HUYỀN THOẠI ĐẦM BẠCH LIÊN - Tác giả: Phạm Việt Long


Hà Nội là vùng đất lắm ao, hồ, đầm. Những hồ, đầm lớn đều gắn với những huyền thoại, cổ tích mang tính giáo dục sâu sắc. Đầm Bạch Liên cũng vậy. Xưa kia, khi Hà Nội còn khuôn trong năm cửa ô, thì đầm Bạch Liên nằm ỡ mãi tận phía Đông Bắc thành phố, khá heo hút. Dần dần, quá trình đô thị hoá đã khiến cho đầm Bạch Liên nằm lọt vào một khu phố sầm uất, buôn bán tấp nập. Người ta bảo đây là đất kim cương chứ không phải chỉ là đất vàng.

Vào thủa hồng hoang, đầm chưa có tên Bạch Liên như bây giờ. Người ta quen gọi đó là Đầm Đại, bởi đầm rộng mênh mông, lớn vào loại nhất vùng. Mặt đầm bao la bát ngát, nhìn ngút tầm mắt không thấy bờ bên kia. Vào những ngày lặng gió, mặt nước đầm vẫn lao xao sóng vỗ. Còn khi gió to, sóng đầm cuộn lên xô bờ ì oạp. Quây quanh đầm nước là những bãi sú vẹt, những rặng cây um tùm. Ở bờ phía Tây đầm, đất cao hơn, tạo thành một bãi bằng khô ráo chạy dọc bờ đầm. Cả một vùng trời nước mênh mông, cây cối um tùm ấy tạo nên môi sinh lý tưởng cho các loài thuỷ sản, thuỷ cầm. Cư dân ở đây thưa thớt. Trên bãi đất bằng ấy, có một xóm khoảng trên ba chục nóc nhà, gọi là xóm Chài. Bà con xóm Chài làm nghề chài lưới, sống nhờ nguồn thuỷ sản, thuỷ cầm vô cùng phong phú trong đầm. Cuộc sống đang êm ả trôi thì có một gia đình gồm ba người đến xin nhập cư. Lúc này người hiếm đất rộng, bà con xóm Chài tỏ ra mừng vui và hào hiệp đón vào xóm một gia đình mới. Gia đình này làm nghề buôn bán nhỏ. Họ vào kinh kỳ mua hàng tạp phẩm về bán cho dân xóm Chài, và mua cá về giao cho những người buôn ở chợ lớn. Không biết hai ông bà tên gì, chỉ biết rằng cô con gái có tên là Liên, cho nên dân xóm chài gọi hai ông bà là ông Liên, bà Liên. Còn cô gái, mọi người gọi thân mật là cháu Liên. Cháu Liên khoảng chừng mười tám, xinh đẹp lạ kỳ. Cháu có dáng người thon thon mình trắm. Khuôn mặt trái xoan. Mũi dọc dừa. Mắt bồ câu. Da trắng hồng. Môi đỏ thắm. Sắc đẹp của cháu Liên làm cho cả xóm chài xao động. Những ông già cũng thích nhìn cháu, có lẽ để hồi tưởng những phút giấy xao lòng thời trai trẻ của mình. Các chàng thanh niên, khỏi phải nói, thường tìm mọi cách tiếp xúc với Liên. Tính dịu dàng không e lệ nhưng cũng không quá cứng cỏi, Liên tiếp mọi người, chuyện trò với mọi người, đem lại niềm vui cho cả xóm. Trong xóm có hai chàng trai đều mạnh khoẻ, tài ba. Một chàng tên là Lực. Một chàng tên là Điền. Lực người cân đối, nhanh nhẹn mềm mại như con báo. Điền dáng cao to, chắc nịch, mặt vuông chữ điền, mắt to, sáng như sao. Cả Lực và Điền đều chiếm được cảm tình của Liên. Nếu Liên mến Lực ở tính khí mạnh mẽ, trí khôn sắc sảo, thì cô mến Điền ở tính tình hiền hậu, trí lực song toàn. Điền mồ côi nên chí thú làm ăn, hoà hiếu với mọi người, cho nên dân xóm ai cũng yêu mến. Mối quan hệ tình cảm của hai người trai trẻ và một cô trinh nữ lớn dần lên, mạnh dần lên, đến lúc phải rẽ lối. Ông bà Liên biết con đang lưỡng lự, mà mình cũng khó xử, bèn hỏi Liên: "Con phải chọn đi, con cũng đã đến thì rồi. Phải chọn lấy một, con ạ!" Liên thẹn thùng: "Con theo lời bố mẹ!" Ông bà bèn nói với Liên: "Dân vùng đầm có tục chọn rể bằng cách cho thi tài. Đầm này có một con thuỷ quái, ta hẹn với hai anh ai diệt được nó thì làm rể nhà ta, được không?" Liên đồng tình. Thế là hai chàng thanh niên được mời đến và họ thống nhất cách thức thi tài. Trước khi vào cuộc thi, ông Liên trao cho mỗi chàng trai một chiếc lưỡi câu lớn, có cái mũi nhọn hoắt như mũi lao, có chùm lưỡi bén ngọt mà ông thửa từ thợ rèn phường Sinh Từ để hai chàng làm vũ khí.

Dân vùng đầm này vẫn lưu truyền những câu chuyện kinh hoàng về con thuỷ quái Đầm Đại. Chưa ai thực sự nhìn rõ nó, nhưng người ta hình dung nó như một con rồng vĩ đại. Theo truyền thuyết, mỗi năm vài ba lần, vào những đêm mưa to gió lớn, thuỷ quái lại trồi lên khỏi lòng đầm, bơi vào bờ và biến thành con rồng có cánh, bay tới các xóm nhà bắt trinh nữ. Cũng mỗi năm vài ba lần, vào mùa khô ráo, khi dân vùng đầm đang lênh đênh trên các con thuyền đánh cá thì mặt đầm bỗng cuộn sóng. Thuỷ quái quần lộn đảo điên tạo nên những con sóng dữ dâng những con thuyền bé nhỏ lên cao rồi lại dìm xuống đáy sóng. Lần nào cũng có vài ba chiếc thuyền bị nhấn chìm. Lần nào cũng có vài ba người bị chết. Lạ một điều, chỉ chết những chàng trai chưa vợ. Thế là, trong dân gian lưu truyền niềm tin rằng con thuỷ quái là loài vô tính (không phải đực cũng chẳng phải cái), nó bắt trinh nữ và thanh niên chưa vợ về dựng vợ gả chồng dưới thuỷ cung để tạo dựng cuộc sống đông đúc dưới đó. Muốn bắt được con thuỷ quái, phải chèo thuyền ra giữa đầm vào đêm trời giông bão, rình đúng lúc nó vừa trồi dưới lòng đầm lên, chưa kịp hoá rồng. Lúc ấy, nó đang thoát xác, cơ thể yếu ớt, chỉ quăng lưỡi câu vào, giật dây câu là kéo được nó vào bờ. Tin câu chuyện này, một đêm tháng mười giá lạnh, giữa cơn sấm chớp mưa gió đùng đùng, hai chàng trai chèo hai con thuyền hướng tới giữa lòng hồ. Cô gái mở cửa sổ rõi theo ánh đèn leo lét trên hai con thuyền. Ánh đèn nhỏ dần và mất hút trong màn đêm đen kịt. Mỗi giờ khắc qua đi là mỗi khắc khoải, bồn chồn dậy lên trong lòng cô gái. Sấm chớp đùng đùng. Mưa sầm sập. Đầm nổi sóng ầm ào. Mệt quá, cô thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ, Liên thấy một cảnh tượng hãi hùng: Lực bị con thuỷ quái nuốt chửng vào bụng. Còn Điền thì bị đuôi nó quật nát đầu. Cô thét lên một tiếng kinh hoàng, chấm dứt cơn ác mộng. Trời cũng vừa sáng. Thấy ngoài sân có tiếng lao xao, Liên vội chạy ra. Trước mắt Liên là Lực - quần áo tả tơi, sũng nước. Lực nói trong hơi thở đứt quãng rồi ngã gục xuống: "Thuỷ quái nuốt anh Điền rồi!". Ngày hôm sau Lực mới tỉnh. Theo lời kể của Lực, khi hai người vừa ra đến giữa đầm thì thuỷ quái xuất hiện. Lực chỉ kịp quăng dây câu với cái lưỡi câu to đùng do ông Liên đưa cho vào phía đầu con thuỷ quái thì nó đã vùng lên nuốt chứng anh Điền, nuốt luôn lưỡi câu của Lực. Nó quật đuôi muốn hạ gục Lực. Nhờ nhanh nhẹn, lợi dụng triền sóng vừa trườn lên, Lực lái thuyền chạy thẳng vào bờ. Nếu không nhanh trí, chắc giờ này Lực đã nằm trong bụng thuỷ quái rồi.

Cuộc đua diệt thuỷ quái không thành. Thuỷ quái vẫn hiện diện trong tâm thức người dân vùng Đầm Đại. Tuy vậy, Lực là người sống sót. Có nghĩa là, trong cuộc đua giữ quyền được sống, Lực đã thắng Điền. Như một lẽ tất yếu, Liên trở thành vợ Lực từ đấy.

Cuộc sống của cư dân xóm Chài vùng Đầm Đại và gia đình Liên có lẽ sẽ trôi đi bình thường nếu không có sự trở về của Điền. Một sự trở về đột ngột. Không ai nhận ra người đàn ông chột mắt ấy. Một người đàn ông mà mắt trái là một hố đen sâu hoắm, mắt phải lại sáng một cách lạ kỳ, long lên đầy uất hận. Mặt anh ta méo mó, đầy sẹo. Anh ta cầm theo một cây nhị và hát. Anh không hát xẩm, không hát dân ca, mà hát lên một bản trường ca chẳng ai từng nghe, kể chuyện mặt đầm và lòng người. Chuyện kể rằng xưa kia có hai chàng trai vì cùng yêu một cô gái mà tranh đua nhau trong trận diệt thuỷ quái. Hai người đều được người cha của cô gái tặng chiếc lưỡi câu lớn làm vũ khí. Trong đêm giông tố mịt mùng, hai chàng trai dong thuyền ra đầm. Đến giữa đầm, chẳng thấy thuỷ quái đâu, chỉ thấy sấm sét, mưa gió đùng đùng. Một người ghé thuyền vào gần thuyền người kia định liên kết thành khối để chống sóng gió. Bất ngờ, anh ta tối tăm mặt mũi, không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, anh ta đã nằm trong một túp lều, không rõ là nơi nào. Một chiếc lưỡi câu to đùng móc sâu vào mắt anh. Những vết thương bầm vập cùng mình do mái chèo đập vào đang rỉ máu. Nhờ sức lực cường tráng và nhờ ơn trời phật, anh vùng vẫy theo chiều sóng, dạt được vào bờ. Một lão nông cô độc vớt được anh...

Câu chuyện dài được hát bằng những giai điệu, tiết tấu khác nhau nhưng đều mang đậm chất chèo Bắc Bộ, thể hiện được nhiều sắc thái trong cung bậc tình cảm của con người cũng như trong những diễn biến phức tạp của đời sống. Liên tục trong nhiều ngày, cứ vào lúc sáng sớm và lúc chiều hôm là người đàn ông chột mắt lại kéo nhị, ngồi hát bài ca mặt đầm và lòng người trước cửa nhà Liên. Bài ca gieo vào trái tim nhân hậu của Liên một nỗi thương cảm vô bờ bến đối với nỗi bất hạnh mà người đàn ông trong câu chuyện phải gánh chịu. Dần dần, bài hát gieo vào bộ óc nhạy cảm của Liên những câu hỏi và sự liên tưởng. Tại sao người đàn ông chột mắt này chỉ ngồi hát trước cửa nhà Liên? Tại sao khi nghe người đàn ông hát lần đầu, sắc mặt Lực - chồng Liên - lại tái dại đi? Tại sao Lực cứ bắt mình đóng cửa lại, không nghe hát? Chuyện hai người đàn ông đi diệt thuỷ quái trong bài ca sao giống chuyện Lực và Điền thế? Băn khoăn, nhưng Liên không dám nói điều này ra. Cũng có hôm, Liên định gợi chuyện để hỏi người hát xẩm về lai lịch bài ca, nhưng cô lại thôi. Cô chần chừ, vì muốn giữ một cuộc sống êm ả, không muốn nó bị xáo trộn. Nhưng mặt khác, nỗi khao khát đi đến bến bờ của sự thật cứ thôi thúc Liên phải tìm hiểu xuất xứ và ý nghĩa của bài ca. Cứ lần khân mãi, cho đến một buổi sớm, Liên không nghe thấy tiếng nhị và tiếng hát của người đàn ông chột mắt nữa. Mở cửa sổ, cô rú lên khi thấy treo toòng teeng trước cửa là hai chiếc lưõi câu to đùng cùng hai đoạn dây câu... Cô đã nhận ra hai lưỡi câu đó là của những ai... Cô rú lên rồi ngất đi, mê man. Cô chìm đắm trong cơn mê kéo dài ba ngày đêm. Trong giấc điệp dài dặc, Liên chỉ nghe duy nhất lời một ông cụ nói đi nói lại rằng làm gì có thuỷ quái hại người, con người hại nhau rồi đổ tội cho thuỷ quái mà thôi. Sợ mang tiếng ác, con người bịa ra đủ loài thuỷ quái, yêu tinh, quỷ dữ, ma cà rồng để chúng nhận tội thay mình. Ông cụ còn trừng mắt qưở trách Liên đã không có một tình yêu đích thực, đến nỗi phải nhờ đến chuyện thi thố tài năng để chọn chồng. Các cuộc thi thố đều ẩn chứa trong đó mầm mống của sự gian lận, dối lừa. Tình yêu đòi hỏi sự chân thực tuyệt đối, không có chỗ cho các cuộc thi thố, trỏ tài.

Tỉnh dậy, Liên như người mất hồn. Cô tự vấn lương tâm. Chính vì mình mà anh Điền phải tật nguyền suốt đời. Chính vì mình mà anh Điền phải chịu cảnh tha phương cầu thực, không chốn nương thân. Mà tại sao mình lại không tự chọn được ngưòi mình yêu. Thử tài đâu là biểu hiện của tình yêu. Hoá ra cả cha mình, cả mình chỉ muốn chọn người giỏi giang nhằm gây dựng cuộc sống no đủ cho mình, chứ đâu phải chọn cho mình người mình yêu... Trời ơi, yêu ai thì lấy người nấy, bắt họ thi tài làm gì... Nỗi ân hận đè nặng cuộc sống của Liên. Một hôm, trời trong veo, nắng vàng lóng lánh, mặt đầm xanh thẳm, Liên một mình chèo thuyền ra đầm. Cô chèo một cách khoan thai, thơi thả. Gió nhẹ vờn mái tóc. Sóng vỗ nhẹ mạn thuyền như lời ru dìu dặt của thiên nhiên. Đến giữa đầm, Liên rời thuyền, thả mình vào lòng nước trong vắt, mát rượi. Ít lâu sau, từ nơi Liên trầm mình, mọc lên những cây hoa sen tươi tốt lạ kỳ. Bông sen trắng muốt, toả hương thơm ngát. Cũng vào dịp ấy, Lực biến đi đâu, không ai biết.

Từ đấy, đầm Đại có tên chính thức là đầm Bạch Liên. Cư dân trong vùng đầm phá miếu thờ thuỷ quái, dựng một đền thờ ngay trên bến mà Bạch Liên đã lên thuyền ra đi mãi mãi để tỏ lòng thương tiếc vô bờ bến của mình với người thiếu phụ xinh đẹp, nhân hậu mà bất hạnh của làng xóm. Trên tấm bia dựng bên trong đền, người ta ghi lại chi tiết thiên tình sử bi thảm của nàng. Cũng trên tấm bia ấy, người ta ghi lại quy ước sống của cư dân vùng đầm. Nội dung quy ước có nhiều điều, trong đó có điều bãi bỏ tục lệ kén rể thi tài. Các đôi trai gái được tự do tìm hiểu, khi thấy đã thực sự yêu thương nhau thì trình với xóm làng để xóm làng vun đắp hạnh phúc cho. Quy ước cũng nêu lên những điều mà mọi người phải thực hiện nhằm tạo dựng một cuộc sống đậm đà tình làng nghĩa xóm, chống dối lừa, ngăn ác độc, cấm chỉ hại nhau. Điều cuối cùng ghi rõ ai không thực hiện quy ước này thì phải rời bỏ vùng đầm, đi đâu thì đi. Đó là hình thức xử phạt duy nhất mà bản quy ước nêu lên...

Nghe đâu, tới ngày nay, tinh thần của Quy ước xưa vẫn được vận dụng trong cuộc sống hàng ngày của người dân vùng đầm. Gần đây nhất, tinh thần ấy đẫ được thể chế hoá nằng Quy ước nếp sống văn hoá của nhiều phường trong khu vực đầm Bạch Liên này.

Hà Nội, 1/6/2006

THE LEGEND OF THE BACH LIEN DRESS

Hanoi is a land of many ponds, lakes and lagoons. Large lakes and lagoons are associated with legends and fairy tales with profound educational value. So is Bach Lien lagoon. In the past, when Hanoi still had a mold in five doorways, Bach Lien lagoon was located in the northeast of the city, quite attractive. Gradually, the process of urbanization has made Bach Lien lagoon located in a busy and bustling street. It is said that this is the land of diamonds, not just gold.

In the early days of Hong Kong, the lagoon did not have the name Bach Lien as it is now. People used to call it Dam Dai, because the lagoon is immense, the largest in the region. The face of the lagoon is immense, looking as far as the eye can see the other shore. On quiet days, the water surface of the lagoon is still fluttering and crashing. And when the wind is strong, the waves roll up to the shore. Surrounding the lagoon are the parrots and luxuriant trees. On the west bank of the lagoon, the land is higher, forming a dry flat along the lagoon. A vast area of sky and water, luxuriant trees create an ideal environment for aquatic species and waterfowl. The population here is sparse. On that flat land, there is a hamlet of about thirty roofs, called Chai hamlet. The people of the fishing village work as a fisherman and live off the abundant aquatic resources and waterfowl in the lagoon. Life was going smoothly when a family of three came to apply for immigration. At this time, the people of the village of Chai were very happy and generous to welcome a new family into the village. This family runs a small business. They go to the period to buy groceries to sell to the people of the fishing village, and buy fish to deliver to traders in the big market. I don't know what their names are, only know that their daughter's name is Lien, so the fishermen call them Mr. Lien and Mrs. Lien. As for the girl, people affectionately call her grandson Lien. Lien is about eighteen, strangely beautiful. I have a slim figure. Oval face. Coconut vertical nose. Pigeon eyes. White pink. Red lips. Lien's beauty made the whole fishing village flutter. Old men also love to look at you, perhaps to reminisce about the heartbreaking moments of your youth. Young men, needless to say, often find ways to contact Lien. Gentleness is not shy but also not too hard, Continuity of people, talking to people, bringing joy to the whole neighborhood. In the neighborhood, there are two strong and talented boys. A guy named Luc. A guy named Dien. Human force is balanced, agile and soft like a leopard. Filled with a tall, stocky figure, square face, big eyes, bright as stars. Both Luc and Dien won Lien's heart. If Lien loves Luc in her strong temperament and sharp intellect, then she loves Dien in her gentle personality and perfect intellect. Dien orphaned should be willing to do business, get along well with everyone, so everyone in the neighborhood loves it. The emotional relationship of two young men and a virgin grew, grew stronger, and it was time to take a turn. Mr and Mrs. Lien knew that I was hesitating, but I was also awkward, so they asked Lien: "You have to choose, you have already come. You have to choose one, son!" Lien shyly: "I follow my parents' orders!" The grandparents then said to Lien: "People in the lagoon have the custom of choosing a son-in-law by giving them a talent contest. This lagoon has a sea monster, I will make an appointment with two brothers who can kill it to be my son-in-law, okay?" Lien agrees. So two young men were invited to come and they agreed on how to compete. Before entering the competition, Mr. Lien gave each boy a large hook, with a sharp point like a javelin, with a cluster of sweet and sharp blades that he gave from a blacksmith in Sinh Tu ward for the two boys to use as weapons.

The people of this lagoon still circulate horrifying stories about the Dam Dai sea monster. No one has really seen it yet, but people envision it as a great dragon. According to legend, a few times a year, on nights of heavy rain and strong winds, the sea monster emerges from the lagoon, swims ashore, and transforms into a winged dragon, flying to the villages to capture virgins. Also a few times a year, in the dry season, when the people in the lagoon are floating on fishing boats, the surface of the lagoon suddenly rolls. The sea monsters turned crazy, creating fierce waves that raised the small boats to the top and then sank to the bottom of the waves. Every time a couple of boats were sunk. Every time, a few people died. Strange thing, only dead unmarried boys. Thus, in folklore the belief that the sea monster is asexual (neither male nor female), it forces virgins and unmarried young men to marry in the aquarium to create a life. crowded down there. If you want to catch the sea monster, you have to row a boat out to the middle of the lagoon on a stormy night, waiting for it to emerge from the bottom of the lagoon, before turning into a dragon. At that time, it was escaping the body, its body was weak, only throwing the hook in, pulling the fishing line to pull it to the shore. Believing this story, on a cold October night, in the midst of thunder and rain, two young men rowed two boats towards the middle of the lake. The girl opened the window to see the light from the two boats. The lights dimmed and disappeared in the pitch black night. Every hour that passes is a feeling of anxiety and restlessness rising up in her heart girl. Lightning flashed. The rain fell. Lagoon roaring waves. Tired, she fell asleep without knowing when. In her dream, Lien saw a horrifying scene: Force was swallowed by a sea monster. As for Dien, his head was crushed by its tail. She let out a scream of terror, ending the nightmare. It was also morning. Seeing a commotion outside, Lien rushed out. In front of Lien's eyes was Luc - ragged, soggy clothes. Luc said in a broken breath and then collapsed: "The monster swallowed Mr. Dien!". The next day, Luc woke up. According to Luc, when the two of them came to the middle of the lagoon, the water monster appeared. Luc only had time to cast the fishing line with the big hook given by Mr. Lien to the head of the sea monster, when it rose to swallow Mr. Dien, swallowing Luc's hook. It wagged its tail trying to defeat Luc. Thanks to his agility, taking advantage of the rising waves, Luc steered the boat straight to the shore. If he hadn't been quick-witted, Luc would have been lying in the stomach of the sea monster by now.

The race to kill the monsters failed. The water monster is still present in the minds of people in Dam Dai. However, Luc is the survivor. That is, in the race to keep the right to live, Luc won Dien. As a matter of course, Lien became Luc's wife since then.

The lives of the inhabitants of the fishing village of Dam Dai and the Lien family would probably pass normally without Dien's return. A sudden return. No one recognized the one-eyed man. A man whose left eye is a deep black hole, his right eye is strangely bright, filled with anger. His face was contorted, full of scars. He carried a stamen and sang. He does not sing Xam, does not sing folk songs, but sings a long song that no one has ever heard, telling stories about the face and heart of people. It is said that once upon a time, there were two boys who, because they loved the same girl, competed in the battle against the sea monsters. Both of them were given a large fishing hook by the girl's father as a weapon. In the dark stormy night, the two boys sailed to the lagoon. In the middle of the lagoon, there was no sea monster, only thunder, heavy rain and wind. One person stopped the boat close to the other person's boat to form a block to prevent waves. Suddenly, his face darkened, he did not know anything. When he regained consciousness, he was lying in a hut, unknown where. A large hook was hooked deep into his eye. The bruises and bruises along with me from the oars hit were bleeding. Thanks to his strong strength and thanks to God, he struggled with the waves and washed ashore. A lonely farmer rescued him...

The long story is sung with different melodies and rhythms, but they are all bearing the character of Northern Chess, expressing many nuances in human emotions as well as in the complex happenings of life. Continuously for many days, in the early morning and late afternoon, the one-eyed man pulled the stamen, sat and sang the song of the face and heart of the people in front of Lien's house. The song sows in Lien's kind heart an boundless compassion for the misfortune that the man in the story has to endure. Gradually, the song planted in Lien's sensitive brain questions and associations. Why is this one-eyed man only singing in front of Lien's house? Why did the face of Luc - Lien's husband's face turn pale when he heard the man sing for the first time? Why does Luc keep forcing himself to close the door and not listen to the song? How is the story of the two men going to destroy the water monster in the song similar to the story of Luc and Dien? Confused, Lien didn't dare say this. One day, Lien was about to start a conversation to ask the xam singer about the song's background, but she stopped. She hesitated, because she wanted to keep a quiet life, not wanting it to be disturbed. But on the other hand, the desire to go to the shore of the truth kept urging Lien to find out the origin and meaning of the song. Over and over again, until one morning, Lien could no longer hear the second voice and the singing of the one-eyed man. Opening the window, she screamed when she saw hanging hanging in front of the door were two huge fishing nets and two pieces of fishing line... She realized who those hooks belonged to... She howled and passed out. , coma. She was immersed in a coma that lasted three days and nights. In a long sleep, Lien only heard an old man say over and over again that there is no way the water monster harms people, people harm each other and then blame the sea monster. Fearing a bad reputation, people make up all kinds of sea monsters, goblins, demons, and vampires so that they can confess their sins on their behalf. The old man also glared at Lien for not having a true love, so much so that he had to resort to a talent show to choose a husband. Competitions contain in them the seeds of fraud and deception. Love requires absolute honesty, there is no place for contests and competitions.

Waking up, Lien is like a lost soul. She questioned her conscience. It was because of him that Mr. Dien was disabled for the rest of his life. It was because of him that Mr. Dien had to suffer from other places to beg for food and no shelter. But why can't I choose who I love? Test what is the expression of love. It turns out that both my father and I just want to choose good people to build a full life

for myself, not for me to choose the one I love... Oh my god, if you love someone, marry them, force them to do what they can do... Regret weighs heavily on Lien's life. One day, the sky was clear, the sun was shining yellow, the surface of the lagoon was deep blue, Lien alone rowed to the lagoon. She rowed gracefully, leisurely. Light wind blows her hair. The waves patted the side of the boat like a gentle lullaby of nature. Reaching the middle of the lagoon, Lien left the boat and dropped into the clear, cool water. Not long after, from the place where Lien immersed herself, strangely lush lotus trees sprouted. White lotus flower, emitting a sweet fragrance. Also on that occasion, where Luc disappeared, no one knows.

Since then, Dai lagoon has the official name Bach Lien lagoon. Residents in the lagoon area worship the water monster, building a temple right on the wharf where Bach Lien boarded the boat to leave forever to express his boundless grief for the beautiful, kind and unfortunate woman. of the village. On the stele erected inside the temple, people recorded the details of her tragic love story. Also on that stele, people recorded the living conventions of the inhabitants of the lagoon. The content of the convention has many things, including the abolition of the custom of choosing a son-in-law to compete. Couples are free to learn, when they see that they really love each other, they will report it to the village so that the village can cultivate happiness for them. The convention also states what people must do in order to create a life full of neighborliness, fight against deception, prevent cruelty, and forbid harming each other. The last thing clearly states that anyone who does not follow this convention must leave the lagoon and go wherever they want. That's the only form of punishment that the convention states...

It is heard that to this day, the spirit of the Old Convention is still applied in the daily life of the people in the lagoon. Most recently, that spirit has been institutionalized in the Cultural Lifestyle Convention of many wards in this Bach Lien lagoon area.

Hanoi, June 1, 2006

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top