21-22

21.
Quan Vô Kiều gián tiếp biến mất, Tống Châm nghĩ thầm mình quấy rầy Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều có lẽ cũng sẽ cảm thấy mình phiền phức lắm, cậu với Quan Vô Kiều lại không phải quan hệ không thể tách rời gì, Quan Vô Kiều cũng đâu cần lúc nào cũng phải đáp lại mình?

Nhưng, trong lòng cậu nghĩ như vậy song vẫn không kìm được mà cầm điện thoại lên, xem Quan Vô Kiều có gửi tin nhắn nào tới không.

Trước một ngày rời khỏi sơn trang nghỉ dưỡng, Tống Châm ngồi xổm bên ngoài đút máu cho muỗi, ba cậu ở cách đó không xa đang nướng thịt với Lâm Ảnh, Tông Châm nghĩ mình cũng nên giúp một chút mới tốt, dù sao cũng không có việc gì làm, vì vậy cậu hóa thành con rô-bốt đứng một bên lật xiên nướng.

Lật được một lúc, điện thoại trong túi Tống Châm rung lên mấy cái, cậu móc ra xem, là Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều hỏi: Đang làm gì đó?

Tâm trạng Tống Châm đột nhiên trở nên rất tốt.

Quan Vô Kiều gửi tới một cái sticker xoa đầu, hỏi cậu có muốn chơi game không, Tống Châm liền buông xiên nướng trong tay đi vào phòng.

Tống Sùng Châu hỏi: "Đi đâu thế?"

Tống Châm nói: "Chơi game ạ."

Tống Sùng Châu nhìn cậu, "Với bạn học nữ à?"

Vấn đề này khiến Tống Châm sửng sốt, Lâm Ảnh vỗ vỗ bả vai Tống Sùng Châu, nhờ ông đưa cho mình chai gia vị, cười nói: "Anh quản con chơi với ai làm gì."

Tống Châm không dám nhìn bọn họ, chột dạ chạy mất.

Cậu chạy về phòng, vừa uống nước ngọt vừa chơi game với Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều nhìn số liệu của cậu, hỏi: "Sao lại rớt nhiều sao vậy?"

Tống Châm hợp tình hợp lý mà nói: "Ai bảo cậu không chơi với tớ, tớ chơi một mình thì sẽ rớt thôi."

"Được rồi, là lỗi của tôi," Quan Vô Kiều nhẹ gõ màn hình, "Tống Châm, nhớ tôi không?"

Tống Châm lập tức phản bác: "Ai nhớ cậu chứ?"

Quan Vô Kiều nói: "Ồ, không nhớ chút nào sao?"

"......" Tống Châm không ngờ hắn lại đột nhiên nói vậy, bị dọa suýt chút nữa đã chọn sai tướng, "Cậu đang nói cái gì vậy."

Quan Vô Kiều như thật sự chỉ trích cậu, nghiêm túc nói: "Tống Châm, cậu còn nhỏ, nghĩ đến chuyện này nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

Tống Châm hết nói nổi, cậu vốn dĩ không nghĩ đến cái kia, vừa nghe Quan Vô Kiều nói vậy lại đột nhiên cảm thấy trên người nong nóng, cậu thẹn quá thành giận nói: "Cậu đừng có mà vu khống tớ? Tớ căn bản không nhớ cậu, chỗ nào cũng không nhớ, tớ nhớ cậu làm gì?"

Quan Vô Kiều nói: "Tống Châm, tôi hỏi cậu lại lần nữa, cậu rốt cuộc có nhớ tôi không? Chỉ có cơ hội này thôi, cậu tốt nhất nên trả lời nghiêm túc một chút."

Tống Châm đá văng dép lê, xắn ống tay áo lên để gió thổi qua, quật cường nói: "Không nhớ."

"Được rồi." Quan Vô Kiều cười nói: "Con người của tôi rất mang thù."

Tống Châm hừ một tiếng.

Đánh xong một ván Quan Vô Kiều liền offline, Tống Châm nghĩ thầm ngày mai là có thể về trường gặp hắn, vậy nên không để ý buổi mất tích tối nay của hắn.

-

Tống Châm đến trường học vào buổi chiều, người ở ký túc xá dần nhiều lên, Tống Châm xách theo quà chạy về phía phòng của Quan Vô Kiều, quà là một bộ lego bằng gỗ ông chủ sơn trang tặng cậu, cậu muốn chơi cùng với Quan Vô Kiều, thời tiết ngày càng nóng, trán Tống Châm lấm tấm mồ hôi, cậu vốn trắng bị mặt trời chiếu khiến khuôn mặt dần trở nên hồng phớt, quần áo ngắn tay thoang thoảng mùi hương nước giặt, hòa cùng mùi hương của chính cậu, cho nên Quan Vô Kiều vừa mở cửa đã lập tức ngửi được mùi thơm dễ chịu kia.

Tống Châm nhìn hắn, sự vui vẻ không giấu nổi trên khuôn mặt, "Cậu mới về hả?"

"Đúng vậy, chưa đến nửa giờ." Quan Vô Kiều để cậu vào.

Tống Châm đặt hộp quà lên bàn, trở tay đóng cửa, Quan Vô Kiều đứng ở trước bàn, dáng người đĩnh đạc, hắn mỉm cười nhìn Tống Châm, nhìn đến mức Tống Châm có chút căng thẳng, bối rối, Tống Châm bắt lấy cổ tay hắn, khẽ nâng mặt lên, muốn hôn hắn.
Nhưng không ngờ Quan Vô Kiều lại vươn một ngón tay, đè lên môi Tống Châm.

"Tống Châm, chia xa nhiều ngày vậy mà cậu cũng không nhớ tôi, nhưng tôi lại rất nhớ cậu." Quan Vô Kiều đưa tay lướt qua cằm Tống Châm, ôm lấy mặt cậu, nghiêm túc nói, "Câu trả lời hôm qua của cậu khiến tôi tổn thương, tôi chỉ muốn hôn môi và làm này nọ với bạn trai thôi."

Tống Châm luống cuống nói: "Là tớ mà."

"Cậu không thích tôi thì đâu thể tính là bạn trai được? Tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ như vậy." Quan Vô Kiều nói.

Không chờ Tống Châm trả lời, hắn vỗ nhẹ bả vai Tống Châm, mở cửa, nói với cậu: "Cậu về trước đi."

Trong nháy mắt ấy, Tống Châm đột nhiên cảm nhận được cảm giác khổ sở vô cùng quen thuộc, loại khổ sở này là lần đầu tiên cậu ý thức được cái gì là chết, sau đó cậu biết mẹ chết rồi có nghĩa là gì. Loại khổ sở mang theo sợ hãi này vây lấy cậu, cậu lại lần nữa cảm nhận được sự cô đơn vô cùng rõ ràng.

22.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn chính là ngày thi toán và tiếng anh, Tống Châm thức dậy rất sớm, bởi vì ngủ không ngon nên cậu cảm thấy choáng váng hơn nữa có chút đau đầu.

Rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu, cậu vô thức nhìn thoáng qua phòng ngủ Quan Vô Kiều, cửa đóng chặt, không biết là đi rồi hay vẫn chưa.

Cuộc nói chuyện của cậu với Quan Vô Kiều dừng lại ở mấy ngày trước, sau khi bị Quan Vô Kiều đẩy ra khỏi phòng ngủ cậu vẫn chưa bắt chuyện với đối phương, có đôi khi hai người đụng mặt trên hành lang Quan Vô Kiều sẽ không giả vờ như không nhìn thấy cậu, hai người gật đầu xem như là chào hỏi với đối phương.

Nhưng Tống Châm cảm thấy như vậy còn không bằng làm lơ nhau.

Mua một hộp sữa bò, Tống Châm ngồi ở trong phòng học uống hết trong một hơi, tin nhắn với Quan Vô Kiều dừng ở mấy ngày trước, Tống Châm mờ mịt lướt lên phía trên, đột nhiên rất hối hận ngày đó đồng ý lời mời chơi bóng ấy.

Nếu không quen biết Quan Vô Kiều thì tốt rồi.

Kết thúc tiết tự học lớp trưởng bảo mọi người dọn bàn kéo giãn khoảng cách với nhau, cậu dọn một lúc, không cẩn thận làm rớt đồ trong ngăn bàn, Tống Châm nhanh chân ngồi xổm xuống nhặt, không cẩn thận bị đập xương sườn vào cạnh ghế, đau đến mức suýt chút nữa nôn cả sữa trong bụng ra.

Xui xẻo!

Tống Châm nhanh chóng nhét đồ của mình vào lại, giờ thi bắt đầu, xương sườn Tống Châm đau âm ỉ, cậu nhìn đề bài, cũng không biết nên vui hay không bởi vì trong đó có một số kiến thức Quan Vô Kiều đã giảng cho cậu.

Thi gần xong Tống Châm đột nhiên cảm thấy trên đùi bị đánh một cái, cậu cúi đầu nhìn thấy là một cục giấy, bên trái phía trước là một bạn học khá thân với Chúc Hạo, giấy là do cậu ta ném, Chúc Hạo ở bên phải phía sau cậu, thấy giấy bị ném đến chỗ Tống Châm thì khẽ huýt sáo nhắc nhở cậu, ý bảo cậu ném tờ giấy lại đây.

Tống Châm vừa định ném giáo viên đột nhiên đi từ trên bục giảng xuống, Tống Châm cúi đầu nhìn bài thi, giáo viên vẫn luôn đi tới đi lui xung quanh, Tống Châm không tìm được cơ hội ném.

Thi xong, bài thi bị giáo viên thu, Chúc Hạo tức giận đi tới vỗ bàn,  Tống Châm giành trước đưa tờ giấy cho cậu ta: "Của cậu này."

Chúc Hạo sửng sốt, nháy mắt bạo nộ, "Cậu hiện tại mới đưa cho tôi thì mẹ nó có tác dụng gì hả?"

Tống Châm nói: "Vậy lần sau cậu bảo người ta ném cho trúng đi."

Xương sườn của cậu vẫn còn đau, hơn nữa có hơi muốn nôn, cúi đầu thu dọn bàn học đứng dậy đi ra ngoài, muốn đến phòng vệ sinh rửa mặt, Chúc Hạo sải bước đi theo cậu, lúc đến cửa toilet Chúc Hạo nắm lấy cổ áo đồng phục Tống Châm, cổ áo sơ mi siết chặt cổ Tống Châm.

Tống Châm nhíu mày, nhịn không được ho khan một tiếng, cậu vừa định xoay người, đã cảm thấy tay Chúc Hạo đột nhiên buông lỏng, cậu quay đầu lại nhìn xem, Quan Vô Kiều đang vặn bả vai Chúc Hạo, một bàn tay siết cánh tay cậu ta, mu bàn tay hằn rõ gân xanh, rõ ràng đang dùng sức.

Hành lang người đến người đi, Quan Vô Kiều cười tủm tỉm nói với Chúc Hạo: "Cậu muốn siết chết cậu ấy à?"

Chúc Hạo hiển nhiên cảm thấy Quan Vô Kiều không dễ bắt nạt như Tống Châm, sắc mặt cậu ta thay đổi, đau đến mức giãy ra khỏi tay Quan Vô Kiều, nổi giận đùng đùng trở lại phòng học.

Tống Châm nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều cũng nhìn Tống Châm, một lát sau, Quan Vô Kiều nói: "Quên trả tiền cho cậu."

Hắn cúi đầu lấy điện thoại ra chuyển khoản, điện thoại Tống Châm rung lên một cái,  Quan Vô Kiều gật đầu, dường như đây là 'lời chào trước khi rời đi', xương sườn vốn nhưng nhức của Tống Châm đột nhiên trở nên đau ghê gớm, cậu cúi đầu, khi Quan Vô Kiều đi ngang qua người mình không kìm được mà vươn tay nắm lấy cánh tay Quan Vô Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top