Chap 34
Công việc đã xong hết nhưng Taehyung vẫn đang ngồi ở phòng làm việc tại công ty. Đêm nay anh không muốn về nhà! Nghĩ đến nhà bỗng anh bật cười! Căn nhà ấm cúng anh sống ngày nhỏ cùng với ba và mẹ sau đó đã trở nên lạnh lẽo khi mẹ anh mất. Vài tháng sau đó ba anh dẫn về một người phụ nữ và một đứa bé gái. Con bé đó cùng huyết thống với anh, hay cùng cha khác mẹ là chuẩn nhất! Mối quan hệ giữa ba và anh trở nên tệ hơn chính là khi có sự xuất hiện của hai người họ! Miệng anh trở nên cay đắng vì hương vị giả tạo của tuổi thơ!
Trái tim anh từ đó dần dần trở nên nguội lạnh. Anh dường như không còn có thể mở lòng với ai trừ cô bé anh đã gặp lúc năm tuổi. Đến năm ba trung học, bỗng một ngày có hai học sinh một nam một nữ chuyển vào lớp anh. Anh nhớ rõ hôm đó - một ngày cuối tháng tám, không khí đã bắt đầu se se lạnh, không còn nóng bức, oi ả nữa! Anh nhớ nụ cười tỏa nắng của cô gái khi giới thiệu bản thân trước cả lớp. Anh nhớ cô đã cười thật tươi với anh khi nói "Chào cậu ..."
Cô gái hôm ấy đem đến cho anh một cảm giác quen thuộc, một cảm giác ấm áp đến khi lạ. Có phải vì anh đã say ánh mắt ngày ấy? Phải! Ánh mắt ấy ... anh say cả cuộc đời này! Cái dư vị ngọt ngào ở đầu môi mỗi lần hôn cô hay mỗi lần được vòng tay ôm lấy cô, thậm chí chỉ là mỗi khi vô tình chạm tay ... bây giờ anh nhớ quá! Bỗng chốc, anh cảm thấy nôn nao, muốn chạy đến nhà cô, bắt cô lại, giữ chặt cho riêng mình. Nhưng điều đó là không thể! Eunso có quyền tự do! Anh không thể ép buộc cô ở bên anh, không thể nào nắm chặt tay cô rồi bảo "Em chỉ được là của anh!" ...
Ngày mai cô về Mĩ, tất nhiên vẫn có thể quay lại nhưng không biết sao anh lại cảm thấy nếu lần này không giữ cô lại được thì cô sẽ tiếp tục rời bỏ anh như bảy năm trước ... thậm chí sẽ không bao giờ gặp lại nhau ... Anh ban đầu là định hôm nay sẽ tìm mọi cách, kể cả ép buộc để cô ở lại Hàn Quốc nhưng khi nghe cô nhắc về Jimin. Đôi mắt của cô khi ấy ... phải chăng đã dành trọn trái tim cho Jimin?
Kể từ hôm Eunso nhớ lại, mỗi lần cùng nhau tụ họp, anh không còn có thể đoán được ý nghĩ của cô thông qua đôi mắt trong veo kia nữa! Nụ cười của cô cũng chả còn hạnh phúc ngập tràn như ngày đầu gặp mặt nữa! Cô cười nhưng sao anh lại cứ thấy như cô đang khóc?
Eunso à! Anh phải làm sao với em đây?
Sau câu nói của Eunso, sự im lặng tràn đến, bao kín khắp căn nhà. Jimin nhìn sâu vào mắt Eunso nhưng không thể hiểu cô đang nghĩ gì.
- Em vẫn tưởng đêm đó ... Đồ ngốc của anh, hôm đó giữa chúng ta chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, vì thế nên ... em không cần phải ...
- Em biết!
- Eunso! Em hỏi anh như vậy ... rốt cuộc ý em là gì? Hay là em thương hại anh?
- Anh à ...
- Thôi! Em về phòng đi! Anh còn việc phải làm!
- Nhưng mà ...
- MAU!!!
Nhìn anh nổi nóng, tức giận, cô biết dù bây giờ có nói gì anh cũng không muốn nghe. Tốt nhất hãy để ngày mai ...
Eunso về phòng, lấy quyển nhật kí mà cô cất ở chiếc khe bí mật được giấu sau bàn trang điểm ra xem. Chiếc bìa màu xanh da trời nay đã ngả qua màu xanh lá úa. Cũng phải! Lâu lắm rồi! Đây là quyển nhật kí đầu tiên cô có. Chính xác hơn là được Jimin tặng năm 9 tuổi.
Cô không phải là người hay viết nhật kí, chỉ khi có tâm sự mới viết. Đến hiện tại, cô chỉ có hai quyển. Đây là quyển thứ nhất, quyển còn lại cô bắt đầu viết từ hồi mới chuyển lên Seoul.
"Ngày X tháng Y năm Z
Sinh nhật 9 tuổi
Anh Jimin tặng quyển sổ này cho mình!
Anh bảo khi không vui hãy viết hết tất cả vào đây!
Từ giờ chúng ta hãy là bạn tốt của nhau nhé Nhật Kí!"
Trang 01
"Ngày A tháng B năm C
Nhật kí thân yêu!
Hôm nay vì mình mà Jimin đã đánh nhau với bạn nam lớp 8C do cậu ta ghẹo mình.
Anh ấy bị xướt vài đường ở má, mình mong sẽ không để lại sẹo.
Jimin thật tốt quá!"
Trang 109
"Hôm nay đã có một chị tỏ tình với Jimin. Nhưng anh ấy không đồng ý.
Mình có hỏi thì anh bảo không thích người hơn tuổi!
Mà dạo này Jimin rất lạ! Mỗi lần Hoseok rủ mình đi ăn kem lại không cho! Lại còn giành đem bánh qua cho anh hàng xóm nữa! Thật kì lạ nhỉ?"
Trang 141
" Sinh nhật 15 tuổi
Hôm nay mình bỗng thấy Jimin đẹp như tiên tử!
Hôm nay mình bỗng nhận ra ... mình thích anh nhưng ... không phải giống như em gái thích anh trai ..."
Trang 152
"Hôm nay năm học mới bắt đầu! Lên lớp 10 mình phải cố gắng trưởng thành hơn!
Mà hôm nay Jimin và một bạn nữ lớp bên chính thức trở thành một đôi nam thanh nữ tú của trường ...
Vì vậy ... từ hôm nay ... mình nhất định chỉ thích anh như anh trai thôi!
Đây cũng là trang cuối cùng rồi nhỉ? Tính ra Nhật Kí và mình cũng đã bên nhau lâu lắm rồi! 7 năm rồi ... Tạm biệt!
The end
Vẫn là đám bạn hay cùng cô đến tiệm bánh SUGA nhưng nay tất cả đã trưởng thành. Hôm nay họ ra sân bay tiễn cô.
Ôm mỗi người mỗi lần, những lời tạm biệt, những lời hứa hẹn rồi lại một lần nữa ôm nhưng lần này thật chặt ...
Tạm biệt!
Chuyến bay từ sân bay Gimpo-Seoul-Hàn Quốc đến Los Angeles-Mỹ vào lúc 2 giờ chiều đã cất cánh!
Jimin và Taehyung rủ nhau đến quán bánh gạo ngày trước. Bao kỉ niệm thời học sinh gợi lên trong kí ức của họ. Họ nhớ có hôm không biết Eunso buồn bực chuyện gì nên gọi loại cay nhất. Vì cay quá nên vừa ăn, vừa xuýt xoa, nước mắt cũng rơi lộp độp. Nghĩ lại vừa thấy thương vừa buồn cười ...
Thông báo khẩn chuyến bay từ sân bay Gimpo-Seoul-Hàn Quốc đến Los Angeles-Mỹ vào lúc 2 giờ chiều nay, hiện đã mất liên lạc sau 30 phút khởi hành do ảnh hưởng của cơn bão từ phía Đông Bắc. Hiện các cơ quan chức năng đang tìm cách định vị lại chiếc máy bay ...
Họ bàng hoàng, cổ họng khô khốc, miệng lắp bắp
- Jimin ... cậu ... cậu ... liệu đó ...
- Không ... không thể nào!
Họ đồng loạt rút điện thoại ra, cùng chung một ý định nhưng lại nhận ra lúc nãy đã chính mắt họ nhìn thấy Eunso đổi điện thoại sang chế độ máy bay.
Jimin vò đầu, ôm mặt, mắt anh rưng rưng như sắp khóc. Anh hối hận nhiều lắm! Ước gì tối hôm qua anh không nặng lời với cô ... ước chi hôm trước anh nhất quyết không cho cô quay về Mĩ ... phải chi hôm qua thay vì nổi giận, anh nắm tay cô, cùng cô đi hết chặng đường đời ... thì Eunso của anh đã không phải rơi vào tình cảnh này. Phải làm sao đây? Nếu cô thật sự mệnh hệ gì anh biết sống sao trong quãng đời còn lại?
Taehyung trầm lặng đến kì lạ. Mắt anh nhìn vào màn hình nhỏ trong quán ăn, đâu đó là sự hy vọng nhận được tin lành. Phải chi sáng nay anh cầu xin cô ở lại ... đáng ra anh phải bắt cô ở cạnh cho dù đó có là cướp đi sự tự do của cô ... lẽ ra hôm ở sông Hàn anh phải vứt bỏ đi sự đố kị khi cô nhắc đến Jimin rồi cầu hôn cô ... Ông Trời liệu có mắt không? Tại sao ông lại tàn nhẫn nhiều đến như vậy? Ông tàn nhẫn với anh là được rồi, cớ sao bây giờ lại còn trêu đùa Eunso của anh? Rốt cuộc là tại sao?
Những người khách ở quán nhìn hai người đàn ông rơi lệ mà họ cũng thấy đau lòng theo.
Rõ ràng lúc nãy họ còn cười đùa, một lúc sau bỗng im lặng thấy kì lạ. Đúng là cuộc đời! Không thể đoán trước điều gì!
Tiếng chuông cửa quán khẽ leng keng, leng keng, khách hàng ra ra, vào vào ...
...
Chào mọi người! Mọi người thi cử thế nào rồi? Tôi sẽ kết thúc kì thi vào ngày 27 tháng 12 và hiện tại tôi đang bận ôn tập để có kết quả thật tốt nên sẽ không ra chap mới cho đến khi thi xong. Mong mọi người thi thật tốt, đạt được kết quả mong muốn nhé! Tôi cũng sẽ cố gắng làm bài thật tốt, tâm trạng thật vui để không viết ngược các nhân vật nữa!
Tôi sẽ quay lại sớm thôi! Love you! ❤ Purple you! 💜
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top