Chương 116: Cấp cứu

Thẩm Kỳ Nhiên ngồi ở trong phòng bệnh, anh nắm lấy tay Tịch Mạt, cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi đã quyết định lưu lại lúc Tịch Mạt rời đi, nếu không như vậy đã không phát hiện ra chuyện khác thường, hậu quả thật không dám tưởng tượng nữa.

Thẩm Kỳ Nhiên một khắc cũng không rời mắt khỏi Tịch Mạt. Một lát nữa thôi Tiêu Lăng Phong sẽ đến, anh cũng không hi vọng hắn sẽ biết việc mình cứu Tịch Mạt, cho nên mặc dù rất muốn nán lại bên cô thêm chút nữa nhưng vẫn là bất đắc dĩ lựa chọn rời đi...

Tiêu Lăng Phong nhận được điện thoại liền vội vã tới đây. Bùi Hạo Thần bị thương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng hai giờ trước cậu ta còn rất tốt kia mà , hắn còn nhìn thấy Bùi Hạo Thần ôm hoa tươi đến tìm Tịch Mạt, sao chỉ mới chớp mắt mà có thể... làm sao lại....

"Không cần. . . . . ." Tịch Mạt thét lên một tiếng rồi bừng tỉnh lại. Nhìn chung quanh một màu trắng, cô mở to miệng thở một cách gấp gáp.

"Hôm nay đúng là tôi không nên nói như vậy!" Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước. "Tôi không có ý tứ gì khác, cũng bảo đảm đối với Tịch Mạt tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ!"

"Anh ấy chảy thật là nhiều máu, thật là nhiều máu."

"Em bị thương?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

" Anh Lăng Phong, Bùi Hạo Thần như thế nào, anh ấy như thế nào?" Tịch Mạt ô ô khóc.

"Bác sĩ, anh ấy như thế nào?" Tịch Mạt nắm chặt tay áo của bác sĩ.

"Cô ấy sau này đã có người bên cạnh bảo vệ, đối với tôi.... đã không còn quan hệ!" Thẩm Kỳ Nhiên vô lực cười trừ. "Bất kể cô ấy với ai ở cùng một chỗ, chie cần cô ấy hạnh phúc là tốt rồi." Anh vỗ lên vai Tiêu Lăng Phong. "Hãy hảo hảo trân trọng người bên cạnh, Diệu Tình là một cô gái tốt, đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận!" Anh tiện tay vứt luôn điếu thuốc vào sọt rác. "Đừng nói cho Tịch Mạt về sự xuất hiện của tôi. Nếu như cô ấy có hỏi hãy nói chính anh đã cứu!" Thẩm Kỳ Nhiên sau lời nhờ cậy cũng vô lực rời đi, bóng người nhanh chóng mất hút trong ánh đèn lập loà.

"Hừm!" Anh cười. "Anh không cần nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc như vậy, thật ra... đây cũng chỉ là một việc tốt mà tôi tiện tay mà thôi." Thẩm Kỳ Nhiên gắng gượng hít một hơi thật sâu. "Chăm sóc thật tốt cho Bùi Hạo Thần và Tịch Mạt, An Hạo Luân bên kia cứ để tôi giải quyết."

"An Hạo Luân, hạ thủ quả nhiên là điên rồ." Tiêu Lăng Phong híp lại hai mắt. "Phái người bảo vệ Tịch Mạt tiểu thư, không cho bất luận kẻ nào đến gần."

"Cấp cứu?" Tịch Mạt thấy ngực mình như đông cứng lại."Làm sao lại nghiêm trọng như thế, đã xảy ra chuyện gì?" Cô nắm lấy tay áo của bác sĩ." Ở nơi nào, em muốn nhìn thấy anh ấy, giúp em đi tìm anh ấy!" Cô vừa nói vừa chân không loạng choạng muốn chạy ra ngoài.
"Yên tâm đi! Cậu ta không có gì đáng ngại, chỉ bị chấn động nhỏ ở đầu và một chút vết thương bên ngoài, hảo hảo tịnh dưỡng nghỉ ngơi sẽ bình an vô sự!" Bác dĩ nhẹ nhàng an ủi cô gái trước mặt. Nhìn cô bộ dáng khóc đến thê lương liền nhanh chóng giải bày rõ tình trạng hiện tại của Bùi Hạo Thần.

"Yên tâm, hắn không có sao không có sao!" Tiêu Lăng phong an ủi, "Đừng sợ, tới ngồi xuống!" Hắn đỡ tịch bọt ngồi xuống, nhìn tịch bọt trên người sát thương, hắn chân mày chau gần hơn. Hèn hạ, lại đang thắng xe thượng táy máy tay chân."Tốt lắm, đừng khóc, hạo thần không có việc gì, tin tưởng ta, ừ?" Tiêu Lăng phong giống như an ủi hài tử giống nhau an ủi tịch bọt.", đem áo khoác mặc vào!" Hắn nhẹ nói ."Không sao, đừng sợ!"

"
"Là thế này phải không?" Tịch Mạt rốt cuộc cũng thở dài một hơi, sau đó ngồi bệt xuống dưới đất, "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt!" Cô vừa nói vừa khóc.

"Dạ, thiếu gia!" Cận vệ nhận xong lệnh của Tiêu Lăng Phong liền cung kính lui xuống.

"Lương tiểu thư không có việc gì, thần Thiếu . . . . . Mất máu quá nhiều!"

"Tịch bọt tiểu thư ngươi chậm một chút." Phía sau mấy người cẩn thận từng li từng tí đi theo tịch bọt sau lưng, nếu là tịch bọt xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bọn họ nhất định chịu không nổi .

"Tịch bọt tiểu thư!" Bảo vệ tịch bọt mấy người theo thật sát ở phía sau.

"Tịch bọt tiểu thư, thế nào!" Nghe tịch bọt tiếng la canh giữ ở cửa người xông tới.

"Tịch bọt tiểu thư, nơi này là bệnh viện, thần ít đang cấp cứu!"

"Tịch bọt, làm sao ngươi chạy ra ngoài!"

"Thẩm kỳ nhưng?" Hắn kinh hãi."Làm sao ngươi ở nơi này?" Ngay sau đó nghĩ đến, nhất định là hắn cứu tịch bọt cùng Bùi hạo thần. Trên người của hắn dính vết máu, mắt cũng có chút Hồng Hồng , nhìn bộ dáng của hắn, Tiêu Lăng phong trong lòng có chút áy náy, bọn họ rõ ràng là yêu nhau, nhưng là mình lại làm chia rẽ bọn họ"Đồng lõa" .

"Thẩm kỳ nhưng?" Nhìn hắn hút thuốc, Tiêu Lăng Phong Minh lộ vẻ rất kinh ngạc.

"Không có sao, đã thua quá máu, bác sĩ nói không sẽ có việc đấy!" Tiêu Lăng gió cũng ngồi xuống."Tịch bọt, yên tâm đi, không có việc gì." Nhẹ nhàng lau tịch bọt nước mắt, Tiêu Lăng phong vỗ vỗ tịch bọt đầu. Mặc dù lo lắng Bùi hạo thần, nhưng là cũng có mấy phần cho hắn vui vẻ , tịch bọt. . . . . . Trong lòng của nàng vẫn luôn thích Bùi hạo thần , có lẽ chẳng qua là chính nàng không có phát hiện. Nhẹ nhàng xoa xoa tịch bọt tóc."Yên tâm, hắn biết có một gọi là tịch bọt nữ hài tử rất cần chăm sóc của hắn, cho nên hắn sẽ không chịu có chuyện ."

"Không có!" Thẩm kỳ nhưng lắc đầu, vết thương trên người coi là cái gì, thương thế của hắn ở trong lòng, hơn nữa. . . . . . Vĩnh viễn sẽ không khép lại."Ngươi không phải dùng cái này dạng, giống như ngươi thua thiệt ta cái gì, ban đầu người kia sao làm đúng, cho dù không có ngươi những lời đó, ta cùng tịch bọt cũng không có có thể ." Thẩm kỳ nhưng cúi đầu, ngay sau đó lại đốt một điếu thuốc.

"Đây là nơi nào? Bùi hạo thần ! Bùi hạo thần ở nơi nào?" Tịch bọt nhảy xuống giường.

"Bên trong tình huống như thế nào?"

Bước tiến của hắn rất gấp, nhưng không nghĩ ở cửa bệnh viện bắt gặp Thẩm kỳ nhưng.

Ánh sáng mờ tối lối đi bộ, an hạo luân cuồng tứ cười, giơ tay lên dặm Thiết Bổng, dùng sức hướng Bùi hạo thần đánh qua. . . . . .

Nghe tịch bọt tiếng la khóc, Tiêu Lăng phong đứng lên, nhìn lảo đảo đã chạy tới tịch bọt, hắn khẽ cau mày, mấy cái này ngu ngốc, thế nào chăm sóc người.

Phòng cấp cứu cửa vào lúc này quá đẩy ra, tịch bọt chân không chạy tới.

Tịch bọt khóc, một đường chạy"Bùi hạo thần, Bùi hạo thần!" Tịch bọt kêu.

Tịch bọt gật đầu, nhưng là nước mắt chảy hơn hung.

Tịch bọt lòng của run rẩy, hai chân cùng cơ hồ đứng không vững.

Tịch bọt nằm ở trên giường, trong tay thật chặt nắm chăn, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo cái trán lăn xuống.

Tiêu Lăng gió ngừng thổi một hội, xoay người bước nhanh đi tới phòng cấp cứu ngoài cửa, nhìn cấp cứu trong đèn chỉ thị, hắn nắm chặt quả đấm.

Tiêu Lăng phong lo lắng chờ bên trong tin tức. Hạo thần, tiểu tử ngươi cho ta kiên cường điểm. Hắn tựa vào trên vách tường chờ Bùi hạo thần tin tức. MD. An hạo luân, xem ra lần trước dạy dỗ còn chưa đủ, có phải hay không! Ngươi tốt nhất cầu nguyện hạo thần đừng bảo là có chuyện. Hắn ngồi ở trên ghế, chờ Bùi hạo thần ra ngoài, trong lòng của hắn mạc danh kỳ diệu tin tưởng Bùi hạo thần không có việc gì, nhưng là chính là níu lấy đau . . . . . .

Gặp Tiêu Lăng phong Thẩm kỳ đúng vậy rất giật mình, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước.

"Tịch bọt, ngươi làm sao vậy, không phải nói hạo thần không có chuyện gì sao? Tại sao lại khóc! Có phải hay không nơi nào không thoải mái!" Tiêu Lăng phong lo lắng hỏi.

Tịch bọt lắc đầu một cái, vẫn như cũ ô ô khóc."Ta chỉ là tốt sợ, thật là sợ!" Tịch bọt nắm Tiêu Lăng phong váy.

"Tốt lắm. Nha đầu ngốc, tất cả nói hắn không có việc gì, hắn không bỏ được rời đi ngươi!" Tiêu Lăng phong an ủi từ từ đỡ dậy tịch bọt. Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười thản nhiên, có lẽ trải qua chuyện này, hai người bọn họ lại thật sự có thể hạnh phúc. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top