ở nhờ

Đã 1tháng kể từ ngày đó , nhưng tên kia vẫn ko chịu đi cho vì lý do "bị thương". Chả ai bị thương đến hơn 1tháng mà chưa khỏi cả , anh ta ở nhà tôi như nhà mình vậy , làm gì cũng chả thèm nói với tôi , haizzz...

Vẫn như mọi hôm , tôi đi học về , nhà sáng trưng, nguyên cái cây xanh lá ngồi chiễm chệ trên ghế , vừa xem phim vừa ăn snack. Chán chả buồn nói nữa.

- về rồi à ?!

- chưa , tôi chưa có về !

- về rồi thì vào ...

- nín !!!

Tôi vùng vằng cất đồ , đi vào bếp nấu cơm.

Đang ăn cơm, tôi hỏi:

- khi nào anh định rời đi ?

-...

Bầu không khí im lặng đến lạ lùng. Mãi tận mười phút sau anh mới trả lời.

- tôi ko đi đâu hết ...

- ể ... Anh nói là ko đi đâu hết , ko rời đi ...

- ừm...

- vì sao?

- ... Tôi ko có nhà!

- huh...

Anh ta nói gì ? Ko có nhà , ko có nhà đấy ! Trời!!!  Vậy là từ trước tới nay anh ta ở đầu đường xó chợ hả ??

- vậy từ trước tới nay anh ở đâu ?

- cùng đồng nghiệp!

- oh ... Anh có việc lấy luôn ấy hả?

- huh... Tại sao lại ko có!?

- anh làm việc gì vậy , lương tháng bao nhiêu?

- 1tháng... Hỏi làm gì?

- trả tiền trọ ... Tiền thuê trọ , đồ ăn , tiền điện, tiền sinh hoạt,  và các thứ khác nữa ...

- tôi đưa được chưa !?

- phải vậy chứ ( ^-^ )

Ở với nhau , tôi cảm thấy anh ta kì lạ làm sao ý. Sáng ở nhà , tối thì tầm 9h lại bỏ đi đâu đó , đến 12h đêm mới về. Mà về đến thì liền chạy ngay vào nhà tắm.

Tôi cảm thấy vừa vui , vừa lo khi anh ta về.  ... Lo vì cảm thấy anh ta kì lạ , đáng sợ... Vui vì...

___________________________________
        
                      End chap3
                          312 từ

***
( đôi lời tác giả )

Đây là lần đầu tiên mik viết tiểu thuyết nên có gì sai sót mong mng góp ý!!

   Cảm ơn nhìu ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top