Chương 2

Có Nam Cung Xuân Thủy mang theo, Triệu Ngọc Chân cứ như vậy bình thản xuống núi Thanh Thành. 

Ở dưới chân núi, Triệu Ngọc Chân nhìn thoáng qua trước kia khó có thể vượt qua Thanh Thành sơn, lại nhìn Nam Cung Xuân Thủy, người trước mắt này quả nhiên là cao nhân. Ngay cả sư phụ cũng không có cách nào làm được, chuyện này với hắn mà nói cũng là tùy ý nhấc tay. Một lần nữa, hắn chân thành nói "Cảm tạ tiền bối."

Nam Cung Xuân Thủy lại khoát tay áo: "Đừng tạ ơn tới tạ ơn lui, cũng đừng gọi là "tiền bối", gọi nghe thật già. Ngươi không bái lạy dưới cửa ta, nhưng nếu ba năm nay đều phải đi theo ta, vẫn gọi một tiếng "tiên sinh" đi. " 

Triệu Ngọc Chân tỏ vẻ đã rõ, Lý Hàn Y ở một bên đối với vừa rồi phát sinh chuyện này còn có chút không hiểu. Nàng kéo ống tay áo Nam Cung Xuân : "Sư phụ, hắn là bạn cùng chơi mà ngươi tìm cho ta? Sau này đều phải theo chúng ta sao?" 

Nam Cung Xuân Thủy cười trả lời: "Đúng vậy, Tiểu Hàn Y có vui không? Ta thấy hai người rất hợp nhau" 

"Bình thường thôi, tiểu đạo sĩ ngươi nhớ luyện kiếm thật tốt, bằng không ta sẽ không để ngươi đi theo, thật là mất mặt" Lý Hàn Y trong lòng vui vẻ, ngoài miệng vẫn không được tự nhiên. 

"Tiểu tiên nữ, ta nhất định sẽ luyện kiếm thật tốt." Triệu Ngọc Chân vội vàng biểu lộ chân thành, trước kia hắn ỷ vào thiên tư xuất chúng của mình quả thật đối với tu hành không để ý lắm. Hiện tại lời nói của tiểu tiên nữ làm cho hắn có thêm cảm giác, quyết tâm bắt đầu từ ngày mai nhất định phải siêng năng học tập hơn. 

"Được rồi, chuyện luyện công sau này lại nói sau." Giọng điệu Nam Cung Xuân Thủy ôn hòa, "Chúng ta đi ăn cơm trước, vi sư đói bụng. " 

Ba người đến một thành cách núi Thanh Thành gần nhất, Triệu Ngọc Chân một đường nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên, đối với Nam Cung Xuân Thủy phản ứng bình thản, Lý Hàn Y lại rất khó hiểu. Triệu Ngọc Chân ngượng ngùng giải thích với nàng rằng mình cho tới bây giờ chưa từng xuống núi, mấy thứ này đều chỉ thấy qua sách, cho nên hắn cảm thấy mọi thứ đều rất lạ. 

Lý Hàn Y suy nghĩ về ngọn núi mình vừa nhìn thấy, mặc dù không có thể tính là nhỏ, nhưng vẫn ở trên đó quả thực nhàm chán, vì thế đối với việc này của tiểu đạo sĩ lại có thêm một phần đồng tình. Cô chạm vào tay áo của mình và thì thầm: "Nó quá nhỏ để vui chơi. Ta sẽ mang theo ngươi đi Thiên Khải, nơi đó kẹo hồ lô rất ngon."

Triệu Ngọc Chân vội vàng nói: "Được, tốt quá, bất quá ta vẫn muốn ăn đào. Trong thành Thiên Khải có đào lớn không?" 

"Đương nhiên, Thiên Khải cái gì cũng có!" Lý Hàn Y đáp, không quên vì tình yêu ăn uống của mình khẳng định "Đào nào có thể so với kẹo hồ lô, kẹo hồ lô mới là món ngon nhất trên đời này!" 

Nam Cung Xuân Thủy nghe hai người trò chuyện, vui vẻ nói: "Ngọc Chân, Hàn Y, nhìn kìa." 

Hai người nhìn theo hướng hắn ra hiệu, ven đường có một người bán hàng rong đang kêu bán đào vừa to vừa đỏ, một quầy hàng khác bán đầy hồ lô trong suốt. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy, Lý Hàn Y mở miệng nói trước : "Sư phụ." 

Nam Cung Xuân Thủy búng lên trán nàng: "Không phải mới ăn một cây sao? " Lại quay đầu cùng thần sắc vui vẻ nói: "Ngọc Chân, có muốn ăn đào hay không?" 

Triệu Ngọc Chân gật đầu mạnh: "Muốn!" Hắn lại khó hiểu nói: "Vì sao trên núi, hoa đào chỉ vừa mới nở, nơi này đã có đào ăn?." 

"Tháng tư nhân gian ngập hương thơm , núi cao có hoa đào nở rộ. Dưới chân núi với trên núi kém nhiều điều, sau này ngươi sẽ từ từ biết."Nam Cung Xuân Thủy sờ sờ đầu hắn. 

Lý Hàn Y nóng nảy: "Sư phụ, ta muốn ăn kẹo hồ lô!" 

Nam Cung Xuân Thủy gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười vô tội: "Các ngươi chậm rãi suy nghĩ đi, vi sư không có tiền."

Triệu Ngọc Chân ở trên núi không dùng được tiền, nghe vậy còn chưa kịp phản ứng. Nhưng Lý Hàn Y hiểu được, không có tiền là không ăn được kẹo hồ lô, nàng cố gắng mặc cả: 

"Sư phụ, hôm nay con không ăn chân gà đâu, con muốn đổi thành một cây kẹo hồ lô " 

Nam Cung Xuân Thủy thở dài nói: "Tiểu Hàn Y, chúng ta ngay cả tiền ăn cơm cũng không có."

 "Cái gì?" Lý Hàn Y kinh hãi, Triệu Ngọc Chân ở một bên cũng hiểu được không có tiền là một vấn đề nghiêm trọng. Hai người đều lo lắng, nhìn chằm chằm Nam Cung Xuân Thủy. 

Nam Cung Xuân Thủy chỉ mỉm cười: "Cái này có gì phải lo lắng không có tiền, tìm là được. " 

Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân đều cho rằng chuyện kiếm tiền chỉ do Nam Cung Xuân Thủy tận lực tìm là được, không nghĩ tới người lớn vô sỉ này lại tâm tư thoải mái nói: "Có hai người các ngươi, còn sợ không kiếm được tiền sao." 

Lý Hàn Y hiểu nhiều hơn một chút, nghe vậy sợ hãi. Lý gia Gia sẽ không muốn bán bọn họ đi chứ, nàng cho rằng cha là người không đáng tin cậy nhất trên đời, không nghĩ tới sư phụ còn hơn cả vậy. Nam Cung Xuân Thủy liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng, cười nói: "Nghĩ cái gì, biện pháp ta nói, là hai người đi bán nghệ. Ta sẽ ở bên cạnh bán thảm, tiền tự nhiên sẽ đến." Nam Cung Xuân Thủy nói làm liền làm, gõ cửa hàng ven đường mượn cồng chiêng, hét lên:

"Nhìn kìa, nhìn kìa. Ba người huynh muội chúng ta đến đây, đặc biệt vì mọi người đến một đoạn biểu diễn võ thuật, còn mời mọi người có tiền một tràng tiền, không có tiền xin cho khích lệ!" 

Sau khi hô lên, hắn ra hiệu cho hai người có thể bắt đầu. Lý Hàn Y nghĩ đến trước khi xuất phát, ông ngoại cho mình xem kiếm vũ, không được tự nhiên không chịu lên. Đây chính là một trong "Phong Nhã Tứ Kiếm" do Kiếm gia đúc, mới không phải dùng để làm chuyện này. Nam Cung Xuân Thủy cũng không bức bách nàng, chỉ cười nói: 

"Tiểu nha đầu còn rất sĩ diện" Hắn nhìn về phía Triệu Ngọc Chân: "Ngọc Chân, ngươi lên đi."

Triệu Ngọc Chân ngược lại không sao cả, nhấc đào mộc kiếm trong tay tới, hình thành một điệu nhảy cùng kiếm rất đẹp. Người vây xem mặc dù nhìn không hiểu Vô lượng kiếm pháp tinh diệu chỗ nào, nhưng cũng cảm thấy kiếm pháp này đẹp mắt, càng múa càng đẹp, vì thế nhao nhao khen ngợi. Nam Cung Xuân Thủy ở một bên đúng lúc mở miệng bán thảm nói: Ba người huynh muội chúng ta vốn là tới đây có việc, bất đắc dĩ trên đường gặp phải đạo tặc, hiện giờ đã là thân không có xu nào. Thân thích lại không biết đi đâu, kính xin các vị cho vài đồng tiền giúp đỡ." 

Mọi người nhìn dung mạo, khí chất của ba người bọn họ đều bất phàm, kiếm múa của tiểu đạo sĩ kia lại biểu diễn không tệ, cộng thêm những lần gặp phải này của Nam Cung Xuân Thủy nên cảm thông, hầu hết các khách đến xem đều hào phóng đóng góp. Nhiều người đã giải quyết được chiếc túi tiền rỗng của ba người, cứ dần dần đồng tiền được ném vào bát. Chưa bao lâu, trước mặt ba người liền bày đầy một đống đồng nhỏ. 

Nam Cung Xuân Thủy tạ ơn, thu hồi đồng tiền rồi đếm. Đem một nửa trong đó chia cho Triệu Ngọc Chân, đối mặt với ánh mắt khát vọng của Lý Hàn Y, hắn chỉ cười nói: "Tiểu Hàn Y đừng trừng mắt nhìn ta, không làm việc thì không nhận thù lao. Ta rất công bằng." 

Lý Hàn Y không phục nói: "Ai thèm chứ." 

Nam Cung Xuân Thủy cố ý trêu chọc nàng: "Ngọc Chân, bây giờ ngươi có thể đi mua quả đào của ngươi. Buổi tối chúng ta đi quán  ăn đùi gà lớn, người nào đó chỉ có thể nhìn thôi." 

Lý Hàn Y nuốt nước miếng, quay đầu, hừ lạnh một tiếng. Triệu Ngọc Chân cầm tiền mình bán nghệ kiếm được, đi đến mặt người bán hàng rong kia. Người bán hàng rong đã thấy tiểu thiếu niên chỉ nhìn chằm chằm vào trái đào rồi nuốt nước miếng, xoay người đi về phía người bán kẹo hồ lô kia. "Ta muốn một chuỗi đường hồ lô lớn nhất." Tiểu thiếu niên nói. Triệu Ngọc Chân đi về phía Lý Hàn Y, đem một chuỗi đường hồ lô mê người nhét vào tay cô. 

"Tiểu tiên nữ, cho ngươi." 

Lý Hàn Y kinh ngạc một chút: "Ngươi, không ăn đào?" 

Triệu Ngọc Chân gãi gãi đầu: "Là rất muốn ăn, nhưng tiểu tiên nữ thích ăn kẹo hồ lô." 

Lý Hàn Y trả lại hồ lô cho hắn: "Đây là ngươi kiếm được. Ngươi ăn đi." 

Triệu Ngọc Chân còn muốn từ chối, Nam Cung Xuân Thủy ở một bên đã nhìn không nổi. 

"Đừng nhường lại, hai người chia nhau ăn. Chúng ta phải đi tiếp, đi thôi. Hai ngươi ăn trên đường. " 

Triệu Ngọc Chân nhìn về phía Lý Hàn Y: "Ta làm sao cảm thấy Nam Cung tiên sinh có chút tức giận?" 

Lý Hàn Y cũng không hiểu: "Sư phụ có đôi khi chính là kỳ quái, thói quen cũng rất kỳ lạ. " 

Thính giác hạng nhất Nam Cung Xuân Thủy: Đó không phải là tức giận, mà là chua. Các ngươi mới mấy tuổi, nhất là Triệu Ngọc Chân kia, sao lại hiểu chuyện như vậy! Hắn nghĩ, có lẽ mình đã đến lúc đi Tuyết Nguyệt thành tìm nàng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top