Chap 2
Thật thoải mái!
Nằm trên tơ lụa xa xỉ mềm mại, thân mình nhỏ nhắn như con sâu khẽ uốn éo, da thịt trắng noãn tham lam cọ sát, hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới thân. Còn chưa mở hai mắt, Ngân Ngân đã ngẩn cái đầu nhỏ lên, đôi môi đỏ mọng mở ra, hai chân xoắn vào nhau, thắt lưng vặn vẹo một cách lười biếng.
Ừm, lâu rồi không được ngủ đến thoải mái như vậy.
Ngân Ngân thoải mãn ngáp dài, lăn tròn tròn giữa đống chăn nệm, cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào, đánh bại con sâu ngủ trong người, nàng mới chịu mở mắt.
Con ngươi đen đảo một vòng, liên tục đánh giá. Ánh vào mắt đều là cảnh vật xa lạ, trên người là chăn lụa mềm mại, dưới thân là giường gỗ lim. Ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách bên ngoài là mấy tầng màn sa mỏng dài chấm đất khiến nàng không thấy được gì cả.
Điều duy nhất nàng có thể xác định chính là đây không phải là phòng ngủ của nàng.
Giấc ngủ này vừa ngọt ngào lại thăm thẳm, cảm giác thỏa mãn tận xương cốt, hóa ra lại thật sự là ngủ trong phòng xa lạ, trên một chiếc giường xa lạ.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, may mắn không phải là ở nhà, bên tai thanh tĩnh không nghe thấy tiếng đại tỷ thúc giục rời giường, càng không có bọn nha hoàn vây quanh giường như ong vỡ tổ nhao nhao không ngừng, chúng thật lo lắng rằng nàng ngủ nhiều ngày như vậy, sẽ có ngày đói chết ở trong mơ.
Ngân Ngân vươn tay, duỗi người một cái, hoàn toàn tỉnh táo rời giường, ở trong phòng đi qua đi lại, thuận tay sờ soạng bốn phía, cái đầu nhỏ suy nghĩ không ngừng.
Cho dù trí nhớ có bị cơn buồn ngủ che lấp mất, nhưng nàng vẫn như cũ nhớ thật rõ ràng, trong lúc mơ màng, ngay tại lúc khách điếm gặp hỏa hoạn, có một nam nhân xông tới, ôm nàng ra khỏi đám cháy....
Nói như vậy, là nam nhân kia cứu nàng?
Ngân Ngân ngẩng đầu nhìn trời, có chút đăm chiêu cắn môi, hồi tưởng lại cặp mắt đen kia.
Đêm đó, dưới ánh lửa bùng cháy, hắn với khuôn mặt tuấn mỹ, với nụ cười ôn hòa, với tiếng cười thuần hậu như rượu ngon, tất cả nàng đều nhớ rất rõ ràng. Ngay cả lúc nằm trong lòng hắn, phảng phất đến bây giờ cảm giác nam tính ấy vẫn còn lưu lại trên da thị nàng, thật là khó chịu nha....
Ọt ọt ọt!!!
Nàng suy nghĩ có chút thất thần khiến con sâu đói trong bụng biểu tình kháng nghị, ở giữa gian phòng yên tĩnh này có vẻ thật... vang dội.
Ngân Ngân lắc lắc đầu, ngăn lại dòng hồi tưởng kia, hồi tưởng trong đầu liền biến thành miên man suy nghĩ....
Nàng vươn tay, nắm lấy váy tơ tằm chà nhẹ, lau đi cáu ngứa không biết từ đâu tới. Tiếp đó, nàng hướng cửa phòng khách bước tới, chuẩn bị đi kiếm ăn, tiếp tế chút lương thực cho lục phũ ngũ tạng.
Vén vài tầng màn mỏng che ra là phòng khác được bày biện trang nhã, vài nha hoàn có người cầm khăn lau, có kẻ cầm phất trần, đang chạy đông chạy tay lau chùi dọn dẹp.
Các nàng thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau, giọng nói mềm mại, âm thanh dễ nghe, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự nữ tính dịu dàng của con gái miền Nam , làm cho người ta nhìn liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
A , thật tốt quá, vận khí của nàng thật tốt quá! Xem ra các cô gái trước mắt trông rất hiền lành, hẳn sẽ không cự tuyệt một kẻ đang có cái bụng đói kêu vang như nàng đâu.
" Các vị cô nương, xin cho hỏi..." Để lấp đầy dạ dày của mình, Ngân Ngân cong đôi môi đỏ mọng, cười thật thân mật.
Lời còn chưa nói xong, thái độ thoải mái ban đầu của bọn nha hoàn sau khi nghe có tiếng kêu, nhanh chóng quay đầu lại, tất cả đều biến thành kinh ngạc. Trong đó có một nha hoàn kia đang chà lau đèn lồng cung đình, khi vừa quay đầu nhìn thấy Ngân Ngân, liền khiếp sợ đến nỗi tay buông lỏng, đèn lồng rơi xuống mặt đất.
Ầm một tiếng, đèn lồng vỡ, mảnh sứ vụn văng tứ phía.
Phản ứng kịch liệt như vậy cũng làm cho Ngân Ngân hoảng sợ. Nàng vội vàng lui về phía sau ba bước, trốn đằng sau màn trướng, tay chân vội vàng sờ sờ khắp nơi trên người, chỉ sợ là trong lúc mơ màng ngủ rồi xuống giường xiêm y không chỉnh tề, cảnh xuân lộ ra khiến các cô nương thấy cái không nên thấy.
Chính là, nàng sờ đông sờ tây một hồi cũng không phát hiện có cái gì không thích hợp, thân mình mảnh mai trong áo sam chỉnh tề, từng nút thắt còn chưa bung ra. Cái gì nên mặc, nên mang, nên cài nàng hoàn toàn không có quên nha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ tràn đầy hoang mang lại lần nữa lò dò bước ra ngoài.
" Có cái gì không đúng sao?" Nàng hỏi.
Không có bất kỳ ai trả lời, bọn nha hoàn giống như bị điểm huyệt, đồng loạt duy trì biểu tình cùng tư thế.
" Ách, thực xin lỗi, các vị cô nương, ta có hơi đói bụng, các ngươi có thể ...."
Ngân Ngân đã đói bụng lắm rồi, nhịn không được lại mở miệng, ý đồ làm tập thể nha hoàn đang đứng hình kia tỉnh lại.
Nghe tiếng kêu, linh hồn nhỏ bé của các nàng quả nhiên khẩn cấp về lại chốn cũ. Bảy, tám nha hoàn đồng thời nhảy lên, như thể lửa đốt mông chạy loạn trong phòng, miệng không ngừng la hét, bộ dáng kích động cực kỳ.
" Tỉnh! Nàng tỉnh!"
" Cảm tạ trời đất, ta còn tưởng nàng sẽ ngủ luôn."
" Tỉnh, tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh!"
" Nhanh đi thông báo cho mọi người!"
Các nàng kêu gào, ném hết chổi khăn cầm trong tay, lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh như chớp chạy khỏi phòng.
Thịch thịch thịch, tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Lát sau, rầm rầm rầm, tiếng bước chân từ xa vọng lại. Bọn nha hoàn lần nữa tiến vào, chính là không có ai đem theo đồ ăn mà Ngân Ngân đang khao khát, ngược lại lại kéo thêm một đống người nữa. Đám người mới tới trai có gái có, ai ai cũng anh dũng giành nhau chen lên phía trước : người phụ trách quét dọn tay cầm khăn lau, người phụ trách bếp núc tay cầm con dao bếp, mỗi người đều đang có việc phải làm nên rốt cuộc cảm thông cho nhau, chạy chậm để tránh đụng vào người khác.
Phòng khách trở nên đông đúc chật chôi, mọi người loạn xạ cả lên. Ép ép đẩy đẩy thành một mớ hỗn độn, tuy rằng miệng mọi người oán giận lấy nhau, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm Ngân Ngân, cẩn thận ngắm nghía từ sợi tóc nhỏ đến tận gót chân, nhất định không bỏ sót cái gì.
" Tránh ra, tránh ra mau..."
" Đừng có đẩy a!"
" A, có người té xỉu!"
" Này, đằng sau, đừng cầm dao chọt vô lưng ta!"
Còn có vài người ở bên ngoài không chen vào được nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ liền lập tức đẩy cửa sổ ra, gắng sức nhảy lên. Ở mỗi lần nhảy lên như vậy, bọn họ đều cố gắng vươn người kéo cổ ngắm nghía "Kỳ quan" trong phỏng. Lúc này, đến lượt Ngân Ngân cứng đờ không thể nhúc nhích. Nàng không hiểu gì hết cả, chỉ có thể đứng nguyên ở chỗ cũ, hai tròng mắt xinh đẹp thong thả chớp chớp. Qua một lúc lâu sau đó, khi mọi người đều đã tìm được chỗ ngồi cho mình, những tiếng oán thán vì bị đạp, bị đẩy kia đã chấm dứt, nàng mới dám mở miệng.
" Ách, xin hỏi, ai có ý tốt làm ơn nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Nàng lễ phép hỏi, hy vọng biết được đáp án.
Phút chốc, cả đám người lại hoan hô muốn bạt cả nóc nhà.
" Nàng nói chuyện, nàng nói chuyện được kìa!" Có người hưng phấn kêu lên.
" Thật tốt quá!" Có người cơ hồ vui quá khóc nấc lên, chỉ kém không lao ra sân, quỳ gối dập đầu tạ ơn trời đất, giống như việc nàng mở miệng nói chuyện chính là một kỳ tích mà trời cao ban tặng.
Bầu không khí náo nhiệt mà kì lạ khiến Ngân Ngân phá lệ cảm thấy không được tự nhiên, nàng vụng trộm lùi từng bước ra sau, lùi đến tận phòng ngủ, quyết định tạm thời lảng tránh, mặc kệ bụng đói kêu gào, lần nữa trở về trên giường lớn thoải mái kia, tìm lấy chút thanh tĩnh.
"Ta nghĩ, ta vẫn là trở về ngủ ngon." Nàng thì thào tự nói, trong đầu đã muốn từ bỏ phiền nhiễu, bồi dưỡng con sâu ngủ.
Có lẽ chờ nàng ngủ tiếp, tất cả người xem sẽ tự động tan cuộc. Chỉ cần không có những người này chặn đường, nàng sẽ rời khỏi phòng kiếm ăn, khả năng này còn dễ dàng một ít —
Chính là, nghe thấy cái kia từ "Ngủ", đám người lại lần nữa nổi lên xôn xao, người người thất kinh, sắc mặt kinh hãi, không đợi nàng lui về phòng ngủ, trong đầu mỗi người dường như có trống đánh, dùng hết khí lực lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.
"Không thể!"
"Mau ngăn lại nàng."
"Đừng thất thần, mau dẫn nàng đi đại sảnh!"
Bấy giờ, vây quanh xem xét còn chưa đủ, bọn họ xông lên, có bắt tay, có nắm chân, cao hứng phấn chấn khiêng Ngân Ngân lên, miệng dục miệng la hét, vội vã muốn đem nàng đưa đi đại sảnh, đem nàng sâu ngủ đáng yêu hoàn toàn dọa chạy.
Tòa nhà rộng lớn này, là điển hình khu vườn phía nam, bức tường lớn màu trắng, hành lang dài hai bên quanh co uốn lượn, khó có thể tin được, đều là màu trúc xanh biếc.
Mọi người khiêng nàng, trải qua một cái tam chuyển hành lang gấp khúc, hành lang gấp khúc mỗi một góc nhỏ đều có trụ cao, các bên được trang trí đồ bằng bạc tinh xảo. Hành lang gấp khúc cuối, là đá của Thái Hồ cùng sắt, gỗ Vân Nam xây dựng nên hoa viên. Do thiếu chỗ, nô bộc ở hai bên đường hẻm hoan nghênh, mỗi người đều mặt mày hớn hở.
Ngân Ngân bị khiêng ở trên cao, chuyển cái đầu nhỏ, trái nhìn, phải nhìn cảm giác bất an trong lòng này càng lớn, ngực đập mạnh, làm nàng tay chân lạnh lẽo.
Những người này thật sự quá nhiệt tình, phát hiện nàng tỉnh ngủ, liền kích động vạn phần, cũng không biết hưng phấn cái cái gì kinh hỉ, tất cả đều như trút được bộ dáng gánh nặng, vội vã đem nàng khiêng đi đại sảnh, như là chỉ cần đem nàng đưa đến chỗ, từ nay về sau có thể thiên hạ thái bình, cả nhà an khang.
Trong đại sảnh sớm có người mật báo, cửa gỗ khắc hoa đều bị mở ra, xem ra quý khí bức người, thập phần khí phái. Thạch thượng rộng lớn, còn bày ra thảm nhung tơ tốt nhất, chờ nghênh đón nàng đi vào.
Nàng miễn cưỡng khởi động đầu, híp mắt nhìn phía đại sảnh, cố gắng muốn nhìn rõ ràng, bên trong đến tột cùng cất giấu cái gì đáng sợ.
Chính là, ánh mặt trời chói mắt, chiếu nàng làm cho đầu choáng mắt hoa, căn bản xem không rõ tình hình trong phòng, chỉ có thể nhìn cửa gỗ đang đồng loạt mở rộng, theo đám người cước bộ, ở trước mắt trở nên càng lúc càng thật lớn, càng lúc càng thật lớn —
"Khởi bẩm phu nhân, thuộc hạ đã đem –"
Lời nói còn chưa nói xong, bên trong liền một tiếng tức giận thét chói tai, nữ nhân trong phòng quở trách mang theo nồng đậm mùi thuốc súng, tiếng mắng như pháo nổ.
"Các ngươi những người này, trong đầu tất cả đều là bã đậu sao? Dám như vậy ép buộc nàng?! Vốn không có nhân cơ hội mà động não, tìm trương nhuyễn y đến, cẩn thận đem nàng đưa lại đây sao? Buông tay, buông tay, toàn bộ buông tay cho ta, nếu làm nàng bị thương, ta sẽ trách tội ngươi." Một cái chén bay ra bên ngoài, vừa vặn nằm ngay ngưỡng cửa, mọi người sợ tới mức đồng thời lui chân.
Thân thủ khiêng Ngân Ngân cũng bắt đầu kịch liệt run run làm cho nàng đang ở trên cao cũng bị lắc lắc theo.
Mọi người đang trong không khí sung sướng , nhất thời trở nên nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên mặt đất, dùng tay áo phủi phủi, đem mảnh chén nhỏ đầy đất tránh ra chỗ khác; Xác định không có chướng ngại vật gì, mới cẩn thận, cẩn thận đem Ngân Ngân buông xuống, lại xác định nàng hoàn hảo như lúc ban đầu, không làm bị thương một chút, lúc này mới vươn tay đến, đem nàng một tấc một tấc hướng trong đại sảnh đẩy tới.
Này thật sự rất đáng giận!
Mình thì không muốn chớ đẩy cho người khác, cho dù những người này không dám tiến vào đại sảnh, vì sao còn muốn đẩy nàng đi vào? Nếu có cái gì nguy hiểm, mọi người đều tự chạy trối chết, này không phải tốt lắm sao?
Bị đưa vào trong đại sảnh, sau lưng của nàng nhất thời có chút lạnh đột ngột, những người đó đưa nàng đến đây, cũng không quay đầu lại nhìn, tông cửa xông ra.
Ngân Ngân híp mắt, cố gắng thích ứng ánh sáng trong phòng, trước mắt mơ màng âm thầm,qua một hồi lâu, mới dần dần trở nên rõ ràng.
Trong đại sảnh rộng rãi, bố trí cực kì lịch sự tao nhã. Trên tường treo một số tranh chữ của danh nhân được mua rất nhiều tiền, còn có một vài khung hình có tính lịch sử, có vài phần hơi thở thư hương. Chính giữa là hai chiếc ghế rộng được làm từ cây bách đỏ, trên ghế là một đôi vợ chồng trung niên quần áo hoa lệ, mà cách đó vài thước ở bên ngoài, dưới cửa sổ được làm bằng trúc, là một người nam nhân tuổi còn trẻ đang ngồi.
Con ngươi hắn đen sâu sắc, mang một vẻ bí ẩn, một thân lam thêu bạch sam thanh nhã, nhất phái nhã nhặn, tay áo dài được xoắn lên, trên tay cầm một quyển sách, đối với nàng cười yếu ớt.
Là hắn!
Nam Cung Viễn kia cười, làm cho Ngân Ngân trong lòng là lạ.
Trí nhớ lúc trước biến thành càng rõ ràng, lưu lại ở lòng bàn tay nàng một cảm giác khó chịu, lúc này nhưng lại tiến vào đáy lòng, làm cho nàng ngực nóng hừng hực.
Nàng là làm sao vậy? Chẳng lẽ là đói quá?
Đột nhiên, trong đại sảnh một trận ánh sáng hoản loạn, lóng lánh làm cho người ta không mở mắt ra được, nguyên bản Nam Cung phu nhân ngồi ở trên ghế, thân thủ nhanh kinh người, đến trước mặt Ngân Ngân trong giây lát, còn vươn mười ngón tay đầy nhẫn, nhanh ôm lấy nàng, khuôn mặt diễm lệ đến gần, cơ hồ sẽ dính vào chóp mũi của nàng.
"A. Cuối cùng cũng tỉnh, lang trung kia thật nói đúng. Ta vừa mới còn nói, ngươi nếu không tỉnh lại, ta không chỉ muốn hủy đi bảng hiệu của hắn, ngay cả xương cốt hắn cũng muốn hủy đi." Doãn Yến vừa lòng nói, vỗ bả vai Ngân Ngân , trên cổ tay là bảy, tám vòng đeo tay bằng vàng bằng bạc, đi theo leng keng thùng thùng vang, xem ra ít nhất có hai, ba cân trọng.
Ngoài cửa xuất hiện một cái đầu, thật cẩn thận đặt câu hỏi.
"Ách, phu nhân, còn muốn hủy đi hiệu thuốc bắc Đỗ đại phu không?"
"Tha mạng của hắn đi!" Doãn Yến vẫy vẫy tay, hào phóng nói, giơ tay nhấc chân, không có che dấu được hào khí, không giống phu nhân nhà giàu tầm thường, nhìn có điểm như là nữ trại chủ sơn trại .
Một người lĩnh chỉ thị, lập tức chạy đi thông tri, chỉ sợ thông tri chậm một chút, đại phu sẽ bị tai ương.
Doãn Yến quay đầu lại mừng rỡ mặt mày hớn hở, tức giận lúc trước từ lúc nhìn thấy cô gái xinh đẹp này liền tiêu tán lên chín tầng mây.
"Kia lang trung được xưng danh y, lại chẩn đoán không ra con lúc ấy tình hình đặc biệt gì mà không tỉnh lại, con nói, này không phải nên đánh sao?" Nàng đúng lý hợp tình nói.
Ngân Ngân nháy ánh mắt, không biết nên như thế nào trả lời. Nàng ở trong lòng vụng trộm đoán, này phụ nhân tính tình nóng nảy, có phải hay không cũng từng hướng tới đại phu vô tội như cái chén?
Ách, bởi vì lo lắng nàng ngủ say bất tỉnh, tìm riêng đại phu đến chẩn trị, này phần quan tâm xác thực làm người ta cảm động. Nhưng là, cũng không cần bởi vì đại phu nói không chính xác nàng khi nào tỉnh lại, liền phái người đi dẹp tiệm đi?
A, người phía nam thật sự quá mức nhiệt tình!
"Nương, nàng ngủ lâu như vậy, nên đói bụng." Nam Cung Viễn hợp thời mở miệng, không dấu vết thay nàng giải vây.
"Đúng đúng, ta như thế nào sơ sót, ngủ ba ngày, nàng khẳng định muốn đói bụng lắm." Doãn Yến tay chụp cái trán, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cầm tay Ngân Ngân, giống diều hâu trảo con gà con, vượt qua hơn phân nửa cái phòng, đem nàng phóng tới bàn lớn.
Trên bàn bày tràn đầy các loại thức ăn phía nam sắc hương vị đều đủ. Bên cạnh bàn hoa mai mấy trượng, còn có một lớn một nhỏ hai hộp điểm tâm, bên trên có hộp bánh hiệu Minh Nguyệt trai được đánh dấu màu đỏ, bên trong hộp Minh Nguyệt trai gồm tám bánh nhỏ, ngọt ngào hương khí mê người cực kỳ.
Bất luận là thức ăn hoặc là điểm tâm, mỗi món đều lộng lẫy tinh xảo, tất cả đều là thức ăn mà người giàu có mới có thể ăn.
Nhất là Minh Nguyệt trai danh tiếng – bánh trung thu Minh Nguyệt, cẩn thận tinh xảo, bột được nghiền thành từ ngọc trai, bao vây lấy mứt táo bánh đậu thượng đẳng, trong hoàng cung hàng năm đều phải phái người đến phía nam mang về mười hộp. Chính là này mấy năm qua, lão sư phụ tuổi tác đã cao, cho dù là có ngân lượng, cũng không nhất định có thể thỉnh hắn làm.
Ngân Ngân cầm chiếc đũa, tao nhã kéo váy ngồi xuống, yên lặng ăn.
Nàng bụng thực sự đói, trước mắt bàn có đầy đồ ăn ngon, nào có đạo lý cự tuyệt ? Huống chi, nàng thật sự hoài nghi, bản thân nếu dám mở miệng nói một cái "Không". Đối với sự nhiệt tình như hỏa của Doãn Yến, hai nam nhân im lặng không nói gì, Nam Cung Viễn cầm quyển sách, khóe miệng khẽ nhếch, thủy chung là tựa tiếu phi tiếu mỉm cười; Phụ thân Nam Cung Dực chỉ cúi đầu uống trà, đối với thê tử trước mặt không lên tiếng.
Đồ ăn không ngừng gia tăng, cao giống như một đôi núi nhỏ, nàng cẩn thận duy trì cân bằng, đem thức ăn đưa đến bên miệng, hết sức nuốt. Chính là vô luận nàng như thế nào cố gắng, tốc độ đồ ăn gia tăng , luôn cao hơn tốc độ biến mất, núi nhỏ độ cao có tăng không giảm.
"Đến đến đến, ăn nhiều chút, ăn nhiều chút." Doãn Yến thúc giục.
Có a, nàng thực cố gắng ăn nhiều a!
Ngân Ngân ở trong lòng hò hét, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng quá một khắc.
Thẳng đến khi đem nửa bàn đồ ăn ở trên bàn bỏ vào trong bát, Doãn Yến mới dừng tay, nghiêng đầu đầy châu hoàn thúy nhiễu, nhìn cô gái vùi đầu ăn, vẻ mặt vừa lòng nói.
"Chậc, nhìn một cái, dáng người này, tất cả đều cực kỳ xinh đẹp, khẳng định là đốt đèn lồng cũng tìm không ra đâu! Cũng khó trách con ta kia nguyên bản liều chết không theo ý ta, mới xem liếc mắt một cái, lập tức liền thay đổi ước nguyện ban đầu." Như vậy nữ nhân nhàn tĩnh dịu dàng, xinh đẹp động lòng người, nam nhân nào thấy không thích?
Cái miệng nhỏ hồng nộn đầy thức ăn, đột nhiên dừng lại động tác nuốt, con ngươi sáng ngời nâng lên, hoang mang nhìn Nam Cung Viễn liếc mắt một cái.
Ước nguyện ban đầu? Cái gì ước nguyện ban đầu? Chẳng lẽ hắn nguyên bản là không nghĩ xông vào đám cháy cứu nàng?
Ngoài cửa sổ nhìn thấy ánh mặt trời, Nam Cung Viễn ngồi ở dưới ánh mặt trời, không nói được một lời, bảo trì mỉm cười, hai tròng mắt thâm thúy chưa từng rời nàng.
Cảm giác mặt tươi cười kia có nhiệt năng, lại lần nữa cúi xuống ngực, ở trong thân thể cực nóng tán loạn, thậm chí làm mặt của nàng nhiễm đỏ.
Ngân Ngân nhíu lại lông mi, cảm thấy càng hoang mang. Tò mò, nàng đều ăn nhiều đồ ăn như vậy, như thế nào nhìn thấy hắn cười, như cũ cảm thấy là lạ? Hay là, nàng so với chính mình tưởng tượng bên trong còn đói?
Hai người tầm mắt giao nhau, bị Doãn Yến nghĩ là mặt mày đưa tình, cười đến lại vui vẻ.
"Ta nói, Đỗ Lệ Nhi, ngươi –"
Tên xa lạ , như lực kéo Ngân Ngân chú ý.
"Ách, ta không phải." Nàng nhẹ giọng trả lời.
Doãn Yến nhíu mày, lại lần nữa chứng thực.
"Không phải cái gì?"
"Ta không phải Đỗ Lệ Nhi."
Đơn giản trả lời, nháy mắt làm cho bên trong lâm vào vắng vẻ, không khí có chút khó thở. Doãn Yến biểu tình cứng đờ, nhìn xem, như là nghĩ thông suốt cái gì, lập tức lại rẽ mây nhìn trời, cười ra tiếng đến.
"Là là là, là ta hồ đồ, ngươi không phải Đỗ Lệ Nhi, nên sửa miệng, nên sửa miệng." Doãn Yến liên thanh nói, mở tưởng, cười dữ dội. "Phát sinh chuyện lớn như vậy, khẳng định đem ngươi sợ hãi, khó trách mê man như vậy nhiều ngày không tỉnh, này liền ăn ăn no chút, đợi lát nữa lại trở về nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng còn quay đầu, hướng con nháy mắt, ám chỉ hai chữ "Nghỉ ngơi" kia kỳ thật có ý tại ngôn ngoại.
"Đa tạ phu nhân đại ân." Nàng thành khẩn nói, bởi vì người nhà này cứu nàng một mạng, lại thưởng nàng ngủ ngon ăn ngon mà chân thành nói lời cảm tạ. Chính là, nàng thông minh không có nói, chính mình là tham ngủ mà không phải sợ hãi, hơn nữa nếu không vì đói bụng cất lời nói, nàng còn có thể tiếp tục ngủ nữa.
"Lệ Nhi a, ngươi đây là đang nói ngốc cái gì! Chúng ta đều là người một nhà, sao có thể khách khí?" Doãn Yến thực kiên trì muốn gọi nàng "Lệ Nhi", chính là lúc này, tên đằng trước thiếu cái tự Đỗ kia.
Ngân Ngân vừa cắn con chim bồ câu rán, nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa tràn ngập nghi vấn.
"Các ngươi đã muốn thành thân, cho dù chưa viên phòng, cũng đã là vợ chồng." Doãn Yến đắc ý nói, cảm thấy bản thân kiên trì đúng hạn cử hành hôn lễ, thật sự là cái cơ trí quyết định.
Thời gian thật dài quá, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, nếu chính là mê man, không bệnh không thương không trở ngại, xác định có thể thay Nam Cung gia sinh một tôn tử khỏe mạnh! Nàng quyết định thật nhanh, không lãng phí gì thời gian, duy trì nguyên kế hoạch ban đầu, cưỡng bức con, khiêng tiểu cô nương thích ngủ này bái đường thành thân.
"Khụ!" Ngân Ngân đang ăn, bị mắt kẹt ở trong cổ họng, thiếu chút nữa nuốt không xuống.
Cái gì, vợ chồng?!
Ách, chờ một chút, chờ một chút, nàng có phải hay không đang ngủ, bỏ lỡ chuyện gì rất trọng yếu ?
Bất quá là ngủ lâu một ít, như thế nào vừa cảm giác tỉnh lại, liền thiên địa biến sắc, ngay cả bản thân chung thân đại sự đều quy định sẵn? Chẳng những có nhà chồng, còn có cái trượng phu! Cho dù là phía nam có quy định, nhờ ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp, thì cũng phải chờ nàng là đương sự gật đầu đồng ý đi?
Mặt khác, nói trở về, Đỗ Lệ Nhi là ai?
"Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn." Doãn Yến nói, lại ở sau lưng nàng vỗ vỗ vài cái.
Trong góc truyền đến nam tử cười khẽ.
"Nương, ngươi làm nàng sợ." Nam Cung Viễn thản nhiên nói, trong mắt hiện lên ánh sáng thú vị, thẳng xem xét Ngân Ngân, không bỏ lỡ bất kì biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt.
"Nói bậy!" Doãn Yến trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái, quay sang, như cũ đối với Ngân Ngân vẻ mặt ôn hoà, thanh âm nói chuyện cũng chậm lại rất nhiều. "Lệ Nhi a, con đừng ngạc nhiên vì ta quá mức nóng vội, dù sao ngày hoàng đạo cũng chọn xong, cũng không thể bỏ qua."
Ngân Ngân bụng đầy nghi hoặc, cúi đầu tiếp tục ăn, đầu óc lại bắt đầu chuyển động không ngừng, cố gắng tưởng tại đây tình huống hỗn loạn bên trong, sắp xếp lại cho rõ ràng.
Nàng lại ngẩng đầu, trộm ngắm khuôn mặt tuấn nhã phi phàm của nam nhân, tiêu phí rất nhiều thời gian, xác định bản thân có phải hay không còn nằm mơ, còn vụng trộm nhéo đùi một chút.
Ngô, đau!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo , bởi vì niết rất dùng sức mà đau có chút vặn vẹo.
Vậy không phải đang nằm mơ?
Nửa tháng phía trước, nàng do đại tỷ chỉ thị đến phía nam, âm thầm điều tra tin tức thương gia địa phương, vì có vài thương gia phía nam trục lợi cho bản thân. Vì tránh cho đả thảo kinh xà, nàng không có mang nô bộc, chỉ cho tổng quản Thạch Cương tùy thân bảo hộ, ở khách sạn giải quyết mọi việc, lại ru rú trong nhà, này cần bên ngoài đầu bôn ba, công tác đều tra ngầm, toàn giao cho Thạch Cương xử lý.
Cháy một đêm kia, Thạch Cương vừa mới đi Lân thành, không ở khách điếm.
Ngân Ngân hồi tưởng, chậm rãi mở hộp bánh trung thu Minh Nguyệt trai, một ngụm một ngụm thưởng thức.
Cái này nguy rồi, nàng ở đám cháy mất tích, lại bị giấu ở nơi này, Thạch Cương tìm không thấy nàng, khẳng định sẽ rất lo lắng.
Bỗng dưng, một trận huyên náo đánh vỡ yên tĩnh, một trung niên hán tử phá cửa lớn, vừa đi vừa lớn tiếng, dọc theo đường đi đá văng mấy người, đẩy nha hoàn ra, như vào chỗ không người, vội vàng tiến vào đại sảnh, mới nhìn thấy vợ chồng Nam Cung liền bùm một tiếng quỳ xuống, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Tiếp theo, hắn bắt đầu khóc rống thất thanh, khóc la hét trong đau đớn, mặt chôn ở trong tấm thảm.
"Nam Cung đại ca, Nam Cung đại tẩu, tha thứ ta a –" Hắn gào thét, nước mắt loạn phun, tấm thảm liền ẩm ướt một mảng.
Doãn Yến ngẩn ngơ, qua sau một lúc lâu mới nhận ra đối phương, vội vàng tiến lên nâng.
"Đỗ lão đệ, không, thân gia, ngươi đây là –"
Nam nhân không chịu đứng lên, khóc lớn hơn nữa, nước mắt tung hoành, một đại nam nhân khóc ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm."Ô ô...... Tẩu, tẩu tử, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là ý định làm cho ta khó chịu sao?"
"Cái gì?" Doãn Yến không hiểu ra sao.
"Tẩu tử, ngài đừng giả bộ hồ đồ, như vậy có thể càng làm cho ta khó chịu. Ta biết, chuyện chính là do nhà họ Đỗ thất tín, là ta quản không nghiêm, ta hành sự bất lực, ta — ô oa oa –" Tự mình quở trách một phen , nước mắt lại lần nữa mãnh liệt mà ra, lại là oa một tiếng gào khóc lớn, làm lỗ tai mọi người phát đau; Cơ hồ ngay cả nóc nhà đều phải rung chuyển.
Không có người mở miệng, mà quỳ rạp trên mặt đất là nam nhân càng khóc càng lớn tiếng, tấm thảm cũng nhanh chóng bị nước mắt làm cho ướt một mảng rộng.
Nam Cung Viễn không nói gì, quay lại tầm mắt, nhìn về phía cô gái bên cạnh bàn, phát hiện nàng thần sắc tự nhiên, vẫn là như vậy nhàn nhã, trầm mặc nhấm nuốt. Con ngươi đen ngẫu nhiên nhìn nam nhân đang khóc lớn liếc mắt một cái, sau đó vụng trộm đẩy nhanh tốc độ ăn.
Nàng phá lệ nhấm nháp cẩn thận, mỗi lần chỉ ăn một, hai miếng, trên bàn dương hoa cải củ, hoa quế ngẫu ti, hoa đào quyết ngư, dịch tâm canh hạt sen, nàng đều không có bỏ qua món nào, ăn cực có kế hoạch, này nói nhìn qua, chiếc đũa liền chuyển hướng.
Tựa hồ là cảm thấy khóc cũng không đủ để biểu hiện xin lỗi, nam nhân quẹt nước mắt, nước mũi, quỳ thẳng thân mình, hít sâu một hơi, thanh đại như sấm kêu: "Để tạ lỗi, ta nguyện chém bản thân cánh tay, hướng đại ca, đại tẩu thỉnh tội."
Hắn theo sau thắt lưng lấy ra một đại đao, hướng bả vai để chặt bỏ, dường như sẽ diễn tiết mục tự chặt cánh tay đổ máu.
"Tướng công, không thể!"
Cùng lúc đó có một vị phu nhân chạy vào, không phân biệt trước mắt là con dao nhỏ hay lớn, liền quên mình lấy thân chắn.
Mắt thấy đối vợ chồng vừa mới bước vào cửa, ở đại sảnh tìm cái chết, Doãn Yến tức giận hét lớn một tiếng, một tay vung, mấy cân vòng tay trọng kim, ngân vòng tay rời tay mà ra, thẳng tắp bay đi ra ngoài, đánh lên đại đao.
Thương!
Một tiếng chói tai đến cực điểm vang lên , lưỡi dao không chém được mục tiêu, ngược lại còn bị chém làm hai đoạn, ngân quang lóe ra giống như tuyết rơi tháng chạp, một đoạn đao bay ra.
Nam Cung Viễn bỏ sách xuống, lắc mình mà ra, thân thủ tìm tòi, hóa đi lực đạo phong đao, trong nháy mắt, đọa đao sắt bén nằm trong tay, sát khí nhất thời biến mất. Hắn ung dung tiêu sái đến ngoài cửa, đem đoạn đao ném vào trong ao, lại xoay người đi trở về chỗ cũ.
Một mảnh hỗn loạn bên trong, Ngân Ngân thủy chung ngồi ở ghế trên, hai tay đang cầm từ bát, trong bát là phần chân giò hun khói và canh gà nấu măng. Mặc cho đại đao ở trên đầu bay tới bay lui, nàng vẫn là bất động như núi.
Đôi vợ chồng kích động ngã xuống đất, lăn vài vòng, thật vất vả dừng lại, tuy rằng không bị thương, lại vẫn khóc không ngừng, hai khuôn mặt đều khóc đến thành mặt mèo, hai mắt vị phu nhân sưng lớn đỏ như hạt đào.
"Nàng ngăn ta làm cái gì?" Nam nhân quát."Ta đối Nam Cung gia mất tín dụng, như thế nào có thể không thỉnh tội?"
Phụ nhân kêu lớn hơn nữa."Là ta không tốt! Là ta không tốt! Không dạy tốt nữ nhi, nên tạ tội là ta!" Nàng nắm lên đoạn đao còn lại, hướng lên cổ.
Doãn Yến xông lên trước, đoạt lấy đoạn đao, kiên nhẫn sớm bị dập tắt. Mặt nàng xanh mét, dùng đao chỉ vào vợ chồng hai người, tức giận đến tóc đều phải dựng thẳng lên.
"Đủ, họ Đỗ, đừng tưởng rằng chúng ta thành thân gia, vợ chồng các ngươi có thể ở địa bàn của ta thượng cãi lộn, chọc não lão nương ta cùng nhau trở mặt." Nàng một tay xoa ở trên lưng, cầm đao tư thái thập phần thuần thục, trên mặt diễm lệ đằng đằng sát khí, nữ trại chủ khí chất lỗ mãng càng thêm lộ không bỏ sót.
"Tẩu tử a, thỉnh tha thứ chúng ta, chuyện này chúng ta lúc trước thật sự không biết tình hình." Phụ nhân khóc so với trượng phu còn lợi hại, nước mắt so sánh nước suối, cuồn cuộn không dứt.
"Sự tình gì?"
Doãn Yến rít gào sư rống Hà Đông truyền khắp bên trong phủ, nô bộc đã sớm tập thành thói quen, càng hiện tình huống không đúng, không ai dám tới gần đại sảnh, lập tức đóng cửa lớn cửa sổ, trốn vào trong phòng làm việc cần thiết, chỉ sợ lọt vào vạ lây.
Đỗ gia vợ chồng thân là đương sự, không chỗ khả trốn, nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, dập đầu như đảo tỏi, đem sàn bị đâm cho bang bang.
"Ta vợ chồng mấy ngày trước thu được tin Lệ Nhi, mới biết được nàng thừa dịp khách sạn cháy, đi theo nam nhân khác bỏ trốn, chạy trốn tới quan ngoại. Nam Cung đại tẩu, là ta quản giáo không chu toàn, nhưng lại dưỡng ra một nữ nhi vi phạm hôn ước như vậy."
"Là ta không tốt." Phụ nhân cướp nói.
"Không, là ta không tốt, là ta sai!"
Bọn họ trước xấu hổ nói ra nữ nhi đắc tội, khóc khóc, tiếp theo liền chuyển thành tranh luận là lỗi ai, cãi lại là ai quản giáo không nghiêm, là ai huyết thống không tốt, tranh đến tranh đi lẫn nhau, muốn dành tội về mình.
Doãn Yến càng nghe càng nóng, nắm đoạn đao thủ, tức giận đến run nhè nhẹ, những cây trâm vàng trên đầu va vào nhau, tạo thành âm thanh leng keng, hướng đoạn đạo trước mặt hai người.
Nghe thấy bản thân phán con dâu hồi lâu, thế nhưng hối hôn bỏ trốn, nàng tức giận đến không ngừng thở, sắc mặt xanh tựa hồ lá sen —
Đợi chút, không đúng a, nếu tân nương sớm cùng người khác bỏ trốn, như vậy, người được cứu ra đám cháy, bái thiên địa, ở động phòng ngủ mấy ngày, nay còn ngồi ở đây, cúi đầu uống canh gà là ai?
"Đợi chút, Lệ Nhi không phải hảo hảo ngồi ở chỗ này sao?" Đại đao vòng một vòng, chỉ hướng bên cạnh bàn, tay cầm đao run nhè nhẹ, vì kích động mà run run.
Vợ chồng hai người quay đầu, nhìn vẻ mặt cô gái vô tội, lộ ra vẻ mặt mờ mịt .
"Nàng không phải nữ nhi của ta."
Doãn Yến thở hốc vì kinh ngạc.
"Không phải?"
Hai người có chí đang lắc đầu.
Lúc này, tiếng không khí càng vang, âm thanh lớn hơn nữa.
"Vậy ngươi là ai?" Doãn Yến cách sau một lúc lâu, mới tìm được chính mình thanh âm, gian nan mở miệng.
Cô gái ngồi ở trên ghế , thưởng thức một loạt đồ ăn, uống xong bát canh gà, lại ăn một viên mai hương bánh chưng đường, mới hạ chiếc đũa, chậm rãi đứng dậy, mọi người kinh ngạc trong ánh mắt, bằng tư thế tao nhã hành lễ.
"Kinh thành Tiền phủ thứ nữ Tiền Ngân Ngân, gặp qua các vị."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top