Chúng ta vốn không là của nhau (chương 6)
"...Đừng xem ai đó là cả thế giới
Biết đâu ngày mai một mình chơi vơi
Giữa bao sóng xô cuộc đời
Liệu ai sẽ nhớ đến ta..." (1)
Tôi vừa ngậm chiếc bánh quy trên miệng, vừa lắc lư đầu theo điệu nhạc. Âm nhạc của Reddy rất hay, nhưng chúng thường là những bản nhạc buồn. Thật chút phóng đại khi nói âm nhạc của anh ấy giống con dao cứa vào trái tim của những người đang thất tình. Dù hiện tạ tôii không phải người đang chìm đắm trong những tổn thương của tình yêu, nhưng tôi thích nghe những bài hát buồn. Chúng xoa dịu tôi, chúng an ủi tôi, chúng khiến tôi cảm thấy tốt hơn mỗi khi tâm trạng đi xuống một cách thất thường.
Tôi vừa kết thúc kỳ thi giữa kỳ của lớp 12 với điểm số khá cao, đặc biệt là môn Văn. Tôi có sự yêu thích mãnh liệt đối với môn Văn, nó giúp tôi viết ra những điều tôi đã giấu kín trong lòng. Tôi nhớ đến một trích dẫn của nhà văn Thạch Lam khi ông viết về văn học: "Đối với tôi văn chương không phải là cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên; trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối, tàn ác, vừa làm cho lòng người đọc thêm trong sạch và phong phú thêm." Thạch Lam nói đúng, tôi hoàn toàn đồng ý về điều đó. Văn học tô vẽ cuộc đời bằng những màu sắc tươi sáng, phủ lên thêm một chút hương vị ngọt ngào để khiến bao độc giả phải say lòng. Văn học dẫn ta đi vào một thế giới mộng mơ và huyền ảo, để tận hưởng những thú vui mà nó mang lại khiến ta quên đi những xô bồ, bất lực của cuộc sống thường ngày.
Lại nói về Giang và Tuấn- người mà tôi từng thích. Đã hai tháng kể từ ngày mà cặp đôi ấy công khai quen nhau. Khi đến trường, tất cả mọi người trong lớp tôi đều hào hứng, kèm theo một chút trêu ghẹo hai cậu ấy nhưng không ai tỏ ra là không đồng tình về việc hai cậu ấy quen nhau. Cũng từ ngày đó, tôi đã gần như không còn nói chuyện với cái Giang và Tuấn nữa. Tôi chủ động chuyển chỗ với Phương, người ngồi ở bàn đầu đối diện bàn giáo viên, để Phương ngồi vào chỗ tôi bên cạnh Tuấn. Tôi làm vậy vì muốn tránh xa cậu ấy, vì không muốn làm ảnh hưởng đến Giang và cậu. Bên cạnh đó, tôi thường có nhiều thắc mắc trong bài học nên việc ngồi đối diện với giáo viên khiến tôi tập trung hơn, cũng như dễ dàng hỏi giáo viên những chỗ mà tôi chưa hiểu. Tôi cảm thấy ở chỗ ngồi mới khiến tôi cải thiện được kiến thức, cũng như dễ dàng bắt chuyện với những bạn khác xung quanh chỗ tôi. Xem ra, đây có vẻ là cách tốt hơn để không phải thấy những cử chỉ thân mật của người mình từng thích dành cho người khác nhỉ?
Tôi kết thúc hồi tưởng của mình bằng một câu hỏi bản thân, rồi tiếp tục tận hưởng chiếc bánh quy mà mẹ tôi làm để phần tôi. Nó ngọt ngào, như tình cảm của mẹ nhưng cũng sần sùi, như đường tình duyên mà bà đã đi qua. Tôi đã từng ước rằng mình sẽ không đi theo vết xe đổ của mẹ, nhưng xem ra điều đó khó hơn tôi nghĩ, vì ở đời đâu ai biết trước được điều gì mà, phải chứ?
"I love you, babe". Đó là status của Tuấn kèm theo bức hình hai bàn tay đang đan vào nhau, không cần nói thì bàn tay còn lại ai cũng biết là của ai. Tôi chỉ thả một nút "thích" rồi kéo xuống để tiếp tục đọc những bài viết khác. Ngày hôm nay là một ngày rảnh rỗi của tôi, nên tôi đã thưởng cho bản thân mình bằng cách lướt Facebook và ăn bánh, uống cà phê trong lúc đợi Shopee giao hàng đến. Tôi đã đặt mua một con chuột đáng yêu cho chiếc laptop thân yêu. Đối với tôi chỉ cần như vậy đã đủ để phục hồi năng lượng sau một tuần học tập vất vả.
"Ting...Ting"
Một dòng...hai dòng...rồi ba dòng thông báo hiện lên trên màn hình. "Ai nhắn thế?". Tôi tự hỏi bản thân rồi mở sang ứng dụng Messenger.
"Linh, mày có ở đó không?"
"Alo Linh, trả lời tao dùm đi"
"Linh ơiiiii"
Thì ra, những dòng tin nhắn đó tới từ Giang. Tôi đọc kỹ tin nhắn trước khi bắt đầu trả lời. Nhưng Giang nhắn mình chuyện gì thế? Đầu óc tôi lại bắt đầu hình thành những câu hỏi xoay quanh điều đó. Đây là lần đầu tiên Giang nhắn tin cho tôi sau hai tháng không nói chuyện, nếu như không muốn nói là gần như cắt đứt liên lạc. "Nhưng...Giang nhắn cho mình trong tình huống này, chắc có gì quan trọng lắm". Tôi hít một hơi dài, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng như sắp làm một thứ gì đó to lớn, rồi bắt đầu nhắn lại:
"Chuyện gì thế Giang?"
"Sao cả hai tháng nay mày không nói chuyện với tao vậy? Cả ông Tuấn nữa. Bộ mày giận tao hả?"
Như một kẻ thủ ác bị nói trúng tim đen, tôi giật thót người và sững lại một chốc. Không, không phải! Tôi không giận Giang vì bất kỳ chuyện gì cả, vì Giang chưa bao giờ làm gì khiến tôi buồn trong suốt 3 năm chơi với cậu ấy. Chỉ là...tôi đã không muốn mình sẽ phải bỡ ngỡ trước Tuấn mỗi khi tìm tới Giang, nên tôi mới đành chọn cách thu mình lại rồi rời xa cậu ấy mà thôi. Dù điều đó khiến tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhưng xem ra đó là cách duy nhất rồi. Đôi khi, ta phải học cách chấp nhận và từ bỏ, vì như thế mới khiến bản thân không buồn thêm một lần nào nữa.
"Không có gì đâu. Chỉ là tao không muốn làm phiền mày với ông Tuấn thôi mà, haha."- Tôi trả lời một cách đầy dối trá, dù nó khiến tôi trở nên không thoải mái chút nào.
"Con bé này! Mày cứ làm tao hết hồn vì tưởng là mày giận tao. Nhưng mà không phiền đâu mà, đừng như vậy nữa nhé? Có gì thì mày có thể nói với tao mà!"
Tôi dừng lại một lúc trước khi trả lời tin nhắn. Không sao đâu à? Liệu có thật là không sao không? Dù Giang có thể thấy thoải mái, nhưng chính bản thân tôi lại không cho phép mình như vậy. Tôi không thể cứ qua lại với bạn thân mình trong khi cô ấy đang quen với crush của mình. Điều đó thật khó chịu, thật bức rứt ...
"Rồi... Tao biết rồi mà. Nhân tiện mày nhắn tin cho tao như vậy...thì chắc là có gì đó quan trọng lắm đúng không?"
"Đúng rồi. Mày đúng là bạn tao. Chẳng có gì qua mắt mày cả, hahaha"
"Vậy nó là gì thế?"- Tôi uống một ngụm cà phê sau khi gửi dòng tin nhắn ấy qua bên Giang.
"Dạo này tao với ông Tuấn nhiều chuyện xảy ra lắm. Mày rảnh không? Gọi điện đi rồi tao kể cho chứ gõ chữ như này lâu lắm"
Tôi tắt nhạc, bật tai nghe của mình lên rồi đeo vào sau khi nó đã kết nối với laptop. Dù không có ai ở nhà, nhưng tôi thường đeo tai nghe mỗi khi gọi điện với ai đó. Tôi không muốn ai phải nghe thấy cuộc hội thoại giữa mình và bạn bè, vì có rất nhiều chuyện "điên khùng" có thể xảy ra mà người lớn chẳng thể nào hiểu nỗi nếu không ở độ tuổi của chúng tôi.
Tôi bắt đầu nghe Giang kể chuyện của mình. Sau buổi hội thoại đó, tôi từ một cô bé đang vô tư trong ngày nghỉ của mình bỗng trở thành một con người suy tư hơn hẳn. Để tóm tắt lại buổi nói chuyện giữa tôi và Giang, sẽ không có một từ nào có thể diễn đạt được tâm trạng đang giao động của tôi như sóng cơ học trong Vật lý lớp 12 ngoài hai từ "bất" và "ngờ". Tôi đã không thể ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài có vẻ hạnh phúc của cặp đôi Giang- Tuấn là rất nhiều lần hai người bất đồng quan điểm với nhau. Giang hay ghen, điều này tôi không thể phủ nhận vì trước khi quen Tuấn cậu cũng từng quen một người rồi. Giang đã kể cho tôi rằng Giang từng thấy Tuấn từng chở một cô bé đi chơi trước mặt cậu ấy, hoặc một lần khác cậu ấy xuất hiện trong một bức ảnh của một cô bé khối dưới với caption ẩn ý "sặc mùi thính". Nhưng điều tồi tệ nhất mà Giang kể với tôi đó chính là việc Tuấn bắt đầu lạnh nhạt với cậu sau một lần cả hai cãi nhau vì bất đồng quan điểm. "Thật à?" Đó là suy nghĩ của tôi sau khi nghe hết câu chuyện. Giang buồn lắm, tôi có thể nhìn thấy nỗi buồn qua giọng nói của cậu. Nhưng tôi có thể giúp được gì bây giờ ngoài việc ngồi an ủi và chỉ cậu ấy cách để khiến cho tình cảm trở nên thêm mặn nồng? Không, tôi không thể. Tôi không thể giúp gì được cho Giang lúc này cả. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thật kém cỏi, thật không xứng với sự quan tâm của Giang dành cho tôi sau hai tháng tôi bỏ rơi cậu ấy. Tôi thật đáng ghét đúng không?
***************
Một tuần sau...
Giang đã chia tay với Tuấn. Không giống các bạn khác trong lớp, tôi không quá bất ngờ về điều đó, vì tôi thừa hiểu rằng những gì cần đến rồi cũng sẽ đến sau lần nói chuyện với Giang. Liệu chia tay có phải là một cách tốt hơn để xoa dịu trái tim của người con gái đang bị tổn thương bởi sự lạnh nhạt của người con trai trong tình yêu? Tôi đã nhiều lần hỏi bản thân mình như vậy, lần này cũng thế. Nhưng những câu trả lời của nó thật khó để tìm ra, tôi không đủ kinh nghiệm trong việc yêu đương như những người khác. Người cũ đã cắm sừng tôi, crush không phải là của mình... Ôi! Nghĩ lại những điều đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi thấy mình không dành cho tình yêu, vì dù tôi đã cố gắng tốt như thế nào đi nữa, kẻ mang tên định mệnh đã trêu đùa trái tim của tôi. Đừng...đừng, làm ơn đi! Tôi không muốn mình phải giống như mẹ. Tôi không muốn mình phải chịu thiệt trong tình yêu như mẹ thêm một lần nào nữa. Định mệnh ơi, xin người đừng giày xéo tâm hồn ta nữa, vì ta không đủ mạnh mẽ. Tâm trí ta giờ đây xem tình yêu là một thứ cảm xúc đáng ghét lắm, ta sợ bị cuốn vào nó. Có lẽ, đôi khi yêu một người, là ta đã chấp nhận chèn ép bản thân. Nó đau lắm, ta sợ lắm...
***************
(1): Đừng Xem Ai Đó Là Cả Thế Giới (Lofi Ver.) - Reddy x Freak D. YouTube. Available at: &ab_channel=FreakDMusic
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top