Ngoai truyen HTD

NGOẠI TRUYỆN: QUÂN CỜ

Cho đến khi yên ổn lọt vào Trần cung, tôi cũng không biết chuyến đi này rút cục có đáng hay không.

Tự do ngay ở sau lưng, lùi một bước là trời cao biển rộng. Nhưng trên đường trốn khỏi nước Triệu, thỉnh thoảng nghe thấy tin đồn về Tô Dự, lòng tôi tưởng chừng đã chết lại một lần nữa dậy sóng.

Lòng tự trọng khiến tôi không thể nào thừa nhận tôi vượt đường trường nghìn dặm đến Hạo thành là muốn nhìn thấy chàng lần nữa, nhưng nấp sau hòn giả sơn, khi bóng chàng nhàn tản bước đi giữa màn hoa bay hiện ra trong tầm mắt, trái tim tưởng chừng đã ngủ yên của tôi lại lần nữa run lên.

Trong ánh mặt trời, tôi thấy bóng áo chùng đen của chàng hơi hé, lộ ra một đoạn ống tay áo màu đỏ, một giọng nói thanh thanh như trẻ con vang len: “Hoa rụng đầy mặt đất đẹp quá, hay là gom một ít, em sẽ phơi khô làm gối hoa cho chàng”

Chàng nghiêng đầu nhìn cô ta: “Sao? Lại còn biết làm gối hoa nữa kia?”

Cô gái hơi ngẩng đầu: “Em biết làm rất nhiều thứ! Tiểu Nghi nói em rất khéo tay! Chỉ có chàng chê em chẳng biết gì!”.

Chàng cười: “Vậy Tô phu nhân khéo tay thử nói xem làm gối hoa khô thế nào?”.

Cô gái vận chiếc váy dài đỏ tươi ánh nước, bối rối cúi đầu:”Lấy vỏ gối Chấp Túc đã thêu sẵn, nhét hoa khô vào là được…”.

Chàng bật cười: “Ồ, khéo thật!”.

Cô gái ngoẹo đầu, giận dỗi: “Lát nữa em cho thạch tín vào canh sen của chàng”.

Chàng sửa lại bông hoa cài trên tóc cô ta: “Em nỡ không?”.

Cảm nhận rất rõ nỗi đau từ sâu trong lòng từng chút dấy lên, lan dần, như bị dã thú cắn xé. Tôi thích Tô Dự, tôi hiểu ra điều đó trước khi tôi đâm chàng nhát dao đó.

Cho đến nay tôi cũng không hiểu hồi đó làm thế nào tôi có thể thật sự ra tay với chàng, hoặc là tại sao tôi có thể ra tay nhanh như thế, có lẽ chỉ muốn chứng minh tôi là một thích khách hoàn mỹ không bị tình cảm lung lạc.

Tôi đã đâm trúng chàng, tất cả xảy ra trong dự liệu. Con người Tô Dự anh tuấn, thông minh, phong lưu mã thượng, có sức hấp dẫn không thể nào cưỡng nổi.

Mà giả sử chàng muốn lừa ai đó, chàng có thể khiến người đó hồn xiêu phách lạc, vạn kiếp bất phục, đáng sợ như vậy nhưng lại khiến người ta mê đắm.

Tôi còn nhớ khi chàng dưỡng thương ở thị trấn nhỏ gần Bích sơn, trong cơn mê sảng chàng đã gọi hai tiếng Tử Yên. Nhiều lúc thậm chí tôi cảm thấy, hai tiếng đó có thể khiến tôi suốt đời này không thể thoát khỏi cơ duyên ngang trái đó.

Nhưng về sau mới hiểu, thì ra vì phát hiện tôi đang phục bên ngoài nhìn lén qua cửa sổ, ngay tiếng gọi đó cũng là mưu kế, một thời gian dài sau khi đâm chàng, tôi vẫn tin tường chàng thật sự chung tình với tôi, nếu không, thế tử một nước bị hành thích sao có thể im hơi lặng tiếng như vậy, có lẽ đó là sự khoan dung đối với tôi.

Nhưng đến khi tôi bắt cóc cô gái tên A Phất đi theo chàng, cuối cùng mới hiểu chàng đối với tôi không hề động lòng, chỉ là còn chưa đến thời cơ chàng cho là thích hợp. Ván cờ này chàng chơi cao tay hơn mọi sự tưởng tượng của chúng tôi, trước đây chúng tôi chưa hiểu, khi hiểu ra đã không thể làm gì được nữa. Còn tôi đối với chàng từ đầu đến cuối chẳng qua là một quân cờ không hơn.

Tôi biết từ thượng cổ, nhiều bậc quân vương khi làm đại sự không tránh khỏi những nỗi khổ tâm, những hy sinh, ở trên ngôi cao vinh hiển nhưng rất cô đơn, họ tự trạo xưng là quả nhân cũng là một sự tổn thương. Nhưng nhận thức đó chỉ đúng trước khi gặp Tô Dự, nếu trên đời còn có người sinh ra để làm đế vương, người đó chính là chàng, chàng đủ lạnh, đủ nhẫn tâm, cũng đủ nhẫn nại.

Tôi không tin một Tô Dự như thế lại có thể thật lòng yêu một người nào đó. Hôm đó chàng không do dự bỏ mặc tôi nhảy vào hang cứu Quân Phất, tôi đã tự nhủ chàng diễn kịch. Vô tình biết được trong người Quân Phất mang bí thuật Hoa Tư Dẫn, tôi thở phào, tự đắc nghĩ quả nhiên chàng đang diễn kịch, thậm chí còn đoán, chàng chạy theo cô ta thực ra là vì muốn có Hoa Tư Dẫn thất tán đã lâu ở đông lục.

Nhưng nếu tất cả như tôi nghĩ thì cũng có ý nghĩ gì với tôi? Cuối cùng chàng không hề để ý đến tô dù chàng không để ý người khác, quan hệ giữa tôi và chàng cũng không còn cơ hội xoay chuyển, vậy rốt cuộc tôi  tự đắc vì điều gì, vui lẽ gì?

Tôi biết điều mình nên làm, nhưng đau khổ nhất là ước nguyện tuy vô vọng nhưng không thể nào kìm chế, không thể nào xua tan.

Trong đêm trốn khỏi Triệu quốc, tôi từng thề đời này không bao giờ dây dưa với Tô Dự nữa. Người đàn ông đó chỉ coi tôi như một quân cờ, nếu tôi vẫn chạy theo chàng như con thiêu thân, rút cục tôi là gì.

Hơn nữ, sau khi gặp lại, chàng hầu như không nói gì với tôi. Tôi không thể tiếp tục hủy hoại bản thân vì chàng, ai ngờ một quyết định khó khăn như vậy lại bị hủy bỏ một cách dễ dàng đến nực cười.

Trên đường trốn khỏi nước Triệu, nghe tin chàng cầu phúc cho vương hậu, chỉ trong một háng đã ban ba đạo chỉ đặc xá lớn, tôi như con thú bị thương tuyệt vọng vùng vẫy tìm lối thoát. Thì ra tình yêu là thứ yêu ma nhất, đã tưởng triệt để giết chết, triệt để chôn vùi, thực ra nó chỉ nhất thời tạm ngủ. Một lần nữa tôi không kiểm soát được bước chân mình, lập tức quay lại Hạo thành

Rốt cục tôi muốn gì? Muốn gặp chàng? Muốn nhìn thấy vương hậu của chàng? Suy cho cùng tôi vẫn không cam lòng?

Người được chàng chọn sẽ thế nào? Có phải là giai nhân tuyệt thế? Có phải là phong tình kiều mỵ?

Tôi đặt ra cả trăm giả thiết.

Nhưng cả trăm giả thiết không giả thiết nào chính xác. Có lẽ trước giờ tôi không dám tin vào cái điều chính xác duy nhất đó, Quân Phất, thiếu nữ được chàng phong vương hậu là Quân Phất.

Nộ khí bưng lên trong giây khắc nhìn thấy cô ta. Rõ ràng tôi và cô ta đều có cái chàng cần lợi dụng, tại sao người bị triệt để lợi dụng cuối cùng chỉ có một mình tôi? Nếu chàng có thể lựa chọn cô ta, tại sao không lựa chọn tôi?

Cô ta đúng là có nhan sắc khuynh thành, nhưng ngoài nhan sắc, con người nhõng nhẽo đó còn có gì! Móng ty ấn vào lòng bàn tay đau điếng, tôi nấp vào chỗ tối, một nỗi hận bùng lên, trào ra cổ họng, trào lên mắt, thiêu đốt tôi.

Tôi muốn giết cô ta.

Mặc dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua, nhưng giống như bị trúng bùa phép, nó bám riết trong đầu, không thể xua đi. Giống như một trận đại hỏa rừng rực thiêu rụi lý trí con người.

Tô Dự chỉ ở bên Quân Phất một lúc. Tôi biết cô gái đi sau người đàn ông trẻ vận áo trắng đang đi cùng Quân Phất. Đó là Chấp Túc, một trong bốn thị vệ bí mật Tô Dự tin tưởng nhất. Trong ba trăm thị vệ bí mật, chỉ  có một mình cô là nữ, hậu cung vốn là nơi không nên có đàn ông lạ đi vào, hậu cung của Tô Dự chỉ có mình Quân Phất, nghĩa là người đó có lẽ là sư huynh của cô ta. Tôi nhích lại gần một chít, vẫn không bị họ phát hiện.

Trong tay Quân Phất cầm một túi thức ăn cho cá, sắc mặt hơi xanh, đúng như lời đồn đại khí sắc vương hậu không được tốt, mắt cong như vầng trăng. Không biết họ đang nói gì khi tôi nghe rõ, cô ta đang tựa vào ghế đắc ý nói: “Trước đây muội cũng thấy lạ, những kép hát trong kịch sao có thể nói khóc là khóc được ngay, gần đây Mộ Ngôn mời một kép hát vào cung diễn cho muội xem đỡ buồn, cố học theo cách của họ, phát hiện không hề khó”.

Người đàn ông áo trắng được gọi là Quân Vỹ đón túi thức ăn cho cá trong tay cô ta: “Muội không biết  hát, học những cái đó làm gì?”.

Cô ta ngẩng đầu đắc ý, cao giọng nói: “Chỉ cần muội khóc là Mộ Ngôn không biết làm thế nào, sau đó muội nói gì chàng cũng nghe theo, huynh không biết bình thường chàng bắt nạt muội thế nào đâu, lần này cuối cùng…”.

Bàn tay tôi nắm chặt đến phát đau, thật nực cười, tưởng chừng có thể dùng nước mắt để trói buộc đàn ông! Đúng là tâm địa của nữ nhân tầm thường.

Quân Vỹ cau mày ngắt lời: “Bởi vì clo cho muội, không phải người ta không làm gì được muội, chẳng phải muội thích người ta sao, thích một người là nên tìm cách làm cho người đó vui chứ không phải khiến người ta lo lắng”.

Lát sau, không nghe thấy tiếng nói nào nữa, Chấp Túc lên tiếng: “Quân công tử…”.

Lời chưa nói hết đã bị Quân Phất giơ tay ngăn lại.

Mặc dù bị chỉ trích, nhưng nụ cười trên mặt cô ta lại rạng rõ như vầng trăng đêm rằm , mang vẻ hồn hậu con trẻ như chưa từng bận tâm thế sự, đẹp hư ảo tựa như hồ trăng in bóng nước.

Sau đó cô ta lại nói những lời khó hiểu: “Chàng vẫn biết muội giả bộ, nhưng lại tỏ ra không biết. Đối với chàng muội phải chọc giận chàng mới chứng tỏ muội còn sức sống, chàng mới có thể yên lòng. Nếu như ngày nào đó muội không còn hứng chọc giận chàng nữa, như thế mới khiến chàng lo lắng. Tuy nhiên, thấy chàng luôn nghe theo muội, muội thật rất vui”.

Có một lúc, tôi ngẩn người ra, bên tai mấy lần vang lên câu cuối cùng của cô ta. “Muội có thể chọc giận chàng, chàng mới yên tâm”. Những điều tôi vừa nghe có vẻ không giống như tôi nghĩ, chẳng lẽ cái gọi là mánh khóe của cô ta lại là thế sao. Nhưng logic vòng vo như vậy, có đúng Tô Dự như thế không? Chẳng lẽ điều cô ta nói là thật? Nhưng nếu thật thì làm sao cô ta biết được.

Cái người hiện lên qua  mấy câu loáng thoáng của Quân Phất là một người hoàn toàn, hoàn toàn xa lạ, khiến tôi hoài nghi bao suy nghĩ của tôi về Tô Dự lẽ nào đều sai?

Quân Vỹ ngồi một lát rồi đi, Tô Dự chỉ đi khoảng nửa canh giờ thì quay lại. Tôi không biết tiếp tục trốn thế này có ý nghĩa gì, những băn khoăn trong đầu tôi khi đến đây lúc này vẫn chưa được làm sáng tỏ.

Cung nhân đưa một chồng tấu chương đến hoa đình, Tô Dự đang cùng Quân Phất cho cá ăn, lát sau dùng bút lông chấm mực bắt đầu duyệt tấu chương. Chấp Túc rót thuốc từ ấm ra bát, để trên bàn đá. Quân Phất nhảy tung tăng đến bê bát thuốc.

Tâm trạng rối bời, bao ý nghĩ quay cuồng trong đầu như bão cát trên sa mạc. Nếu sáng suốt, tôi nên lập tức bỏ đi, ngày trước ra tay đâm chàng nhanh gọn như vậy, bây giờ không có được chàng, cho dù buông tay, ít nhất cũng buông một cách đàng hoàng, chần chừ mãi chỉ thêm bẽ bàng.

Tất cả những cái đó tôi đều hiểu.

Nhưng vẫn không kìm nổi muốn nhìn, muốn biết họ bên nhau thế nào, cô ta có gì đáng để chàng nể trọng nâng niu. Nếu cô ta giở chiêu lẳng lơ đầu mày cuối mắt, chàng là người có chừng mực liệu có xiêu lòng, giống như hầu hết đàn ông mất hồn vì những trò quyến rũ của đàn bà? Tôi còn muốn biết, chàng có thể làm những gì vì cô ta.

Nhưng hoa đình vẫn yên tĩnh, nếu đến gần hơn có lẽ tôi có thể nghe thấy tiếng bút phê tấu chương của chàng chạy trên giấy. Quân Phất cau mày nhìn bát thuốc trong tay, lát sau len lén bê đến đặt lên đường gờ sát mép nước.

Tô Dự cúi đầu vừa duyệt tấu chương vừa hỏi: “Em làm gì vậy?”.

Vai cô ta run run: “…Nóng quá, để đây cho nguội”.

Chàng vẫn tiếp tục côn việc. Chấp túc bê trà đến, chàng bảo sắp xếp lại những tấu chương đã phê duyệt, Quân Phât nhìn chằm chằm bát thuốc trong tay, lát sau vừa liếc trộm chàng, vừa nhanh tay bê bát thuốc đổ xuống nước.

Chàng trầm giọng: “Thuốc đâu?”.

Cô ta bê cái bát ngoái đầu lại: “…Uống hết rồi”.

Chàng buông bút: ‘Vừa rồi là tiếng gì vậy?”.

Hơi hoảng hốt, cô ta ngoảnh mặt đi: “Ném thức ăn cho cá, em cho chúng ăn hết rồi”.

Chàng đứng lên, điềm tĩnh nhìn mặt hồ: “…Sao nước hồ lại chuyển thành màu đen?”.

Bị bóc mẽ, cô ta la lên: “Tại sao ép em uống thuốc, mặc dù là thuốc của pháp sư, nhưng chàng cũng biết, cơ thể em không thể dựa vào điều đó mà điều tiết, nó không thể phục hồi được”.

Chàng cau mày: “Em không sợ đắng, sao lần nào…”.

Cô ta ngắt lời: “Nhưng trí tưởng tượng của em rất phong phú, cho dù uống vào không thấy đắng, nhưng cảm giác rất tệ, giống như chàng biết con giun không cắn người, ăn vào cũng không sao, nhưng nếu cho chàng ăn một đĩa, chàng cũng không ăn, đúng không?”.

Chấp Túc đứng bên đã rót bát thuốc khác để lên bàn đá, chàng giơ tay đón, Quân Phát cau mày ngoảnh mặt đi, chàng cầm bát uống một hơi hết nửa bát.

Chàng đưa nửa bát còn lại đến sát miệng cô ta, cô ta ngây người há miệng, tròn mắt uống hết, mặt đầy băn khoăn. Chàng giơ tay lau vết thuốc dính trên miệng cô ta: “Có người uống với em, cảm giác tốt hơn, phải không?”.

Cô ta cuối cùng đã phản ứng được, liếc chàng thật nhanh, ho một tiếng cúi đầu: “Hơi, hơi tốt một chút:.

Chàng ung dung nhìn cô ta: “Lần sau còn làm loạn nữa tôi sẽ bón từng thìa cho em”.

Mặt cô ta hơi đỏ, không nghe rõ nói gì, môi dẩu ra ý nói: “Có gì ghê gớm, lần sau em vẫn làm thế”.

Chàng cười: “Vậy tôi bảo họ cho một con giun vào làm thuốc dẫn, em thấy thế nào?”

Vốn tưởng tình cảm âu yếm đó đã đóng thành băng đã tan thành nước khi tôi biết mình chẳng qua là quân cờ trong tay chàng. Nhưng nhìn chàng mỉm cười với Quân Phất như vậy, tay chàng âu yếm vuốt trán cô ta, sự nâng niu cưng chiều không hề giả dối đó lại khiến trái tim toi như bị bàn tay ai bóp nghẹt.

Đây là một Tô Dự tôi chưa từng biết.

Tô Dự mà tôi trân trọng vốn vô tâm, vốn vô tình, có lúc cơ hồ cũng có tình với ai đó nhưng xưa nay bao giờ cũng giữ khoảng cách vừa đủ, hồi đó tôi tưởng là sự uy nghiêm của một người ở ngôi cao, bây giờ nghĩ lại, tất cả có phải chỉ là một màn kịch? Đã là màn kịch đương nhiên phải như xa như gần, mỗi bước đều toan tính, kỳ thực hoàn toàn không thực lòng.

Thì ra chàng cũng có thể cười như vậy, niềm vui dâng lên từ đáy mắt, chàng có thể nhẫn nại như vậy, dường như trong bao đại sự thiên hạ chỉ có cô ta là quan trọng nhất.

Tôi núp rất lâu trong bụi hoa không biết tên, cơ hồ nghĩ rất nhiều, lại cơ hồ chẳng nghĩ gì, trong đầu vừa rối ren vừa trống rỗng, ngẩn ngơ đến mức có người đến bên cũng không nhận ra.

Nghe tiếng rít từ thanh lợi kiếm, tôi bật dậy một cách bản năng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Chấp Túc, mũi kiếm lùi ra xa hai thước, cô ta dừng lại thản nhiên nói: “Nếu không phải bệ hạ đang cầu phúc cho phu nhân, những ngày này không sát sinh, Tần cô nương chắc biết cô nương đã chết mấy lần?”.

Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Nói vậy là chàng đã phát hiện ra tôi từ lâu?’.

Cô ta không đáp, chỉ nhìn tôi một cái: “Ngày trước cô nương hành thích bệ hạ, bệ hạ đã nhân từ không truy cứu, nhưng Trần cung không phải nơi cô nương có thể tùy tiện xông vào, mời cô về cho”.

Thâm tâm tôi lại mong Tô Dự thả tôi là do chàng nhân từ,vì như vậy tôi còn có thể hy vọng chàng từng lưu luyến tôi, dù chỉ nửa phần . Nhưng tôi và chàng đều hiểu rõ, vẻn vẹn chỉ là vì khi Trần quốc kết đồng mình với Triệu, tôi đã giúp chàng đứng ra làm chứng Khương quốc chủ mưu tất cả.

Thực ra sự đã thế này, dù không cam tâm, dù không đành lòng, phỏng có ích gì?

Tôi không ngờ mình ở bên một người đàn ông lâu như vậy lại chưa bao giờ biết con người thực của chàng, dù chỉ vài phần. Tôi cũng không ngờ vốn định đi lừa một người đàn ông, cuối cùng bị chàng lừa triệt để.

Có thể một ngày nào đó, cuối cùng tôi sẽ quên được chàng, bất luận là yêu hay hận, đến lúc đó có lẽ tôi có thể tìm thấy một người yêu tôi, nâng niu tôi. Tôi muốn có một người như vậy. Nếu thế, nhất định có thể sống một cuộc sống đơn thuần hạnh phúc.

Nhìn lần cuối vương cung Trần quốc nguy nga, tỏa sắc vàng rực rỡ dưới ánh nắng cuối ngày, thật là một thắng cảnh huy hoàng. Tạm biệt, Hạo thành, Tạm biệt, Tô Dự.

HOA TƯ DẪN - PHIÊN NGOẠI 3

- Đường Thất công tử -

Bảy năm thoáng chốc, vẫn là nước biếc Khúc Diệp, non xanh núi Trà, non xanh nước biếc lẩn khuất trong làn mưa mờ ảo, âm u, mà lạnh lẽo.

Đây là núi thiêng của Trần quốc, là nơi xây cất vương lăng ngàn đời.

Chàng nắm cây dù trúc màu xanh, đứng trước vương lăng, những ngón tay dài mảnh vuốt ve tấm bia đá cao cao, ống tay áo bị mưa thấm ướt, lộ ra vệt nước mơ hồ.

Con sư tử đá dũng mãnh trước cửa lăng, là theo bản vẽ của nàng năm xưa tạc thành. Cây hương đào trước cửa lăng đã xanh um tươi tốt, đang kỳ trổ bông, những bông hoa như những quả cầu nhung.

Đây là lăng tẩm chung của hai người, nhưng nàng lại một mình ngủ trong đó đã bảy năm.

Nàng đã rời xa chàng bảy năm.

Hai mươi hai năm trước chàng thân chinh Khương quốc, thực ra không tìm được viên giao châu có phong ấn Hoa Tư Dẫn trong truyền thuyết, bịa ra nhiều chuyện dối nàng, chỉ muốn làm nàng an lòng. Tuy không tìm được giao châu, nhưng lần thân chinh xuất giá đó, lại mang về được một vị thuật sĩ quy ẩn đã lâu. Đó là bạn chí giao của mẫu thân chàng khi còn sống, biết rất nhiều cấm thuật đã thất truyền.

Vị thuật sĩ đầu tóc bạc phơ nhìn chàng, ngập ngừng nói: "Bởi vì bệ hạ mang trong mình dòng máu của Mộ Dung An, vốn là mệnh số kỳ quỷ, nên mới có thể thi triển thuật chuyển mệnh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đem cho 15 năm sinh mạng. Muốn bỏ đi bao nhiêu năm sinh mạng, ngài là người mưu nghiệp lớn, nên nghĩ cho kỹ."

Chàng đã nghĩ rất kỹ rồi, chàng muốn nàng được sống, sống chung chăn áo, chết chung lăng.

Cả đời chàng toan tính nhân tâm, tự cảm thấy nhân sinh chẳng qua chỉ là một ván cờ, mà nhân tâm lại càng nực cười. Người ta nói người trong cuộc hồ đồ, người ngoài cuộc sáng tỏ, những người muốn trăm phương nghìn kế tiếp cận chàng, trong lòng họ muốn gì, không ai rõ hơn chàng, vì xiêm nịnh mà được tin dùng, đây là sở học mà chàng đã nắm vững từ năm bảy tuổi.

Đời này, chàng đã gặp qua biết bao người, chỉ có nàng là đặc biệt. Thông minh, thiện lương, đơn thuần, xinh đẹp, những năm tháng thanh xuân lại trúng tiếng sét ái tình với chàng, mầm tình bén rễ, vượt nghìn dặm núi non chỉ vì muốn tìm dấu tích chàng, một lòng một dạ muốn gả cho chàng. Thân hình mảnh mai ấy, lại vô cùng cẩn trọng, hận không thể giấu chàng trong lòng bàn tay để che chở chàng, tất cả những gì thuộc về chàng đều trở thành duy nhất trong thế giới của nàng. Nàng không hề nề hà mà trao cho chàng trọn vẹn tâm ý, đó là tấm tình trong sạch nhất trên thế gian.

Thực ra chàng đã từng do dự, có nên đưa nàng về cung thất nước Trần. Vì chàng thấy, nàng nên giống như con chim tuyết nhỏ hoạt bát, bay lượn trên trời xanh biển biếc, mỗi lần đập cánh đều chỉ vì nụ cười và niềm vui, nhưng hoàng cung giống như chiếc lồng son khổng lồ, chuyên giết chết sự linh hoạt của con người. Chàng thậm chí từng nghĩ, không nên dây dưa với nàng nữa.

Nhưng khi nàng bị Tần Tử Yên bắt cóc, chàng băng qua màn đêm mưa gió mịt mùng để tìm nàng, lại nhìn thấy con dã thú đang chuẩn bị vồ mồi trong bóng tối, những con đom đóm xanh lập loè như linh hồn của ma quỷ dán chặt mắt vào nàng, còn nàng đang run rẩy chĩa mũi dao găm vào ngực mình. Sợi dây đàn trong đầu chàng bỗng chốc căng ra như muốn đứt tung, tiếng mưa rơi như tiếng đá vỡ nện thẳng vào tim chàng, một cơn đau không nói lên lời.

Giờ phút đó chàng mới hiểu được, đây đã không còn là chuyện có thể lựa chọn được nữa. Chàng không từ bỏ được nàng, chàng muốn có nàng, giữ nàng ở bên mình, trân trọng, bảo vệ. Nếu từ trước tới nay hoàng cung chỉ là một chiếc lồng son lạnh lẽo, chàng có thể biến nó thành trời xanh biển biếc cho nàng bay lượn. Từ trước đến nay, tất cả những chuyện chàng đã làm, chẳng qua chỉ cảm thấy cái gọi là thế nhân muôn hình muôn dạng, xét cho cùng cũng chỉ có hai loại người, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, mà cái gọi là vận mệnh vô vàn, chẳng qua cũng chỉ quy về hai con đường, một là soải cánh bay vút lên chín tầng trời, hai là cúi đầu làm thân chó ngựa cho người. Cái gọi là sức mạnh, chẳng qua là vì chàng đã quen nắm quyền chủ động trong tay mà thôi. 

Nhưng trong màn mưa mịt mùng, giây phút chàng một tay ôm lấy nàng từ phía sau, lần đầu tiên chàng ý thức được sức mạnh đã trở thành một việc có nhân có quả. Người trong lòng chàng giờ phút này đây, chàng đã chọn nàng, vì bảo vệ nàng, để nàng sống bình an vô lo vô nghĩ, chàng bắt buộc phải đủ mạnh.

Nhưng tất cả chỉ là nguyện vọng trong lòng chàng mà thôi, khi cơn lũ của vận mệnh ào tới, ai có thể kháng cự đến cùng? Mười lăm năm, chàng chỉ có thể cho nàng mười lăm năm sinh mệnh, hơn một năm cũng không thể. Bịa ra một loạt những lời nói dối gạt nàng, thực ra chẳng có gì chắc chắn. Cũng may nàng thật sự tin tưởng. Rõ ràng thông minh như vậy, nhưng từ trước tới giờ, chỉ cần là lời chàng nói, nàng đều nguyện ý tin tưởng. Tin rằng mình thật sự tốt phước, tin rằng mọi vận rủi đã lùi xa, tin rằng mình có thể sống lâu trăm tuổi, tin rằng bọn họ có thể cả đời bình an. Nàng còn dùng giấy điều viết thành hôn ước, khoé mắt cong cong như một đứa trẻ đùa giỡn với chàng trong ánh nắng rực rỡ: "Sau này nếu chàng không tốt với em, em sẽ bỏ chàng."

Nhìn vẻ mặt sững sờ của chàng, lại ngọt ngào ôm cổ chàng, nhẹ giọng nói: "Chàng nhất định phải đối tốt với em cả đời, như thế chúng ta mới có thể ở bên nhau mãi mãi, một kiếp, hai kiếp, ba kiếp" nàng bấm bấm ngón tay "đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau". Từng lời từng chữ, hiện rõ trước mắt, như chiếc kim thêu thanh mảnh, không một tiếng động đâm vào tim chàng, mỗi lần nghĩ tới, đều là một nỗi đau dai dẳng.

Mây tan mưa tạnh, phía chân trời ráng chiều đỏ rực như lửa, in vào màn đêm. Trên chiếc bàn đá đã lăn lóc vài hũ rượu bằng gốm trắng, từ toà tháp ngàn tầng cách vương lăng không xa vọng lên tiếng lục lạc yếu ớt, đinh đang, đinh đang, vang lên trong bóng chiều nhập nhoạng, nghe như tiếng cười của nàng khi vui vẻ. Mấy nhành mai trắng trên bàn là chàng hái xuống tiết đông năm ngoái, mùi hương u uất mang theo hơi rượu nồng. Chàng giơ tay xoa trán, nhìn nhành mai lạnh đã rũ xuống, đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, chàng tựa đầu lên giường nàng nghỉ ngơi, đợi nàng tỉnh lại sau thuật chuyển mệnh, hồi hộp chờ đợi cuộc sống mới của nàng. Đoán chừng đã đến lúc nàng tỉnh lại, đang định nhỏm dậy nhìn nàng.

Chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy bên môi hơi ngứa. Vừa hé mắt, đã thấy khuôn mặt nàng tiến đến gần, ngón tay còn đang ve vuốt khoé môi chàng, đôi mắt khép hờ, rèm mi dài rung rung, đôi môi hồng nhẹ nhàng tiến sát lại. Từ trước đến giờ đã bao lần họ hôn nhau, chàng chưa từng cảm nhận được hơi thở của nàng, giây phút đó lại cảm nhận được. Chàng thầm nghĩ, thuật sĩ không lừa chàng, nàng quả thật đã sống lại rồi.

Chàng đợi nàng hôn trộm chàng.

Đôi môi mềm mại như cánh chuồn lướt nước đậu xuống môi chàng, lúc nàng mở mắt chàng tức thì nhắm mắt lại, cảm thấy ánh mắt sáng rực của nàng trên mặt mình, dường như đang nghe ngóng rất cẩn thận, cho rằng chàng không phát hiện ra, lại lén lút hôn thêm một cái, hai cái, ba cái, bốn cái.

Lần cuối cùng rời ra, liền bị chàng giữ chặt lấy, nàng hoảng hồn, hai má bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ ngó trái ngó phải, lại như nhớ ra điều gì, sờ mũi giận dỗi nói: "Chàng giả vờ ngủ!"

Chàng nắm lấy tay nàng, mỉm cười: "Vậy em vừa nhân lúc ta ngủ làm gì vậy?"

Ánh mắt nàng đảo trái đảo phải một hồi, ho một tiếng ra vẻ thông minh, vỗ ngực chuyển đề tài: "Nói cho chàng biết, viên giao châu này quả thật rất lợi hại, em có thể hít thở được rồi." nàng hít một hơi dài "còn có thể ngửi được sáng nay thắp loại hương gì" lại nắm lấy tay chàng, "còn có cả cảm giác, lúc nắm tay chàng có thể cảm nhận được rõ rệt đây đúng là một bàn tay" nàng đặc biệt cảm thán: "đúng là trong hoạ có phúc, chàng nói có phải không?"

Chàng nhìn nàng, đem bàn tay của hai người đan vào nhau, đùa: "Ta cảm thấy kỹ năng đánh trống lảng của em vẫn cần phải tu luyện thêm, em nói có đúng không?"

Nàng nghẹn, xấu hổ cúi đầu nói: "Chẳng qua chàng muốn em thừa nhận vừa nãy hôn chàng chứ gì..." lại ngẩng đầu ra vẻ đầy chí khí "hôn thì cũng đã hôn rồi, hôn trộm chàng đấy thì sao nào, em chỉ muốn thử xem hôn chàng thì có cảm giác gì thôi, không được sao!"

Chàng nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh mà càng lúc càng đỏ bừng của nàng, thu lại nụ cười, làm ra vẻ trầm mặc nói: "Vừa rồi em hôn ta, tất cả là năm lần."

Nàng túm chăn, lẳng lặng lùi ra phía sau, giọng đầy cảnh giác: "Chàng định làm gì?"

Chàng nắm chặt tay nàng, không hề báo trước mà cúi đầu hôn nàng, nụ hôn gian xảo đầy bá đạo, nhìn nàng như con thú nhỏ không còn sức lực hổn hển thở trong lòng chàng, lại giống như một tấm tơ tuyệt đẹp, bám chặt vào vai chàng, ngón tay dùng sức bám chặt làm vai chàng hơi đau. Lúc buông nàng ra trên mặt nàng lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại lẳng lặng lùi về phía sau, lại lùi thêm một chút, chằm chằm nhìn chàng buộc tội: "Em đâu có hôn lâu như vậy, chàng chiếm tiện nghi của em!"

Chàng nén cười nhìn nàng, thong thả đáp: "Chiếm thì cũng chiếm rồi, làm sao bây giờ, hay là em chiếm lại của ta?"

Liền nhìn thấy nàng há hốc miệng, lại ngậm lại, khuôn mặt như hoa dưới trăng đỏ ửng càng thêm phần mỹ lệ, nhìn vào miệng chàng hồi lâu, quay mặt sang nơi khác lí nhí đáp: "Thôi, thôi, không cần khách sáo." 

Chàng luôn biết phải đối xử với nàng như thế nào, nhìn nàng bất an, ngại ngùng, thất thố, ngượng nghịu, lại không nhịn được muốn trêu nàng, rồi lại trêu nàng. Mọi người đều bảo nàng trí tuệ hơn người nhưng vẻ ngoài ngờ nghệch, chàng lại thấy trong phương diện này nàng quả thật là rất ngốc, nếu không sao cứ mắc lừa hoài. Nhưng cũng đôi lúc những suy nghĩ thần kỳ của nàng lại làm cho chàng không biết phải xoay sở như thế nào, chỉ đành dở khóc dở cười.

Mùa đông năm đó tuyết rơi, chàng bận bịu việc công mấy ngày liền, không may nhiễm lạnh, vì lo sẽ lây bệnh cho nàng nên một mình ngủ tại điện Thái Hoà. Nhưng chưa kịp chìm vào giấc mộng đã nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ, một giây sau đã thấy có thứ gì mềm mại ấm áp rúc vào lòng mình. Nửa cây nến đỏ thái giám để ngoài màn đã bị thổi tắt, chàng cố mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy tấm màn đã bị cài lên cái móc bạc trên cột giường, ánh trăng lành lạnh rọi ánh sáng u uẩn xuống nửa chiếc giường. Nàng nghiêng người sờ trán chàng, lẩm bẩm: "À, vẫn chưa sốt." Nhìn thấy chàng xoay người lại, ngón tay vẫn đặt trên trán chàng, dịu dàng an ủi chàng, "Đừng lo, em đến chăm sóc chàng."

Chàng thấp giọng đùa: "Đến cả bản thân mình em còn không chăm sóc được, còn đến chăm sóc ta."

Nàng cũng không đôi co với chàng, dựa sát vào chàng, rất ra dáng lấy chăn đắp cho cả hai người, "Thái y nói nửa đêm chàng rất dễ phát lạnh, vốn bọn họ đã chuẩn bị vài cái chăn, nhưng nhỡ may chàng lại đạp chăn ra thì làm thế nào. Em đến làm lò sưởi cho chàng đây." Rồi nàng thò đôi tay ấm sực của mình vào áo chàng, sờ sờ ngực chàng thăm dò, kết luận như thật: "Nhiệt độ bây giờ vẫn bình thường, nửa đêm nếu chàng thấy lạnh thì gọi em dậy, biết chưa hả?"

Chàng nắm lấy bàn tay đang tác quái của nàng: "Gọi mà không dậy thì phải làm sao?"

Nàng ngẫm nghĩ: "Vậy gọi thêm mấy lần."

Chàng nghi ngờ: "Gọi vài lần vẫn không được thì sao?"

Nàng vùi đầu nghĩ ngợi một hồi, trên mặt lộ vẻ khổ sở, đau đớn: "Vậy thì chàng cứ đạp em xuống đất đi, ngã một cái là em tỉnh ngay.", lại vội vàng chua thêm một câu "Nhưng mà chàng, chàng nhớ nhẹ chân thôi, dạo này em đang nhu mì, đừng đá mạnh quá."

"...."

Nàng quả thật vừa nghiêm túc vừa cố gắng để học làm một người vợ hiền, tận tâm tận lực chăm sóc chàng, lúc tưởng chàng không có ở đó, còn lén lút tâm sự với Tiểu Hoàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Viên giao châu này không giống với viên giao châu trước đây, chưa biết chừng nó có thể làm cho ta trường sinh bất tử. Nhưng nếu quả như thế, đến lúc Mộ Ngôn trăm tuổi ta phải làm sao? Ta đã nghe truyền thuyết về cây cầu Nại Hà bên bờ Hoàng Tuyền, người tự sát thì không thể đến đó để tìm người quan trọng nhất của mình được. Ê Tiểu Hoàng, con nói ta phải làm sao bây giờ?"

Ánh trời dần tàn, gió trong rừng thổi qua, tiếng chuông trên toà tháp ngàn tầng vang lên không ngớt. Không biết là ai thắp lên một chiếc đèn lồng, ánh lửa lập loè, một cành hương đào dài phía trước mộ phần che lấp tấm bia đá. Chàng dùng thời gian mười lăm năm để thuyết phục bản thân chấp nhận sự ra đi của nàng chỉ là một chuyện bất đắc dĩ, nhưng mỗi một ngày trôi qua, nỗi sợ hãi lại tăng thêm một phần. Trên đời này điều gì là tàn nhẫn nhất? Là biết nàng sẽ chết vào lúc nào, nhưng lại không thể làm gì được. Bên nhau mười lăm năm trường, lại chỉ như một cái chớp mắt ngắn ngủi, năm đó cuối cùng cũng đến. Nhìn thấy thần sắc nàng như cây non mất nước, ngày càng khô héo, dường như nàng cũng cảm nhận được điều gì. Không thể nhớ lại chính là cái đêm cuối cùng đó.

Đêm cuối cùng, bảy mươi dặm Hạo thành tuyết rơi đầu hạ, trong cung Trần quốc cuồng phong gầm rú, ráng trời vằn vện như những đạo bùa đòi mệnh, lạnh lẽo chiêu cáo trong cung có quý nhân mệnh số sắp tận. Năm đó, chàng lúc nào cũng ở bên nàng, nửa bước không rời, không hiểu vì sao lại bị một trận hôn mê. Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trong điện nghị sự, vội vã chạy đến tẩm điện của nàng, lòng như lửa đốt. Giữa những tấm sa trắng phất phới đã dựng một tấm bình phong rất to, ngăn chàng ở trước giường nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của chàng, nàng từ sau tấm bình phong yếu ớt nói vọng ra: "Chàng đừng qua đây."

Tay chàng đã đặt lên tấm bình phong gấm thêu đôi uyên ương giỡn nước, lại thật sự dừng bước, giọng nhẹ như sợ làm kinh động nàng: "Là em lo mình ốm yếu xấu xí, sợ ta nhìn thấy phải không?", cố nén đau thương dịu dàng hỏi: "Chuốc ta hôn mê là vì chuyện này sao?"

Ngoài cửa sổ gió ngày càng lớn, khung cửa chạm hoa rung lên rền rĩ, ánh nến lay động trong cung in bóng hình chàng lên tấm bình phong, ngay sát đó là chiếc giường khuất sau màn trướng. Sau tấm rèm nàng nhẹ cúi đầu, ngữ điệu chậm chạp, cố ra vẻ bình tĩnh, "Nếu không nhìn thấy, tuy là em... rời xa chàng rồi, chàng vẫn có thể làm như em chỉ đi du ngoạn nơi nào đó mà thôi", cuối cùng vẫn thổn thức rơi lệ, trước mặt chàng nàng vĩnh viễn không bao giờ có thể kiên cường như mình mong muốn, "Em cũng hy vọng em sẽ chỉ nhớ tới khuôn mặt vui vẻ của chàng, nhớ tới nụ cười của chàng. Em cũng đã từng nghĩ, có lẽ em sẽ cô đơn, nhưng khi nhớ đến chàng, em sẽ...", chưa nói dứt lời đã khóc không thành tiếng, nhưng vẫn cố gượng nói tiếp: "Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của chàng, chàng đừng qua đây."

Chàng chậm rãi nói: "Đừng nói lung tung, em sẽ khoẻ lại, em chỉ bị ốm thôi mà." Ngón tay miết trên khung tấm bình phong bằng gỗ lim, mạnh tới nỗi hằn sâu dấu vết, nhưng chân lại không bước thêm một bước, cả đời chàng rất hiếm khi có những thời khắc yếu đuối như vậy.

Nàng nén khóc, giống như không muốn làm chàng lo lắng, giọng càng lúc càng nhẹ, như một lời cảm thán: "Dù em có đi đâu, Mộ Ngôn, em vẫn luôn ở bên chàng."

Chàng thấp giọng đồng ý "Ừ." lệ tràn trên gò má, nhưng âm thanh vẫn trầm ổn, dịu dàng nhắc nhở nàng: "Nhớ phải chờ ta."

Một câu nói triền miên vĩnh hằng, như đã nói cả một đời. Ngoài cửa sổ gió dần ngừng thổi, sau tấm bình phong đã không còn tiếng người. 

Vạn thọ vô cương vốn đời đời là ước nguyện của các bậc đế vương, nhưng chàng chỉ cảm thấy năm tháng dài dằng dặc. Có lẽ năm tháng dần trôi, lại có thể xoá mờ khoảng cách âm dương, mỗi một ngày trôi qua, chàng lại thấy gần nàng thêm một chút. Nếu như trên đời này vẫn còn Hoa Tư dẫn, chàng cũng muốn có ai vì chàng tấu khúc cầm ca, nàng vẫn đang đợi chàng, chàng muốn sớm được gặp nàng, được nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhào vào lòng chàng, nói "Mộ Ngôn, cuối cùng chàng đã đến gặp em."

Hậu ký

Ngày mùng bốn tháng bảy, Tuyên Hầu năm thứ hai mươi ba, minh quân Tô Dự một đời hiền minh qua đời, theo tục lệ Trần quốc, phàm là vương lăng và hậu lăng đều xây thành hai lăng uyên ương. Sau khi Tuyên hầu tạ thế, lại hợp táng cùng một lăng với Quân hậu đã qua đời từ bảy năm trước. Tuyên hầu Tô Dự một đời truyền kỳ, khi còn tại vị trấn định bốn phương, ân trạch ban khắp muôn dân, mở mang thế mạnh Đại lục, đây là thời kỳ thịnh trị nhất trong lịch sử Trần quốc. Khi còn tại vị, Tô Dự tiến hành nhiều cải cách lớn, ghi dấu trong sử sách nước Trần. Nhưng chuyện làm người ta khó tin nhất là cả đời ông chỉ lấy duy nhất một người vợ, danh xưng Văn Đức hậu Quân Phất. Quân hậu không có con, sau nhận Tô Thần, con trai Văn Thái công chúa Mộ Nghi làm dưỡng tử và truyền ngôi cho. Quân hậu tạ thế ngày mười hai tháng sáu Tuyên hầu năm thứ mười sáu. Sau khi bà qua đời, Trần vương để trống hậu cung, bảy năm sau sầu não mà mất. Một đoạn tình thâm trong cung cấm, nhiều năm sau đã trở thành truyền thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: