P3
"Thật hay đùa thế?"
"Cái này mà còn giả được sao? Chồng tôi ở trong đội cứu hộ, nghe nói sau khi th.i th.ể được vớt, mặt mũi bị hủy hết, trên người người đó cũng không có đồ vật gì có thể dùng để x.ác nhận thân phận, chỉ biết là một người phụ nữ, bây giờ vẫn đang x.ác minh thân phân, tìm người nhà."
...
Biển Tây?
Đồng Khiết mỗi năm đều tới nơi này vài ba lần.
Không biết vì sao, nghe đến đây, trong lòng Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia bất thường.
Anh dừng bước, lạnh lùng nói: "Công việc của văn phòng tổng tài ít lắm hả? Mà lại để mấy người rảnh rang như vậy?"
"Mạc tổng!"
Mấy thư ký bị dọa sợ, liên tục xin lỗi, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Mạc Thiệu Khiêm ra khỏi công ty, chuẩn bị lên xe, từ đằng sau bỗng có một giọng nói quen thuộc gọi anh lại.
"Thiếu Khiêm!"
Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt mặc váy trắng, tóc dài, mặc áo choàng, mặt mũi hớn hở chạy về phía anh.
Nhưng ngay lúc cô ta dừng lại trước mặt anh, Mạc Thiệu Khiêm vô thức lùi lại nửa bước.
"Thiệu Khiêm..."
Đồng Tinh Nguyệt nhìn anh với ánh mắt khó tin, sau đó như nghĩ đến điều gì, gấp rút giải thích: "Thiệu Khiêm, bây giờ anh đã ly hôn với Đồng Khiết rồi, không cần tuân theo ước định không được gặp mặt em của anh với Đồng Khiết trước đó nữa.
Chính là vì ước định.
Cô ta và Mạc Thiệu Khiêm, rõ ràng ở cùng một thành phố, nhưng đã ba năm rồi chưa gặp nhau.
Cô ta tưởng sau khi nói xong, Mạc Thiệu Khiêm sẽ lập tức bước về phía trước ôm lấy cô ta vào lòng, dù sao mấy năm nay, họ đều rất mong nhớ nhau, nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ đứng nguyên tại chỗ, mày càng nhíu chặt.
Sao em lại biết anh và cô ấy ly hôn rồi?
"Đồng Khiết tự nói đó."
"Cô ấy tự nói?"
"Đúng vậy, nghe nói sáng sớm mấy hôm trước, trong giới lan truyền tin tức anh và cô ấy đã ly hôn, nói gì mà anh rất tốt, cô ấy với cao, giờ cả giới đều biết hết rồi."
Đột nhiên nhớ đến điều gì, Đồng Tinh Nguyệt tiếp tục nói: "Thiệu Khiêm, anh đang định về nhà họ Mạc sao? Bác trai, bác gái có lẽ cũng đang tìm anh vì chuyện này, chắc họ đang tức giận lắm, mấy ngày nữa rồi anh hẵng về thăm hai bác."
So với cô ta, bố Mạc mẹ Mạc đều thích Đồng Khiết hơn, lần này biết họ ly hôn, đương nhiên sẽ không để yên.
Mạc Thiệu Khiêm mãi vẫn chưa hồi thần.
Mấy ngày trước?
Đó chẳng phải là ngày cô đề nghị ly hôn, anh rời khỏi nhà hay sao.
Cô lại còn phát tán tin họ ly hôn cho cả giới biết nữa.
Cho nên, lần này cô thật sự là muốn ly hôn?!
"Thiệu Khiêm, sao thế, anh không vui à?"
Đồng Tinh Nguyệt tâm tư tinh tế, chỉ một ánh mắt là đã nhìn ra sự bất thường của Mạc Thiệu Khiêm.
Không vui?
Có thể ly hôn, có thể hoàn toàn buông bỏ Đồng Khiết, sao anh lại không vui cơ chứ?
"Không có." Mạc Thiệu Khiêm nói, "Đây là tin tức tốt nhất mà anh nhận được trong mấy ngày nay cho đến bây giờ."
Anh rũ mắt, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh.
Bỗng nhiên nhớ đến ngày kết hôn, cảnh tượng Đồng Khiết vô cùng thành kính mà đeo nó vào ngón tay vô danh của anh, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt long lanh như đong đầy nước.
"Mạc Thiệu Khiêm, em giao cả đời này của mình cho anh, hãy chăm sóc em thật tốt nhé."
Cô không phải giao cả đời mình cho anh.
Mà dùng thứ này, vọng tưởng trói buộc đời này của anh.
Nghĩ đến đây, anh tháo chiếc nhẫn đã đeo ba năm trên tay xuống, tiện tay ném lên bãi cỏ.
Tốt lắm.
Kể từ nay về sau.
Không còn trói buộc.
Cũng không còn cầm tù nữa.
------------
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng vẫn không về nhà họ Mạc.
Điện thoại bố Mạc mẹ Mạc gọi tới anh cũng cúp máy hết.
Anh và Đồng Khiết đã ly hôn rồi, đây là sự thật không thể chối cãi, huống hồ người đề nghị ly hôn trước là cô ấy.
Anh không thể đưa cô con dâu khiến bố mẹ hài lòng này về nhà được nữa.
Mấy hôm nay, người duy nhất mà anh bằng lòng gặp là Đồng Tinh Nguyệt.
Không còn sự ràng buộc không được gặp nhau, Tinh Nguyệt một ngày mấy lần gọi điện thoại cho anh, hẹn anh cùng ra ngoài.
Có lúc là tản bộ, có lúc là ăn cơm, có lúc là đến những nơi trước kia từng đến để ôn lại kỷ niệm.
Tất cả dường như đều quay về trước kia.
Nhưng, đó cũng chỉ là... dường như.
"Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm..."
Nhà hàng Tây lãng mạn với ánh nến lung linh, bên tai truyền đến tiếng gọi dịu dàng, mạch suy nghĩ của Mạc Thiệu khiêm đột nhiên được kéo về, anh nhìn Đồng Tinh Nguyệt: "Hử? Sao thế?"
Đồng Tinh Nguyệt cắn môi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô ta vẫn không kiềm được mà nói: "Thiệu Khiêm, có phải anh có tâm sự gì không?"
Những ngày này, tuy họ luôn ở bên nhau nhưng cô ta lại cảm thấy sự chú ý của anh chưa từng tập trung trên người cô ta.
Rất nhiều lúc cô ta cảm thấy trái tim của anh không ở đây.
Hình như... anh đang nghĩ về người nào khác.
Mạc Thiệu Khiêm sững người trong khoảnh khắc, giây tiếp theo trên mặt vẫn là bộ dạng lãnh đạm như nước: "Không có, chỉ là gần đây bệnh mắt lại tái phát."
Đồng Tinh Nguyệt ngơ ra, lập tức nói: "Mắt lại có vấn đề gì sao, có cần em cùng anh đi bệnh viện kiểm tra không?"
Ba năm trước, sau khi cô ta biết được Mạc Thiệu Khiêm phải kết hôn với Đồng Khiết, dưới cơn tức giận đã bỏ nhà đi. Trong lúc Mạc Thiệu Khiêm đi tìm cô ta, do quá sốt ruột nên đã lái xe t.ông vào cầu, dẫn đến mù cả hai bên mắt.
May là nửa năm sau tìm được giác mạc phù hợp mới có thể khôi phục.
Đã trôi qua thời gian lâu như vậy rồi, không lẽ lại xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Mạc Thiệu Khiêm ngữ khí mềm đi mấy phần: "Không sao, anh tự đi một mình được."
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm đến bệnh viện theo lịch hẹn.
Anh tìm ngay được bác sĩ chủ trị của mình là bạn thân nối khố chơi với anh từ nhỏ tới lớn, Dung Thâm.
Dung Thâm biết mắt anh có vấn đề, lập tức kiểm tra một lượt cho anh, sau khi có báo cáo kết quả kiểm tra liền nhìn mấy lượt, vừa nhìn vừa nói: "Không có gì bất ổn cả, sau khi phẫu thuật cậu vẫn luôn bình phục rất tốt."
Mạc Thiệu Khiêm bây giờ mới mở miệng: "Tôi không phải là mắt không khoẻ, tôi..."
Trong lòng không khoẻ.
Nhưng câu cuối cùng đó anh vẫn không nói ra miệng.
Anh không dám nói, thậm chí không dám hé răng nửa lời.
Mấy ngày nay cuộc sống của anh biến thành một mớ bòng bong.
Tim của anh cũng là một đống tơ vò.
Bởi vì anh phát hiện, rõ ràng tất cả đều trở về vị trí ban đầu nhưng mỗi lần anh ăn cơm với Đồng Tinh Nguyệt, mỗi khi tản bộ với cô ta lại không thể chăm chú nữa.
Kỳ lạ là đôi khi anh lại nghĩ đến nhà hàng này, nơi anh và Đồng Khiết từng đi ăn cùng nhau, tuy nhiên, là anh bị bắt ép tới, rất nhiều lúc đều là cô nói, anh chỉ lãnh đạm ăn cơm.
Nơi này, anh và Đồng Khiết từng đi, cô khoác lấy tay anh, cô tha thiết mà hỏi anh rằng: "Chỗ này đẹp quá, Thiệu Khiêm, có thể hôn em một cái ở nơi này không."
Cô luôn như vậy, không cần chút thể diện nào, có thể nói là không hề keo kiệt mà thể hiện... tình cảm dành cho anh.
Chuyện cô yêu anh, hận không thể để toàn thế giới biết.
Sao lại có người phụ nữ... không cần mặt mũi, vô tư đến tột cùng vậy chứ.
Nhìn dáng vẻ thì chắc đã kiềm chế rất lâu, dù là dây thừng hoàn toàn đứt thì cũng không có cách nào trở lại như trước kia.
"Không có gì." Mạc Thiệu Khiêm day day ấn đường: "Có lẽ do gần đây ngủ không được ngon."
"Tôi thấy tinh thần của cậu đúng là không được tốt lắm, chắc không phải vì cuối cùng cũng ly hôn với Đồng Khiết nên kích động mấy đêm không ngủ đấy chứ?"
Nghe đến hai chữ này, động tác của Mạc Thiệu Khiêm bỗng ngưng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top