Phần 17

Một

Bạch Thiển (bình tĩnh): "Dạ Hoa, ta có thai rồi."

Dạ Hoa (đánh rơi sách xuống đất, sững người một lúc, sau đó quay sang dặn dò Nại Nại): "Tối nay nấu thêm món chân giò hầm đậu xanh."

Nại Nại: "...Quân thượng, món đó là để lợi sữa, bây giờ ăn có hơi sớm..."

Hai

Nhan Tống (vừa lo lắng, vừa thần bí vừa chờ mong): "Tần Mạc, em có thai rồi."

Tần Mạc (vẫn bình tĩnh lật một trang sách, mỉm cười): "Anh nghĩ cũng đã đến lúc phải có tin tốt rồi."

Ba

Diệp Trăn (đi lấy nho ướp lạnh lại bị Tô Dự lấy đĩa hoa quả đi, vì thế tức giận nói): "Sao chàng keo kiệt thế, em chỉ ăn có một ít thôi mà."

Tô Dự (một tay gấp sách lại): "Nàng có thai rồi, không được ăn cái này."

Diệp Trăn: "Vậy sao chàng còn cứ bày ra trước mặt em, hơn nữa, sách nào bảo có thai thì không được? (một hồi lâu sau mới há hốc mồm): Chàng nói cái gì? Em, em có thai rồi?"

Bốn

Phượng Cửu (tung tăng chạy đến bên hồ nơi Đông Hoa câu cá, đọc sách): "Thiếp, thiếp có thai rồi Đế Quân."

Đông Hoa (lấy cuốn sách úp trên mặt ra, một lúc lâu sau): "Triệu chứng thế nào?"

Phượng Cửu: "Bụng trướng trướng, khẩu vị cũng không tốt, còn buồn nôn nữa."

Đông Hoa (lại úp kinh văn lên): "Đấy là bị trướng bụng."

Năm

Thành Ngọc (vừa gọt dưa vừa nhớ lại): "À phải rồi, nói cho chàng biết chuyện này nhé, ta có thai rồi."

Liên Tống (5 giây sau mới phản ứng kịp): "Tốt lắm, chúng ta nhất định phải sinh trước nhà Đông Hoa, để con của hắn cả đời phải gọi con chúng ta là đại ca."

Thành Ngọc: "..."

Sáu

Dạ Hoa: "Thiển Thiển, khi nào thì nàng định sinh một hài tử nữa cho ta?"

Bạch Thiển: "Được thôi, nhưng đợi ta sinh đứa trẻ này ra đã nhé?"

Dạ Hoa: "Nàng... có mang rồi?"

Bạch Thiển xấu hổ gật đầu. Dạ Hoa ôm chặt nàng, hai người rủ rỉ trò chuyện cho đến khi Cục Bột bước vào...

Bảy

Liên Tống: "Thành Ngọc, ta muốn ăn đào."

Liên Tống: "Thành Ngọc, ta muốn ăn hạt dưa."

Liên Tống: "Thành Ngọc, ta muốn ăn canh hạt sen."

Liên Tống: "Thành Ngọc, ta muốn "ăn" nàng."

Thành Ngọc: "Chàng muốn ăn cả hài tử trong bụng ta đấy ư?"

Liên Tống: "Nàng nàng nàng... có mang rồi ư?"

Thành Ngọc: "Ta muốn ăn đào."

Thành Ngọc: "Ta muốn ăn hạt dưa."

Thành Ngọc: "Ta muốn ăn canh hạt sen."

Liên Tống: "Không bằng "ăn" ta đi? Cũng ngon lắm đó."

Tám

Sau khi mang Phượng Cửu ngủ say về nhà, cánh tay Đông Hoa đế quân bị thương. Đây là đoạn đối thoại giữa hai người khi Phượng Cửu thức dậy:

Phượng Cửu: "Ôi, tay của chàng bị làm sao thế?"

Đông Hoa: "Ta mang nàng về nên vết thương bị nứt ra."

Phượng Cửu: "Không thể nào, thiếp nào có nặng như vậy?"

Đông Hoa: "Ta nghĩ nàng nên tập trung vào trọng điểm là tay của ta, chứ không phải là trọng lượng của nàng."

Phượng Cửu: "Được rồi, vậy sao tay của chàng lại yếu đến vậy?"

Đông Hoa: "...Đó là bởi vì nàng quá nặng."

Phượng Cửu: "..."

Chín

Phượng Cửu bước ra khỏi nội điện, thất sắc khi thấy Đông Hoa đang khâu lại chiếc khăn tay bị mình xé rách hôm qua.

Phượng Cửu: "...Chàng đang làm gì vậy?"

Đông Hoa: "Khâu lại khăn tay."

Phượng Cửu: "Nhưng... mấy chuyện khâu vá này, nam nhân đều không biết làm mà. Như thượng thần Mặc Uyên, Dạ Hoa Quân, thậm chí ẻo lả như Yến Trì Ngộ cũng không biết nữa..."

Đông Hoa: "Tại sao?"

Phượng Cửu: "Vì chuyện này... hình như sẽ làm mất đi vẻ nam tính..."

Đông Hoa: "Nàng bị lừa rồi."

Phượng Cửu: "Sao?"

Đông Hoa: "Bọn họ chỉ trốn làm việc nhà thôi."

Mười

Đông Hoa: "Nàng dường như rất thích biến thành khăn tay nhỉ?"

Phượng Cửu: "..."

Đông Hoa: "Vừa hay ta đang thiếu khăn lau kiếm, không bằng cho ta mượn dùng một chút?"

Phượng Cửu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: