Chương 3
Xưng hô kia dạo một vòng trong đầu, Cố Hiểu Mộng mới hậu tri hậu giác nhớ tới người trong miệng đệ đệ nói là ai. Lý Ninh Ngọc, nàng cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng coi đối phương là nửa kia của mình mà đối đãi, đương nhiên một câu "chị dâu" kia của đệ đệ nàng hoàn toàn không thích ứng được. ra vẻ lơ đãng hắng giọng để che giấu sự không được tự nhiên của mình, Cố Hiểu Mộng thoải mái mang theo đề tài: "Buổi trưa đã qua rồi, cũng đói bụng , chúng ta ăn cơm trước đi. "
Được chị nhắc nhở như vậy, Cố Thần mới phát giác hình như mình cũng có chút đói bụng.
Đến phòng ăn, hai người tùy ý gọi mấy món ăn nhỏ.
"Làm thế nào em có thể tùy tiện lấy tiền của người khác?" gắp một miếng thức ăn vào miệng, Cố Hiểu Mộng nói.
Đệ đệ không hiểu: "nàng là chị dâu, sao lại trở thành người khác? "
"Sau này đừng lấy tiền của cô ấy lung tung nữa, học phí này, chị vẫn có năng lực nộp cho em, trong thẻ này có 30.000 đô, để làm sinh hoạt phí cho học kỳ này. "nói xong, Cố Hiểu Mộng lấy ra một tấm thẻ vàng, đưa qua.
"Chị, phí sinh hoạt chị dâu cũng cho em, chị ấy cho em năm vạn." vừa ăn cơm, Cố Thần thành thật trả lời.
Cố Hiểu Mộng vừa uống một ngụm đồ uống, thiếu chút nữa bị sặc. Đồng thời, đặc biệt, đối với hai chữ chị dâu, đặc biệt, đặc biệt, không thích ứng.
Thuận giọng, Cố Hiểu Mộng hỏi: "Cái gì? cô ấy đưa nó cho em khi nào? "
"Hai ngày trước, cùng với học phí."
Hai ngày trước? tại sao cô ấy lại rộng như vậy? cô ấy có nhàn rỗi không? gần đây không phải nàng bận đến mức chân hướng lên trời sao, sao còn có thời gian đến thăm đệ đệ của mình??? xem ra nàng còn rất nhàn rỗi cũng không bận rộn như vậy. Có lẽ trong lòng còn có tức giận, Cố Hiểu Mộng âm thầm ở trong lòng bầm dập người nào đó.
Kỳ thật Lý Ninh Ngọc hẳn là cũng rõ ràng, mình và nàng bất quá chỉ là quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa, nàng cũng không cần làm tốt trách nhiệm chị dâu như vậy.
Thấy thần sắc tỷ tỷ có chút không đúng, đệ đệ lo lắng nói: "Tỷ tỷ, tỷ có phải cùng chị dâu cãi nhau không? "
Em không thể một lời nào cũng chị dâu nữa được không? Chị nghe xong trong lòng rất hoảng hốt.
"Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng quản nhiều như vậy."
Chị gái đây là tránh mà không trả lời, trong lòng Cố Thần đột nhiên hoảng hốt, rất là bất an nói: "Chị, chị không phải là muốn đổi chị dâu khác chứ? "
Thay đổi một chị dâu? Ta ngược lại muốn đổi , đổi lại là người mình thích. Cố Hiểu Mộng buồn bực đến hoảng hốt, trầm mặc hồi lâu không trả lời. Đơn thuần như Cố Thần cho rằng cô chấp nhận, gấp đến độ không chịu nổi nói: "Không phải chị muốn đổi người phụ nữ trước đó chứ!! "
"Ăn cơm của ngươi đi, bận tâm cái gì! Đổi chị dâu, làm sao dễ dàng như vậy. "
Cố Thần rốt cục yên lòng, từng ngụm từng ngụm múc cơm: "Không đổi là tốt rồi, chị dâu tốt như vậy, vừa dịu dàng vừa đẹp mắt. Chị thật sự không thể đổi, dù sao nữ nhân kia lúc trước em một chút cũng không thích. "
"Cô ấy tốt hơn ở chỗ nào? Làm thế nào để tiểu tử của nàng quẹo khuỷu tay của mình ra ngoài. "
"Chị là hôn tỷ ruột của ta, nàng đương nhiên cũng là chị dâu ruột của ta, ta làm sao cánh tay rẽ ra ngoài? Cô ấy tốt ở khắp mọi nơi, đặc biệt tốt với chị. "
"Con mắt nào của em nhìn thấy cô ấy đối xử tốt với chị?" Cô ấy mau làm cho tỷ tỷ ruột của ngươi tức chết được không, còn đối với ta rất tốt???
"Chị dâu quan tâm em như vậy, đối với chị, hẳn là càng không cần phải nói, không phải có câu nói gọi là ái ốc cập ô sao." Suy nghĩ một chút Cố Thần tiếp tục: "Hơn nữa, chị dâu chỉ cần nhắc tới tỷ tỷ, thần thái trên mặt rất là không giống, em cảm thấy, chị dâu đối với tỷ tỷ nhất định là siêu ôn nhu. " Cố Thần càng nghĩ càng cảm thấy chị dâu và tỷ tỷ nhà mình rất xứng đôi, thiên tác chi hợp dùng để hình dung hai người bọn họ không thể thích hợp hơn.
Trái một câu chị dâu, phải một câu chị dâu, Cố Hiểu Mộng nghe được là một trận buồn bực, vì thế rầu rĩ nhỏ giọng nói thầm: "Lão niệm kinh, hiện tại tiểu nhân cũng đang niệm kinh. " Lý Ninh Ngọc này rốt cuộc là cho mẹ của ta uống bùa mê thuốc lú gì đó, nói hết lời tốt cho nàng. Tốt rồi nói nhiều hơn nữa thì có thể như thế nào, cũng không phải người Cố Hiểu Mộng ta thích , cho dù cô có tốt đến đâu thì có ích lợi gì. Không đúng, nàng cũng không tốt như hai mẹ con này nói! Không tốt, cô ấy không tốt chút nào! Càng nghĩ càng buồn, Cố Hiểu Mộng ở trong lòng đối với mình nhấn mạnh.
"Cái gì?"
"Không có gì, mau ăn cơm đi, nói nhiều."
"Đều bảo em ăn, tỷ sao tỷ không ăn nhiều một chút."
"tỷ còn đang phát triển thân thể, ăn nhiều một chút, tỷ tỷ muốn bảo trì vóc người."
"Ồ"
"Học tập thật tốt, ở trường đừng nghĩ tám chuyện, chuyện công ty và trong nhà em cũng không cần lo lắng."
"Vâng." suy nghĩ một chút, Cố Thần lại bổ sung: "Chị dâu đã nói với em, để cho em yên tâm, an tâm học hành. "
Cố Hiểu Mộng: "....".
"Có hoạt động nào thích thì đi tham gia, còn có tấm thẻ này em vẫn cầm đi, tiền không đủ rồi nói với chị."
"Ừm."
"Nếu có thích đứa nào thì phải nói cho tỷ tỷ, tỷ thay ngươi đóng cửa." Suy nghĩ một chút, Cố Hiểu Mộng lại tiếp tục bổ sung: "Con trai cũng được, bất quá chị vẫn phải giúp em đóng cửa. "
Em trai: "...."
Sau đó, Cố Thần tiếp tục nhu thuận ăn đồ ăn, mà Cố Hiểu Mộng thì chống cằm quay đầu nhìn về phía cảnh tượng sân trường ngoài cửa sổ, trong suy nghĩ lơ đãng bắt đầu bay xa.
Đều nói xúc cảnh sinh tình, một chút cũng không sai.
Thêm vào đó là rất nhiều điều đã xảy ra trong những tháng gần đây.
Thêm vào đó, em trai mình vô tình nhắc tới một người nào đó.
Cố Hiểu Mộng lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của mình. bị ép buộc kết bạn với một người không thích, theo thời gian trôi qua, cô đã cố gắng từ từ nuôi dưỡng tình cảm với đối phương, nhưng thất bại. Nghĩ đến đây chung quy bất quá chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, Cố Hiểu Mộng đành phải cười khổ.
Nếu như ngay từ đầu cùng người mình thích ở cùng một chỗ, có thể hay không hết thảy đều không giống nhau hay không.
Thế nhưng, nàng là con gái của Cố Dân Chương, là người thừa kế Cố thị. Cô vừa sinh ra nhất định chính là Cố Hiểu Mộng, cuộc sống của cô có lẽ ngay từ đầu đã không còn quyền lựa chọn của mình.
Mối tình đầu đại khái đều tốt đẹp, Cố Hiểu Mộng cũng không ngoại lệ. Cô nhớ tới hơn ba tháng, nhớ tới người đã hơn một năm qua không xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, nhớ tới đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu kết thúc qua loa không tính là tình yêu. Khi đó mình vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ lại lại mơ hồ, phần tình cảm kia càng mông lung. Nhưng đó là những gì nàng thích.
.....
"Này, Cố Hiểu Mộng, anh đang chờ tôi sao?"
Thanh âm thanh thúy của người kia vang lên bên tai.
"Hả? Ngươi có đủ tự kiêu quá đáng, những người đang chờ đợi ngươi. "
"Ồ... không, không phải thì không phải làm gì căng :>. "
.....
Nếu như, Cố Hiểu Mộng cô chỉ là Cố Hiểu Mộng, nếu như có thể cùng người mình thích đi tiếp, rốt cuộc sẽ như thế nào. Đại khái sẽ không uể oải như bây giờ, nhưng mà hết thảy khả năng đều bởi vì một hôn lễ đột nhiên dừng lại.
Đông phố điện ảnh và truyền hình.
"Nữ nhị rốt cuộc là nhân vật gì , đến trễ lâu như vậy không nói, còn để cho chúng ta ngồi chờ ."
- Đúng vậy, diễn viên chính cũng không có như vậy!
"Nghe nói là nửa năm nay dựa vào mấy bộ phim lôi kịch mới bạo hồng."
"Người vừa đỏ liền bắt đầu túm lấy, cái vòng tròn này chính là như vậy."
"Có lửa đến đâu thì có thể như thế nào, nhiều nhất chỉ là một tiểu hoa lưu lượng!"
"Lão tử sắp chờ đến không kiên nhẫn! tôi sẽ thúc giục! "
"Đừng... anh đừng xúc động, đạo diễn người ta cũng không nói gì. " Mấy nhân viên đoàn làm phim tụ tập cùng một chỗ bà tám hoặc phẫn nộ hoặc khinh thường nghị luận.
- Phạm lão sư, ngài bên này còn cần chờ bao lâu nữa?
Trong phòng trang điểm có một nhân viên công tác đè nén trong lòng bất mãn thập phần khách khí hỏi.
"Không thấy bây giờ tôi đang trang điểm sao? trang điểm cũng chưa xong, chụp như thế nào? " Nữ nghệ sĩ đang trang điểm chậm rãi trong phòng trang điểm này chính là nữ thứ hai vừa rồi nhân viên đoàn làm phim bàn tán, Phạm Dĩnh Tuyên. Nàng hời hợt mang theo chút ngạo mạn nói.
"Vậy bên anh có thể nhanh hơn một chút hay không, đạo diễn và nhiếp ảnh gia bên kia có chút không chờ được."
"Được rồi được rồi, biết rồi, lát nữa sẽ hóa xong." ( Chắc mẹ này là bà nội của người ta 🙂 ) nghe nói như vậy nhân viên công tác nhịn xuống, lúc này mới rời đi. ( Nếu là em là em tát nhỏ này banh l** ròi mn 🙃 )
"Còn chưa mài giũa xong, ngày đầu tiên quay phim đã đắc tội với đạo diễn, không phải cậu thật sự muốn truyền ra tin tức tiêu cực ngạo mạn, không chuyên nghiệp gì chứ? Mới đỏ lên còn chưa đứng vững gót chân, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. " Người nói chuyện là người đại diện của Phạm Dĩnh Tuyên là A nguyên, trên tay cầm kịch bản, vừa từ bên đạo diễn tới.
"Xin lỗi A nguyên, lại bảo ngươi đến thu thập cục diện rối rắm cho ta."
"Biết ngươi liền nhanh lên, tổ tông của ta." Nàng cũng không muốn kim chủ mình thật vất vả mới nâng lên cứ như vậy đập nát, vì thế nhẫn nại thúc giục nói.
"Còn không phải là cái tên tiện nhân chết kia hại." Nói xong, Phạm Dĩnh Tuyên đưa tay sờ sờ bắp chân mình bị thương trói băng gạc. Món nợ này, sớm muộn gì cô cũng phải đòi lại: "Dựa vào cái gì cô ấy là nữ chính tôi là nữ nhị, diễn xuất của cô ấy còn không bằng tôi, không phải là ra mắt sớm hơn tôi vài năm sao. "
"Cậu cũng không phải không biết, cái vòng tròn này, không chỉ dựa vào diễn xuất cùng mặt mũi."
"Được mà, thật sự chỉ cần một chút là được rồi."
"Đúng rồi, vừa rồi hình như tôi đã nhìn thấy cô ấy."
"Cô ấy? Có vẻ như vậy? " Phạm Dĩnh Tuyên trong lòng cân nhắc, làm như nhớ tới cái gì đó.
Hai người đều không nhắc tới cái tên kia, nhưng cô ta là ai, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, A nguyên rõ ràng nói: "Được rồi, tôi xác định, là cô ấy, cô ấy đều ở chỗ này dạo quanh vài vòng, chờ anh bận rộn xong, có muốn qua gặp một chút hay không?"
Phạm Dĩnh Tuyên trên mặt có tươi cười, lại cố ý làm bộ không biết.
"Ai da, tôi rất bận rộn, nào có nhiều thời gian gặp một số người không liên quan như vậy."
"Ngươi xác định ngươi không đoán được ta nói là ai?"
"Vậy ngươi lại xác định, chờ ta bận rộn xong, nàng còn ở đây sao?"
"Có muốn đánh cược một chút không?"
"OK, chơi luôn ."
Cố Hiểu Mộng đi tới đi lui vài vòng ở thành phố điện ảnh đông phố, cũng không phải vì cô cho tới bây giờ chưa từng tới bên này tò mò, ánh mắt luôn cố ý vô tình tìm kiếm cái gì đó.
"Tôi nói Cố tổng, không phải anh không nói không ra sao, hiện tại điện ảnh thành phố này từ trên xuống dưới tôi đều dẫn ngài đi dạo vài vòng, ngài còn chưa xem đủ sao?" Người nói chuyện là Mạc Tiểu Nam, bạn tốt của Cố Hiểu Mộng, từ tiểu học đến trung học hai người đều cùng một lớp, quan hệ có thể nói là phi thường tốt. nàng nói đến cuối cùng, ý trêu ghẹo có ý chỉ tăng thêm ngữ khí ở mấy chữ cuối cùng.
"Cái gì ngài già nua, ngươi như thế nào cũng cho ta ở chỗ này. Sao, đuổi tôi đi chứ?" Cố Hiểu Mộng trừng mắt nhìn cô ấy, hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dáng ta là đại gia, ngươi có thể làm gì ta.
"Đây không phải là tôi quay phim nhiều lắm, còn chưa đóng phim sao. Hơn nữa, hãy nhìn vào đây. " Mạc Tiểu Nam cố ý đưa tay khoát đại khí: "Đây chính là thiên hạ Cố gia ngài, tiểu nhân sao dám đuổi ngài đi đây. "
"Vừa đi! cái gì mà thiên hạ Cố gia ta, sớm thay đổi triều đại, ngươi không nghe nói sao? Sớm đã trở thành thiên hạ của Lý gia các nàng. "
- Sửa, thay nhà Đường? Mạc Tiểu Nam nghiêm trang kinh ngạc.
Cố Hiểu Mộng mắng cô, "chết một bên đi. "
"Tiểu nhân thật đúng là không nghe nói, nếu không bệ hạ ngài nói cho tiểu nhân."
"Lăn ra..."
"Ha ha ha ha...." chờ Mạc Tiểu Nam rốt cục là cười đủ rồi mới nghiêm túc nói chuyện, "Được rồi, không cùng ngươi ở đây nữa , ta còn có một đống việc phải bận, ngươi liền tự mình ở một bên đi. "
Mạc Tiểu Nam đi xa vài bước lại quay người lại, "Đúng rồi, chuyện vừa rồi tôi nói với anh, Cố tổng anh thật sự phải giúp tôi nghĩ biện pháp. "
Cố Hiểu Mộng không nói gì, chỉ khoát tay áo với đối phương như đang đuổi đối phương.
Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều, cô chán nản đi dạo vài vòng trong rạp chiếu phim, đi dạo đến gần như con phố nào, con hẻm nào cũng sắp nhớ kỹ.
Cuối cùng, đi dạo đến nỗi cô chán, vì vậy cô muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi. đang lúc xoay người, cô nghe thấy một thanh âm quen thuộc đã lâu không nghe qua, trong thanh âm kia còn mang theo tiếng cười khẽ. Chỉ là, thanh tuyến kia, tựa hồ so với trong trí nhớ trầm ổn hơn rất nhiều.
"Sao anh lại giống như trước đây?"
Lúc tầm mắt đối mặt, Cố Hiểu Mộng có chút ngẩn người. Người trước mắt, mặc một bộ quần áo lụa mỏng cổ trang, nằm trong con hẻm cổ kính này, trong nháy mắt thật đúng là làm cho người ta có một loại ảo giác xuyên qua thời không. người kia khẽ cười nhìn mình, dịu dàng lại tú mỹ, có chút giống như từ trong bức tranh đi ra vậy.
Nhàm chán lười biếng không thú vị cùng với cảm giác phiền não chờ đợi quá lâu của đám người trong nháy mắt biến mất, chẳng qua Cố Hiểu Mộng từ trước đến nay rất biết che dấu cảm xúc của mình, trên mặt cô biểu hiện lỏng lẻo lười biếng ra là bộ dáng không nhanh không chậm không để ý.
"Ngươi ngược lại, cùng trước kia rất không giống."
Cố thị.
Văn phòng chủ tịch.
"Cậu thật sự không định đi sao, cái salon trong ngành kia bọn họ đã gửi thư mời cho cậu rất nhiều lần."
Tất cả mọi người là bạn học cũ, một vài lần từ chối, dường như cũng quá không cho bạn học cũ mặt mũi. Lúc trước cũng không phải cô không muốn đi cổ vũ cho bạn học cũ, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây quả thật cũng bận đến mức không thể rút ra được.
"Diêm giai giai, khi nào anh lại trở thành thuyết khách?" Lý Ninh Ngọc vừa sửa sang lại tư liệu trợ lý vừa mới đưa tới, vừa cười khẽ trả lời điện thoại của đối phương.
"Ninh Ngọc của ta, ngươi cứ đi thôi, đi đi đi, được không? Dù sao gần đây anh không bận rộn như vậy sao? " Diêm giai giai không chịu buông tha.
Người thất tình quả nhiên tính tình đại biến, Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy bị lẩm bẩm choáng váng, người này nhàn rỗi đến mức hoảng hốt. Gần đây mình hơi trống rỗng một chút, liền ba ngày hai đầu điện thoại lải nhải, "Cậu nha, có phải hiện tại không có đối tượng đến dính, liền cả ngày chạy tới dính lấy tôi, công ty các anh cũng không có việc gì bận rộn sao? "
"Những chuyện phá vụ kia đều ném cho người phía dưới đi làm, đừng chuyển đề tài khác. Anh có đi hay không? Anh có đi không? Không đi tôi đến công ty của anh ngay bây giờ. "
"Đừng, cậu cách bên kia gần, vẫn là đừng chạy tới đường xa."
Diêm giai giai lập tức mừng rỡ nói: "vậy ngươi chính là đáp ứng đi? "
"Ta đi đi được rồi." lý ninh ngọc phù ngạch.
Đó là một hội thảo salon ngành công nghiệp nhỏ, được thực hiện trong một biệt thự ở ngự long uyển. Lý Ninh Ngọc vốn là nghĩ cũng chỉ là đến cổ vũ cho bạn học cũ, đi qua sân khấu mà thôi. lại không nghĩ tới, khi nhân sĩ các giới thương nghiệp biết được thiên tài thương nghiệp Lý Ninh Ngọc đại danh đỉnh đỉnh của Cố thị cũng tham dự, nhao nhao tới bắt chuyện với hắn. Có người tới đây thảo giáo thương đạo, có người tới đưa dự án hợp tác thương mại, cũng có người tới đây kéo quan hệ. tóm lại hơn một giờ trôi qua, lại đem tổng giám đốc Lý chúng ta bận rộn một trận.
Kết thúc đã là hơn năm giờ chiều.
Lý Ninh Ngọc thế nào cũng không nghĩ tới lúc rời đi nàng lại nhìn thấy một màn khác thập phần chói mắt của Nàng. Một màn kia, không chỉ đâm đau mắt cô, mà còn làm đau lòng cô. ( Surprise chưa chị :[ )
Xa xa, chiếc xe jeep màu đỏ rượu kia, biển số xe rõ ràng xuất hiện. Nàng làm sao có thể không nhận ra, cái bóng thân quen thuộc kia nàng làm sao có thể không nhận ra? Trong con hẻm trong khu biệt thự, bên cạnh xe jeep, hai người phụ nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Lúc trước cô đã từng nghe nói qua Cố Hiểu Mộng ở bên ngoài có người, nhưng những lời đồn đãi này bất quá đều là bắt gió bắt bóng. Cô ấy không bao giờ để nó trong tâm trí của mình, bởi vì cô ấy không bao giờ tin điều đó.
Lý Ninh Ngọc cười khổ, chính mình ở trong lòng nàng rốt cuộc rốt cuộc là cái gì? Chỉ là một đối tác trong một cuộc hôn nhân kinh doanh? Hoặc ngay cả đồng bọn cũng không tính là... Mà mình trả giá nhiều như vậy, vì nàng làm nhiều như vậy, rốt cuộc xem như là cái gì? Trong khoảng thời gian này mình bận rộn như vậy mệt mỏi như vậy là vì cái gì? Nàng vốn tưởng rằng, hai người coi như là tương kính như tân cũng có thể đi rất xa. Nhưng bây giờ, rốt cuộc là cái gì.
Cô từ trước đến nay luôn là lý trí thống trị não bộ, hầu như chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực. Nhưng giờ phút này, trong tiềm thức ủy khuất, khổ sở, tức giận, những cảm xúc không có tư vị kia tất cả đều trào ra, trong đó còn có một loại thứ gọi là ghen tị từng chút từng chút sinh sôi nảy nở.
Ngón tay cầm vô lăng có chút trắng bệch, mình lý trí như vậy, lại cũng để ý như thế sao? Cô cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không nhìn hai người đã ôm hôn ngã xuống ghế lái phụ nữa. Lý Ninh Ngọc đạp mạnh chân ga một chút, động cơ động cơ phát ra một tiếng nổ lớn, xe quyết nhiên đi.
( Dịch tới chương này em muốn Drop ghê , vừa dịch mà vừa tức á
ấy chương sau cũng có nhiều hủ giấm nx, em và chị Ngọc ăn chắc cx ko ht đâu
Ai có lòng hảo tâm kiu em Drop đi, em xin ) :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top