CHƯƠNG 7: Chúc Mừng Sinh Nhật!
"
- Chỉ cần cô vui thôi....-cậu chưa nói dứt câu.. Chợt lại cảm thấy choáng váng rồi ngất đi.. Cái bánh trên tay cậu cũng theo đó mà rớt phăng xuống đất... Hỏng cả.. Cô hốt hoảng chạy lại lay mạnh cậu... Rồi không ngừng gọi giúp đỡ......"
🌸 Flower 1:
Đã mấy tháng trôi qua..
Mùa Xuân.. Mùa Xuân đến rồi... Những cái lạnh giá của mùa đông không còn nữa.... Mùa xuân ấm áp thật..
Cũng đã hơn 1 tháng kể từ ngày đó.. Sức khoẻ cậu ngày một tệ đi..Nếu không mau điều trị.. Cô lo sẽ muộn mất.. Nhưng đã mấy lần cô ép cậu phải nhập viện để điều trị thì cậu lại cố chấp.. Bảo là nhất quyết phải đợi đến một ngày.... Và ngày đó.. Sắp đến rồi...
< Facebook >
9 giờ 10 phút..
"Cô ơi?" - cậu gửi tin nhắn cho ngừoi nào đó...
"Ơi." - là cô, Lâm Nguyệt Loan..
"Ngày mai.. Cô đến sớm trường sớm chút được không?"
" Có chuyện gì sao?"
"Chỉ là em có chuyện muốn nói, về việc bệnh của em..."
"Em sẽ nghe cô đi điều trị đúng chứ?"
"Vâng, vâng! 1 ngày nữa thôi.."
"Được rồi, ngày mai cô sẽ đến sớm.."
"Cô chắc chứ?"
" Cô hứa là sẽ giữ lời mà."
................
Buổi sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, trước cả khi ông mặt trời thức giấc.. Cậu lập tức phóng xe đi đâu đó.. Không phải đến trường..
"Bác ơi, cháu đến lấy bánh đã đặt trước ạ!" - cậu dừng lại trước một tiệm bánh Bakery ABC...
"Đây, của cậu" - một ngừoi đàn ông trung niên bước ra.. Đưa cho cậu hộp bánh...
.............
Rồi cậu đến trường, không gian rất vắng lặng.. Hôm nay cậu tới sớm nhất rồi.. Trong lòng cậu đang háo hức đến khó tả.. Sau khi gửi xe cậu liền xách hộp bánh chạy thật nhanh đến hành lang đằng sau thư viện.. Đó là 1 nơi rất vắng người.. Ít ánh sáng.. người đến đó chỉ có bác bảo vệ mà thôi.... Chỗ đó đươc lấp đầy bởi bàn ghế dự phòng của các lớp học.. Chỉ có một lối đi nhỏ ở giữa..
Cậu đặt hộp bánh xuống chiếc bàn ngay đó rồi mở ra, tỉ mỉ cắm nến.. chợt tiếng chuông điện thoại cậu reo lên, nhìn dòng chữ trên màn hình cậu mỉm cười, nhấc máy.
"Nhược Minh à, em đã đến chưa, cô đến rồi đây." - đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng ấm áp.. Là cô...
Bỗng cậu làm điệu bộ đau khổ vô cùng:
"Cô à! Giúp em với! Em bị ngã! Không thể đứng dậy nổi, gọi mãi chẳng ai đến giúp!"
"Em đang ở đâu?" - cô lo lắng hỏi.
"Là hành lang đằng sau thư viện ấy ạ!"
Nói rồi cậu lập tức ngắt máy.. Phì cười.. Cậu nói dối cô.. Chỉ là muốn có 1 lí do hợp lí để bảo cô đến đây mà thôi..
Cô thật sự lo lắng, vội vàng chạy thật nhanh đến... Xém chút là vấp ngã mất thôi...
"Kia rồi. Hành lang đằng sau thư viện kia rồi." - cô nghĩ..
Rồi cô xoay người về phía hành lang..
"Nhược Minh em có....."
Cô chưa kịp dứt lời thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt....
Giọng hát trầm ấm của cậu..vang lên:
"Happy birthday to you! Happy birthday to you...."
Trên tay cậu cầm một chiếc bánh kem nho nhỏ cậu mua bằng tiền tiết kiệm của mình.. Trên đó có cắm chiếc nến đầy màu sắc số 24.. Phải rồi.. Bây giờ cô 24 tuổi rồi... Vì .. Hôm nay.. À không.. Là ngày mai.. Sinh nhật cô ..
Cậu kết thúc bài hát trong niềm vui của cô.. Cô đang cười rất tươi.. Và.. Cậu cũng vậy..
Cậu cầm chiếc bánh.. Tiến gần lại cô.. Rồi nói..
"Chúc mừng sinh nhật cô! Biết là ngày mai mới đến... Nhưng...ngày mai em lại không gặp cô được.. Ngày mai không có tiết dạy của cô .. Và cũng như em đã hứa.. Đến ngày đặc biệt đó.. Em sẽ phải trở lại bệnh viện và điều trị.."
" vậy ngày đặc biệt mà em nói là..."
" vâng ạ! Chính là ngày mai , 9/1, sinh nhật cô!"
" em.. Em.. Cô.. Cô không biết phải nói gì cả..cô vui lắm!"
" chỉ cần cô vui thôi...." - cậu chưa nói dứt câu.. Chợt lại cảm thấy choáng váng rồi ngất đi.. Cái bánh trên tay cậu cũng theo đó mà rớt phăng xuống đất... Hỏng cả.. Cô hốt hoảng chạy lại lay mạnh cậu... Rồi không ngừng gọi giúp đỡ......
🌸 Flower 2:
Lại một lần nữa.. Cậu mở mắt ra và thấy mình đang nằm trong bệnh viện.. Nhưng lần này cậu không hoang mang, không khó chịu, cậu đã làm xong tất cả những gì cậu muốn làm... Cậu sẽ giữ lời hứa với cô.. Chuyên tâm điều trị...
"Em dậy rồi à?" - giọng cô ấm áp vang lên.
Cậu mỉm cừoi:
" vâng ạ. "
" em sẽ không đòi bỏ đi nữa chứ?"
" vâng! Tất nhiên rồi!"
" hứa đi! "
" thưa cô, em hứa!"
Cả 2 bỗng nhiên cùng bật cười..
"À, chuyện lúc nãy.. Cô rất cảm ơn em." - cô mở lời
" cô đừng như vậy, đừng cảm ơn, được thấy cô vui như vậy, thật sự, em cũng rất vui."
"Nhưng... Cô vẫn khá buồn đấy.."
"Chuyện gì sao ạ?"
"Lần sau, em đừng như thế, mỗi lần em tặng món quà gì đó cho cô, chúng ta lại ở bệnh viện như thế này, và, cũng đừng doạ cô là em bị thương , bị ngã, cô đã lo đến chết được!"
"Em xin lỗi, em xin lỗi, bất đắc dĩ thôi ạ!" - cậu nửa cười nửa khóc (😂 )
" à.. Bánh.. Cái bánh.. Hỏng cả rồi..cả bẩn nữa.. Chúng ta không thể cùng ăn được.."
"Không sao đâu ạ! Sau này em sẽ mua tặng cô cái khác!"
"Em phải chóng khỏi bệnh để mua tặng cô nhé! Hứa nhé! Cô khong muốn chuyện tương tưj xảy ra nữa đâu! Cô sắp yếu tim mà chết mất rồi, cô đã già rồi đấy!"
"Vâng! Khi khỏi bệnh nhất định em sẽ mua tặng cô! Nhưng cô nghĩ xem, em nên chọn nến số bao nhiêu nhỉ? Nên là 25 hay 24 đây? Vì.. Dù sao.. Lúc em khỏi bệnh có lẽ cô cũng đã không còn 24 tuổi nữa rồi:v."
"Cô không muón già như vậy >< ! Lần đầu em gặp cô. Cô 23 tuổi đúng chứ? Là nến số 23 đấy nhé!"
Cậu cười, cô cũng bật cười...
Hôm nay, trong phòng bệnh nào đó.. Có 2 người.. Đang rất vui........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top