Chương 117: Hội nghị

Tô Dịch Thừa lái xe, quay đầu nhìn An Nhiên một chút, rõ ràng cảm giác được An Nhiên trầm lặng hẳn đi, xét nguyên nhân, hẳn là cuộc điện thoại vừa rồi.

"An Nhiên." Tô Dịch Thừa khẽ gọi, không quay đầu nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước.

An Nhiên sững người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: "dạ?"

Tô Dịch Thừa mới cười nhạt lúc này mới quay đầu nhìn cô một cái, thanh âm mang theo ý cười nói: "may mắn phản ứng không tính là quá chậm." Anh còn tưởng rằng cô muốn anh gọi mấy lần nữa mới có phản ứng, bây giờ nhìn lại, tình hình cũng không tệ như anh tưởng.

An Nhiên nhìn anh, khẽ thở dài, chủ động nói: "vừa rồi em nhận điện thoại, là trợ lý cũ của em gọi tới."

"Thế à, cô ta nói gì?" Tô Dịch Thừa nhàn nhạt tiếp lời hỏi.

An Nhiên nở nụ cười tự giễu, nói: "cô ta nói cho em biết bản vẽ của em cuối cùng là bị ai chiếm dụng rồi, chỉ là kết quả thật sự khiến em bất ngờ, cũng cảm thấy rất nực cười."

Tô Dịch Thừa nhíu mày, quay đầu nhìn cô, lần này không nói lời nào. Về chuyện An Nhiên từ chức, về nguyên nhân tại sao cô ra đi, sau khi về nhà cô chưa từng nhắc tới một chữ, anh chỉ biết nhất định là bên Hoàng Đức Hưng gây áp lực muốn thông qua cô kiếm chát chút lợi ích trong hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, lại không nghĩ ra đến tột cùng là ông ta dùng cách gì để bức An Nhiên đến mức phải từ chức.

"Trần Trừng nói cho em biết đã có kết quả đấu thầu hạng mục 'trang viên thể thao' rồi, là là một công ty kiến trúc mới phất lên giành được hạng mục này, ngoài ra cô ta còn lên mạng tra xem bản thiết kế trúng thầu lần này." Nói xong, An Nhiên dừng một chút, im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "bản thiết kế này thế mà lại giống bản thiết kế của chúng em tới 80%, thậm chí giống đến từng thông số và tỉ lệ."

Tô Dịch Thừa không nói chuyện, cũng không còn quay đầu, nghiêm túc nhìn con đường phía trước.

"Công ty trúng thầu lần này là công ty của Mạc Phi, mà bản thiết kế tương tự đến 80% đã trúng thầu kia, chính là xuất phát từ tay Mạc Phi." An Nhiên nói rất bình tĩnh, trên khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra tâm tình, chỉ nhìn thẳng về phía trước, xuyên qua lớp kính cửa sổ xe nhìn đường xá.

Vừa vặn đến đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại trước vạch cho người đi bộ, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, người chiếm dụng bản vẽ là Mạc Phi khiến anh hơi bất ngờ. Nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay cầm lấy tay cô.

Thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm của mình, lại ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười, lắc đầu nói: "em không sao, em chỉ là cảm thấy, chỉ là cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là không ngờ được anh ta ở nước ngoài sáu năm, thế mà đã tới mức lấy cắp tác phẩm của người khác." Nghĩ cũng thấy khiến người ta đau buồn.

Tô Dịch Thừa nắm thật chặt tay cô, nói: "đừng nghĩ nữa."

"Chỉ là quá bất ngờ." An Nhiên lắc đầu, nhìn anh nói: "không nghĩ nữa, thật sự cũng không có gì hay để nghĩ." Bản vẽ dù sao cũng bị trộm, ai trộm mà chả là bị trộm, chẳng qua là lần này mình biết người ăn cắp mà thôi. Cô chỉ là có chút bùi ngùi.

Tô Dịch Thừa cười cười khen ngợi cô, ngẩng đầu nhìn đèn giao thông, vừa lúc đèn đỏ đổi xanh, liền khởi động xe lên đường.

Đợi khi hai người đến đại viện, Tần Vân đang cùng cô giúp việc chuẩn bị cơm trưa trong bếp, thấy đám An Nhiên về, vội vàng ra khỏi phòng bếp, kéo tay An Nhiên, quan sát tỉ mỉ trước sau môt phen mới hơi nhíu mày nói: "An Nhiên, có phải con gầy đi hay không?" Sao chả thấy cô thêm được chút thịt nào! Mỗi lần về nhìn lại gầy gò như vậy, rốt cuộc con trai có cho người ta ăn cơm không a!

"Mẹ, con không mà." An Nhiên cười giải thích, dường như mỗi lần gặp Tần Vân, bà luôn quan tâm có phải cô quá gầy hay không. Thật ra thì cô vốn không hề quá nặng, sau khi kết hôn thế mà lại tăng 3 cân so với trước, thật ra xét đến cùng vẫn là tay nghề của Tô Dịch Thừa tốt quá, căn bản là thuộc cấp đầu bếp, hại cô lần nào cũng không dừng được đũa, nếu cứ tiếp tục như thế, cô cảm thấy cô sẽ bị Tô Dịch Thừa nuôi thành người quá béo, một người béo tham ăn!

"Thế sao?" Tần Vân ngờ vực nhìn cô, nhìn thế nào cũng vẫn thấy An Nhiên quá gầy. Bà thật sự không hiểu nổi con gái thời nay, luôn thích gầy là đẹp, khong ngừng ăn uống giảm cân, sau đó biến mình như là da bọc xương, Dịch Kiều cũng như vậy, cứ động tí là nói mình đang ăn kiêng, rõ ràng là món nó thích ăn, nhưng cứ chịu đựng nuốt nước bọt giương mắt nhìn, ăn một chút lại la hét nói muốn giảm cân, nói muốn gầy đi. Theo như nó nói, miễn là người khỏe mạnh là tốt rồi, mỗi lần ăn mà tính toán như thế, sớm muộn gì cũng làm hại thân thể mình, đến lúc đó cả sức khỏe cũng mất, còn nói gì đến gầy hay không gầy có đẹp hay không.

Lại nhìn chằm chằm An Nhiên một lúc lâu, lúc này Tần Vân mới quay đầu nhìn con trai mình, tức giận nói: "Tô Dịch Thừa, có phải mẹ không gọi điện thoại cho con bảo con về thì con luôn không biết đường về a!" Đứa con chết tiệt này, thật sự không biết lòng cha mẹ chút nào, cha mẹ nào không muốn con cái ở bên nhiều hơn, nếu nói là cách xa vạn dặm gì đó, một năm chỉ gặp mặt vài lần thì không tính, đây nó thì ngược lại, rõ ràng lái xe có một tiếng đồng hồ mà không thấy nó về lần nào.

Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nói: "gầy đây không phải là con đang bận sao."

Tần Vân trợn mắt nhìn anh, vừa định mở miệng, lại nghe thấy điện thoại di động của anh vang lên. Là thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, nói bên hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố đột nhiên xảy ra chút vấn đề, muốn anh lập tức về xem.

Tắt điện thoại, Tô Dịch Thừa hơi áy náy nhìn Tần Vân và An Nhiên: "xem ra không có cách nào ăn cơm trưa rồi, con phải qua đó xem một chút."

Tần Vân không vui, nhìn anh tức giận nói: "con chỉ giỏi bận rộn như vậy, mẹ thấy lão Trương thư kí thị ủy kia cũng không bận rộn như con."

Tô Dịch Thừa ôm bả vai mẹ, buồn cười nói: "cấp dưới bọn con bận hết rồi, bác Trương đương nhiên là không có gì để bận rồi."

"Vậy để ông ta bận rộn đi, con trai luôn bận rộn của mẹ không có thời gian về nhà, cẩn thận mẹ đến nhà ông ta làm ầm lên." Tần Vân tức giận nói.

Thấy vẻ mặt Tô Dịch Thừa khó xử, An Nhiên buồn cười nói: "mẹ, con ở lại với mẹ."

Nghe vậy, tâm tình của Tần Vân thật tốt, kéo tay An Nhiên tay nói: "vẫn là con dâu tốt." Nói xong lại quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, nói: "được rồi được rồi, con đi đi con đi đi, để An Nhiên ở lại là tốt rồi, con muốn đi đâu thì đi, có về hay không cũng không sao cả." Dù sao bà xã đã ở trong tay bà rồi, anh có thể đi đâu xa được sao? Trừ phi là không cần vợ nữa.

Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, mẹ lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh bảo thư ký Trịnh sắp xếp cho mọi người mở hội nghị sau tiếng rưỡi nữa, từ đây đến thành thị cũng mất gần một tiếng, đến chuẩn bị chút tài liệu, thật ra thì thời gian vô cùng cấp bách.

Quay đầu nhìn An Nhiên, "tự em cẩn thận một chút, chiều anh về."

An Nhiên gật đầu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Thật ra Tần Vân rất vui mừng thấy bọn họ ngọt ngào như vậy, nhưng mà vẫn muốn đùa bỡn con mình một chút: "làm sao, vừa đi một tí cũng không yêu tâm a."

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng không hề gì, mà trái lại mặt An Nhiên đã hồng rực lên, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, như là chột dạ, vội vàng thúc thúc giục Tô Dịch Thừa nói: "anh, anh mau đi đi, công việc quan trọng hơn."

"Phốc." Tần Vân bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, biết con dâu mình da mặt mỏng, cũng không quấy rầy bọn họ lời ngon tiếng ngọt, chỉ lấy cớ nói: "mẹ đi xem cô giúp việc có cần hỗ trợ hay không." Xoay người đi thẳng vào bếp, để lại hai người An Nhiên và Tô Dịch Thừa.

Mặt An Nhiên vẫn hồng hào, thấy vậy Tô Dịch Thừa buồn cười lắc đầu, tay sờ sờ mặt cô, nói: "xấu hổ cái gì, đồ ngốc."

"Em, em nào có." An Nhiên không thừa nhận, nhưng mà nhiệt độ trên mặt càng tăng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng. Cả người xấu hổ tới cực điểm, chỉ vội vàng thúc giục Tô Dịch Thừa, nửa đẩy anh đi ra ngoài, vừa nói: "anh anh đi nhanh đi, bây giờ còn phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ đấy, nếu không đi sẽ muộn."

Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói, theo lực đẩy của cô mà đi ra ngoài, quả thật nếu không về thì không còn thời gia nữa.

An Nhiên vừa đẩy anh, nhưng vẫn không quên quan tâm nói: "anh đi đường chậm chút, buổi trưa nhớ ăn chút gì đó, bác sĩ nói dạ dày anh rất nhạy cảm, phải ăn uống điều độ mới được."

Tô Dịch Thừa một cái xoay người, vừa ôm cô vừa đi ra ngoài, nói: "ừ, nghe vợ anh."

An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ anh, sửa lại nói: "là nghe bác sĩ!" Nghe cô có ích lợi gì, cô cũng là nghe bác sĩ.

"Anh chỉ nghe lời em." Tô Dịch Thừa khăng khăng nói, ôm đồm cái tay đang vỗ loạn trên người anh, nắm chặt trong tay.

An Nhiên tức giận liếc trắng anh một cái, "tốt nhất là ngoan như thế." Cũng không biết anh bảo anh đừng uống rượu, thế mà mấy hôm về muộn, trên người lúc nào cũng sặc mùi rượu, nhưng mà cô cũng biết rõ chức vị và công việc của anh, xã giao như thế tất nhiên là không thể tránh được.

Hai người đứng lại ở cổng, lúc này không biết là lính cần vụ tiểu Trương bị ai gọi đi hỗ trợ, bây giờ không đứng ở cửa.

Đưa tay săn sóc giúp anh sửa sang cổ áo sơ mi, sau đó nhìn anh một lúc lâu, khóe miệng nở nụ cười, nhìn anh nói: "chồng em rất tuấn tú."

Tô Dịch Thừa cũng cười, nhéo nhéo cái mũi của cô, dặn dò nói: "nếu mệt thì đi ngủ một lát, nôn nhiều quá thì nhờ cô giúp việc đi mua cho em mấy quả ô mai, biết không?"

An Nhiên gật đầu, cười nói thầm, "biết rồi, em cũng không phải là đứa trẻ." Nói thì nói, trong lòng vẫn ngọt lịm.

"Tít tít! ——"

Đột nhiên một tiếng còi xe ô tô vang lên, hai người xoay người sang chỗ khác, mới nhìn thấy Tô Dịch Kiều trong xe lúc này đang buồn cười mà mập mờ nhìn bọn họ.

Thoáng cái mặt An Nhiên lại đỏ lên, rõ ràng không làm cái gì, nhưng lòng lại ảo não muốn chết.

Tô Dịch Kiều bước xuống xe, tay xách theo túi quà, nhìn bọn họ cân nhắc kỹ lưỡng: "tình cảm của anh và chị dâu thật là tốt, khiến người ta hâm mộ muốn chết."

Nghe vậy, mặt An Nhiên càng đỏ hơn, thậm chí còn đỏ hơn rất nhiều so với ở trong nhà vừa rồi, cô có ảo giác như là mỗi lần mình tới đây cũng trở thành đối tượng giải trí cho mọi người.

Tô Dịch Thừa thấy An Nhiên như thế, chỉ đành phải buồn cười liếc em gái mình một cái, khẽ trách nói: "không biết lớn nhỏ." Giơ tay lên nhìn đồng hồ, thật cần phải đi, nếu không hẳn là không còn thời gian xem tài liệu. Quay đầu buông An Nhiên ra, nói: "anh đi đã, tranh thủ chiều sẽ tới đây sớm."

Không đợi An Nhiên trả lời, Tô Dịch Kiều bên cạnh giễu cợt bọn họ nói: "tới sớm làm gì, sợ vợ mình biến mất a." Vừa nói, vỗ ngực như là bảo đảm, hứa hẹn: "yên tâm, nhất định em sẽ giúp anh quan sát kỹ chị dâu, không để chị ý thiếu một sợi tóc, cũng sẽ không để bà già kia hù dọa."

"Phốc." An Nhiên bị lời của Tô Dịch Kiều chọc cười.

Tô Dịch Thừa tiến lên búng một cái lên trán Tô Dịch Kiều, nói: "chỉ có nói xằng nói bậy, cẩn thận anh nói với mẹ."

Tô Dịch Kiều xoa xoa cái trán, dí dỏm trừng mắt nhìn anh: "anh trai em mới có thể không có hành vi tiểu nhân thế này."

Tô Dịch Thừa tức giận nhìn cô một cái, "khỏi cần tâng bốc, giúp anh chăm sóc tốt chị dâu, thiếu một sợi tóc anh tìm em tính sổ." Nói xong, xoay người đi thẳng đến chỗ xe mình bên kia.

Tô Dịch Kiều hướng về phía bóng lưng của anh, hai chân dậm một cái, đưa tay nghiêm túc chào: "nhất định hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng giao phó."

Tô Dịch Thừa quay đầu buồn cười nhìn cô, lắc đầu liền ngồi vào xe, khởi động xe quay đầu đi.

An Nhiên đưa mắt nhìn xe anh cuối cùng biến mất ở góc đường, rồi mới thu hồi tầm mắt, nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tô Dịch Kiều, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sợ là sẽ bị người chê cười rồi.

Khi Tô Dịch Thừa chạy tới tòa nhà thị ủy đã vào buổi trưa, vì thời gian gấp gáp, không buồn ăn cơ, chỉ gọi thư ký Trịnh bảo đưa những tài liệu cần thiết cho anh xem qua: "cầm tài liệu kiến thiết lại tòa nhà cũ ở nội thành tới cho tôi."

"Đây ạ." Thư ký Trịnh liền đưa giấy tờ tới cho anh, đi theo Tô Dịch Thừa hơn ba năm, có thể nói là thư ký Trịnh đã rõ như lòng bàn tay thói quen của anh.

Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy, chăm chú nhìn, vừa hỏi: "hạng mục này đáng lý là quyết định rồi, bây giờ là ai xung đột ý kiến dẫn đến tranh cãi?"

"Là Trương chủ nhiệm và Đồng cục trưởng, hai người bọn họ đều khăng khăn với ý kiến của mình, không nhượng bộ nhau." Thư ký Trịnh nói.

Động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn thư ký Trịnh: "Đồng Văn Hải?"

"Đúng vậy." Thư ký Trịnh đáp.

Tô Dịch Thừa gật đầu, cầm lấy giấy tờ như đang suy nghĩ điều gì.

"Phó thị cảm thấy có cái gì không đúng sao?" Thư ký Trịnh nghi hoặc hỏi, ở bên cạnh Tô Dịch Thừa lâu như vậy, đối với vẻ mặt Tô Dịch Thừa xem như là nhìn thấu, chỉ cần Tô Dịch Thừa nhăn mày lại, là anh ta có thể nhìn ra tâm tình lúc này của anh không vui.

Tô Dịch Thừa lắc đầu, "không có gì." Một lần nữa cúi đầu nhìn tài liệu trong tay.

Vì quanh năm đọc những công văn rườm rà này, Tô Dịch Thừa đã sớm luyện được kỹ năng đọc nhanh như gió, phần giấy tờ không tính là ít này, hầu như là không tới mấy phút đồng hồ đã được anh đọc được đại khái, coi như là có thể nắm được nội dung cơ bản.

Lại ngẩng đầu hỏi thư ký Trịnh: "phòng gọi thầu đều đã đến phòng họp rồi sao?"

Thư ký Trịnh gật đầu, trả lời: "vâng, hẳn là đến cả, vừa rồi khi ngài tới, tôi đã nhìn thấy Trương chủ nhiệm và mấy người đã đi về hướng phòng hội nghị."

"Ừ." Tô Dịch Thừa gật đầu, sau đó thu dọn giấy tờ và tài liệu trên bàn, đứng dậy, "vậy chúng ta cũng đi qua đi."

Đến khi Tô Dịch Thừa và thư ký Trịnh tới hội nghị, mấy vị gọi thầu bên trong đã phân ra ngồi hai bên, có người đang cười nói gì với người bên cạnh, có người nghiêm túc đang cúi đầu trầm tư, còn có người đang nhìn chăm chú vào giấy tờ trong tay.

Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, liền ngồi xuống vị trí đứng đầu. Phòng hội nghị thoáng cái yên tĩnh lại, mọi người rối rít ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa.

Nhìn chung quanh một vòng, Tô Dịch Thừa mới nhàn nhạt mở miệng, nói: "phạm vi liên quan của kế hoạch ban khoa học kỹ thuật thành phố lần này tương đối rộng, hạng mục cũng tương đối nhiều, có rất nhiều hạng mục là hạng mục trọng điểm, các xí nghiệp đấu thầu cạnh tranh vô cùng kịch liệt, nhưng mà những điều này đều là chuyện tốt, có cạnh mới có phát triển. Nhưng mà có cạnh tranh kịch liệt nữa, chúng ta cũng phải quyết định, kiến thiết lại khu vực có thể coi là một trong những hạng mục quan trọng nhất trong rất nhiều hạng mục của dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố, cũng là cơ sở, chúng ta dự định cải tạo khu vực cũ ở phía bắc thành phố, sau đó từ phạm vi đó tiến tới mở rộng ra. Cho nên đây là hạng mục phải xác định nhà thầu sớm nhất, trong khoảng thời gian này mọi người đã xem không ít đơn trả thầu, trong lòng mọi người hẳn là có tính toán, cho nên trước hết tôi muốn nghe ý kiến của mọi người."

Mọi người ở dưới rối rít trao đổi ánh mắt, lại không ai muốn mở miệng trước.

Tô Dịch Thừa cười nhạt hỏi, "sao vậy, còn chưa có kết quả? Chẳng lẽ tất cả mọi người không nhớ rõ ngày kia chính là ngày mở thầu rồi?"

Đổng Văn Hải mở miệng trước tiên: "tôi cảm thấy kiến thiết khu vực cũ là trọng điểm lần này, chọn công ty như thế nào để khiến lần kiến thiết này mở cửa với thương nhân, tôi thấy càng quan trọng hơn, cải tạo khu vực cũ này không thể so với hạng mục khác, phạm vi và hiệu quả kinh tế về sau cũng khác những hạng mục khác, kiến thiết khu vực nội thành cũ rất quan trọng trong quy hoạch thành phố, kinh phí đầu tư lớn, hiệu suất sinh lời thấp, không nói đến trước hai năm, vốn đầu tư không hề hiệu quả và lợi ích, cho dù là mấy năm sau này, hiệu quả và lợi ích kia cũng không rõ rệt, điểm này vô cùng cùng khảo nghiệm tố chất khả năng xoay vòng vốn của một công ty, cho nên tôi cảm thấy nếu không phải là công ty có quy mô nhất định nhận được hạng mục này thì khẳng định là không chịu nổi giai đoạn sau của hạng mục, cho nên tôi cho là phải tìm một công ty có danh tiếng và thực lực tới phụ trách hạng mục này."

Nghe vậy, mấy người đang ngồi không ngừng gật đầu, phụ họa nói: "Đồng cục trưởng nói có lý, là như vậy."

Tô Dịch Thừa cũng không tỏ thái độ, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn hỏi ông ta: "vậy trong lòng Đồng cục trưởng đã có đối tượng thích hợp rồi chứ?"

Đồng Văn Hải ho một tiếng, hơi cân nhắc, nói: "thật ra thì tôi vừa ý 'Húc Đông kiến trúc', nhưng mà chỉ tiếc bọn họ không tham gia hạng mục này, tôi đã xem qua tất cả đơn xin dự thầu và một chút tư liệu cơ bản của các công ty, đã không có người anh cả 'Húc Đông kiến trúc' này, muốn tôi nói thì nhìn chung thực lực của 'Chân Thành kiến trúc' vượt trội hơn cả, tôi cũng đã xem tư liệu về hạng mục họ tham gia năm ngoái, danh tiếng xã hội cũng không tồi, hơn nữa vừa vặn là bọn họ cũng là nhà trúng thầu tòa nhà thị ủy của chúng ta, tôi nghĩ bọn họ tuyệt đối có thực lực kiến thiết tốt khu vực nội thành này."

Tô Dịch Thừa gật đầu, không hề đưa ra bình luận gì với lời của Đồng Văn Hải, nhìn mọi người một chút, hỏi: "tất cả mọi người đồng ý với ý kiến của Đồng cục trưởng? Không có ý kiến khác sao?"

"Tôi không cho là như vậy." Vừa dứt lời, Trương chủ nhiệm ngồi ở góc hẻo lánh bất đồng ý kiến, nói, "tôi không cho là 'Chân Thành kiến trúc' là lựa chọn tốt nhất."

Tô Dịch Thừa nhíu mày, nhìn về phía ông ta, "vậy chủ nhiệm cho là ai thích hợp hơn?"

"Tôi chỉ nói theo kinh nghiệm, tôi cảm thấy không thể thiên vị trao cơ hội cho những công ty lớn kia, tôi cảm thấy nguyên tắc phát triển một nghành nghề cũng giống như phát triển một đất nước, quốc gia phát triển không phải chỉ do thế hệ trước như chúng ta, chính xác phải là thế hệ sau, vì tương lai thuộc về thế hệ trẻ, chúng ta những người đi trước sớm muộn gì cũng phải lùi xuống. Phát triển một ngành nghề cũng vậy, anh không thể thiên vị cho những công ty đã đứng vững rất lâu, một số cái gọi là công ty lớn có thực lực kia, như thế tôi cho là sẽ tự buộc chúng ta vào ngõ cụt, phát triển như thế sẽ rất dễ dẫn đến độc quyền, hơn nữa nếu mọi người đều nghĩ như vậy, những công ty mới có năng lực sẽ mãi mãi không có cơ hội phát triển, mãi mãi chỉ có thể là một công ty nhỏ không có thực lực. Mặt khác tôi cho rằng mục tiêu chúng ta xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố này, cũng là vì xây dựng và phát triển Giang Thành chúng ta, thật ra thì đạo lý vẫn như thế, chúng ta thấy phải có khai thác mới có phát triển mới, nếu cứ giữ cơ hội cho những công ty cũ, tôi thấy như thế là vi phạm dự tính ban đầu khi mới dựng nên ban khoa học kỹ thuật thành phố, hoàn toàn vô nghĩa." Trương chủ nhiệm nói như thế.

Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng, như là đang suy nghĩ hàm ý sâu sắc của Trương chủ nhiệm.

Tô Dịch Thừa gợn lên, có ý cười nhàn nhạt, nhìn mọi người nói: "về ý kiến của Trương chủ nhiệm, mọi người có ý kiến gì không."

"Vậy theo như Trương chủ nhiệm nói, nếu là cho những công ty mới kia cơ hội, ai có thể bảo đảm chất lượng và tiến độ, dù sao cũng là làm hạng mục, cũng không phải có thể nói hay nghe ngoài miệng, phải dựa vào thực lực." Có người chất vấn.

Nhìn người nọ một cái, Trương chủ nhiệm nói: "Nếu nói bảo đảm chất lượng, vậy căn bản là lời nói vô căn cứ, phóng mắt nhìn lại, bây giờ có bao nhiêu hạng mục xuất từ những tay công ty gọi là có thực lực kia, nhưng mà lại có bao nhiêu hạng mục là có thể bảo đảm chất lượng, đến cuối cùng cái nào không xảy ra sự cố, sau đó dính dáng tới một số người và việc, lại có ai đến mua bảo hiểm cho những sự cố này? Muốn tôi nói, bảo đảm chất lượng còn là trách nhiệm của chính quyền chúng ta, xây dựng và phát triển vốn là vì phục vụ dân chúng, tôi thấy thay vì nghĩ làm sao để hạ thấp những kinh phí đầu tư này, còn không bằng đầu tư vốn vào những nơi thích hợp, thay vì xảy ra chuyện rồi mới chịu trách nhiệm về người và của, còn không bằng đầu tư tất cả vào chỗ thích hợp, bảo đảm chất lượng, như vậy cùng có trách nhiệm với hạng mục này cùng dân chúng, tôi thấy cũng có thể kéo theo sự phát triển những xí nghiệp mới."

Mọi người không nói chuyện, im lặng, thật ra thì về một số chuyện nội bộ này, tất nhiên là mọi người biết rõ, chi ra bao nhiêu khoản, nhưng cuối cùng lại có bao nhiêu khoản thật sự đúng chỗ, ai cũng rõ ràng.

Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng, "tôi cảm thấy Trương chủ nhiệm nói rất có lý, chúng ta nên cho những xí nghiệp mới kia nhiều cơ hội hơn, dựng nên ban khoa học kỹ thuật thành phố lần này vốn là hạng mục chính phủ đầu tư xây dựng, để kéo ngành nghề khoa học kỹ thuật Giang Thành phát triển, dĩ nhiên cũng không chỉ chỉ giới hạn ngành nghề khoa học kỹ thuật, cũng muốn xúc tiến những ngành nghề khác, cho nên tôi vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Trương chủ nhiệm, nếu như mọi người không có ý kiến, ta cho là chúng ta nên cho những công ty có quy mô nhỏ, mới phát triển lại có năng lực ở Giang Thành một chút cơ hội." Nói xong nhìn về phía Đồng Văn Hải, hỏi: "Đồng cục trưởng ông nói đúng chứ."

Đồng Văn Hải nhìn về phía anh, một lúc lâu mới gật đầu, "Tô phó thị nói có lý."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top