Chương 13

Họa sư vừa dứt lời, Triển Chiêu liền đem bức họa trình lên Bao đại nhân. Bao đại nhân nhìn một lúc lâu, sắc mặt ngưng trọng, đột nhiên ngài đứng dậy nói:"Triển hộ vệ, theo bản phủ đi xem xác của Dư lang trung."
Triển Chiêu đáp ứng, cuộn tròn bức họa trong tay lại, theo Bao đại nhân bước nhanh ra ngoài đại sảnh, đi thẳng đến phòng nghiệm thi. Mới vừa vào cửa, đã thấy Công Tôn đang nghiệm thi xác của Lâm lão phu nhân.
Bao Chửng mệnh Triển Chiêu giở tấm vải trắng trên người Dư lang trung xuống còn bản thân mình thì xem quá trình nghiệm thi của Công Tôn tiên sinh.
Triển Chiêu thân thủ giở tấm vải trắng trên xác Dư lang trung, đối chiếu với nam tử trong bức họa thì phát hiện ra chỗ dị biệt. Trong bức họa,  trên cằm của Dư lang trung có vết bớt hình lá liễu còn xác người trước mắt hắn đây, vết bớt lại nằm ngay gò má bên phải.
Chính lúc này, Công Tôn tiên sinh hoàn tất việc nghiệm thi lên tiếng: "Nguyên nhân cái chết của Lâm lão phu nhân đích thị là do chết đuối. Do khi phát hiện, xác đã bị ngâm trong nước quá lâu, học trò cũng không thể phán đoán chính xác thời gian tử vong". Nói đoạn, hắn cầm tay của Lâm lão phu nhân giơ lên cho mọi người nhìn: "Trong lúc nghiệm thi, học sinh phát hiện móng tay bên phải có lưu lại chút sợi vải thượng hạng."
Bao Chửng nhíu mày lâm vào trầm tư. Khi ngẩng đầu lên ngài nói: "Phiền Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đêm nay đến giám sát Lâm phủ."
Hai ngườiTriển Bạch đáp ứng.
Ban đêm tĩnh lặng, hai bóng đen lặng lẽ trên nóc nhà Lâm phủ. Nửa canh giờ sau (bằng 1 tiếng theo cách tính giờ hiện nay), người trong Lâm phủ cơ hồ đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn sót lại vài ánh đèn le lói hắt ra từ phòng của hạ nhân trong Lâm Phủ.
Triển Chiêu đại khái nắm được chính xác vị trí trong Lâm Phủ. Hắn nhẹ nhàng tìm được chính xác phòng của Lâm lão phu nhân. Nàng từ nhiều năm nay ăn chay niệm phật, phòng ở cơ hồ tọa lạc ở nơi thanh tịnh, yên tĩnh nhất ở Lâm phủ, cách xa tiền sảnh cùng sân viện của hai vị thiếu gia nhà họ Lâm.
Thư phòng của Lâm thị không có khóa, hai người Triển Bạch dễ dàng đẩy cửa bước vào. Ánh trăng đêm nay soi rọi sáng khung cảnh và cách bày biện trong phòng. Thư phòng của lão phu nhân bày biện giản đơn. Ngoại trừ bức mành nhỏ phía sau kệ sách, một cái bàn kê sát bên cửa sổ, kệ sách đặt trước án thư (bàn làm việc). Hai người Triển Bạch tìm kiếm một lượt trong phòng, phát hiện nghiên mực đặt trên bàn có dấu vết nước mực khô đọng lại.
Trên kệ sách, đặt vài thỏi mực khô. Với loại mực này khi mài ra miễn cưỡng có thể họa vài nét đơn giản còn nếu muốn viết tự thì e rằng không thể.
Triển hộ vệ ngẩng mặt hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngươi nghĩ với văn phòng tứ bảo như thế có thể viết ra được bức thư tìm được trong nhà của Dư lang trung sao?"
Bạch thiếu hiệp sửng sốt, nghĩ nghĩ: "Chúng ta vào phòng ngủ của lão phu nhân xem thử."
Hai người ở trong viện của lão phu nhân tìm hồi lâu cũng không phát hiện được bất kỳ manh mối hữu dụng nên ly khai Lâm Phủ. Lâm phủ như cũ an tĩnh.
Trong thư phòng của Bao Chửng, Công Tôn đang ăn đồ ăn khuya. Đột nhiên, cửa thư phòng kẽo kẹt đẩy ra, Triển Bạch hai người một thân y phục dạ hành xuất hiện vội vã từ Lâm phủ trở về chưa kịp thay.
Triển Bạch hai người chắp tay thi lễ với Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, báo cáo những việc phát sinh ở Lâm Phủ tối nay.
Bao đại nhân gật đầu, tựa hồ đã dự kiến trước được những gì diễn ra. Ngẩng đầu lên, thấy được quầng thâm nơi mắt hai người, đau lòng, vội giục hai đứa nhỏ nhanh chóng về viện tử của mình nghỉ ngơi cho tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #romance