35


"Ai, em cùng người thần bí kia nói chuyện ngọt ngào kia là ai vậy?" Mỹm húc cùi chỏ vào Quỳnh Hoa một cái.

Quỳnh Hoa sờ cằm đắc ý nói: "Mẹ của em."

Mỹm nửa người bổ nhào về phía trước, bất đắc dĩ trợn tròn mắt: "Cho chị xin, em với mẹ nói chuyện với nhau ngọt ngào thế sao? Chị nghĩ em có người tình bí mật đó?"

Quỳnh Hoa cười tươi lắc đầu,Mỹm nghiêm mặt nói: "Lại nói, nếu em mà có người yêu phải báo cho chị biết, rõ chưa?"

Quỳnh Hoa khoát khoát tay, thuận miệng trả lời: "Biết rồi, biết rồi..." nhưng những lời Mỹm vừa nói đều từ tai này sang tai kia.

Tuy nhiên, thấy Quỳnh Châu vì mình mà ghen tuông thật là thích, nhưng ngoài cảm giác thích lại có chút đau lòng. Biết rõ Quỳnh Châu kia luôn che dấu đau thương bằng khuôn mặt quật cường, tim Quỳnh Hoa đau nhiều hơn.
Thế nhưng Quỳnh Châu này bản chất là lạnh lùng, nếu không hung hăng khích nàng thì không cách nào buộc nàng đối mặt với lòng mình.

"Quỳnh Châu đối với mình có tình cảm, mình có thể cảm thấy được." Quỳnh Hoa đối với điểm ấy rất chắc chắn, nàng có thể cảm nhận được trong ánh mắt Quỳnh Châu cố kìm nén xuống đáy lòng thoáng ý nghĩ yêu thương. Nhưng Quỳnh Châu là loại người không thể cưỡng cầu, nếu như càng tấn công dữ dội thì càng khiến nàng chán ghét, cho nên Quùnh Hoa chỉ có thể được ăn cả ngả về không, hung hăng khích nàng, khiến nàng bộc lộ tất cả tâm tình của mình, Quỳnh Hoa muốn nàng biết rõ, có những thứ nếu dấu trong lòng sẽ là hoàn toàn vô dụng. Chôn dấu cùng chờ đợi chỉ là hư thối.

Yêu chính là hành động, chính là nói ra hết, bằng không sẽ đánh mất tất cả.
Quỳnh Hoa không biết vướng mắc của Quỳnh Châu nằm ở đâu, nàng chỉ có thể chậm rãi thăm dò từng bước, nếu ồn ào đến sụp đổ... nàng cũng đã chuẩn bị kết quả xấu nhất.

Trận chiến tình yêu này cũng giống như đánh bạc, Quỳnh Hoa vì Quỳnh Châu từ hai bàn tay trắng phấn đấu đến vị trí này, hiện trong tay nàng có rất nhiều thẻ đánh bạc, rốt cuộc có thể cùng Boss cuối mặt đối mặt, có lẽ khẩn trương hay áp lực, thậm chí nhất thời muốn lùi bước, nhưng những ngăn trở đó nàng đều vượt qua, nàng rất muốn công phá Boss cuối này, bằng không sẽ rất phí phạm công sức nàng đã thắng được rất nhiều thẻ đánh bạc sao?

Quỳnh Hoa tự phụ mình là kẻ may mắn, đối với phương diện tình cảm cũng tự tin không kém, bằng không nàng sẽ không thích Quỳnh Châu, cho dù yêu cũng không có khả năng chú tâm theo đuổi từng bước chân của Quỳnh Châu. Quỳnh Hoa cường đại như thế, nếu là người bình thường sẽ bị tình cảm này dọa cho chạy mất, nhưng Quỳnh Châu không phải người thường.
Quỳnh Châu là người Quỳnh Hoa yêu thích nhiều năm như vậy.

Quỳnh Châu tựa lưng ở góc hành lang vắng ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt, nghe thấy có tiếng bước chân nàng vội lấy lại cảm xúc.

"Chị Châu."

"Trần Quân..."

Quỳnh Châu cho rằng Trần Quân sẽ nói gì đó an ủi nàng.... Tuy nhiên bắt gặp Trần Quân ngồi xổm bên cạnh nàng, lấy từ túi áo ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu, châm thuốc, vẻ mặt chết lặng.

Chuyện này có gì đó vượt qua dự kiến của Quỳnh Châu, Trần Quân luôn xuất hiện với bộ dạng tràn đầy sức sống, quen thuộc chính là nụ cười của hắn, nhưng giờ phút này, Quỳnh Châu nhìn thấy mặt bên đang hút thuốc của hắn, không có một chút vui vẻ.

"Kỳ thật... chị Châu, em không có ý mạo phạm, em muốn nói thật một chuyện, thật ra em nói thích chị, đều là do công ty sắp xếp, chỉ là một phương thức lăng xê người mới, em xin lỗi, em cũng không muốn như vậy...."
Trần Quân đột nhiên thẳng thắn lại khiến Quỳnh Châu mười phần xấu hổ, ngoài miệng gượng nói: "Cái này ah, tôi đã biết từ lâu, không có gì, chẳng sao cả, loại chuyện như thế này nhiều lắm." Nói xong Quỳnh Châu hận không thể tự tát vào miệng mình, rốt cuộc là muốn khẩu thị tâm phi đến mức nào nữa? Không phải mình sớm đã bị cái thế giới showbiz hỗn độn này biến đổi rồi sao?

Trần Quân khẽ cười khổ nói: "Cám ơn." Sau đó rất tang thương hít một hơi. Quỳnh Châu bất đắc dĩ, một Trần Quân rồi một Quỳnh Hoa đều thích hút thuốc lá, giới trẻ bây giờ đều là bộ dạng này sao?

Khói trắng quấn quanh, Quỳnh Châu thật sự không thích mùi thuốc lá, nhưng lại không thể bỏ đi, đành dùng mu bàn tay ngăn mũi, hy vọng có thể tránh được một ít mùi thuốc lá, nhưng cuối cùng tựa hồ cũng vô dụng.
"Em có một người bạn gái." Trần Quân đột nhiên nói nhỏ, bắt đầu thổ lộ chuyện của mình, "Thế nhưng vì em muốn làm ca sĩ nên công ty nói với em muốn ra album phải nghe lời, bạn gái gì đó, họ không ép em chia tay, nhưng phải dấu cho kỹ, nếu như bị giới truyền thông phát hiện ra thì tự mình mà xử lý. Nghe xong những lời kia, em biết rõ một mình em có thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ của những người khác trong nhóm nhạc, vì vậy em mới nói với bạn gái của em, một là chia tay, hai là nàng ấy chờ em vài năm. Sau đó..."Trần Quân cười, "Sau đó nàng tát em một bạt tay. Em nghĩ là nàng sẽ lập tức chia tay em, kết quả nàng lại nói, nàng chờ em ba năm, ba năm sau nếu em nổi tiếng thì chúng em chia tay, nàng không liên lụy em thảnh thơi đi làm đại minh tinh, nhưng nếu ba năm sau em vẫn không nổi tiếng, thì em phải từ bỏ giới nghệ sĩ cùng mộng tưởng không thực tế, trở lại bên cạnh nàng ấy."
"Một người bạn gái vĩ đại..." Quỳnh Châu nghe xong trong lòng chua xót.

"Nhưng thật ngốc." Trần Quân Ngẩng đầu nhìn Quỳnh Châu, hai mắt như bao phủ một tầng ánh sáng lóng lánh, tựa hồ như nước mắt muốn rơi xuống, nhưng khuôn mặt trung tính kia dường như vẫn tả ra một cảm giác rất kiên cường.

"Chị Châu, kỳ thật luôn có nhiều kẻ ngốc dũng cảm luôn tiến tới như vậy." Trần Quân vò tóc mình, cúi đầu.

Dũng cảm tiến về phía trước....là đồ ngốc sao? Quỳnh Châu cũng bắt đầu phiền muộn...Kỳ thật dũng cảm luôn tiến về phía trước thật sự là một chuyện khó làm. Coi như là đồ ngốc, cũng lại khiến cho người ta hâm mộ kẻ ngốc đó mà thôi.

"Vậy, Trần Quân, em là nam sao?" Quỳnh Châu cảm thấy đây mới là trọng điểm

Trần Quân trở nên tinh nghịch: "Chị Châu, chị thật sự quá bảo thủ rồi, ai nói có bạn gái phải là nam?
"Ách..." Quỳnh Châu bị nghẹn, " Nguyên lai em là nữ?"

"Thế nhưng, phần lớn có bạn gái là nam, chị Châu sao lại kết luận em là nữ ?"

Quỳnh Châu nhìn vẻ mặt Trần Quân cười xấu xa, không sao phản bác.

Quỳnh Châu nhìn lên trời, bọn nhỏ này, tỷ tỷ có chút nghi hoặc, có phải cả hai đều vui buồn thất thường như vậy sao?

Quỳnh Châu cảm thấy mình già thật rồi, cùng bọn nhỏ 20 tuổi mới ra mắt không thể trò chuyện được rồi

Thở dài.

Chiến dịch tuyên truyền "Nguyên vị" hoành tráng khiến Quỳnh Châu giật mình, chuyến tuyên truyền đi qua hết thảy mười thành phố trọng điểm, tất cả đều xuất hiện ở những tiết mục có tỷ suất xem đài cao nhất, bắt đầu tuyên truyền ở Hà Nội bằng một buổi hòa nhạc. Quỳnh Châu đương nhiên biết rõ phô trương như vậy là vì Quỳnh Hoa , công ty vì nàng mới chịu đầu tư lớn như vậy cũng là vì số tiền nhận lại cũng không ít. Quỳnh Châu trong lòng tĩnh lặng, khuôn mặt cứng ngắc vỗ tay, có vẻ như thật sự là hồng phúc của người...
Hà Anh cùng Mỹm thông báo lý do cử hành buổi hòa nhạc.

Mỹm nói: "Thật ra chủ trương của giám đốc muốn nữ chính Châu và Hoa, mỗi người sẽ hát một ca khúc, tuyệt nhất là cùng song ca một bài." Nói đến ca hát, sắc mặt Quỳnh Châu trở nên khó coi. Mỹm vội vã giải thích: "Nhưng chúng tôi đã đạt được thống nhất với giám đốc, nếu để Châu hát chẳng những làm khó cho Châu mà còn khiến người nghe như chúng ta thấy khó xử, vì vậy tất cả đều giao cho Bông cùng nhóm Lợi Khí. Lợi Khí còn có thể ở buổi hòa nhạc trình diễn những bài hát sẽ phát hành trong album..." Mỹm nói cả buổi, trong quá trình ánh mắt đều hướng về Hà Anh, vài lần đều thấy Hà Anh xuất thần.

Mỹm thật sự không chịu được: "Ai, tôi nói đồng chí Hà Anh, nếu có việc tư cần suy nghĩ thỉnh để sau khi tan ca, hiện giờ đang làm việc, mong đừng khiến chúng ta phải ăn cơm trưa trễ thưa cô." Mỹm vốn thẳng thắn, nhưng ưu điểm của nàng chính là nói ra những lời tổn thương đến người khác đều dùng giọng trêu chọc nhẹ nhàng nhằm đạt được mục đích cuối cùng nhưng lại không đắc tội người khác... Đương nhiên giọng điệu trêu chọc cũng có giới hạn của riêng nó.
"Thật có lỗi..." Hà Anh bị nàng nói đến đỏ mặt.

Mỹm than trời, với tư cách người đại diện, Hà Anh có chút hơi mền yếu, tuy mấy năm nay thành tích của nàng không tệ, có thể giúp rất nhiều nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, nhưng nếu muốn giúp Quỳnh Châu hoàn toàn trở mình, có lẽ cần một người đại diện thật mạnh mẽ.

Thấy Hà Anh không thoải mái, Quỳnh Châu lén hỏi nàng có phải không khỏe không, Hà Anh kiên cường nói không việc gì, kỳ thật, chỉ là do thân thể không tốt...đều là do cô gái chết tiệt kia, túng dục vô độ, khó trách người ta nói phụ nữ 30 tuổi mãnh liệt nhất, quả nhiên là như vậy! Hơn nữa Hà Anh đã 28 tuổi, rõ ràng dây chằng không giống như trước kia mền mại co dãn tốt, bất quá hai chân bị Đan Tiên gác lên vai, hôm nay chân lẫn xương sống và thắt lưng đều yếu ớt đến bây giờ, toàn thân đau đớn giống như trong lúc ngủ bị ai đánh đập một trận.
Hà Anh quyết định, trong thời gian ngắn sẽ không gặp đại phóng viên tai họa kia.

Kết quả đến giữa trưa vẫn chưa bàn bạc xong, mọi người đi ăn cơm trưa trước sau đó tiếp tục họp, lúc chiều trưởng phòng cũng đến, vì có trưởng phòng đến xem xét nên tất cả mọi người đều thẳng lưng mà trong đầu căng thẳng, xem ra hôm nay phải họp đến tối mịt mới được về nhà.

Quả nhiên, họp đến chín giờ tối mới tan, trưởng phòng hỏi Mỹm đêm nay Bông có lịch trình gì không, Mỹm nói không có, vì vậy trưởng phòng mời tất cả mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Một hồi tiếng hoan hô của mọi người vang lên kéo nhau về hướng xe công ty.

Vừa lên xe Mỹm chen lên chổ bên cạnh Hà Anh ngồi xuống, Hà Anh vẻ mặt kinh ngạc, Mỹm lôi kéo nàng chủ yếu muốn cùng nàng tâm sự, Hà Anh bất đắc dĩ phải theo nàng. Quỳnh Châu thấy Mỹm chiếm chổ của mình, đành phải ngồi vào những vị trí khác, nhóm Lợi Khí được sắp xếp ngồi ở băng cuối cùng, trưởng phòng ngồi cạnh tài xế. Quỳnh Hoa cầm điện thoại không biết chơi cái gì, cúi đầu định leo lên xe. Quỳnh Châu chống cằm liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng đường cũng không nhìn, hoàn toàn chìm đắm vào trong màn hình điện thoại, dưới chân vấp thiếu chút nữa bị té ngã. Quỳnh Châu vội vã từ chổ ngồi bay đến muốn đỡ nàng, không nghĩ đến tế bào phản xạ có điều kiện của Quỳnh Hoa lợi hại như vậy, nhanh chóng vịn tay vào chổ tựa lưng của ghế ngồi, hoàn toàn không bị ngã sấp xuống, ổn định trận tuyến.
Vì vậy Quỳnh Châu mở hai tay chuẩn bị tư thế đỡ lấy nàng đều bị nhìn thấy khiến nàng xấu hổ, toàn bộ người trong xe đều nhìn nàng như muốn ôm lấy Quỳnh Hoa, tất cả im lặng....

Quỳnh Hoa chớp mắt mấy cái nhìn Quỳnh Châu, Quỳnh Châu ho khan một tiếng, trở về chổ ngồi. Quỳnh Hoa nghẹn cười ngồi bên cạnh nàng, lại không nói với nàng lời nào, chỉ tiếp tục chơi với cái điện thoại. Trong lúc đọc mấy cái tin nhắn điện thoại, Quỳnh Hoa đều vui vẻ thoải mái.

Quỳnh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn muốn tránh nhìn thấy khuôn mặt như đường làm quan rộng mở kia, nhưng hết lần này đến lần khác hình bóng phản chiếu vào cửa sổ bằng kính đều xuất hiện gương mặt Quỳnh Hoa! Quỳnh Châu nổi giận kéo màn xuống.

Trưởng phòng mang các nàng đến nơi gọi là "Na nhi" một quán bar dành riêng cho hội viên, nơi đó có rất nhiều minh tinh qua lại, nhưng không có cẩu tử quấy rối, cho nên mọi người đều rất thoải mái an nhàn mà ăn cơm, nói chuyện hay uống rượu.
Các nàng tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, bản thân trưởng phòng là một nam nhân tráng kiện 40 tuổi rất thích uống rượu, đã gọi rất nhiều món chính mắc tiền như hải sản còn có rượu đỏ, vừa ăn uống vừa lải nhải với Quỳnh Hoa rất nhiều chuyện về Quỳnh Châu , nói Quỳnh Châu gia nhập làng giải trí đã lâu như vậy, kỳ thật tính cách vẫn rất bảo thủ, không có nhiều bạn bè, lần này diễn xuất "Nguyên Vị" là hy sinh rất nhiều, thật khiến người ta đau lòng.

Quỳnh Châu bị trưởng phòng nói vành mắt có chút đỏ lên, nhưng chuyện xấu hổ nhất chính là lại nói chuyện đó với Quỳnh Hoa...thật sự thì giữa hai người bọn họ quan hệ cũng không phải thân tình bạn bè gì hết.

Chắc không bị Quỳnh Hoa ghét bỏ chứ...

Kết quả Quỳnh Hoa bưng ly rượu, rất phóng khoáng cùng trưởng phòng cạn ly, không nói một lời, cạn sạch ly rượu. Quỳnh Châu nhìn hai má Quỳnh Hoa đỏ hồng , nét mặt chân thành như đang suy tư gì đó.
Đáng giận. Quỳnh Châu cũng rất phóng khoáng uống cạn ly rượu lớn. Tôi không muốn cô thương hại tôi.

>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top