Ngự Miêu chapter 14+

Chương 14

Lúc ta tỉnh lại, bên ngoài như trước là cung đăng cao quải. Cùng thời điểm ta gặp chuyện không may, thời gian không sai biệt lắm cũng là ban đêm.

Nhưng ta biết, thời gian ta hôn mê ở trên giường chắc là cũng không ngắn, bằng không người trước mắt, dung nhan sẽ không cực kỳ không chỉnh như vậy. Hơn nữa đôi mắt lúc nào cũng trong vắt như xuân thủy người nọ bây giờ lại đang vương đầy tơ máu.

Nhìn xem bên giường, có vô số thái y đang đứng cạnh Hoàng Hậu thương lượng gì đó.

Thấy ta tỉnh lại, Chiêu bật nhanh nói: “Nương nương, Hoàng Thượng tỉnh lại .” Trong thanh âm giấu không được cảm giác thả lỏng cùng vui sướng.

Tào Hoàng Hậu nhìn ta một cái, liền bảo thái y, “Cấp Hoàng Thượng kiểm tra xem còn có trở ngại gì.”

Thái y bước đến xem mạch của ta xong, nói: “Bẩm Nương Nương, Thiên Sơn Tuyết Liên là giải độc thánh phẩm, Hoàng Thượng đã mất đáng ngại.”

Nguyên lai là dùng trong cung duy nhất một đóa cứu mạng thánh hoa – Thiên Sơn Tuyết Liên – đến cứu ta, khó trách ta có thể nhanh như vậy tỉnh lại ah!

“Tốt lắm, các ngươi cũng đã mệt mỏi một ngày một đêm, đều lui xuống nghỉ ngơi đi”. Thái y nhóm nghe xong phân phó của Hoàng Hậu, liền lui xuống.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn ta một cái, lại liếc mắt nhìn Chiêu một cái, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng liền giao cho Triển Hộ Vệ tới chiếu cố, nếu có bất cứ sai sót gì, bản cung tuyệt không khinh tha”

Chiêu nghe xong, lẳng lặng quỳ xuống, đáp: “Triển chiêu cẩn tuân ý chỉ.”

Hoàng hậu gật gật đầu, hướng ta thi lễ: “Thần thiếp xin cáo lui”, đem không gian để lại cho ta cùng Chiêu.

“Ta đã hôn mê một ngày một đêm sao?”. Ta đánh vỡ trầm mặc hỏi hắn.

“. . . . . . Ân.” Chiêu nhẹ giọng trả lời ta, mang theo điểm chần chừ.

“Ngươi vẫn ở bên ta, ta thật cao hứng.”

Chiêu nghe ta nói, không nói gì, rồi sau đó một lúc lâu cuối đầu nhìn xuống, ta nhìn theo tầm mắt hắn, thấy tay mình đang gắt gao nắm chặt lấy tay hắn. Như vậy nắm chặt làm cho ta chợt hiểu.

“. . . . . . Có phải vì ta vẫn không buông tay, ngươi bất đắc dĩ mới ở lại?” Ý tưởng này thật sự làm cho ta cao hứng không dậy nổi.

“Hoàng Thượng là vì cứu thần mới bị thương, thần theo lý nên chiếu cố Hoàng Thượng”. Chiêu trả lời.

“Nếu không phải bởi vì ta cứu ngươi, ngươi sẽ không ở lại chiếu cố của ta, có phải hay không?” Trong lòng hàn ý dần dần dâng lên, ta không khỏi đem tay còn lại nắm chặt thành quyền.

“………………….”

“Như thế nào không trả lời? Nếu đúng là vậy, ngươi hiện tại có thể đi ra ngoài, trong cung vẫn còn rất nhiều người, ta không cần phải đường đường Nam Hiệp ngươi tới chiếu cố!”

Nói xong, ta liền nghĩ muốn buông tay hắn ra, lại phát giác mới vừa buông ra liền bị hắn nắm lại, gắt gao nắm chặt.

Bàn tay thon dài có chút run rẩy, ta không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía chủ nhân của nó.

Lại nghe người nọ nhẹ giọng nói: “Ngày đó. . . . . . lời Người nói, Chiêu nghe được……”

Ta không khỏi trong lòng chấn động.

Ý tứ gì?

Hắn nói lời này có ý gì?

Sau khi nghe ta thổ lộ, hắn nói như vậy là ý tứ gì?

Dù là ta có hậu cung mỹ nhân vô số, lúc này vẫn đoán không ra Chiêu đột nhiên nhắc tới cái kia thổ lộ là ý tứ gì?

Là đồng ý………..? Hay là chuẩn bị cùng ta nói, nói……. nói hắn không đồng ý?

“Kia. . . . . .”

Ta ấp úng nhìn về phía hắn, tiếp theo cố lấy dũng khí hỏi: “Vậy ý tứ của ngươi thế nào?”

Chiêu vẫn lẳng lặng nắm chặt tay ta, không trả lời.

Theo thời gian hắn trầm mặc càng lâu, ta không khỏi càng ngày càng phiền táo lên.

“Ngươi. . . . . . Không thích ta?”

Chiêu vẫn không trả lời.

Ta dần dần có chút bất an, chẳng lẽ so với không thích còn muốn nghiêm trọng? Nếu thật sự là như vậy, sẽ không từ nay về sau dọa chạy hắn đi? Này. . . . . . Này không phải là kết quả ta muốn có ah ……….

“Nghe dạng lời nói như vậy khẳng định làm cho ngươi có cảm giác ghê tởm đi. Dù sao…….. dù sao hai người đều là nam nhân………… Ngươi cứ coi như không có nghe thấy đi”. Nhịn nửa ngày, ta vẫn là có chút lo lắng.

“Kỳ thật. . . . . . kỳ thật ta cảm thấy được, cái kia. . . . . . cái kia………Ngươi nghe được những lời đó, kia ngươi cứ coi như là nữ tử đang hướng ngươi thổ lộ đi, như vậy sẽ không thấy ghê tởm .”

Ta nói nhiều thứ như vậy, Chiêu một chút tỏ vẻ cũng không có.

Thái độ như vậy, làm cho ta không khỏi tức khí lên. Dù sao, ta cũng bất quá cũng là sợ chính mình chết đi mà vẫn mang ấm ức, mới không kịp suy nghĩ mà thổ lổ tình cảm với hắn. Nói đến, ta cũng không phải là gây ra cái gì tội ác tày trời, đáng để hắn dùng thái độ như vậy đến đối xử với ta? Thật sự không nhân tính!

“Ngươi nãy giờ không nói gì, rốt cuộc là cái gì ý tứ? Chẳng lẽ ta như vậy thành tâm hướng ngươi giải thích ngươi vẫn không muốn trả lời sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ngươi không nói gì là có thể rời đi sao? Ta đây liền nói cho ngươi, mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi rời đi! Tuyệt đối sẽ không!”

Lớn tiếng nói chuyện, làm cho vết thương trúng ám khí trước ngực bắt đầu phát đau, ta không khỏi đè chặt ngực, cuộn người thành một đoàn.

Chiêu hiển là hoảng sợ, khẩn trương nói: “Ngươi thế nào? Thế nào? Đừng nói nữa , hảo hảo tĩnh dưỡng mới là.”

Tay đỡ sau lưng ta, một cỗ khí ấm áp dào dạt theo trong thân thể khuếch tán ra – là hắn truyền chân khí cho ta chữa thương.

“Nếu không thích ta, đừng đối với ta tốt như vậy, ngươi đi ra ngoài, kêu cung nhân tiến vào hầu hạ.”

Ta giãy dụa, không để hắn tiếp tục truyền khí, lại bị hắn gắt gao giữ chặt, làm thế nào cũng không động được?

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”. Ta tức giận đến cực độ, cảm thấy ánh mắt có chút đau xót đúng là muốn khóc ra, ta nhanh chóng ngẩng đầu lên không để cho nước mắt rơi xuống.

“. . . . . . Ta không đi, ngươi chẳng lẽ còn không rõ là vì cái gì?”

Ngay khi tâm tình của ta rốt cục cũng bình tĩnh lại, kia dọa người nước mắt cũng không rơi xuống, ta nghe được Chiêu từ phía sau nhẹ giọng trả lời.

Hắn đây là. . . . . .

Ta xoay người, nhìn trừng trừng vào hắn, thấy hắn quay mặt sang nơi khác, có điều………hai cái lổ tai lại đỏ hồng một cách đáng yêu!

“Ngươi. . . . . .”

Chiêu lời này, thâm ý sâu sắc, chẳng lẽ………….. đúng là đồng ý ah? Là đúng vậy phải không? Là đồng ý phải không? Lòng ta kinh hoàng lên. Thật sự là một đáp án ngoài ý muốn! Ở thời điểm ta sắp tuyệt vọng lại nghe được như thế bất ngờ đáp án, thiếu điều khiến cho đại não của ta ngừng hoạt động.

Hắn đã nói như vậy, ta còn có thể nói gì? Nếu tiếp tục hỏi hắn, chỉ sợ lại là nửa ngày cũng sẽ không trả lời ta, kia còn không mệt chết ta.

Ta đưa tay, che lại mắt hắn – che lại đôi mắt nhìn thấu lòng người, đôi mắt ta không dám nhìn thẳng. Thấy hắn mặc ta hành động không có cản trở, ta cảm giác tim mình đang tăng tốc một cách lợi hại, cổ họng cũng khô đi, cố gắng khống chế cảm xúc, từ từ nhích tới gần, đem môi chạm nhẹ vào môi hắn.

Hắn vẫn không né tránh, chính là thân thể run nhẹ, đây không nghi ngờ là đang thúc đẩy cam đảm của ta ah!

Chương 15

Ta chậm rãi đẩy Chiêu nằm xuống – cố gắng khống chế sự háo sắc của chính mình để khỏi phải thô lỗ xé nát áo Chiêu – cẩn thẩn, nhẹ nhàng, cởi lần từng nút thắt.

Tay ta lúc này đã không thể tiếp tục che mắt hắn, nhưng cũng may hắn chủ động nhắm mắt lại. Nếu hắn không làm thế….. nếu hắn khiến ta phải đối diện với đôi mắt bình tĩnh, trong vắt như nước hồ thu ấy, ta thực sự tin mình không có khả năng tiếp tục. Bất quá, con người ta quả thật đúng là tham lam! Ta vừa cảm thấy may mắn vì không phải nhìn thẳng vào mắt hắn, lại vừa muốn biết xem trong mắt hắn lúc này đang chứa đựng những cảm xúc gì. Có phải hay không dưới tình huống như thế này, người nọ vẫn như cũ, vẫn có thể duy trì ánh mắt bình tĩnh, thong dong?

Ah, thật là mâu thuẫn quá đi!

Thuận theo ưu mỹ thắt lưng, tay ta tìm đến nơi tư mật của Chiêu, nhẹ nhàng ma sát. (* tư mật: riêng tư và bí mật – chậc, để thế này thui nhé! Ai cũng biết là nơi nào rùi, nói trắng ra ………. mất hay > _ <)

Ban đầu, thân thể Chiêu có chút cứng nhắc, ta thậm chí còn nhìn thấy sự ẩn nhẫn hiện rõ trên mặt hắn. Nhưng giây lát sau, hắn dường như đang yêu cầu chính mình thả lỏng, mà hắn cũng từ từ thực hiện được. Dần theo từng động tác mơn trớn của ta, thân thể hắn càng lúc càng mềm mại lên.

Miêu nhi lúc này như là một con chân chính cao quý miêu vương giả, đang chậm rãi cởi bỏ lớp vỏ kiêu hãnh của mình.

Đúng vậy – kiêu hãnh. – thứ ta tối thưởng thức nơi hắn.

Tay ta cầm lấy phần cơ thể nóng rực của Chiêu, qua lại vuốt ve. Nhìn thấy kia đối tượng ở trong tay ta dần dần cứng lên, ta thở dài, cởi ra chính mình mỏng manh áo khoác ( vừa rồi ta đang ngủ, quần áo trên người không nhiều lắm ), thân mình nằm đè lên cơ thể thon dài của Chiêu, hôn nhẹ lên môi hắn.

“Ngươi. . . . . .” Chiêu trợn to hai mắt kinh hãi.

Ta không đợi hắn kịp lên tiếng – trầm người xuống.

Mẹ nó! Thật đúng là đau chết được! Rõ ràng ta đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm, thế nhưng…………..một kẻ chưa bao giờ làm cái sự tình này như ta vẫn là đau đến mức phải đưa tay gắt gao bấu chặt vào vai Miêu Nhi.

Ta nghĩ, sắc mặt của ta lúc này khẳng định là cực kỳ không tốt đi. Bởi vì, ta thấy được vẻ thương tiếc hiện lên trong đáy mắt của Miêu Nhi.

Hắc, hắc …… Điều này làm cho ta rất đắc ý.

Đây là lần đầu tiên Chiêu thể hiện ra mặt những cảm xúc mà bình thường một thần tử như hắn sẽ không bao giờ lộ ra, hắn lúc này – một chút che dấu cũng cũng không có.

Đúng vậy! Thấy ta đau đớn hắn thương tiếc ah! Vì cái biểu hiện này của hắn, cảm giác đau đớn trong thân thể ta liền có vẻ tốt lên, ta chậm rãi ở trên người hắn di chuyển.

Miêu nhi có vẻ như đã tiếp nhận sự thật, đưa tay đỡ lấy thắt lưng của ta, nâng cơ thể ta lên một ít rồi mới từ từ buông xuống. Hắn một bên quan sát phản ứng của ta, một bên nhẹ nhàng cử động, động tác mười phần cẩn thẩn, hiển nhiên là sợ ta bị thương.

“Vì cái gì?” Hắn hỏi.

“Ta muốn đem lần đầu tiên của mình cho ngươi, chính là…… ta hiện tại chỉ có nơi này vẫn là lần đầu tiên”, ta trả lời.

Thật ra còn một lý do nữa, ta không muốn nói cho Chiêu , ta sở dĩ nguyện ý tại mặt hạ là…………… bởi vì ta không muốn chặt đứt đôi cánh kiêu hãnh của Chiêu.

Chiêu, nếu không còn kiêu hãnh sẽ…………… không còn là Chiêu!

“ Hiện tại, ngươi chính là phải phụ trách nga……….. Ta đem lần đầu tiên cho ngươi, cho nên ngươi không thể cùng người khác xằng bậy nga. Ngươi bây giờ là của riêng mình ta nga!”

Ta một bên bốc đồng nói, một bên vặn vẹo thân thể – ý bảo hắn điều chỉnh lại vị trí cơ thể của chúng ta. Lúc này không nói, chẳng lẽ phải chờ tới sau mới nói ah? Thừa dịp Miêu nhi vẫn còn ngỡ ngàng, nói ra những lời này mới dễ đạt đến kết quả nhất.

Quả nhiên, Miêu nhi vừa chỉnh lại vị trí, đỏ mặt trả lời: “Đã biết……”

Chiêu cúi người, bên lấy môi gắn chặt lấy môi ta liếm, cắn; bên dùng tay xoa lên nhũ thủ của ta. Ngón tay bởi vì hàng năm cầm kiếm mà sinh ra một lớp chai mỏng, quét qua nhũ thủ, khiến cả cơ thể ta tê dại như có điện lưu thông qua.

Giờ phút này, Miêu nhi đã sớm không còn câu thúc như ban đầu mà chân chính buông ra. Hắn cũng không đối với ta như đối với đế vương cẩn thận dực dực (** cẩn thận từng li từng tý), mà giống như một nam nhân đối với ái thê của mình, mang theo ta, không ngừng bay lượn, bay lượn………

Nói lại, ta dù sao cũng là Hoàng đế, giường sự kinh nghiệm so với hắn vốn phong phú nhiều lắm. Kỳ thật ta thực hoài nghi hắn có thể có kinh nghiệm về phương diện này hay không? Dù sao, từ sau khi bị ta phong làm Đái Đao Hộ Vệ, ta không thấy hắn cùng nữ nhân hoặc nam nhân nào thân mật tiếp xúc. Chính là, ta – dù lần đầu tiên bị một cái nam nhân đặt ở dưới thân – lại phát hiện, trừ bỏ cảm giác không khỏe lúc ban đầu, kỳ thật ở tại mặt hạ làm lên cảm giác hoàn toàn không thua ở mặt trên, thậm chí nếu tính thêm cái cảm giác kích thích mới mẻ, tựa hồ còn muốn vượt qua ở mặt trên.

Aiiiiii, ta thật sự đúng là một minh quân can đảm…………… sẵn sàng thử nghiệm những thứ mới lạ ah!

Cho nên, sau lần đầu tiên “Đại công cáo thành”, còn không có thưởng thức đủ cảm giác kích thích mới mẻ, ta bất chấp thân thể khó chịu, bám lấy người đang giúp ta rửa sạch đòi “lại đến một lần”.

Miêu nhi hiển nhiên cũng muốn “lại đến một lần”, vừa thấy ta hưng trí lên cao, liền hàm súc cười cười, điều chỉnh cái tư thế, lao vào trong cơ thể ta.

Đại công cáo thành! ( vốn định viết “trắng” ra một chút, nhưng dường như không thích hợp hai người kia, cho nên, chậc chậc, cứ như vậy đi. . . . . . )

+++++++++++++++++++++++++++++

“Chiêu, hỏi ngươi cái này!” Ta bên đưa tay vói vào trong áo hắn, tinh tế vuốt ve làn da nhẵn nhụi, bên tò mò hỏi ra một cái nghi hoặc từ nãy giờ.

“Chuyện gì?”

Thanh âm Miêu nhi có chút miễn cưỡng, mặc cho ma trảo của ta ở trên người hắn loạn chuyển, không ngăn cản ta. ( Hắc, vừa rồi khẳng định bị ta uy thật sự no đi!)

Không ngăn cản nghĩa là ngầm đồng ý? Ta lập tức càng thêm lớn mật, ở trên ngực hắn loạn sờ, tìm được hắn trước ngực kia lạp anh hồng, bắt đầu xoay ấn lên.

Cái này hình như đã chạm đến điểm giới hạn của Miêu nhi, thân thể hắn sượng đứng lại, tay nhanh như chớp nắm lấy cái kia đang quấy rối ma trảo. (Võ công cao thật đáng ghét, ngươi nghĩ muốn đánh lén cũng không thành). Ta u oán liếc hắn một cái, nhưng cũng thành thật rút tay lại. Chỉ nghe thanh âm của Miêu nhi vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo nguy hiểm ý tứ, hỏi ta: “Triển Chiêu nhớ rõ, Hoàng Thượng vừa rồi hình như nói có việc muốn hỏi thần kia mà?”

Thực không đáng yêu!

Ta bĩu môi, đúng là “đầu đất” khó hiểu phong tình, đẩy hắn nằm xuống, áp người dựa vào ngực hắn khẽ hỏi: “Ngươi vì sao lại hồi cung vậy?”. Lúc ấy một kiếm kia của thích khách, nếu không phải Chiêu ngăn cản, lúc này, ta sẽ không chỉ là trúng độc đơn giản như vậy.

“Ta được tin nói , Tương Dương vương phái người vào kinh, có thể sẽ đối với Hoàng Thượng bất lợi, ta chỉ đành buông việc bên kia, chạy nhanh trở về. May mắn kịp lúc.”

Nếu không về kịp……………………… Có lẽ sẽ cùng người này liền thiên nhân vĩnh cách đi!

Ta nghĩ đến mà có chút sợ hãi.

Nhìn sang Chiêu, hiển nhiên hắn cũng đang nghĩ giống ta …………..

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mieu