Chương 189-192: Cái chết của Jesus

  Tường Vi không biết, trong tầng lầu của cao ốc cách đó không xa, Hắc Diêm Tước đang ngồi đối diện La tổng, trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ .

"Tôi nói Hắc tổng, chuyện hợp tác của chúng ta. . . . ." La tổng nhớ tới bộ dáng điên cuồng của Hắc Diêm Tước, thân thể đến nay vẫn còn lạnh run!

"La tổng, nếu ngài vì việc kia mà cắt đứt quan hệ hợp tác với Hắc thị, nhất định ngài sẽ bị tổn thất." Hắc Diêm Tước lập tức cắt đứt lời của La tổng.

"Chuyện này. . . . . . Doãn Chiếu Thiên bên kia đã phái người tới bàn bạc, Hắc tổng, cậu đừng làm khó tôi, được không?" Móng heo của La tổng mập mạp run rẩy, không ngừng lau mồ hôi, người của hai bên đều không dễ đối phó !

Thấy thái độ từ chối nhã nhặn của ông, Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, xem ra đành phải ra chiêu ngoan độc, cần phải đánh nhanh thắng nhanh case (trường hợp) này, vì vậy, hắn lấy điện thoại di động ra, đè mấy phím, đưa cho La tổng, nhếch miệng thành nụ cười tà, nói: "La tổng, có cái này quyết định, chờ ngài xem xong đoạn phim ngắn rồi nói tiếp."

La tổng nơm nớp lo sợ nhận lấy điện thoại di động của hắn, nhìn chăm chú, không quá năm giây, gò má mập mạp lập tức trắng bạch!

Chỉ thấy trong video xuất hiện hắn và mấy nữ người phụ nữ trần trụi giao hoan, hơn nữa còn là NP!

Phịch một tiếng!

La tổng dùng sức ném điện thoại di động, rơi trên đất, rống to: "Hắc Diêm Tước, máy thật hèn hạ!"

Cười lạnh một tiếng, Hắc Diêm Tước không hề gì mà nhún vai: "La tổng, đừng kích động, có gì thì từ từ nói. Nếu như La tổng không làm chuyện này, tôi sẽ không có khả năng tổn thương La tổng."

"Mày......." Mặt La tổng lập tức thành màu gan heo, ông không ngờ, Hắc Diêm Tước ** như vậy, nếu cái này truyền ra ngoài, đừng nói ông không nói rõ với vợ được, về sau, khi làm ăn trong giới cũng bị người ta nhạo báng, ông hối hận vì đã không quay video cảnh Hắc Diêm Tước nổi điên, cứ như vậy, ông cũng có nhược điểm của Hắc Diêm Tước! Thật là thủ đoạn!

"La tổng, đừng nói tôi không nhắc nhở ngài, làm ăn với đám phần tử Hắc bang giết người không chớp mắt kia, trước sau đều là thiên môn (đường vòng lối tắt), chẳng thà hợp tác làm ăn với tôi, chỗ tốt tự nhiên sẽ có ngài, ngài là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào!"

Hắc Diêm Tước thoải mái mà đeo mắt kính, khóe miệng nâng lên nụ cười chiến thắng nhàn nhạt, từ trước đến giờ, hắn không quan tâm sử dụng thủ đoạn uy hiếp gì, chỉ cần đạt mục đích là được.

Lúc này, điện thoại bị La tổng ném trên mặt đât vang lên , hắn cúi người xuống, nhặt điện thoại lên ......

La tổng thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước đang nói chuyện điện thoại, tiếp theo, xoay người, uy hiếp ông một câu: "La tổng, tôi chờ câu trả lời chắc chắn của ngài! Đừng làm tôi thất vọng!" Dứt lời, Hắc Diêm Tước giơ điện thoại trong tay lên, rời khỏi thật nhanh.

Đầu bên kia điện thoại, mới vừa cúp máy, một giọng đàn ông Singapore nói: "Doãn lão đại, thái độ của thằng nhóc Hắc Diêm Tước kia rất lạnh, trực tiếp nói với chúng ta, không không biết Mạn Vi!"

"Một đám ăn hại!"

Lên tiếng là một người đàn ông có diện mạo cực kỳ nham hiểm, trên mặt có dấu vết tháng năm, rất khó tưởng tượng, người đàn ông nham hiểm lại là lão đại của Chiếu Thiên bang ở Singapore , Doãn Chiếu Thiên.

"Người phụ nữ kia chưa tra rõ họ tên, thì đã ngu dốt bắt người ta tới, muốn tìm việc làm?"

Doãn Chiếu Thiên khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt bình tĩnh lại lộ ra sát khí, "Đem cô ta vào!"

"Dạ, Doãn lão đại, tôi sẽ kêu anh em mang cô ta tới!"

Một lát sau, mấy người đàn ông kéo một bao vào phòng.

"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong bao truyền ra một giọng nữ, không ngừng giãy dụa trong bao.

"Lão đại, đã mang người đến."

Doãn Chiếu Thiên gật đầu một cái, "Mở bao ra."

"Dạ!"

Sauk hi mở bao ra, lộ ra mặt của Tường Vi, cô khiếp sợ nhìn tất cả người đàn ông trước mắt, không thể tin được, trước đây cô đã từng bị bắt cóc, ở Singapore lại tiếp tục bị bắt cóc!

Cô chỉ nhớ cô và bọn người Triết Dã đi du ngoạn, khi đi WC công cộng, lúc đi ra, liền bị một cái bao lớn bao lấy, sau đó, là đến nơi này.

"Ưmh. . . . . ." Tay chân bị người ta trói chặt, miệng cũng bị người ta bịt lại, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế duy nhất trong phòng, hắn là lão đại trong miệng bọn họ?

"Để cô ta nói chuyện." Doãn Chiếu Thiên cau mày, liếc mắt nhìn mái tóc rối của Tường Vi, nhưng vẫn bị kinh sợ bởi gương mặt xinh đẹp của cô, cảm giác quen thuộc xuất hiện.

Thuộc hạ làm theo, lấy vải bịt miệng Tường Vi ra.

"Anh.....Anh là ai?" Tường Vi nghi ngờ hỏi, trong lòng lập tức lo lắng, cô không dám hi vọng có người tới cứu cô, đây là Singapore.

"Đầu tiên, cô hãy nói, cô có quan hệ gì với Hắc Diêm Tước?" Doãn Chiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt nham hiểm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tường Vi, trong lòng có một loại tư vị không thể nói ra được.

Hắc Diêm tước. . . . . . Tường Vi dần bình tĩnh, lần này, hắn là người mà bọn họ nhắm đến!

Cô theo phản xạ mà lắc đầu, "Chúng tôi không biết !"

"Khốn kiếp!" Bộp một tiếng, Doãn Chiếu Thiên đẩy cái bàn bên cạnh, hù sợ mọi người! Triển Diệc Tường cho biết thông tin về người phụ nữ này, theo lý mà nói, thằng nhóc kia sẽ không lừa hắn.

"Xem ra hai người thật ăn ý, phản ứng của cô rất giống hắn, Hắc Diêm Tước cũng nói không biết cô!"

Chợt, Doãn Chiếu Thiên cúi đầu , cẩn thận xem xét gương mặt của Tường Vi, chú ý tới thân thể của cô đang run nhẹ, không khỏi hài lòng lộ ra nụ cười tà lạnh, nụ cười này, làm cho người ta rợn cả tóc gáy!

Tường Vi căng thẳng, nhưng cắn chặt cánh môi, tự nói với mình, phải kiên cường đối mặt: "Thật xin lỗi, tôi nghĩ là các anh đã lầm, chúng tôi thật không biết nhau!" 

 

  "Ha ha ha! Rất tốt, các ngươi cũng ăn ý quá nhỉ! Xem ra nếu không chơi vài trò chơi nhỏ thì hai người không quen biết này sẽ không chịu 'quen biết' rồi!"

Bỗng nhiên Doãn Chiếu Thiên cười nham hiểm rồi ra hiệu với thuộc hạ của hắn: "Đem 'Cái chết của Jesu' ra đây".

Một lúc sau, bọn họ đem một cái giá chữ thập đến.

Tường Vi sửng sốt nhìn cái giá chữ thập màu trắng được gọi là 'Cái chết của Jesu' đó, cô liền xanh cả mặt.

Sau đó, vài tên đàn ông đến cởi trói cho Tường Vi.

"Các người muốn làm cái gì, không! Dừng tay lại!" Tường Vi giãy dụa, trong lúc cô đang hoảng loạn thì đã bị trói chặt lên cái giá chữ thập đó, không thể động đậy cho dù là một chút!

"Đoạn video này phải quay cho thật vào đấy! Xem xem mỹ nhân tựa hoa như ngọc này này, chắc chắn sẽ rất ăn ảnh, ha ha ha...."

Doãn Chiếu Thiên cười to.

Sau đó, hắn đứng lên, cầm lấy một cây ngân châm (cây kim bằng bạc), nhìn Tường Vi cười lạnh, trong ánh mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, so với mức độ tàn nhẫn của Hắc Diêm Tước thì Doãn Chiếu Thiên càng điên cuồng hơn gấp ngàn lần!

"Biết cái chết của Jesu chứ? Ghim trên giá chữ thập, dùng máu tươi của ông ấy để cứu thế.... chà chà, nếu tôi đem những cây ngân châm này, ghim vào lòng bàn tay của cô, cô nói xem Hắc Diêm Tước sẽ có phản ứng như thế nào đây?" Doãn Chiếu Thiên cười tà, cứ như đang thảo luận một trò chơi rất hay nào đó với Tường Vi vậy!

Tường Vi lắc đầu đầy sợ hãi, lúc này cô mới hiểu định nghĩa 'Cái chết của Jesu' đối với hắn là gì!

Chính là đem những cây ngân châm đó đâm xuyên qua lòng bàn tay của cô để mà ghim lên giá chữ thập nhưng Jesu vậy!

Cô hoảng sợ lắc đầu, thật đáng sợ, cô không thể tin được mà nhìn chằm chằm Doãn Chiếu Thiên, cô chưa từng gặp qua một người nào tàn khốc như thế!

Doãn Chiếu Thiên giơ cây ngân châm trong tay lên, làm ra vẻ như đang muốn đóng vào tay của Tường Vi!

"Không...........!" Tường Vi run rẩy, cô cố gắng giãy dụa, nhưng không tài nào thoát được cái giá chữ thập đó!

Cứ vậy mà trừng mắt nhìn Doãn Chiếu Thiên đem cây ngân châm đó đóng vào lòng bàn tay cô!

"Aaaaa........" Tường Vi nhịn không được hét lớn, chỉ mới ghim vào một tý xíu thôi liền có máu chảy ra.

"Thế nào? Có quen biết Hắc Diêm Tước hay không?" Doãn Chiếu Thiên khẽ buông lỏng.

Cô cắn chặt răng, không chịu gật đầu, toàn thân run rẩy, cô gần như có thể cảm nhận được sự đau đớn đến tận tim gan khi cây ngân châm này đâm xuyên qua lòng bàn tay, thật là đáng sợ! Cô không thể tưởng tượng được nỗi đau khi từng cây từng cây ngân châm được đóng dần vào cơ thể!

"Cũng quật cường quá nhỉ! Vì Hắc Diêm Tước mà hy sinh như vậy, cũng xem như hắn ta có phước rồi!" Doãn Chiếu Thiên nói tiếp: "Nhưng tiếc rằng, cô không nên là người phụ nữ của hắn! Máy quay đã sẵn sàng rồi..."

Vừa nói xong, hắn liền nâng tay kia lên, cầm lấy cây búa, 'boong' một tiếng!

Ngân châm cứ vậy mà đâm thẳng vào lòng bàn tay của Tường Vi, đem tay cô đóng thật chặc vào chiếc giá chữ thập!

"Aaaaaaaa....................."

Tường Vi đau đớn hét to!  

  Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp cả căn nhà.

"Ha ha ha........"

Nhưng tiếng hét này lại mang đến cho Doãn Chiếu Thiên và bọn thuộc hạ của hắn một trận cười vô cùng khóa chí, bọn họ có vẻ như rất hưởng thị trò chơi này, bọn họ chính là những phần hắc bang đáng sợ!

Sau đó, Doãn Chiếu Thiên lại lấy thêm một cây ngân châm khác, đi đến bên Tường Vi và nở nụ cười tà ác, "Cô có thể không thừa nhận quan hệ giữa cô và Hắc Diêm Tước, nhưng đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hứng thú chơi trò chơi của tôi, tin rằng sau khi Hắc Diêm Tước xem đoạn video này, nhất định sẽ đau lòng chết mất, ha ha ha ha....."

Vừa tưởng tượng đến dáng vẻ của Hắc Diêm Tước sau khi xem đoạn ghi hình này, hắn không nhịn được cười khoái trá.

Tường Vi thở gấp, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, cái đau từ lòng bàn tay khiến sắc mặt cô trắng bệch hẳn ra, nhìn người đàn ông đang phát cuồng ở trước mặt này, cô tự hiểu được mình sẽ không dễ dàng gì mà chạy thoát được rồi, cô chỉ có thể cắn chặt răng, lắc đầu cố lấy hết hơi để mà nói: "Tôi... không quen....biết hắn!"

Giọt nước ngay khóe mắt cô như đang rút dần thể lực của cô. Thực ra cô rất kiên cường, cũng rất cố chấp, vô luận cô lý do cô hận Hắc Diêm Tước là gì đi nữa, khi gặp hiểm nguy, cô vẫn sẽ không để cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến hắn.

Hoặc có lẽ, đó chính là số mệnh của cô. Cô khẽ nâng khóe môi, cô không hề được lựa chọn, giống họ Thẩm của cô vậy, không có lựa chọn nào khác!

"Ngu muội! Hừ, tôi xem cô có thể nhịn được bao lâu!"

Nói xong, Doãn Chiếu Thiên nâng cây búa lên, đem cây ngân châm thứ hai để vào lòng bàn tay bên kia của Tường Vi, miệng nói: "Jesu, Chúa ơi, hỡi vị Chúa vĩ đại, xin người hãy nhìn xem con cháu của mình đi, thật là ngu muội và vô tri, hôm nay tôi sẽ dùng hình phạt mà người đã từng phải chịu lấy, dùng trên người cô ấy!" Sau đó, hắn cuối đầu nhìn Tường Vi, cười nói: "Nguyện Chúa phù hộ cho cô, amen!"

"Boong!"

Hắn không hề do dự tý nào, cứ vậy mà giáng búa xuống.

"A..........."

Tiếng hét đầy tuyệt vọng trong đêm tối.

"Ọe..."

Bổng nhiên, một trận ghê tởm đánh úp lại, khiến cô không nhịn được ói ra!

"Ây! Doãn lão đại, mới có hai cây ngân châm mà người phụ nữ này đã ói rồi!"

Doãn Chiếu Thiên bịt chặt mũi, tỏ ghê tởm mà tránh xa ra, quay lại nói với thuộc hạ: "Đều đã ghi hình lại hết rồi chứ? Xong rồi thì gửi cho tên Hắc Diêm Tước đó! Để tôi xem hắn ta lạnh lùng cỡ nào!"

"Dạ, lão đại!"

Sau khi bọn hắn gửi đoạn video đó cho Hắc Diêm Tước, đợi một hồi lâu thật lâu vãn không thấy hôi âm, lúc này bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên: "Sao không thấy phản ứng hồi âm gì hết? Không lẽ tôi gửi nhằm số rồi à?"

Gửi thêm lần nữa cho tôi!" Doãn Chiếu Thiên phiền muộn nói. Nếu đã vậy rồi mà còn không uy hiếp được Hắc Diêm Tước nữa thì hắn quả thật hết cách rồi!

"Dạ!"

Thế là thuộc hạ của hắn lại gửi thêm hai lần nữa.

Nhưng tiếc rằng, đợi hơn chục phút vẫn không thấy hồi âm, đợi đến nỗi bọn họ cảm thấy chán! 

 Thời gian trôi qua dần, Tường Vi đau đến nỗi muốn ngất xỉu rồi, nhưng đám người đó vẫn cứ đang ngồi chờ đợi...


Họ tưởng rằng Hắc Diêm Tước sẽ khẩn trương gọi điện thoại đến, nhưng ai dè hắn lại không hề có tí hồi âm nào!

Là bọn họ tính sai rồi sao? Doãn Chiếu Thiên cuối cùng cũng chịu không nỗi nữa, quay qua nói nhỏ với thuộc hạ của mình: "Gọi điẹn thoại cho Triển Diệc Tường, hỏi xem có phải đã nhằm người rồi hay không?"

"Dạ, lão đại." Thuộc hạ của hắn lui xuống gọi điện thoại cho Triển Diệc Tường, xác nhận thật kỹ rồi mới báo cáo lại với Doãn Chiếu Thiên, "Lão đại, đã hỏi kỹ rồi, người phụ nữ này đối với Hắc Diêm Tước tuyệt nhiên không tầm thường!"

"Mẹ nó!" Rầm một tiếng, Doãn Chiếu Thiên đá bay người đứng bên hông hắn!

"Hay lắm, Hắc Diêm Tước! Không ngờ ngươi lại máu lạnh đến nỗi vậy! Đem người phụ nữ này lôi ra ngoài, trước mắt bỏ đói ba ngày ba đêm đã, xem tình hình thế nào rồi tính sau, nếu Hắc Diêm Tước vẫn không hỏi han gì đến ả, thì đem cô ta quăng cho chó ăn!"

Sau khi Doãn Chiếu Thiên giận dữ hạ lệnh, liền cho người đem Tường Vi đang bị đóng đinh trên giá chữ thập khiêng đi!

Hoàng hôn buông xuống, gió biển của Sentosa nhè nhè thổi cùng với tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

Trong căn nhà gỗ bên bờ biển, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hải âu bay. Trên chiếc giá chữ thập trắng tinh trong căn nhà gỗ này, là một cô gái mình đầy máu, tóc tai hỗn độn, như 'Cái chết của Jesu vậy', thật khiến người ta kinh sợ!

Két——

Cửa được mở ra, vài tên đàn ông cao to bước vào.

"Doãn lão đại, người mà cảnh sát đang kiếm, hình như chính là người phụ nữ này!"

"Mẹ nó! Hắc Diêm Tước thế mà lại chơi trò báo cảnh sát!" Bổng nhiên, Doãn Chiếu Thiên vèo một cái xông đến trước mặt Tường Vi——

Chát!

Một cái tát thật mạnh, đêm Tường Vi đang trong cơn mơ hồ tát tỉnh.

"Ưm..." Cái đau rát trên má khiến cô tỉnh táo vài phần.

"Lão đại, thật phải thả cô ta đi sao?" Thuộc hạ của hắn cẩn thận hỏi.

"Hừ!" Doãn Chiếu Thiên trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình! Tiếp đó lại giáng thêm cái tát lên mặt Tường Vi: "Đàn bà! Xem như cô không có vận may! Xem ra Hắc Diêm Tước đối xử với cô cũng thật nhẫn tâm, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của cô!"

Doãn Chiếu Thiên phiền não nhổ ngụm nước bọt! Mẹ nó, lần này thật ăn phải trái đắng mà! Hắc Diêm Tước không quan tâm đến sống chết của cô ta, bên Triển Diệc Tượng lại dặn không được làm chết ả, nói cái gì mà còn phải nhờ vào cô ta để biểu diễn!

"Thế lần này vụ án địa bàn của La thị, chúng ta phải nhắm mắt làm ngơ mà nhường cho Hắc Diêm Tước rồi sao?", thuộc hạ của hắn không cam lòng nói.

"Hừ! Có trách thì cũng trách lần này đánh sai cược! Mối thù này tôi đã đợi hơn mười mấy năm rồi, tin rằng sẽ có ngày báo được thù thôi!" Doãn Chiếu Thiên nheo mắt nói, nhớ về mười mấy năm trước, nhát dao của thằng nhãi ranh đó xém xíu lấy đi mạng của hắn! Khiến hắn chỉ có thể làm được một nửa đàn ông! Càng nghĩ càng tức!

Chát——

Lại một cái tát, như là đang trút giận lên người Tường Vi vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top