P7 Đa Nạp điện thoại, P8 Tiểu thái tử đóng phim và P9 Ác mộng đêm khuya

           

Chương 25 Đa Nạp điện thoại

Đã đạt được mục tiêu, Trần Minh hận không thể lập tức trên giường đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen to sáng ngời của Tiêu Dật, Trần Minh lại đè nôn nóng trong lòng xuống, tâm cảnh giác của đứa nhỏ này rất mạnh, nếu để nó thấy đang giả bệnh, vậy tiêu rồi, dỗ con nít không dễ dàng đâu %>_<%.

Vì thế, cả ngày nay, Tần Mộc cùng Tiêu Dật đều ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, bưng trà rót nước cho Trần Minh, Tần Mộc thậm chí còn muốn gọt hoa quả, kết quả vừa cầm lấy dao gọt trái cây đã bị Từ Khang vẻ mặt khẩn trương cướp đi , tiểu tổ tông này cũng không giống người biết gọt trái cây, quay đầu lại cầm dao gọt hoa quả!

Cuối cùng, Tần Mộc trái táo Từ Khang gọt xong đưa tới bên miệng Trần Minh:"Chú Trần, con gọt táo cho chú này, đến, ăn một miếng."

Khóe miệng Từ Khang giật một cái, công của hắn nãy giờ không ai nhìn tới, đang nghĩ nghĩ, trái lê vừa gọt xong cầm trong tay thình lình bị một bàn tay nhỏ bé cầm đi.

"Trần đại thúc, này, trái lê này bản thái tử thưởng cho ngươi." Tiêu Dật ngẩng đầu, đưa trái lê trong tay đến trước mặt Trần Minh.

Nhìn bộ dáng như đúng rồi của đứa nhỏ, tâm đùa giỡn của Trần Minh nổi lên, trả lời một câu:"Tiểu nhân tạ ơn tiểu Thái Tử ban cho." Một bên nói, một bên cầm lấy trái lê, không ngờ giữa đường đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhỏ, giành trước một bước lấy trái lê đi rồi.

Tần Mộc cướp lấy trái lê, lập tức đưa đến bên miệng răng rắc cắn một ngụm to, lúc này mới toét miệng cười:"Chú Trần, chú còn đang tiêu chảy, không thể ăn lê! Con giúp chú ăn."

Trần Minh bật cười, giơ tay xoa xoa tóc Tần Mộc, cũng không để ý. Tiêu Dật đứng một bên nghiêm mặt, khiển trách:"Tần Mộc! Lê đó là bản thái tử thưởng cho Trần đại thúc, sao ngươi có thể ăn!"

"Chú Trần không có thể ăn anh ăn giùm chú ấy !" Tần Mộc vẫn nói xạo.

Tiêu Dật hừ một tiếng:"Bản thái tử thấy ngươi rõ ràng là muốn ăn lê mới tìm cớ!"

Tần Mộc cũng không giận, vài bước chạy đến trước mặt Tiêu Dật, đưa lê trong tay tới bên miệng Tiêu Dật "Lê này thực ngon, em cũng ăn."

Tiêu Dật quay đầu:"Bản thái tử mới không cần......uhm......" Mới nói một nửa, đã bị trái lê ngăn chặn. Tiêu Dật nhíu mày, trực giác muốn đẩy Tần Mộc ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của nó, chần chờ . Theo bản năng cắn một cái, quả nhiên hương vị ngọt ngào.

Thấy Tiêu Dật ăn, Tần Mộc cười cong mặt mày:"Ăn ngon không?"

Tiêu Dật gật gật đầu, theo bản năng liếc mắt nhìn trái lê trong tay Tần Mộc một cái, thầm nghĩ: Lê này hương vị thật không tệ.

Tần Mộc như hiến vật quý lại đưa lê trong tay lênê:"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút đi."

Lúc này Tiêu Dật lại không chịu ăn, cơ thể nho nhỏ lui về phía sau hai bước:"Bản thái tử mới không cần ăn lê ngươi ăn qua!"

Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc bị ghét bỏ , trong lòng cảm thấy tủi thân , ở bên cạnh chỗ Tiêu Dật vừa mới ăn lại cắn một ngụm thật to, lúc này mới rầu rĩ nói:"Anh cũng không ghét bỏ lê em ăn qua, vậy mà em lại ghét bỏ anh!"

Tiêu Dật bất động, ánh mắt dừng ở ở chỗ bị cắn hai cái trên trái lê trong tay Tần Mộc, một dấu tròn nho nhỏ bên cạnh là một dấu tròn thật to, nó chưa từng ăn thứ người khác đã cắn qua, tương tự, cũng chưa từng có ai ăn thứ nó đã cắn, ngay cả mẫu phi cũng không có. Mẫu phi từng nói, chỉ có người thích nhau mới có thể cùng ăn một món ăn, nó từng chính mắt nhìn thấy mẫu phi cùng phụ hoàng cùng nhau ăn.

"Tần Mộc, ngươi thích bản thái tử?"

Nghe câu đó, ba người khác trong phòng vốn dĩ đang tràn trề hăng hái nhìn hai đứa nhỏ nháy mắt đã cứng đờ rồi. Rõ ràng lúc nãy còn đang ghét bỏ Tần Mộc sao Tiêu Dật lại đột nhiên hỏi một câu như vậy? Lời nói sao lại không hài hòa như thế?

Nhưng mà người nói chuyện vẻ mặt thuần khiết, đôi mắt đen như mực sáng tỏ, còn có một chút hoang mang.

Nghe được câu hỏi của Tiêu Dật, Tần Mộc không chút do dự gật đầu:"Anh đương nhiên thích em!"

Này này này! Bạn nhỏ Tần Mộc, loại lời nói này không cần dễ dàng nói ra vậy đi.

Tiêu Dật cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, trong lòng giống như đổ lọ mật, tự dưng cảm thấy thực ngọt thực vui vẻ, nó mím môi, muốn đè ép loại cảm xúc xa lạ này, cuối cùng lại thất bại, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, khuôn mặt nghiêm túc cũng cong cong, cuối cùng ngay cả đôi mày cũng mang ý cười, nó nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng khểnh, hai má hơi hơi tròn lên, cười nhợt nhạt:"Bản thái tử để ngươi thích được rồi."

Tần Mộc vốn dĩ tâm trạng chán nản, thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dật cũng trở nên sáng sủa , quên đi, có lẽ là tiểu Dật quá nhỏ, cho nên không thích cùng người cùng ăn một trái lê, con nít đều là như vậy ! Nghĩ như vậy, Tần Mộc càng không so đo chuyện vừa rồi , lôi kéo tay Tiêu Dật hỏi:"Ờm, anh nói anh Khang lại gọt thêm cho em môt trái lê nha."

Tiêu Dật nhìn nó cười gật đầu:"Được."

Đợi đến Tần Mộc kêu ba tiếng, Từ Khang mới phục hồi tinh thần lại, đứa nhỏ Tiêu Dật này cười rộ lên thật sự là rất dễ thương .....
.
Trần Minh cầm trái táo trong tay, chớp mắt, không đúng không đúng, vừa cái gì đoạn đối thoại lúc nãy rất không thích hợp! Ai tới nói cho hắn, vì cái lông gì đoạn nói chuyện vốn dĩ hẳn là nên xảy ra trên người hai nam nữ trưởng thành lại xuất hiện ở trên người hai đứa nhỏ này!!!

Quản gia đại nhân vô cùng bình tĩnh, giơ tay đẩy gọng kính mắt, cầm lấy dao gọt trái cây cùng một trái lê, nhanh chóng gọt vỏ.
.........................
Bởi vì ban ngày ở bệnh viện ăn nhiều trái cây, lúc hai đứa nhỏ ăn cơm chiều có chút ít, Mộ Dung Phong một bên thu dọn chén đũa, một bên tính toán làm chút bánh gato cho bọn nhỏ ăn khuya, cơ thể bọn nhỏ đang lúc trưởng thành, dinh dưỡng phải đầy đủ.

Thừa dịp Mộ Dung Phong ở nhà bếp bận rộn, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật nhảy lên sô pha.
"Tiểu Dật tiểu Dật, em xem, nhảy như anh vậy rất vui." Tần Mộc dùng sức nhảy, lúc rơi xuống sô pha, hai chân lún xuống lớp đệm sô pha, sau đó lại nhảy cao lên, cứ lập lại như vậy.

Tiêu Dật vốn dĩ đang đứng bên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tần Mộc nhảy, nhìn nhìn, cũng có chút tâm động , nó quay đầu nhìn phòng bếp, Mộ Dung quản gia còn làm việc, chắc là sẽ không phát hiện. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật vươn tay nhỏ bé, chậm rãi đặt lên sô pha, nâng cái mông nhỏ bò lên.

Thấy Tiêu Dật cũng lên, Tần Mộc lập tức dừng động tác, giơ tay kéo nó:"Tiểu Dật, đến, làm theo động tác của anh , anh kêu nhảy liền nhảy."

Tiêu Dật dẫm trên sô pha mềm nhũn, nắm tay Tần Mộc, gật gật đầu.

"Được, chuẩn bị, nhảy!" Vừa dứt lời, hai cái tiểu gia hỏa cùng nhau nhảy dựng lên.

Đang ở nhà bếp chuẩn bị bánh gato Mộ Dung Phong đối tình hình bên ngoài một chút cũng không biết, đem bánh gato để vào lò nướng, điện thoại liền tích tích tích vang lên, Mộ Dung Phong tháo bao tay xuống, lấy điện thoại di động ra, tùy ý quét mắt qua màn hình, động tác nhân điện thoại nhất thời ngừng lại, trên màn hình lóe ra vài chữ to:"Đa Nạp mê gái!"

Tiếng chuông di động cố chấp vang lên không ngừng, Mộ Dung Phong không tình nguyện ấn nút nhận.

"A, để anh đoán đoán xem, hiện tại em đang đeo tạp dề, ở làm bánh ngọt đúng hay không?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói vĩnh viễn đều thiếu đánh như vậy.

Mộ Dung Phong hơi hơi cúi đầu, nhìn lướt qua tạp dề gấu teddy ngốc ngốc trên người, nhếch môi không tính trả lời câu nhàm chán vô nghĩa này.

"Hơn nữa, còn mặc tạp dề gấu Teddy kia đúng hay không?" Tính cách đáng ghét nhất của người này chính là vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy, còn hết lần này đến lần khác tmd vận cức chó như vậy!!![ nhìn đến những lời này các bằng hữu không cần hoài nghi, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh mà tao nhã của chúng ta kỳ thật cũng sẽ nói vài câu thô tục , chẳng qua, người may mắn nghe vài câu này, trước mắt, chỉ có một......]

Mộ Dung Phong tao nhã vươn tay, tháo kính mắt gọng vàng không có độ xuống, đặt ở một bên, tùy ý mở cúc áo cổ. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn tắt cuộc điện thoại này, đáng tiếc không thể, mỗi lần Đa Nạp điện thoại, nhất định đều là lão gia có việc căn dặn, đựa vào điểm này, Mộ Dung Phong chỉ có thể lựa chọn dễ dàng tha thứ cho việc ồn ào huyên náo của người nọ.

"Bản lĩnh gây chuyện của tiểu ác ma kia thật đúng là tăng thêm, lần này lại nhặt một đứa nhỏ." Đa Nạp không nghe trả lời, rốt cục bắt đầu vào đề tài chính.

Mộ Dung Phong im lặng như trước, hắn biết, cho dù hắn một chữ cũng không nói, người kia cũng có bản lịnh tự biên tự diễn mấy ngày mấy đêm.

"Thông qua ảnh chụp chụp của em, vài thứ kia có thể thật sự là đồ cổ, những loại hoa văn hoàn toàn không có trong lịch sử, thậm chí ngay cả tương tự tìm không được. Có lẽ, vô tình chúng ta đã nhặt một đứa nhỏ khó lường trở về." Giọng nói của Đa Nạp khó có khi trở nên nghiêm túc.

"Tiêu Dật là tôi cùng tiểu thiếu gia mang về, không liên quan đến anh." Giọng Mộ Dung Phong thực bình tĩnh thong dong.

"Ha ha." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, Mộ Dung Phong vô thức đưa điện thoại ra xa,"Lão gia bảo anh mang vài vị lão sư phụ đến chỗ em nhìn xem. Đồ nhi thân ái, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt , ngươi nhớ vi sư không? Vi sư thật ra rất nhớ ngươi."

Câu trả lời của Mộ Dung Phong thực rõ ràng, trực tiếp tắt điện thoại. Chết tiệt, tên khốn kia vậy mà muốn đến đây!!!

Lúc đi ra khỏi phòng bếp, Mộ Dung Phong vẫn là quản gia đại nhân bình tĩnh như trước, chính là, sau khi quản gia đại nhân từ xa xa nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé nhấp nhô trên sô pha, hắn nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng, chậm rãi đi qua sô pha.

"Tiểu thiếu gia, thái tử, thời gian không còn sớm , phải đi tắm rửa ."

Nhảy ra một thân mồ hôi Tần Mộc đưa mắt nhìn sô pha tràn đầy dấu chân, trong lòng cảm thấy thực vừa lòng, giữ chặt Tiêu Dật hỏi:"Tiểu Dật, em chơi đủ chưa? Muốn đi tắm rửa hay không?"

Tiêu Dật từ lúc nhìn thấy Mộ Dung Phong liền ngừng nhảy, vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng trên sô pha, lúc này nghe được lời Tần Mộc nói, lập tức gật gật đầu:"Được."

Vào phòng tắm, Tần Mộc lập tức tự giác cởi hết quần áo của mình, mà Tiêu Dật, còn đang ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, tùy ý Mộ Dung Phong giúp nó cởi.

Cởi sạch quần áo, Mộ Dung Phong ôm hai đứa nhỏ đến bên cạnh bồn, nhưng mà, hôm nay Tần Mộc cũng không còn bộ dáng ngoan ngoãn ngày hôm qua, tới bên cạnh phòng tắm, lập tức dùng sức nhảy vào trong nước, bên kia Tiêu Dật rõ ràng do dự trong chốc lát, cuối cùng, không chịu được Tần Mộc trong bồn cổ vũ, cũng quệt mông nhảy vào.

Quản gia đại nhân bình tĩnh lau bọt nước trên kính, khom eo, đem Tiêu Dật còn đang đạp nước mò đến bên người:"Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, tôi giúp hai người tắm rửa đi."

Tần Mộc vừa nghe, lập tức xù lông, vung vung cánh tay trơn bóng:"Sao lại ngủ sớm như vật? Còn chưa có ăn khuya đâu! Bánh ngọt anh hứa với tôi đâu? Anh vậy mà dám ngược đãi tôi! Tôi muốn kiện với ông nội! Bảo ông xào anh lên!"

Mộ Dung Phong một bên thuần thục thoa sữa tắm lên người Tiêu Dật, một bên bình tĩnh trả lời:"Phía Trần đạo đã đem lịch quay ngày mai cho tôi xem qua, bởi vì phải đuổi kịp tiến độ hôm qua cùng hôm nay, cho nên sáng mai 5 giờ sẽ đến phim trường, đêm nay hai người phải ngủ sớm, bằng không ngày mai dậy không nổi ."

Vừa nghe nói là vì quay phim, nguyên nhân lại là vì hôm qua nó bỏ thuốc , Tần Mộc nhất thời không còn nói lý lẽ nữa .
......
Hai mươi phút sau, Mộ Dung Phong điều chỉnh độ sáng ngọn đèn đầu giường, đắp chăn cho bọn nhỏ, xoay người ra ngoài, một phút khi ra ngoài, quản gia đại nhân giơ tay đẩy gọng kính mắt, oán khí xoay quanh trong lòng, rốt cục cũng tan...... Hắn bước chân dài, đem bánh gato đã làm xong gói lại muốn làm tốt bánh ngọt bao hảo, bỏ vào tủ lạnh.Chương 26: Tiểu thái tử đóng phim [1]

           

Mặc dù Mộ Dung Phong nói như vậy, nhưng hôm sau cũng không thực sự gọi bọn nhỏ dậy lúc 5 giờ, bây giờ là thời gian trưởng thành của bọn họ, giấc ngủ phải đầy đủ mà an ổn.

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Mộ Dung Phong nhìn thấy kim đồng hồ chỉ hướng 7 giờ, vì vậy tháo tạp dề, lên lầu kêu bọn nhỏ rời giường . Mở cửa phòng ngủ ra, phát hiện bọn họ đã tỉnh, ngồi ở trên giường mơ mơ màng màng xoa ánh mắt là Tiêu Dật, mà Tần Mộc, đang ngồi dưới thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không có hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhìn tình hình, Mộ Dung Phong âm thầm đoán, không lẽ là Tiêu Dật đá Tần Mộc xuống giường?

Rất nhanh, bạn nhỏ Tần Mộc liền chứng thực suy đoán của quản gia đại nhân, nó ngồi dưới đất, ngẩng mặt hỏi Tiêu Dật:"Tiểu Dật, sao em lại đẩy anh?"

Trân mặt Tiêu Dật có chút mờ mịt:"Bản thái tử đẩy ngươi lúc nào?"

"Vậy sao anh lại ở trên mặt đất?"

"Có thể là tự ngươi lăn xuống."

Vẻ mặt Tần Mộc dứt khoát:"Không có khả năng! Anh ngủ rất ngoan! Cho tới bây giờ chưa từng rớt xuống giường lần nào!"

Nghe câu đó, quản gia đại nhân yên lặng nhìn trời, hắn còn không nhớ rõ đã ôm đứa nhỏ này từ dưới thảm lên bao nhiêu lần.

Tiêu Dật mím môi, nghiêng đầu:"Vậy không biết , dù sao không phải bản thái tử đẩy xuống ."

Thấy hai đứa nhỏ sẽ vì chút việc nhỏ ấy mà trở mặt, Mộ Dung Phong bình tĩnh đi vào :"Tiểu thiếu gia, thái tử, nên rời giường ." Một bên nói, một bên thực tự nhiên xốc Tần Mộc đang ngồi dưới đất lên, sửa sang lại quần áo nó, lại ôm Tiêu Dật từ trên giường xuống dưới, buộc mái tóc dài của nó lại, mỗi bên một đứa, cầm tay bọn nhỏ đi vào phòng tắm.

Dù là như thế, hai đứa nhỏ vẫn tức giận, nhìn cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không nói, tùy ý Mộ Dung Phong cầm tay, im lặng đánh răng rửa mặt, lúc này Tần Mộc tự mình tiểu xong liền đứng ở một bên, cũng không giúp Tiêu Dật xả nước, Tiêu Dật mím môi, tự mình giơ tay ấn lên nút xả nước, sau đó khẽ hừ nhẹ một tiếng, Tần Mộc nghe xong, cũng hừ một tiếng, giọng còn lớn hơn Tiêu Dật một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, đang muốn lại hừ một tiếng, lại nhớ tới thân phận thái tử của mình, mới không thèm so đo với điêu dân không biết lễ nghi này, hừ!

Mộ Dung Phong hơi hơi cau mày, thật sự tức giận?

Cho đến khi ăn xong điểm tâm, đi vào phim trường, hai đứa nhỏ vẫn giữ yên lặng, khiến cho người trong đoàn phim cực kỳ buồn bực, sao hôm nay không thấy tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc nói chuyện ngọt ngào, cũng học theo đứa nhỏ Tiêu Dật mà nghiêm mặt.

Bởi vì đáp ứng phải đóng một bộ phim, cho nên Tiêu Dật ngoan ngoãn đi theo phía sau Từ Khang, đi đổi phục trang xong, tuy rằng trong lòng vẫn có chút kháng cự như cũ, nhưng mà, quân vô hí ngôn! Cho nên, khi nhân viên phục trang Đổng Tiểu Minh nhìn thấy Tiêu Dật, liền nhìn thấy biểu tình thấy chết không sờn của đứa nhỏ, chợt thấy khó hiểu, đóng phim có đau khổ vậy sao? Nhưng mà, sự khó hiểu này một lát sau biết thành bất lực, bởi vì khi đứa nhỏ này nhìn thấy phục trang hắn cẩn thận lựa chọn ra, biểu tình mười phần khinh thường.

Sau đó Trần Minh đi tới không ngoài ý muốn thấy được tình hình đã đoán trước, hắn cũng không quên một thân y phục vô giá của đứa nhỏ này, phục trang bình thường này đứa nhỏ tất nhiên không chịu mặc.

Trần Minh ho khan một tiếng, đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Dật, cười nói:"Tiêu Dật, phục trang này kém rất nhiều so với y phục lúc trước em mặc, nhưng mà đoàn phim yêu cầu, em mặc có được không?"

Tiêu Dật nhìn Trần Minh, trong ánh mắt đen nhánh sáng ngời tràn đầy giãy dụa, y phục này rất xấu ! Nào có thái tử nào mặc như vậy ! Kia không phải đã đánh mất thể diện hoàng gia sao!

Nhìn thấy biểu tình nửa giãy dụa nửa tủi thân trên mặt đứa nhỏ, Trần Minh nhất thời cảm thấy mình là người xấu khi dễ trẻ em, hắn ho khan một chút, thay đổi góc độ tiếp tục khuyên nhủ:"Vốn dĩ anh muốn cho em mặc y phục của mình đến đóng phim, nhưng mà anh sợ lúc diễn không chú ý sẽ làm hỏng, tụi anh không đền nổi bộ y phục kia đâu." Nói xong, còn thở dài.

Tiêu Dật nhấp mím môi, khuôn mặt có chút buông lỏng, Trần đại thúc này lo lắng cũng thật chu đáo, y phục kia hắn quả thật đền không nổi! Cũng được, dù sao chỉ có một lần, mặc thì mặc đi! Dù sao nơi này cũng không phải Tiêu quốc, không có ai biết đến! Nghĩ như vậy, Tiêu Dật gật gật đầu nhỏ:"Vậy giúp bản thái tử thay quần áo đi."

Trần Minh nhất thời mặt mày hớn hở, tự mình ở bên cạnh giúp đỡ Đổng Tiểu Minh đổi phục trang cho Tiêu Dật. Đổng Tiểu Minh âm thầm kinh ngạc, đứa nhỏ này có lai lịch gì, vậy mà có thể làm cho Tần Mộc cùng Trần đạo đều coi trọng như thế , Tần Mộc thì không nói, nhưng mà, phải biết rằng, tuy rằng Trần đạo nhìn bề ngoài rất dễ nói chuyện, thực tế tính tình rất lớn, ngay cả đối với Đại Minh tinh, hắn cũng không khách khí như vậy. Nhớ ngày đó, có Đại Minh tinh ỷ mình nổi tiếng, chạy tới nói muốn đổi phục trang, kết quả Trần đạo nhìn cũng không nhìn trực tiếp bỏ lại một câu: Không diễn liền cút! Quả nhiên là một chút tình cảm cũng không cho, cuối cùng, ngôi sao kia dù thực không cam lòng lại vẫn không có rời đi. Đổng Tiểu Minh là lần đầu tiên thấy Trần đạo kiên nhẫn với người khác ngoài Tần Mộc như vậy, hơn nữa chỉ là vì một bộ phục trang.

Đổi xong phục trang, lại vấn búi tóc, tiểu thái tử quý khí bức người sống động hiện ra trước mặt mọi người, Đổng Tiểu Minh không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này quả nhiên là một khối ngọc thô chưa mài dũa, còn chưa có điêu khắc đã có ánh sáng như thế, khó trách Trần đạo lại đối với nó như vậy.

Đổi xong y phục, Trần Minh lại tự mình mang theo Tiêu Dật đến trước mặt nhân viên hoá trang. Lúc này, Tần Mộc bên này vừa hóa trang xong, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Dật đã đổi phục trang xong, Tần Mộc biết nó sẽ cùng Tiêu Dật cùng nhau đóng phim, trong lòng trở nên vui vẻ, hờn giận lúc sáng đã bay ra sau đầu, nó tiến lên từng bước, kéo tay Tiêu Dật, cười thoải mái:"Tiểu Dật tiểu Dật, chúng ta sẽ cùng nhau đóng phim nha. Em mặt bộ này nhìn thật đẹp mắt, đẹp hơn những người khác."

Tiêu Dật mím môi, quay mặt sang chỗ khác, vốn dĩ không muốn để ý đến điêu dân này, nhưng mà nghe nó nói, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, những tên thảo dân làm sao có thể so sánh với bản thái tử!

Tâm tình biến tốt Tiêu Dật ngoan ngoãn tùy ý nhân viên hoá trang khoa tay múa chân trên mặt nó, thoa lên những thứ nữ nhân mới dùng gì đó.

Chờ hai người đều chuẩn bị xong, Trần Minh gọi người kêu Hứa Phúc Khang đã sớm tới, cầm kịch bản, kiên nhẫn hướng dẫn ba đứa nhỏ:"Bộ phim này có chút điều chỉnh, các em phải nghe cẩn thận . Tiểu Thái Tử Tiêu Dật một mình từ khách điếm chuồn ra ngoài chơi, gặp tiểu tài chủ Hứa Phúc Khang, Hứa Phúc Khang liền chia một cây mứt quả cho Tiêu Dật, sau đó hai em cùng nhau đi đến ngã tư đường, đi nửa đường, sẽ gắp một đám trẻ đến cướp tiền, Tiêu Dật nổi giận mắng bọn nhỏ kia, sau đó bắt đầu đánh nhau, tiểu đại hiệp Tần Mộc lúc này xuất hiện, giúp bọn em cùng đánh bọn nhỏ kia. Chính là như vậy, hiểu rõ không?"

Hứa Phúc Khang lớn tiếng trả lời:"Chú Trần, con hiểu rõ."

Tiêu Dật âm thầm suy nghĩ trong lòng một lần, cảm thấy thật đơn giản, vì thế cũng gật gật đầu:"Hiểu Rõ."

Duy chỉ có mỗi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc không hài lòng , vì sao lại sắp xếp Hứa Phúc Khang chia mứt quả cho Tiêu Dật ăn? Nó cũng muốn cùng Tiêu Dật chia mứt quả ăn!

Tần Mộc không phân biệt trái phải bất mãn trực tiếp bị đại đạo diễn Trần Minh không nhìn , bàn tay to vung lên, liền quyết định như vậy, dặn dò Từ Khang lại nói chi tiết với bọn nhỏ một chút, Trần Minh xoay người đi ra ngoài .

Nửa giờ sau......

Tiêu Dật đứng ở tại chỗ, nhìn thấy phía trước cách đó không xa, có người giơ một khối vuông nhỏ hô câu gì, sau đó liền lui đến một bên, nghe lời Từ Khang nói trước đó, nó biết cái này biểu thị mình nên lên sân khấu, nó mím môi, vung tay nhỏ bé, nâng chân chậm rãi đi về phía trước. Một bên ngã tư đường một bóng dáng nhỏ nhỏ mập mạp cũng đi ra, đó là Hứa Phúc Khang.

Hai người chậm rãi đến gần, Hứa Phúc Khang giơ mứt trong tay lên đứa đến trước mặt Tiêu Dật, cười tủm tỉm hỏi:"Ngươi có một người sao? Ta mời ngươi ăn mứt quả, ngươi chơi với ta được không?"

Tiêu Dật ngẩng đầu liếc mắt nhìn nó một cái, thoáng trầm tư một lát, rồi sau đó gật đầu một cái:"Được."

Hứa Phúc Khang nghe được, cười đến càng vui vẻ , vội vàng đưa qua một xâu mức quả còn trong tay chưa ăn đưa tới trước mặt Tiêu Dật. Tiêu Dật nhận lấy, cũng không ăn, chỉ cầm trong tay như vậy. Hai người bắt đầu chậm rãi đi đến hướng đã định sẵn.

Một đám con nít đang ở trên đường đùa giỡn, không biết là ai thấy được Hứa Phúc Khang cùng Tiêu Dật trước, chỉ vào hai người bọn họ không biết nói câu cái gì, bọn nhỏ vốn đang đùa giỡn liền ngừng lại, ghé vào tai nhau nói thầm vài câu, lập tức đi về phía bọn họ, đem Hứa Phúc Khang cùng Tiêu Dật vây lại.

Tiêu Dật nhìn bọn họ, nhíu mày.

Hứa Phúc Khang ánh mắt mở tròn xoe tròn xoe, giọng nói có chút lắp bắp:"Ngươi, các ngươi muốn làm, làm gì!"

Một đứa nhỏ lớn nhất trong đó xoa xoa eo:"Muốn làm gì? Chúng ta cũng muốn ăn mứt quả, ngươi mua cho chúng ta mỗi người mấy cây!"

Hứa Phúc Khang vô thức nhích người lại gần Tiêu Dật, nắm chặt mứt quả trong tay:"Ta không, không có tiền...... Đây là cha, phụ thân vừa mua cho ta ."

"Không có tiền liền cởi y phục ra cầm ! Các ngươi, cởi y phục hắn!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu tài chủ nhất thời sợ đến trắng bệch, mức quả trong tay cũng đánh rơi xuống.

"Lớn mật! Thấy bản thái tử còn không quỳ, còn dám dĩ hạ phạm thượng, luận tội tru cửu tộc!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật hơi trầm xuống, nổi giận quát một tiếng, làm bọn nhỏ chấn động một chút.

Hai bên giằng co một lát, bọn nhỏ kia không biết là ai hô một câu:"Ngươi dám giả mạo thái tử, các ngươi, bắt hắn lại đưa đến quan phủ.

Bọn nhỏ tức khắc ùa lên.

Lúc này, Tần Mộc từ bên cạnh nhảy vào giữa sân:"Rõ như ban ngày, lanh lảnh Càn Khôn, các ngươi dám trước mặt mọi người hành hung!"

Bọn nhỏ kia quay đầu, nhìn thấy chỉ có một mình Tần Mộc, đứa nhỏ cầm đầu hừ một tiếng:"Ngươi không cần xen vào việc của người khác!"

Tiểu đại hiệp Tần Mộc tiến lên từng bước, hai tay nắm chặt, bày ra một tư thế:"Chuyện này ta nhất định quản rồi!"

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Hai bên nhất thời hỗn chiến.

Tiêu Dật vẫn bình tĩnh như cũ đứng ở nơi đó, ánh mắt dừng trên người cách đó không xa, nó nhận định những "tiểu diễn viên quần chúng " này không dám tới đánh nó, ai biết, nó vừa đứng chốc lát, Hứa Phúc Khang bị đánh xoay quanh hỗn loạn chạy đến bên cạnh nó, mà đứa nhỏ đuổi theo một quyền đánh lại, không đánh trúng Hứa Phúc Khang, lại đánh trúng người Tiêu Dật......

"Điêu dân lớn mật! Bản thái tử mà ngươi cũng dám đánh!"

Chương 27: Tiểu Thái Tử đóng phim [ 2]

Trên Khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Dật, ánh mắt đen nhánh loé tức giận, tiếng quát tức giận kia tuy non nớt, nhưng thân mình nho nhỏ lại phát ra một loại khí thế cường đại khó có thể nói thành lời hoàn toàn không hợp tuổi, giống như có sự uy nghiêm và quyết đoán trời sinh.

Toàn bộ hiện trường quay phim một mảnh yên tĩnh, người lớn bốn phía cũng bị một cảnh này làm kinh sợ, đây là một đứa trẻ bốn năm tuổi sao?

Bọn nhỏ tuy không hiểu biết như người lớn, tâm tư cũng vô cùng mẫn cảm , nhìn Tiêu Dật trước mặt , bọn nhỏ vốn đang vây quanh nó cùng Hứa Phúc Khang vô thức lui về sau mấy bước, đứa nhỏ không cẩn thận đánh trúng Tiêu Dật lại càng lùi về sau, ngay cả những đứa đang phấn khích đánh nhau với Tần Mộc cũng dừng động tác, ngơ ngác nhìn nhau.

Nhưng mà, có một người duy nhất không im lặng, Tần Mộc cũng đã nhớ kĩ mặt cái tên đánh Tiêu Dật, lúc này gặp tất cả đều dừng động tác, không có người đánh nó , nó lập tức sải chân chạy tới hướng cái tên đánh Tiêu Dật, dám đánh Tiêu Dật! Phải trả thù!!!

Đứa nhỏ kia đang chuyên chú nhìn Tiêu Dật, thình lình bị Tần Mộc đánh một đấm, đau đến nước mắt chảy ra . Ngày thường Tần Mộc cũng đi theo Mộ Dung Phong tập luyện, tuy rằng không phải rất lợi hại, nhưng mà dùng toàn lực đánh một đấm như vậy, cũng khiến đứa nhỏ kia chịu đủ.

Đứa nhỏ bị đánh đau ôm bụng, làm sao còn nhớ tới Tiêu Dật, liền nhìn về phía Tần Mộc la to:"Vì cái gì lại đánh tôi! Tôi cũng không đánh cậu!"

Tần Mộc quơ quơ nấm đấm, nhe răng:"Ai bảo cậu đánh tiểu Dật!"

"Giúp tôi đánh hắn!" Tần Mộc vừa nói xong, đứa nhỏ kia cũng phát hỏa, hướng về mấy đứa nhỏ bốn phía la to một câu, đám trẻ đều là ở gần đây , đều quen thuộc nhau, lúc này thấy bạn tốt nói vậy, đều quơ nắm đấm qua chỗ Tần Mộc. Mà bạn nhỏ tiểu thái tử Tiêu Dật vốn đang nổi bật, cứ như vậy bị bọn nhỏ gạt qua một bên.

Tần Mộc cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không đứng tại chỗ chờ bọn họ đến đánh, đã sớm nhanh như chớp chạy đi.

Tiêu Dật mím môi, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộc, nhớ tới ngày ấy, Tần Mộc từng nói, nếu có ai bắt nạt mình, nó sẽ giúp mình báo thù , vốn nghĩ rằng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng không ngờ, nó thật sự làm như vậy. Trong lòng Tiêu Dật có chút hoang mang, còn có một chút cảm xúc khác thường, còn chưa đợi nó suy nghĩ cẩn thận, Tần Mộc bên kia đã bị đánh vài cái.

Hứa Phúc Khang vẫn đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, chớp đôi mắt tròn vo nhìn Tần Mộc, lại nhìn sang Tiêu Dật, trên khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn có chút rối rắm, nó muốn làm bạn tốt với Tần Mộc còn có Tiêu Dật, bạn bị đánh, nó hẳn là đi giúp đỡ, nhưng mà, những người đó đánh lên người đau quá à! Rối rắm nửa ngày bạn nhỏ Hứa Phúc Khang cuối cùng rốt cục cũng ra quyết định, nó nhỏ giọng hỏi Tiêu Dật bên cạnh:"Tiêu Dật, chúng ta có đi giúp Tần Mộc hay không? Một mình câu ấy đánh không lại nhiều người như vậy ."

Tiêu Dật lấy lại tinh thần, chỉ liếc mắt nhìn Tần Mộc đang chật vật một cái, liền gật đầu:"Được."

Nói xong, vén vạt áo, vọt về phía Tần Mộc. Hứa Phúc Khang hiển nhiên không dự đoán được Tiêu Dật phản ứng nhanh như vậy, động tác nhanh chóng như vậy, chỉ trong chốc lát , cũng đã chạy ra thật xa, hắn sững sờ trừng mắt nhìn, lúc này mới phản ứng, kéo cơ thể tròn vo chạy qua.

Đứa nhỏ bên cạnh Tần Mộc thấy sắp đuổi kịp Tần Mộc , lập tức giơ cánh tay lên đánh qua, không ngờ chân bị người khác ngáng lại, té mạnh xuống đất, nó té quá bất ngờ, nên mấy đứa nhỏ phía sau nó không kịp phản ứng, trực tiếp ngã trên người nó, cứ như vậy, liên tục ngã vài đứa. Tần Mộc nhìn lại, cười ha ha, mới cười được một nửa, sau lưng lại bị người đánh một cái, Tiêu Dật ở một bên trừng mắt liếc nhìn nó một cái:"Ngu ngốc!" Một bên nói, dưới chân cũng không ngừng, vọt qua những người phía sau Tần Mộc.

Người lớn xung quanh sân đã muốn nói không ra lời, đều há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, đáy mắt hiện lên một chút khen ngợi, xem ra, đứa nhỏ Tiêu Dật này cũng từng luyện tập , tất nhiên kiến thức cơ bản vững chắc hơn Tần Mộc, có lẽ luyện tập võ thuật truyền thống Trung Quốc, mà không phải TaeKwondo gì đó mà Tần Mộc học. Hơn nữa hình như rất am hiểu đánh bằng chân, số lần dùng chân nhiều hơn dùng tay rất nhiều, hơn nữa mỗi lần ra chiêu đều có thể đánh trúng người, chân ngắn kia không phải đá thì là ngáng, vậy mà làm ngã không ít người, nơi xuống tay đều là đánh vào mặt đối phương, nếu đánh không tới mặt thì đánh vào bụng, động tác rõ ràng lưu loát. So sánh một chút, Tần Mộc liền có vẻ có chút loạn không kết cấu, tuy cũng có thể đánh trúng người khác, nhưng mà đánh địch một trăm tự tổn hại tám mươi, người khác bị thương nó cũng bị. Về phần đứa nhỏ mập mạp còn lại, hoàn toàn chính là bia ngắm di động, mấy đứa nhỏ này vẫn có chút cố kỵ với Tiêu Dật, cho nên nắm đấm nhằm vào Tiêu Dật cơ bản đều rơi lên người Hứa Phúc Khang.

Tuy rằng bọn nhỏ đánh nhau tưng bừng, nhưng mà trước mắt, còn chưa có đứa nào khóc, ngược lại càng đánh càng phấn khích, có mấy đứa tất nhiên là thường xuyên đánh nhau , vừa bị đánh ngã lập tức đứng lên, lại càng kích động quơ nắm đấm qua...

Trần Minh nhìn đến hai mắt tỏa sáng, trận đánh nhau này thật sự là rất phấn khích ! Cảm thấy không sai biệt lắm, hắn đi đến chỗ "Thái Phó" Cùng "Thị vệ" vẫn chờ ở bên cạnh, lại dặn dò vài câu, sau đó để cho bọn họ lên sân khấu .

"Thái tử điện hạ!" Theo một tiếng hô to của "Thái Phó", một đám người lớn hoa lệ lệ ra sân .

Tiêu Dật nghe được tiếng "Thái tử điện hạ" quen thuộc, nhất thời có hoảng thần, giống như đã trở về hoàng cung, nó thu hồi chân phải đá đến một nửa,dường như vô ý vỗ vỗ vạt áo, vươn tay nhỏ bé chỉ vào những người bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh:"Giải những tên điêu dân này về hết cho bản thái tử!"

"Dạ!" "Thị vệ" Tiến lên, ha ba động tác đem bọn nhỏ còn đánh nhau tách ra. Hiện trường vốn hỗn loạn nháy mắt được khống chế,"Thái Phó" Tiến lên, quỳ gối trước mặt tiểu Thái Tử Tiêu Dật:"Thần cứu giá chậm trễ, thỉnh thái tử điện hạ giáng tội!"

Tiêu Dật cũng không thèm liếc mắt nhìn "Thái Phó" một cái, tay nhỏ bé vung lên:"Hồi cung!" Dứt lời, chấp tay nhỏ bé, thẳng tắp đi qua "Thái Phó", đi đến phía trước. Cho đến giờ phút này, Tiêu Dật mới nhớ tới, nó đã không còn ở chỗ của mình! Nơi này cũng không có hoàng cung để nó trở về. Có lẽ là trong tiềm thức đang trốn tránh điểm này, cho nên nó vẫn chưa từng nghĩ tới phải hỏi hoàng cung nơi này ở chỗ nào, hoàng đế là ai, thái tử là ai.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đột nhiên trở nên ảm đạm, Mộ Dung Phong nghĩ rằng nó bị ai đánh đau , chỉ mới ở chung vài ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Phong đã hiểu biết đứa nhỏ này vô cùng quật cường, điều này hoàn toàn khác với Tần Mộc cái gì cũng viết lên mặt. Đang nghĩ, giọng nói khoa trương của Tần Mộc kia từ xa xa truyền đến :"A, nhẹ một chút nhẹ một chút mà, cánh tay rất đau, đau chết mất, ai nha, tiểu Dật, anh đau quá!"

Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc la thảm như vậy, cũng không hút được Tiêu Dật lại, nhưng làm những người trong đoàn phim sốt ruột rồi, tiểu tổ tông này bị người đánh đau , này là chuyện rất nguy cấp!

Nhưng mà, đối với sự nhiệt tình an ủi của mọi người, bạn nhỏ Tần Mộc không chút nể tình, thẳng tắp chạy tới chỗ Tiêu Dật, lôi kéo tay nó, nhăn mặt đáng thương nói:"Tiểu Dật, trên người anh đau quá, trên người em có đau không?"

Tiêu Dật quay đầu, nhìn Tần Mộc, bi thương trong lòng từng chút từng chút bị cánh tay nhỏ bé không ngừng lay tay nó quăng ra ngoài, nó trừng mắt nhìn, hơi hơi nâng cằm, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, có chút khinh thường nói:"Ngươi tưởng bản thái tử cũng ngu ngốc như ngươi sao?"

Bị mắng ngu ngốc Tần Mộc đồng hài buồn bã, chu môi:"Anh mới không phải ngu ngốc!"

Hai đứa nhỏ nói chuyện khiến người lớn xung quanh mỉm cười, có tâm tình đấu võ mồm, xem ra cũng không có chuyện lớn gì.

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh đi qua, đang định mang hai đứa nhỏ đi kiểm tra vết thương, bên cạnh truyền đến một trận tiếng khóc.

Tần Mộc cùng Tiêu Dật quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Phúc Khang ghé vào người một người phụ nữ khóc, người phụ nữ kia một bên nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nó, một bên thấp giọng dịu nhàng dỗ dàng, trên khuôn mặt đầy dịu dàng cùng đau lòng.

Tiêu Dật mím môi, ánh mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn hai người kia.

Mộ Dung Phong cúi đầu, đúng lúc đem hâm mộ cùng đau thương mơ hồ trên mặt Tiêu Dật đều thu vào đáy mắt.

Giọng nói dỗ dành dịu dáng của người phụ nữ bên kia rơi vào trong tai mọi người:"Khang khang, con xem, Tần Mộc cùng Tiêu Dật đều không có khóc, Khang Khang là tiểu nam tử hán, phải kiên cường."

Hứa Phúc Khang nghe xong câu này, lúc này mới thút tha thút thít hấp hấp cái mũi, quay đầu nhìn Tiêu Dật cùng Tần Mộc, nhìn thấy bọn họ ngay trước mắt, lập tức lắc lắc cơ thể xuống khỏi lòng mẹ, thân mình tròn vo chạy đến trước mặt bọn họ, khuôn mặt còn ướt nước mắt cười sáng lạn:"Tiêu Dật, Tần Mộc."

Tần Mộc nhớ rõ lúc nãy Hứa Phúc Khang giúp bọn nó, vì thế cũng cười lên:"Vừa rồi cám ơn cậu giúp tôi đánh nhau!"

Hứa Phúc Khang hắc hắc ngây ngô cười:"Chúng ta là bạn bè, mẹ nói bạn bè phải giúp đỡ nhau!"

Tần Mộc gật gật đầu:"Sau này chúng ta chính là bạn cùng chung hoạn nạn !"

Tiêu Dật nhìn khối màu xanh bên mắt Hứa Phúc Khang, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ! Về sau không cần tùy tiện khóc." Người lớn bốn phía đồng loạt im lặng......

Hứa Phúc Khang hấp hấp cái mũi, dùng sức mà gật đầu cam đoan:"Sau này tôi nhất định không khóc!"

Tiêu Dật thực vừa lòng:"Trẻ nhỏ dễ dạy, bản thái tử để cho ngươi làm bạn bè."

Hứa Phúc Khang lập tức cười cong mặt mày:"Cám ơn cậu, Tiêu Dật."

Sau đó, quản gia đại nhân cùng mẫu thân đại nhân phân biệt mà mang bọn nhỏ vừa mới thành lập tình hữu nghị đi xem xét vết thương. Lúc sắp đi, Tiêu Dật quay đầu, nhìn vị mẫu thân dịu dàng của Hứa Phúc Khang.
...................
Về nhà lý, Mộ Dung Phong lập tức lột sạch hai đứa nhỉ, tiến hành kiểm tra kỹ càng, cũng không có vết thương gì nghiêm trọng, trên người Tần Mộc có vài chỗ bầm xanh, lúc Mộ Dung Phong xoa cho tan bầm, nó đau đến la oa oa, lại không rơi một giọt nước mắt, Mộ Dung Phong nhướng mày, xem ra, tiểu ác ma này cũng đem câu nam nhi đổ máu không đổ lệ của Tiêu Dật nghe lọt tai, cái này làm cho Mộ Dung Phong nhịn không được tăng lực trên tay.

Trên người Tiêu Dật hầu như không có vết thương nào, vóc dáng nó nhỏ, hơn nữa bọn nhỏ đều có chút sợ hãi với nó, cũng không đứa nào dám đánh lên người nó, trên người chỉ có ở chỗ cánh tay có vài chỗ bầm xanh, còn trên chân cũng có một chỗ bầm, lúc Mộ Dung Phong giúp nó xoa, nó cau mày, hừ cũng không hừ một tiếng, ngược lại là Tần Mộc ở một bên nôn nóng xoay tới xoay lui.

"Tiểu Dật, em có đau hay không? Nếu đau liền la lên đến, anh giúp em đánh Mộ Dung Phong!"

"Mộ Dung Phong! Anh dùng sức đúng không, tiểu Dật đều bị anh tra tấn nói không ra lời!"

Tiêu Dật:"......"

Mộ Dung Phong:"......"

Hai cái tiểu gia hỏa giằn co đến trưa, hình như có chút mệt mỏi, mệt mỏi ăn cơm trưa, trở về phòng ngủ trưa . Mộ Dung Phong còn tiếp tục làm điểm tâm buổi trà chiều cho bọn nhỏ.

Lúc Mộ Dung Phong đi vào phòng ngủ, chuẩn bị gọi bọn nhỏ rời giường, lại nhìn thấy khóe mắt Tiêu Dật có nước mặt khô cạn, lông mi dài mà dày dính lại một chỗ, ánh mắt hắn nhìn xuống, không ngoài ý muốn thấy trên gối đã ướt một khoảng lớn. Trong lòng Mộ Dung Phong nhất thời trở nên mềm mại, hắn khom eo, ngón cái nhẹ nhàng mà lướt qua nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, lại nhẹ nhàng nâng đầu nó lên, rút gối ra, cầm lấy một cái gối khác bị đá qua một bên, nhét vào dưới đầu nó. Tiêu Dật chép chép miệng, động động cái đầu nhỏ, xoay người, một chân gác lên người Tần Mộc, tiếp tục trầm trầm ngủ, Tần Mộc bên kia chỉ uốn éo người liền không động nữa.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Tiêu, trong lòng nổi lên một suy nghĩ mới.

           

Chương 28: Ác mộng đêm khuya

Cuối cùng Mộ Dung Phong cũng không có gọi hai đứa nhỏ rời giường, đem điểm tâm buổi trà chiều cẩn thận bao lại, dự định để cho bọn nhỏ ăn khuya.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ cũng không có kéo lên, mặt trời lặn về phía tây, cho đến khi ánh sáng mờ tối chiếu lên giường, Tần Mộc mới mở mắt, đôi mắt màu xanh trong suốt tinh khiết giống như quả cầu thủy tinh, vì tư thế ngủ không tốt mà tóc có chút hỗn độn, có hai nhúm tóc còn dựng lên, nó trừng mắtn, vô thức xoay đầu, đi tìm bóng dáng Tiêu Dật.

Không bao lâu, Tiêu Dật đã bị Tần Mộc đánh thức, nó xoa xoa mắt, ngơ ngác ngồi ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, giống như không có tinh thần.

Mộ Dung Phong đúng lúc gõ cửa vào, ung dung thay hai đứa nhỏ sửa sang lại y phục, lại trông nom bọn họ súc miệng rửa mặt:"Sắp tới giờ cơm chiều, hai đứa chơi một lát, lát nữa tôi lại gọi ăn cơm được không?"

Tần Mộc vừa nghe có thể chơi một lát, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn lập tức cười như nở hoa, lôi kéo Tiêu Dật chạy qua phòng cách vách:"Tiểu Dật tiểu Dật, anh dạy em chơi máy chơi game!"

Tiêu Dật có chút hoang mang trừng mắt nhìn,"Máy chơi game" Là cái gì?

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chạy vào phòng đồ chơi, đóng cửa phòng, quệt mông ở trên một đống đồ chơi trên mặt đất lấy ra một máy "Tiểu Bá Vương", thành thạo nối với TV , sau đó mở tivi.

Tiêu Dật tò mò đánh giá "máy chơi game" Tần Mộc đem ra, đó là một cái hộp nhỏ màu trắng sữa, hai bên có hai sợi dây, mỗi sợi nối với thứ khác, là một thứ gì đó hình dạng kỳ quái, sau đó Tần Mộc từ cái trên cái hộp nhỏ, lấy ra một sợi dây màu vàng, sau đó lại cầm một đầu, gắn vào trên cái khối gọi là tv. Cuối cùng, TV đột nhiên sáng, bên trong lại xuất hiện thật nhiều hình ảnh màu sắc tươi đẹp.

Tần Mộc loay hoay với máy chơi game một lúc, lấy lòng tiến đến bên người Tiêu Dật:"Tiểu Dật, em chơi cáo này chưa?"

Tiêu Dật mím môi, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV, một lát sau, mới lắc lắc đầu:"Bản thái tử chưa chơi."

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật ngồi trước mặt máy chơi game, cầm lấy một cái tay cầm của máy game đưa tới trên tay Tiêu Dật, lại tự mình cầm lấy một cái:"Nè, em xem, bốn phím này là lên xuống trái phải, bên này là bắn pháo, có thể bắn vài loại pháo, anh chơi trước cho em xem, sau đó em lại chơi."

Tiêu Dật tò mò vuốt thứ trong tay, nghe được lời Tần Mộc nói, gật gật đầu.

Tần Mộc lựa chọn "Hồn đấu la" mà nó thích nhất, trò chơi bắt đầu, vẻ mặt nó vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, trong lòng nghĩ, nhất định phải để cho Tiêu Dật nhìn thấy thao tác thật bảnh của nó.

Tiêu Dật nhìn trên TV đột nhiên xuất hiện một người nhỏ màu đỏ, vừa chạy vừa nhảy tới nhảy lui, sau đó lại xuất hiện thiệt nhiều loại hình ảnh, tuy rằng thoạt nhìn thực ngây thơ, nhưng là cũng rất hấp dẫn, vài thứ kia cho tới bây giờ nó chưa từng thấy qua, ánh mắt nó xoay tròn, dừng lên thứ trên tay Tần Mộc, chỉ thấy hai tay Tần Mộc ấn vang bùm bùm, nó nhớ tới lời lúc nãy Tần Mộc nói, một lát nhìn nó ấn phím, một lát lại nhìn người nhỏ trên TV, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn chuyển từ hiếu kì lúc ban đầu, đến kinh ngạc, đến cuối cùng là nóng lòng muốn thử.

Tần Mộc rốt cục cũng qua cửa, đây là cửa đơn giản nhất, với nó chỉ là "Một bữa ăn sáng", nó quay đầu nhìn thấy Tiêu Dật hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng vụng trộm vui vẻ:"Em muốn chơi không?"

Đầu nhỏ của Tiêu Dật lập tức gật gật:"Muốn."

"Ừ, anh đổi thành hình thức đấu đôi, chúng ta cùng nhau chơi!"

"Được!"

Một lát sau, trò chơi bắt đầu lần nữa.

Tần Mộc vừa chơi liền chạy lên phía trước, đem những tên đối địch đều tiêu diệt hết, lúc này mới quay đầu nhìn Tiêu Dật, chỉ thấy nó đang đứng tại chỗ, thoáng cái đi phía trước thoáng cái lại đi về sau, thoáng cái lại nhảy vài lần, còn thường thường bắn ra một chuỗi đạn, một mình chơi đến bất diệc nhạc hồ. Tần Mộc đụng vào cánh tay Tiêu Dật:"Tiểu Dật, đi theo anh, chúng ta đi lên phía trước đi."

Tiêu Dật cũng không quay đầu lại, trả lời một câu:"Ừ." Sau đó ấn vào phím đi về phía trước. Trong hình ảnh cái người nhỏ bé màu xanh đã bay nhanh về phía trước. Tần Mộc sửng sốt một lát, lập tức đuổi theo, phía trước còn có "Kẻ địch" mà ! Cứ đi lên như vậy sẽ chết . Kết quả không đợi nó đuổi theo, Tiêu Dật liền hoa lệ bị trúng đạn .

"Vì sao không thấy người nhỏ?" Tiêu Dật lập tức quay đầu truy hỏi.

Tần Mộc hai ba động tác tiêu diệt kẻ thù, lúc này mới nói:"Ừm, lúc nãy em vừa bị đánh chết , cho nên đã không thấy tăm hơi. Trừ bỏ hai người chúng ta, những thứ khác đều là kẻ địch, nếu em không đánh chết bọn họ, sẽ bị bọn họ đánh chết ."

Thì ra là thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trở nên nghiêm túc:"Hiểu được !"

"Ấn cái này có thể sống lại."

"Được."

Không bao lâu, lúc Tiêu Dật lại một lần nữa không cẩn thận bị giết, thói quen tính ấn phím sống lại, kết quả người nhỏ màu xanh không có xuất hiện......

"Sao ấn vào lại không phản ứng? Bị hỏng sao?"

Tần Mộc chính là đang mím môi cười trộm, không thể tưởng được Tiêu Dật chơi game lại đần như vậy! Nghe được Tiêu Dật nghiêm túc hỏi nó, xì một tiếng liền cười ra tiếng:"Em chết quá nhanh , mạng em chết sạch rồi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật khuôn ửng đỏ, tức giận trả lời một câu:"Ngươi mới chết quá nhanh !"

Thấy bộ dáng dễ thương này của Tiêu Dật, Tần Mộc cười càng vui vẻ hơn.

Tiêu Dật thẹn quá thành giận, bỏ lại tay cầm trong tay xuống, hừ một tiếng:"Điêu dân!!!" Liền xoay người sang chỗ khác không để ý tới Tần Mộc .

Tần Mộc vừa thấy, lập tức ngưng cười, nó sợ nhất là Tiêu Dật tức giận không để ý tới nó! Nó nghiêm mặt sáp qua:"Tiểu Dật, anh mở lại một ván, chúng ta chơi lại từ đầu đi."

Tiêu Dật cũng không nhìn nó cái nào, quyết tâm không để ý tới điêu dân này, thế mà còn dám chê cười nó, nếu là trước kia, nhất định phải đánh nó mấy đại bản tử!

Tần Mộc nhăn mặt, đang muốn nói vài câu, Mộ Dung Phong vào:"Tiểu thiếu gia, thái tử, cơm chiều xong rồi, đi xuống ăn cơm đi."

Tần Mộc khó chịu trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái:"Tôi còn chưa đói! Không ăn!" Vừa nói xong, liền thấy Tiêu Dật đứng lên:"Đúng lúc bản thái tử đói bụng, làm phiền Mộ Dung quản gia ." Tần Mộc trợn tròn mắt, cuối cùng chỉ phải đi theo.

Ăn xong cơm, còn không chờ Tần Mộc mở miệng, Tiêu Dật liền đứng lên:"Bản thái tử mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước." Nói xong, cũng không chờ Tần Mộc cùng Mộ Dung Phong phản ứng, liền đạp dép lê xoạch xoạch đi lên lầu, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Tần Mộc trong lòng sốt ruột muốn đuổi theo, lại bị Mộ Dung Phong kéo cánh tay lại:"Tiểu thiếu gia, người đã ba ngày không viết chữ, tôi dạy ngày chữ mới."

"Tôi mới không cần! Tiểu Dật tức giận! Tôi phải đi tìm em ấy! Mộ Dung Phong, tôi muốn nói với ông nội anh ngược đãi tôi!!! Anh ức hiếp lao động trẻ em!!!"

Mộ Dung Phong nhẹ cầm cánh tay Tần Mộc, bình tĩnh trả lời:"Tiểu thiếu gia, những lời này không thích hợp, học chữ là học tập không phải công việc, cho nên, tôi dạy ngày học chữ không tính là ức hiếp lao động trẻ em." Nói xong, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất ở đầu cầu thang.

Tần Mộc giận đỏ mặt, lung tung quơ tay đạp chân, miệng ồn ào la hét:"Tôi muốn nói với ông nội, anh ức hiếp tôi!!!Để ông xào anh lên !!!"

"Được rồi, tôi có thể giúp ngài gọi điện thoại cho lão gia, nhưng mà, trước đó, ngài theo tôi đi học chữ mới."
......
Tiêu Dật đi vào phòng ngủ, leo lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu ôm đầu gối lăng lăng nhìn bên ngoài, mặt trời chiều chiếu lên mặt nó, vì nó mạ lên một tầng sắc vàng, kéo bóng dáng nho nhỏ của nó thật dài thật dài, thoạt nhìn rất cô đơn.

Chờ Tần Mộc cuối cùng cũng được Mộ Dung Phong thả ra, đã là chuyện của ba giờ sau, nó không chờ được mà bước nhanh chân về phòng ngủ:"Tiểu Dật ~??" Âm cuối đột nhiên biến mất trong miệng , Tiêu Dật đã tựa vào cửa sổ ngủ. Mộ Dung Phong đi phía sau nó đi qua, ôm lấy cơ thể Tiêu Dật, nhẹ nhàng đặt nó lên giường, lông mày thật mảnh mà tinh xảo của Tiêu Dật nhíu chặt cùng một chỗ, hình như có ưu sầu.

Thấy Tiêu Dật ngủ, Tần Mộc cũng không còn hăng hái, buồn bã ỉu xìu đánh răng rửa mặt, cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh Tiêu Dật.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, lấy di động từ túi tiền ra, ngón tay thon dài ấn vài cái, lại có chút do dự, cuối cùng bỏ điện thoại trở vào túi tiền.
......

"Mẫu phi! Đừng đi!"

Nửa đêm, đột nhiên một giọng nói non nớt kêu khóc, Mộ Dung Phong lập tức mở mắt, cũng chưa kịp sửa sang y phục lại, liền ra vọt ra bên ngoài.

Tiêu Dật khóc la ngồi dậy, Tần Mộc bên cạnh cũng bị một tiếng kia thức tỉnh , nó có chút mơ màng chớp mắt, sau đó nhìn thấy Tiêu Dật khuôn mặt đầy nước mặt ngồi ở chỗ kia, cũng vội vàng ngồi dậy, ôm bả vai Tiêu Dật, vỗ nhẹ nhẹ:"Tiểu Dật, em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

Tiêu Dật quật cường cắn môi, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, ở sâu trong yết hầu truyền đến tiếng nức nở.

Tần Mộc sốt ruột, nhớ tới cảnh tượng lúc trước nhìn thấy, nó ghé sát vào Tiêu Dật, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên nước mắt trên khuôn mặt Tiêu Dật.

Tiêu Dật bị động tác của Tần Mộc dọa nhảy dựng:"Ngươi làm cái gì!"Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đến kỳ cục, còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Tần Mộc vẻ mặt nghiêm túc nói:"Tiểu dật, em tiếp tục khóc đi, anh giúp ngươi ăn hết nước mắt, em sẽ không cảm thấy khó chịu ."

"Bản thái tử mới không khóc!" Tiêu Dật không được tự nhiên mà nghiêng đầu qua chỗ khác.

Tần Mộc lúc này vậy mà rất thông minh không cùng Tiêu Dật tranh luận vấn đề có khóc hay không, mà là hỏi nó:"Vừa rồi em gặp ác mộng sao?"

Nhớ tới cảnh trong mộng lúc nãy, Tiêu Dật bĩu môi, trong ánh mắt lại đong đầy hơi nước:"Ta mơ thấy mẫu phi ."

Mẫu phi? Tần Mộc nghĩ nghĩ:"Em nhớ mẹ em sao, vậy làm sao bây giờ? Mẹ em ở chỗ nào, anh nói Mộ Dung Phong đưa chúng ta đi, rất nhanh em có thể nhìn thấy dì." Nói xong, lại bổ sung một câu,"Nhưng mà, em nhìn xong rồi, phải theo anh trở về, tiếp tục chơi với anh nha."

Tiêu Dật lắc đầu, lại rơi xuống mấy giọt nước mắt, giọng mũi càng ngày càng nặng :"Mẫu phi hai năm tiền cũng đã đi lên trời, sẽ không còn được gặp lại , nơi này không phải Tiêu quốc, ta không biết làm sao hồi cung, ta cũng tìm không thấy phụ hoàng ." Bất an cùng sợ hãi đè nén đã lâu, trong một lúc mơ thấy mẫu phi kia, đều phun trào ra rồi, cũng bất chấp việc giấu diếm lai lịch của mình, đều nói ra tất cả với người trước mặt này.

Tần Mộc càng nghe càng hồ đồ :"Nước Tiêu gì? Anh chưa nghe qua nước Tiêu, hay là anh đi hỏi Mộ Dung Phong một chút, có lẽ hắn biết, nhất định có thể giúp em tìm được phụ hoàng em."

"Không tìm được, ta từ vách núi ngã xuống, lại đến nơi kỳ quái này, cũng trở về không được." Vừa nói, vừa khóc dữ dội hơn.

Tần Mộc bị khóc đến luống cuống tay chân, cuối cùng cúi đầu, nghiêm túc liếm nước mắt trên mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật lại vẫn khóc không ngừng.

Mộ Dung Phong đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, vẻ mặt khiếp sợ, thì ra là thế! Trên đời thật sự có loại chuyện xuyên qua!

Tiêu Dật khóc hồi lâu, lúc này mới ngừng lại, khóc thút thít nghẹn nghẹn mở miệng:"Bản thái tử mới không khóc!" Nói xong, còn nấc một cái, tất nhiên là do khóc lâu , khàn cả giọng.

Tần Mộc lại không để ý những lời này, nhìn thấy Tiêu Dật ngừng khóc, nó cũng dừng động tác, trên mặt Tiêu Dật đã lấm lem, nước mắt cùng nước miếng xen nhau. Tần Mộc nhìn Tiêu Dật, còn nghiêm túc nói:"Nếu trở về không được như em nói, anh sẽ vẫn cùng em, đừng khổ sở. Nếu em nhớ mẹ, anh đem mẹ anh cho em mượn, mẹ sẽ đối xử thật tốt với em. Nếu em muốn ba ba, ba ba anh cũng có thể cho em mượn. Em mượn luôn cũng không sao."

Tiêu Dật ngẩng mặt nhìn Tần Mộc:"Thật vậy sao?"

Tần Mộc dùng sức gật gật đầu:"Đương nhiên là thật , anh nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời!"

Tiêu Dật lẳng lặng nhìn vào mắt Tần Mộc, sau một lúc lâu, nó nghiêng đầu qua chỗ khác:"Bản thái tử mới không cần ngươi cho mượn ba mẹ."

Tần Mộc hắc hắc nở nụ cười:"Tiểu Dật, em còn khó chịu không?"

Tiêu Dật cảm nhận một chút, cảm thấy trong lòng không còn khó chịu như trước, nó lắc lắc đầu:"Không khó chịu."

Tần Mộc rất đắc ý:"Anh ăn hết nước mắt của em, cho nên em sẽ không còn khó chịu. Sau này nếu em khổ sở, anh sẽ giúp em ăn nước mắt!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên, lớn tiếng nói:"Bản thái tử mới không khóc!" Nhưng mà tiếng nói non nớt kia rõ ràng mang theo nghẹn ngào, thật sự là không có sức thuyết phục.

Tần Mộc lại vỗ vỗ sau lưng Tiêu Dật, thông minh không có tiếp tục nói.

Một lát sau, Tiêu Dật rầu rĩ mở miệng:"Bản thái tử đói bụng."

Tần Mộc lập tức vỗ lên ngực bịch bịch:"Em chờ, anh đi lấy đồ ăn ngon đến cho em, rất nhanh !" Thấy Tiêu Dật gật gật đầu, lập tức nhảy xuống giường, sải chân chạy ra bên ngoài.

Tiêu Dật ngồi ở trên giường, nhìn bóng dáng Tần Mộc chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy thực ấm áp, nó một chút cũng không hối hận làm môn khách của Tần Mộc, một chút cũng không! Đang nghĩ, lại nấc một cái, nó giơ cánh tay nhỏ bé lên xoa xoa ánh mắt lên men, yên lặng chờ mong Tần Mộc có thể quay lại sớm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top