Phần IV: Chiêu hồn (1)

[Chương 27]

Triệu Hình Đoan lập tức ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ liếc về phía môi Sở Ngọc Ương. Môi Sở Ngọc Ương tựa hồ bị Triệu Hình Đoan tùy ý chà đạp bây giờ có chút sưng tấy,so với vừa rồi thoạt nhìn hoàn hảo mê người.

  Triệu Hình Đoan nhanh chóng dời tầm mắt, trên mặt biểu hiện có chút không được tự nhiên.

  Sở Ngọc Ương từ hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện Lư Chi Nghi vẫn còn ở đây, quan trọng hơn là trong phòng nhiều hơn một người, hơn nữa trường kiếm của Triệu Hình Đoan cũng rút ra.

  Sở Ngọc Ương vẻ mặt kinh ngạc nhìn  Lư Đức, nói: "Lư lão trang chủ, ngươi như thế nào..?"

Nói một nửa, Sở Ngọc Ương chớp chớp đôi mắt, tiếp tục nói:"Như thế nào ban đêm lại mặc trang phục dạ hành a, nếu ta là ngươi ta sẽ mặc trung y chạy đến"

  Triệu Hình Đoan :"..."

  Triệu Hình Đoan cảm thấy Sở Ngọc Ương lúc hôn mê lại làm cho người thích, bây giờ mở to mắt mà bắt đầu gây sức ép.

Bất quá Sở Ngọc Ương nói cũng không sai, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tuy rằng là đêm khuya, nhưng cũng là trắng phau phau một mảnh. Nhìn qua Triệu Hình Đoan một thân áo trắng, càng dễ hành động, bị người khác phát hiện liền có thể trực tiếp chui vào bên trong đống tuyết...

Lư Đức ánh mắt hẹp dài có chút trừng lớn, hắn thật sự không quá thích ứng Sở Ngọc Ương cợt nhả lời đùa.

Sắc mặt Lư Đức trắng trắng xanh xanh, nói:" Đoan vương gia, ngươi nếu muốn giết ta thì cứ tùy tiện, làm gì phải phát ngôn vũ nhục trêu đùa?"

  Sở Ngọc Ương vô tội nói:"Chúng ta không có, là người nghĩ nhiều"

Lư Đức hừ một tiếng, hiển nhiên phi thường không vui.

  Sở Ngọc Ương nói:" Huống hồ chúng ta vì cái gì muốn giết ngươi, ngươi lại biết bí mật của người khác, ngay cả Lữ Thâm cũng không biết."

Lư Đức hít sâu một hơi, nói:"Ta vừa rồi đã nói qua, ta sẽ không nói, các ngươi động thủ đi. Bí mật này, ta nhất định mang vào trong đất, ban đầu ta tính toán rất hoàn hảo, giết ba người kia, sau đó liền tự vẫn."

  Triệu Hình Đoan nhíu mày, không nghĩ đến Lư Đức thế nhưng đã hoàn tính toán đến chuyện tự vẫn, thoạt nhìn hắn quyết tâm cái gì cũng không nói.

Lư Đức làm như vậy, đủ cho thấy sự tình có tính nghiêm trọng.

  Sở Ngọc Ương làm ra một bộ dáng khó xử, xoa xoa cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi ngay cả chết cũng không sợ?

Lư Đức ánh mắt kiên định, nói:"Ngươi không cần nhiều lời"

  Sở Ngọc Ương nói:" Ta nói một nửa,ngươi không nói để ta nói, ta nghẹn ở trong lòng thực sự khó chịu"

Triệu Hình Đoan :"..."

Sở Ngọc Ương nói:"Dù sao thời gian một đêm còn rất dài, chúng ta có thể chậm rãi trò chuyện. Hiện tại nói tiếp đề tài vừa rồi, một người ngay cả chết còn không sợ, nghe vào tai không có chỗ nào sợ hãi, bất quá ta cảm thấy sự vật đều có hai mặt."

Triệu Hình Đoan nhìn hắn, ra hiệu hắn không cần thừa nước đục thả câu.

Sở Ngọc Ương nói:" Bởi vì so với cái chết, có thứ làm hắn sợ hãi hơn a"

Hắn nói xong, thân thể Lư Đức rõ ràng rung rung lên một chút.

Sở Ngọc Ương  liền tiếp tục nói:" Ta cảm thấy Lư lão trang chủ hiển nhiên là bị người uy hiếp, có người muốn ngươi giết người diệt khẩu, sau đó tự vẫn có phải không?"

Lư Đức không mở miệng, gắt gao cắn răng.

Sở Ngọc Ương nói: Các ngươi đều chết, cái bí mật kia liền vĩnh cửu vùi trong đất ngầm. Ngươi không thể không nghe lời hắn nói; đồng ý giết người, thậm chí đồng ý tự vẫn, chứng tỏ rằng hắn bắt thóp ngươi, thành công áp chế ngươi."

Lư Đức hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người thoạt nhìn áp lực lại ẩn nhẫn.

Sở Ngọc Ương nói" Thóp đến cùng là cái gì, kì thật cái này tương đối dễ phân tích, bởi vì ngươi đáp ứng tự vẫn, chứng tỏ thóp không nằm trên người ngươi, mà nằm trên người khác"

  Sở Ngọc Ương nói, ánh mắt liền rơi xuống đất nhìn Lư Chi Nghi đang hôn mê, nói:" Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ người kia lấy Lư thiếu trang chủ uy hiếp ngươi đi?"

Lư Đức thân thể run run, ánh mắt nhảy vài cái, như là bị Sở Ngọc Ương chạm đến điểm đau, cả người trở nên táo bạo, lại không đủ lực.

Triệu Hình Đoan cảnh giác nhìn hắn, đối với Sở Ngọc Ương nói:" Xem ra ngươi đoán đúng"

Sở Ngọc Ương nói:" Chử Tuyết sơn trang có một thiếu trang chủ, Lư lão trang chủ lại đã gần niên kỉ ( già a ~), tự nhiên không thể mặc kệ huyết mạch cuối cùng, cũng là hợp tình hợp lí. Người kia đồng ý, bảo vệ bí mật, về sau, hắn liền bỏ qua Lư Chi Nghi cùng người ở Chử Tuyết sơn trang, phải không?"

Lư Đức haha cười khinh rộ lên, tiếng cười nghe vào tai phi thường mỏi mệt, nói:" Ngươi thực thông minh, chính xác như lời ngươi nói. Ta không thể không giết ba người kia, sau đó lại tự vẫn, hết thảy đều là bị ép buộc.Cho nên... vì huyết mạch cuối cùng của Lư gia, ta cái gì cũng không nói"

Sở Ngọc Ương không hề để ý, nói:" Ép dưa, dưa không ngọt, chúng ta chỉ là bảo ngươi nghe ta nói, ngươi có thể ngậm miệng, chỉ nghe. Ta nói còn chưa có xong đâu"

Sở Ngọc Ương  nói:"Áp chế ngươi, muốn ngươi giết ba người. Người thứ nhất đánh số mười Ngụy Bá Bình, người thứ hai đánh số mười lăm Chu Hưng Thường, sau đó là người thứ ba đánh số mười bảy Lữ Thâm. Ngươi vẫn nói 'giết ba người kia', mà hiện tại Lữ Thâm còn chưa chết, lại chết thêm một quản gia Chử Tuyết sơn trang đánh số mười.

  Sở Ngọc Ương thoáng cười nói:" Lư lão trang chủ, ta cảm thấy ngươi không phải là người nói dối. Xem ra quản gia không phải là do ngươi giết, hơn nữa bên mình hắn đánh số mười không liên hệ với chuyện này đi."

Lư Đức gắt gao ngậm miệng, gian nan nuốt một chút, máy móc lặp lại:" Ta cái gì cũng sẽ không nói"

  Sở Ngọc Ương nói:"Nếu như ta đoán không sai, quản gia là tự sát đi"

Lư Đức mở to hai mắt, trong nháy mắt biểu tình bán đứng suy nghĩ trong lòng. Trong ánh mắt hắn tràn ngập khiếp sợ, giống như bị Sở Ngọc Ương gạt ra mặt nạ, thậm chí là chỉnh da mặt, trở nên không còn che giấu.

  Sở Ngọc Ương nói:" Quản gia theo ngươi rất nhiều năm, phỏng chừng cũng thoáng biết một ít những chuyện ngươi làm, Lư Chi Nghi vừa rồi nói, hắn cũng không biết bảo bối Lư gia là thứ gì, hắn căn bản không có xem qu, mà bảo bối này chỉ có Lư lão trang chủ và quản gia hai người biết, đủ để thấy được, kì thật quản gia biết một ít bí mật.Cho nên quản gia liền trở thành người có nhân tố có liên quan, nếu như không chết, liền có người vô tội bị nguy hiểm. Lữ Thâm nói, số mười kia, đã sớm chết. Mà thời điểm quản gia chết, bên mình lưu lại một chữ "mười" cũng đủ để chứng minh, kỳ thật hắn biết đến cũng không nhiều. Lưu chữ "Mười" ở bên mình cũng chỉ để ngụy tạo mà thôi."

Lư Đức ngực nhanh chóng phập phồng, hơn nửa ngày đột nhiên nói một câu," Quản gia theo ta rất nhiều năm, vẫn trung tâm.."

Lư Đức tựa hồ chỉ là nói cho mình nghe, hắn tựa hồ hiện tại chỉ là hồi ức mà thôi.

  Sở Ngọc Ương nói:" Lư lão trang chủ, ngươi có hay không nghĩ tới, kỳ thật trừ tự vẫn, vẫn còn có con đường thứ hai."

"Không! Không có!" Lư Đức phản ứng kịch liệt, nói:"Ngươi không cần khuyên bảo ta, không có con đường thứ hai có thể chọn, bí mật này, ta không thể nói cho người khác nghe, này không chỉ là hại ta, hơn nữa cũng là hại người khác. Ta khuyên hai vị, tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác."

  Sở Ngọc Ương bĩu môi nói:" Liền tính ngươi có tính toán, nhưng ngươi cũng phải động não a.Hiện tại người kia cảm thấy chỉ người chết có một nửa,Lữ Thâm còn sống, ngươi còn sống, liền tính hiện tại ngươi cắt cổ tự sát, thế nhưng Lữ Thâm sẽ không chết a. Nhiệm vụ của ngươi kì thật căn bản không có hoàn thành, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua Chử Tuyết sơn trang sao?"

Lư Đức khiếp sợ trừng to mắt, cả người như một mảnh lá héo rũ, đột nhiên liền ngã quỵ xuống. Hắn suy sụp ngồi trên mặt đất, miệng thì thào nói:" Tại sao có thể như vậy..Ta đến cùng phải làm sao mới tốt.."

Triệu Hình Đoan mắt lạnh nhìn hắn, hắn đối với Lư gia trên dưới đều không có hảo cảm, thế nhưng hắn nhất định muốn biết cái sự tình thần bí có liên quan kia.

Triệu Hình Đoan mở miệng nói:"Ngươi đem điều ngươi biết nói cho ta, ta có thể đem Chử Tuyết sơn trang trên dưới an toàn."

Lư Đức không nói gì, Sở Ngọc Ương ngược lại ở bên cạnh xen mồm nói:"Đoan nhi, ta cảm thấy ngươi không thể"

Triệu Hình Đoan thiếu chút nữa bị lời nói cảu Sở Ngọc Ương làm nghẹn chết, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Ngọc Ương, thế nhưng lúc này lại đi ra phá.

  Sở Ngọc Ương vô tội chớp chớp mắt,nói:"Ta nói là lời thật"

Triệu Hình Đoan sắc mặt đều đen, biểu tình ngươi nói thêm một chữ nữa sẽ không nhìn thấy ánh dương ngày mai.

Sở Ngọc Ương không sợ chết tiếp tục nói:"Hắn vừa rồi vẫn xưng hô ngươi Đoan vương gia, cho nên hiển nhiên biết thân phận của ngươi thực cao a. Thế nhưng hắn lại một ngụm cắn chết ai cũng không nói, chứng minh người uy hiếp hắn, năng lực càng lớn, so với vương gia ngươi còn muốn lợi hại hơn."

Lời này hắn vừa nói ra, Triệu Hình Đoan liền nhíu mày, nhịn không được trầm ngâm không nói, Sở Ngọc Ương phân tích xác thực có đạo lí.

Lư Đức hahaha nhẹ giọng cười, nói:" Ngươi thật sự là quá thông minh, ngươi đoán không sai, liền tính Đoan vương gia ngài ra mặt, chuyện này chỉ sợ cũng không xong"

"Bất quá lại nói"  Sở Ngọc Ương nói. " Đoan nhi nhà ta tuy rằng cũng có những sự tình không thể can thiệp, nhưng tốt xấu gì cũng là vương gia. Ngươi nếu như chịu nói thật, không chừng còn có thể trải qua cửu tử nhất sinh, nếu như không nói, hiện tại người liền có thể chuẩn bị quan tài"

Lư Đức bị hắn nói, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sợ rằng nếu như không phải có Triệu Hình Đoan kế bên, Lư Đức đã nhào lên làm khó dễ.

  Sở Ngọc Ương nói xong, trong phòng liền im lặng, im lặng trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ nghe được từ khe cửa sổ tiếng gió ô ô tựa như quỷ dạ.

Thân thể Lư Đức rốt cuộc giật giật, chậm rãi đứng lên:"Chuyện này...kỳ thật ta biết đến cũng không nhiều, thế nhưng, chỉ cần biết một chút, tính mạng đã không thể bảo đảm"

Sở Ngọc Ương mở to mắt to  gật đầu, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.Hai chân hắn đứng đều mỏi, hơn nữa vừa trúng mê dược, bây giờ còn có điểm choáng váng đầu, thò tay lấy một chiếc ghế dựa sang, ngồi xuống nâng má nghe hắn nói.

Lư Đức bắt đầu kể chuyện xưa, thế nhưng ngược dòng trở về thật nhiều năm trước...Tính toán nghĩ lại, đã là chuyện của mười lăm năm trước.

Lư Đức vốn là một tiểu hài tử nghèo khổ ở một tiểu địa phương, bởi vì trong nhà không thể nuôi dưỡng nhiều người, hắn mới bị bắt ly khai, chạy trốn ở một địa phương khác sinh sống. Ai cũng không nghĩ đến, Lư Đức thế nhưng vài năm sau lại làm quan, sau đó có thể tưởng tượng, một đường gà chó thăng thiên ( ý chỉ một đường sự nghiệp phất cao), người nhà hắn cũng cùng trải qua ngày lành như thế.

Lư Đức lúc làm quan, du ngoạn cũng nhiều, dần dần có tiếng, sau đó kết giao một ít quan viên lớn nhỏ. Sau này có người nghe đến danh hắn, muốn tìm đến kết giao.

  Lư Đức mới đầu cũng không thấy có gì, người kia lại ưu việt, vài lần làm quan chung. Dần dần, Lư Đức phát hiện kỳ thật mọi thứ đều không dễ dàng có được một cái bánh nhân thịt mỹ vị, chờ hắn muốn xem xét kĩ, đã không kịp nữa rồi, hắn bị người ta nắm thóp trên tay. ( Đoạn này dịch theo cảm tính huhu)

Lư Đức không hiểu ra sao, liền bị gia nhập một vây cánh bên trong ( kiểu như bè phái á ), mà cũng không thật sự là vây cánh, càng giống một thế lực thần bí hơn. Thế lực bên trong có tất cả quan viên lớn nhỏ, còn có người làm ăn, có người trong võ lâm, phi thường phức tạp, giống như các ngành nghề đều có, phi thường rộng lớn.

Lư Đức cũng không biết chủ nhân thế lực đó là ai, phi thường thần bí, hắn chỉ có thể đợi người ở phía trên cấp chỉ thị, bảo hắn làm một vài chuyện.

Lư Đức vừa mới bắt đầu rất lo lắng, thế nhưng sau này, thời gian dài cũng chậm rãi yên tâm. Cấp trên thường chỉ thị những việc không phức tạp, bình thường đều bảo hắn đi làm những việc có sinh ý, hơn nữa mỗi lần đều sẽ cho hắn một số ngân lượng rất lớn.

Lư Đức thở dài, nói:" Ta liền như vậy làm năm năm, chiếm được rất nhiều chỗ tốt, hiện tại ta còn mơ mơ hồ hồ, cảm thấy là thời điểm may mắn, đột nhiên lại có sự tình xảy ra."

"Mười năm trước?" Triệu Hình Đoan đột nhiên nhíu mày, gần nhất hắn nghe được từ " mười năm trước " này quá nhiều lần, không thể không làm hắn nảy sinh nghi vấn.

Lư Đức nói:" Là chuyện lớn thiên hạ, Hạo vương tạo phản"

  Sở Ngọc Ương đối với sự tình Hạo vương tạo phản, biết đến không nhiều cho nên không có phản ứng.

Lư Đức nói:"Mười năm trước đột nhiên truyền ra tin tức Hạo vương tạo phản. Trong kinh thành lúc ấy như muốn rung chuyển. Hạo vương tay cầm binh quyền, hơn nữa xưa nay danh tiếng đối với dân chúng vô cùng tốt, trong triều đình cũng nhiều người cùng hắn giao hảo, ban đầu liền tạo thành một mối nghi vấn lớn. Mà vào thời điểm đó, có người nói Hạo vương âm thầm chiêu binh mãi mã ý đồ gây rối"

Mười lăm năm trước, Triệu Hình Đoan bất quá là một hài tử, bất quá chuyện Hạo vương tạo phản, Triệu Hình Đoan nhớ được rành mạch. Hiện tại Lư Đức nhắc đến, hắn nhịn không được nhắm chặt mắt.

Lúc ấy hoàng đế phi thường thịnh nộ, bất quá Hạo vương không thừa nhận, vì chứng minh trong sạch, tự nguyện tạm thời cách chức tại phủ. Nhưng mà có tính như thế, cũng không rửa sạch tội danh.

Rất nhanh, tin đồn Hạo vương ngầm bồi dưỡng binh mã liền xuất hiện, đó là một cỗ thế lực cực kì đáng sợ, trải rộng đại giang nam bắc, giống như xâm nhập mọi chỗ, thế nhưng đem triều đình quan viên đều thẩm thấu đi vào.

Lư Đức nói:"Lại có người đưa hoàng đế một danh sách, phía trên có một chút thế lực của Hạo vương bên trong thành viên chủ yếu, hoàng đế lập tức khiến cho những người này hạ gục, người phản kháng giết không cần hỏi. Ta nghe nói về sau, lúc ấy phi thường khiếp sợ, bởi vì trong danh sách kia, thế nhưng có mấy người ta biết. Ta mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ta đang vì ai bán mạng, ta mới biết thế lực chủ nhân đến cùng là ai."

"Hạo vương..." Triệu Hình Đoan nói.

"Không" Lư Đức lắc đầu nói. " Ở mặt ngoài đề thật là Hạo vương.."

  Sở Ngọc Ương nghe đến đó tinh thần tinh táo, đập tay nói:"Chẳng lẽ Hạo vương là bị oan uổng"

Lư Đức ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc Ương, đột nhiên mở to hai mắt, nói:" Ngươi làm ta cảm thấy, ngươi cực kì giống một vị cố nhân"

"Người nào?" Sở Ngọc Ương  hỏi.

Lư Đức lắc lắc đầu, nói:" Không nói cũng thế, hắn đã chết cũng đãrất nhiều năm  "

Lư Đức tiếp tục nói sự tình vừa rồi. Hắn ban đầu cũng cho rằng, chủ nhân của thế lực đó chính là Hạo vương không thể nghi ngờ. Hạo vương ngầm bồi dưỡng thế lực bị hoàng đế phát hiện, sợ rằng vây cánh bên trong khó thoát khỏi cái chết. Lư Đức bắt đầu sợ hãi, thậm chí rời quan ly khai,  chạy đến nơi hẻo lánh trốn tránh.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top