Ngốc ơi hình như tớ thích cậu mất rồi

Nhân vật:

+ Long Gia Hân ( tên hơi sến chút) hay Long Gia Bảo (là một cả) : Một tiểu thư đài cát, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp ( nếu ko nói là trên cả tuyệt vời) với trí thông minh vón có đã làm xiêu lòng biết bao chàng trai.Cô luôn có mong muốn dc 1 lần hóa thân làm con trai để có dc suwl mạnh mẽ thoát khỏi vẻ yếu đuối của mình( cô này kì ghê xinh thế lại còn ko muốn)

+ Lôi Vũ Phong: Con trai một “đại gia” có tiếng, tài sản nhà hắn ta bao gồm nhà hàng, khách sạn, quán Bar ,..vv có đếm cả ngày cũng ko hết. Tuy vậy vì thiếu đi sự quan tâm của người mẹ từ khi còn nhỏ và do dc huấn luyện một cách bài bản từ bé cậu luôn tỏ ra là con người lạnh lùng, tính khí thất thường, nhưng ẩn chứa bên trong là con người luôn khao khát tình yêu thương,một tấm lòng cao cả nhưng cũng chứa nhìu rắc rối.

· ưu điểm:đẹp trai mê ly(ko từ nào tả dc)

· nhược điểm: đẹp trai quá ( oài người đâu mà ưu điểm chính là nhược điểm thế này)

+ Nguyễn Phi Hùng (đừng nhầm vs anh Hùng ca sỹ nhé) vì hắn ta hát dở tệ tên này là bạn chí cốt của Phong. Tính tình hoạt bát vui nhộn đôi khi khá nong nảy.Cả bố và mẹ đều là nhung viên chức bình thường. Do xuất thân là gđ võ học nên Hùng cũng là 1 cao thủ trong giới võ thuật (tuy chưa dc nhìu người biết đến)

Để tự ‘ giải thoát’ cho mình Gia Hân quyết định hóa trang thành nam sinh vào học tại 1 ngôi trường mới… Tại đây cô gặp vô vàn rắc rối… cung may nhờ sự giúp đỡ của một người cô đã vượt qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác… người đó đã dạy cô nhưng bài học quý giá về cuoc sông cung như cho cô biết thế nào là tìn yêu…. Người đó là ai? Hãy đọc và cảm nhận nhé!!... (Tiểu Lang)

Let’s Go….

Part 1 Lột xác

… 8 a.m tại biệt thự Phượng Hoàng

- Tiểu thư mau dậy thôi đến giờ ăn sáng rồi! – Tiếng bà giúp việc vọng lên từ cầu thang

- A, cho cháu xin thêm 5 phút nưa thôi mà!- Tiếng của cô gái nhỏ vọng ra từ căn phòng lớ phía cuối hành lang

- Cạch!-Bà giúp việc mở cánh cửa của căn phòng lơn. Một cô gái với bộ váy phớt hồng đang ngủ trên giường, cô gái có làn da trắng mịn màng,mềm mại, mái tóc đen dài óng ả,khuôn mặt trái xoan trắng mịn ko tì vết. Đẹp nhất trên khuôn mặt cô là đôi mắt to tròn mà đen láy nhưng ẩn chứa trong đó là một kí ức đau buồn ko thể nào tả xiết…

- Cháu không nhớ là hôm nay ông chủ trở về hay sao?

Ngay lập tức như một đông cơ 4 kì phân khối lớn cô gái bật dậy vội vàng sửa soạn

- Trời ơi sao bác ko gọi cháu sớm hơn,cháu quên khuấy mất. Tại hôm qua cháu đọc sách khuya quá-Cô gái ríu rít

Bà gi úp việc cười hiền từ: Không cần vội đâu cô bé của ta, ông chủ sẽ về sau 2 tiêng nũa .Cháu hãy còn nhìu thời gian lắm ! Nào dể ta chải tóc giúp cháu

- Vâng- cô gái đưa chiếc lược từ tay cho bà. Đã từ lâu kẻ từ khi mẹ cô bỏ đi cô coi bà giúp việc như người mẹ thứ 2 của mình. Chuyện j cô cũng kể cho bà nghe.

- Tóc cháu dài và mượt quá!

- À vâng nhiều lúc cháu cũng thấy phiền vì nó ý chứ! Ơ mà có j ầm ĩ dưới nhà thế bác?

- Như mọi hôm đó cháu-bà giúp việc cười tủm tỉm- mà hôm nay có vẻ đông hơn

- Ôi trời lại lũ con trai vô dụng đấy ạ, sao đến cả ngày nghỉ mà họ cũng ko cho ai yên nhỉ???

- Phải thôi, nếu trách thì chỉ trách cháu quá đẹp Gia Hân ạ!

Cộc cộc… Tôi vào dc chứ ạ- Tiếng ông quản gia

- Vâng mời bác vào… Gia Hân đáp

- A, vâng chào tiểu thư, chúc cháu một buổi sáng tốt lành – ông quản gia bước vào và cúi chào một cách lịch thiệp thể hiện phong thái của người đàn ông thực thụ.

- Cám ơn bác chúc bác 1 buổi sáng tốt lành-Gia Hân đáp

- Ồ thật ko biết phải làm sao? Có 1 cậu thanh niên nói nhất định phải gặp cháu, cậu ta còn đe dọa và bảo chúng tôi nhất định phải đưa bằng dc cháu đến gặp cậu ta nếu ko cậu ta sẽ làm ầm lên và phá đám nơi này- Ông quản gia tỏ vẻ bực dọc- Cậu ta và đám thanh niên bên dưới ko coi ai ra j…

- Thật là quá quắt! Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám đe dọa bác,dc rồi cháu sẽ xuống ngay đây.Hôm nay chính là ngày kết thúc mọi chuyện…

- Cháu định làm j?- ông quản gia lo lắng hỏi

- Bác cứ yên tâm hôm qua cháu đã nghĩ ra 1 cách… chắc chắn sẽ có hiệu quả.-Gia Hân quả quyết

- Dc rồi trước tiên cháu hãy thay đồ đi đã.-tiếng bà giúp việc.

- Ồ bà cũng ở đây sao?-Ông quản gia ngạc nhiên hỏi- Vậy mà tôi cứ tưởng chiếc bình phong nào cơ đấy! ...hô hô…

- Này tôi lam j to như vậy chứ,ông thử nhìn lại mình xem người đâu ốm quá thể!-Bà giúp việc cũng ko chịu thua

- Hi hi hai bác vui tính ghê ha!

- Cháu này xong việc ra ăn sáng luôn nhá!-Bà giúp viêc nói vs Gia Hân trước khi ra khỏi phòng-Ta để quần áo trên giường ấy.

Hai người đi ra khỏi phòng để lại cô gái nhỏ một mình vs biết bao lo lắng ko bít kế hoạch của mình có thành công hay ko,nhưng dù j thì hôm nay cũng là ngày chấm dứt mọi chuyện…

****

Với mái tóc dài để thẳng cùng bộ đầm xinh xắn mà bác giúp việc chuẩn bị trông cô thật xinh tươi và duyên dáng.Cô bước ra khỏi phòng xuống gặp tên con trai ngỗ ngược

- Xin chào, bạn tìm tôi ? –Gia Hân cố giữ nụ cười trên môi mặc dù trong lòng sục sôi chỉ muốn xé xác hắn ta ra.

- Chào Hân-Hắn ta giơ tay lên chào và nở một nụ cười rõ tươi-Mình là Trung, mình học cùng trường vs bạn, mình rất ngưỡng mộ bạn, bạn làm bạn gái mình nha!

- Ọe sao trên đời lại có người mặt dày thế này??-Bảo Hân nghĩ thầm và cố giữ bình tĩnh- bạn có biết là tôi ghét nhất những người đe dọa ngươì khác để đạt dc mục đích của mình không?

- Mình …mình chỉ…-tên kia có vẻ lúng túng.

- Tôi có chuyen này muốn nói vs tất cả các bạn- Gia Hân quay sang nói vs những tên con trai khác nãy giờ vẫn đứng đợi ngoài cổng, bỏ lơ cho tên kia nói chuyện 1 mình

Cả lũ nhôn nhao:”chuyện j vậy hả Gia Hân ?”-một trong số chúng tò mò hỏi.

- Thật ra cũng ko có chuyện j to tát lắm. Chả là mai mình sẽ đáp chuyến bay sớm sang Pháp du học. Mình rất cám ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã giành tình cảm cho mình, mình rất biết ơn điều đó. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại-Gia Hân nói dõng dạc từng chữ một.

- Hả sao nhanh thế ?-cả lũ nhôn nhao ầm ầm như chợ vỡ.

- Ko nhanh j cả. Mình đã có quyết định này từ lâu rồi, chỉ là bây h mới nói ra thôi. Không sao đâu mình chỉ đi có 4 năm thôi- Gia Hân cười cố giữ vẻ bình tĩnh:

- Bạn bằng lòng đợi mình 4 năm nhé- Cô quay sang nói vs tên ban nãy.

- Ơ hơ… 4 năm thì- tên kia ấp úng.

“Biết ngay mà, cho thời gian phát là tắc tịt ngay thật vô dụng”- Gia Hân nghĩ thầm. Hân đi thẳng để lại bao tiếc nuối cho đám đông,chúng bắt đầu tản ra và mỗi đứa một nơi.

- Gia Hân quay lại ngao ngán : “ Tình yêu chúng dành cho ta chỉ thế thôi sao? Chán thật’’

Vừa vào đến bàn ăn Hân đã thấy ông quản gia chạy ra hớt hải: “ Cháu sắp đi đâu cơ?Đi du học ở Pháp á,Lúc nào vậy?Cháu quyết định lúc nào vậy-Ông quản gia sôt ruột

- Sao cháu ko nói cho ta biết ta nghe ở ngoài nói cháu sẽ đi, mà chuyện là ntn? Đây là cách mà cháu mới nghĩ ra à?-Bà giúp việc hỏi dồn.

- Ôi hai bác hỏi cháu nhiều nhu vậy làm sao cháu trả lời hết dc ta ngồi vào bàn ăn rồi cháu sẽ trình bày cho hai bác nghe

****

- Đó mọi chuyện là như vậy! Hai bác nghĩ sao?

- Không ổn lắm như thế thì thiệt cho cháu quá!- Tiếng ông quản gia

- Cháu không biết, nhưng cháu cần phải thoat khỏi cảnh này,cái cháu cần bây giờ là một môi trường mới với những người bạn mới… và bác biết đấy- Gia Hân nghẹn ngào- Đó là cách giải quyết duy nhất và nó cũng là nguyện vọng của cháu bấy lâu nay…

- Ta hiểu nỗi khổ tâm của cháu hai chúng ta rất thương cháu nên hoàn toàn ủng hộ quyết định của cháu miễn cháu vui là dc, phải ko ông?

- Ừ ta coi cháu như con nên lúc nào cũng mong muốn cháu dc hạnh phúc

- Ôi hai bác tốt vs cháu quá cháu yêu hai bác!

10 a.m tại biệt thự Phượng Hoàng ( hay con gọi là Phoenix- một trong những căn biệt thự bậc nhất đất nc) cuộc nói chuyện gay găt giữa hai bố con:

- không dc ta ko bao h chấp nhận cái ý kiến ngớ ngẩn ấy!!

- Ba à con xin ba đây là cách tót nhất giải quyết mọi chuyện.

- Không phải, con đang tìm cách trốn tránh sự việc, đó ko bao h là 1 giải pháp hay.

- Ba biết dấy- Gia Hân hạ giọng cô hiểu van xin không phải là cách hay đặc biệt vs một người thông minh như ba cô- Trong vòng 4 năm mà con đã 5 lần chuyển trường, con ko thấy vinh dự vì điều đó đâu! Bao h cũng vậy lý do chuyển truong cũng thật ngớ ngẩn, chỉ vì con ko thể thích ứng vs môi trường cũng như về cả bạn bè nữa…

Ba cô- Ông Long Hiếu Thiên im lặng lắng nghe lời con gái mà trong lòng đau xót…

- Vấn đề chính là ở con, ba à.Các bạn nữ thì luôn ghen ghét đố kị vs con ko ai làm bạn vs con cả, đám nam sinh thì luôn nhìn con nhưng trong lòng thì toan tính đủ điều- cô gái nghẹn ngào- Con biết điều đó chứ con có đủ tự tin và bản lãnh để nhận ra điều đó có điều…

- Sao hả con? Ông Long hỏi.

- Con ko biết con còn chịu dc cái cảnh này bao lâu nữa, con đã cô độc suốt mười mấy năm rồi. Người ta bảo đáng lẽ đời học sinh bao h cung đẹp nhất vậy mà con lại thấy như địa ngục vậy… cô gái khóc nấc lên.

- Vậy làm con trai thì tốt lắm sao? hay chỉ là con đang thực hiện cái ươc nguyện điên rồ ấy của con hả?

- Con cần thời gian ba à ! Hãy cho con thử một lần này thôi ,con xin ba đấy.Khi người ta gặp phải bước đường cùng thì việc cần làm không phải là chịu bó tay mà là tìm giải pháp để giải quyết, ba đã dạy con thế mà

- Thôi dc rồi con về phòng đi ta cần thời gian để suy nghĩ,ta xin lỗi vì lúc nãy đã nặng lời vs con

- Không sao đâu ba con hiểu mà 

Nói xong Gia Hân đi về phòng mình. Trong lòng chợt cảm thấy trống trải hơn bao h hết.

Ông Long tuy là một con người cứng rắn nhưng ông cảm thấy vô cùng đau xot cho số phận của con mình. Từ lâu, ông đã tự trách mình ko giữ nổi mẹ của Hân, ông đã làm tổn thương bà ấy do quá quan tâm đến công việc, khiến cô từ nhỏ đã phải chịu cảnh xa mẹ. Một tuổi thơ đau buồn đã là quá đủ song số phận nghiệt ngã vẫn vồ ập đến Hân. Chính vì sở hữu khuôn mặt xinh đẹp của mẹ và bộ óc tinh tường của cha cô gần như là một con người hoàn hảo chính vì quá hoàn hảo nên cô gặp ko it rắc rối ở trường, cả quãng đời họ sinh của mình cô gần như bị tẩy chay ko thương tiếc. Ko bít từ bao giờ cô luôn ao ước dc trở thành nam nhi một lần đê có dc vẻ mạnh mẽ và thoát khỏi vẻ yếu đuối của mình. Hơn ai hết ông Long hiểu quyết định này của cô con gái, đã ko ít lần cô đề cập điều này vs ông nhưng đều bị ông từ chối.Nhưng có lẽ lần này ông phải chịu thua con gái mình. Ông nhấc máy điện thoại

- Alo, thư kí San à, lên phòng tôi ngay nhé!

5 phút sau…

- Cộc…cộc tôi vào dc chứ ạ!- Tiếng thư kí San

- Vâng, mời cậu vào!

- San này tôi nhờ anh một việc anh mau chóng làm giúp tôi nhé!

- Vâng việc j thế ạ?

- Cậu có thể sửa hết hồ sơ của con gái tôi thành 1 hồ sơ khác mang tên Long Gia Bảo dc ko? Hay nói cách khac vẫn hồ sơ ấy nhung hãy lam mới nó,Long Gia Hân giờ đây chính là Long Gia Bảo. Cậu hiểu ý tôi chứ?

- Vâng tôi hiểu tôi sẽ đi làm ngay!

***

2 p.m,…

Cộc…cộc – Ba vào dc chứ?

Vâng, ba vào đi- Tiếng Gia Hân

- Ta đã quyết định rồi,con đã đúng lần này ta nên để con quyết định. Việc cần làm lúc này la ‘make up’ cho con cãi đã.ta đã mời tới 2 chuyên gia có thể giúp con trở thành một ‘true boy’ đúng nghĩa.

- Ôi con cám ơn ba nhiều lắm- Hân chạy đến ôm cổ ba

- Từ rày tên con là Long Gia Bảo một nam sinh thực thụ,có thành công hay ko thì tùy thuộc vào con gái ba,ba hết phận sự rối nhá!-ông Long cười vẻ rất vui vì đơn giản con gái ông vui thì ông cũng vui ( ôi đây đúng là hình mẫu người cha lý tưởng)

8p.m tất cả dc hoàn tất,mái tóc dài của Hân dc cắt ngắn nhưng cũng ko quá ngán nói tóm lại là tông rất thu hút và khá đẹp mắt. Quan áo đã đâu vào đấy, ước mơ của cô gái bấy lâu đã dc thực hiện.

- Ôi trông cháu cú như ‘cô nàng đẹp trai’ trong phim ấy nhỉ!

- Liệu họ có nhận ra chẳng ra cháu ko nhỉ?

- Những chuyện như thế này chắc chỉ có trong phim thôi ko ai nghi ngờ cháu cả,nhưng cháu vẫn phải cẩn thận-bà giúp viec ân cần nói-

Vừa lúc đó ông Long bước vào…

- Đây là hồ sơ và tất tần tật những thứ liên quan đến Long Gia Bảo con chịu khó đọc nhé! 

Ông khẽ khép cửa và đi về phòng mình dể lại cô gái vs niềm hạnh phúc dâng trào

- Bac à con chẳng biết noi j để cảm ơn ba cả!

- Thôi nào ngủ sơm đi cháu mai cháu phải trở thành một người khác rồi dấy,chúc cháu thành công nhé!- bà khẽ đặt lên má cô gái một nụ hôn va khẽ khép cửa phòng lại

***

6h sáng tại biệt thự Phượng hoàng

Trong phòng của Gia Hân cất lên bài hát ‘ Lazy song’- bài hát mà cô thik nhất

- Ôi tôi cũng muốn lazy lắm mà ko dc- Gia hân( h đã là Gia Bảo) tắt báo thức

Đứng trước gương cô cũng ko nhận ra minh vẫn dôi mắt ây, cái mũi ấy, cái miệng ấy, mà trông cô khác quá chừng giờ cô mới nhận ra giá trị mái tóc của mình.nhưng bù lại trong gương hiện lên một thiếu niên tuấn tú vs những đường nét hoàn hảo đến từng cm

Cô thay bộ đồng phục nam sinh-mình ko quen mặc bộ đồ này tý nào-cô nói- Cô bước ra khỏi phòng nhưng chợt nhớ ra điều j cô quay lại

-Quên mất cặp kính của mình!

Đã hoàn tất trông cô h như 1 nam sinh thực thụ tuy có phần hơi yếu đuối. Cô hoàn toàn ko bít rằng có rất nhiều khó khăn đang đợi mình phía trước….

Part 2

Part 2 COOL!

- Tiểu thư xuống rồi đấy à!Mời cô lên xe-Bác lái xe mở cửa để Gia Bảo bước lên.

- Vâng, con chào ba, cháu chào bác, cháu đi học ạ!-Bảo cúi người lễ phép chào ba và bắc giúp việc rồi vội vàng lên xe cho kịp giờ học.

- Ông chủ ông đừng lo lắng quá, Hân nó tự xoay xở dc mà! – bà giúp việc an ủi ông chủ của mình khi chiếc xe chở Bảo đi học khuất bóng.

- Tôi biết cháu nó sẽ làm tốt thôi,nó là con gái ai chứ…-ông tự hào nói- Nhưng tôi lo nó bị thiệt…hy vọng ở ngôi trường mới nó sẽ tìm dc những người bạn thực sự tốt vs nó…

- Vâng Hân của chúng ta rất mạnh mẽ mà, rồi cô bé sẽ hòa đồng tốt vs bạn bè thôi…-Bà giúp việc tràn trề hy vọng

***

...Còn quá sớm để bắt đầu một buổi học...-Bảo nhận định như vậy khi thấy trên sân trường ko có một ai ngoài trừ bác bảo vệ đang đi mở cửa từng lớp học...

- Xem nào 11B1,11B2,11B3,11B4...Ô hay 11B5 ở đâu nhỉ??-Bảo ngạc nhiên khi không thể tìm thấy lớp mình học.

- Bạn j ơi???- Cậu gọi với theo khi nhìn thấy một tên con trai đang thản nhiên bước về phía lớp học

- Bạn làm ơi cho mình hỏi....-Nó gọi rõ to khi thấy cậu kia ko có phản ứng gì...bộ cậu ta điếc sao???Tiếng mình đâu có nhỏ nhẹ gì?-Bảo nghĩ.

- Cậu gọi tôi???-Tên kia rút headphone ra.-Có chuyện gì không?-Hắn ta lạnh lùng hỏi.

- Cho tôi hỏi lớp 11B5 ở đằng nào?-Bảo ngây thơ hỏi,à hóa ra hắn ta ko bị điếc...Nhưng...con trai gì mà tóc tai lòa xòa,lại còn đeo khuyên nữa chứ...chắc thuộc loai học sinh hư hỏng...Bảo lừ mắt nhìn hắn ko giấu nổi ý nghĩ trong đầu mình (ôi chúa thứ tội)

- Umh...-Hắn ta như đọc dc suy nghĩ của Bảo đâm ra thấy ghét định làm người tốt nhưng xem ra...-Đi thẳng 10m nữa rồi quẹo trái thêm 20m nữa thì quẹo phải...tiếp tục đi thẳng thêm 10m nữa rồi quẹo trái....sau đó đi thẳng là đến...

- Đi thẳng 10m..trái 20m..phải...10m.. sao lằng nhằng thế ko biết???mà này...-cậu ta đã đi mất hút trước khi Bảo kịp hỏi gì thêm. Sặc bó tay toàn tập. Bảo buộc phải làm theo hướng dẫn...

Trong khi ấy...

- Khà khà...nhìn mặt tên đó ngu hết biết...-Hắn cười ranh mãnh, định nói thêm cho cậu ta là...ĐI THẲNG NỮA LÀ ĐẾN... PHÒNG BÁC BẢO VỆ nhung thôi để hắn ta tự xoay xở lấy...-Ha ha...- hắn cười lớn (ôi nụ cười thiên thần,Bảo hoàn toàn ko biết rằng cậu vừa đụng độ COLD-một hot boy trong trường...) hắn ngang nhiên bước vào lớp 11B5 khi đó chưa có một bóng người...

Lại nói về Bảo nhà ta sau khi “đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng” thì vô cùng bàng hoàng nhận ra rằng mình vừa bị lừa,-một cú lừa ngoạn mục... mọi chuyện chả là thế này...

Sau một hồi quẹo trái, quẹo phải ngang dọc đến chóng cả mặt cậu chợt nhận ra rằng từ chỗ ban đầu xuất phát đi thẳng một mạch là đến chỗ cậu đang đứng hiện tại, đường mà cậu đi vừa rồi là đường vòng...là con đường dài nhất...huhu...cậu than thở...mỏi hết cả chân rồi...Tên kia nếu để ta bắt dc thì đừng hòng sống sót...Nó giơ nắm đấm lên tỏ vẻ quyết tâm.

- Mà lớp 11B5 ở đâu ta?? Sao ở đây thấy mỗi phòng bác bảo vệ thôi này???CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH KIA!!-Bảo hét lớn khi hiểu ra cái mưa đồ ngớ ngẩn kia của hắn.

Sau một hồi hỏi bác bảo vệ và dc bác tận tình giúp đỡ Bảo đã biết dc vị trí lớp 11B5 hóa ra cái lớp trước đây, lớp sát cạnh 11B4 ấy dc di dời đi chỗ khác do đang trong quá trình tu bổ sửa sang.Hix...hix mình lại bị chèn ép rồi...-nó chản nản không muốn bước vào lớp.Chọn 1 cái ghế đá gần nhất và lôi sách ra đọc...

Trời dần sáng học sinh bắt đầu đến đông đủ có những tiêngs xì xào ở nhiều nơi...

- Ôi ai kia? Học sinh mới à? Đep trai quá!-một cô bé lớp 10 thick thú kêu lên.

- Trời ơi! Cậu ấy dễ thương chết đi dc!- một toán nữ kêu lên...

Cậu thấy cảnh tượng này quen quen...Tuy có phần trái ngược hoàn toàn... bởi trước đây cậu là nữ...Bảo cười nhẹ ( sao trên đời lại có người cười đẹp như thế này chứ?+_+)

- Cậu ấy cười kìa! Ôi thật là tuyệt diệu...-Tiếng bàn tán nhiều hơn lúc trước, mỗi lúc một đông đến trường...

TÙNG! TÙNG! TÙNG...vào lớp rồi...

Bảo tiến về phía cửa lớp 11B5... có vẻ bên này cũng xảy ra tình trạng tương tự..

- Xin giới thiệu vs các em đây là bạn Long Gia Bảo mới chuyển đến lớp ta! Đề nghị các em nhiệt liệt hoan nghênh!

- Xin chào mình là Long Gia Bảo rất vui dc làm quen vs các bạn mong các bạn giúp đỡ nhiều!

Tiếng vỗ tay ràn rạt...

- Bảo ơi ngồi chỗ mình nè...-tiếng một bạn nữ

- Ôi bạn ấy đẹp trai quá...Bảo ơi ngồi chỗ này nè...

- Không ngồi chỗ mình đi...

Bảo hơi lúng túng...thấy thế thầy giáo nói:

- Thầy đã xếp chỗ cho bạn rồi!Chỗ kia- thầy chỉ tay- Đó! đầu bàn góc ngoài cùng bàn thứ 4...đúng rồi...Cạnh bạn Phong đó hai em làm quen đi nha!...

Không phải chỉ mình Bảo mắt chữ O mồm chữ A mà đến cả hắn ta cũng ngạc nhiên ko nói dc câu nào.Hóa ra Phong chính là tên đê tiện đã lừa Bảo một vố ngay lần đầu tiên bước vào học...Chán!

Vẫn chiếc headphone gắn vào tai hắn ta trố mắt:

- Gì thế này? Cậu....

- Tôi đây, chúng ta có duyên vs nhau ghê ta!- Bảo ngồi xuống lườm hắn một phát-Rồi sẽ có ngày tôi cho cậu 1 vố đau hơn thê này!!

- Tôi sẽ cố đợi xem cậu làm dc gì! hà hà...hắn ta cười lớn rồi lại ung dung nghe nhạc ko để ý gì xung quanh

- Chào cậu, mình là Hùng-1 tên con trai bàn trên quay xuống làm quen-Mà này có thật cậu là bảo bối của rồng không vậy???-Trông mặt cậu ta đầy vẻ hình sự hỏi Gia Bảo

Bảo ngớ người ra 1 lúc xong dường như hiểu dc câu hỏi của tên bạn cậu ko nén nổi cười.

- Phải mình là con trời phái xuống đây!-Bảo nói tỏ vẻ bí mật

- Trời ơi vậy là thái tử rồi...Tại hạ là Hùng Tướng quân mong dc yết kiến-Hùng giả giọng trong phim quả là giống chẳng nói cũng biêt tên này là tín đồ của phim kiếm hiệp...

- Ha haaaa...-Bảo cười phá lên-...chịu thua cậu luôn đó..- chỉ là một cái tên thôi mà cậu ta có thể suy diễn như vậy thật là ko vừa,Bảo vô cùng ngạc nhiên trước trí tưởng tượng phong phú của cậu bạn.

- Ôi cậu ấy cười kìa,giống y chang thiên thần-Hương Tám xuýt xoa( gọi vậy vì cậu ta hay tám chuyện lih tih)

- Mình có cảm giác cả chỗ đó bừng sáng-Hoa nổ góp phần( cô này cũng thuộc hội Tám của lớp có gì là “nổ” cho cả trường biết) tuy vậy học khá giỏi nhưng vẫn sau 1 người... Lôi Vũ Phong(Tức COLD...) gọi là cold vì cậu ta bản tính lạnh lùng ít nói chuyện hay giao tiếp vs ai tuy thế vẫn dc tôn vinh là hot boy trong trường và sở hưu một lượng fan dông dảo. Dưới cậu ta một bậc phải kể đến Nguyễn Phi Hùng...tên này đich thị là một hot boy theo đúng nghĩa của nó: đẹp trai, hòa đồng lại vui tính nữa. Tuy có phần hơi nóng tính (HOT BOY còn có nghĩa chàng trai nóng nảy) bởi vậy mọi người trong trường gọi cậu ta là HOT. Tuy thế nhưng Hùng và Phong lại là bạn thân chí cốt...lý do vì sao thì chỉ có trời mới biết dc...

Khá hài lòng về bạn mới và môi trường nơi đây Bảo sớm hòa nhập nhanh vs các bạn đặc biệt là các bạn nữ…(đẹp trai đâu có j là sai+_+)

- Bảo ơi ba mẹ cậu làm nghề j?-Một bạn gái tò mò hỏi

- Ba mình là kinh doanh nhỏ, còn mẹ đang ở nc ngoài-Bảo trả lời tuy có hơi xạo 1 chút đó là ba cậu là một nhà tài phiệt lớn còn mẹ là diễn viên nổi tiếng đang sống ở nc ngoài…hix…sorry mọi người tớ nghĩ h chưa phải lúc…Bảo tự nói vs lòng mình…

- ồ thick nhỉ!

- Sở thick của cậu là gì??

Vv và vv…

Bảo lần lượt trả lời hét câu hỏi của các bạn trong suốt h ra chơi…Cậu chưa bao h vui như thế.

- Xê ra…-Tiếng cậu bạn cùng bàn vs Bảo-Tôi muốn ra ngoài.-Cậu ta hét lớn

Đám nữ dãn ra, dù có hâm mộ thì hâm mộ thật nhưng họ cũng rất sợ những lúc cậu ta tức giận…

BỊCH! cậu ta nhảy vọt qua bàn ko để Bảo đứng dậy-Hứ người đâu vô lối quá,ta đây mà còn thừa cái dép nào thì ngươi hứng trọn…Người đâu khó ưa…

- Thái tử, tui bảo cái này…-Hùng quay xuống- Các bạn cho tớ mượn Baỏ chút nghe, Hùng dùng điệu cười chết người “quyến rũ” các bạn nữ, ái chà có vẻ hiệu quả đây đám nữ tản ra Bảo cảm thấy dễ thở hẳn lên..

- Gì thế Hùng???-Bảo ngạc nhiên hỏi.

- Cậu biết ghép hình ko??-Hùng cười khiến Bảo cũng phải công nhận tên này đẹp trai thiệt, đẹp theo kiểu nam tính không giống tên điên nào đó cả cái bản mặt hiện lên chữ “mất dạy” rồi, Bảo nghĩ về tên cùng bàn.

- Umh tớ có biết đôi chút trò này ngày xưa tớ hay chơi vs…-Bảo chưa kịp nói hết câu…

BỊCH!-một bộ xếp hình đặt ngay xuống bàn của Bảo.

- Ghép hộ tớ vs…Nha…nha…Con em tớ bắt ghép hộ mà tớ thì hết chịu nổi vs mấy cái trò con gái này…

- Bộ tớ giống con gái lắm sao-Bảo giật mình.

- ấy ấy, không phải vậy…-Hùng lúng túng.

- Dc rồi mang tớ xem nào…-Bảo thở phào nhẹ nhõm.

- Đây!-Hùng sung sướng –ghép đi nào.

CẠCH…CẠCH…Chẳng mấy mà các miếng ghép của Hùng dc nối liền vs nhau tao nên hình chú vịt Donald dễ thương...Bảo trố mắt...

- Cậu còn chơi cái này à???

- Không không-Hùng xua tay-Đã bảo là em tớ mà...ôi cậu giỏi thiệt chưa đên 5 phút mà đã ghép xong...good!-Hùng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Bảo-Cám ơn cậu nhiều nhá!!

- Ê tránh ra!..._tiếng quát hách dịch này ko của ai khác ngoài tên khó ưa ngồi cạnh Bảo.

- Ra đường nào thì vào bằng đường ấy_Bảo nói giọng đắc thắng cười thầm “chơi bà đây không phải dễ”.

- Cậu...Có tránh ra không...??-hắn lấy tay kéo xềnh xệch Bảo ra khỏi chỗ. Nhưng đâu có vừa, Bảo có học nhu đạo không dễ mà kéo ngay ra dc.

- Cậu...-hắn không nói dc câu nào...

Vọt..vèo hắn bật nhảy hạ cánh đúng chỗ ngồi...

- Phong! Em đi đứng cái kiểu gì vậy???-Cô giáo quát khi thấy Phong bay vèo qua bàn như siêu nhân.

- Dạ...thưa cô...-Hắn lúng túng

- Thôi lần sau ko dc như thế nữa nhé, giờ ta vào học...-Cô ngắt lời Phong ko để hắn kịp nói thêm điều gì.

- Cậu nhớ cái mặt tôi đấy-Hắn có vẻ điên tiết

- Phải nhớ chứ sao ko??nó cười rõ đểu- 1 đều tạm thời hòa-khà khà.

- Dc rồi cứ đợi đay!-hắn tức lắm mà ko làm dc j.

Ái chà kết thúc 1 ngày học vui nhộn Bảo cứ cười suốt vs những câu chuyện của Hùng dẫu biết phần lớn là “chém gió” nhưng Bảo vẫn ko nén nổi cười...

- Bảo này, nhà cậu ở đâu để mình đưa về-Hùng nói

- À mình có người đón rồi-Bảo chaỵ ra xe ko quên vẫy tay chào cậu bạn.

- Chà có thật là ba cậu ta kinh doanh nhỏ không vậy??? Limo cơ à-HÙng xuyt xoa.

- Thôi ta về đi- Tiếng Phong

Tại nhà Bảo....

- Ngày đầu tiên đi học tốt chứ?-Ba Bảo hỏi.

- Vâng mọi thứ đều tốt đẹp...Ba này...-Bảo nhẹ giọng.

- Có chuyện j hả con gái của ta?-Ông Long sốt ruột hỏi.

- Mai ba cho con đi xe đạp đi học nhé !-Bảo năn nỉ.

- Không dc...đi thế không an toàn...-Ba cậu từ chối thẳng thừng

- ....Đi mà ba...Đi mà...con rất thick di xe đạp giống các bạn...

- .....

- Con hứa sẽ đi cẩn thận mà...đi..mà...ba..

- Thôi thôi dc rồi ta đồng ý.ta chịu thua con.-Ông Long cười xòa

- Con cảm ơn ba!.

....Ngày thứ hai đi học thú vị hơn nhiều chí ít đây cũng là lần đầu tiên cô đi xe đạp đến trường...

....TRÁNH ĐƯỜNG...-Bảo hét lớn khi chiếc xe đạp loạng choạng mất lái...

RẦM! –Cậu đâm trúng một người đi xe đạp...

- Cậu có làm sao không?-Bảo ồm cồm bò dậy hỏi người còn lại.

- BỘ KHÔNG CÓ MẮT À???ĐI ĐỨNG KIỂU GÌ THỂ HẢ?-Người kia có vẻ tức tối hét ầm lên.

- A- tên kia và nó đồng thanh...Là hắn- Lôi Vũ Phong.Sặc...Lôi Vũ Phong vừa đâm vào xe tôi...mà không có thể là ngược lại...nó sốt sắng nghĩ..

…Phong cứ đứng lặng như thế một hồi thật lâu…Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu cậu…làm sao cậu ấy có thể giấu mình lâu đến vậy? Nhưng tại sao ? Tại sao mà một cô gái… yếu đuối như vậy lại phải giả nam vào học tại trường này cơ chứ…có quá nhiều câu hỏi tai sao...Phong rút điện thoại và quay số.

- Alo, Max à?tôi Phong đây!-Phong đáp khi đầu bên kia có tiếng trả lời.

- Alo Max đây, Phong à cậu gọi tôi có việc gì thế?-Đầu bên kia đáp trả

- ừm tôi có việc này muốn nhờ cậu...cậu có thể giúp tôi điều tra 1 người không?-Phong dò hỏi.

- Okie,dĩ nhiên là được!-Max hồn nhiên trả lời.Chàng thanh niên này mới 25 tuổi nhưng đã tài giỏi hơn người, không chỉ là người tài đức vẹn toàn mà còn là con người trọng ơn nghĩa. Vì đội ơn ba của Phong mà cậu ta sẵn sàng cả đời phục vụ cha con nhà họ Lôi.

- Cậu nói đi người đó là ai?-Max tò mò hỏi vì từ trước đến nay Phong chưa 1 lần nhờ vả Max điều gì. Và cậu cũng biết từ xưa đến nay Phong đều tự mình giải quyết mọi chuyện đây rõ ràng không phải phong cách của Phong.Người mà phong nhờ tìm chắc hẳn phải rất quan trọng.

- ..Là Long Gia Hân con gái nhà taì phiệt Long Hiếu Thiên hiện tai đang sống và học tập tại Pháp...nhân tiện điều tra luôn cho tôi Long Gia Bảo con trai thứ của nhà họ Long..Cậu giups tôi nhé càng sớm càng tốt tôi chờ tin cậu...

- Dạ được.-Max gật đầu cái rụp đối vs cậu việc điều tra thông tin của người khác là điều mà cậu thik nhất.Nhưng rốt cuộc cô gái đó là ai mà làm Phong có vẻ lúng túng như vậy nhỉ?

- Phong này,liệu tôi có thể hỏi cô gái đó...?Alo....-Max chán nản khi đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút dài.

….Hắt..xì..iiiiii-Bảo hắt xì liên hoàn mấy cái.

- Chết thật ! có ai đang nói xấu mình đây mà cậu linh cảm có điều gì bất ổn sắp xảy đến nhưng không rõ đó là chuyện gì.

Sáng hôm sau như thường lệ Bảo tới trường, một linh cảm không lành khiến cậu bỗng cảm thấy rờn rợn…có cái gì đó rất khác…Bảo không thể đoán dc nó là cái gì…

Vừa vào chỗ đã nghe tiếng trống thân thuộc…TÙNG TÙNG!!!...

- Phù!- Bảo thở phào nhẹ nhõm-Vừa kịp…ơ…ủa Phong đâu ta?-Bảo ngạc nhiên khi thấy chiếc cặp vẫn nằm đó nhưng người thì ko thấy đâu…

- Ài dà Phong nó xin nghỉ nó vừa gọi điện bảo viết giấy xin phép cho nó kia kìa!-Hùng ngán ngẩm-Chả biết bị làm sao?

- HẢ???vậy cái cặp này ở đâu ra?-Bảo há hốc mồm chỉ tay vào cái cặp vẫn nằm lăn lóc từ hôm qua.-Lẽ nào hôm qua cậu ta vứt cặp lại?-Bảo lờ mờ đoán ra.

- Các em!-Tiếng thầy giáo khiến cả hai đứa giật mình-Trật tự nào thầy có tin vui cho các em đây!

Cả lớp ồ lên…dạ thật ko ạ!có chuyện gì thế thầy!

- À để kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 trường ta sẽ tổ chức cắm trại 2 ngày 1 đêm...địa...-cả lớp ầm lên khi thầy giáo chưa kịp nói hết câu.

- Các em trật tự nào!- Thầy hô lớn-cả lớp im phăng phắc-Địa điểm là khu du lịch sinh thái X...các em về xin phép ba mẹ ngày mai có mặt tại sân trường trc 6h sáng.Đúng 6h xe sẽ bắt đầu khởi hành nghiêm cấm các hành vi cao su giờ giấc các em nghe rõ cả chưa?

Ngay lập tức tiếng đập bàn, đập ghế, đập cửa..vv tất cả mọi thứ có thể đập dc vang lên kèm theo tiếng hô hào ko ngớt của đám học sinh phía dưới…cả lớp như đàn ong vỡ tổ lần này thì thầy giáo có gào thét đến đâu thì đám học sinh cũng coi như không nhìn và khong nghe thấy gì…

- Này đi cắm trại là sao cơ?-Bảo quay sang hỏi Hùng.

- Là đi giống đi picnic đó-Bảo Châu quay sang trả lời Bảo.

- Chả nhẽ cậu chưa bao h đi cám trại à Bảo-Hùng ngạc nhiên hỏi.

- ….im lặng…..>.<

- Trời ơi!!! Hùng và Bảo Châu đồng thanh.

- Cậu đã sống ở đâu trong suốt những năm tháng qua??/-Hùng chán nản hỏi.

- Ơ…-Bảo ngơ ngác-chẳng hiểu sao khi nghe câu này cậu chợt nghĩ ngay đến Phong cũng có lần cậu ấy hỏi Bảo câu hỏi tương tự như vầy. Không biết giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?Liệu mai cậu ấy có đi không?

- BẢO!-Hùng gọi-Cậu làm gì mà đơ ra vậy?...Yên tâm đi cắm trại vui lắm chỉ hơi nhiều muỗi thôi!-Hùng vỗ vai Bảo.

- Vậy sao, tớ rất mong đợi đó!-bảo sốt sắng-Có nên báo vs Phong 1 tiếng ko?

- ấy quên mất lát về tớ báo!-Hùng cười xòa.

Cùng lúc ấy tại nhà Phong…Không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo vô cùng…kể từ hôm qua khi đi học về mọi người đều nhận thấy có j bất ổn xảy đến vs cậu chủ nhỏ…từ lúc đó đến giờ cậu tự giam mình trong phòng và không cho 1 ai vào…tay cậu luôn lăm lăm chiêc điện thoại như trực ai gọi điện đến…cậu sợ điều mình suy đoán sẽ thành sự thực nếu như 2 người đó là 1 cậu chưa biết phải xử trí ra sao?Sao cậu có thể tha thứ cho 1 người đã lừa dôi chinh mình…Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong.

…< Hùng “ghẻ” calling> …Trời ơi Hùng mà biết Phong lưu cậu ta thế này thì….@#$%^&

- Alo-Phong hốt hoảng.

- Alo ! Phong à? Sao hốt hoảng thế!...A hay nhớ tao quá???-Hùng cười đểu.

- Nhớ cái đầu mày! Sao gọi điên cho tao giờ này? Đc nghỉ ah?

- Không hẳn…lớp giờ như chợ vỡ ý học hành gì nữa! ...này…để yên cái cặp của tớ đấy!...Nàyyyyyyyyyy…

- Gì thế Hùng?-Phong sốt ruột hỏi

- À chúng nó quậy quá trớn ý mà! Mai lớp tổ chức đi dã ngoại 6h có mặt cố đến nhá!.......ê…..đó là cái bánh của tớ mà…trả đây…thôi nhé!...loạn quá rồi!-Hùng hốt hoảng

- Chờ đã! Bảo hôm nay đến lớp ko?-Phong hỏi.

- Có ! đang ngồi ngoài sân vs Châu…thôi nhé!...A thế mày ốm thế nào??? 

- Không sao! Tại thick nghỉ thôi!

- Uk thế à?mai nhớ đi…tao cúp máy đây…..mai gặp nhé!-Hùng nói.

- Hùng này! Chờ đã…-Phong nằn nì.

- Gỉ???-Hùng hỏi-Nhanh lên ko tao mất chiếc bánh bây giờ.!

- Umh…nếu bạn thân mày…giấu mày một điều gì đó…à umh điều đó thật sự rất quan trọng…à cũng không hẳn chí ít là rất quan trọng đối vs mày...mày sẽ làm gì?

- ...Hả sao vậy?ấm đầu à?-Hùng cười.

- ........

- À ừ thì...phải xem đó là chuyện gì đã chứ! Biết đau cậu ấy vì 1ý do nào đó mới giấu mình thì sao? Cần phải hỏi rõ ngọn ngành đã chứ...nếu đã là bạn thân thì mày nên tin tưởng cậu ấy...Mà có chuyện gì à?-Hùng lo lắng.

- Ko.ko có gì...cám ơn mày..Tạm biệt-Phong cúp máy.

Vừa ngăt máy chuông điện thoại của Phong lại đổ chuông...Là Max...cậu lập túc nghe máy.

- Alo Max đây...tôi đã điều tra ra rồi!...tôi đã tìm toàn bộ trong danh sách những học sinh đi du học bên Pháp nhưng không có ai tên Long Gia Hân như cậu nói. Trái lại tôi đã tìm dc 1 điều rất thú vị về Long Gia Bảo...

- Là gì vậy-Phong sốt ruột.

- Cậu nghe kỹ nhé! Hoàn toàn ko có ai tên Long Gia Bảo hết những hồ sơ trc đây của cậu ta đều là giả có vẻ như ai đó đã cố tình dựng nên 1 hồ sơ ko có thật về Long gia Bảo...hơn thế nữa từ trc đến nay ông Long Hiếu Thiên chỉ có duy nhất 1 người con gái là Long Gia Hân mà thôi có vẻ như cô gái này đã bién mất đâu đó trong vòng gần 1 tháng nay...

- Gì cơ? Tôi ko nghe nhầm đó chứ???

- Không, đây là những thông tin cực kỳ chính xác mà tôi đã điều tra ra dc...

- Tôi hiểu rồi...cám ơn cậu Max-Phong nói-Hy vọng chuyện hôm nay chỉ có 2 chúng ta biết!

- À tất nhiên rồi cậu hoàn toàn có thể yên tâm!

- Tạm biệt!....Phong vội cúp máy cậu sợ rằng mình sẽ ko giữ nổi bình tĩnh...Thật sự lúc này cậu ko biết mình nên vui hay nên buồn...Vui vì cô gái mà mình mến mộ đang ở ngay bên cạnh minh nhưng buồn vì người bạn thân nhất cũng chính là cô gái đó lại là người đã lừa dối cậu trong suốt 1 time dài...quá mệt mỏi với những suy nghĩ trái chiều cậu thiếp đi lúc nào ko hay.

...Sáng hôm sau,Phong choàng tỉnh giấc...Đồng hồ chỉ 5h sáng nhớ tới lời Hùng, Phong quyết định gặp Bảo để hỏi rõ ngọn nghành...cậu đến trường từ rất sớm và ngồi đợi...

Sáng dần các bạn trong lớp ai cũng đến đông đủ...duy chỉ thiếu 1 người...là Bảo...ko hiểu vì lý do gì cậu ta lại đến trễ như vậy, Phong bắt đầu cảm thấy sốt sắng.

...còn 5 phút...Phong bắt đầu đi đi lại lại trên xe...hừ sao cậu ta đến trễ quá vậy hay là ko đi...hỏi Hùng thì HÙng chỉ lắc đầu kêu không biết.

...2 phút rồi 1 phút...rồi 5s...xe bắt đầu lăn bánh...

- Đợi em vs thầy ơi!-Tiếng Bảo thất thanh từ đằng sau.

- Đến muộn thế em! Thôi vào tìm chỗ trống đi!-Thầy giáo nhắc.

- Dạ!...Bảo thở hổn hển tìm chỗ ngồi cho riêng mình.

- BẢO!-tiếng Bảo Châu- ngồi chỗ này nè.-cậu ta dich sang 1 bên.

Chỉ chờ có thế Hùng lao sang...Cám ơn Châu nhé-rồi cười rõ tươi vs cô bạn...Châu tưc lắm nhưng ko làm gì dc.

Khỏi suy nghĩ nghiễm nhiên Bảo sang ngòi chỗ Hùng...chỗ đó sát cạnh chỗ Phong...vì tưởng Bảo ko đi nên mệt quá Phong ngủ luôn tại ghế đầu ghẹo sang 1 bên...Bảo nhìn thế phải nén cười...lén chụp 1 pô ảnh chắc ko sao đâu nhỉ?thế là.. tách !bức ảnh Phong ngủ trông thật dễ thương dc lưu vào máy...

Bảo chợt nhân ra lúc này trên xe mọi người đã ngủ hết chả còn mấy ai thức tựa ra đằng sau Bảo dần chìm vào giấc ngủ...

Lại nói về Phong...cậu chợt tỉnh giấc khi thấy nhức nhối bên bả vai...Hùng chết tiệt lại tựa đầu vào mình đây mà!...cậu mở măt và vô cùng kinh ngạc khi người ngả đầu vào cậu ko ai khac chính là Bảo...cậu ấy đnag ngủ say sưa...gì thế cậu ta lên đay lúc nào sao mình ko biết nhỉ?...ngay lập tức tim cậu đập thình thich...chưa bao h cậu ở gần Bảo như lúc này cậu ngửi thấy rõ mùi hương trên tóc Bảo...cảm nhận dc chơi ấm từ Bảo truyền sang mình...một cảm giác bình yên và rất đỗi hạnh phúc cậu lại chìm vào giấc ngủ...

Đến nơi mọi người chuẩn bị lều trại...4 người 1 đội dĩ nhiên Phong,Hùng,Bảo,Châu là 1 đội rôì...việc phân chia kiếm củi và dựng lều trại dc chia đều cho cả bốn…Phong vẫn chưa có dịp nói chuyện vs Bảo…

Sau 3h việc dựng lều đã được hoàn tất…kế đén là phần trò chơi…mỗi đội 2 người chia ra tìm kho báu…còn phải nói Hùng sẽ chọn cặp vs Châu còn lại thì Phong vs Bảo dc ghép vào 1 đội…luật chơi là mỗi đội phải tìm dc những gợi ý dc gắn trên thân của một cành cây nào đó để tìm dc vị trí cắm cờ của đội mình đội nào mang cờ về trc là đội thắng cuộc...

- 1..2…3 Bắt đầu!!!- thầy giáo hô to…15 đội bắt đầu cuộc chơi để tránh tình trạng ăn gian…luật chơi chỉ cho phép mang bản đồ và la bàn ko dc phép cầm theo điện thoại bởi vậy ai cũng vứt điện thoại bên ngoài…

Giống như các bạn Phong và Bảo vứt điện thoại và các thứ liên quan ở lại chỉ mang theo la bàn và một ít thức ăn nc uống theo…

Khi bắt đầu tách xa khỏi đoàn…dần lấn sâu vào trog rừng, Phong cố gắng bắt chuyện với Bảo…nhưng thật sự khó quá…

- Này!...PHONG! cậu làm gì đứng ngây ra vậy mau tìm đi thôi…-Bảo giục.

- Hả???À…Umh-Phong lúng túng…-Cậu...

- Gì?-Bảo hỏi tay vẫn cầm la bàn mò mẫm…

- À chỉ là…mà thôi…-Phong hỏi.

- Hừm…-Bảo tiến lại gần Phong nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu…khuôn mặt 2 người gần sát vào nhau… Phong hơi đỏ mặt- Tớ thấy cậu cứ khác khác thế nào ấy…Bảo dò xét-Có chuyện gì vừa xảy ra à?

- À…à không…Tớ chỉ muốn hoi về Gia Hân chị của cậu…

- Hả? …cậu muốn hỏi gì về chị tớ- Bảo lúng túng ra trò.

- Cô ấy hiện tại đang ở đâu???-Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đang biểu lộ rõ sự lúng túng của Bảo…-Có phải cô ấy đang ở ngay đây đúng không???

Bảo lúng túng ko biết phải nói gì

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: