Chương 448: Báo tang
Tiền thị nhìn tiểu Tiền thị một cái, tiểu Tiền thị lập tức kéo Đại Đầu và Đại Nha lại gần, nhỏ giọng nói: "Hai các con đi tìm trưởng thôn đi, bảo ông ấy nhờ người lên núi gọi ông nội và cha xuống đây, các con không được tự chạy vào núi đâu biết chưa?"
Hai người gật đầu đồng ý.
Tiểu Tiền thị lại thấp giọng nói: "Đi gọi trưởng thôn tới nữa, mau lên."
Hai đứa trẻ dắt tay nhau chạy đi.
Tiểu Tiền thị vào phòng bếp làm một bát tào phớ, đau lòng rắc một ít đường vào, sau đó trộn đều rồi đưa cho nha dịch.
Nha dịch chưa từng ăn thứ này, ăn một miếng xong thì kinh ngạc vô cùng, "Đây là cái gì, trông giống đậu phụ, nhưng cũng không giống."
Tiền thị bèn cười nói: "Đây là đậu phụ non, chúng tôi gọi là tào phớ, bỏ đường vào ăn rất giải nhiệt, làm phiền ngài mất công đi cả một đường, còn mong quan gia không chê."
Sắc mặt nha dịch càng tốt hơn, cũng thả lỏng hơn nhiều, thấy vẻ mặt Tiền thị thấp thỏm, bèn nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.."
Hắn nói đến đây thì hơi dừng lại, gãi đầu nói: "Cũng coi như là chuyện lớn đi."Trái tim Tiền thị lên xuống theo từng lời của hắn, bà siết chặt góc áo cẩn thận hỏi, "Vậy xin hỏi quan gia, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu ạ?"
"Coi như chuyện xấu đi."
Trái tim Tiền thị lập tức rơi xuống đáy, bà cố gượng cười hỏi, "Có phải là nhà tôi không cẩn thận phạm vào chuyện gì không ạ?"
Nha dịch nghi ngờ nhìn bà, "Nhà bà có người phạm tội?"
"Không không không," Tiền thị vội vàng xua tay, vẻ mặt lo lắng nói: "Không phải là lúc đầu xuân này nhà tôi nợ một con trâu đó sao? Có phải là vì chuyện nợ trâu.."
Mãn Bảo đứng phía sau Tiền thị, thầm nghĩ: Nợ trâu không có vấn đề gì, mùng năm hôm trước cha còn vào thành hỏi thử rồi, chỉ là nha huyện cũng nghỉ Tết Đoan Ngọ, cho nên không có ai làm, nhưng người trông cửa nha môn nói, chỉ cần trả lại tiền trong ba năm là được.
Bởi vì hắn nói cứ đến mùng một thì sẽ tính là một tháng, bất kể có đủ một tháng hay không thì cũng đều phải trả một tháng lợi tức, cho nên Chu lão đầu cực kì keo kiệt quyết định chờ đến ngày 29 mới đến nha môn trả tiền.
Cho nên sao nợ trâu có thể có vấn đề gì chứ? Quả nhiên, nha dịch vừa nghe đến chuyện nợ trâu thì khoát tay nói: "Đó là chuyện mà Huyện thái gia làm, sao có thể có vấn đề gì? Bà đừng suy nghĩ miên man nữa, ta chỉ tới báo tin thôi."
Mãn Bảo thấy mẹ thật sự căng thẳng, bèn không nhịn được hỏi: "Là chuyện cơ mật ạ?"
Lúc này nha dịch mới nhìn thấy Mãn Bảo đứng phía sau Tiền thị, luôn cảm thấy bé có vẻ quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Cho nên hắn lắc đầu.
Mãn Bảo bèn nói: "Đã không phải là chuyện cơ mật thì nói cho mẹ muội được không ạ, nhà muội là do cha mẹ cùng làm chủ, mẹ muội biết thì cũng như cha muội biết thôi."
"Thế không được, trên này viết rõ là tìm Chu Kim, ta đây phải gặp Chu Kim."
Mãn Bảo không khỏi trêu hắn, "Vậy nếu cha muội ở trên núi mười ngày nửa tháng không xuống, nhà muội cũng không tìm được, thì huynh phải làm sao đây? Ở nhà muội ạ?" Nha dịch ngớ ra, tức giận nói: "Sao có thể có người ở trên núi mười ngày nửa tháng chứ?"
"Sao lại không có, thợ săn như thế mà."
Ánh mắt Mãn Bảo không khỏi nhìn ra phía sau hắn, kinh ngạc hỏi, "Huynh còn mang tay nải, không phải muốn ở nhà muội thật chứ?"
Nha dịch: ".. Cái này không phải của ta!"
"Vậy đó là cho nhà muội?"
Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, "Muội biết rồi, có phải là có người gửi đồ cho cha muội, cho nên trạm dịch gửi đến đây không? Mà cũng không phải, trạm dịch chỉ gửi cho cho quan lại, chẳng lẽ người gửi đồ cha muội là một vị quan?"
Nha dịch thật sự sợ bé, liên tục nói: "Được rồi, được rồi, ngươi đừng đoán nữa."
Không phải hắn chỉ đang muốn chấm mút chút tiền thôi sao? Sao lại khó vậy chứ? Hắn trừng mắt nhìn Mãn Bảo rồi nói: "Đúng là có người gửi đồ cho cha ngươi.."
Lời này vừa dứt, Tiền thị ngồi trong phòng và mấy người tiểu Tiền thị ngồi ngoài phòng đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó không khỏi oán thầm nha dịch, gửi đồ thôi có gì mà không nói được?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top