Chương 4: Sát thủ
Phần 1.
haiz…….
- Anh bảo em ko nghe, giờ thì đẹp rồi đành phơi nắng nhá.
Anh Nam thở ngắn thở dài than vãn thay Hạ Dương.
- Ko sao á, Tắm nắng sớm rất tốt cho sức khỏe mà hihi. Nàng
cười trừ
- Vậy thì em phải cảm ơn thầy giáo của em rồi? Nam nhắc
nhở Hạ Dương.
- haizzzzz…..nàng buồn chán nản. Ông thầy chết tiệt. Nàng
rủa thầm. Cùng với đó là dùng ánh mắt sát thủ nhìn chằm
chằm vào con Mercedes gần đó. Nếu dùng ” Cửu âm bạch cốt
trảo” để tặng cho nó vài vết xước thì sao nhỉ? Nàng cười thầm
với âm mưu của mình.
Đáng tiếc! Ánh mắt đó trong sự quan sát của người nào đó thì
lại là sự thán phục, mơ ước;
- Thôi đi cô! Trên đời làm gì có lọ lem biến thành công chúa
đâu, Em đừng mơ mộng cho mất công. Thầy giáo em quả ko
phải người thường ha có oto đẹp vậy!
Nàng phá ra cười thầm nể phục trí tưởng tưởng của anh bảo
vệ.
- Em ko có muốn làm công chúa nhá! Em là muốn làm nữ
hoàng kia. Nàng cười ha hả.
- Thật là..? ko còn thục nữ gì cả. Lên lớp em mau hết tiết rồi
đó.
- Tuân lệnh! em đi ngay đây. Dù sao ngồi cùng anh em bụng
em rất nguy hiểm, dễ vỡ lắm áh. Nàng trêu anh 1 câu rồi bỏ
lên lớp.
….
- Ê… này! Sao rỗi ko thèm nói chuyện với tao sao?
Im lặng.
- Rồi tao xin lỗi. ko nên làm ảnh hưởng đến mày ha. Dù sao
sau đó thầy cũng biết tao là Hạ Dương ko phải Thùy Dương
mày rồi mà? Nàng xuống nước cầu xin đứa bạn thân.
- Đồ ngốc!
- Ha? Sao lại chửi tao?
- Mày ko chịu nhìn tao gì cả, sao lại chọc lão? Cứ hát 1 bài
thì chết à?
- Ừ, tao ko chết mà chúng mày sẽ chết đó! Nàng biện minh
rồi ngồi vào chỗ.
……..
- Ê mày! Sao lại là ông ấy? 1 tiết toán thôi mà? Nàng kéo áo
Thùy Dương ở bàn trên nói nhỏ.
- Đổi TKB rồi, quên à? Thùy Dương nhắc nhở bạn.
- A ta quên mất. Nàng hét nhỏ trong miệng.
- Nào cả lớp trật tự chúng ta vào học tiếp. Tiếng ông thầy
vang lên cắt đứt cuộc chuyện của nàng.
Thay đổi chiến thuật.
Tiếp tục buôn dưa.
Chiến thư bay đi bay lại ầm ầm.
- Lớp mình nghe vẻ sợ lão tự nhiên im nhỉ? Hạ Dương phát tín
hiệu đầu tiên.
- Tất nhiên! chủ nhiệm mới đó bà
Choáng! ko nói được gì.
- Lão vào lớp mặt lạnh như tiền nói độc mỗi câu: Tôi là Vũ
Như Phong, từ giờ sẽ chủ nhiệm lớp này. chúng ta vào học. cả
lớp mình sốc ko dám hé răng.
- Sao lại thế? Chết tao rồi.
- Mai Hắc đế nghỉ sinh em bé rùi. Lão vào chủ nhiệm lớp
mình đó. Nãy nháy mày mấy lần mà ko thèm nhìn về phía tao,
tức muốn chết.
- Híc. ko cố ý. Tại tao đang tức lão vụ ngã xe.
- Mày ngã xe?
- Ừ hồi sáng. Vượt đèn đỏ, lão tông vào tao.
- Vậy thì tức gì? mày sai còn j?
- Lão ko đền bù tao, cò kèo mãi mới đưa tao 500k. Nàng cố
tình ẻm vụ mèo đen mèo trắng.
- Mày sai mà lão cũng trả tiền sao? nhiều vậy nữa? Sửa xe
hết bao nhiêu?
- 18k.
- hehe lời to! Sữa chua nếp cẩm nhá!
- Cẩm cái đầu mày! lão thù tao vụ 500k đó mới ko cho tao
vào lớp á. giờ lại còn là chủ nhiệm? Sát thủ! Giết người ko
dao! Tao sống sao đươc?
- Ừ. vậy làm hòa đi. Xin lỗi lão là xong. Dù gì cũng là thầy,
chắc lão ko nhỏ mọn mà ko tha thứ cho mày.
- Ko thèm. Lão sai! Lão….nàng còn chưa viết xong thì sát thủ
kề dao tới:
- Hạ Dương! Lên giải bài này cho cả lớp. Mang tờ giấy của em
lên đây.
aaaaaaaa nàng than khổ trong lòng. Chết chắc rồi. Đứng như
‘chờ chồng” tại chỗ ko xê dịch được bước nào mà trong lòng
đang kêu gào thảm thiết
- Nhanh!
Nàng hậm hực mà run sợ chậm chạp lên bảng.
2 tay bất đắc dĩ đưa cho thầy “bức thư tình” công khai!
Có người nào đó mặt chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh sang
tái, từ tái mà thành tím… Gió bão nổi lên rồi.
- Chiều thứ tư 2h mời phụ huynh đến trường gặp tôi. chàng
nhẹ nhàng ‘tuyên án’.
oaoa……khóc trong lòng. Kêu gào thống thiết ” Tôi muốn tự
sát trời ơi!”
haiz……..
Làm sao đây?
Nàng lại ghi kỉ lục mới rồi.
Có bao giờ mà bố mẹ lớp trưởng phải đến gặp thầy giáo chưa
a?
Hạ Dương ơi là Hạ Dương.
Ngươi chết lần nữa rồi.
Làm sao có thể nói với mẹ chuyện này đây?
Thở dài……….
- Mẹ! Con đã về ah. Nhà mình có khách hả mẹ? Nàng lên
tiếng hỏi khi thấy 1 đôi giày đen trước cửa nhà mình.
- Ừ! Chào anh Tùng đi con. Hàng xóm mới nhà mình đó.
- Chào anh, em là Hạ Dương, rất vui được…tiếng “quen anh”
còn chưa kịp nói ra, Hạ Dương choàng thực rồi, ko cất lên lời,
vì…
Có ai đó quay người lại nhìn cô mỉm cười:
- Chào em!
Woa… trai đẹp nha!
Hôm nay nàng có duyên gặp trai đẹp nha.
Chàng đang nhìn nàng mỉm cười nữa chứ, tim ko chịu được
sắp nhảy ra ngoài rồi.
- Anh từ giờ là hàng xóm mới nhà em ạh? Nàng nhu mì hỏi
nhỏ, cảm giác như hiền đi 90%.
- Ừ,đúng vậy! Anh mới chuyển đến hôm nay. Rất vui được biết
em, sau này cần em chiếu cố nhiều.
- Ko có ah! Nhất định em sẽ giúp anh, có chuyện gì chưa rõ
anh cứ hỏi em, kể cả chuyện bà bán phở em cũng biết bao
nhiêu tuổi đó. Nàng nhoẻn miệng cười.
- Ừ vậy thì sau này nhờ cả em. Tùng cũng cười vì sự trêu đùa
của nàng. Buổi tối anh có một bữa tiệc nhỏ mời mọi người
xung quanh nhà, em cũng sang cho vui ha.
- Em cũng có phần ha? hihi e nhất định sang ạh!
- Ừ vậy hẹn gặp lại em. Anh giờ phải qua nhà bên chào hàng
xóm mới nữa a. Tùng lên tiếng xin phép ra về. Cô lo cơm
nước đi ạ, cháu xin phép, buổi tối cô cũng nhớ sang đấy nha!
- Ừ cháu cứ đi đi, nhà mới còn nhiều thứ phải thu xếp lắm.
- Dạ, cháu chào cô. chào em! Quay sang nàng tiếp tục mỉm
cười.
…………..
- Lại tắm rửa rồi ăn cơm con, người ta đi từ lâu rồi. Mẹ Hạ
Dương cười trước sự ngơ ngẩn của cô con gái.
- a, nàng hồi tỉnh, vâng ạ!
……..
Bữa trưa.
- Buổi chiều con rảnh ko? đi mua quà gì đó tặng cho nhà
hàng xóm nha.
- Dạ con sẵn sàng ha, lúc nào con cũng rảnh hết. Nàng hi hi
ha ha cười.
Còn bà Xuân thì lắc đầu ngán ngẩm, bà ko có lạ thói xấu của
con gái nha. haiz….
Bữa trưa qua đi mà nàng vẫn chưa cách nào nói với mẹ về
việc đại sự, Bà “vinh dự” được gặp giáo viên chủ nhiệm mới
của nàng. Thở dài chán nản. Cứ thế này thì thành bà già sớm
thôi. Tìm chuyện gì vui vui để làm vậy.
…
- Bà ăn chưa?
- Sao? ko dưng lại quan tâm nhau thế? Có chuyện gì muốn
nhờ tui?
- Ko có a. Luôn nghĩ xấu bạn bè thế cô. Đã vậy ko thèm khoe
nữa. haizzz chớ có hối hận nhá…
- Ê có gì mới thế hả? Định giấu tui hở?
- Ko có, tại có người ko muốn nghe thôi.
- Tui ko nói là ko muốn nghe nhá. Thùy Dương trong điện
thoại cố phản bác.
- Ừ tha cho cô đó. Nhà tao mới có anh hàng xóm mới dọn
đến đó. đẹp trai cực kì….Nàng ngân dài giọng quảng cáo.
- hê tưởng gì. Lại mê rồi chứ gì? Có đẹp như Gió bão đại ca
ko?
Gió bão đại ca là danh hiệu mà tụi lớp nó dành tặng ông thầy
chủ nhiệm “yêu quý” đó. Vậy là Bà chằn bị tước mất vị trí
quán quân của giải ” Giáo viên khó nhằn” ở trường nàng rồi.
- Ê nói tao mới nghĩ ra ha, Anh Tùng cũng có nét giống giống
với Gió bão đại ca đó.
- Tùng nào? Thùy Dương ko hiểu
- Là hàng xóm mới nhà tao đó.
- A, ra thế. Trông thế nào?
- Ừ, chàng cao, hơi gầy, đeo cặp kính tri thức 15.000 đó, nhìn
thư sinh…tóm lại là rất đẹp…nàng ko có nghĩ thêm được gì để
nói.
- Haha tiếng cười Thùy Dương vang lên bên kia đầu dây…
tưởng gì, tri thức 15k mà mày cũng mê à?
Kính 15.000 là sự tích của các chàng trong lớp nàng. Vì ko
cận mà cứ thích đeo kính cho giống với người trí thức cao, mà
toàn mua kính giả giá 15k nên được các nàng đổi tên cho
xứng với người thôi.
- Tao nói là nói thế chứ ko phải 15k đâu, hàng xịn đó, cận
thật mày ạ, nhưng nhẹ độ thui.
- Ừ khen nức nở thế hôm nào tao phải qua nhà mày 1 chuyến
nhá haha
- Mơ đi cô, chàng là của tao nhá, cấm bén mảng, ko được có
ý đồ bất chính với chàng ha.
- Kinh! giữ như giữ của, ai là của bà chứ? Thế còn anh chàng
khoai nướng của bà đâu rồi? quên được rồi sao?
…..
Im lặng.
Thùy Dương biết mình lỡ miệng rồi. Cáo lui trước thôi:
- Xin lỗi mày, bố tao gọi, tao cúp máy đây.
- Ừ. bye! Nàng buồn bã đáp lại rồi cụp máy.
Đứng trước cửa nhà anh hàng xóm mới, Hạ Dương hít vào thở
ra liên tục.
Nàng đang lấy dũng khí bấm chuông cửa đó mà.
haizzzz…
Nàng đã tốn bao nhiêu là nước bọt mới thuyết phục được mẹ
để nàng sang dự tiệc thay mẹ đó.
Tất cả hi sinh vì ” người đẹp” mà.
ring….ring….
xoạch!
Ma! Nàng nhìn thấy ma. Từ hồi nào mà anh Tùng đẹp trai, trí
thức của nàng biến thành ông thầy chủ nhiệm thế này?
Vậy nên mà miệng nàng đang mở to hết cỡ, muốn hét mà ko
hét được như thế này, khiến ai đó kinh hãi gấp trăm lần,
tưởng có người điên muốn vào nhà mình chứ.
- Sao lại là em? chàng khó hiểu hướng Hạ Dương đặt câu hỏi.
- Á! ko phải ma nha, là người đó, biết nói chuyện nữa kìa. Sao
thầy lại ở đây? Nàng thực ko có hiểu gì hết nha.
- Đây là nhà tôi. Chàng hướng nàng giải thích. còn em?
- Em…em..m
- A, Hạ Dương đến rồi đó hả? vào nhà nhanh đi, giúp anh bày
món ăn lên bàn nào. Chưa kịp trả lời ông thầy thì tiếng Như
Tùng vang lên, quả là cứu tinh mà.
- ha? Sao ko vô? Tùng khó hiểu nhìn anh trai? Anh còn đứng
đó làm gì? Ko nhường đường sao? Tránh ra, để em. Cùng với
miệng nói, tay cũng hành động, kéo rộng cánh cửa sắt chào
đón Hạ Dương .
Trong khi đó, có người nào đó ko phải là sững sờ, ánh mắt
pha chút lạnh lùng nhìn chằm chằm, chờ đợi lời giới thiệu của
em trai.
- Anh hai, đây là cô bé đáng yêu em nói qua với anh hồi chiều
đó, nhà ngay sát vách nhà mình. Nói rồi quay qua Hạ Dương:
” Đây là anh trai anh, em gọi là anh Phong được rồi”. Nhoẻn
cười tự nhiên thật làm người ta thần điên bát đảo. Đáng tiếc
bây giờ Hạ Dương ko có nhìn đến a, nàng đang quá ngỡ
ngàng với sự thật này đó.
Vì sao ư?
Giấc mộng vỡ tan tành, kế hoạch chinh phục người đẹp đổ bể
vì một người ko đáng xuất hiện.
Thế nào mà từ một người đụng vô nàng lại thành thầy giáo,
từ thầy giáo lại thành thầy giáo chủ nhiệm, từ chủ nhiệm lại
thành “hàng xóm” thế này?
Vậy là ngày ngày tuần tuần phải gặp lão, ko ở lớp thì ở nhà?
Như vậy liệu nàng có ăn nổi cơm ko đây?
Sát thủ giang hồ!
Xuất hiện bất thình lình.
Một chưởng giết chết nàng ngay tức khắc.
Sợ hãi mà than thầm trong lòng.
Từ nay cố gắng mà chung sống hòa bình với “gió bão đại ca”
thôi.
Đau khổ là khi trong lòng như găm ngàn vạn mũi tiêm mà ko
được gào thét thay vì nở nụ cười tươi, rạng rỡ hết sức, giống
như chưa bao giờ được cười chính là Hạ Dương nàng:
- Thầy! thì ra thầy là anh trai anh Tùng ha? Vậy từ giờ là
hàng xóm nhà em rồi, mong thầy chiếu cố, lỗi lầm gì cũng
đừng để bụng ha? Tranh thủ sự đồng tình ủng hộ.
- Thầy? Như Tùng ngạc nhiên hướng đến phía anh trai chờ
đợi.
- Ừ, hôm nay anh mới nhận lớp, Hạ Dương là học sinh của
anh. chàng nói vắn tắt tình hình.
- Anh vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Như Tùng hơi nhướng mày
nhìn anh trai. Ngập ngừng rồi cười lớn: “ha ha vậy là người
quen cả, vào nhà nhanh thôi”. Dù sao cũng ko nên nói chuyện
này trước mặt Hạ Dương, mình sẽ hỏi sau vậy.
Hạ Dương mặt ngây ngô ko hiểu gì hết á. Từ bỏ với ko từ bỏ
cái gì cơ? Mà thôi kệ, vào nhà trước đã, đứng nãy giờ mỏi
chân rồi.
Vậy nên suốt bữa cơm, Hạ Dương ăn ko vô, thật sự là có sơn
hào hải vị cũng ko thấy ngon nha. Tâm trạng ko được yên,
mắt nhìn bát cơm, tay cầm đũa mà mấy lần còn đút nhầm
thức ăn vào mũi nữa. Ko biết là mọi người có nhìn thấy ko
nữa. haizzzzz…… thở dài chán nản. Ông trời quả là tuyệt tình,
ko cho nàng 1 con đường sống mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top