Chương 35: Tính toán của từng người

Tập đoàn Hạo Thần

Trong phòng làm việc, Bùi Hạo Thần đem văn kiện trên bàn ném xuống sàn một cách vang dội, ly rượu trên tay cũng bị ném ra ngoài tựa hồ lửa giận trong lòng vẫn thế mà tồn tại.

Trong đầu hắn lúc nào cũng là vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng của Tịch Mạt.

Phương Uyển Kiệt ở bên ngoài ôm ngực nhìn Bùi Hạo Thần nổi giận, khóe miệng khơi lên nụ cười thản nhiên. Người có bản lĩnh khiến Bùi Hạo Thần dở khóc dở cười thế này chỉ có thể là Lương Tịch Mạt tiểu thư, nhìn bộ dáng này của hắn nhất định cùng cô có liên quan.

Phương Uyển Kiệt bước vào, khom người nhặt hết mớ văn kiện rơi trên sàn để lại trên bàn.

"Cậu hình như rất thích nhìn tôi nổi giận." Bùi Hạo Thần không vui ngẩng đầu.

"Đứng ở phương diện bạn bè, tôi thừa nhận mình có chút hả hê!" Phương Uyển Kiệt gật đầu. "Hạo Thần, tôi nói rồi, cậu trong bốn năm nâng niu Tịch Mạt trong lòng bàn tay nhưng cũng đồng thời tổn thương cô ấy, cậu thật không có chút cảm giác hay đã từng suy nghĩ nếu cô ấy không phải con gái Lương Văn Xương thì sẽ như thế nào sao?"

Bùi Hạo Thần dừng một chút, ngay sau đó là một tiếng cười lạnh. "Thật nực cười, nếu Tịch Mạt không phải con gái Lương Văn Xương, tôi cần gì phải hao tổn tâm cơ đến gần cô ta."

"Chỉ mong không có một ngày cậu phải hối hận." Phương Uyển Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Hối hận? Hừ!" Bùi Hạo Thần hừ lạnh. "Tôi đảm bảo tuyệt đối không hối hận." Lạnh lùng thốt ra lời nói, Bùi Hạo Thần mở văn kiện, bàn tay uyển chuyển kí tên của mình như rồng bay phượng múa. "Tôi rất bận, cậu có thể đi rồi."

Phương Uyển Kiệt nhận lấy văn kiện, anh không nói gì mà dùng ánh mắt thâm ý nhìn Bùi Hạo Thần. Lòng có phiền muộn suy nghĩ ắt hẳn mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn mà!

____**____

Tịch Mạt nhàm chán ôm đầu gối ngồi ở ban công, ánh mặt trời vào giờ phút này thật ấm áp tới gần cô, Tịch Mạt tham lam hưởng thụ ánh sáng mặt trời nhưng vẫn như cũ không cảm nhận được ấm áp. Cô muốn ngủ thật say ở nơi này để cảm nhận nó từng tồn tại nhưng tất cả những điều cô mong muốn đều là quá xa vời, cô chỉ muốn cố gắng trong công việc cùng tránh né sự truy đuổi của Bùi Hạo Thần.

Tịch Mạt thở dài, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên gương mặt vẫn còn nhàn nhạt thanh hương, nơi vẫn còn lưu giữ nhiệt độ ấm áp của Thẩm Kỳ Nhiên. Nhắm lại ánh mắt giống như đang nghe thanh âm của anh bên tai.

"Tịch Mạt,mọi chuyện đã qua anh đều không quan tâm, Tịch Mạt anh yêu em, hãy trờ lại bên anh đi! Sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa." Thẩm Kỳ Nhiên ánh mắt bi thương, trong đầu anh lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh của Tịch Mạt khiến lòng anh cứ như bị xé ra.

"Kỳ Nhiên em cũng yêu anh! Thật sự rất yêu." Tịch Mạt nhẹ nhàng nói. Nếu không phải do chuyện hiểu lầm lần đó ép cô phải rời đi, có lẽ giờ phút này bọn họ đã có thể ở cùng một chỗ! Chẳng qua hiện tại thật sự là 'thân bất do kỉ'.

Ôm chặt đầu gối, cô đột nhiên cảm thấy thật đau vì chuyện phát sinh giữa Thẩm Kỳ Nhiên và nhà họ Trình. Vì cô đột ngột rời đi khiến hai nhà Thẩm Trình giả trang thân mật, qua mặt báo chí mà tổ chức đính hôn.

Tịch Mạt cười khổ. "Thật chẳng lẽ là do ý trời!" Tịch Mạt, nếu ngươi mạnh mẽ một chút thì sự việc ngày hôm nay đã không ra cái dạng này. Chống đỡ lên lan can đứng dậy, Tịch Mạt nhìn phía dưới lầu là hồ bơi. "Sóng gió nhiều như vậy ngươi cũng đã trải qua, hiện tại có cái gì mà sợ đây". Cô phải kiên cường, nhất là không thể khuất phục trước Bùi Hạo Thần. Tịch Mạt vừa nói, tay vừa nắm chắc lan can, dùng sức mấy phần khớp, rõ ràng tay nhỏ bé đã trắng bệt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top