Phần sau của truyện An Dương Vương

*Mình làm cho bài viết số một của mình thôi nha :v

Sau khi rùa vàng rẽ nước xuống cho An Dương Vương, nhà vua mới bước chân xuống thủy cung đã quỳ xuống mà khóc rằng :

 -Mị Châu, không ngờ lại có một ngày, ta phải chém chết con gái ruột của mình. Không được, ta phải báo thù, vì nước của ta và con gái của ta.- Thục Phán đứng dậy rồi toan nhờ rùa vàng đưa mình lên trên cạn.

 Rùa vàng nói:

-Tậm trạng ông đang không ổn định, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chớ chiến đấu bây giờ mà quên đi rằng quân chúng đông hơn ông.

-Nỏ thần đã mất đi rồi, không có nó sao ta làm được gì.

-Không phải là không có cách.- Rùa vàng đưa cho An Dương Vương một thanh gươm.- Đây là Thuận Thiên đao. Sức mạnh của nó đến từ ý chí của ông. Nếu dùng đúng cách, có thể chém đứt cung tên bắn ra từ nỏ thần. Ta cho ông mượn để đánh tên Triệu Đà.

 An Dương Vương khẽ thở dài, rồi ép buộc lòng không được bị biến động, dù trong đầu vẫn nhớ nhung Mị Châu da diết.

 Một ngày nọ.

-Ông quyết định đi sao ? Xin hãy suy nghĩ lại. Nguy hiểm không thể lường trước được. Sống ở đây, 1 năm bằng 100 năm, chờ thêm chút nữa, có thể trên kia nước ta đã giành lại được tự do.

-Không được, chính ta đã để cho nước mất nhà tan, thì chính ta cũng phải có một tay giúp dựng lại cơ đồ. Cảm tạ rùa vàng đã cho ta mượn thanh Thuận Thiên.- An Dương Vương hùng hổ nói. Rùa vàng đành rẽ nước đưa ông lên.

 An Dương Vương sống ở thủy cung 7 ngày, cũng bằng mấy tháng ở trên đất liền. Vẫn bãi cát ấy, nơi Mị Châu đã chết dưới tay ông. Không có xác nàng ở đây. Có lẽ đã có người mang đi chôn cất. Ông cắm thanh gươm xuống đất mà giận dữ:

-Hãy cho ta sức mạnh để đánh bại tên cướp nước !- Vừa dứt lời, bầu trời trong xanh bỗng đâu ra sấm chớp, mây đen kéo đến, mưa tầm tã như tâm trạng của ông lúc này.

 Ông đi theo phía Bắc mà đi, lấy quả dại ăn ven đường, lấy thanh gươm bắt cá, rồi đột nhiên ngất đi trên bờ biển.

-Ta đang ở đâu thế này.- An Dương Vương mở mắt dậy, nhận ra mình đang ở trong một túp lều tranh, hơi khói bốc nghi ngút mùi thuốc bắc và thức ăn.- Đói quá.- Ông bật người lên. Tay và chân vẫn còn cảm giác. Có lẽ vì đi mãi, thiếu nước nên ông mới ngất vậy. Quan trọng là, đây là nhà của ai ?

-Vua An Dương Vương mới dậy.- Có người quỳ xuống bên phải của ông.- Mời ngài uống nước. Ngài bị ngộ độc do ăn quả dại.

 Vua hớp một ngụm, mắt dường như đã bớt mờ, nhìn rõ được người kia.

-Mỗ, chẳng phải là anh sao ?

-Muôn tâu Đức vua, chính là thần, Văn Mỗ. 

 Văn Mỗ, là người miền Nam, văn võ song toàn, làm quan văn kiêm quan võ cho nhà vua, cưới vợ và sinh con tại kinh đô, sau vài năm xin ở ẩn, để gia đình lại ở đấy nhờ An Dương Vương giúp đỡ. Anh đô con, sức hơn người thường, rất giỏi kiếm thuật nhưng cũng giỏi thuốc thang, thơ văn, quyết chí làm đạo sĩ sống ở khu rừng gần biển, ngày tết thăm vợ con một lần. 

-Gia đình anh đâu ?

-Thần lánh nạn không kịp..- Văn Mỗ nắm chặt tay. Thục Phán thấy người anh như chất đầy căm phẫn.- Vợ con đã...

-Ta cũng mất đi người thân. Vì mạng của mình mà tự tay chém chết con ruột.

-Mị Châu công chúa sao ? Thần nghe nói do bộ áo lông ngỗng thì phải. Dù sao thì, thần sẽ mở một cuộc khởi nghĩa, hoàng thượng nghĩ thế nào.

-Ta sẽ tham gia. Vì tự do người dân Âu Lạc. Ngươi cầm thử thanh gươm này xem.

 Văn Mỗ cầm thử thanh Thuận Thiên, lưỡi gươm bỗng trở nên gỉ sét, như có một luồng sét đánh, anh buông thanh kiếm ra.

-Lạ nhỉ, ta cầm vào có sao đâu.- Thục Phán cầm gươm, từng vết gỉ sét biến mất, thanh Thuận Thiên sáng loáng trước sự chứng kiến của hai người.- Thứ kim loại này là sao ?- Nhà vua chém lên cây, vết chém rất sâu, tựa như cây sắp đổ.

-Thứ kiếm này sao kì lạ vậy ạ ?

-Rùa vàng đã cho ta mượn, bảo rằng có thể chém đứt cung tên từ nỏ thần.

-Tên Triệu Đà khốn khiếp đó.

-Ngươi cứ bình tĩnh. Ngươi giỏi kiếm thuật, liệu có sẵn lòng mà dạy ta không ?

-Tôi rất sẵn lòng, muôn tâu hoàng thượng.

 Văn Mỗ vừa tập luyện kiếm thuật cho vua, ngày đêm vẫn tuyển mộ binh lính, mấy chốc mà đã được hàng ngàn người. Ở nơi kinh đô, Triệu Đà chiếm thành Cổ Loa, ra sức bóc lột nhân dân để xây thành cho cao hơn, trong lòng hớn hở khi đã chiếm được Âu Lạc. 

 Sau vài tháng.

 Văn Mỗ chợt tỉnh dậy khi nắng mới lên. Không thấy vua đâu, anh liền tìm khắp nơi rồi ra biển. Vua An Dương Vương đang tản bộ, bỗng nhiên dừng lại rồi hướng về phía sóng. Hai chân ông như cắm hẳn xuống cát. 

-Nhất kích !- Tay cầm chuôi kiếm, ông hét lớn.- Tất sát !- Vừa nói ông trảm một đường giữa khoảng không rồi rút gươm vào vỏ. Vua ra chiêu nhanh tới mức Văn Mỗ không thấy được, nhưng trên cát hằn vết đao chém và một phần nước biển bị rẽ làm đôi.

-Sức mạnh của hoàng thượng thật kinh ngạc.

-Ngươi đã quá khen. Ta đã quyết rồi. Hôm nay sẽ là ngày khởi nghĩa.

 Trong Cổ Loa thành, Triệu Đà đang tưới cây, bỗng nghe tiếng tể tướng:

-Bẩm hoàng thượng, lại có một toán quân đến đây. Từ phía Nam.

-Lũ dân đen này chưa biết sợ nỏ thần hay sao ?- Triệu Đà vuốt râu. Vài tháng qua nhân dân Âu Lạc đã nổi lên biết bao cuộc khởi nghĩa nhưng vẫn bại trước tay hắn.- Để ta đến xem.

 Triệu Đà ra phía Nam của thành, đã thấy đông nghìn nghịt những người cầm giáo, cầm gươm, cầm nỏ cưỡi ngựa chạy về phía mình. Trong giây phút, ông nhìn thấy một người. Nổi bật nhất giữa đám đông, An Dương Vương một mình một ngựa, tay cầm thanh Thuận Thiên, mắt hừng hực đầy sát khí nhìn tên Triệu Đà. Văn Mỗ nói lớn:

-Chính hôm nay đây, chúng ta sẽ chiếm lại thành Cổ Loa. Mọi người xông lên !

-Đừng có bị xao nhãng, bắn chúng cho ta !- Triệu Đà cầm nỏ thần, nhắm lấy An Dương Vương mà bắn. Mưa tên đổ trút xuống phía ông nhưng nhà vua cầm kiếm chém đứt từng mũi tên rồi lao thẳng cùng đoàn binh vào thành nhanh như vũ bão. Như có thêm sức mạnh từ ý chí, thanh Thuận Thiện bỗng lóe sáng trên tay vua, một nhát đã chém đứt đôi cổng thành. Thành Cổ Loa thất thủ, quân Triệu Đà chạy toán loạn. An Dương Vương đứng trước Triệu Đà.

-Trước khi chết ngươi còn lời nào không ?

-Dám cả gan kêu ta sắp chết. Biết điều thì câm mồm ! Hây a !- Triệu Đà giận dữ chém An Dương Vương nhưng nhà vua đã đỡ được.- Ngươi cũng đã mạnh hơn trước thì phải.

 Nhà vua không nói một lời, cầm thanh Thuận Thiên hùng hổ đưa ra vài đường. Nét mặt Triệu Đà có chút thay đổi. Hắn đỡ, nhưng người cứ lùi dần về phía sau, đến nỗi ngã xuống, thanh gươm rơi khỏi tay.

-Xin vua tha tội. Tội tôi đáng chết.

-Cướp nước cũng xin tha mạng sao ?- An Dương Vương giẫm mạnh lên người Triệu Đà, khiến hắn la lên.

-Hừ. Ngươi nhớ đấy ! Không phải ta, thì con cháu của ta cũng sẽ chiếm lấy nước này !

-Ta cũng thế, dù nước ta có nhỏ, quân ta không nhiều, nhưng hậu duệ của ta, người của nước ta, sẽ giành lại Âu Lạc từ tay các người.- Nói rồi vua chém Triệu Đà nhanh tới mức khiến hắn không kịp trở tay, rồi mất máu mà chết.

Cuộc khởi nghĩa giành thắng lợi. Trong khi ăn mừng, có rùa vàng đến lấy thanh gươm về. An Dương Vương đứng trước bàn yến tiệc tuyên bố:

-Ta đã trả được thù nước, nhưng không còn xứng đáng làm một vị vua. Văn Mỗ sẽ là người thay thế ta, mong anh tìm được nhân tài.

-Thưa điện hạ, chẳng phải là quá sớm sao ?

-Không có gì là quá sớm hay quá muộn cả.- An Dương Vương đứng dậy, rồi đi đến ngôi mộ của Mị Châu.

 Sương khói buổi chiều tà còn mờ mờ ảo ảo.

-Con gái của ta. Muôn vàn lời xin lỗi cũng không thể sửa chữa được sai lầm của ta. Sức ta cũng già yếu, việc nợ nước cũng đã trả, ta sẽ chôn mình nơi đây.

 Vua An Dương Vương cầm đoản đao tự rạch bụng mình, ra đi không hối tiếc

Thục Phán (không rõ - không rõ), hưởng dương ? tuổi. Chết tại nước Âu Lạc. Am thờ và đền của hai cha con được đặt cạnh nhau tại Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top