Chương 31: Những người tôi đã gặp
Chương 31: Những người tôi đã gặp
Editor: Phượng Vỹ
Beta: tieudieututai
Muộn Du Bình:
Tôi đụng phải một thằng cha rất là đáng ghét, từ xưa tới nay tôi chưa từng gặp phải người nào như vậy, khẳng định là tên này bị mắc chứng bệnh thèm ngủ cực kỳ nghiêm trọng! Tôi thấy anh ta ngoại trừ lúc đi đường, thì vào những khoảng thời gian khác đều chỉ thấy ngủ, cho dù là khi đi dọc đường cũng không thèm nói một câu, bộ dạng lúc nào cũng như còn đang ngái ngủ.
Vì thế tôi đặt cho anh ta một biệt danh, là Muộn Du Bình (gốc là: "Muộn Thanh Bất Khang Tha Du Bình" ý anh Tà chửi anh Bình là thằng con ghẻ một câu cũng không nói, sau gọi tắt là Muộn Du Bình). Tuy rằng tôi không thích mắng chửi sau lưng người khác, nhưng mà người này thật sự là quá mức đáng ghét. Nói gì thì nói tôi cũng là một người rất giỏi về giao thiệp, thế nhưng thái độ của anh ta, hoàn toàn chính là một bộ dạng: không cần các người phải nảy sinh một mối quan hệ gì với tôi hết.
Có điều, chỉ cần có anh ta ở bên cạnh, tôi luôn luôn có một cảm giác an tâm rất đặc biệt, có thể là những người trầm mặc thường làm cho người khác bị ảo giác rằng anh ta rất lợi hại. Tôi thực sự rất muốn biết ẩn sâu bên trong ánh mắt kia rốt cuộc là cái gì?
A Ninh:
Không thể phủ nhận, tôi đối với cô gái này có chút thiện cảm, bất kể là vì dáng người, hay là vì thái độ ấm áp của cô ấy, thế nhưng lý trí nói cho tôi biết, phải tránh xa cô ấy một chút.
Nhiệt huyết của cô gái này quá mức dư thừa thực làm cho người ta phải hâm mộ, thậm chí tôi còn có cảm giác, đem cô ấy đá xuống nước cho bơi theo thuyền thì cũng sẽ không bị chết chìm, thấy cái loại sức sống này tôi nhịn không được mà bắt đầu lo lắng không biết là có nên đem thời gian mình ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật mà đi rèn luyện thể lực hay không? Chỉ là nhìn vào ánh mắt của cô ấy, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy cô ấy có chút cô đơn.
Bàn Tử:
Người mà chúng tôi đi đón ở đảo Vĩnh Hưng đương nhiên chính là Bàn Tử. Cũng không biết kiếp trước tôi với anh ta có "kết quá lương tử" hay không nữa. Xem ra sau khi đi ra khỏi Lỗ Vương Cung anh ta cũng không tệ lắm, mà hình như còn mập hơn.
Vừa lên thuyền thì đã cằn nhằn mọi người trên thuyền đều là đồ lề mề rồi. Sau khi uống xong, anh ta còn muốn giả làm vua của thế giới một chút.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, chẳng qua đến bây giờ mới có hứng thú ngồi quan sát anh ta tỉ mỉ một chút. Đáng tiếc, thực sự mà nói thì cũng có cái quái gì đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top