Chương 26: Còn dài, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi
Cô ngồi trong một tiệm cafe nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình. Cô lại càng không nghĩ cô còn có thể gặp lại người ấy. Đúng là trái đấy này quá bé nhỏ, Bụng Bự lại là nhân viên hợp tác của Bạch thị. Cô mỉm cười đưa tách cafe nóng lên môi uống một ngụm nhỏ, vị đắng thơm ngon lan toả đầu lưỡi. Kim Ngưu cứ thế nhìn chằm chằm cô, như sợ dời mắt đi cô sẽ tan biến.
"Cậu đã trốn đi đâu?" - Kim Ngưu hỏi: "Vì sao cậu lại xuất hiện ở nơi này, lại còn từ bên trong công ty mình đang làm việc. Tiểu Ngư, cậu có biết mình rất nhớ cậu không?"
"Cậu cũng phải để mình trả lời từng câu chứ, cậu hỏi nhiều như vậy mình không biết phải trả lời điều gì trước." - Cô chóng cằm nhìn Bụng Bự: "Nhưng một năm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, nếu cậu không gọi mình, mình đã chẳng thể nhìn ra cậu rồi, Bụng Bự."
"Đúng là Tiểu Ngư rồi." - Đôi mắt Kim Ngưu long lên sáng rực, nởi chỉ một mình cô gọi anh bằng cái biệt danh ngày còn bé xíu ấy. Anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, áp lên gương mặt anh: "Không cần trả lời nữa, chỉ cần đúng là cậu ngồi trước mặt mình, mình đã rất vui, rất an tâm."
Song Ngư luôn xem Bụng Bự như một người bạn thân thiết luôn bảo vệ cô, luôn sẵn sàng giúp đỡ cô. Ngày đó, nếu như cô không bị người đàn ông kia bắt đi, có lẽ Bụng Bự đã đưa cô cùng sang nơi này du học.
"Hiện tại cậu đang ở đâu?" - Kim Ngưu hỏi.
"Mình ở toà nhà bên kia." - Cô chỉ về toà nhà cao, nơi mà cô đang ở.
"Này, mình không đùa đâu." - Kim Ngưu nghiêm mặt, nơi đó chỉ có những người có thu nhập cao có thể sống, ngay cả một thiếu gia như anh cũng không thể ra vào.
"Mình nói thật." - Cô khẳng định.
Kim Ngưu tròn mắt kinh ngạc,càng khiến anh tò mò hơn về cuộc sống của cô.
Cô đọc được hang loạt câu hỏi trong mắt cậu bạn thơ bé. Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: "Còn cậu thì sao, việc học thế nào, cậu làm gì ở Bạch Thị."
"Mình cũng vừa gửi bản thiết kế cho trưởng phòng, còn cậu, đến đó làm gì?"
"Một người quen của mình làm việc ở Bạch thị nên mình đến tìm gặp. Cậu thật giỏi, vẫn còn là một sinh viên nhưng đã tự mình phấn đấu, không dựa vào cha mẹ cậu."
Kim Ngưu e ngại cười nói: "Tiểu Ngư, mình rất vui, thật sự rất vui. Thời gian qua, cậu thế nào, vì sao lần đó lại bỏ đi mà không nói với mình một câu."
"Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mình lại tuyệt nhiên không muốn nhắc đến." - Cô lắc đầu đang định nói gì đó thì chuông điện thoại reo vang.
"Vâng, em nghe." - Cô đáp.
....
"Em đang ở gần Bạch Thị."
...
"Không cần đâu..."
Cô cúp máy ái ngại nhìn Kim Ngưu nói: "thật ngại quá, vừa mới gặp nhưng mình đã phải đi rồi." - Cô đứng lên cầm túi xách nói.
"Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
Cô vỗ vai Kim Ngưu đáp: "Cậu bị ngốc ư, tất nhiên là sẽ gặp lại. Đây là số của mình, khi nào cậu muốn đều có thể gọi, mình rất là rảnh rỗi."
Cô rời đi, để lại tờ giấy nhỏ ghi lại số của mình. Anh nhìn theo cô, vẫn không có nhiều thay đổi, vẫn mái tóc cột thắt hai bím, giọng nói khàn khàn, thân hình cao gầy kém hấp dẫn. Anh hiểu cô, tính cách thầm lặng, cô đã không muốn chia sẽ cùng anh, nghĩa là cô không thể.
Song Ngư rời khỏi quán cafe, cô không quay lại Bạch thị mà đón xe về lại căn hộ. Cuộc sống hiện tại của cô ư, tóm gọm một câu chính là vô nghĩa, không mục đích, không hướng đi, mỗi đêm cô đều suy nghĩ, bản thân lưu lại ở nơi này để làm gì.
Còn vài ngày nữa chính là lễ thành hôn chính thức giữa Thiên Yết và Hàn Thiên Bình. Cô không hiểu lí do bọn họ gặp gỡ nhau, cũng không hiểu vì sao Thiên Bình có mặt ở Thượng Hải bên cạnh Thiên Yết. Nhưng cô chắc chắn rằng, Hàn Thiên Bình kia không phải thục nữ, chuyện cô ta với Bạch Dương chính là minh chứng, ấy vậy anh lại còn muốn cùng cô ta kết hôn, cô thật không thể không để tâm suy nghĩ, càng suy nghĩ lại càng nghĩ không ra.
"Helen, anh sẽ về lại Thượng Hải một chuyến để thăm mẹ anh, em ở lại một mình được không?" - Bạch Dương đang cùng cô ngồi xem chương trinhg ti vi.
"Mẹ anh không khoẻ ư?"
"Là căn bệnh cũ mà thôi." - Bạch Dương nói: "Nhưng anh không an tâm về em."
"Anh Bạch à, em đã rất lớn rồi." - Cô ấm ức, anh ta luôn xem cô như một đứa trẻ.
Cô và anh cùng cười vui vẻ, mối quan hệ giữa cô và anh cứ mơ hồ như vậy. Hằng ngày gặp gỡ trò truyện, không thân mật cũng chẳng cách xa. Đó là do anh lựa chọn, điều anh mong muốn, cô vẫn hằng đêm áy náy, cô dường như đang lợi dụng tình cảm từ Bạch Dương, nhưng hiện tại nếu cô nói ra suy nghĩ, cả hai sẽ còn ngượng ngùng hơn.
"Anh đã nghĩ em đã muốn cùng anh về Thượng Hải?" - Không gian bỗng trùng xuống, câu nói của Bạch Dương khiến cô giật mình.
"Anh Bạch..." - Cô ấp úng.
"Nhưng thật vui khi em vẫn không muốn quay về, chúng ta sẽ cùng nhau ở bên cạnh nhau như vậy. Là điều rất tốt." - Bạch Dương xoa đầu cô như một đứa trẻ: "Em muốn học một khoá thiết kế không? Những thiết kế của em rất lôi cuốn nhưng thiếu chuyên môn."
"Đi học thiết kế ư, tất nhiên là muốn." - Cô gật đầu, cuối cùng cũng thoát được những ngày tháng nhàm chán.
Thượng Hải, mùa xuân, khí trời khai sắc, muôn mua đua nở.
Sau va chạm giữa E.L và Bạch thị trong chuyện ở mùa đông, nên cả hai đều dè chừng nhau trong tất cả các hướng kinh doanh. Công nghệ bảo mật thông tin hiện đại nhất, mẫu mã do chính Thiên Yết duyệt và niêm phong, ngoài anh ra không ai biết được mẫu nào được chọn.
Thiên Bình tuy một lần nữa có cơ hội bên cạnh Thiên Yết nhưng cô ta đã không thể đến E.L như xưa, chỉ e mọi người nhìn thấy cô ta chỉ muốn ném trứng thối. Họ tuy tức giận về chuyện giám đốc kết hôn cùng một kẻ phản bội nhưng với uy thế của Thiên Yết cũng không dám lên tiếng.
"Giám đốc, tổng giám nói nếu anh còn không nghe máy, ông ấy sẽ trục tiếp đến Thượng Hải gặp cậu." - Alex đặt chiếc điện thoại lên bàn mà nói.
Anh dường như không nhìn Alex một lần, tư thế xem ra rất bận rộn, những tài liệu trên bàn thu hút anh hơn lời đe doạ kia.
"Cũng sắp đến ngày tôi kết hôn, ông ấy sang tham dự chẳng phải rất tốt sao?" - Anh nói.
"Tổng giám còn căn dặn, nếu cậu dám kết hôn cùng cô Thiên Bình, sẽ xoá bỏ cậu ra khỏi dòng họ Harper và không cho một chút cổ phần nào tử E.L"
"Đáng ra ông ta nên làm như thế sớm hơn. Hoặc đáng ra đừng tìm đến tôi và mẹ, có lẽ chúng tôi đã sống rất vui vẻ bên nhau, tôi cũng đã không lạc mất cô ấy." - Thiên Yết bẽ gãy cây viết trên tay.
"Lỗi không phải là của Tổng giám..." - Alex nói.
"Cô ra ngoài đi, ông ta có gọi cứ nói rằng tôi mời ông ấy đến tiệc cưới của tôi."
Alex lắc đầu bước ra khỏi phòng giám đốc, cậu bé đó... Đã qua cái tuổi nổi loạn rồi mới bắt đầu chịu nỗi loạn ư, ngày trước rất biết nghe lời không dám cải Tổng giám một câu.
Thiên Bình ở bên trong căn biệt thự khu Ô Di, lần đó Thiên Yết nói chỉ là đính hôn giả, lần này lại muốn kết hôn thật, chẳng lẽ thời gian ở cùng anh đã phải lòng cô rồi sao?
"Đúng rồi, ai bảo mày xinh đẹp như thế chứ Thiên Bình." - Cô ta tự đắc.
Nữa đêm khi cô ta đang ngủ say, Thiên Yết trong người toàn mùi men rượu lao vào phòng cô nằm xuống bên cạnh ôm lấy Thiên Bình. Cô ta đôi chút giật mình nhưng lại khẽ mỉm cười, xem như đây chính là cơ hội.
Bàn tay anh lạnh buốt ôm lấy Thiên Bình, đôi môi khẽ đưa đến ngang mắt cô, nói vào tai cô: "Tiểu Ngư, anh nhớ em..."
Đang trong trạng thái mọi thứ dường như sẵn sàng. Nghe người đàn ông bên cạnh nhắc tên cô gái khác, lại là người cô ta hại chết liền vừa lo sợ vừa tức giận.
"Tiểu Ngư, là em phải không... Hằng đêm em đều khóc với anh rằng em chết rất oan uổng... Tiểu Ngư, đừng sợ có anh bên em." - Thiên Yết nói.
Thiên Bình cả kinh... Đấy Thiên Yết ra khỏi người lùi về một góc nhìn những thứ xung quanh. Gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa sổ khiến những tấm màng trắng bay lướt thướt, bên ngoài hôm nay vì sao lại không mở đèn mà tối đen như mực, Thiên Bình run rẩy toàn thân, chùm kín người như lo sợ Tiểu Ngư thật sự quay về tìm cô đòi mạng.
Thiên Yết mở mắt nhìn lên trần nhà hơi nhếch môi cười: "Còn dài, đây chỉ là bắt đầu mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top