vì cha phan đối chuyện của anh và Tường Vi, nên anh không ngủ được, cùng nói chuyện phiếm với mẹ anh đến nửa đêm, cho đến khi mẹ anh đã ngủ rồi mới đi ra, nhưng lại không ngờ khi đi ngang qua phòng của Tường Vi, thấy cửa bị mở ra một khe hở nhỏ, hình như bên trong có tiếng lạ, anh không nhịn được chạy đến xem...

Nhất thời cảm thấy kinh hải! Anh không ngờ tên cầm thú Hắc Diêm Tước này lại chạy đến phòng của Mạn Vi cưỡng gian cô! Anh nghe thấy tiếng khóc của Mạn Vi, lền xông vào...

Nhưng, anh vẫn đã đến trễ mất rồi!

Khi thấy bộ dạng bị doạ sợ của Tường Vi, lòng Triết Dã đau như cắt! Anh bật người dậy, nắm chặt nắm tay xông về phía Hắc Diêm Tước.

"A... tao sẽ giết chết mày! Giết chết mày!"

trái tim Triết Dã như sắp bị vỡ vụn vậy! Người anh nâng niu trong lòng bàn tay thế mà lại bị hắn chà đạp như thế thì sao mà anh chịu nổi chứ!

Cho dù có mất mạng anh cũng giết chết người đàn ông này!

"A..."

Anh hét lớn xông về phía Hắc Diêm Tước!

Nhưng anh nào có đánh lại được Hắc Diêm Tước chứ! Anh chỉ có thể dùng cách khờ khạo nhất mà ôm chặt người Hắc Diêm Tước mà cố gắng tông vào tường! Trên người thì đang nhận lấy những nắm đấm của Hắc Diêm Tước, nhưng dù có đâu đến tận xương, anh vẫn muốn giết chết tên cầm thú này!

"Tại sao chứ.... a....." Triết Dã khóc lớn! Tại sao hắn chà đạp nữ thần trong lòng anh chứ! Tại sao?
Tiếng của Triết Dã cứ như từng nhát dao cắt lên trái tim của Tường Vi vậy khiến cô không ngừng chảy nước mắt, cô cắn răng đứng lên từ sàn Tâtmi, chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn của mình, cánh môi bị cô cắn đến chảy máu: "Hu hu hu.... Đừng mà..."

Cô nước mắt lã chã, đừng mà... Triết Dã... cô không đáng để anh làm vậy...

Cục diện như rơi vào bế tắc vậy, Triết Dã đã thương thích đầy mình, Hắc Diêm Tước cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn cứ cười tà nói: "Sao thế? Đau lòng rồi à? Muốn giết tôi à?"

"Tên cầm thú này! Tại sao! Tại sao lại quấy rối Tường Vi chứ! A.... anh không sợ Tây Tử thất vọng sao! Tôi muốn giết chết anh..."

triết Dã bị đánh đến ngã rạp trên sàn, mặt mày bầm tím, hốc mắt đầy nước, anh cảm thấy thật khổ sở, anh hận bản thân không bảo vệ tốt cho Tường Vi... thật hận....

trận đánh nhau này đã kinh động đến tất cả mọi người trong nhà Tả Đằng! Gần như tất cả mọi người đều đổ dồn về đây.

"Đã xảy ra chuyện gì!" Một giọng nói khàn khàn dùng tiếng Nhật hỏi. Cha Triết Dã chạy đến trước, theo sau là mẹ Tây Tử, mẹ Triết Dã và Tây Tử đang mơ mơ màng màng.

Cả nhà đều đang mặc áo ngủ mà chạy đến!

Cha Triết Dã nhìn đứa con trai đang nằm rạp trên sàn khóc, khoé miệng chảy máu, mặt mũi bằm dập liền quay ra sau nói với người làm: "Tất cả mọi người hầu đều quay về đi ngủ hết cho tôi!"

Dưới mệnh lệnh của anh, tất cả các người hầu, người làm đều nhanh chóng rời khỏi.

Cả căn phòng chỉ còn người nhà họ Tả Đằng và những người có liên quan khác.

Mẹ của Triết Dã không chịu được nữa chạy tới đỡ đứa con trai bị đánh đến nằm rạp trên sàn, sợ hãi nói: "Triết Dã, trời ạ, con trai của tôi, con bị sao thế?"

Tả Đằng Triết Dã vừa thấy mẹ mình đến, liền như đứa be mà khóc lớn: "Mẹ..."

Tả Đằng Tây Tử lúc này mới tỉnh táo hẳn, cô nhíu mày, thấy Hắc Diêm Tước, khoanh tay trước ngực, trên mặt có vài vết thương, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ nhưng lại đứng với vẻ cao ngạo, cô liền chạy đến: "Tước, xảy ra chuyện gì thế?"

Tả Đằng Tây Tủ thấy cổ tay hắn bị cào rách da liền hô to: "Á, tước, anh bị thương rồi!"

Con gái hướng ngoại, chỉ một lòng lo lắng cho người đàn ông mình yêu, thế mà lại không phát hiện anh trai của mình đang thương tích đầy mình!

Tả Đằng Triết Dã bị hành động của em gái mình làm cho nổi máu!

Anh từ lòng của mẹ mình cố gắng đứng lên, lảo đảo xông qua bên kia: "Tây Tử! Em thật ngu ngốc! Sao em lại bảo vệ cho cái tên cầm thú này! Hả?"

Anh kéo mạnh em gái mình ra! Rồi lại đấm một quyền về phía Hắc Diêm Tước nhưng lại bị hắn né được khiến anh lại bị té rầm xuống sàn nhà!

"Triết Dã..." Mẹ Triết Dã lập tức chạy đến đỡ anh dậy.

"Anh trai! Anh phát điên gì thế!" Tả Đằng Tây Tử bị đẩy qua một bên, xém nữa là té, cô ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bầm dập của anh mình, "Tối hom nay là bị sao thế? Anh trai, sao anh bị như vậy?" Cô quét mắt nhìn một vòng rồi ánh nhìn hướng thẳng về người phụ nữ đang co rút ở một góc, "Là cô! Nhất định là do cô đúng không! Anh trai, đều tại người phụ nữ này phá đúng không? Nói đi, các người bị gì thế? Đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Cha của Triết Dã và mẹ Tây Tủ đứng ở của phòng, nhíu chặt mày không lên tiếng, nhìn bộ dạng Tường Vi chỉ biết ngơ ngác chảy nước mắt, còn Triết Dã thì thương tích đầy người, hy vọng suy đoán của bọn họ không phải là thật....

===============

Chương 219: Trò chơi báo thù

Tường Vi co rúm ở góc tường, lòng đau như cắt, cô không hề nghe lọt được bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngơ ngác mà ôm lấy bụng mình, đứa bé.... Cô không biết đứa bé có còn không....... Cô không biết lúc nãy hắn mạnh bạo như vậy có làm tổn thương đến đứa bé không....

"Tước, anh có biết đã xảy ra chuyện gì không? Anh trai...." Tả Đằng Tây Tử gấp gáp hỏi, "Có phải anh đã thấy được gì rồi đúng không?" Cô vẫn cứ ngây thơ cho rằng hắn chỉ là đến sớm hơn bọn họ một chút, cô rất ngây thơ mà cho rằng anh trai xảy ra tranh chấp với Thẩm Mạn Vi, thế nhưng, sự ngây thơ của cô đã bị Tả Đằng Triết Dã dập tắt bằng một cái tát 'chát' thật lớn!

Tả Đằng Triết Dã giáng một tát thật mạnh lên mặt Tả Đằng Tây Tử!

"A!"

Hít sâu vài hơi, mẹ Tây Tử chạy đến bên cô, không thể tin nổi mà nhìn Triết Dã, dùng tiếng Nhật nói: "Triết Dã, cậu điên rồi à! Sao lại đánh Tây Tử chứ!"

Mẹ của Triết Dã bị một màn này dọa phải, trong mắt đầy vẻ ưu buồn, bà nhìn Hắc Diêm Tước một cái rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Ánh mắt hận thù của Triết Dã đầy nước mắt, dùng tiếng Nhật hét lớn với Tây

Tử: "Dẹp cái sự ngu xuẩn của em đi! Mở to mắt mà nhìn, nhìn cho rõ người đàn ông mà em thích! Hắn...... hắn đã cưỡng đoạt Mạn Vi! Hắn đã vũ nhục chị dâu tương lai của em! Em xem kỹ chưa? Đây chính là người đàn ông mà em muốn sao! Tây Tử! Ha ha ha......"

Triết Dã cười bi ai, lòng anh thật đau, đau như cắt!

Lời của anh khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

Sắc mặt của mẹ Triết Dã trở nên trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn Hắc Diêm Tước, hốc mắt tràn đầy nước!

"Không..."

Tả Đằng Tây Tử hít ngụm khí lạnh, bụm chặt miệng, nhìn Hắc Diêm Tước bằng ánh mắt hoảng hốt.

"Tước, những lời anh trai em nói... có phải thật không? Anh quả thật đã..." Tả Đằng Tây Tử quay đầu nhìn Tường Vi đang ngây ngốc ở một góc, không nhịn được chảy nước mắt!

Hắc Diêm Tước bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như anh là một người không liên quan vậy, nở nụ cười âm hiểm, nhìn Tả Đằng Tây Tử nói: "Đúng vậy! Tôi quả thật là đã đem cô ta lên giường mà giải quyết rồi!"

Hắn như là đang tuyên chiến vậy, cứ thế không hề kiêng kỵ tí nào mà nhìn chằm chằm Tường Vi đang co rút ở một góc, sau đó tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của mẹ Triết Dã.

"Không! Đây không phải là thật! Sao lại..." Tả Đằng Tây Tử khàn giọng nói.
Sau một hồi, Triết Dã lại kích động lần nữa, anh la hét đòi xông lên đánh Hắc Diêm Tước, nhưng lại bị mẹ mình cản lại: "Triết Dã, con trai..."

"Hu hu hu... mẹ... con buồn quá, thật buồn... hu hu..." Sự đau đớn đó, ngoại trừ mẹ mình ra, còn ai có thể hiểu được chứ? Người phụ nữ mình yêu say đắm lại bị người yêu của em gái làm nhục, cảm giác cứ như bị người dùng dao đâm vào tim vậy!

Thứ mà đàn ông hận nhất cũng chỉ có hai loại, một là thù giết cha, hai là bị người ta cướp vợ..... anh rất hận, rất hận!

"Con trai......" Mẹ Triết Dã nhìn con trai mình khóc đau lòng như thế, hai dòng nước mắt cũng không nhịn được chảy dài. Bỗng nhiên, bà buông Triết Dã ra, đi đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn chằm chằm hắn rồi giơ tay lên 'chát' một tiếng, một cái tát nặng nề giáng lên mặt hắn!

Hắc Diêm Tước bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, cái tát này tiếng vang giòn rụm, dội thẳng vào lòng của tất cả mọi người ở đây!

Cha của Triết Dã đứng ở cửa, yên lặng quan sát mọi thứ, không nói câu nào.

Mẹ Tây Tử ôm lấy cô con gái đang chảy nước mắt của mình, Triết Dã cũng bị mẹ mình làm cho hết hồn, anh ngơ ngác nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước.

Triết Dã đau lòng không thôi, vết thương trên thân thể chẳng là gì cả, anh chưa bao giờ đau lòng như thế, từ nhỏ đến lớn anh đều được người trong nhà yêu thương hết mình, anh lần đầu tiên gặp phải đả kích lớn như vậy, anh đau lòng đến không thể chịu đựng được nữa!

Tường Vi đang co rút ở một góc cũng bị cái tát đó làm cho hoàn hồn, đôi mắt ngập nước nhìn cảnh tượng đó, đây chính là trò chơi mà hắn nói sao? Lôi cô vào trò chơi này để làm mồi, khiến cho Triết Dã đau lòng, để cho Tây Tử chảy nước mắt, làm cho cả gia đình Tả Đằng không yên, đây chính là trò chơi mà hắn nói sao?

"Tại sao!" Mẹ Triết Dã không nhịn được nữa đành mở miệng hỏi, ánh mắt đau lòng nhìn Hắc Diêm Tước, lòng bàn tay bởi cái tát lúc nãy mà vẫn còn nóng ran, tê rần.

Hắc Diêm Tước cười lạnh, quay mặt qua, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, khinh bỉ xen lẫn tà ác đó, đôi mắt đen lạnh thấu xương nhìn mẹ của Triết Dã, đôi môi mỏng tuôn ra lời nói khinh thường: "Tại sao? Ha ha ha..." Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắn cười một cách cuồng ngạo: "Bởi vì tôi thích! Tôi thấy con của bà đau khổ như vậy, tôi cảm thấy rất sảng khoái, sảng khoái đến nỗi xém tí là khui rượu ăn mừng rồi! Ha ha ha..."

Mẹ Triết Dã lảo đảo lui về phía sau một bước, Triết Dã nhanh chóng đỡ lấy bà, ánh mắt căm ghét nhìn Hắc Diêm Tước: "Tên điên! Tôi có thù hận gì với anh chứ! Nếu anh muốn tôi đau khổ, thì cứ đối phó với tôi, tại sao lại đụng chạm đến Mạn Vi! Tên tiểu nhân..."

"Hừ! Nếu đánh cậu một trận có thể khiến tôi cảm thấy sảng khoái thì tôi sẽ không hề do dự mà làm rồi! Nhưng, tôi lại mong chờ trải nghiệm cảm giác để cho cậu thấy tôi làm tình với người phụ nữ của cậu, để cậu nghe thử giọng rên yêu kiều của cô ấy dưới thân tôi..." Hắn vừa nói vừa đi về hướng của Tường Vi.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa, a......" Triết Dã đau đớn ôm lấy đầu mình, anh không dám nhìn Tường Vi! Cô là nữ thần trong lòng anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã trầm luân rồi......

Hắc Diêm Tước đi đến bên Tường Vi, đưa tay kéo lấy cô gái đang nước mắt đầy mặt ấy rồi cúi người ngậm lấy cánh môi trắng bệch của cô.

Bá đạo, ngoan độc, tàn khốc và tà ác!

"A...... Tôi muốn giết chết anh......" Cảnh tượng đó khiến Triết Dã kinh hoàng thất sắc, hốc mắt đỏ ngầu, lập tức đứng lên muốn xông qua, hận không thể băm Hắc Diêm Tước thành trăm mảnh!

================

Chương 220: Trò chơi đau lòng

Mẹ của Triết Dã ngăn cản anh, khóc đau xót la lên: "Thật xin lỗi, Triết Dã, là mẹ đã sai, là mẹ đã sai..."

Rốt cục, nhịn không được lại khóc tiếp, mẹ của Triết Dã đau lòng ôm lấy anh, tất cả đều là nghiệp chướng của bà, vì sao lại để cho con trai bà nhận hậu quả này...

Mệt mỏi

Hắc Diên Tước nghe được tiếng khóc cùng với tiếng la của mẹ Triết Dã, lúc này mới hài lòng buông Thẩm tường Vi ra, Thẩm Tường Vi đứng như tượng, tùy hắn đùa bỡn, tựa như mất hồn, mất tâm.

"Mẹ...người nói cái gì?" Triết dã đau lòng nhìn mẹ mình rơi lệ, không khỏi thấp giọng thốt ra "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, mẹ đừng khóc nữa...Đều là tại hắn, Hắc Diêm Tước, tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết hắn"

Lí trí của tả Đằng Triết dã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, là muốn đem hắc Diêm Tước bầm thây trăm mảnh

"Triết Dã, không được như vậy..." Mẹ Triết Dã kích động chạy đến ôm Triết dã, khẽ lắc đầu, dể tay vào vết máu trên khuôn mặt: "Con à, không thể giết hắn, hắn là anh trai của con... hu"

Anh trai!

Mọi người đều hoảng sợ! Trong đó cũng có cha Triết Dã! hắn biết vợ mình đã kết hôn một lần, nhưng hắn lại không ngờ tới...

Thẩm Tường Vi ngây ngẩn cả người, khẽ run lên, ngày ấy Hắc Diêm Tước theo mẹ Triết Dã vào phòng, nói như vậy...Bọn họ là mẹ con sao?

"...Mẹ, ngươi đang nói cái gì? Hắc rốt cuộc là ai?" Tả Đằng Triết Dã nắm tay tay mẹ, trong lòng dao động, nước mắt chảy ra, "Mẹ, mẹ gạt con có đúng hay không? Hắn ta làm sao có thể là anh trai của con chứ! Không có khả năng"

"Huhu...Triết Dã, thật xin lỗi, mẹ chưa từng nói cho con biết, trước khi gả cho cha con, mẹ đã từng kết hôn, mà Tước, là đứa con trải của mẹ cùng người đàn ông kia..." Mẹ Triết Dã rốt cục không nhịn được nữa đem chân tướng sự việc nói ra.

"Không...Đây không phải là sự thật..." Triết Dã sụp đỗ, mẹ anh lại nói người anh căm thù chính là anh trai của anh! Mà người được xưng là anh trai, lại cướp đi người mà anh yêu.

"Mẹ hai, đây là sự thật sao? Trời ạ" Tả Đằng Tây Tử tràn đầy kinh ngạc

Mẹ Triết Dã quay đầu, đi đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy dài nức nở nói: "Tước...Tha thứ cho mẹ...Không nên làm tổn thương em trai con, được không..."

"Mẹ! mẹ làm gì vậy? Mẹ điên rồi! Hắn ta là cầm thú, hắn không thể nào là anh trai con! Con nhất định phải giết hắn" Tả Đằng Triết Dã bắt đầu điên cuồng, lại để cho Tả Đằng Tây Tả giành trước một bước, cô xông tới chỗ Thẩm Tường Vi, không đợi mọi người kịp phản ứng.

Bốp!
Một bạt tai dáng vào mặt Thẩm Tường Vi, đầu óc choáng váng.

"Cô là con hồ ly tinh, là cô đã làm cho nhà tôi thành ra như vậy. Tôi hận cô, cô là đồ đê tiện! Chuyên môn đi quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện" Tả Đằng Tây Tử dường như nổi điên nhào tới, hunh hắng nắm tóc Thẩm Tường Vi.

"Đáng chết!"

Bốp! Hắc Diêm Tước vươn bàn tay ra đánh lên mặt Tả Đằng Tây Tử! Ngăn hành động điên cuồng của cô ta lại!

"Cô ở đây nổi điên cái gì ?"

Tả Đằng Tây Tử mở to, khiếp sợ nhìn Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy xuống: "Anh đánh tôi? Huhu...Anh như vậy mà đánh tôi? Cô ta có cái gì tốt, vậy mà cũng làm anh mê đắm, tranh giành với em trai anh ?"

Đáy mắt Hắc Diêm Tước tối sầm, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Tường Vi đang ngẩn ngơ, nhìn thẳng vào Tả Đằng Tây Tử nói: "Cô cho cô là ai? Tôi nói cho cô biết, tôi sở dĩ đến nhà cô chính là vì muốn xem kịch vui! Còn cô..." ngón tay dài của hắn chỉ tới hướng Thẩm Tường Vi "Cô ta đích thật là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, nhưng cũng không tới phiên cô quản! Còn nữa, tôi không có em trai!"

"A...anh nói bậy, anh yêu tôi đúng không? Tước, anh tới nhà tôi, là tới gặp mẹ tôi đúng không?" Thái độ của Tả Đằng Tây Tử trong phút chốc liền mềm mại, "Tước...Tôi mặc kệ anh là con trai của ai, tôi chỉ muốn anh, huhu, anh cũng nói cô ta là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, chúng ta không cần để ý cô ta nữa có được hay không..."

Hắc Diêm Tước không để ý tới Tả Đằng tây Tử đang làm phiền, đưa tay qua bắt Thẩm Tường Vi, lại bị cô lùi về phía sau một bước

Hai mắt cô đẫm lệ, rốt cục chống lại đôi mắt thâm túy của hắn, cô đem tay che ngực lại, hít thở không thông nói "Đây là trò chơi của anh sao? Để cho mọi người tổn thương, đây chính là mục đích của anh..."

Hắc Diêm Tước không hờn không giận nhướng mày nói: "Trò chơi kết thúc, theo tôi trở về"

Dứt lời, hắn lại giữ chặt cánh tay của cô.

"Buông cô ấy ra! Buông cô ấy ra!" Trong tình thế cấp bách Triết Dã xông tới, ngăn cản Hức Diêm Tước "Không cho phép anh đụng vào cô ấy, không cho phép anh đụng vào cô ấy"

"Chết tiệt, cậu thì biết cái gì!" Tả Đằng Triết Dã đã không ngừng quấy rầy đã thành công chọc giận Hắc Diêm Tước, hắn giận dữ hét lên.

"Cậu cho cậu là cái gì? Cậu cho là cô ta thật sự thích cậu sao? Cô ta bất quá là do tôi nuôi dưỡng, cậu cho là cô ta thánh thiện? Tôi nói cho cậu biết, cố ta bất quá là đóng giả kỷ nữ! Cường bạo, vũ nhục gì ở đây, nói cho cậu biết, tôi đã sớm làm với cô ta không biết mấy trăm lần, cô ta là thứ rác rưởi! Mà cậu là người đàn ông ngu xuẩn, cô ta chẳng qua là một người đàn bàn dâm đãng mà thôi"

"Anh! A..." Lời nói này không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn chọc giận Tả Đằng Triết Dã, bắt đầu điên cuồng giơ nắm đấm lên, cùng Hắc Diêm Tước đánh nhau.

Thẩm Tường Vi ở một bên co rúm lại, giống như tiết sương ủ rủ, tốt cuộc nhịn không được, che miệng lại, ra sức đẩy Tả Đằng Tây Tử, vượt qua cha Triết Dã, điên cuồng chạy ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top