RẮN THẦN (Việt - Englisk) Tác giả: Phạm Việt Long


RN THN

Câu chuyện tôi kể dưới đây nghe có vẻ hoang đường, nhưng vì tôi trực tiếp nghe một người bạn thân kể lại, sau đó lại chứng kiến những sự việc chứng minh cho tính chân xác của nó, cho nên tôi vẫn viết ra...

Đó là vào một ngày đầu xuân. Đường lên Yên Tử nườm nượp những người. Đến quãng giữa đường lên dốc Tùng, đoàn người bỗng ùn lại. Hoá ra có một chú thanh niên người địa phương đang rao bán một con rắn. Chú bảo rằng con rắn này rất đặc biệt, đã lớn, lại có một cái mào đỏ chót trên đầu. Đó là do chú ta nói, chứ kỳ thực không ai nhìn thấy con rắn dài ngắn ra sao, bởi vì nó bị nhốt trong một cái bao dứa trắng.

Khi những người tò mò bỏ đi dần, đường thoáng ra, thì có một tốp chừng chục người đi tới. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng tầm thước, da trắng hồng, mặt sáng như gương. Anh tên là Thuận, từ thành phố Hồ Chí Minh ra. Anh bảo đoàn người dừng lại, đứng dẹp vào bên vệ cỏ. Anh cất giọng sang sảng hỏi:

- Chú em có thể cho xem con rắn không?

Chú thanh niên lắc đầu:

- Thưa không. Con rắn này dữ lắm, mở ra, cháu e nó làm các bác hãi!

Thuận nhìn kỹ cái bao dứa bằng đôi mắt sáng. Có lẽ con rắn đang khoanh tròn trong bao, cho nên cái bao im lìm. Người ta hay nói mua mèo trong bị chứ có ai nói mua rắn trong bao bao giờ. Thế mà giờ đây lại có người bán rắn trong bao thật. Thuận ngắm nghía cái bao, nó vẫn im lìm. Nhưng anh bỗng cảm thấy có một luồng sinh khí từ trong bao toát ra, ấm áp và thơm lừng. Anh bảo chú thanh niên:

- Được, ta mua, chú tính bao nhiêu?

- Bác cho con một triệu ba!

- Sao lại lẻ loi triệu ba? Thôi, ta đưa tròn một triệu.

Chú thanh niên gật đầu, trao bao dứa cho Thuận. Anh trả tiền rồi nhận bao dứa. Cái bao động đậy. Thuận nhẹ nhàng xách cái bao ra bãi cỏ cách xa đường, đặt xuống và từ từ mở dây buộc. Mọi người căng mắt nhìn vào cái bao. Tất cả bỗng lên một tiếng: có một cái mào đỏ chót động đậy nơi miệng bao. Rồi cả cái đầu con rắn lộ ra với cái mào lớn, dầy và đỏ như bông hoa mào gà. Con rắn trườn ra khỏi bao trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Chao ơi, nó lớn và dài làm sao, với làn da loang lổ trắng đen thật dữ tợn. Thế nhưng, con rắn không tỏ ra hung dữ như người ta tưởng. Trườn đi một đoạn rồi, nó quay đầu lại. Có người nhát gan định co giò chạy, thì đứng sững lại bởi thấy con rắn không trườn tới nữa, mà vươn mình lên cao. Cái đầu nó dựng thẳng, cái mào đỏ lắc lư. Nó hướng về phía anh Thuận, dập đầu ba lần, rồi nhẹ nhàng quay mình, lướt vào rừng xanh.

Nhìn theo con rắn, Thuận mỉm cười, nụ cười nhân ái. Anh thuộc loại người nặng về tình cảm, hay mơ mộng, mặc dầu anh là tiến sĩ về công nghệ viễn thông. Với anh, Yên Tử như một tình yêu. Khi chưa đến nơi, anh đọc những áng văn thơ về Yên Tử và luôn luôn bị rung động bởi cái cảnh, cái tình nơi đây. Để rồi khi đến, anh thấy lòng rạo rực như gặp được người yêu. Tuy ở xa, anh vẫn thường lên Yên Tử để được sống trong tình yêu ấy. Nhưng lần này lại thật đặc biệt. Yên Tử như đã trở thành một phần của tâm linh anh. Đêm ấy, phải khuya lắm anh mới chợp mắt. Vào giữa canh hai, Thuận bỗng bừng thức bởi một tiếng chuông lảnh lót. Một vừng sáng hồng lơ lửng trước mắt anh. Thoáng trong vừng sáng ấy là hình ảnh con rắn có mào đỏ. Rồi lại thoáng qua hình ảnh một vị sư có khuôn mặt đầy đặn, cặp mắt sáng như sao, mỉm cười với anh. Chưa kịp định thần, anh bỗng nghe tiếng vị sư bảo:

- Con hãy đem giấy bút ra!

Như là một hành động vô thức, anh đến bên bàn, mở giấy bút và bắt đầu viết. Không rõ anh nhìn bằng loại ánh sáng gì? Chỉ biết rằng những vần thơ về Yên Tử bỗng vang lên trong tâm khảm anh, và anh lặng lẽ chép lại. Những bài thơ viết theo thể Đường luật mô tả từng cảnh đẹp của Yên Tử với những nét phác hoạ thần kỳ, sống động, lại ẩn chứa những triết lý sâu xa về nhân luân. Chỉ một đêm ấy, Thuận đã hoàn tất một tập thơ với tên Thi vân Yên Tử mà sau này được xuất bản như một hiện tượng văn học lạ kỳ!

Lại một mùa xuân nữa đến với Yên Tử. Lần này, tôi và mấy anh em cùng cơ quan cũng tham gia chuyến hành hương lên Yên Tử với Thuận. Khi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị leo dốc Tùng, tôi thấy một chàng thanh niên gầy gò nhưng nhanh nhẹn chạy tới:

- Các chú có thuê gánh đồ không? Cháu gánh cho!

Thuận reo lên một tiếng và nói với tôi:

- Chính cậu bé bán cho mình rắn thần đấy!

Tò mò, tôi kéo cậu thanh niên ra một góc, thầm thì:

- Có đúng cháu là người đã bắt được rắn thần không?

Cậu thanh niên gật đầu, nhưng sắc mặt tái đi. Cậu bảo:

- Cháu không dám nhắc tới Ngài nữa đâu!

Tôi động viên:

- Cứ mạnh dạn lên, Ngài đã được về với rừng núi rồi, cháu nào còn mang tội nợ với Ngài?

- Không, cháu vẫn sợ lắm, chính vì Ngài mà cháu bỏ nghề bắt rắn, làm nghề này đấy!

- Sao? Hoá ra cháu chuyển nghề vì Ngài? Ngài đã khuyên bảo cháu ư?

- Dạ không. Nhưng ngài răn đe cháu!

- Răn đe?

- Vâng, một lần cháu mang bao lên tận gần lưng núi tìm bắt rắn thì gặp Ngài. Từ xa, cháu đã giật bắn mình khi thấy Ngài với cái mào đỏ chót nghển cao khỏi lùm cỏ. Cháu đứng chết trân trong khi Ngài trườn tới. Cách cháu chừng sải tay, Ngài dừng lại, vươn cổ phun phì phì. Cháu hoảng quá, cố rút chân, quay lưng chạy. Vẫn nghe tiếng phì phì sau lưng. Cháu vấp một tảng đá, ngã bổ nhào. Vùng dậy, đã thấy ngài chặn trước mặt. Thế nhưng Ngài không mổ cháu. Cháu vái lấy vái để và lẩm nhẩm khấn rằng sẽ không bao giờ làm nghề sát sinh nữa, ngài liền trườn đi...

Tôi bán tín bán nghi. Lẽ nào chỉ một chút hù doạ của một con rắn mà có tác dụng giáo dục một con người nhanh đến thế. Trong khi đó quanh tôi đây, có biết bao người chẳng biết sợ là gì, gặp bao sự răn đe của pháp luật, sự khuyên bảo của người thân mà vẫn cứ lao vào làm việc xấu. Kể cả trong những người đang đi hành hương về đất Phật này, có khối kẻ miệng thì khấn vái cầu phúc cầu lộc nhưng tâm địa lại tối đen. Có lần tôi đứng sau một bà có dáng vẻ sang trọng nhưng mặt lại nhăn nhúm đến thiểu não đang sì sụp khấn vái. Bà ta lẩm nhẩm nhưng tôi vẫn nghe rõ: "Cầu Trời khấn Phật phù hộ độ trì cho nhà con được thăng quan tiến chức đợt này. Con đã lo lót cấp trên, lo lót tổ chức tiền nong, vàng bạc không thiếu gì, nhưng con cầu mong Trời Phật vật chết cái lão Hùng đang chạy đua với nhà con cho nhà con rộng đường thăng tiến..." Còn chuyện của cậu thanh niên này thì cứ như huyền thoại. Nhưng người thật việc thật lại sờ sờ trước mắt tôi. Tôi cố bứt khỏi dòng suy tư, vỗ vai chàng thanh niên:

- Cháu làm thế này có đủ sống không?

- Vất vả lắm chú ạ. Gánh đồ đạc lên núi suốt buổi, kiếm được 15 ngàn đồng, vã mồ hôi hột. Trước kia, làm nghề cũ, kiếm dăm bẩy chục ngàn một ngày không khó gì.

- Thế cháu có định trở lại nghề cũ không?

- Không, không! Không bao giờ chú ạ. Làm nghề cũ sợ lắm. Làm nghề này vất vả nhưng thảnh thơi. Ngày làm mệt, đêm ngủ tròn một giấc, không mộng mị hoảng hốt gì, thế là sướng!

Tôi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên đôi môi khô của chàng trai gầy còm. Cũng lúc ấy, Thuận gọi tôi:

- Đi thôi bạn ơi, đi nhanh mà còn lên chùa Đồng!

Tôi trao túi xách cho chàng thanh niên. Mặc dù không nặng nhọc gì, nhưng tôi không muốn đeo túi lên non, bởi tôi muốn thể hiện chút tri ân với chàng thanh niên hướng thiện nọ. Làm theo tôi, anh chị em trong đoàn đều trao ba lô, túi xách cho chàng thanh niên. Thế là đủ việc làm cho chàng trong buổi sáng hôm ấy.

Cuộc đời là những cuộc đổi thay liên tục. Yên Tử giờ đây đã có cáp treo. Du khách đến Yên Tử ngày càng đông. Nhưng cũng vì có cáp treo, mà cái nghề mang vác đồ thuê giờ không thịnh nữa. Không rõ chàng thanh niên có còn kiếm sống được bằng nghề này không? Tôi cứ băn khoăn hoài, mong ai gặp được chàng thanh niên đó thì nói lại cho tôi rõ. Chàng ta đã đổi tên cũ sang tên mới như một Phật tử: Thích Thiện Tâm.

Ngày 28 tháng 11 năm 2003

MAGIC SNAKE

The story I tell below may sound like a myth, but because I personally heard it told by a close friend, and then witnessed events that prove its authenticity, I still wrote it down.. .

It was on a spring day. The road to Yen Tu is crowded with people. In the middle of the road up the Tung slope, the group suddenly gathered. It turned out that there was a local young man selling a snake. He said that this snake is very special, has grown, and has a red crest on its head. That's what he said, but no one actually saw how long the snake was, because it was locked in a white pineapple bag.

As the curious people walked away, the road opened up, a group of about a dozen people approached. Leading the way was a middle-aged man, of medium height, with pinkish white skin, and a face as bright as a mirror. His name is Thuan, from Ho Chi Minh City. He told the group to stop and stand on the side of the grass. He raised his voice and asked:

- Can you show me the snake?

The young man shook his head.

- No. This snake is very fierce, open it, I'm afraid it scares you!

Thuan looked closely at the pineapple bag with bright eyes. Perhaps the snake was circling in the sack, so the sack was silent. People often say to buy a cat in a bag, but no one says when to buy a snake. But now there are people selling snakes in real bags. Thuan looked at the bag, it was still silent. But he suddenly felt a breath of life emanating from the bag, warm and fragrant. He told the young man:

- Okay, I bought it, how much do you charge?

- Uncle gave me a million three!

- Why are you lonely? Well, I'll give you a million.

The young man nodded and handed the pineapple bag to Thuan. He paid and received a bag of pineapples. The bag moves. Thuan gently carried the bag to the grass away from the road, put it down, and slowly untied the rope. Everyone strained their eyes to look at the bag. All of a sudden, there was a loud noise: a red crest moved at the mouth of the bag. Then the whole head of the snake was revealed with a big crest, thick and red like a crested flower. The snake slithered out of its sack before everyone's surprised eyes. Wow, how big and long it was, with its ferocious black and white patchy skin. However, the snake was not as ferocious as one might think. Slipping away for a while, it turned around. There was a cowardly person who was about to run away, but stopped because the snake did not slither forward, but raised himself up high. Its head was erect, its red crest swayed. It turned towards Mr. Thuan, banged his head three times, then gently turned around, gliding into the green forest.

Looking at the snake, Thuan smiled, a kind smile. He is an emotional, dreamy type, even though he has a PhD in telecommunications technology. To him, Yen Tu is like love. Before he arrived, he read poems about Yen Tu and was always moved by the scene, the love here. Then when he arrived, he felt his heart burning like meeting a lover. Although he was far away, he often went to Yen Tu to live in that love. But this time it was special. Yen Tu seems to have become a part of his spirit. That night, it was very late for him to sleep. In the middle of the second watch, Thuan was suddenly awakened by a ringing bell. A pink light floated before his eyes. In the morning light is the image of a snake with a red crest. Then there was a glimpse of a monk with a full face, eyes as bright as stars, smiling at him. Before he had time to settle down, he suddenly heard the monk say:

- Bring out a pen and paper!

Like an unconscious act, he went to the table, opened his pen and paper, and began to write. Not sure what kind of light you see? Just know that the poems about Yen Tu suddenly resounded in his mind, and he quietly copied them down. Poems written in the form of Tang Lu describe each beautiful scene of Yen Tu with magical and vivid sketches, and contain profound philosophies on human morality. Only that night, Thuan completed a book of poems with the name Thi Van Yen Tu which was later published as a strange literary phenomenon!

Another spring comes to Yen Tu. This time, me and my brothers in the same agency also joined the pilgrimage to Yen Tu with Thuan. When I got to the parking lot, about to climb Tung slope, I saw a thin but agile young man running over:

- Do you guys hire luggage? I carry it!

Thuan raised a voice and said to me:

- It was the boy who sold me the magic snake!

Curious, I pulled the young man aside and whispered:

- Is it true that you are the one who caught the magic snake?

The young man nodded, but his face turned pale. He said:

- I dare not mention Him again!

I encourage:

- Be bold, He has already returned to the mountains and forests, which children still carry sins with Him?

- No, I'm still very scared, it's because of Him that I quit my job of catching snakes and doing this job!

- Star? Turns out I changed jobs because of Him? Did you advise me?

- No. But you warned me!

- Deterrence?

- Yes, once I brought a bag up near the back of the mountain looking for snakes, I met him. From a distance, I was startled when I saw him with a red crest rising high out of the grass. I stood dumbfounded while He crept forward. About arm's length away from me, he stopped, stretched his neck and sputtered. I panicked, tried to pull out my legs, turned around and ran. Still hear the whistling sound behind. I tripped over a rock and fell. Waking up, I saw him blocking in front of me. But He did not operate on me. I bowed my head and mumbled vows that I would never kill again, he slithered away...

I sell credit for sale. How can only a little scare of a snake have such an effect on educating a person so quickly. Meanwhile around me, there are so many people who do not know what to be afraid of, encountering many threats from the law and the advice of their loved ones, but still plunge into bad deeds. Even among those who are on pilgrimage to this Buddha land, there are a lot of people with their mouths praying for blessings, but their hearts are dark. Once I stood behind a lady with a luxurious appearance but her face was wrinkled to the point of being depressed. She mumbled, but I still heard clearly: "I pray to God to bless my family to be promoted to this position. I have taken care of my superiors, the organization of money, gold and silver is not lacking, But I pray to God and Buddha to die, the old Hung is racing with my family to give my family a wide way to advance..." As for the story of this young man, it's like a legend. But real people touch me before my eyes. I tried to break out of my thoughts and patted the young man's shoulder:

- Will I have enough to live by doing this?

- It's hard work, uncle. Carrying things up the mountain all day, earning 15,000 VND, sweating. Before, doing the old job, earning a few tens of thousands a day was not difficult.

- Do you plan to return to your old job?

- No no! Never, uncle. It's scary to do the old job. Doing this job is hard but relaxing. Tired of working day and night, having a full night's sleep, not dreaming and panicking, that's good!

I saw a satisfied smile on the thin man's dry lips. At the same time, Thuan called me:

- Let's go, my friend, go quickly and go to Dong pagoda!

I handed the bag to the young man. Although it is not heavy, but I do not want to carry the bag on the mountain, because I want to show a little gratitude to that good-natured young man. Following me, the brothers and sisters in the group all gave backpacks and bags to the young man. That was enough work for him that morning.

Life is a constant change. Yen Tu now has a cable car. Visitors to Yen Tu are increasingly crowded. But also because of the cable car, the profession of carrying rented goods is not popular anymore. It is not clear whether the young man can still make a living by this profession? I kept wondering, hoping anyone who met that young man would tell me again. He changed his old name to a new one like a Buddhist: Thich Thien Tam.

November 28, 2003

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top