Chương 28: Chỉ sợ là ảo giác
Cô ngồi trên xe, nhàn rỗi nhìn về bên ngoài đường lớn. Những con phố rộn ràng, những con người bán hàng mặc những chiếc áo ấm dày cộm. Cô chợt suy nghĩ về Song Tử ngày xưa, con người cũng có nhiều loại, không thể hiểu hết. Giống như hắn ta, xấu xa bỉ ổi... duyên gặp gỡ kia cô tự cho đã tận, nào ngờ lại tái sinh. Song Ngư khẽ thở dài trong cái suy nghĩ miên man, cô chỉ cảm thấy nhàm chán, không một chút sợ hãi. Hắn ta không sợ cô, cô hà tất sợ hắn.
Vẫn trên chiếc xe, Bạch Dương ngồi yên tập trung về phía trước. Gương mặt anh ta khi nhìn Song Tử khoác tay qua người cô, đúng là chưa từng nhìn thấy. Khi nghe hắn nói cô và hắn quan hệ thân thiêt, ánh mắt đó như hằn lên sự tức giận, lại kiềm nén, lại giấu đi.
Cô trôi theo suy nghĩ của cô về quá khứ thời trung học. Với cô là kinh nghiệm sống, không nên qua lại với loại người xấu xa như Song Tử.
"Có vẻ em có quen em trai của cô Bảo Bình ." - Bạch Dương mở lời, xoá tan khung cảnh yên ắng vốn có,
Cô quay người nhìn Bạch Dương, sau đó lại nhìn về phía trước, tựa hết tấm lưng vào ghế, giọng nói có chút trầm buồn: "Có chút quen biết. Mối quan hệ thua người xa lạ một chút."
"Người yêu cũ." -Bạch Dương nhìn ra, và tất nhiên ai vào hoàn cảnh đó cũng nhìn ra.
"Thì ra với anh, người yêu cũ còn thua người xa lạ." - Cô hơi cười buồn, nhưng cảm thấy anh đúng.
"Vậy xem ra anh đoán đúng." - Bạch Dương rẽ sang phải, hướng về căn hộ của bọn họ.
Cô mỉm cười lắc đầu: "Hắn không xứng để được cái danh xưng ấy đâu, hoàn toàn không xứng đáng,"
Giọng nói Bạch Dương hơi trầm xuống khẽ hỏi: "Nếu một ngày nào đó em rời xa tôi, người khác hỏi về tôi... Em có cho rằng tôi xứng đáng với danh xưng ấy."
Cô hơi bất ngờ, đúng là nếu có ngày như vậy. Mối quan hệ giữa họ không hề rõ ràng.
"Không, tôi sẽ nói với họ, anh là người dù biết tôi đang lợi dụng nhưng vẫn giúp tôi không tính toán."
"Là một kẻ ngốc." - Bạch Dương nhíu mày.
"Anh không nghĩ khác đi được ư?"
Bạch Dương hơi cười nhẹ nhàng, cho xe vào bãi. Hai người họ cùng xuống xe, cùng nhau đi vào căn hộ cao cấp. Cô ngồi xuống ghế salon, uống hết một chai nước trong tủ lạnh, lúc này Bạch Dương đã ngồi vào máy tính, gõ lạch cạch.
Ngày hôm sau, cũng như thường ngày Bạch Dương đến công ty từ rất sớm. Cô vẫn ở trong nhà đợi Bảo Bình đến, tiếng chuông cử vang lên, cô mở cửa nhìn thấy Bảo Bình đang đứng trước cửa, nhưng hơi bất ngờ khi Song Tử đang đứng bên cạnh Bảo Bình.
"Hôm nay Song Tử đưa chị đến, cậu ấy muốn đến chào em một câu." - Bảo Bình nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Song Ngư.
Cô mở hơi rộng cửa, mời cả hai vào bên trong. Song Tử nhìn căn hộ cao cấp mà cô đang sống, không nghĩ cô gái nghèo nàn xấu xí ngày xưa lại sống trong nơi xa hoa như vậy. Đã nói, nơi này không phải loại người nào cũng có thể sinh sống. Bảo Bình nói cô là em gái của Bạch tổng, nghĩ cũng nghĩ không thông, Bạch tổng kia là người Trung, Song Ngư người Việt, bọn họ anh em kiểu gì được, xem ra là mối quan hệ bao nuôi tình nhân thì đúng hơn.
Nhưng với nhan sắc của cô ta, một tổng tài như anh ta có thể để mắt đến ư.
"Uống nước."- Cô đặt một cốc nước lên bàn, nơi Song Tử đang ngồi quan sát mọi thứ trong căn hộ.
"Sau bao nhiêu lâu không gặp, em xem ra một bước thành người giàu có rồi." - Song Tử cười khinh.
"Đã gặp, đã chào hỏi, nước cũng đã uống. Mời anh về cho, tôi hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại nữa." - Cô lạnh lùng nói.
"Em vẫn lạnh lùng như lúc chúng ta mới quen biết." - Song Tử nhìn cô.
Ánh mắt đó, khiến cô buồn nôn. Cô tự hỏi ngày xưa vì sao có thể yêu thích hắn, nhìn lại chỉ muốn nôn ra hết những thứ trong bụng.
"Nếu có một điều ước, tôi chỉ hy vọng bản thân chưa hề quen biết anh, Song Tử." - Cô nói xong liền bỏ ra phòng học: "Uống nước xong, mời anh về."
Song Tử đứng lên kéo tay Song Ngư lại, cô nhìn bàn tay ghê tởm kia đang động chạm vào cơ thể cô. Cô hất tay hắn ra khỏi tay cô, nhưng Song Tử nắm rất chặt kéo cô ôm sát vào cơ thể. Cô giằng co, tên điên này hành động như vậy có ý gì.
"Buông tôi ra." - Cô hét lên.
Đôi môi hắn ta đưa đến gần đôi môi cô. Cô phản kháng một cách vô ích, hắn ta như siết chặt không cho cô một chút động đậy. Đôi môi đó dường như muốn chạm vào môi cô, cô hoảng hốt, không thể để hắn hôn cô, không thể để hắn ức hiếp cô, tên xấu xa bỉ ổi.
"Chị Bảo Bình, cứu em với." - Song Ngư hét lớn.
Bảo Bình từ phòng khách chạy vào phòng bếp, lúc này Song Tử đã nhếch môi cười buông Song Ngư ra khỏi cơ tay. Hắn ta nhìn Bảo Bình nhúng vai sau đó rời khỏi căn hộ.
"Có chuyện gì xảy ra sao? Song Tử đã làm gì? - Bảo Bình hỏi.
Cô lắc đầu, ôm chầm lấy Bảo Bình mà khóc lớn như một đứa trẻ. Cô vừa rất hoảng sợ, cô không muốn, không muốn gặp gỡ những kẻ xấu xa đã hãm hại cô. Cô đã bỏ trốn, vì sao lại xuất hiện, vì sao ông trời bất công với cô.
Bảo Bình ôm Song Ngư vào lòng vỗ về, đợi đến khi cô bình tĩnh đôi chút, cả hai bắt đầu học.
Tại Bạch thị, điện thoại của Bạch Dương nhận được hàng loạt tin nhắn hình ảnh. Những bức ảnh thân thiết giữa Song Ngư và Song Tử trong phòng bếp nhà anh. Bạch Dương nhíu mày, huỷ bỏ cuộc họp mà chạy về nhà.
Khi anh về mọi thứ vẫn không có gì đặc biệt. Cô ngồi trong nhà để vẽ những bản thiết kế mà Bảo Bình giao cho, khi anh bước vào bên trong Song Ngư có chút ngạc nhiên. Có chuyện gì mà Bạch Dương về nhà sớm như vậy
"Hôm nay anh về sớm vậy?"
"Không an tâm cho em ở nhà một mình."
"Chẳng phải đã muộn rồi sao, em đã quen ở nhà một mình một thời gian rồi." - Cô nghĩ Bạch Dương đang đùa.
"Hôm nay học tốt chứ." - Amh nhìn những bản thiết kế trên bàn quan tâm hỏi: "Có gì đặc biệt không?"
Cô lắc đầu: "Mọi việc vẫn ổn."
Anh hơi gật gật đầu nói: "Bắt đầu hôm sau, em đến công ty anh học. Bảo Bình vừa dạy em vừa làm việc, công ty anh đang thiếu nhân lực."
"Anh thật biết bốc lột sức lao động của chị ấy."
Song Ngư xuất hiện tại Bạch thị, ngay trong phòng của giám đốc chi nhánh đang cùng Bảo Bình học thiết kế. Bảo Bình ngượng ngùng không tự nhiên, người ra vào phòng giám đốc đều nhìn bọn họ như người ngoài hành tin. Cô cũng có chút bất tiện, nhưng ý của Bạch Dương như vậy, biết sao được.
Thượng Hải, những ngày lạnh giá.
Kết hôn xong, Thiên Bình đường đường chính chính là phu nhân của giám đốc chi nhánh E.L Thượng Hải. Một vị trí hàng vạn cô gái mơ ước, nhưng cô không sống trong hạnh phúc. Kể từ ngày bọn họ kết hôn, anh chẳng đêm nào về nhà, báo chí đưa tin anh bên ngoài cặp hết với chân dài này đến chân dài khác. Rồi hằng đêm cô ta đều nằm mơ về cái chết của Song Ngư mà vô cùng hoảng sợ. Một mình trong đêm, căn nhà rộng, lạnh ngắt, nỗi hoảng sợ kia không đêm nào không trải qua.
"Yết, anh đang ở đâu vậy?" - Cô hoảng sợ gọi cho anh, chỉ nghe tiếng nhạc lớn
"Alo, nơi này rất ồn, tôi không nghe rõ. Anh ấy đang say, đêm nay tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô đừng lo." - Giọng một cô gái nghe máy, sau đó vội vàng tắt máy.
Thiên Bình chưa bao giờ tủi nhục như vậy, biết rõ anh không yêu những cố chấp kết hôn. Đến nay biết rõ anh ra ngoài với người khác, cũng không dám lên cơn ghen, cũng không dám nói lớn tiếng, không dám trách giận, âm thầm chịu đựng, chỉ sợ làm to chuyện anh tức giận mà bỏ rơi cô, sẽ không còn chỗ dựa.
Thiên Yết nhếch môi nhìn vào điện thoại còn sáng lên hình ảnh của Song Ngư, anh không biết cô đang ở nơi nào, cũng không hiểu vì sao cô lại bỏ đi, cũng không hề chào hỏi anh một câu.
Tiếng nhạc lớn, những cô gái ăn mặc hở hang, nhảy nhót trên sàn nhảy dưới tiếng nhạc ồn ào. Anh nâng tay, uống cạn ly rượu trước mắt.
"Giám đốc à, đêm nay em sẽ chăm sóc anh nhé." - Cô gái ngồi bên cạnh, mặc chiếc áo đưa bộ ngực như nổ tung muốn giải thoát, sà vào người anh, cọ sát bộ ngực bom nổ kia lên lưng anh.
Anh rút trong ví những tờ màu đỏ nhét vào bộ ngực căn đầy xua tay đi mà nói: "Tôi đang muốn ở một mình."
Cô gái đạt được mục đích, cầm những tờ tiền mới cứng nhoẻn cười rời đi. Đúng là khách sộp lại đàng hoàng, nhưng xem ra vợ chồng xích mích, thích ngược tâm cô vợ trẻ.
"Tiểu Ngư, em đang ở đâu?"
"Tiểu Ngư, em bỏ đi đâu chứ..."
Anh hét lên, nhưng tiếng nhạc lấn át giọng nói trầm tư của anh, không ai quan tâm.
Điện thoại anh sáng lên, là số của Alex, nhàm chán tắt đi.
"Cậu không nghe máy, cả đời hối hận."
Lần này, Thiên Yết đã chịu nghe máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ồn quá, cậu ra ngoài nói chuyện."
Anh nhàm chán, đứng lên ra ngoài, tìm nơi bớt tiếng nhạc mà nói.
"Nói đi."
"Ngày mai ngài Harper sẽ gọi luật sư chỉnh lại di chúc, xem ra ông ấy nói sẽ làm."
"Là chuyện cô nói không nghe sẽ cả đời hối hận?"
"Giám đốc, cậu phải gọi sang Mỹ ngay, nếu không...."
Thiên Yết nhàm chán tắt máy. Ngồi trong xe, hơi men say khướt, người lái xe hỏi anh muốn đi đâu. Anh thật không biết phải đi đâu, thật không biết về đâu.
"Khách sạn."
Anh ngồi trong xe nhìn ra đường đi, tìm mãi cũng không ra hình bóng cô. Anh yêu cô, là thật...chưa từng thay đổi.
Sáng hôm sau, anh ngồi trong phòng làm việc. Alex bước vào một cách vội vàng không kịp gõ cửa. Anh ngước mắt nhìn, cô ta lại không hiểu nguyên tắc.
"Cậu vẫn không chịu gọi về Mỹ sao, nghe nói lần di chúc này, ông ấy không công khai nữa."
"Tài sản của tôi, tôi không vội... Cô vội cái gì?"
Alex tức giận, lo cho cậu ta, cậu ta lại giở giọng ngang tàn: "Của cậu, đêm qua chưa nói hết cậu đã cắt ngang rồi tắt luôn máy."
Anh nhìn vào màn hình điện thoại của Alex, là hình ảnh một cô gái quen thuộc đang đi phía sau một người đàn ông quen mặt. Anh nhìn chằm chằm vào tiêu đề, tiếng Nhật ư, họ đang ở Nhật sao.
"Tôi sẽ bay sang Nhật, đặt vé...."
Anh còn chưa nói hết câu thì Alex đã nói vào: "Chuyến sớm nhất, đã đặt rồi. Cậu nhanh chóng đi đi."
Alex luôn khiến anh hài lòng, dù đôi khi cô ấy hơi phiền phức.
Cũng chỉ là Alex luôn dõi theo đối thủ cạnh tranh, vô tình nhìn thấy... Là trời giúp Thiên Yết, hy vọng cơ hội này không vụt mất.
Chuyến bay sang Nhật, anh không suy nghĩ liền đi đến căn hộ mà Song Ngư đang ở. Bọn họ không cho anh lên, phải nhờ Alex nhờ người quen biết mà anh có thể lên tìm căn hộ đó.
Không ai mở cửa khi anh bấm chuông, dường như không có ai ở bên trong.
Thiên Yết nhẫn nại chờ đợi. Anh sao có thể rời đi, cô sẽ chạy mất.
Tình yêu, thời gian không quan trọng, nghĩ về nhau bao lâu cũng không đủ.
Tình yêu, đợi chờ không quan trọng, gặp được nhau sẽ hạnh phúc sẽ vỡ oà.
Hôm nay, sau khi cô kết thúc buổi học. Bạch Dương vẫn đang ở phòng họp chưa xong. Thường thì cô sẽ cùng anh về,nhưng hôm nay cô quyết định sẽ tự mình về, nấu thứ gì đó nóng nóng để cả hai cùng ăn.
Trên tay xách những túi đồ ăn, cô bước ra khỏi thang máy.
Cô nhìn về cánh cửa căn hộ, đồ ăn trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất.
Một quả táo rơi khỏi chiếc túi, lăn về phía anh.
Anh cúi người, nhặt quả táp màu đỏ, bước về phía cô.
Cô bất động, người trước mắt cô, là mơ hay thật.
"Cuộc sống của em, xem ra rất tốt..." - Anh đặt quả táo đỏ vào tay cô nói: "Và hạnh phúc."
Cô không dám nhìn vào mắt anh, sợ sẽ rơi nước mắt vì quá xúc động, vì quá mong nhớ.
Cô cuối người, nhặt những thứ trên sàn nhà nhanh chóng chạy vào bên trong căn hộ đóng chặt cửa. Cô tựa lưng vào cánh cửa, tim đập mạnh, từng cơn đau nhói.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô biết là ai... Có nên mở cửa hay không, cô sợ mình sẽ nhớ anh đến mức, nhìn thấy anh chỉ muốn ôm chầm.
Tiếng chuông reo lên, từng hồi từng hồi khiến tim cô càng bấn loạn. Gương mặt cô tái đi, quay người mở cửa. Nhưng người trước mắt cô không còn là Thiên Yết nữa, dường như anh đã rời đi.
"Em không đợi anh, anh đã nói sẽ đưa em về." - Bạch Dương nói, sau đó nhìn cô hỏi: "Em sao vậy, sắc mặt rất kém."
Cô nhìn xung quanh phía sau, không tìm ra bóng dáng quen thuộc, sau đó khẽ đáp: "Em đi siêu thị, dự tính nấu món súp nóng. Nhưng bỗng dưng em thấy mệt, hôm nay anh ăn ngoài nhé."
Cô quay đầu vào bên trong... Khi nãy, có phải là ảo giác. Cái chạm khẽ vào ngón tay anh khi nãy, cô thật sự có cảm giác rất thật.
Cô cảm thấy sợ rất sợ, lúc này chỉ sợ là ảo giác anh không hề xuất hiện, nghĩ như vậy lòng cô đau như cắt... ̉
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top