P16 Người phụ nữ xấu Chu Cầm

           

Chương 45: Người phụ nữ xấu Chu Cầm [1]

Mặc dù trước khi ngủ có cảm thấy khó chịu, nhưng một khi ngủ rồi, chuyện gì cũng không nhớ rõ. Thấy không, chỉ trông chốc lát, hai thân mình nhỏ bé trên giường liền xê dịch a xê dịch, tới khi quấn quýt lấy nhau.

Lúc Tiêu Dật tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Tần Mộc khuôn mặt vui vẻ nhưng có chút ủ rũ, trong đầu tạm thời còn chưa tỉnh táo.

Tần Mộc nhìn Tiêu Dật ngơ ngác xoa xoa ánh mắt, lúc này mới cẩn thận đi nắm tay Tiêu Dật, lấy lòng cười:"Tiểu Dật, Mộ Dung Phong làm pudding, ăn ngon lắm, chúng ta cùng đi ăn đi."

Vừa nghe nói có ăn ngon, Tiêu Dật gật gật đầu "Được."

Tần Mộc lập tức thí điên thí điên kéo Tiêu Dật chạy xuống dưới lầu, Tiêu Dật đi theo Tần Mộc chạy được một khoảng xa, đầu mới tỉnh táo, cũng nhớ lại đoạn đối thoại trước khi ngủ kia, cái tên ăn chơi trác táng này! Vậy mà thường xuyên tùy tiện cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp ôm còn hôn nhẹ!!! Đang muốn bỏ tay nó ra, lại nhìn thấy Tần Mộc đang chạy ở phía trước đột nhiên ngừng chân, xoay qua cẩn thận dặn dò:"Tiểu Dật, phải xuống cầu thang, em cẩn thận một chút nha."

Thì ra, bạn nhỏ Tần Mộc nhìn ra Tiêu Dật mơ hồ, nghĩ rằng nó còn chưa ngủ tỉnh.

Nhưng mà chỉ một câu vô cùng đơn giản này, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trầm xuống của Tiêu Dật lại dịu đi , trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt to đen nhánh sáng ngời cong cong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Tiêu Dật nghĩ, trước kia Tần Mộc không biết lễ nghi, cho nên mới tùy tiện cùng người khác ôm ôm ấp ấp, sau này có nó tự mình dạy Tần Mộc, chuyện này nhất định sẽ không xảy ra nữa. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật quyết định tha thứ những "Chuyện phong lưu" trước kia của Tần Mộc.

Phòng khách dưới lầu, bạn nhỏ mập mạp Hứa Phúc Khang đã cầm một cái bánh pudding ăn ngon lành, nhìn thấy Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi lại, lập tức cầm thìa vẫy vẫy, cười đến thấy răng mà không thấy mắt:"Tiêu Dật, Tần Mộc, hai cậu tỉnh rồi ! Chú Mộ Dung làm pudding ăn ngon thật!"

"Vậy cậu ăn nhiều vài cái, tôi cũng chỉ vừa ý với món này của Mộ Dung Phong mà thôi." Cùng Tiêu Dật hòa hảo Tần Mộc lại khôi phục sức sống, tiếp tục sự nghiệp vừa quang vinh vừa vĩ đại là đối nghịch với Mộ Dung quản gia.

Mộ Dung Phong đã rất quen thuộc và bình tĩnh đối với việc dùng ngôn ngữ công kích không đau không ngứa của Tần Mộc, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha, hắn đem bánh pudding đã làm xong qua.

Mộ Dung Phong tổng cộng làm 6 cái pudding, đủ loại hình dáng mùi vị, đủ loại phong cách, ngay cả Tần Mộc cũng nhịn không được trợn tròn mắt, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, lúc trước Mộ Dung Phong cũng chưa từng làm nhiều mùi vị như vậy ! Ngoài bánh pudding, Đa Nạp cũng mang hai đĩa điểm tâm lên, bên trong một đĩa là bánh gato xinh xắn mê người, trong đĩa còn lại là bánh nướng tổ ong, xếp thành hình trái tim phủ socola xung quanh, ở giữa là một bánh gato nhỏ, trên bánh có một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ. Cuối cùng, lại chuẩn bị cho bọn nhỏ mỗi người một ly trà sữa.

Ánh mắt Tiêu Dật càng thêm sáng ngời, cẩn thận lần lượt quan sát từng món điểm tâm, những món này còn tinh xảo hơn những món ăn lúc trước, ngay cả đầu bếp trong hoàng cung, cũng không làm xinh đẹp được như vậy.

Khuôn mặt kinh ngạc của bọn nhỏ lấy lòng Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, Mộ Dung Phong vẫn luôn xem trọng mùi vị, cũng không quá để ý tới hình dạng, mẹ của Hứa Phúc Khang đã làm hắn tỉnh ngộ, đối với trẻ con, bề ngoài có lẽ càng khiến bọn nó thèm ăn hơn mùi vị.

Tần Mộc chỉ vào mấy cái pudding trên khay, nghiêng đầu hỏi Tiêu Dật:"Tiểu Dật, em muốn ăn cái nào?"

Tiêu Dật nhíu đôi mày tinh xảo, sắc mặt có chút rối rắm, nhìn cái nào cũng ngon, làm sao bây giờ? Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật thấy bối rối, do dự một hồi lâu, mới giơ tay chỉ vào bánh pudding đu đủ, Tần Mộc lập tức cầm lấy đặt lên tay nó, tự mình cũng chọn bánh vị ô mai.

Tiêu Dật cầm lấy thìa múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mềm mềm trơn trơn hương vị thật ngon, ăn ăn, ánh mắt không tự chủ được nhìn cái màu đỏ trong tay Tần Mộc, không biết cái kia ăn vào là hương vị gì! Đang nhìn, chỉ thấy Tần Mộc múc một thìa đưa qua:"Tiểu Dật, đến, em nếm thử cái này, ăn rất ngon!"

Tiêu Dật nhìn thìa trước mặt, sắc mặt có chút vi diệu, cuối cùng vẫn há miệng nuốt vào, sau đó cũng múc một thìa đưa tới bên miệng Tần Mộc, âm thầm nghĩ, nếu Tần Mộc dám không ăn, sẽ không để ý tới nó nữa! Không ngờ Tần Mộc không chút nghĩ ngợi đã há to miệng nuốt vào, còn không quên chép miệng:"Tiểu Dật, cái của em ăn cũng ngon."

Khuôn mặt Tiêu Dật cong cong nở nụ cười.

Bên kia Hứa Phúc Khang đã ăn xong bánh pudding, nằm úp sấp đến trên bàn trà cầm lấy một cái bánh nướng tổ ong cắn một cái:"Cái này ăn cũng ngon!"

"Thật sao? Tiểu Dật, em cũng ăn một cái."

......

Tất nhiên ba đứa nhỏ vô cùng vừa lòng với buổi trà chiều này, nhìn một đống đĩa trống trơn trên bàn là thấy được.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Phong nhận được điện thoại Trần Minh:"Kịch bản đã sửa xong, các cậu lại đây nhìn xem."

Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc:"Nhanh như vậy?"

"Vợ tôi sửa suốt đêm! Có thể không nhanh sao!"

Mộ Dung Phong nhếch nhếch khóe miệng:"Không phải tôi hại anh, anh nên đi nói với bọn nhỏ mới đúng."

Đầu kia điện thoại Trần Minh lập tức yên lặng:"Được rồi, cậu dẫn bọn nhỏ lại đây đi, quay xong sớm một chút thì tôi cũng giải thoát sớm một chút, cứ mãi như vậy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ thật sự biến thành đại thúc !"

"Được."

Kịch bản sửa cũng không nhiều, chẳng qua sửa thân phận của tiểu Thái Tử lại một chút, bởi vì năm đó Thái Tổ hoàng đế chết quá sớm, mà tiểu Thái Tử lại quá nhỏ, cho nên Thái Tổ hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng đệ, đồng thời lại lập di chiếu, thái tử vị phải là tiểu Thái Tử, cứ như vậy, chính là đem ngôi vị hoàng đế mượn hoàng đệ ngồi vài thập niên, tương lai phải trả lại cho con hắn. Sửa như vậy, thân sinh phụ mẫu của tiểu Thái Tử đều không tại thế, như vậy, có lẽ Tiêu Dật sẽ không bài xích.

Sau đó bởi vì Trần Minh không vui, vì thế nhân vật "Quý phi" đã bị sửa thành một cung nữ dưới trướng hoàng hậu, phân đoạn diễn của những người khác cơ bản đều không thay đổi, chẳng qua thay đổi như vậy, phân đoạn diễn của quý phi tất nhiên sẽ bị bỏ đi, mà phân đoạn diễn của hoàng hậu tất nhiên sẽ tăng lên không ít, cứ như vậy, người bị kịch cũng chỉ có một mình Chu Cầm.

Vốn dĩ vai của nhân vật quý phi là muốn đưa hoàng tử con mình lên ngôi thái tử mà nghe hoàng hậu xui khiến, cùng hoàng hậu liên thủ hãm hại thái tử, cuối cùng quyết định xuống tay lúc ở cải trang đi tuần, cũng không ngờ cuối cùng tiểu Thái Tử được tiểu đại hiệp ngẫu nhiên cứu.

Nhân vật quý phi này thật ra là một nhân vật không tốt, phân đoạn diễn cũng không nhiều, dù sao nhân vật phản diện lớn nhất là hoàng hậu. lúc trước Tiêu Dật nói không cần mẫu phi, thực ra cũng không phải nhắm vào nhân vật của Chu Cầm, nó chính là hiểu sai rồi, nghĩ rằng vai quý phi mà Chu Cầm diễn chính là mẫu phi của tiểu Thái tử trong kịch. Nếu Chu Cầm không có vội vã chạy đến giải thích, chờ sau khi Tiêu Dật xem toàn bộ kịch bản, cũng sẽ không để ý tới, dù sao khi nó ở trong cung cũng đã từng gọi hoàng hậu cùng những phi tử khác.

Cho nên nói, cuộc sống có rất nhiều bi kịch, vì vài người quá mức nóng lòng.

Sau khi Tiêu Dật nghe Mộ Dung Phong nói xong, yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ cần không để nó làm hoàng nhi của người khác, gọi người khác phụ hoàng mẫu phi, cái khác nó cũng không quá để ý .

Nhưng mà, Chu Cầm lại không vừa lòng, trực tiếp gọi điện thoại đến cấp thượng tầng công ty, qua một màn hôm qua, cô biết Trần Minh quyết tâm muốn che chở tiểu quỷ kia, có nói với hắn cũng không có tác dụng gì, những người trong đoàn phim cũng đều nhìn sắc mặt Trần Minh mà làm việc , nói cũng vô ích, cho nên lúc này, chỉ có thể dựa vào cấp trên đến nói chuyện .

Muốn hỏi vì sao Chu Cầm muốn diễn vai quý phi này, thật ra cô có lý do cá nhân, chẳng qua lý do này quá mức khó có thể mở miệng, cho nên cô chưa từng nói với ai, cho dù là người đàn ông kia, cô cũng không nói, chích săn sóc nói, không cần nữ chính thứ nhất nữ chính thứ hai gì, chỉ hy vọng làm một nhân vật nhỏ, có thể xuất hiện cùng đại minh tinh đã thỏa mãn , yêu cầu đơn giản như vậy có ai sẽ từ chối chứ?

"Thân ái, em bị khi dễ, ngày hôm qua đoàn phim mới tuyển một diễn viên diễn vào tiểu thái tử, nói không muốn gọi người khác là mẫu phi, sau đó Trần đạo đã nói sẽ sửa kịch bản, đây cũng quá qua loa đi, sao có thể dễ dàng sửa lại kịch bản như vậy!"

"Còn nữa, kịch bản mới vừa sửa xong hôm nay, trực tiếp bỏ nhân vật quý phi của em! Cuối cùng chỉ cho em một vai cung nữ, đây rõ ràng chính là không để ý tới mặt mũi của anh, em tốt xấu gì cũng được anh tự mình đề cử vào đoàn phim. Thân ái , anh phải giúp em, bọn họ ức hiếp người khác."

Ngắt điện thoại, Chu Cầm cười vô cùng đắc ý. Không bao lâu, Trần Minh liền thông báo mọi người, ngày mai, khách mời Đại Minh tinh đóng vai Hoàng Thượng sẽ cùng một bị thượng tầng công ty đến phim trường. Nghe nói như thế, Chu Cầm cười càng thoải mái, những người khác nhìn thấy, đều âm thầm buồn bực, từ ngày hôm qua khuôn mặt Chu Cầm vẫn không vui sao bây giờ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ Trần đạo đã quyết định cho cô diễn vai khác? Chỉ có một ít người biết nguyên nhân, Mạc Tinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng hiểu ra, chỉ sợ vị cấp trên ngày mai đến có một chân với Chu Cầm đi. Nghĩ vậy, Mạc Tinh âm thầm lắc đầu thở dài, cho nên mới nói người phụ nữ này không thông minh, người chống lưng cho cô ta, chỉ được mấy vạn, mấy chục vạn, nhưng nếu Trần đạo lật mặt, công ty sẽ chịu thiệt không ít hơn 8 con số. Đổi thành người có đầu óc khác, sẽ không vì một người như vậy mà trở mặt với Trần Minh.

Trần Minh hình như nóng lòng muốn quay phân đoạn của Tiêu Dật trước, bây giờ nghe được Tiêu Dật không có ý kiến với kịch bản mới, lập tức quyết định quay phân đoạn của Tiêu Dật trước. Quay đoạn hoàng hậu tìm ra khuyết điểm của tiểu Thái Tử, liền lệnh thị nữ bên người đánh nó vài cái, tỏ vẻ dạy dỗ, thị nữ này, chính là Chu Cầm diễn.

Nhận được thông báo mặt Chu Cầm lập tức dài ra, Trần Minh này thật sự kỳ quái, nhiều phân đoạn như vậy mà không quay, lại đi quay đoạn mới sửa này! Cũng không sợ sau này sẽ không cần dùng tới lãng phi công sức!

Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Chu Cầm vẫn không có can đảm giáp mặt trở mặt với Trần Minh, chỉ mang theo khuôn mặt dài thược đi theo phía sau những người khác.

Tiêu Dật nhìn kịch bản của phân đoạn diễn này, không khỏi nhớ tới nữ nhân vừa xinh đẹp vừa độc ác trong hoàng cung, lần nào cũng dùng ánh mắt oán hận không chút nào che dấu nhìn nó, tìm kiếm mọi cơ hội để hại nó, cho đến khi không kiềm chế được, thậm chí muốn trực tiếp đánh chết nó.

"Thái tử, người làm sao vậy?" Mộ Dung Phong nhìn ra đứa nhỏ không thích hợp, nhớ tới miệng vết thương sau lưng nó, không khỏi mở miệng gọi nó hoàn hồn.

Tiêu Dật lắc lắc đầu:"Không có gì, chỉ là nhớ tới một người."

"Tiểu dật, em nhớ tới ai ?" Tần Mộc vẻ mặt ngây thơ hỏi
.
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:"Một người đáng thương." Đưa con chưa đầy một tuổi bị người độc chết , lại tìm không được hung thủ thật sự, chỉ có thể hại chết lại một hoàng tử để hả giận, cuối cùng mất mạng, nàng cũng xem là một người đáng thương đi.

Giữa sân, sau một tiếng "action", bắt đầu quay phim.

Tiêu Dật nhìn "Hoàng hậu nương nương" trước mặt, chỉ cảm thấy kém xa người kia, ý thức lại một lần nữa bay xa, mọi thứ của người nọ bay bổng trước mặt, nàng giống mẫu phi, bộ dạng tuyệt mỹ, ung dung quý khí, lúc nhỏ đọc đủ thứ thi thư, dù là trí tuệ hay khí độ, nàng hoàn toàn xứng đáng mẫu nghi một nước, ngay cả mẫu phi cũng từng nói qua, nếu đứa con của nàng không có bị hại tử, nàng nhất định sẽ là một hoàng hậu tốt.

"Thái tử điện hạ, nương nương đang nói chuyện với ngày, sao ngài lại không biết lễ nghi như vậy." Chu Cầm nói xong, giơ tay dùng sức nhéo Tiêu Dật một chút.

Chu Cầm lần này xuống tay độc ác, Tiêu Dật đột nhiên bị nhéo, cơ thể không tự chủ được lui ra, kém chút đã la thất thanh. Thấy nó như vậy, Chu Cầm lại giống như tìm cách xả giận, lập tức giơ tay nhéo thêm vài cái, lần này Tiêu Dật không nhúc nhích, mím môi, ngẩng mạnh đầu, trong đôi mắt đen như mực mang theo sắc bén, Chu Cầm nhìn thấy trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt, cô lập tức ý thức được mình nhát gan, trong lòng thầm mắng một tiếng, lại dùng sức nhéo một chút, nhưng không ngờ, lần này nhéo vào chỗ bầm xanh mà Tiêu Dật bị đánh lúc trước, Tiêu Dật thét lớn một tiếng.

Mộ Dung Phong ở ngoài sân từ lúc Tiêu Dật ngẩng đầu đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà thấy trên mặt Tiêu Dật cũng không có đau đớn, có lẽ Tiêu Dật không vui vì bị "Điêu dân " Chu Cầm đụng chạm, cho đến khi Tiêu Dật thét lớn một tiếng, hắn lập tức không chút do dự nhấc chân đi đến bên kia, cùng đi với hắn còn có Đa Nạp, nhưng mà, có một thân ảnh nhỏ bé đã chạy tới chỗ Tiêu Dật sớm một bước.

"Tiểu Dật, em sao rồi!" Tần Mộc sốt ruột hỏi, vừa rồi nó đã nhìn thấy Chu Cầm nhéo Tiêu Dật vài cái! Nếu không phải trong kịch bản viết như vậyt , với lại Tiêu Dật cũng không nói đau, nó đã sớm chạy tới .

Tiêu Dật đang muốn lắc đầu nói không có việc gì, Mộ Dung Phong đuổi tới phía sau cũng đã kéo tay nhỏ bé của nó, đẩy ống tay áo rộng thùng thình ra, chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết một mảnh xanh tím, đáy mắt Mộ Dung Phong lạnh lẽo, Đa Nạp lập tức lấy ra một bình thuốc nước Vân Nam đưa cho Mộ Dung Phong, rồi sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái:"Cô sẽ trả giá lớn vì hành động hôm nay."

"Tiểu dật, có đau hay không? Người phụ nữ xấu xa kia nhéo eo sao em không gọi anh!" Tần Mộc nhìn Mộ Dung Phong cẩn thận thoa nước thuốc Vân Nam cho Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, cái này bôi vào sẽ càng đau!

Tiêu Dật không để ý nhiều nói:"Chút vết thương ấy không có việc gì!"

Thấy Tiêu Dật nói không có việc gì, Tần Mộc lập tức quay đầu, vọt tới trước người Chu Cầm, nâng chân lên dùng sức đá Chu Cầm một cái:"Người phụ nữ xấu xa này!"

Tần Mộc mang giày da, dùng sức đá một cái như vậy, Chu Cầm đau đến la to, Tần Mộc lại đá thêm một cái:"Đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ! Phụ nữ xấu xa bắt nạt Tiêu Dật tôi đều đánh!" Vừa nói, vừa đánh, ngay cả nắm đấm cũng dùng tới , dùng sức đánh lên bụng Chu Cầm.

Xung quanh dần dần có không ít người, nhưng đều đi về phía Tiêu Dật, nhìn thấy trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn non mềm như củ sen bị nhéo thành như vậy, đều cảm thấy Chu Cầm làm thật quá đáng, nhìn thấy Tần Mộc đánh cô, cũng không ai ngăn cản Tần Mộc đang tức giận lại, ngược lại là Hứa Phúc Khang mập mạp tròn vo, giơ một cây chổi không biết kiếm từ chỗ nào ra, vui vẻ đưa tới tay Tần Mộc:"Tần Mộc, tôi đem chổi đến cho cậu!"

Tần Mộc giơ tay cầm chổi, liền đánh lên người Chu Cầm, Chu Cầm đau đến chảy nước mắt , nhìn thấy Tần Mộc lại giơ chổi đánh đến, lập tức giơ tay nắm lấy, mắt thấy sắp nắm được, lại có một cái chai bay đến, đánh vào cánh tay của cô, cô đau đến run một cái, một chổi của Tần Mộc đánh thật mạnh lên người cô, đầu nhọn trên chổi quơ qua cằm cô, vạch ra một vết rách.

"Á~~~~"

——————–

Chương 46: Người phụ nữ xấu xa Chu Cầm [2]

Mắt thấy Chu Cần đã chảy máu, mọi người cuối cùng cũng trở nên căng thẳng, đối với nữ minh tinh, khuôn mặt dùng kể kiếm sống, nếu bị thương, tiền đồ cơ bản cũng không còn.

Nhân viên hậu cần dẫn theo một ít người đưa Chu Cầm đang khóc kịch liệt đi bệnh viện.

Tiêu Dật nhìn một lượng lớn người rời đi, lúc này mới mở miệng:"Tần Mộc, ngươi đánh nàng làm gì?"

Trong tay Tần Mộc còn đang giơ cây chổi bẩn không biết Hứa Phúc Khang lôi từ nơi nào tới, nghe được lời Tiêu Dật nói, thở phì phì quơ quơ chổi: "Ai bảo chị ta nhéo em!"

"Đây là quay phim, trong kịch bản viết nàng phải nhéo ta." Nếu không phải kịch bản viết như vậy, sao Tiêu Dật lại đứng đó cho nữ nhân kia nhéo.

Lúc này là Trần Minh mở miệng :"Tuy rằng kịch bản viết như vậy, nhưng là khi quay phim đều là làm bộ , chỉ cần giả bộ nhẹ nhàng nhéo em một chút là được rồi, cũng không cần dùng sức nhéo thật như vậy."

"Đúng vậy đúng vậy, người phụ nữ xấu xa kia rõ ràng cố ý nhéo em, tay em bị nhéo tím rồi, đau không?" Cây chổi bẩn trong tay Tần Mộc bị Đa Nạp lấy đi, nó lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Dật.

Hứa Phúc Khang cũng đưa cổ sang nhìn cánh tay Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn:"Tiêu Dật, có phải rất đau hay không?" Chuyện này nếu đổi lại là nó đã sớm khóc thảm hề hề.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, lúc này nó mới hiểu được, thì ra nữ nhân kia mượn việc đóng phim mà cố ý nhéo nó!

Diệp Thanh Mộc hưng trí nhìn đứa nhỏ lúc nãy còn mờ mịt đã trở nên sắc bén, cuối cùng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc hỏi:"Mộ Dung quản gia, nữ nhân kia phải đi bệnh viện sao?"

"Đúng vậy."

Tiêu Dật mím môi:"Tôi có thể đi bệnh viện không?" Trước đó nó đã hiểu được bệnh viện là nơi đến khi sinh bệnh.

Tần Mộc nghe được, sốt ruột :"Tiểu Dật, có phải em rất đau hay không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện! Mộ Dung Phong, Đa Nạp, nhanh đi lái xe lại đây!"

Tiêu Dật lắc đầu, trầm giọng nói:"Bản thái tử cũng không phải người mà một tên điêu dân hạ lưu có thể tùy tiện nhéo!"

Đứa nhỏ này không lẽ muốn đi bệnh viện tìm Chu Cầm nhéo lại đi? Người lớn vây quanh bốn phía âm thầm đoán......

Tần Mộc tất nhiên cũng hiểu được ý của Tiêu Dật, lập tức quơ nắm đấm vẻ mặt oán giận:"Đúng, đi bệnh viện, tiếp tục đánh người phụ nữ xấu xa kia!"

Hứa Phúc Khang giơ cánh tay mập mạp nhỏ bé lên:"Tiêu Dật, tôi cũng đi giúp cậu đánh người phụ nữ xấu xa kia."

Tiêu Dật liếc mắt nhìn bọn nó một cái, mở miệng dạy:"Không đánh mà thắng mới là thượng sách. Không cần hữu dũng vô mưu, để cho người khác nhìn thấy, sẽ nói chúng ta đường đường nam tử hán, khi dễ nhất nữ lưu yếu ớt."

Người lớn vây xem xung quanh im lặng không nói gì......

Ở trước mặt Tiêu Dật, Tần Mộc luôn luôn có ý thức học tập, nó lập tức lôi kéo tay nhỏ bé của Tiêu Dật khiêm tốn thỉnh giáo:"Chúng ta nên trả thù chị ta như thế nào? Cho chị ta uống thuốc xổ? Nửa đêm giả quỷ dọa chị ta? Bỏ đá vào đồ ăn của chị ta?"

Mộ Dung Phong nhịn không được tự kiểm điểm, tiểu ác ma vẫn sống dưới mí mắt hắn rốt cuộc đã học được những ám chiêu này từ đâu?

Hứa Phúc Khang cũng nóng lòng muốn thử:"Còn có thể bỏ vỏ chuối dưới giày của chị ta."

"Ừ, ý kiến này của cậu rất tốt! Rất giỏi!" Tần Mộc dùng sức mà gật đầu.

Hứa Phúc Khang lập tức cười cong cong đôi mắt tròn vo:"Thật vậy sao?"

Tiêu Dật đúng lúc miệng:"Ở đây nhiều người đang nghe, chúng ta quay về rồi bàn bạc kỹ hơn, đi bệnh viện trước."

"Được!"

Rõ ràng là đầu hạ, nhóm người lớn lại cảm thấy hình như có gió lạnh thổi qua, Diệp Thanh Mộc sờ sờ cằm, khẽ cười đứng lên, đứa nhỏ này thật là thú vị. Trần Minh lệ rơi đầy mặt, lửa giận dâng lên khi mới nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị nhéo xanh tím giờ phút này đã tức đến không còn một mảnh ngay cả đốm lửa nhỏ cũng không còn, thay vào đó là một xảm giác bất lực thật sâu, bản thân hắn đã trải nghiệm qua thủ đoạn trả thù của hai đứa nhỏ này, nghĩ đến người sau lưng Chu Cầm , hắn thật sự cảm thấy hắn sẽ hói đầu ......

Trên đường đi bệnh viện, Chu Cầm kêu khóc cực kỳ bi thảm, giống như thật sự bị hủy dung vậy, khóc đến nỗi đầu của những người bên cạnh cô đều muốn nổ tung , lại chỉ có thể dỗ, chỉ hy vọng có thể đến bệnh viện sớm một chút. Không thể không nói, người nhân phẩm không tốt ông trời cũng sẽ khong quan tâm, ở trên đường đi bệnh viện, đều gặp đèn đỏ, người khác muốn gặp cũng không gặp được chuẩn như vậy!

Bởi vì người đến ảnh thành đều là ngôi sao, lúc quay phim không cẩn thận bị thương đều là vấn đề lớn, cho nên bệnh viện nơi này tuy không phải rất lớn, nhưng thiết bị cũng là tốt nhất, năng lực của bác sĩ cũng là giỏinhất. Chu Cầm vào bệnh viện, lập tức có hai cái cô y tá đi lên đón, Chu Cầm ôm cằm, giọng nói có chút the thé:"Nhanh đi tìm bác sĩ tốt nhất tới khám cho tôi! Tôi không muốn để lại sẹo!"

Cô y tá không dám chậm trễ, đang muốn giúp đỡ nàng đi vào bên trong, bên ngoài lại tới một đám người nữa, đi đầu là hai đứa nhỏ choai choai, một đứa trong đó đang quơ tay nhỏ bé chạy vào bên trong bệnh viện:"Người mau tới! Mau gọi chú Tiền đến cho tôi!"

Mọi người lập tức nhận ra đây là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, trong đại sảnh lập tức trở nên rối loạn, không ít các cô y tá đều đi qua vây quanh:"Tiểu Tần Mộc, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Bác sĩ Tiền đang nghỉ ngơi, chị giúp em gọi hắn đến, tiểu Tần Mộc đừng có gấp."

Các chị y tá nhiệt tình lôi kéo Tần Mộc, ngay cả Hứa Phúc Khang đứng bên cạnh Tần Mộc cũng được đối xử rất tốt.

"Không phải em không thoải mái, là tiểu Dật không thoải mái, em ấy bị người phụ nữ xấu xa đánh, cả người đều đau!" Nói xong, xoay người chỉ vào Tiêu đang được Mộ Dung Phong ôm vào trong ngực.

Nhóm y tá lúc này mới nhìn thấy Tiêu Dật, chỉ vừa nhìn một cái, bản năng làm mẹ tiềm ẩn liền hoàn toàn bị kích thích.

"Em trai làm sao vậy? Trên người đau như thế nào, nói cho chị nghe."

"Ai ác độc như vậy, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng đánh!"

Có một y tá đẩy một cái giường bệnh lại:"Mau mau, đặt lên giường nằm trước, đừng đụng tới miệng vết thương."

Chu Cầm nháy mắt bị lạnh nhạt tức giận đến mặt xanh mét, những người trong đoàn phim đến cùng với cô cũng có không ít người chạy đến chỗ Tiêu Dật, mà bác sĩ Tiền được gọi ra cũng không chút nào dừng lại mà đi đến chỗ tiểu quỷ kia.

Tiền Đa đi đến giường bệnh, khom eo nhìn Tiêu Dật, cười hỏi:"Em trai tên gì?"

Không đợi Tiêu Dật mở miệng, Tần Mộc đã trả lời:"Em ấy gọi Tiêu Dật, là bạn tốt của tôi!"

Tiền Đa giơ tay xoa xoa đầu Tần Mộc:"Thì ra là bạn tốt của tiểu Tần Mộc, tiểu Tiêu Dật, ngoan, nói cho anh biết, trên người em đau thế nào?"

"Toàn thân em ấy đều đau! Lúc nãy có người phụ nữ xấu xa ngược đãi em ấy, đánh em ấy cả người bầm tím! Rất xấu rồi!" Tần Mộc lớn tiếng nói.

Sắc mặt Chu Cầm càng khó nhìn.

Tiền Đa tức khắc trở nên nghiêm túc, giơ tay muốn cởi quần áo Tiêu Dật, lại bị Đa Nạp vỗ vỗ bả vai, hắn khó hiểu quay đầu
lại, chợt nghe Đa Nạp thấp giọng nói:"Mang vào trước rồi nói sau."

Tiền Đa là người thông minh, lập tức phất phất tay:"Những người khác đều đi làm việc đi, cô tới đẩy xe, đi theo tôi." Nói xong, liền mang mọi người đi vào bên trong.

Chu cầm nhịn không được đi đến trước mặt Tiền Đa:"Bác sĩ Tiền, anh xem cho tôi trước, ta có bị phá tướng không?"

Tiền Đa nâng cằm Chu Cầm lên nhìn nhìn, miệng vết thương cũng không lớn, lại ở phía dưới cằm, có sẹo hay không cũng không có ảnh hưởng quá lớn với ngoại hình, hắn máy móc mở miệng:"Miệng vết thương không lớn, không có việc gì ." Nói xong, quay đầu nhìn y tá bên người cô nói,"Cô mang cô ấy đến chỗ bác sĩ Triệu nhìn xem."

Dặn dò xong những lời này, Tiền Đa cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Chu Cầm một cái, tiếp tục đi vào bên trong. Làm Chu Cầm tức đến nghiến răng nghiến lợi cả người phát run lại không thể làm gì.

Tiền Đa ở trong văn phòng xem vết thương trên cánh tay Tiêu Dật, cẩn thận cho bôi thuốc cho nó, trong lúc đó, còn nghe Tần Mộc đem toàn bộ sự kiện khoa trương nói một lần, Tiền Đa biết vết thương trên cằm người phụ nữ lúc nãy thì ra là kiệt tác của Tần Mộc, không khỏi cảm thấy buồn cười, thực nhìn không ra đứa nhỏ này là một người bao che khuyết điểm.

Cuối cùng, Tần Mộc tuyên bố mục đích lần này:" Chú Tiền, nếu như người phụ nữ kia nằm viện, chúng tôi cũng nằm viện, nếu chị ta không nằm viện, chúng ta cũng sẽ không ở."

Tiền Đa cười gật gật đầu:"Cô ta nhất định sẽ nằm viện, phòng bệnh cao cấp chỉ còn lại có một phong, anh sắp xếp các em vào ở."

Lúc bọn họ đi đến cửa phòng bệnh cao cấp, lại gặp được Chu Cầm đang ở đó khóc lóc om sòm, trên cằm đã muốn quấn một vòng vải lụa trắng:"Các người có ý gì! Lúc nãy rõ ràng còn nói có phòng bệnh cao cấp, tại sao khi tôi băng bó xong lại nói không có! Hơn nữa phòng trống này là sao? Cái này gọi là có người ở? Bệnh viện của các người có thái độ gì! Có tin tôi đi khiếu nạy các người hay không!"

Tiêu Dật vừa nghe được giọng Chu Cầm, lập tức ngồi dậy, Mộ Dung Phong ôm nó từ trên giường xuống đất, nó chắp tay sau lưng đi về phía Chu Cầm.

"Phòng bệnh cao cấp này là bản thái tử ở !" Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, khinh thường nhìn Chu Cầm trước mắt.

Chu Cầm cúi đầu nhìn tiểu quỷ đáng ghét kia, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, đôi mắt kia lại đáng ghét như vậy! Giống như cô thực thấp hèn. Cô giật giật ngón tay, muốn cho nó một cái tát, lại nhìn thấy Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang phía sau chạy tới, hậm hực kiềm chế suy nghĩ này, lại vẫn tức giận:"Em cũng không bị thương, nằm viện làm cái gì?"

Tần Mộc nhìn thấy Chu Cầm liền chán ghét:"Ai nói không bị thương! Trên người đều bị chị nhéo tím, chị là người phụ nữ xấu xa!"

Y tá chung quanh nghe được, ánh mắt nhìn về phía Chu Cầm nhất thời có chút khinh bỉ, đứa nhỏ dễ thương như vậy mà người phụ nữ này cũng xuống tay được, lòng dạ thật sự là rất ác độc !

Chu Cầm không muốn cùng Tần Mộc nói thêm cái gì, con nhà giàu này từ nhỏ chính là mạng tốt, muốn làm cái gì cũng được . Cô xoay người tiếp tục nổi cáu với y tá trưởng:"Dù sao tôi cũng đến trước, hơn nữa tôi cũng sắp phá tướng , chẳng lẽ không nên ở phòng bệnh này? Chị cũng hùa theo đứa nhỏ kia sao?"

Giọng y tá trưởng có chút lạnh:"Vị tiểu thư này, đứa nhỏ trong miệng cô chính là cháu trai của đại cổ đông bệnh viện này, cô cảm thấy em ấy không nên ở phòng bệnh cao cấp này sao?"

Sắc mặt Chu Cầm trắng bệch:"Chị thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao? Chị có tin tôi có thể lập tức cho chị cuốn gói về nhà không!"

Y tá trưởng vuốt vuốt vạt áo:"Trước khi tôi cuốn gói về nhà, xin mời cô đến phòng bệnh phổ thông trước đi." Nói xong, khom eo, nhìn về phía ba đứa nhỏ mỉm cười:"Các em đi vào với chị."

Tiêu Dật ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào phòng bệnh, Tần Mộc hừ mạnh một tiếng, cũng đi vào theo, Hứa Phúc Khang đi được hai bước, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô làm cái mặt quỷ, lúc này mới chạy vào phòng bệnh.

Đôi mắt Chu Cầm đỏ hồng, một giọt nước mắt chảy xuống, nhân viên đoàn phim vẫn bên người cô có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lôi kéo tay cô:"Chị Chu Cầm, đừng khóc , băng gạc mà ướt, miệng vết thương sẽ đau , đi đến phòng bệnh nằm một lát đi."

Chu Cầm dùng sức bỏ tay cô ra:"Cái nơi này quỷ mới muốn ở!" Nói xong, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại.

Mộ Dung Phong trước khi vào cửa liếc nhìn Chu Cầm thật sâu, Đa Nạp đi theo bên cạnh hắn, thấp giọng nói:"Cô ta là tình nhân của Lục Hiểu Minh, năm trước giúp Lục Hiểu Minh sinh con trai, Lục Hiểu Minh mới đối xử tốt với cô ta, nếu muốn động thủ phải nói với Thái Nhiên thiếu gia một tiếng thì tốt hơn."

"Tạm thời không cần, để bọn nhỏ báo thù trước rồi nói sau."

Đa Nạp nhân cơ hội áp sát vào bên tai Mộ Dung Phong, mờ ám thổi khí: "Tiểu Phong, em thật nuông chiều bọn nhỏ, anh cũng có chút hâm mộ ."

Mộ Dung Phong đưa tay không chút do dự đẩy Đa Nạp ra, lưu loát xoay người, chỉ là bên tai nhàn nhạt đỏ ửng, cũng không biết là vừa rồi bị thổi ấm , hay là cái khác.

Ba đứa nhỏ ngồi ở trên giường.

"Nữ nhân xấu xa kia khóc!" Hứa Phúc Khang nhỏ giọng nói ra cảnh lúc nãy mình mới nhìn thấy .

Tần Mộc khinh thường bĩu môi:"Phụ nữ chính là như vậy! Chỉ biết khóc khóc khóc! Trầy da chút đã khóc dữ dội như vậy, toàn bộ cánh tay tiểu Dật bầm tím cũng không khóc đâu!"

Tiêu Dật hình như cũng không có nghe bọn nó nói, mà là nhìn Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi vào, còn nghiêm túc hỏi:"Chu Cầm kia có lai lịch gì? Sao nàng lại tới đóng phim? Tần Mộc, lại là lai lịch gì?" Nghe ý tứ của y tá kia, gia gia Tần Mộc lai lịch hình như không nhỏ, nếu là như thế, thật ra có thể dùng để đối phó Chu Cầm kia.

Phạm vào uy nghiêm của ta, phải giết!

Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật, lần này thật sự nổi giận.

Chương 47: Người phụ nữ xấu Chu Cầm [3]
Cuối cùng Chu Cầm vẫn được vào ở phòng bệnh cao cấp, nhóm trẻ có thể tùy hứng, có thể không để ý những chuyện khác, nhóm người lớn lại không có thể như vậy, Trần Minh càng không thể như vậy, tốt xấu lúc trước Chu Cầm cũng được Lục Hiểu Minh tự mình đưa tới trước mặt hắn, điệu bộ cũng đủ thấp. Cho nên sau khi Trần Minh đuổi theo tới bệnh viện biết được những chuyện vừa mới phát sinh, lập tức tìm Tiền Đa, nhờ hắn hỗ trợ tìm ra một phòng bệnh cao cấp.

Tối hôm đó, một chiếc xe màu đen lén lút dừng ở cửa bệnh viện, một nam tử trung niên bụng phệ xuống xe, vào bệnh viện, đi thẳng vào phòng bệnh cao cấp, lúc hắn đẩy một cánh cửa phòng ra, đập vào mắt là bộ dáng thê thảm của Chu Cầm.

"Ô ô ô, cuối cùng anh cũng tới ! Em đã bị ăn hiếp sắp chết!" Nhìn thấy người tới, Chu Cầm kêu khóc gấp một trăm lần.

Ở cách vách Chu Cầm, bọn nhỏ đang ngồi chung một chỗ, mưu đồ đại kế báo thù, đủ loại mưu kế nhiều vô kể, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp quả thực lần đầu nghe thấy, không khỏi cảm thán thế giới của bọn nhỏ quả thực thần kỳ, sức tưởng tượng bay cao thực khiến nhóm người lớn theo không kịp, thậm chí bọn nó còn nghĩ ra đặt nhựa cao su trong quần áo Chu Cầm, để cho cô ta mặc vào rồi không cởi ra được,╮[╯▽╰]╭.

Đang thảo luận khí thế ngất trời, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt Trần Minh có chút không tốt lắm:"Lục Hiểu Minh đến đây."

Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, Lục Hiểu Minh cùng Tần Thái Nhiên không hợp đã là bí mật công khai trong công ty, Tần Mộc đánh bị thương mẹ của con hắn, hắn hẳn là sẽ không cứ như vậy mà quên đi, nhìn hắn vội vàng nóng nảy chạy tới như vậy là có thể biết. Mộ Dung Phong nhìn ba đứa nhỏ đã yên tĩnh trên giường, đứng dậy đi về phía Trần Minh:"Chúng ta đi mua chút thức ăn trở về."

Trần Minh gật gật đầu, Đa Nạp cũng lập tức đi theo:"Chỉ có hai người sẽ không cầm được nhiều, tôi cũng đi."

Tiêu Dật chớp mắt, nhìn ba người bọn họ rời đi, nó cảm thấy, hình như Mộ Dung Phong có chuyện muốn nói với Trần Minh . Đang nghĩ, đã bị Tần Mộc lắc lắc cánh tay:"Tiểu Dật, em nghĩ cái gì vậy, khi nào chúng ta động thủ?"

Tiêu Dật không đáp hỏi lại:"Lục Hiểu Minh là ai."

"Là một thành viên giám đốc trong công ty, thường xuyên đối nghịch với tiểu thúc của anh, là một ông chú bụng rất lớn rất lớn . Ừm, đúng rồi, Chu Cầm cùng ông ta có một chân." Tần Mộc cố gắng nhớ lại những lời bình thường hay nghe được.

Tiêu Dật buồn bực:"Có một chân?"

"Cái này tôi biết," bạn nhỏ Hứa Phúc Khang giơ tay nhỏ bé mập mạp lên:"Bọn họ là tình nhân ngầm."

Ngoài cửa, vẻ mặt ba người lớn khác nhau.

"Gọi điện thoại cho Thái Nhiên đến đây đi, lần này hình như Lục Hiểu Minh rất tức giận, lúc nãy nói chuyện với tôi có hơi cáu gắt. Tôi sợ hắn sẽ làm chuyện bất lợi với Tần Mộc." Trần Minh đề nghị.

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:"Tiểu thiếu gia còn nhỏ, scandal cũng không ảnh hưởng lớn với ngài ấy, huống chi, đứa nhỏ 7 tuổi ngẫu nhiên nghịch ngợm thực bình thường ."

"Nếu ảnh hưởng quá lớn còn có thể áp chế dư luận." Đa Nạp cười bổ sung.

Trần Minh không nói gì:"Hiện tại tin tức truyền nhanh, cậu làm sao áp chế? Truyền lên mạng chỉ chớp mắt thôi là một nửa người Trung Quốc đều có thể biết."

Mộ Dung Phong thản nhiên nói:"Áp không được có thể dùng scandal mới che phủ. So với một ngôi sao nhỏ tuổi mới 7 tuổi mà nói, tin bát quái của hắn cùng Chu Cầm càng hấp dẫn người khác hơn."

Nhìn vẻ mặt Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, Trần Minh giật mình, hạ giọng hỏi:"Hai cậu sẽ không ra tay thật đi?"

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt không có trả lời, Đa Nạp đang muốn mở miệng, một tiếng chuông di động vang lên, Trần Minh nhận điện thoại.

"Chu Cầm đã gọi điện thoại cho truyền thông, chuẩn bị buổi tối nhận phỏng vấn."

Ba đứa nhỏ ngồi ở trên giường, thảo luận nửa ngày, cuối cùng cong vẹo ngã lên giường, vậy mà đều ngủ. Trần Minh nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch, này thật sự là người không biết thì không sợ . Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp tiến lên, dịch chuyển bọn nhỏ lại ngay ngắn, đắp chăn, xoay người dặn dò Trần Minh ở trong này nhìn mấy tiểu tử kia. Sau đó sửa sang lại áo bành tô, đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy ngoài cửa đứng hai người.

Lúc Tần Mộc bị lay tỉnh tính tình thật lớn, vừa tính rống Mộ Dung Phong vài câu lại phát hiện người đứng ở trước mặt không phải Mộ Dung Phong, mà là tiểu thúc Tần Thái Nhiên, nó trừng mắt nhìn, lập tức bổ nhào vào trong lòng Tần Thái Nhiên, ôm cổ hắn, hôn hắn một ngụm:"Tiểu thúc, con nhớ thúc muốn chết!"

Trên mặt Tần Thái Nhiên hiện lên một tia dịu dàng, hắn ôm đứa cháu nhỏ dễ thương, sau đó kéo nó đến trước người, nhìn thẳng vào mắt nó, ngày thường hắn luôn cười giờ phút này cũng rất nghiêm túc.

Tiêu Dật xoa xoa mắt, nhìn thấy Tần Mộc đứng trước giường đang bị một nam tử trẻ tuổi dạy dỗ.

"Tiểu Mộc, con cùng chú đi xin lỗi Chu Cầm."

Tần Mộc vừa nghe lập tức nhíu mày:"Vì sao! Chị ta nhéo tiểu Dật cũng chưa xin lỗi tiểu Dật!"

Tần Thái Nhiên không có nhìn Tiêu Dật trên giường, vẫn nghiêm túc nhìn Tần Mộc như cũ:"Cô ta nhéo trong lúc quay phim đi? Kịch bản lý viết rõ ràng, cung nữ nhéo tiểu Thái Tử vài cái. Con còn thấy cô ta làm sai sao?"

"Đương nhiên sai rồi! Chú Trần đã nói, lúc đóng phim đều là làm bộ nhéo vài cái, đâu có nhéo thật, người phụ nữ xấu xa! Tay tiểu Dật bị nhéo bầm tím!"

Trong giọng nói trầm ổn của Tần Thái Nhiên lộ ra cường thế không cho cự tuyệt:"Cô ta chỉ muốn cho đoạn diễn này trông thật một chút, này cũng không sai, lúc trước khi các con diễn cảnh đánh nhau, chẳng phải cũng cùng diễn viên quần chúng đánh thật sao? Khi đó, các con vẫn có thể diễn tiếp, hơn nữa khi đó, trên người con không hề ít chỗ bị đánh xanh, con cũng cảm thấy đây là thực bình thường ? Lúc đóng phim thỉnh thoảng bị thương nhẹ cũng là chuyện rất bình thường."

Tần Mộc không nói, nó cắn môi, trong đôi mắt xanh trong trẻo lộ ra quật cường, nó không hiểu vì sao Tần Thái Nhiên lại nói giúp cho người phụ nữ xấu xa kia! Rõ ràng chính là chị ta nhân cơ hội bắt nạt Tiêu Dật!

Tần Thái Nhiên cũng không có mềm lòng với bộ dạng này của Tần Mộc, mà là tiếp tục nói:"Con đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, dùng chổi làm rách cằm của cô ta. Chỗ này, con phạm hai sai lầm lớn, thứ nhất, con là tiểu nam tử hán, vậy mà xuống tay với phụ nữ, ngày thường chú dạy con như thế nào? Phong độ thân sĩ của con đâu? Thứ hai, con làm rách cằm của cô ta, con có biết bề ngoài có bao nhiêu quan trọng với ngôi sao không? Đó là sinh mạng của diễn viên, con làm rách cằm của cô ta, chỉ vì cô ta nhéo bạn của con vài cái."

Nói tới đây, ánh mắt Tần Thái Nhiên hơi lướt qua đứa nhỏ trên giường, thấy nó ngơ ngẩn hình như đang nghĩ đến cái gì, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục dạy Tần Mộc.

Tần Mộc nghe những lời nói của Tần Thái Nhiên, nói nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảo não, chính mình hình như thật sự đã sai lầm rồi?

Tần Thái Nhiên thấy thế, lại mở miệng :"Hơn nữa sau khi đến bệnh viện, con còn cùng cô ta đoạt bác sĩ, đoạt phòng bệnh, chậm trễ việc khám bệnh của cô ta. Con còn cảm thấy mình làm đúng sao?"

Tần Mộc mím môi, nhún bả vai, khuôn mặt thực chán nản, vặn ngón tay, ngập ngừng nói:"Tiểu thúc, con sai lầm rồi."

Lúc này sắc mặt Tần Thái Nhiên mới dịu đi, xoa xoa đầu Tần Mộc, giọng nói dịu dàng rất nhiều:"Tiểu Mộc, con là bảo bối của Tần gia chúng ta, nhưng mà ra khỏi Tần gia, con sẽ không thể quá tùy hứng, lần này chỉ là Chu Cầm, nếu con làm bị thương một người có thế lực hơn Tần gia chúng ta, đến lúc đó chúng ta đều không thể bảo vệ con, con nên làm cái gì bây giờ?"

Tần Mộc đã hoàn toàn không còn cáu kỉnh, ánh mắt Tần Thái Nhiên vòng vo chuyển, dừng ở trên người Tiêu Dật, bộ dáng đứa nhỏ này rất tinh xảo, không hổ xuất thân hoàng gia, cô đơn đi đến nơi xa lạ này, vạn kim chi khu bị một người phụ nữ nhéo bị thương, cũng khó trách sẽ muốn trả thù. Chỉ tiếc, nơi này không phải thiên hạ của nó, muốn sinh tồn ở đây, việc đầu tiên nó phải học, chính là nhẫn nại, nó phải quên thân phận thái tử của mình, dùng thân phận người bình thường tiếp tục sống ở đây. Đây cũng là lí do vì sao Tần Thái Nhiên suốt đêm chạy đến đây dạy dỗ Tần Mộc, vừa rồi nói những lời này, cơ bản đều là nói cho vị tiểu thái tử này nghe.

Tiêu Dật hơi hơi cau mày, cẩn thận nghĩ những lời Tần Thái Nhiên nói, cuối cùng mở miệng nói:"Tần Mộc, đi xin lỗi Chu Cầm đi, chúng ta cùng đi."

Tần Mộc quay đầu:"Là anh đánh chị ta, anh đi là được rồi. Chị ta nhéo em cũng chưa xin lỗi em!"

Tiêu Dật nghĩ lại cảm thấy cũng đúng. Hứa Phúc Khang lăn a lăn, lăn đến bên giường:"Tôi đưa cậu đi, chổi kia là do tôi đưa cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top