Chương 8
Ngước nhìn tòa nhà cao tầng, Bảo Ngọc khẽ thở dài một hơi. Làm việc không quang minh chính đại khiến cho Bảo Ngọc trong lòng có cảm giác lo sợ. Tuy công việc này chỉ là một công việc lao động giản đơn, nhưng việc thế thân người khác vụng trộm đi làm khiến cho Bảo Ngọc thấy mình như kẻ trộm sợ ngày phát hiện. Chỉ vì một chút xao lòng và cái tính hay lo chuyện bao đồng mà khiến cho Bảo Ngọc bây giờ phải đâm theo lao.
Mái tóc được cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp đen có búi đựng tóc phía sau, trên sống mũi chiếc kính cận gọng nâu đang đè nặng. Đó là phong cách thường ngày mà Thanh Vân vốn có, điều may mắn là Thanh Vân cũng để tóc mái giống Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đã cố gắng để khiến mình nhìn giống chị nhất, cô còn đeo thêm chiếc khẩu trang y tế. Khi đi qua cửa kiểm soát, anh Đức Tuấn người đàn ông thường xuyên đến thăm chị Thanh Vân trong trang phục bảo vệ đón cô, anh ra dấu bằng tay cho cô yên tâm, rồi tiến lại gần hỏi:
"Chào cô Vân! Nghe nói cô bị cảm cúm, sao cô không xin nghỉ thêm mà đã vội đi làm vậy."
Hắng giọng ho khan mấy tiếng, Bảo Ngọc trả lời như đã được dặn trước:
"Tôi cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, cứ ngồi ở nhà có khi lại ốm thêm, nếu cứ nhờ mọi người làm hộ tôi áy náy lắm. Cám ơn anh đã quan tâm!" Cô nhìn anh rồi quay sang người bảo vệ bên cạnh, đôi mắt cong lên cười nói: "Chào anh Công, anh Tuấn nhé! Tôi vào làm đây."
Cô bước nhanh về phía trước không dám quay đầu lại. Nói dối thật trơn tru mà trong lòng bàn tay cô vẫn có chút mồ hôi. Chị Hạ Hồng, anh Đức Tuấn và mọi người trong tổ đều đã bàn bạc để cho cô đi làm theo ca làm việc của anh Đức Tuấn. Cái khâu kiểm soát coi như đã thành công, các khâu còn lại do chị Hạ Hồng sắp xếp. Cả công ty mười tám tầng này chỉ có tám người làm vệ sinh, tám người được chia làm hai ca. Ca sáng từ 7h giờ đến 13h, ca chiều từ 13h đến 19h. Mọi người trong ca cũng chia việc cho nhau theo từng tầng, để tránh cho Bảo Ngọc không trạm mặt với quản lý Phương, mọi người đã thống nhất cho cô phụ trách từ tầng 14 đến tầng 18. Tầng này tuy là các tầng của các lãnh đạo cấp cao, nhưng họ toàn là những người bận rộn nên có lẽ chẳng hơi đâu chú ý đến mấy người tạp vụ.
Quản lý Nguyễn Phương thì chỉ chăm chăm lo lắng cho bộ mặt của công ty và cái tiểu sinh cảnh sau tòa nhà vốn là niềm tâm đắc lớn của ông chủ công ty này. Vì vậy tần suất giám sát của chị ta ở đại sảnh và khu này là cao nhất.
Đi vào phòng thay đồ cho nhân viên cô đã thấy chị Hạ Hồng, chị Diệu Hoa và chị Đỗ Lâm, nhìn thấy họ cô cảm thấy lòng an tâm hơn, nỗi bất an cũng vơi đi một nửa. Họ đưa cho cô đồng phục, cô nhanh chóng thay ra và theo họ đến kho để đồ. Hạ Hồng vừa đi vừa hướng dẫn lại cho Bảo Ngọc trình tự công việc. Sàn nhà và rác đã được ca chiều hôm trước quét và thu dọn, Bảo Ngọc chỉ cần lấy dụng cụ lau sàn đi lau lại toàn bộ cả năm tầng. Việc lau sàn này cứ ba tiếng lại phải lau một lần. Nhà vệ sinh thì hai tiếng phải ngó một lần, quét dọn vệ sinh và thay giấy thường xuyên. Năm tầng có đến 10 cái nhà vệ sinh, chưa kể có đến hai cái phòng vệ sinh vip của tầng 17 và tầng 18 thì đặc biệt phải chú ý.
Các phòng làm việc và phòng họp thì dọn dẹp thoải mái, riêng các phòng cao cấp phải chờ đến khi có thư ký đến mới được vào dọn dẹp. Các phòng này thường mở muộn hơn các phòng khác một tiếng nên công việc theo trình tự rất thuận tiện.
Bảo Ngọc cầm chổi lau nhà, nhìn dãy hành lang rộng miên man mà ngao ngán, trong lòng nhủ thầm: "Chỉ còn một tầng nữa là xong rồi". Mệt đến nỗi thở ra cả bằng tai, chiếc khẩu trang cô đeo cũng không dám tháo xuống cho dễ thở. Nóng bức cùng nỗi mệt nhọc khiến cho nỗi lo sợ lúc sáng của cô tiêu tan bớt, trong đầu của cô chỉ có nghĩ đến phải chiến đấu với năm tầng này quả là đáng sợ với kẻ tay ngang như cô.
Lau xong được năm tầng cũng là lúc Hạ Hồng chạy lên xem Bảo Ngọc đã làm xong đến đâu. Hạ Hồng nhanh tay đỡ lấy đồ trong tay Bảo Ngọc, ân cần hỏi: "Mệt không cô nhóc?"
Bảo Ngọc mệt nói không lên lời chỉ gật gật cái đầu. Hạ Hồng thấy vậy cũng áy náy cười nói: "Vất vả cho em rồi, tí nữa chị sẽ dọn các phòng vệ sinh cùng em."
Bảo Ngọc tuy mệt nhưng cũng không muốn ỷ vào người khác, vì cô biết khối lượng công việc mọi người đều như nhau, liền lắc đầu xua tay: "Không sao đâu chị, em làm được mà."
"Đừng ngại, em mới làm chưa quen tay bằng chị đâu. Còn mấy phòng cao cấp nữa, tí nữa chị sẽ hướng dẫn em cụ thể mới được."
Bảo Ngọc chỉ đành biết vâng lời nghe theo vì mấy phòng cao cấp đó cô chưa thể biết cái gì được phép sờ đến, cái gì không được chạm vào.
*****************
Chiếc xe BMW đen hai cửa sang trọng đỗ trước đại sảnh tòa nhà, khi chiếc xe đỗ lại đã lôi kéo sự chú ý của toàn bộ các nhân viên lễ tân có mặt trong đại sảnh. Một thân ảnh mặc vets đen sang trọng bước ra, hắn tung chiếc chìa khóa xe cho người bảo vệ bước lại gần, sau đó sải từng bước chân tao nhã tiến vào đại sảnh. Hắn có một khuôn mặt đẹp, một nét đẹp phong trần cá tính. Khóe môi kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, hắn bước qua thản nhiên trước những cúi đầu chào hỏi của những người đi qua. Hắn đã bước hẳn vào thang máy rồi mà những ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái vẫn đeo bám theo. Tiếng thang máy đóng lại kêu "Đinh" một tiếng các cô gái mới hoàn hồn.
Có cô A than lên: "Sao mà anh ấy có thể đẹp trai đến vậy, ngày nào anh ấy đi qua là tớ không thể không ngắm anh ấy."
Một cô B hùa theo: "Đúng đấy, hôm nào mà không ngắm anh ấy, là tớ lại thấy thiếu thiếu cái gì đó."
Một cô C nữa than lên: "Đẹp thật đấy, nhưng cũng chỉ có thể ngắm thôi, chẳng ai có đủ dũng khí để làm bạn gái của anh ấy cả."
Cô B lại nói: "Thôi đi cô, trước khi kịp có được cái dũng khí thì cô hãy tự hỏi xem mình có lọt vào mắt anh ấy không đã rồi hãy nói."
Cô D nào đó hỏi: "Sao các cậu lại tự ti thế, chúng ta cũng đều xinh đẹp, thông minh cả, sao lại không có cơ hội chứ?"
Cô A, cô B, cô C đổ dồn mắt về cô D nhìn trân trối, rồi hất mặt hỏi: "Nhân viên mới hả?"
Cô D ngạc nhiên: "Mình nói gì sai sao?"
Cô A ngoắc tay gọi cô D lại gần nói: "Thế thì cô nên biết điều kiện đầu tiên để mất việc đó là làm bạn gái của anh ấy đó."
Cô D mặt đầy dấu ???????
Cô B cười nhạt giải thích thêm: "Anh ấy không muốn bạn gái là người làm cùng công ty, nếu làm cùng thì nên nghỉ việc. Mà bạn gái của anh ấy hình như chưa có ai qua nổi kỳ hạn một tháng."
Cô D vẫn ngây ngô hỏi: "Bạn gái làm cùng công ty có gì không tốt chứ, có điều kiện bên nhau bồi dưỡng tình cảm."
Cô C lắc đầu nhìn cô D: "Thế thì cậu không biết rằng phó giám đốc của chúng ta là người cực ghét chuyện tình ái bám vào công việc. Mà công việc ở đây tốt như vậy, nếu câu rùa vàng hụt mà mất mồi có phải đáng tiếc không. Hiểu rồi chứ!"
Cô D gật gật đầu rồi thở dài.
Người vừa được các cô gái bàn tán đó là Hoàng An Thiên, phó giám đốc và cũng là cháu trai duy nhất của chủ tịnh hội đồng quản trị công ty cổ phần đầu tư Gia An. Gia thế hiển hách, tốt nghiệp MBA tại Mỹ, vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng khiến cho anh có rất nhiều mỹ nữ vây quanh. Nhưng anh lại không thích có tình cảm với người trong cùng công việc vì nó sẽ ảnh hưởng tới phán đoán trong công việc và thật sự khó chấm dứt nếu anh cảm thấy không hợp. Mà sự thực cái tiếng thay đổi bạn gái trong vòng một tháng cũng thật là oan. Các cô gái cứ vây lấy anh, anh chưa kịp tìm hiểu thì đã bám lấy như đã là bạn gái của anh rồi, cho nên anh phải chuyển sự quan tâm sang người khác để ngắt cái đuôi cũ đi. Bản tính vốn lạnh lùng nên anh cũng chẳng thèm nghe thiên hạ đang nói gì về mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top