Chương 15 - Thí sinh kỳ lạ

Chương 15

Thí sinh kỳ lạ


Nhận tin của Tiểu Hồ, đội đặc nhiệm Vinh Môn lập tức đến dọn dẹp hiện trường. Gã pháp sư bệnh tật được giao cho đại thánh sứ và công chúa kiểm tra. Trong lúc mọi người chờ kết quả, Vô Phong tranh thủ mượn nhà tắm ở sở cảnh vệ. Trở về từ bãi cống ngầm, hắn bốc lên mùi chuột chết khiến ai nấy phải tránh xa.

Cùng lúc ấy, Tiểu Hồ đang... rình mò bên ngoài khu vệ sinh nam. Cô gái vẫn nuôi ý định lột mặt nạ của Vô Phong. Nàng định bụng xông vào bắt sống gã tóc đỏ, nhưng sợ nhỡ ai đấy bắt gặp thì nàng chỉ còn nước trốn về Phi Thiên. Ai cũng biết mặt Vô Phong, trừ Tiểu Hồ. Hắn cố tình né tránh nàng mọi lúc mọi nơi. Điều ấy càng làm Tiểu Hồ tin tưởng hắn là tên trộm hôm quốc khánh.

Sau trận chiến tại bãi cống ngầm, Tiểu Hồ càng thêm căm thù gã tóc đỏ. Trước là tội biển thủ: hắn trả công thằng nhóc ngồi xe lăn nhưng không trả tiền thừa, coi đó như phí đền bù nhân phẩm vì lúc ăn kem Tiểu Hồ ví hắn với chó. Cô gái phân bua rằng mình không có ác ý, Vô Phong vẫn không nghe. Giải thích chán, nàng quay ra rủa xả những lời lẽ cay nghiệt nhất song mặt hắn thuộc dạng bê tông cốt thép, chửi nữa cũng vô dụng. Nhưng tiền nong không phải lý do chính. Điều khiến Tiểu Hồ phát điên là chuyện "ăn chuối". Nàng hỏi Hỏa Nghi thì gã này cười ầm ĩ:

-"Ăn chuối" hả? Thằng tóc đỏ gợi ý hay đấy!

Tiểu Hồ đích thực trong sáng nên không hiểu nghĩa bậy bạ, Hỏa Nghi đành giải thích tường tận. Phần thưởng của gã là một cái tát nảy đom đóm mà đáng ra người nhận là Vô Phong. Nỗi căm ghét tên tóc đỏ lớn dần trong lòng Tiểu Hồ. Nàng thề sẽ vạch trần bản chất đạo tặc và tống hắn vào tù.

Trong khi cô gái mải mê suy nghĩ thì ở trong, Vô Phong tắm xong từ đời nào. Hắn đương mải ngó một cái ví nhỏ, chính là chiếc ví chôm từ Tiểu Hồ. Ngày trước hắn chỉ mải móc tiền chứ không kiểm tra nó cẩn thận. Ba tháng sống cùng trung đội khiến hắn quên bẵng cái ví. Giờ gặp lại, hắn lục xem nó có gì mà khiến Tiểu Hồ phát điên phát khùng.

Vô Phong mở ví và phát hiện một xấp ảnh nhỏ trong ngăn kéo khóa. Đa số ảnh chụp một cô bé tóc vàng với đôi mắt to tròn nghịch ngợm. Nhìn đường nét khuôn mặt, Vô Phong nhận ra bé gái dễ thương này là thuở ấu thơ của thú dữ Tiểu Hồ. Những tấm khác xuất hiện vài nhân vật quen thuộc như công chúa Lục Châu (hắn soi rất kỹ mấy tấm này), Chiến Tử, ngài Tây Minh, thậm chí cả Bạch Dương Đệ Thập. Nhưng người chụp cùng Tiểu Hồ nhiều nhất là một người đàn ông đứng tuổi lạ mặt. Cha cô ả chăng? – Hắn đoán già đoán non. Vô Phong đoán Tiểu Hồ tìm cái ví để lấy lại những bức ảnh.

Thở dài một chặp, tên tóc đỏ đứng dậy vừa thay quần áo vừa hát ông ổng. Tiểu Hồ rón rén lại gần cửa phòng nghe ngóng. Nàng muốn tắc thở trước cái giọng eo éo của hắn. Bốc mùi hơn cả bãi cống ngầm! – Nàng nghĩ. Bất chợt Vô Phong mở cửa, Tiểu Hồ ngã chúi về phía trước và đâm đầu giữa ngực hắn. Hai người sững sờ nhìn nhau. Vô Phong hét lên:

-Cái gì thế? Sao lại nhảy vào đây?

Tiểu Hồ nóng bừng mặt, nàng nghiến răng nói khẽ:

-Im ngay, đồ lắm mồm! Ai muốn chứ? Chỉ là...

Tiểu Hồ ngừng nói, chằm chằm nhìn Vô Phong. Chẳng còn khăn hay mũ, bản mặt tên tóc đỏ cứ phơi ra trước mắt Tiểu Hồ. Cô gái vô thức tiến bước, tên tóc đỏ sợ hãi lùi chân. Cuối cùng, Tiểu Hồ đóng cửa. Vô Phong lắp bắp:

-Cô... cô... định làm gì tôi?

-Hà hà! – Tiểu Hồ cười – Hóa ra là thật! Quân nhân ăn cắp, hay đây!

Vô Phong trách mình bất cẩn, vội nói:

-Cô nhầm người rồi, xin lỗi, tôi có việc!

Hắn định kiếm cớ chuồn nhưng Tiểu Hồ ngăn lại. Cô gái nghiến răng:

-Nhầm? Đừng có đùa! Chính ta đuổi theo ngươi! Chính ngươi nhảy xuống sông Vành Đai Xanh! Chính ngươi nói "hẹn lễ quốc khánh năm sau"! Cái đầu đỏ của ngươi, sao ta không nhận ra chứ? Còn nữa, ngươi đang cầm CÁI VÍ CỦA TA! TRẢ ĐÂY!

Tiểu Hồ như hung thần ác sát, Vô Phong sợ rúm người. Tên tóc đỏ biết giờ quanh co chối tội cũng vô ích, cách duy nhất là thỏa hiệp. Tên tóc đỏ giơ tay:

-Được rồi, được rồi! Thế này nhé, hôm ấy tôi túng quá nên mượn cô ít tiền, được chưa? Tôi đang tính khi nhận lương sẽ trả cô đầy đủ. Nhưng cô cứ làm quá thế này, tôi sống thế nào? Thế này nhé, tôi sẽ trả cô tiền, cả cái ví nữa, nhưng đừng nói với ai cả, được không? Tha cho tôi đi, tôi còn gia đình, còn cha mẹ già cần chăm sóc!

-Mặc kệ cha mẹ già của ngươi! Trả cái ví đây! – Tiểu Hồ gắt.

Thấy cô nàng khăng khăng đòi ví, Vô Phong cười đểu:

-Cô muốn cái ví? Được thôi, tôi sẽ trả, nhưng với điều kiện là đừng lộ chuyện này cho ai hết.

-Cái gì? – Tiểu Hồ nổi đóa – Đã trộm cắp lại còn ra điều kiện?! Ngươi khùng à? Trả ví đây!

Cô gái vươn tay đến, Vô Phong tóm cổ tay nàng. Tiểu Hồ gồng mình xô tên tóc đỏ vào tường, lên gối thúc vào bụng hắn. "Mẹ nó, khỏe dữ!" – Tên tóc đỏ đau lộn ruột. Đương giằng co, Tiểu Hồ chợt cúi xuống, mắt đăm đăm ngó hạ bộ của Vô Phong. Tên tóc đỏ hoảng hốt khép chân:

-Cô... cô... muốn gì? Tôi... cấm cô!

-Trả ví đây! Hoặc ta cho ngươi gặp Vạn Thế luôn! – Tiểu Hồ nghiến răng.

Cô gái dứ dứ chân. Vô Phong khiếp đảm vội co người. Tính Tiểu Hồ nói thật làm thật, hắn tin cô nàng sẽ chẳng ngần ngại lên gối. "Ngã ba" mà mất thì còn đâu kiêu hãnh và chất lượng sống? – Hắn kinh sợ đoạn đẩy Tiểu Hồ lui ra. Nhưng giữa cơn vật lộn, hai người chợt nghe thấy tiếng hát đang tiến về khu vệ sinh. Tên tóc đỏ muốn chuồn song cô gái ghì tay giữ chặt. Đôi nam nữ dùng dằng mãi, luống cuống thế nào đẩy nhau vào phòng tắm. Phòng khá bé nên hai người đứng sát đến nỗi Vô Phong có thể thấy bóng mình trong mắt Tiểu Hồ.

Kẻ sở hữu tiếng hát kia xuất hiện và tắm ngay phòng kế bên. Gã vừa tắm vừa xướng những lời ca huênh hoang khó hiểu. Dù bận đối phó Tiểu Hồ song Vô Phong không thể nhịn cười trước cái giọng ngang phè như máy bơm rò nước của gã. Người kia ngừng hát rồi hỏi:

-Vô Phong à?

-Ờ... ờ, tôi đây. Ai đấy?

-Tôi là Hỏa Nghi. Nhớ chứ?

-Nhớ... có nhớ!

Hỏa Nghi cười lớn:

-Cậu chơi ác quá! Vì cái "ăn chuối" của cậu mà tôi bị Tiểu Hồ tát!

Vô Phong nhìn Tiểu Hồ, cô gái ngượng ngùng quay đi. Tên tóc đỏ phần nào hiểu được sự tình. Hỏa Nghi tiếp lời:

-Con nhỏ đó như thú dữ vậy, đúng chứ hả?

Đến lượt Tiểu Hồ nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ ngước mắt ngó một tấm mạng nhện vô hình trên trần nhà rồi ậm ừ:

-Ờ... ờ, đúng!

Mắt Tiểu Hồ đanh lại, đôi môi khép hờ còn hàm răng nghiến chặt, từng hơi thở gió rít phả lên mặt tên tóc đỏ. Không hề biết sự có mặt của thú dữ, Hỏa Nghi cứ bô bô nói xấu:

-Tôi quen Tiểu Hồ hai năm nhưng cô ta làm như mẹ tôi vậy! Thằng nào vớ được Tiểu Hồ chắc xui cả đời! Con nhỏ đó phải "ăn chuối" mới đỡ điên khùng!

Tên tóc đỏ khọt khẹt cười. Tiểu Hồ tức đỏ mặt, tưởng như núi lửa sắp phun trào, tên tóc đỏ dịu giọng:

-Cô ta phải có điểm tốt nào chứ?

-Điểm tốt á? Ờ thì... có! Nhưng tôi không được hưởng cái tốt của Tiểu Hồ! Nghe công chúa kể mấy đứa trẻ con ở cô nhi viện Phi Thiên thành quý cô ta lắm!

Tiểu Hồ mím môi, đôi tay run bắn như phát cuồng. Hỏa Nghi tiếp lời:

-Tiểu Hồ vốn là trẻ mồ côi. Một vị pháp sư đã nhận nuôi cô ta, nhưng ông ấy mất rồi.

Vô Phong chợt nhớ đến bức ảnh chụp người đàn ông xa lạ ban nãy. Chắc là cha nuôi của Tiểu Hồ! – Hắn nghĩ thầm. Bỗng dưng một cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí Vô Phong. Hắn chưa trải qua cảm giác mất mát người thân song cũng hiểu đôi phần. Tên tóc đỏ len lén lượn mắt xuống và thấy cô gái buồn bã khôn tả. Chẳng ai thích quá khứ của mình bị phơi bày, nhất là những người như nàng.

Tắm rửa thay quần áo xong, Hỏa Nghi xách theo một xô nước đầy. Gã đứng trước phòng của Vô Phong rồi hỏi:

-Đang tắm hả?

-Ờ... ờ, đang tắm.

Hỏa Nghi cười khành khạch. Gã kiễng chân đổ ụp xô vào phòng tắm, Vô Phong và Tiểu Hồ hứng trọn dòng nước như thác đổ. Hai người ướt từ đầu đến chân, không thốt nổi lời nào. Khổ cho tên tóc đỏ vừa thay quần áo mới, khổ cho cô gái đang sạch sẽ dính đầy xà phòng. Hỏa Nghi cười sặc sụa:

-Trả thù cậu vụ "ăn chuối"! Thế nhé!

Gã đeo máy nghe nhạc, đầu gật gù như gà mổ. Hỏa Nghi vừa đi vừa hát mà chẳng hề biết một trận cấu véo đấm đá kinh hoàng sắp ập xuống đầu mình.

Giọng hát nhỏ dần nhưng hai người kia vẫn chưa rời khỏi phòng tắm. Không gian xung quanh họ ngột ngạt khó tả, thời gian tưởng chừng đang rề rề bước từng bước. Tiểu Hồ đăm đăm nhìn tên tóc đỏ; cái nhìn đầy phẫn uất, cái nhìn quy kết rằng chính gã khiến nàng lâm cảnh dở khóc dở cười này. Khoảnh khắc ấy lâu tới mức Vô Phong không dám đối diện cô gái. Cuối cùng Tiểu Hồ nói:

-Về Thần Sấm, tôi sẽ nói chuyện với ông bàn chải.

Vô Phong thả tay, Tiểu Hồ quay người bỏ đi. Nàng tức giận nhưng Vô Phong còn tức hơn. Sau nhiệm vụ lần này, hắn chắc chắn sẽ lên thớt mặc cho người ta băm bổ. Quân nhân ăn cắp, nhẹ thì bị đuổi, nặng thì bắt giam. Rồi người ta sẽ truy thân phận của Vô Phong và tặng hắn một vé vào tù. "Toi rồi! Toi thật rồi!" – Tên tóc đỏ thở dài.

...

Mặt trời khuất bóng, hơi nóng sa mạc nguội bớt, những cơn gió buốt bắt đầu bao phủ thành phố Vinh Môn. Thời tiết như gã thợ rèn khó tính hun đúc con người thật lâu rồi ngâm họ vào thùng nước lạnh suốt đêm, Vô Phong phát mệt kiểu khí hậu này và muốn về Thần Sấm. Nhưng mong ước nhỏ nhoi ấy tắt ngúm sau khi công chúa cho biết tên pháp sư ở bãi cống ngầm không phải Quỷ Vương. Gã chết tầm chiều dù được cứu chữa tận tình. Báo cáo pháp y xác định sự tổn thương trên cơ thể gã do cấm dược gây nên, không phải Quỷ Vương.

Đội điều tra xác định tên pháp sư là người Vinh Môn. Nửa tháng trước gã đăng ký thi tuyển hộ vệ thánh sứ, đồng thời mua cấm dược có khả năng phát triển nội lực siêu tốc. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là thuốc gây nghiện, gây ăn mòn cơ thể và phá hủy nội tạng. Người dùng thuốc sẽ đau đớn thể xác tột cùng song không thể từ bỏ chúng, thường chỉ sống được hai tuần. Chính quyền đã cảnh báo tác hại của cấm dược nhưng không ít kẻ bán mạng cho bọn lừa đảo. Nghề hộ vệ thánh sứ được xã hội coi trọng và ưu đãi, vì vậy sự cạnh tranh ở mỗi kỳ thi tuyển rất khốc liệt, gian lận tất nảy sinh. Hại người có, hại thân mình cũng có, trường hợp gã pháp sư kể trên là ví dụ điển hình.

Cuộc truy tìm Quỷ Vương quay lại điểm xuất phát. Vô Phong và Hỏa Nghi đang rà soát dữ liệu nhân khẩu. Họ đã kiểm tra hàng ngàn hồ sơ song chưa thấy kết quả. Vô Phong chẳng còn tâm tình làm việc. Nghĩ cảnh ăn cơm tù mãn kiếp, hắn ngao ngán không tả nổi. Đương buồn chán, tên tóc đỏ thấy Nghiêm Thu bước vào phòng, tay xách tập giấy dày cui. Cô gái hỏi:

-Hai anh kiểm tra xong chưa? Mà... mặt anh sao thế kia?

Nghiêm Thu chỉ vào gương mặt bầm tím sứt sẹo của Hỏa Nghi. Hắn lắc đầu nguầy nguậy:

-Hồi sáng tôi bị chấn thương chút đỉnh! Bình thường thôi!

Tên tóc đỏ ém miệng cười rinh rích. Hỏa Nghi không đủ dũng khí thừa nhận rằng những đường nét khó coi trên mặt do Tiểu Hồ vẽ nên. Bị đàn bà đánh đã nhục, để người khác biết còn nhục hơn. Đáng ra, Hỏa Nghi sẽ không te tua như vậy nếu gã không lải nhải hỏi tại sao Tiểu Hồ chui vào nhà vệ sinh nam. Vả lại chính gã làm Tiểu Hồ nổi khủng khiến Vô Phong lên thớt. Bị vậy cũng đáng! – Vô Phong lẩm bẩm.

Tên tóc đỏ vươn vai đi lại cho đỡ mỏi. Hắn bước quanh bàn làm việc rồi chợt để ý đống giấy tờ của Nghiêm Thu. Những bức ảnh dán ngoài cùng thông tin đính kèm cho thấy đây là hồ sơ thi tuyển hộ vệ thánh sứ. Nghiêm Thu là giám khảo tuyển trạch. Nhìn hồ sơ, Vô Phong nhận ra các thí sinh tham dự đều chưa đến tuổi trưởng thành, nhiều đứa nhỏ mới chín mười tuổi. Hắn lên tiếng:

-Sao toàn trẻ con vậy?

-À, chúng thi lớp đào tạo hộ vệ dự bị.

Đợt tuyển lớp dự bị được tổ chức song song kỳ thi tuyển hộ vệ. Chính phủ sẽ gạn lọc những đứa trẻ tiềm năng và đào tạo chúng. Dù vậy số lượng thí sinh đỗ rất thấp, chưa kể quá trình học tập sẽ loại bỏ những thành phần yếu kém. Vô Phong liếc mấy bức ảnh gần nhất và nhận ra người quen. Một thằng bé gầy gò mặt non choẹt, tóc màu cát lòa xòa phủ đôi mắt màu nước biển. Chợt nhớ đến thằng bé đi xe lăn hồi sáng, hắn nhíu mày:

-Thằng oắt này cũng thi à?

-Anh quen nó? – Nghiêm Thu hỏi.

Hắn gật đầu đoạn kể lại chuyện ở khu vô gia cư. Nghiêm Thu cho biết thằng bé tên Oa Lạc, mười bảy tuổi, năm năm qua đều đăng ký dự tuyển lớp dự bị. Thằng bé thành thạo khá nhiều phép Hỏa niệm nhưng toàn học lỏm. Những đứa trẻ vô gia cư như Oa Lạc không bao giờ có đủ tiền học lớp huấn luyện pháp sư. Vô Phong ngạc nhiên:

-Chỉ học lỏm? Khá đấy chứ! Sao không tuyển nó?

Nghiêm Thu lắc đầu:

-Anh biết đấy, hộ vệ không thể bị liệt.

Đôi chân của Oa Lạc có thể thay thế bằng một cỗ máy sinh học, công nghệ phẫu thuật ấy hiện nay rất phổ biến. Nhưng chi phí phẫu thuật lớn và cần ba năm phục hồi, ban tổ chức thà chọn những đứa đầy đủ thể chất rồi huấn luyện sau. Vả lại lý lịch Oa Lạc không tốt, nó sẽ bị bạn cùng lứa phân biệt đối xử. Vô Phong thở dài. Cuộc đời của Oa Lạc cũng giống hắn: bấu víu những giấc mơ không có thực, ngước nhìn bầu trời nhỏ hẹp và mong cơ hội thay đổi. Có điều hắn may mắn hơn thằng nhóc rất nhiều.

Tên tóc đỏ đặt tập hồ sơ về chỗ cũ. Hỏa Nghi tò mò vớ lấy coi thử và hỏi:

-Nó thi năm năm cơ à? Sao không chịu bỏ cuộc?

-Chắc nó muốn đổi đời. – Nghiêm Thu trả lời – Thằng bé ấy lúc nào cũng thế, năm nay thi trượt, năm sau thi tiếp.

Hỏa Nghi nheo mắt nhìn kỹ Oa Lạc, bộ não nổi lên dòng suy nghĩ phức tạp. Chút liên tưởng, chút cảm quan khiến gã nhớ bài thơ tiên tri rồi trầm ngâm suy luận. Những câu thơ "linh hồn nhỏ bé", "ước nguyện chưa thành" và "cái nhìn sâu thẳm biển xanh dưới sa mạc bình yên" xoay quanh đầu hắn gã. Hỏa Nghi bỗng đứng phắt dậy và nói:

-Tìm thằng nhóc ấy về! Nhanh lên! Nó là Quỷ Vương!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top