Chương 3: Náo loạn Mạnh Gia (2)
Đan Tuấn huých vai ta, tiểu nha hoàn phía sau biết ý đi theo ngay sát bên còn lại. Ta không vội so đo với Đan Tuấn, trước mắt cứ tạm diễn kịch cái đã rồi tính sau. Phủ đệ của Mạnh Dĩ tương đối lớn, chỉ có điều trang trí sơ sài, không thể bằng một phần của Vọng Luân các. Được cái người hầu, nha hoàn đều nhìn lanh lợi mà thật thà, cũng xem như có mắt chọn người.
Đường đến sảnh chính vòng vèo thêm vài con đường nữa thì đến đại sảnh. Ta nhìn từ xa đã thấy bóng lụa Cẩm Bào Y nổi tiếng của kinh thành đang phô trương màu đỏ chói lọi đằng sau, bên cạnh lại là một bộ phục y của Đà Tuân phường, đường may chỉ may tỉ mỉ, tinh tế, phía trước là bộ quan phục xanh bóng. Cá nhân bổn nương thấy đúng thật không hợp cảnh, xa hoa thế nào cũng bị bộ quan phục kia che đi mất, chán chết.
Đan Tuấn đi trước, vòng vo tam quốc một hồi mới dẫn vào chủ đề chính: "... Vì vậy, Ngũ nương đã cất công đường xá xa xôi đến tận đây, cũng là để chúc mừng hỉ sự của đại ca đây... À... là Mạnh đại nhân đây..."
Giả lả thế là được rồi, Đan Tuấn, mau tránh ra để bổn nương diễn kịch. Ta đá đá chân xuống đất tạo tiếng động cho hắn biết ý mà tránh ra, ai dè hắn tưởng ta đang khen hắn diễn kịch giỏi, lại càng hăng say ca tụng thêm, bao nhiêu lời hay ý đẹp, chúc tân hỉ, chúc ti tỉ gì gì đấy hắn đều lôi ra hết. Đan Tuấn, ngươi như thế này có phải hơi nhiều lời quá rồi không...
Ta hắng giọng, ho khẽ. Đan Tuấn lúc này mới biết ý lui ra, lúc quay lưng về phía người nhà Mạnh gia còn dám thì thầm bảo ta chớ có làm loạn. Ta hừ mũi, dù sao mang bộ dạng này về cũng là làm loạn rồi, bổn nương còn sợ gì.
Ta nâng bộ y phục chục lớp hoa văn màu mè khoa trương lên, từng bước nặng trịch khom người xuống trước mặt hai bộ Cẩm Bào Y và y phục Đà Tuân, à không, phải là quỳ trước hai vị phụ mẫu đã lâu không gặp mà vẫn không bỏ được thói làm màu làm giá kia.
"Ngu Mĩ bái kiến phụ thân, mẫu thân."
Qua nhiều năm, gia quy Mạnh gia vẫn như in trong đầu ta. Người thì vẫn khom, à, thực chất nhờ có lớp y phục dày đã che mất cái chân đang khuỵu hờ của ta, nhưng lại vì giữ nguyên tư thế mà bản thân không kìm được run lên.
"Mĩ Nhi, đừng tỏ ra xa lạ như vậy. Mau đứng lên."
Mẫu thân ta nhẹ nhàng nói. Ta cười thầm trong bụng, quả nhiên vẫn dễ nghe như vậy. Nhưng nhìn mặt mẫu thân ta mà xem, đuôi mắt phải hơi giật, ánh mắt liếc ta từ đầu đến chân, rõ ràng vô cùng vừa ý với bộ dạng chó chê khỉ cười này của ta.
Không cần thiết phải khách sáo, ta đứng phắt dậy, nở nụ cười méo xệch qua lớp hóa trang dày cộp với hai vị phụ mẫu. Dù sao cũng để cho họ nhìn mòn lớp hóa trang này rồi, cũng nên xem xem họ có thay đổi gì không chứ.
Phụ thân ta gương mặt vẫn vậy, chỉ là tuổi già an hưởng rất tốt, da thịt béo hồng, bụng cũng to thêm được cái rổ nữa. Không dễ nhận ra đây lại chính là vị đại soái ca từng gây thương nhớ cho biết bao nhiêu nữ nhân thời trước. Mẫu thân ta không hề thay đổi nhiều, vóc dáng vẫn thanh mảnh, trẻ trung như vậy, hôm nay mặc lên mình bộ Cẩm Bào Y lại còn lộng lẫy hơn nhiều. Ta thầm cảm thán, cái nhà này hình như trừ ta ra thì ai cũng đều sống tốt nhỉ.
Ta quay người nhìn Mạnh Dĩ. Huynh ấy cao hơn rất nhiều, có khi phải hơn ta cả cái đầu ấy chứ, ngũ quan sắc bén lại có phần mĩ miều, quả nhiên không hề thay đổi, chỉ có đẹp hơn mà thôi.
"Huynh trưởng, đã lâu không gặp."
Ta tự động kéo cơ miệng nặng nề để cười với huynh ấy một cái. Có lẽ bị huynh ấy nhìn nhiều quá, ta đâm ra không muốn đấu mắt nữa, liền chào hỏi cho phải phép. Bây giờ mới có dịp nhận ra, Mạnh Dĩ mặc quan phục rất đẹp, làn da cũng không hề trắng trẻo mà chuyển màu bánh mật mạnh mẽ. Huynh ấy không thay đổi gì, ta muốn lặp lại câu nói đó nhiều lần, để nhắc nhở bản thân rằng, những gì trước mắt ta thấy đều là giả dối.
Mạnh Dĩ tiến lại thật nhanh rồi hai tay dìu ta đứng dậy. Cử chỉ dịu dàng khiến ta có phần không quen, liền vô tình hất cánh tay huynh ấy ra. Dường như biết cả hai đều đang thất thố, ta vội mở lời trước: "Mong huynh trưởng thứ lỗi, Ngu Mĩ đi đường xa, hai tay hơi đau nhức nhưng hai chân vẫn đứng được, vốn dĩ không cần huynh trưởng dìu."
Mẫu thân bên cạnh ta phe phẩy quạt, nghe thế liền liếc ta một cái sắc lẹm, tự động cũng cho là phải.
Mạnh Dĩ cười thản nhiên như không có gì, đưa tay ý bảo ta ngồi vào ghế của mình. Nụ cười vừa khiến ta xao xuyến một phần, lại càng có thể cho ta cảnh giác mười phần. Đã lâu chưa về nhà, bổn nương không hề nghĩ sẽ giống như đi vào hang cọp thế này.
Trên đường theo chân vị quản gia già về phòng của mình, Đan Tuấn cứ lảm nhảm bên tai ta không dứt. Ta có chút cáu gắt với hắn: "Người cứ làu bàu cái gì nữa? Dù gì thì đây cũng đâu phải chuyện của nhà ngươi đâu!"
Đan Tuấn đang nói thì im bặt, có vẻ cũng bị khí thế của ta làm cho giật mình. Hắn lắc đầu, vội thanh minh: "Ngũ nương, người cũng thật quá lạ rồi. Dù sao cũng là người nhà, tại sao thái độ lại xa cách đến vậy? Huống hồ người bảo đến để náo loạn, ta thấy người đến để tuyên chiến, quyết tâm tách ra khỏi nhà họ Mạnh, kiên quyết từ nay về sau sẽ không có Mạnh Ngu Mĩ nữa thì đúng hơn!"
Ta điên tiết gõ vào đầu hắn: "Bảo đại tỷ nhặt ngươi về, cuối cùng là nuôi ong tay áo!"
Hắn nghe đến thanh danh đại tỷ liền bĩu môi giận dỗi không thèm nói chuyện với ta nữa. Vì thế mà quãng đường từ đại sảnh về phòng yên bình hơn rất nhiều.
Ở Vọng Luân Các ta có một nha hoàn hầu cận cực kỳ thân thiết, cũng là em gái của Đan Tuấn - Đan Đan. Chỉ tiếc là gần trước ngày đi, tiểu nha đầu này đột nhiên mắc bệnh phong hàn, không thể đi đường xa, vì thế nên ta đành nhờ nha hoàn bên cạnh nhị tỷ đi cùng. Nha hoàn này tên Thư Hương, ngày thường khá ít nói, lại biết ý, rất hợp với nhị tỷ.
Hiện tại trong phòng cũng chỉ có mình ta cùng Thư Hương, đã đỡ căng thẳng hơn nhiều so với lúc ở đại sảnh, nàng ta cứ phải ngó nhìn thái độ của ta suốt. Hậu viện này vắng người, nếu không muốn gọi là nơi khỉ go cò gáy. May mà vẫn có giường chiếu, đồ đạc đầy đủ, không thì ta thực nghi ngờ trước đây nó có thể là phòng củi.
Thư Hương rót cho ta ly nước rồi dè dặt ngồi xuống bên cạnh ta. Ta nhìn biểu hiện của nàng ta, biết ngay có điều thắc mắc liền nói trước: "Nếu ngươi thắc mắc tại sao bổn nương phải bày nhiều trò như vậy khi vào nhà họ Mạnh thì nên thôi đi, ta sẽ không trả lời đâu."
Nàng ta hơi ngạc nhiên, rồi lại cười: "Nhị nương nói ngũ nương nhanh nhạy hơn người bình thường, quả không sai."
Ta thực muốn thanh minh, không phải bổn nương nhanh nhạy, mà là nhìn mặt ngươi là có thể đoán ra ngay hỉ nộ ái ố mà thôi. Nhưng nhìn nàng ta có chút sùng bái ta hơn trước, bổn nương có chút thích thích, thôi thì cứ để cho nàng ta tưởng thế, ta cũng đâu mất gì.
Ta nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng, nhàn nhã thưởng thức hương vị trà gia truyền của Mạnh gia. Thư Hương bên cạnh đã đứng dậy đi dọn đồ đạc, rồi cũng bước ra ngoài để xuống nhà bếp dặn dò chuyện đồ ăn cho ta. Căn phòng giờ chỉ còn lại mình ta, không gian xung quanh im ắng khiến ta đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy.
Mẫu thân vừa phe phẩy quạt, lại chậm rãi đánh giá ta từ đầu đến chân, cuối cùng cười cười: "Mĩ Nhi, con lớn lên cũng không khác xưa lắm nhỉ?"
Nhìn ánh mắt của bà, ta không kìm được cười thêm một cái. Nụ cười của ta có lẽ khiến phụ thân hiểu sai ý, liền vội vội vàng vàng gỡ gạc: "Mĩ Nhi gương mặt chất phác hiền hậu xưa nay vẫn vậy mà."
Ta cười, nếu nói gương mặt hiện tại của ta hiền hậu, chất phác, ta thật không biết nên chửi rủa theo cách nào. Mạnh Dĩ bên cạnh không nói gì, chỉ từ tốn uống hết chén trà được rót ra. Làn khói mỏng mờ ảo bốc lên từ chén trà, vô hình ngăn cản tầm nhìn của ta với nét mặt của huynh ấy. Ta lại không đoán được huynh ấy đang nghĩ gì rồi.
Nói chuyện vài ba câu, mẫu thân liền bảo người làm đưa ta về phòng nghỉ ngơi lấy sức, thực ra ta cũng hiểu bà đang cố tình đuổi khéo ta đi, có khi sau khi ta về phòng rồi, bà ở lại sẽ bày mưu tính kế với những ngày tháng ở lại Mạnh gia sau này của ta cũng nên. Nhưng ta phận làm khách qua đường, cũng chỉ có thể làm theo ý chủ nhà mà quay về phòng thôi. Cùng lắm thì ta cũng biết được ngày hôm nay chủ ý để ta về hoàn toàn không phải là của mẫu thân và phụ thân, nhất định là do Mạnh Dĩ rồi. Còn lí do huynh ấy làm như thế, có lẽ do ta ngu muội nên không nghĩ được gì thêm. Dù sao bên cạnh vẫn còn Đan Tuấn, cho đến khi xong hỉ sự của huynh ấy, ta sẽ bảo hắn đi tìm hiểu thêm về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top