chap 6: Bỏ mặt
Lan Ngọc giúp Thúy Ngân dọn chén bát ra bàn, vừa hay lúc đó Bảo Thiên từ trong phòng đi ra. Anh dựa theo mùi đồ ăn mà đi thẳng đến phòng bếp, lại thấy trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng, cái bụng đói meo của Bảo Thiên cứ thế mà réo anh không ngừng.
Ba người chung một nhà tiến vào bàn ăn uống, bầu không khí lúc đó khiến cho Thúy Ngân khó chịu vô cùng. Cô hết nhìn sang Bảo Thiên lại ngó đến Lan Ngọc, cả hai chỉ chuyên tâm ăn uống, không nói chuyện với nhau dù chỉ là một chữ. Sắc mặt của Lan Ngọc tại thời điểm đó là cực kì không tốt, bởi vì nàng vẫn còn rất giận anh chuyện tối qua.
Mà dường như Lê Huỳnh Bảo Thiên cũng không ý thức được mình sai ở đâu. Vì vậy anh mới dửng dưng không để ý đến sắc mặt của bạn gái. Xong bữa cơm, Thúy Ngân nhanh chóng kéo em trai mình vào một góc, dặn dò anh đưa Lan Ngọc ra bờ biển tản bộ, hâm nóng tình cảm. Bảo Thiên không có phản đối, gật đầu đồng ý.
Dưới sự khuyên nhủ hết lời của Thúy Ngân, Lan Ngọc cuối cùng cũng chịu theo Bảo Thiên ra biển. Ba người đều rời khỏi nhà, nhưng riêng Thúy Ngân lại không cùng ra biển mà lại ghé vào tiệm tạp hóa nhỏ của mình.
Bảo Thiên đi ở phía trước , bỏ lại Lan Ngọc đang đi chầm chậm ở phía sau. Trong quảng đường đi, anh cũng không thèm nói với nàng nửa lời. Sự im lặng này của Bảo Thiên càng khiến Lan Ngọc thêm bực tức hơn, tưởng chừng như nàng muốn quay về, không đi cùng anh nữa.
Đi bộ qua các bật thang bằng đá dài ngoằng, áng chừng chỉ cách vài trăm mét nữa, ở phía xa xa, Lan Ngọc đã trông thấy đường chân trời trên mặt biển. Buổi sáng trên biển gió thổi lồng lộng, khiến cho tâm tình của nàng cũng dịu được hơn vài phần. Lan Ngọc vẫn lủi thủi phía sau Bảo Thiên , anh đi đâu thì nàng cứ đi đó, thế thôi.
Xung quanh cũng đã có vài người ra tắm nắng. Nắng buổi sáng dịu nhẹ chứ không gắt gao, hoàn toàn dễ chịu. Trong lúc dạo chơi trên biển, Bảo Thiên vô tình gặp lại được vài người anh em của mình, trong đó còn có... tình đầu của anh.
Bọn họ tâm tình vài câu, sau đó kéo nhau vào một quán nước ở gần đó. Lúc di chuyển địa điểm, Bảo Thiên vẫn chưa đến nổi vô tâm mà nhắc nhở Lan Ngọc vài câu. Trong lòng nàng bắt đầu khó chịu, đã có vài ánh mắt thích thú đặt lên người nàng.
Ngồi xuống ghế, Lan Ngọc trở nên căng thẳng đến cực độ. Bởi xung quanh nàng đâu đâu cũng chỉ toàn là người lạ, không có lấy một người thân quen. Trong suốt cuộc trò chuyện, Lan Ngọc chỉ im lặng mà không nói được lời nào, giống như người lạ ngồi nghe lấy câu chuyện không thuộc về mình. Khi được hỏi đến, Bảo Thiên mới miễn cưỡng giới thiệu nàng là bạn gái của anh.
Bảo Thiên thoáng bối rối trước tình đầu của mình, hai người dường như vẫn còn tình cảm, ánh mắt trao nhau thâm tình đến lạ. Lan Ngọc hoàn toàn trở thành cái bóng không thể mở lời, nhìn bạn trai mình trò chuyện vui vẻ với cô gái nọ, trong lòng nàng lại càng thêm khó chịu. Rõ ràng, lần trước nằng có điên có mới chấp nhận lời xin lỗi của Bảo Thiên, mềm lòng một chút, tha thứ một chút, cuối cùng đâu cũng lại vào đấy không hề thay đổi.
Nói qua nói qua lại một lúc lâu, đám bạn cũ cùng Bảo Thiên liền quyết định dẫn nhau đi uống rượu tâm tình. Khi nghe đến đây, Lan Ngọc liền không muốn đỉ. Nhìn đám người đã đứng dậy, nàng cũng không dám ngồi lâu. Nếu có một điều ước, nàng ước bản thân sẽ không trở về nơi này cùng Bảo Thiên, không đúng không đúng, là ước có thể trở về, trò chuyện cùng với chị gái Thúy Ngân.
Lan Ngọc cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhanh chóng níu lấy vạt áo của bạn trai rồi khẽ thủ thỉ vào tai anh.
"Buổi sáng không nên nhậu sớm... Bảo Thiên ... chẳng phải chị nói là anh đưa em đi tản bộ sao, bây giờ..."
Bảo Thiên nhíu mày nhìn Lan Ngọc. Lúc này toàn bộ ánh mắt của những người anh em cũ đều đổ dồn về phía anh và nàng. Cảm thấy Lan Ngọc quá mức phiền toái, anh liền kéo vạt áo mình lại, ngăn không cho nàng níu kéo.
"Lâu như vậy mới gặp lại anh em, anh đi uống rượu tâm tình một chút thì đã sao? Em đừng có phiền phức như vậy có được không? Nếu như em không đi cùng vậy thì trở về đi, anh sẽ tự đi một mình."
Sau lời nói đó, Bảo Thiên bỏ lại Lan Ngọc rồi đi cùng với anh em. Quả nhiên anh vẫn vô tâm như vậy. Bất quá, nàng chỉ có thể men theo trí nhớ, tìm đường trở về nhà. Có lẽ sau cuộc đi chơi lần này, nàng sẽ chia tay với Lê Huỳnh Bảo Thiên.
Lan Ngọc không thể quen một người vô tâm đến như vậy, càng níu kéo chỉ khiến cho cả hai càng thêm mất nhiều thời gian. Nàng sớm đã chán ngấy cái cách đối xử tệ bạc mà Lê Huỳnh Bảo Thiên dành cho mình. Lan Ngọc không muốn quãng đường đời sau này phải nhìn sắc mặt Bảo Thiên mà sống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top